Vương Tử Khuynh Thành

Chương 8: Một chút rêu phong




Con đường đi đến Yên Đô chẳng gợi lại chút kỉ niệm nào về thời thơ ấu của mình, Nguyệt Minh thầm nghĩ như thế. Mắt nàng chỉ mở phân nửa đủ để chống chọi lại ánh sáng quá chói chang giữa lúc chiếc xe ngựa đang lăn bánh trên con đường đất gồ ghề, hai bên cỏ mọc xanh um.

Không có chút gì êm ả, thơ mộng và mờ ảo của kinh thành ở cái xứ sở này. Khi nàng quyết định ra đi và trở lại như một nhiệm vụ bất khả kháng. Nàng đã đấu tranh rất khổ sở rồi đối mặt với sự thật ấy. Nó làm nàng đau, đau hơn mọi điều bất hạnh trên thế gian này. Nàng không thể mỉm cười khi nhìn cậu bé trạc sáu tuổi ngồi bên cạnh. Đôi mắt nó hồn nhiên và ngây thơ.

Yên Đô hoàn toàn chẳng xa lạ dù nàng có đi bao lâu chăng nữa. Con đường lát gạch, mái ngói rêu phong. Cỗ xe chầm chậm ngang qua Ân Dung phủ, cánh cổng lớn phủ lớp bụi dầy. Gương mặt nhỏ bé ấy thu lại chỉ còn thấy rõ đôi mắt, nó mở to như hướng về một viễn cảnh khủng khiếp năm nào.

Cuối cùng, cỗ xe dừng lại ở Ngọc Vân phủ, người gác cổng già ra đón nàng. Thái độ cung kính theo lễ nghi hoàng tộc, nàng cùng đứa trẻ lần bước vào trong.

Đi thật lâu quanh các hành lang đầy quan binh canh gác. Nàng đã quen khung cảnh này khi còn nhỏ, lâu đài, cung điện vốn dĩ không thích hợp cho trái tim bay nhảy của nàng sự sống, nàng muốn tự do nhưng số phận nàng buộc nàng phải phục tùng. Phải chăng hôm nay nàng trút bỏ được gánh nặng? Nàng sẽ được tự do?

Người thị thần dẫn nàng đến căn phòng thật rộng lớn. Chẳng ai cả ngoài người đàn ông y phục giản dị, ánh mắt đầy quyền lực ngồi đối diện nàng và đứa trẻ. Nàng cung kính hành lễ.

- Thưa điện hạ!

Bình vương gia, con người uy nghi lẫm liệt. Ông vội vã đứng dậy, quên hết mọi lễ nghi mà một bậc bề trên cần phải có. Ông đỡ nàng, đôi mắt mang niềm biết ơn sâu sắc, chẳng gì lột tả được hết sự vui mừng.

- Điện hạ..

Nàng khẽ khàng khi ông đang xúc động, ông nắm lấy bàn tay nàng rồi nhìn đứa trẻ bên cạnh. Cậu bé cười vu vơ, giật vạt áo ông. Bình vương gia không nén nổi giọt nước mắt nóng hổi lăn tròn trên má.

* * *

Cơn mưa tạnh dần lúc trời gần về sáng, lính gác cổng phủ Binh bộ thượng thư khá mệt mỏi, họ phàn nàn về nỗi vất vả tưởng chừng ám ảnh đêm qua. Mà có lẽ Binh bộ thượng thư mới là người tức giận hơn cả.

Ông ta bước qua tuổi ngũ tuần chẳng thoải mái lắm, buổi sinh nhật nho nhỏ vốn giữ kín để tiện bề tiếp cận với vài nhân vật không dễ dàng gì mời được. Ông ta thích hưởng thụ cuộc đời binh nghiệp đầy quyền lực hơn là ngồi bó gối với mấy vị quan văn trong triều. Ít nhất nó giúp ông ngủ ngon khi một tên sát thủ nào đó lảng vảng quanh đây hoặc giả ông ta mượn cớ luyện kiếm để thỏa cái thú giết người.

Niềm vui ấy đành gác lại bởi có một đại ma đầu viếng thăm ông, buổi sinh nhật đó diễn ra gượng gạo, mặt ông tái xanh khi các vị khách chủ chốt tức giận ra về. Kẻ không mời mà đến này chẳng làm gì cả ngoài việc lấy bình rượu trên bàn tiệc rồi bỏ đi.

- Đại nhân?

- Đứng đó làm gì? Ta bảo các ngươi đi tìm hắn!

- Nhưng.. thưa đại nhân, bọn thuộc hạ không biết hắn đang ở đâu!

- Các ngươi đợi ta dẫn đường cho đi hả?

Ông ta lườm mắt nhìn đám người co ro sợ hãi. Họ lập tức đi ngay, chẳng dám nói thêm tiếng nào. Uống cạn tách trà như muốn bóp nát nó trong tay, người võ sĩ ngồi đối diện ông ta chợt mỉm cười.

- Ngài tức giận vì một gã điên à?

- Các hạ nghĩ Diệp Nguyên Long điên thật sao?

- Hắn là Diệp Nguyên Long? Lần đầu tiên nghe đại nhân nói đến, có thể cho tại hạ biết thêm về hắn?

Thịnh Nhạc Minh dịu giọng dần, xem ra ông ta nguôi ngoai được cơn tức.

- Hẳn các hạ biết Phượng Hoàng Tây Phục?

- Tổ chức sát thủ hùng mạnh!

- Gã điên mà cậu nói chính là thủ lĩnh! Rồi cậu sẽ gặp hắn dài dài! - Thịnh Nhạc Minh nói và rót thêm tách trà khác.

- Đại nhân định làm gì tiếp theo?

- Các hạ cứ chờ xem tuồng hay từ tin tức mật thám đưa về. Có việc để làm đấy!

Thịnh Nhạc Minh khe khẽ cười, ông ta biến tấu khuôn mặt mình từ trạng thái giận dữ chuyển sang mềm mỏng, quỷ quyệt.

* * *

Mạnh Hy bắt đầu nướng khoai theo cách riêng của mình. Cậu vui, vui lắm. Lẽ ra hôm nay cậu phát chán vì Lang và Chi Quân luyện kiếm cả ngày, thật bất ngờ sư phụ cùng An Dĩ, Hạo Nguyên xuống núi. Năm người ngồi ngoài sân tâm sự, đùa nghịch làm Tần sư thúc mắng vì quá ồn ào.

- Họ bàn tính gì thế?

Mạnh Hy nhìn qua cửa sổ, bóng sư phụ, sư thúc in trên vách. Sư phụ đột ngột hạ sơn khả năng xảy ra nhiều nguyên nhân.

Hạo Nguyên bóc vỏ khoai ra cắn một miếng ngon lành, Chi Quân tiếp tục châu đầu vô quyển sách mới mượn được, An Dĩ thỉnh thoảng nhìn Lang vì Lang ngồi tựa cây bạch mai mặt quay ra ngoài.

- Lang! Của huynh nè!

Hạo Nguyên đưa củ khoai nóng hổi cho Lang, tay kia kéo lọn tóc dài tinh nghịch. Cậu nhe răng cười lớn, An Dĩ ranh mãnh quẹt lọ lên mũi Hạo Nguyên vô tình giẫm phải chân Mạnh Hy. Chẳng khó hiểu khi Mạnh Hy ném khoai vào người họ. Ngặt nỗi Chi Quân sợ trúng mình nên vội khom người xuống ai dè tay thúc ngang hông Lang. Giật mình quay lại, cổ áo hơi rộng Lang "hưởng" hết món khoai nóng đó!

Sự khác biệt thế giới bên trong và bên ngoài khá lớn. Tần sư thúc trầm ngâm nghĩ ngợi bên ánh đèn dầu le lói, giọng bọn trẻ còn đều đều ngoài sân, chốc chốc ông mở cửa sổ ra hiệu im lặng. Chu Dĩ Thông vẫn ngồi dán mắt vào ngọn đèn.

- Đệ không ngờ Bình vương gia mạo hiểm như thế! Huynh biết chuyện này từ trước đúng không? Đó cũng là lý do huynh bảo bọn trẻ đi hộ tống ngài? Dù bí mật nhưng sao qua khỏi cặp mắt nội gián, sát thủ tấn công ngài ngay sát chân núi, thật sự quá nguy hiểm!

- Không ai ngăn được quyết định của ngài ấy! Thời điểm này để họ gặp nhau cũng tốt! Kinh thành giờ bất ổn lắm, ngài ấy về cố đô hoàn toàn có lý! - Chu sư phụ thở dài.

- Ý đệ không phải chỉ trích huynh nhưng đệ thật sự lo cho bọn trẻ, Mạnh Hy từng bị rắn cắn nếu không có Lang, huynh làm sao ăn nói với Tịnh Văn!

Dĩ Thông mở cửa sổ ra nhìn năm cậu thiếu niên đang nghịch ngợm, có thể gọi là bình yên. Họ chưa đoán trước được điều gì, bọn trẻ đã lớn, có thể tự chọn con đường để đi, liệu chúng dám đương đầu với số phận hay không?

Nỗi lo của họ có lý song nó dần trở thành cơn ác mộng thật sự. Kinh thành một lần nữa bị lay động bởi Phượng Hoàng Tây Phục, đất nước Diên Phong phải trở mình bởi cơn sóng dữ này.

Kinh thành luôn bất ổn theo cái nhìn của Binh bộ thượng thư. Hiển nhiên ông ta hiểu rõ nguyên nhân cái sự bất ổn này. Thịnh Nhạc Minh không bày trò nhưng ông ta biết chắc quân cờ của mình lại quay trở về. Đơn giản chỉ là thỏa thuận!

Ông ta ngồi đối mặt Diệp Nguyên Long, vẻ mặt cả hai đều lạnh lùng như nhau song cái chất tàn nhẫn trên mặt Thịnh Nhạc Minh chiếm ưu thế hơn.

- Ngài cần gì ở ta?

Diệp Nguyên Long hỏi mà không nhìn mặt hắn, sự cao ngạo của một sát thủ ẩn hiện ẩn hiện dưới đôi mắt sắc lạnh như dao, xuyên thủng cả bóng tối.

- Các hạ còn lòng tin ở ta chứ?

- Chỉ là sự ràng buộc! - Diệp Nguyên Long đặt tách trà xuống - Ông nên đi thẳng vào vấn đề!

Thịnh Nhạc Minh cười tinh ranh, hẳn Diệp Nguyên Long không có thời gian trong cuộc nói chuyện thế này.

- Ồ, xin lỗi! Chúng ta bắt đầu nhé!

Thái độ dài dòng theo lối mòn vốn là tính cách đặc trưng của Thịnh Nhạc Minh. Diệp Nguyên Long chẳng lạ gì nhưng lòng kiên nhẫn cũng có giới hạn của nó.

- Bình vương gia bí mật đến Yên Đô cùng sáu cận vệ đóng giả thương buôn. Nhìn bề ngoài đúng là khó nhận ra. Chẳng biết mục đích chuyến đi là gì, các hạ điều tra giúp ta nhé! Hai tháng sau, sứ giả đến bến cảng cũ, việc giao dịch thành công phụ thuộc vào các hạ!

* * *

Ánh đèn dầu sáng tỏ, Chi Quân miệt mài nghiền ngẫm quyển binh thư, thỉnh thoảng quan sát xem Mạnh Hy làm gì. Thanh kiếm gãy Mạnh Hy hãy còn để đó.

- Mạnh Hy! Huynh tính khi nào rèn lại nó? - Hạo Nguyên cười - Lâu lắm rồi, nó sắp đợi không nổi!

- Ừ, phải đấy! - Chi Quân nói thêm vào.

Mạnh Hy bọc thanh kiếm lại rồi nằm xuống sàn.

- Chắc vài hôm nữa!

Chi Quân, Hạo Nguyên nhại lại rồi cười sặc sụa. Mạnh Hy nói chẳng biết bao nhiêu lần cái câu này. Chỉ vì ham tỷ thí với Lang mà gãy kiếm. Cậu khiến cả bọn ôm bụng cười mãi.

Câu chuyện bỗng dừng lại khi Mạnh Hy không thấy hai thanh kiếm Lang thường dựng ở góc tường. Họ im lặng khác thường, An Dĩ ngồi cạnh cửa sổ mắt cứ nhìn ra ngoài. Cũng không quá lâu, cậu ho húng hắng vài tiếng rồi lơ đãng đẩy cánh cửa, lặng lẽ rời khỏi phòng.

Hạo Nguyên trông Chi Quân, cả hai im bặt. Cậu tiếp tục lật sang trang sách mới, Mạnh Hy nhắm mắt ngủ. Có thể cậu ngủ thật hoặc đang suy nghĩ gì đó.

An Dĩ vòng ra sau nhà, khoảng sân thật rộng, đầy cây cối. Lang đứng giữa bãi, kiếm vun vút dưới trăng. Những thân gỗ mềm văng tứ tung, áo cậu ướt sũng, mồ hôi chảy từng giọt.

Lang tấn công mấy trụ gỗ mềm mà Tần sư thúc để dành luyện kiếm. An Dĩ rón rén đến gần, ngồi im lặng bên chiếc áo ngoài của Lang vứt ở một góc, nhìn Lang bằng đôi mắt ngưỡng mộ. An Dĩ mới mười bốn tuổi, là người nhỏ nhất trong bọn. Sáu năm trước, cậu là đứa trẻ nhút nhát ngoại trừ anh cả Mạnh Hy với Hạo Nguyên ra chẳng ai để mắt tới cậu. Tuy nhiên tính khí Mạnh Hy hơi thất thường nên đôi lúc cậu thấy sợ. Từ ngày Lang xuất hiện, cậu không thể nào rời mắt khỏi người anh tóc dài này.

Lang tiếp tục luyện kiếm gần như bản năng dưới ánh trăng sáng vằng vặc. An Dĩ né tránh nhanh nhẹn những mảnh gỗ nhỏ và chờ Lang khám phá ra sự hiện diện của mình.

Lang dừng lại khi nghe tiếng thở ra của ai đó, cậu bắt gặp An Dĩ ngồi đó im lặng bên cạnh chiếc áo được xếp vuông vắn. Lang đến gần An Dĩ, thanh kiếm còn chưa tra vào vỏ.

- Đệ chưa ngủ à? Đệ còn nhỏ đấy!

- Đệ thích nói chuyện thâu đêm mà!

- Dĩ nhiên! - Lang ngồi xuống dáng điệu mỏi mệt. Lâu lắm rồi An Dĩ mới thấy nụ cười đó, nó gần gũi như người anh trai. Dù Mạnh Hy quan tâm cậu nhưng vẫn không thể hiểu những gì cậu nói.

Lang có bầu trời riêng của mình, An Dĩ biết và đó là lý do họ gần nhau hơn. Cậu trông nét mặt Lang, hơn hai tháng không gặp cái nhìn của Lang càng lúc càng sâu sắc.

- Đệ muốn giống như huynh!

- Tại sao? - Lang lơ đãng hỏi.

- Chẳng tại sao hết! Vì huynh là Khương Thập Lang mà!

Câu nói hồn nhiên khiến Lang động dung, cậu thở dài tra kiếm vào vỏ.

- Khương Thập Lang chỉ là một cái tên thôi..

- Nhưng nó vốn tên huynh! - An Dĩ thì thầm rồi lấy trong tay áo ra cuộn giấy nhỏ - Nhìn xem, đệ vẽ huynh này!

Lang không khỏi giật mình, An Dĩ đang tự hào với bức tranh Lang luyện kiếm.

- Đẹp thật!

- Cảm ơn huynh! - Cậu cuộn nó lại rồi đưa cho Lang - Tặng huynh! Giữ kĩ nhé!

Một lần nữa Lang mỉm cười, An Dĩ ước ao khám phá cái thế giới bên trong con người này kì thực cậu không thể chạm vào nó.

- Ước mơ của huynh là gì? - An Dĩ ngắt cọng cỏ se se trên tay - Có thể nói cho đệ biết được không?

Lang lắc đầu, An Dĩ chống cằm nhìn Lang một cách thích thú.

- Đệ biết rồi, huynh sẽ trở thành kiếm sĩ!

Lang cười hết sức kín đáo, chẳng hiểu sao mình làm thế. Trong tâm hồn An Dĩ có thứ gì đó trỗi dậy, nó mạnh mẽ nhưng dễ chìm lắng xuống. Lang chợt lo ngại, cảm giác xáo trộn, cậu sợ. Bất kể mọi lý do, An Dĩ hiền lành thế, nhân hậu thế, sao cứ muốn đến gần cuộc đời Khương Thập Lang này?