Vương Tử Khuynh Thành

Chương 60: Sóng vỗ Yên Đô




Gió lạnh tràn xuống Yên Đô, mây mù giăng lối. Cánh rừng xao động, tràn ngập bóng quân thù. Tiếng quạ kêu sương nghe não nề, tan tóc.

Canh ba đã điểm, binh lính trên thành nhìn thấy nhiều chuyển động lạ lùng. Lính canh tháp vội vào phi báo, các tướng lĩnh vội vã ra xem.

Đạo quân Âu Sa Nhĩ dễ dàng vượt qua biên giới nhờ sự hỗ trợ của một kẻ vô hình. Chúng dùng bánh xe chở thân gỗ to hòng phá hủy cổng thành.

Trên cao, vệ binh phóng tiễn triệt hạ kẻ địch. Đuốc cháy sáng rực, thang dài dựng ngay bờ tường. Chúng ồ ạt leo lên hết tốp này đến tốp khác. Thực lực như vũ bão, không sao giết xuể.

Lính phòng ngự trúng tên kẻ địch, rơi thẳng xuống đất. Thân xác bốc cháy ngùn ngụt bên đống lửa đỏ. Khói tỏa khắp nơi, tên bắn không ngừng nghỉ. Máu chảy dài từng dòng, loang lổ bức thành trì.

Phút chốc, chúng phá được cửa thành. Đạo quân tràn vào trong, bắt đầu cuộc lạm sát.

Tiếng khóc than ai oán tận trời xanh. Lũ man rợ giết người không gớm tay, nhận lệnh giết và giết tất cả.

Tướng lĩnh Yên Đô vẫn ra sức chống trả nhưng lực lượng ngày càng thu hẹp dần. Tiếng vó ngựa từ xa vọng lại. Rồi đội quân chi viện xuất hiện, lực lượng tinh nhuệ ra tay thanh trừ kẻ thủ ác.

Mưa tên kinh hoàng, sự ngoan cường của binh sĩ Diên Phong khiến kẻ thù khiếp sợ. Chưa đầy nửa canh giờ, chúng co cụm như bầy cừu non tội nghiệp.

Có lẽ sự có mặt thần tốc của đội quân chi viện quá bất ngờ, chúng ngơ ngác nhìn nhau. Khó tưởng tượng nổi mớ hỗn loạn tiếp theo, Mạnh Hy giương cung bắn chết tên thống lĩnh. Đám tàn binh tựa rắn mất đầu, rối tung tháo chạy.

- Tướng quân!

Binh lính quỳ phục dưới chân Mạnh Hy. Họ vô cùng khâm phục khả năng lãnh đạo cùng trí tuệ hơn người. Lũ bại binh bị bắt làm tù nhân, Mạnh Hy phục lệnh trấn thủ Yên Đô. Nhậm Bình Thanh nắm ngay tình hình sau đó, ông tìm cách liên hệ thành Vân Chu. Chắc Diệp Nguyên Long thừa biết điều này, giặc mò đến đây khác nào tìm đường chết.

Trận đầu thất bại ngay Vân Chu, giờ đến Yên Đô. Bấy nhiêu đủ biết Mạc Sa Dĩnh tức giận đến mức nào. Hàn Ly cố cầm chân, không để đích thân hoàng đế thân chinh. Cơn giận bùng phát, dâng lên đỉnh điểm. Hắn truyền thư hỏa tốc cho Mạc Sa Ân, bằng mọi giá phải san bằng Yên Đô.

Bỏ chốt Hoa Lâm dời đất Diên Phong, Mạc Sa Ân đắn đo cùng cực. Đại huynh ôm mộng cuồng chinh, sinh linh đồ thán, tiếng khóc vang trời. Lấy nghĩa nhân cai trị thiên hạ, giờ câu nói đó có tồn tại không?

Trong lúc tam hoàng nhà Mạc Sa thị do dự di quân thì nội các nhà Uông thị rơi vào tình cảnh trên thuận dưới chống.

Buổi thiết triều tràn ngập sự chống đối từ hai phe văn võ. Khi Thịnh Nhạc Minh ra sức cầu hòa thì Tống Nguyên Long cùng dàn quan văn kiến nghị đánh.

Rốt cuộc, Uông Chính Nghiêm mở lời, câu chuyện mới dừng lại.

- Thưa bệ hạ, nếu Chu Vân vương được khôi phục tước vị thì hãy để ngài ấy tiếp tục làm vị anh hùng yểm trợ non sông. Nước ta tuy nhỏ nhưng khí khái nam nhi đầu đội trời chân đạp đất, há sợ gì kẻ địch chốn trời tây.

Tống Nguyên Long thực dạ tấu trình, toàn bộ quan văn quỳ xuống. Tất cả chung một ý niệm chiến đấu, bảo vệ sơn hà. Uông Chính Nghiêm vốn có chủ ý từ lâu, ngài ra hiệu mọi người đứng dậy.

- Chúng ta sẽ đánh bại kẻ địch, bảo vệ đất nước này!

Thịnh Nhạc Minh nheo mắt lại, cuối cùng Uông Chính Nghiêm quyết định không nhân nhượng Âu Sa Nhĩ. Đêm dài lắm mộng, lão hồ ly mời sứ giả vào phủ ngay đêm đó.

...

Trăng lên cao, ánh sáng rực rỡ sáng tỏ thành Vân Chu. Làn mây mờ ảo gợn nhẹ giữa nền trời tăm tối. Từng mảng sao lấp lánh bóng trăng vàng. Diệp Nguyên Long đứng trên cao nhìn xuống. Con ngựa nâu Lang cưỡi, đang phi nước đại vào thành.

Lớp bụi cát sa mạc phủ quanh người, những giọt mồ hôi lấm tấm ướt sũng áo. Lang cứ thế đi thẳng đến thư phòng, nơi mấy tấm bản đồ và cuộn giấy chất đống ngổn ngang.

Diệp Nguyên Long âm thầm quan sát. Hùng binh tinh nhuệ do ông huấn luyện đã đạt đến mức thượng thừa, đủ sức đối phó bất kì kẻ thù nguy hiểm nào.

Lang ngồi xuống trường kỷ, anh cởi bỏ lớp áo bám đầy bụi bặm ra. Để ngực trần một hồi lâu, Diệp Nguyên Long lặng lẽ bước vào. Lang vẫn im thin thít, cả cơ thể mỏi mệt sau bao ngày vật lộn nắng gió sa mạc.

- Lang...

Diệp Nguyên Long trầm giọng, ông chạm nhẹ lên cái bớt sau lưng con trai mình. Cái nóng rực khiến ông phải chau mày. Đôi mắt tinh tường của Chu Vân vương đanh lại.

Hai thanh kiếm hừng hực tà khí. Rất ít khi nó rơi vào trạng thái như vầy. Kể từ lúc Lang quay lại kinh thành, tà kiếm dần bất ổn và con trai ông trải qua giây phút mất kiểm soát.

Diệp Nguyên Long rút nhẹ Huyết Vũ ra, ánh sáng bình thường yếu ớt. Đối với cách mà Lang đang làm, ông dần nghi ngờ khả năng tiềm ẩn từ hoàng tộc.

Thành Vân Chu sừng sững trước nhiều cơn giông bão. Bao năm qua, Diệp Nguyên Long từng bỏ nó mà đi. Nay trở về vị trí xưa, Chu Vân vương vẫn điềm nhiên tĩnh tại.

Dò hỏi kẻ dưới trướng vài câu, Diệp Nguyên Long nghĩ ngợi hồi lâu. Chuyện hai thanh kiếm vừa hé lộ một bí mật chốn nội đình. Ông ngẫm nghĩ giây lát thì Lang xuất hiện.

- Con biết từ trước phải không?

Ông hỏi, Lang gật đầu nhẹ. Diệp Nguyên Long nheo mắt, tâm trạng khá thất vọng. Lúc này, theo sau Lang có thêm người đàn ông trùm kín mặt. Chu Vân vương khá ngỡ ngàng vì không ngờ ông ta còn sống.

Thời gian cứ thế trôi, thành Vân Chu chuẩn bị đón câu chuyện mà cố nhân sắp kể. Phần kinh thành Yên Tảo, sau khi Uông Chính Nghiêm ra chỉ thị đánh giặc, bá quan văn võ theo phe cánh Thịnh Nhạc Minh rất đỗi băn khoăn. Ý vua đã quyết, không gì ngăn cản được. Âu Sa Nhĩ rất mạnh nhưng từng là kẻ bại trận dưới thời Chu Vân vương. Giờ kẻ thù bén mảng xâm lăng lần hai, kết cục cũng chỉ thế thôi.

Tống Nguyên Long nhận định rõ ràng. Tuy nhiên, Đại học sĩ không cho là phải. Vì tình hình hiện tại, người nắm đại binh là Nhậm Bình Thanh. Thuyết phục Chu Vân vương trở thành thống soái không phải chuyện dễ dàng. Trấn thủ Vân Chu cũng may mắn lắm rồi. Hoàng đế đang cố bù đắp lỗi lầm quá khứ nhưng nỗi hận Khương thị liệu nguôi ngoai chăng?

...

Bóng trăng nơi đáy nước chơi vơi khuấy động nỗi lòng quân tử. Con thuyền ngoài xa lặng lẽ nét ưu tư. Bờ bến nào cho kẻ quay đầu khi bao mộng tưởng cứ chìm vào quên lãng.

Mạnh Hy lần từng bước quanh tường thành Yên Đô. Cơn gió se lạnh níu giữ trái tim kẻ nam tử tu mi. Đại trượng phu đầu đội trời chân đạp đất. Thỏa chí tang bồng nơi chiến địa sa trường. Thân trai làm nên nghiệp lớn, lòng cứ dạt dào nỗi u hoài không bày tỏ cùng ai.

Ánh trăng đẹp quá...

Nó rực rỡ như gương mặt người đó. Từng mảng trời xa thẳm dịu vợi, tất cả cuốn trôi theo gió bụi sương mờ. Ký ức trở nên mơ hồ, tình huynh đệ có còn bền chặt.

Hình bóng ấy hiện hữu trước mặt, Mạnh Hy ngỡ ngàng. Lang xuất hiện đột ngột, thứ hào quang rực rỡ tỏa sáng quanh người. Nó thoắt ẩn thoắt hiện, Mạnh Hy cứ thế bám theo. Đôi chân tưởng chừng bị sức mạnh vô hình điều khiển, không sao dừng lại được.

- Lang!

Mạnh Hy cất tiếng gọi, một thói quen khó bỏ. Những khi gặp hắn, anh đều cố nén niềm xúc động dâng trào. Con người đáng thương đó, cô độc đó, biết làm sao thấy lại ánh mặt trời mùa xuân năm cũ.

Lang chợt quay mặt, làn tóc dài phất phơ qua khuôn mặt nhỏ nhắn. Đôi mắt mang sắc tím mùa thu, khuấy động giấc tàn canh hững hờ lạnh lẽo.

Không chờ đợi điều chi cả, Mạnh Hy lao tới nắm chặt cánh tay vương tử. Niềm xót xa, trống vắng suốt những đêm dài sầu não. Hai chữ huynh đệ sao bi thương quá. Anh chẳng thể nào nhẫn tâm đẩy Lang xuống vực thẳm hận thù.

- Mạnh Hy...

Giọng Lang bỗng khác lạ, nó ma mị dị thường. Mạnh Hy giật mình, đáy mắt vương tử rộ lên điểm sáng ảo diệu. Sự nồng ấm qua lớp da thịt Lang lại là cảm giác tê tái cùng lớp băng tuyết vĩnh cửu.

Mạnh Hy vội rụt tay lại nhưng Lang đã rút kiếm ra...

Phập!!!

Máu bắn khắp mặt Mạnh Hy, nỗi đau đớn tột độ. Anh sững sờ nhìn lưỡi kiếm ăn sâu vào lồng ngực mình. Nó nằm ngay chỗ anh đã từng đâm Lang một nhát...