Vương Tử Khuynh Thành

Chương 83: Bóng hình vương tử




Ánh sao đêm rực sáng bầu trời nhuốm màu u ám. Cơn gió mải miết theo đuổi trận cuồng phong ẩn nấp trong những đám mây đen. Là ai họa bức thiên đồ giữa vầng quang chiếu rọi, để cõi nhân sinh ôm trọn chí căm hờn?

- Yến Loan hoàng hậu...

Lang thì thầm rồi bất ngờ rút Huyết Vũ ra. Cú nhảy thần tốc, lưỡi kiếm cắt phăng quyền trượng nhà Nghiêm Vân. Nháy mắt, quyền vương tột đỉnh ngậm ngùi rơi xuống nền đất lạnh.

Cảm giác không tin nổi mắt mình. Toàn thể quần thần kinh hãi nhìn cảnh tượng kia. Niềm tự hào của Diên Phong, quyền trượng thanh long bạch ngọc, phút chốc gãy đôi như báo hiệu ngày tận diệt.

- Lang...

Mạnh Hy thảng thốt không nói nên lời. Trái tim anh hốt hoảng trong khoảng tối cô độc. Anh rất sợ, sợ bao lời mọi người nói trở thành sự thật.

Có phải định mệnh gán ghép cuộc đời hắn phải trở nên thế này không?

Tại sao giây phút kia cứ ngỡ là thời khắc cuối cùng còn được nhìn thấy hắn?

Tại sao vậy?

Khương Thập Lang?

Dáng vẻ khổ sầu của Mạnh Hy khiến hoàng hậu rộ lên niềm thích thú. Bà ta dù khá ngạc nhiên khi quyền trượng bị hủy song con nhện độc bắt đầu bình thản lại giữa bầy tôi Nghiêm Vân.

Đôi mày lá liễu nhếch một bên, làn môi thắm nở nụ cười lạnh lẽo như thanh kiếm Lang cầm trên tay.

Một...

Hai...

Ba...

Hoàng hậu lần lượt đếm, bước chân thứ tư của vương tử đã đặt trên lan can đài lễ. Mọi thứ diễn ra ngay trong tích tắc, khi tất cả nhận ra ánh sáng ma mị từ tà kiếm thì bóng dáng tử thần phủ trùm hoàng hậu một cách đáng sợ.

- Lang!!!

Mạnh Hy chỉ kịp thét lớn. Đó là cách duy nhất ngăn thanh gươm sát thủ.

Lang định thích sát hoàng hậu sao? Lý nào như thế?

Tần sư thúc và lão Nhị kinh ngạc nhìn nhau. Họ chẳng thể hình dung câu chuyện đi xa đến vậy.

Lang vung kiếm không do dự. Anh cắt ngay lọn tóc bên tai hoàng hậu. Một sự đại nghịch bất đạo khủng khiếp. Lời biện minh nào cứu vớt cả dòng tộc? Cái án tru di sẽ khó lòng tránh khỏi!

- Lọn tóc này thay cho thủ cấp của bà!

Lang cầm nó lên trước mặt hoàng hậu. Sự hiên ngang từ đấng nam nhi thành Vân Chu mang sức mạnh lớn lao. Hoàng hậu thoáng động dung, bà ta chưa nghĩ Lang lại làm thế này.

Những giọt mồ hôi cùng nỗi oán hận trên mặt Lang. Nó luôn tạo sự hưng phấn cho hoàng hậu. Nam nhân đẹp nhất thiên hạ này không phải ai muốn có là được. Hoàng hậu biết rõ và bà ta điên cuồng với suy nghĩ ấy.

- Ngươi đang phạm tội chết có biết không?

Cử chỉ dịu dàng đầy kinh tởm, Lang chau mày. Đáy mắt thâm sâu, hiểm độc mãi mãi chưa bao giờ quên. Anh đã thấy nó bám sát mình từ khi chỉ là một đứa trẻ.

Định mệnh trớ trêu.

Đóa hoa mang vẻ đẹp chết chóc cố quấn lấy con sói nhỏ bé nơi đại ngàn xa thẳm. Tiếng gào thét bi thương hay hy vọng sau cùng còn sót lại?

- Ngươi chẳng quan tâm bách tính thành Vân Chu hay gia tộc mình sao?

Lời cay độc ẩn bên trong nét mặt hoa da phấn. Bà ta dò mở lòng nhân từ của trang nam tử tu mi. Tia mắt buồn lộ vẻ trầm ngâm, Lang chẳng màng cẩm vệ quân xồng xộc vây quanh. Anh nhìn Ngọc Mai đằng xa, lũ sói đã tiếp cận nàng ấy nhanh nhất có thể.

Không ai uy hiếp được ta cả!

Anh hất tung lọn tóc hoàng hậu lên không. Lòng kiêu hãnh, tự tôn của bà ta đang bị xúc phạm nặng nề. Yến Loan hoàng hậu sắp nổi giận, đôi mày lá liễu chau lại, Diêu Linh mím môi lùi ra sau.

- Là ngươi muốn uống rượu phạt?

Hoàng hậu lướt mấy ngón tay thanh mảnh như bộ vuốt ngang mặt Lang. Anh né tránh kịp thời con nhện độc ấy. Cùng lúc, quân binh thái tử tràn lên đài lễ. Cung thủ cũng đã sẵn sàng chờ lệnh.

Mạnh Hy như ngồi trên đống lửa. Anh thật không biết câu chuyện vì sao đi quá xa thế này. Sư phụ...người còn nằm đó, anh sắp loạn trí lên bởi mỗi hành động của Lang.

Cẩm y vệ đã hành động, họ tấn công Lang theo lệnh thái tử. Kiếm đao va vào nhau chan chát, trận đối đầu kịch liệt giữa vương tử và quan binh triều đình.

- Phản rồi!

Quan viên lầm bầm bảo nhau. Họ hoang mang khi bầy sói xuất hiện khắp nơi. Chúng trông vô cùng nguy hiểm.

Cơn gió lồng lộng thổi qua, thần binh của hoàng hậu nhất tề đứng dậy tựa các bóng ma giữa đêm. Tinh binh Phượng Hoàng Tây Phục chuẩn bị tác chiến. Đội quân tràn xuống điện rồng, khuấy động đêm thu thanh tĩnh.

Lang rút Thiết Trảo, nháy mắt binh lính triều đình nằm ngổn ngang dưới đất. Họ căn bản không phải đối thủ của anh. Uông Điệp biết sức mình có hạn nhưng tuyệt nhiên chẳng cam tâm chịu thất bại. Bầy sói dữ gầm gừ bảo vệ Ngọc Mai. Không kẽ hở nào tiếp cận nàng ấy cho được.

Lang hẳn đã tính toán từ trước nên mới có đội vệ binh trung thành này. Thái tử đắn đo tình hình cục diện, ngài quả thực chỉ mong nỗi khổ tâm đừng đeo bám mãi.

- Dương Mạnh Hy!

Giọng nói giận dữ bất chợt thốt ra, thái tử khiến Mạnh Hy bình chân như vại. Một tướng lĩnh anh dũng thiện chiến, nay bởi phút yếu lòng mà do dự. Mạnh Hy chẳng biết làm sao giữa tận trung và huynh đệ tâm giao.

Thanh kiếm trên tay chợt run rẩy. Nó yếu ớt khác nào phế vật.

Tại sao vậy?

Tạo sao người đẩy ta vào lựa chọn này? Tại sao?

Bao dồn nén trên chuôi kiếm, Mạnh Hy đau đớn nhìn Lang tàn sát quân triều đình. Có thể họ chỉ bị thương chứ không chết song cách thức Lang làm chính là tạo phản, là chống lại vương quyền.

Bàn tay ma quỷ nào biến Lang thay đổi thế?

Tại sao khi vừa phục hồi tước vị thì Lang dấy binh công thành?

Phải chăng ý niệm trả thù trỗi dậy, Lang quyết máu nhuộm hoàng gia?

Những dòng suy nghĩ vây hãm Mạnh Hy trong khi Lang tiếp tục chiến đấu không ngừng. Động tác phẩy tay dứt khoát, lũ sói gấp rút đẩy Ngọc Mai về phía Đoàn Hạo. Chúng tạo hàng rào chiến lược ngay tâm bão.

Có vẻ hoàng hậu nhận ra ngay điểm yếu đó, bà ta cười khẽ rồi giơ cao kiếm lệnh. Giống tố nổi lên dữ dội, đội thần binh rầm rập vây quanh Lang. Binh lính triều đình hốt hoảng tản ra xa.

Tà khí nồng nặc bốc lên, những gương mặt lạnh toát, vô hồn. Giáp đen cùng đôi chân thoắt ẩn thoắt hiện. Thần binh giậm chân xuống đất, mọi thứ rung chuyển đáng sợ.

- Lão huynh, chuyện có lẽ không hay rồi!

Lão Nhị thì thầm cùng Tần sư thúc. Hai người họ ở cạnh Mạnh Hy. Ánh mắt lão Nhị quả thực mang tính cảnh giác rất mạnh.

Toàn bộ quân đội nhường đường cho cái gọi là thần binh. Họ bắt đầu biến thành khán giả xem trò vương tử đại chiến binh thần.

Đoàn Hạo ngẩng đầu nhìn thiên tượng. Hắn bấm bụng trông Lang. Nước cờ này tính từ trước, dẫu có cản chưa chắc Lang sẽ nghe. Hoàng hậu dàn thiên la địa võng, con nhện độc muốn dồn Lang vào chỗ chết đây mà.

Đại lễ Nghinh Hương vốn là cái cớ cho Lang sập bẫy nhện thôi. Lý nào hoàng hậu dễ dàng buông tay con mồi nguy hiểm này. Nhưng...đội binh bí ẩn kia rốt cuộc là gì? Sao Lang cứ mặc nhiên lao vào?

Suy nghĩ dồn dập bao vây, Đoàn Hạo và Mạnh Hy bỗng nhìn nhau trong khoảnh khắc.

- Lang!!!

Tiếng hét thất thanh của Đoàn Hạo cùng bàn tay chỉ lên thiên đỉnh.

Ánh trăng tròn vành vạnh nằm giữa bầu trời ngày mồng tám. Thật không thể hình dung nổi!

Hoàng hậu nở nụ cười nhè nhẹ nơi khóe môi. Đám mây đen bay là là ngang qua mặt trăng, phút chốc ánh trăng vàng chuyển sang màu đỏ như máu!

Huyết Vũ dao động rất mạnh. Lang cảm nhận dòng khí dịch chuyển từ nó tuôn trào lên huyết quản. Một sức mạnh lớn tới nỗi anh sắp không kiểm soát được nó.

Thần binh như sát thủ đòi mạng, Lang giết mãi không sao kể xiết. Những hình hài kì quái chết đi sống lại. Thuộc hạ của anh bối rối trước cái bẫy tử thần này. Họ rơi vào trạng thái mơ màng và chém nhầm lẫn nhau.

Chuyện phức tạp hơn hẳn, Lang nhanh chóng ra hiệu thu quân. Tinh binh Phượng Hoàng Tây Phục thương vong không ít, đạo quân theo lệnh Lang lùi dần khỏi vòng vây ma quái.

Mây đen quyện chặt con người. Toàn sân rồng đâu khác cõi địa ngục với bao linh hồn lang thang. Thứ khí lạnh sởn gai óc đủ khiến người ta bấn loạn.

Ngọc Mai bất an tột độ, nàng muốn chạy đến bên phu quân thì Đoàn Hạo kịp ngăn lại. Không riêng gì nàng, cả hắn và Mạnh Hy cũng muốn cầm kiếm lao vào trận pháp bày ra.

Lang một mình bên song kiếm. Thế trận hoàng hậu sắp bày đã thật sự mở màn. Thoạt trông là sức mạnh đội quân bí ẩn, kì thực nó còn hơn cách người ta muốn tranh đoạt thiên hạ.

Ôi...

Lang chau mày, cơn đau thấu ngực nhói lên. Thứ độc đại mạc xâm lấn cơ thể đang phát huy tác dụng tích cực. Anh phong bế kinh mạch nhưng có vẻ không khả quan lắm.

- Ngươi chịu thua chưa?

Giọng hoàng hậu văng vẳng bên tai, Lang nghe thấy mà nực cười trong dạ.

Đám mây đen thổi gió ào ào cả cơ thể anh. Nó lạnh lẽo đáng sợ. Con quái vật ẩn sâu kia gầm gừ trên bầu trời rực đỏ.

- Ngươi không muốn thiên hạ sao Khương Tử Phong?

Lời nhàm chán, vô bổ mãi nhồi nhét vào suy nghĩ của Lang. Thế lực thần bí nào đó cố đẩy anh phải lao vào công cuộc tranh đoạt giang sơn. Hoàng hậu mãi tít trên cao. Bà ta thản nhiên xem cuộc đời vương tử như trò tiêu khiển.

Anh khẽ mỉm cười, trái tim đau nhói giật lên từng hồi. Nhìn kẻ truy sát mình suốt bao năm qua chỉ vì vương quyền tột đỉnh. Quá mệt mỏi, Lang chỉ muốn nhắm mắt để quên đi tất cả...

Tại sao ta phải thay đổi định mệnh vì người phụ nữ kia?

Điều đó còn có ý nghĩa gì nữa!

Tay Khương Thập Lang đã nhuốm máu. Chỉ có máu và máu...

Một nỗi đau ghê gớm muốn nhấn chìm anh xuống tận cùng bất hạnh. Anh không thể tha thứ cho bà ta nhưng...sát thủ có cần được tha thứ không?

- Lý do bà muốn có vậy thôi sao?

Hoàng hậu nhướng mày, Lang cũng như Diệp Nguyên Long. Một con thú hoang bị tổn thương đến mức sẵn sàng giết tất cả kẻ nào đến gần.

Phập!!!

Cú đâm bất ngờ bên hông khi Lang chưa kịp nhận ra luồng sát khí bí ẩn. Bóng đen ma mị phút chốc biến ngay khỏi tầm mắt. Nó nhanh đến nỗi anh chẳng nhìn rõ được.

Vết thương cứ thế tuôn chảy đầy máu. Qua đám mây mù, Mạnh Hy cùng mọi người đã thấy tình hình. Không thể làm ngơ, Mạnh Hy bất chấp lao ra trận pháp.

Sức mạnh thần binh vô cùng khủng khiếp. Mạnh Hy bị đánh bật ngay sau đó. Anh không có cách gì tiếp cận Lang được. Lão Nhị tức tốc đỡ anh dậy, ông ấy thật sự hiểu nhiều điều cần nên nói.

Trò đuổi bắt nên kết thúc từ đây!

Lang một lần nữa rút Huyết Vũ ra, anh miết nhẹ lưỡi kiếm để lằn máu đỏ chảy dọc, ôm trọn tà kiếm hừng hực sát khí.

Dưới ánh trăng máu huyền ảo, con phượng hoàng xuất hiện như một linh điểu trong truyền thuyết. Dang đôi cánh rực lửa bay lượn quanh sân rồng, thần binh của hoàng hậu bỗng chao đảo, mất trật tự.

Lần đầu tiên tất cả chứng kiến cảnh tượng kia. Bá quan văn võ ngơ ngác bảo nhau trong im lặng.

Lang đứng đó, tay cầm Huyết Vũ, khắp người thấm đẫm máu đào. Gương mặt khác lạ chẳng khác chi thần chết bóng đêm.

- Nó đang làm gì thế? - Tần sư thúc sửng sốt.

Mạnh Hy tim đập loạn xạ, anh cảm giác có điều bất ổn. Ngay lúc này, Lang đột ngột vung kiếm, lập tức thần binh của hoàng hậu tan biến vào cõi hư vô.

- Gì thế?

Lòng người càng thêm hoang mang. Yến Loan hoàng hậu mắt tối sầm. Bà ta thay đổi sắc mặt.

- Nương nương!

Diêu Linh thét to rồi kéo hoàng hậu ngồi xuống. Vừa kịp lúc lưỡi kiếm vô tình của Lang liếm ngang qua. Thật khủng khiếp! Nháy mắt, vương tử Vân Chu nhảy thật cao lên đài lễ tấn công hoàng hậu.

- Hộ giá nương nương!!!

Cẩm y vệ hối hả vung kiếm, Uông Điệp thất thần bảo vệ mẹ mình. Lang mặc nhiên tàn sát tất cả ai ngáng đường. Anh khiến hoàng hậu một phen kinh khiếp.

- Lang!

Mạnh Hy vội vã lao tới. Câu chuyện này cứ diễn tiến đến mức chóng mặt.

Chát!!!

Mạnh Hy đón ngay thanh Huyết Vũ rực đỏ. Máu vẫn chảy xuống người Lang dù anh ấy chẳng biểu hiện đau đớn gì.

- Lang?

Nắm chặt cánh tay bằng hữu trong tình thế mấy ai hiểu. Tại sao mãi cố tin lòng tri kỷ mà bàng quan thế sự đã đành.

Lang, ngươi đang làm gì thế này?

Bao nỗi ám ảnh bộc phát trước mặt Mạnh Hy. Sự sợ hãi mông lung cực hạn.

Chát!!!

Tiếng kim loại va nhau khủng khiếp. Lang không ngần ngại dùng tuyệt chiêu tấn công Mạnh Hy. Máu trên người loang đầy mặt đất, Mạnh Hy cảm nhận Lang sẽ chết vì khô cạn nó.

- Dừng lại!!!

Mắt Mạnh Hy long lên. Anh sắp phát điên nếu Lang cứ tiếp tục như vậy.

- Lang!

Lão Nhị bất thình lình đẩy chuôi kiếm lên cổ tay Lang. Cái nhăn mặt khiến anh ngừng cuộc chiến.

- Thì ra ngươi thật sự khống chế Huyết Vũ bằng cách này!

Lang bình thản trông những người bằng hữu thân thuộc. Anh trầm giọng:

- Thúc biết thật sao?

Lão Nhị lắc đầu nhìn Mạnh Hy. Nỗi xót xa chẳng sao kể xiết. Lão Nhị chỉ có thể thốt ra mấy câu chân thật.

- Ngươi đã dùng chính máu mình tế kiếm...