Vương Tử Khuynh Thành

Chương 81: Hoàng mai trả ngọc




Gió lạnh từng cơn, mây đen bốn bề giăng phủ. Cơn mưa ảm đạm vô tình trút xuống, sân rồng ướt sũng nước hòa trộn máu tươi tang tóc.

Nó diễn ra thật nhanh rồi kết thúc ngay sau đó!

Thứ nước lạnh băng như gột rửa mùi máu tanh nồng. Thịnh Nhạc Minh thất thần nhìn trận địa bày ra của mình. Hắn ngơ ngác khi đám mây đen tiếp tục vây quanh vương thành.

Tiếng quân reo rền vang, từng bước chân rung chuyển mặt đất. Dự cảm chẳng lành, Mạnh Hy mím môi bấm bụng. Không phải điều tệ hại nhất sắp diễn ra sao? Ánh mắt nghiêm trọng từ Lang là minh chứng sắc bén nhất. Lão tặc Thịnh Nhạc Minh loay hoay nơi binh đao loạn lạc, hắn nghiến răng đón nhận cơn cuồng nộ dưới lòng đất.

- Lang?

Mạnh Hy khẽ khàng, thanh kiếm trên tay Lang tỏa ma lực kì dị. Nó thôi thúc ý niệm sát sinh nhưng...Lang vẫn kiểm soát được.

Đám khói bụi mịt mù trước cổng lớn vào điện rồng, một đoàn quân thần thái ghê rợn xuất hiện. Không gian bao phủ thứ tà khí nặc nồng. Hùng binh của Lang và Thịnh Nhạc Minh chuẩn bị thành món mồi ngon béo bở. Lang cố hiểu vấn đề nhưng thật sự mọi chuyện đã đi quá xa.

Âm thanh chói tay vang lên. Gần như tất cả phải ôm đầu hoảng loạn. Thứ tạp âm nhiễu loạn tâm trí con người. Lang chống Huyết Vũ xuống đất. Anh kéo Ngọc Mai vào sát lòng mình. Ít nhất, ma lực của tà kiếm không khiến nàng ấy loạn thần.

Mấy vạn tinh binh tinh nhuệ, phút chốc ngã quỵ theo từng tiếng reo hò. Cảnh tượng khủng khiếp tới nỗi vua tôi nhà Nghiêm Vân run rẩy tột độ.

Giơ cao kiếm lệnh, Diêu Linh bình thản mời hoàng hậu tiến ra giữa đài lễ. Hàng ngàn binh sĩ bỗng phủ phục dưới chân. Sự ngỡ ngàng, sợ sệt khắp bốn bề bá quan văn võ.

Hoàng hậu tay cầm quyền trượng, khoác phụng bào điểm vàng điểm ngọc. Lòng nhen nhóm nỗi nghi kị lạ thường, Mạnh Hy nhìn Lang. Vương tử Vân Chu chợt cười nhạt, anh từ từ tiến gần đài lễ.

- Đây là điều bà muốn phải không?

Yến Loan hoàng hậu tâm thế thích thú. Bà ta phấn khích khi Lang hỏi như thế. Tay phải chống quyền trượng, giơ lên rồi đặt xuống. Mây đen nghịch chuyển dữ dội. Gió cuồn cuộn đâu khác gì cuồng phong phẫn nộ. Binh lính tạo phản nằm chết như rạ, Thịnh Nhạc Minh bắt đầu phát hoảng.

- Mẫu hoàng?

Uông Điệp đứng như trời trồng. Ngài ấy chẳng khác gì con thỏ nhỏ đáng thương. Trực giác mách bảo, thái tử chỉ biết lùi chân về sau, tránh xa người phụ nữ đó, càng xa càng tốt.

Mạnh Hy tập trung quan sát, anh không biết rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra nữa. Cả sân rồng xuất hiện đội quân sát khí ngút trời. Cứ như thần binh giáng thế!

Yến Loan hoàng hậu nở nụ cười nửa miệng về phía Lang. Con nhện độc khoe vẻ đẹp sắc nước hương trời. Bà ta bỗng dừng lại nơi đôi mắt Ngọc Mai, người thiếu nữ trong vòng tay Lang che chở.

Ngọn lửa cay nghiệt bùng cháy. Nó xuyên suốt tâm hồn bà ta tưởng chừng bị thiêu đốt. Ẩn qua ánh mắt Ngọc Mai, nỗi căm hận khiến hoàng hậu ngỡ ngàng. Điều gì đó bí ẩn, mờ ám. Nó khiến hoàng hậu phân vân giây lát.

- Nương nương?

Diêu Linh khẽ thì thầm, hoàng hậu liền chống quyền trượng. Tức khắc trời đất âm u, mây tiếp tục vần vũ. Quân phản tặc bị thần binh bí ẩn giết sạch không còn một ai. Ngay đến tinh binh Phượng Hoàng Tây Phục cũng thương vong vô số. Hoàng hậu bỗng chốc như kẻ ra lệnh cho thần chết bao trùm toàn bộ thiên hạ. Người người khiếp sợ, quỳ rạp cúi đầu.

Thịnh Nhạc Minh thân cô thế cô. Hắn khó hình dung nổi mọi việc có thể trở nên như vậy. Hoàng hậu ung dung nhìn hắn, bà ta bỗng trở thành đấng cứu thế cho triều đình Nghiêm Vân.

- Hoàng hậu nương nương...

Bá quan văn võ ngập ngừng khấu đầu. Ánh mắt khiếp sợ từ họ đủ biết cục diện xoay chuyển thế nào. Diêu Linh cầm kiếm lệnh, lập tức quân lính lao tới bắt giữ Thịnh Nhạc Minh.

Mạnh Hy nắm chặt tay, anh đang muốn cho hắn một kiếm thay vì bị hoàng hậu mang đi. Lão tặc đáng chết! Mạnh Hy mặt giận bừng bừng tuy nhiên có vẻ tình hình chưa đơn giản thế. Hoàng hậu thu dọn tàn cuộc, nghe như đùa nhưng nó vẫn thật hơn người ta nghĩ.

Dẹp phản loạn ngay tích tắc, quan viên triều thần cùng sứ giả các nước lom khom cúi lạy. Họ đang vỡ òa cảm xúc khi mọi thứ kết thúc.

- Nữ thần vạn tuế! Nữ thần vạn tuế!

Giọng đồng thanh tung hô vực dậy cả góc trời. Yến Loan hoàng hậu nghiễm nhiên đón nhận. Bà ta tỏ rõ thái độ trước triều thần. Nhìn bốn bề quân binh án ngữ, sức mạnh thần thánh ngay trước mặt, nam nhân nhà Nghiêm Vân hiểu rõ quyền lực của mẫu nghi thiên hạ. Họ khép nép quỳ lạy như thỏ nhỏ hèn nhát.

Định mệnh...

Lửa phượng hoàng đốt cháy trần giang. Lẽ nào con phượng đó là bà ta sao?

Bao kẻ sĩ run rẩy thầm nghĩ, hoàng hậu chẳng màng đến. Thứ bà ta quan tâm chỉ có vương tử Vân Chu mà thôi.

Lang vẫn điềm tĩnh. Anh cố tìm ra đáp án suốt cuộc bạo loạn này. Thịnh Nhạc Minh gào thét như kẻ điên loạn. Hắn sẽ chết song cái chết đó liệu đúng chăng? Hay nó là trò đùa trong kế hoạch của bà ta?

- Kẻ mang quân vào thành đều mang danh tạo phản. Ngươi và Thịnh Nhạc Minh rất giống nhau. Thế ta có nên luận tội ngươi không?

Hoàng hậu nói mà ánh mắt nửa đùa nửa thật. Bá quan trong triều nhân cơ hội gièm pha thêm vào. Lang ngoái đầu về sau nhìn thuộc hạ của mình. Nét mặt vương tử ngầm thông báo bao điều cơ mật.

Sân rồng xác chết ngổn ngang, kẻ lôi người khiêng không kể xiết. Đằng này, thay vì nghĩ Lang bảo vệ hoàng gia, hoàng hậu cùng quần thần xướng theo chiều ngược lại.

Lang ngẩng mặt nhìn trời. Lục hợp liên châu cuối cùng cũng thành theo thời thế. Con nhện độc kia vẫn chưa đạt mục đích sao?

- Quy phục ta, ngươi sẽ có tất cả. Bằng ngược lại, máu vương tử phải trải khắp vương thành!

Lời thì thầm theo cơn gió truyền tới tai Lang. Chỉ anh và bà ta có thể nghe thấy điều đó. Định mệnh trớ trêu, một kẻ luôn đóng vai bóng ma để đuổi theo kẻ chẳng thể giết mình. Nay lòng nhân từ bị vẩn đục, có lẽ Lang nên cầm Huyết Vũ lên.

Ta sống chỉ để trả thù nhưng chưa bao giờ ta làm được điều đó. Yến Loan hoàng hậu, nếu ngày hôm nay là cơ hội cuối cùng, ta nhất định sẽ thực hiện nó.

Lang từ tốn đứng dậy, anh đẩy nhẹ Ngọc Mai về phía Mạnh Hy. Ánh mắt huynh đệ thâm sâu, chỉ mong Mạnh Hy hiểu bao lời cần hiểu.

- Lang?

Nỗi bất an ập vào tâm trí, Mạnh Hy nôn nao khi biết sự nhờ cậy Lang dành cho mình. Ngọc Mai mím môi, nàng nắm lấy tay áo phu quân.

- Tử Phong...

Cái lắc đầu nhẹ nhàng, Lang bình thản đối mặt hoàng hậu. Bao người hồi hộp im lặng. Họ chờ đợi điều gì đó xảy ra. Chí ít, tất cả biết rằng cơn bão giông không dừng lại ngay đây.

- Bà chờ đợi lâu lắm rồi phải không?

Lang dần rút Huyết Vũ ra, Diêu Linh phút chốc nheo mắt lại. Hiển nhiên, sự phòng vệ khi sát thủ có khả năng nhảy lên đây hành thích. Yến Loan hoàng hậu mặt đầy tự tin. Bà ta cười thỏa mãn dẫu cơn giận của Lang có bộc phát hay không.

Cũng hay! Hơn mười năm dài mới gặp lại đôi ba lần, đó cũng cái duyên sắp đặt. Nếu định mệnh xoay chuyển thì đâu được ngày hôm nay. Ngày mà thiên hạ thuộc về nữ chủ!

- Ngươi không muốn đặc ân kia sao?

Hoàng hậu tỏ vẻ tiếc nuối. Bà ta bộc lộ cảm xúc kì dị. Nó vừa cho thấy lòng thương hại mà cũng xen vào nỗi ghen hờn khó tả. Chút thích thú, hả hê nếu nói là tâm trạng hoàng hậu hiện giờ.

Đám mây đen kịt vây quanh sân rồng. Gió thổi mạnh dần lên. Thứ tà phép ma quái cứ lẩn quẩn khắp nơi. Hoàng hậu thay đổi ngay diện mạo, bà ta khoác thêm chiếc phụng bào khác, rực rỡ hơn, uy thế hơn.

Nhóm người Tần sư thúc hoang mang vô cùng. Lão Nhị ngẫm nghĩ một lúc thì ngộ ra vấn đề.

- Hoàng hậu đã gọi được thần binh trong truyền thuyết.

Tần sư thúc ngẩn người. Ngay đến ông cả đời chinh chiến cũng chỉ nghe nói, chưa bao giờ tường tận. Nay chuyện lại trước mắt, lẽ nào...

- Ai gọi được thần binh, kẻ đó sẽ có thiên hạ!

Mặt Tần sư thúc tối sầm. Ông đau đớn nhìn về phía Chu sư phụ. Tình thế thay đổi chóng mặt. Rốt cuộc đại lễ đang biến thành cái gì đây?

Ánh chớp xé rạch bầu trời, sương mù dày đặc lạ thường. Mạnh Hy cố không để Lang thoát khỏi tầm nhìn. Anh chỉ kịp kéo Ngọc Mai ẩn xuống bậc tam cấp thì trận cuồng phong quét qua khủng khiếp. Nó che khuất sự việc diễn ra tiếp theo.

- Lang!!!

Mạnh Hy gọi to nhưng vô ích. Gió bây giờ mới là mạnh nhất, không gì thắng được. Thành trì ôm trọn cơn đại cuồng phong, nó sắp biến đài lễ thành đống hoang tàn.

Rầm!!!

Tiếng nổ điếc tai vang lên, Mạnh Hy giật mình. Lớp khói sương phút chốc tan đi tựa phép lạ. Giữa sân rồng, thanh Huyết Vũ cắm xuống đất tạo đường nứt dài kéo tận đài lễ. Mây đen tiếp tục tạo thành.

Hoàng hậu lãnh đạm giương mắt nhìn. Bà ta miết nhẹ quyền trượng. Đôi môi anh đào khẽ cười ma mị theo sắc mặt vương tử.

- Ngươi không thể thay đổi số mệnh. Hãy chấp nhận nó và về bên ta có được không?

Giọng điệu hoàng hậu bỗng ngọt ngào, tình cảm. Nó khiến Lang cảm giác kinh tởm làm sao. Bao đắng cay, chua chát anh nếm trải hơn mười năm qua là quá đủ. Người thân của anh, tất cả đều mãi rời xa.

Tại sao vậy?

Anh vẫn đang đau...

Trái tim anh rỉ máu...

Mỗi khi đối diện bà ấy, mỗi khi nỗi căm hận dâng trào...anh lại thấy mình quá bất lực.

Tí tách...

Mưa...mưa tầm tã...

Người anh lại ướt sũng.

Mặc kệ. Giờ điều anh quan tâm chỉ có trả thù.

Anh đang làm theo lý trí. Trái tim đau đớn, giật lên từng hồi. Anh không để ý, nhắm mắt lại và hít thở thật sâu.

Tay chống Huyết Vũ, Lang đắm mình trong bao suy nghĩ. Hơn mười năm, ngoái nhìn lại những tưởng đã xa xôi lắm rồi. Nó cũng như một ảo ảnh thủy tinh không thể nào chạm đến được.

Sống để nhìn tất cả vuột khỏi tầm tay, những gì thân thương nhất, trân trọng nhất.

Mưa gì mà đắng chát vậy?

Không phải mưa! Là nước mắt đấy! Chỉ mong sao nó đừng hóa thành máu thôi...