Vương Tử Khuynh Thành

Chương 84: Giọt máu phượng hoàng




- Thế nghĩa là sao?

Mạnh Hy sửng sốt nhìn lão Nhị. Anh hoàn toàn không hiểu lời ông ấy nói. Thái độ kia thật sự chẳng phải chuyện tốt lành gì.

- Vì khống chế Huyết Vũ, ngươi sẵn sàng đánh đổi tất cả vậy à?

Lão Nhị trầm giọng. Cả Mạnh Hy và Tần sư thúc chưa hiểu vấn đề. Họ đang đối mặt Lang khi ngọn lửa tà ác sắp thống trị tất cả. Máu loang khắp sân rồng như báo hiệu ngày kết thúc một triều đại.

- Ta chỉ là một sát thủ! Một sát thủ thì thúc còn mong đợi điều gì nữa.

Âm thanh nhẹ nhàng đó có khác gì nhát dao đâm vào trái tim ai. Mảnh vải trắng nhuộm thắm máu đào. Đôi mắt u hoài, xa thẳm chốn đại ngàn mờ mịt.

- Vậy là sao? Thúc nói đi!

Mạnh Hy không đủ kiên nhẫn để cảm nhận hai trạng thái bình thản kia. Lão Nhị đã biết mọi vấn đề từ Lang nhưng thúc ấy luôn im lặng. Còn Lang mãi mãi mang bí mật kia chìm xuống đầm lầy tăm tối.

Cái lắc đầu buồn bã, lão Nhị thoáng nhìn phía Chu sư phụ. Ông quay sang thanh kiếm còn ướt đẫm máu và vết thương trên người Lang.

- Người mang dòng máu Lang tộc, có thể sử dụng tà vật. Điều duy nhất và cũng tối kỵ của Lang tộc chính là tự lấy máu mình hiến tế. Nó đồng nghĩa cho việc đánh đổi linh hồn với quỷ dữ. Khương Thập Lang, mạng sống của ngươi đã quyện chặt vào Huyết Vũ. Ma tính trong nó lại vô cùng lớn. Nếu Huyết Vũ bị thanh tẩy, ngươi chắc chắn sẽ chết!

Hai tai Mạnh Hy sắp ù đi. Anh cố hiểu hết lời lão Nhị. Cuối cùng sự việc này như thế nào đây?

Giấc mơ kia phải chăng sự thật?

Chúng ta không còn là huynh đệ?

Dù có đi đâu chăng nữa cũng không thể ở bên nhau. Dù sống hay chết, cũng không thể ở bên nhau...

Nói dối!

Linh hồn là gì chứ? Làm gì có chuyện ở bên nhau sau khi chết!

Nhưng...

Tim Mạnh Hy nhói đau...

Chia ly! Đó thật sự là mãi mãi.

Có ai hỏi trăng trên cao kia sống để làm gì trong chuỗi ngày dài rong ruổi của nó chưa?

Căm ghét vì sợ phải yêu thương. Hận thù vì sợ phải yếu đuối. Trái tim không phải là thứ không thay đổi. Tin vào nó thật ngốc nghếch. Tình cảm chỉ đem đến sự yếu đuối và do dự cho sát thủ nhưng...Mạnh Hy chẳng cam tâm cắt đứt sợi dây huynh đệ sau cùng.

- Lang...

Tiếng nữ nhân vang lên thánh thót như chuông, lạnh tựa tiếng băng vỡ xuyên thấu qua bóng tối.

Mạnh Hy sực tỉnh, anh ngây người ra. Lang đã lui vài bước, chí ít thanh kiếm trên tay chắc chắn hướng về phía hoàng hậu. Một sát thủ như Lang giết bà ta thì khó gì. Có điều, hậu quả sau cùng sẽ khiến nhiều người liên lụy. Lẽ nào Lang nhẫn tâm thế chứ?

- Mạnh Hy...

Giọng Lang khẽ khàng hệt cơn gió thoảng qua. Phút chốc, sống kiếm Thiết Trảo bất ngờ giáng mạnh xuống gáy, Mạnh Hy đau chói nằm ngã xuống đất!

- Tiểu tử! - Tần sư thúc đỏ bừng mặt. Ông nóng giận lao tới thì lão Nhị kịp ngăn lại.

Lang để mặc họ bên dưới, một mình anh lướt nhanh qua đám binh lính tinh nhuệ. Ánh trăng máu đỏ rực, song kiếm phượng hoàng đột ngột rút ra cùng cơn gió man dại.

Uông Điệp trừng mắt nhìn. Ngài ấy đã rõ dụng tâm vương tử. Là hắn muốn tranh đoạt thiên hạ! Muốn Diên Phong về tay đây mà!

Ta sẽ kết thúc tất cả!

Lang sắp đưa lưỡi kiếm đi ngang chiếc cổ con nhện độc kia thay vì lọn tóc đe dọa. Bà ta phải chết để xóa sạch mối tử thù hoàng tộc.

Khoảnh khắc đoạt mạng cận kề, đột nhiên dung mạo hoàng hậu lại biến thành...Dương phu nhân! Lang sững người, do dự.

Mẹ?

Bàn tay bà ấy lần hồi chạm nhẹ thanh kiếm trên tay Lang. Sự dịu dàng, chân thật tới nỗi anh không thể phân biệt được.

Có phải mẹ không?

Giây phút mơ hồ, nửa đau nửa hận, trái tim Lang sắp vỡ nát vì sự hiện hữu thân thương.

Vẫn gương mặt ấy, ánh mắt ấy, nụ cười ấm áp bao la trong trái tim người mẹ. Tiếng nhạc du dương giữa đêm hè trăng sáng, sáo thổi nỉ non giai điệu héo hon sầu.

- Lang...

Mùi hương thoảng nhẹ trong gió tưởng chừng bất tận, âm thanh thánh thót tựa mạch suối dịu hiền chảy nhẹ vào tim. Thật huyền diệu nhưng cũng thật kì ảo.

Mùi hương bạch mai...

Là mẹ thật sao?

Không quá nồng nàn, chỉ là làn thu thủy ướt đẫm sương mai, giọt lệ tưới lên sự sống cho đôi cánh phượng hoàng để rồi tái sinh trong đống tro tàn.

Bình minh...

Ánh sáng kì diệu đó mang hương sắc cuộc đời cho kẻ sống nơi vực thẳm điên cuồng.

Giấc mơ hay chỉ là ảo giác?

Âm vọng não nề bi thiết nơi đại ngàn xa thẳm.

Vết thương bên hông anh sắp rách toạc ra. Máu chảy ướt sàn đài lễ. Anh chẳng màng nó nữa, sự sống có cần thiết chăng khi người mẹ đáng kính đã trở về.

- Lang, mau đến đây với ta...

Giọng nói thân thuộc, chứa chan, xoa dịu cõi lòng vương tử. Lang dần quên hết thế giới xung quanh. Anh chỉ muốn bình yên bên mẹ, mãi mãi như thế...

- Lang!!!

Tiếng la thất thanh của Đoàn Hạo khiến Mạnh Hy tỉnh lại khi vừa bị đánh ngất. Giọng anh khản đặc, không thốt lên nổi.

Nụ cười nửa miệng hiện diện trên môi người mẹ ấy. Bàn tay thanh mảnh với những chiếc móng dài sắc nhọn. Con dao găm màu mận đỏ lấp đó, nó phi thẳng lên trái tim vương tử thành Vân Chu.

Đôi mày Lang chau lại. Anh nhìn dòng máu đỏ tuôn chảy khắp châu thân. Bà ta vẫn là Yến Loan hoàng hậu đấy thôi. Những gì mong muốn, cuối cùng cũng hoàn thành.

- Có biết tại sao không? - Hoàng hậu miết nhẹ lưỡi dao đẫm máu. Giọng thầm thì đủ cho mình Lang nghe thấy - Vì ngươi là con trai của Lâm Tử Vân! Vì ngươi là kẻ sẽ kế vị ngai vàng này...

Bà ta lại cười ma mị. Đôi mắt ánh đỏ những sợi chỉ máu.

- Ngươi mãi mãi thuộc về tay ta! Mãi mãi...

Ngẩng mặt nhìn trời, Lang khẽ cười lạnh lùng.

Ta thay đổi định mệnh thế nào đây?

Gió bắt đầu thổi, những cánh hoa khô mỏng manh như mây trắng. Máu lệ chan hòa giữa trời thu lá đỏ, Lang nhìn kẻ gây nên giông bão cuộc đời.

Chỉ là máu...

Người anh toàn máu. Máu chảy tựa dòng nước dịu dàng lấy đi sự sống, cuốn trôi vào địa ngục tối tăm.

- Vĩnh biệt!

Hoàng hậu dùng chân đạp mạnh lên người Lang. Anh choáng váng rơi xuống khán đài cao kia với hai thanh kiếm dài.

- Lang!!!

Mạnh Hy thất thần thét lên, anh lao tới thì một bóng đen đã vụt qua đỡ lấy Lang.

- Diệp Nguyên Long?

Vòng tay ấm áp, thiết tha của một người cha khổ hạnh. Ông ấy luôn bảo vệ Lang, bất cứ lúc nào.

Không phải quá muộn nhưng Lang chẳng thiết tha mọi thứ nữa. Sự hiện diện của Chu Vân vương nơi cung vàng điện ngọc này vốn là chuyện khiếp đảm bao người.

Diệp Nguyên Long chết lặng nhìn con. Lòng ông đau như ai cào ai xé.

- Lang...

Viễn cảnh bi đát nhất cuộc đời Khương Kiện Hoàng là đây sao?

Tại sao vậy?

Tử Vân...

Chỉ vì trả thù mà ta biến con trai chúng ta trở thành cỗ máy giết người hàng loạt. Ta sai rồi!

Sát thủ vô tình để rơi giọt nước mắt đầu tiên trong đời. Tình phụ tử keo sơn bền chặt nhưng tình cảm Lang dành cho ông gần như nỗi ám ảnh.

Lang vẫn nằm đó, cơ thể lịm dần. Bầy sói gầm rú dữ dội, chúng làm binh lính hoảng sợ chưa dám đến gần. Yến Loan hoàng hậu bình thản trông tàn cuộc. Bà ta dửng dưng đối mặt thần chết bóng đêm.

Nợ máu phải trả bằng máu!

Diệp Nguyên Long ấn mạch cảnh của Lang, sắc mặt ông vô cùng xấu. Huyết Vũ nằm im dưới đất, tà khí hừng hực khủng khiếp.

Mạnh Hy cùng mọi người ôm chặt tai bởi tiếng âm khí kinh hoàng này.

- Nó đang nổi giận! - Lão Nhị quả quyết.

- Huynh nói gì? - Tần sư thúc hoang mang.

Lúc này, Đoàn Hạo chạy ngay đến gần Mạnh Hy. Hắn sắp làm điều gì đó.

Huyết Vũ động đậy, nó dựng đứng rồi phi thẳng lên không. Linh tính mách bảo, Mạnh Hy rút kiếm ra.

Ma lực bộc phát tưởng chừng ngủ vùi trong quên lãng. Huyết Vũ một lần nữa thể hiện sức mạnh bậc nhất thiên hạ này.

Rầm!!!

Trận mưa kiếm điên cuồng giáng xuống. Cảnh tượng khủng khiếp không khác gì địa ngục trần gian.

- Chúng ta làm gì đây?

Tần sư thúc gằn giọng, tất cả họ cố nấp dưới các bậc tam cấp ngay sân rồng. Binh lính tử thương vô số, người người chen lấn tìm chỗ ẩn nấp.

- Lão huynh, Huyết Vũ vì Lang mà đại khai sát giới. Chỉ có Lang mới khống chế được nó nhưng...

Lão Nhị bỗng ngập ngừng thì Mạnh Hy nhoài người lên:

- Lang sẽ không sao!

- Phải! Ta hiểu! - Lão Nhị đặt tay lên vai Mạnh Hy - Vấn đề là nó đang bị thương rất nặng.

Mạnh Hy mím môi, lòng dạ ngổn ngang. Phía trên đầu, tà kiếm phát huy uy lực chết người. Họ phải khó khăn để né tránh tử thần.

Nếu ngồi chờ mãi như vầy biết bao kẻ vô tội vong mạng. Nghiệp chướng Khương tộc cứ chất chồng như núi sao?

Mạnh Hy đau lòng biết mấy. Anh nhìn sang hướng Đoàn Hạo thì thấy Ngọc Mai không còn ở đó. Nàng theo lũ sói đến sát đài lễ nguy hiểm.

Hoàng hậu và Diêu Linh bất ngờ bởi sức mạnh tà kiếm. Họ nấp bên những tấm khiêng của binh lính triều đình. Lẽ ra chọc giận Huyết Vũ nằm ngoài dự kiến. Hoàng hậu được phen mở rộng tầm mắt.

- Tử Phong ca...

Ngọc Mai mấp mái đôi môi nhỏ bé. Bàn tay nàng chạm nhẹ lên gương mặt sắp mất đi sự sống. Diệp Nguyên Long lặng lẽ nhắm mắt. Ông để mặc tà kiếm tắm máu vương thành.

Từng lớp người chết đi trên vũng máu, Ngọc Mai tha thiết nhìn Diệp Nguyên Long.

- Con xin cha...họ đều vô tội...

Đáp lại nàng, vẻ mặt Diệp Nguyên Long tựa kẻ bất cần đời. Ông ấy lắc đầu:

- Ta không thể...

Nỗi chua chát dâng trào, nàng đau lòng ngấn lệ. Giọt nước mắt rơi xuống tay Lang. Mảnh ngọc đeo trên cổ nàng chợt phát sáng kì lạ. Nó tỏa ra vòng hào quang rực rỡ, từ từ bay lên cao, vây quanh Huyết Vũ.

Con phượng hoàng đột ngột xuất hiện. Nó như thoát ra khỏi người Lang. Đôi cánh dang rộng, hấp dẫn thứ ánh sáng kì bí kia.

- Nhìn kìa!

Lão Nhị chỉ tay, mọi người vội ngẩng đầu quan sát. Ánh sáng trong mảnh ngọc bao trùm toàn bộ tà kiếm. Nó sáng chói hoa cả mắt. Phút chốc mưa kiếm không đổ xuống nữa, Huyết Vũ trở về hình dạng cũ rồi rơi tự do.

- Chuyện này...

Nhóm người Mạnh Hy bỗng xôn xao. Phía hoàng hậu lại càng kinh ngạc. Yến Loan hoàng hậu đã tận mắt quan sát. Bà ta đăm chiêu ngắm dung mạo vương tử tần đất Vân Chu.

- Lẽ ra ta nên nghĩ nó ngay từ đầu!

Hoàng hậu mỉm cười thâm hiểm. Mạnh Hy cùng Đoàn Hạo vội vàng chạy đến bên Lang. Mọi việc tiến triển nhanh tới nỗi bà ta chẳng cần quan tâm việc tiếp theo. Điều duy nhất đáng mong đợi chính là ánh mắt Ngọc Mai. Hoàng hậu như thể xuyên thấu nó trong bóng tối đêm trường.