Vương Tử Khuynh Thành

Chương 6: Anh đào trong gió




Chi Quân đứng ngồi không yên, vừa trông thấy hai người họ thì mừng rỡ lên như đứa trẻ. Bọn cướp trừ xong, dân làng cảm ơn bội phần, ba người tiếp tục hành trình.

Ngày hôm đó, một ngày đầy nắng. Bầu trời trong vắt, những đám mây lặng lờ trôi. Phía xa, cánh hoàng yến chao lượn tự do. Mọi thứ bắt đầu cho thử thách mới. Cuộc đời dần mở ra trước mắt họ.

* * *

Tàn lửa bay cao hệt bầy đom đóm trong đêm. Mạnh Hy trổ tài nướng khoai, Chi Quân chú tâm mấy quyển sách còn Lang ngồi lặng yên trên tảng đá.

- Triều đại đổi thay có ý nghĩa gì?

- Cách để dân chúng sống tốt hơn hoặc ngược lại. Quan trọng là các bậc đế vương nghĩ gì với thần dân trăm họ! - Chi Quân vừa nói vừa giảng giải.

- Ngươi cũng nghĩ thế chứ Lang? - Mạnh Hy quay sang.

- Ta không biết! Thuận theo tự nhiên!

- Ta thì không muốn nó xảy ra! - Mạnh Hy thở dài - Mẹ ta thường bảo triều đại đổi thay nhưng cuộc sống bách tính chẳng thay đổi gì! Cuối cùng vẫn chịu sự áp bức của tầng lớp thống trị! Minh quân thì sao chứ? Bọn gian thần cứ qua mặt ông ta đấy thôi!

- Huynh sẽ trở thành chiến binh chứ? - Lang hỏi cậu.

- Dĩ nhiên!

- Nếu một ngày nào đó đối mặt với kẻ thù, huynh sẵn sàng giết hắn để bảo vệ thế gian này, bất kể hắn là ai?

Lang hỏi làm Mạnh Hy khó hiểu vô cùng. Cậu khẽ khàng.

- Đành vậy!

Có thể khác sao? Chỉ cần bảo vệ sự bình yên cho bách tính, một chiến binh phải làm là dập tắt ngọn lửa sát sinh trong trái tim kẻ thù.

Quay lại từ đầu? Không cho kẻ đó cơ hội mà tước đoạt mạng sống của hắn. Hạnh phúc bao người đánh đổi bằng sinh mạng đó?

Giấc mơ chính nhân quân tử.

Giấc mơ xóa sạch bóng đêm mà chưa hiểu vì sao bóng đêm tăm tối.

Chân lý cuối cùng trên cõi đời này là gì?

Xa xôi quá..

Ngọn lửa in sâu đáy mắt Lang, nó bí ẩn, kì ảo như tâm hồn cậu vậy.

* * *

Ngôi nhà Tần sư thúc chẳng nổi bật, nó nằm phía tây ngoại thành. Ba người họ cuối cùng tìm được, sư thúc vui mừng bởi bọn trẻ năm nào nay lớn thế này rồi.

Lang ngày càng trầm lặng hơn, Mạnh Hy nhận thấy kể từ lúc đặt chân đến kinh thành. Dù Lang vốn dĩ thế nhưng Mạnh Hy rất mệt mỏi, sao hắn cứ lẩn quẩn quanh nụ cười và ánh mắt xa xăm ấy.

Lang tỏ ra bình thản khi gặp Tần sư thúc. Ngay đến Chi Quân còn ngạc nhiên, cách chọn đường tắt, phân biệt lối đi phức tạp ở đây chẳng qua khỏi tay hắn.

Mặc kệ! Mạnh Hy cười một mình dưới gốc cây bạch mai. Cậu quên hẳn sự vắng mặt của Lang mấy hôm nay.

- Thằng bé suốt ngày im lặng đó đâu rồi? - Tần sư thúc hỏi.

- Con không biết! - Chi Quân ngáp dài.

- Đồ ngốc! Các ngươi nhàn nhạ quá! Xem này, sư phụ các ngươi gởi thư đây!

Mạnh Hy, Chi Quân bóc thư ra, Lang chẳng biết đi đâu suốt ngày nay.

- Sư phụ bảo chúng ta hộ tống một thương nhân đến Yên Đô!

- Nó ở đâu? - Mạnh Hy hỏi.

- Đệ chịu! Chắc Lang biết! Muộn thế này mà Lang vẫn chưa về!

- Tìm hắn! - Mạnh Hy giục.

* * *

Lang lặng lẽ nhìn dòng sông, luồng gió lạnh thổi vào làm tê tái đôi tay trần của cậu. Bước chân ai đó đạp lên lá khô, cậu quay đầu lại.

Người đàn ông tướng mạo uy nghiêm, gương mặt lạnh lùng đeo những thanh kiếm dài bên mình. Kẻ lạ lùng này muốn gì ở cậu. Chạng vạng tối trời, Lang đã đến đây từ sớm và chờ đợi. Ông ta nhìn cậu thật lâu, ánh mắt thống thiết nhưng cũng đầy ám ảnh.

- Hắn đâu rồi! Thật là..

Mạnh Hy lầm bầm bởi đêm hôm khuya khoắt mà phải tìm kẻ quên đường về nhà. Ba ngày nhỉ? Mạnh Hy giật mình, sao có thể quên hắn? Tệ thật!

- Lang! - Chi Quân chỉ tay về phía con đường tối om.

- Ôi trời! Là hắn!

Mạnh Hy mất kiên nhẫn, cậu chạy ngay đến kéo Lang đi khỏi đoạn đường nhỏ hẹp. Chi Quân mím môi, họ vội vã vô cùng.

- Ngươi sao vậy?

Lang lắc đầu, Mạnh Hy, Chi Quân bực lắm, mà thôi đưa hắn về trước. Trông hắn mệt mỏi lắm.

Hôm sau, đoàn người ngựa bắt đầu lên đường rời kinh thành đến Yên Đô xa xôi. Vị thương nhân ngồi trong cỗ xe tướng mạo phi phàm, Mạnh Hy thỉnh thoảng nhìn qua lớp màn để xem mặt ông ấy.

Ông ta rất điềm đạm, ánh mắt đầy quyền lực. Chẳng hiểu sao sư phụ bảo hộ tống ông ta. Đã là nhiệm vụ thì phải thi hành. Mạnh Hy quay sang Chi Quân, cậu thở dài vì anh chàng ấy đang mân mê một quyển sách "trên lưng ngựa". Ôi trời! Con mọt đó luôn tận dụng mọi khoảnh khắc! Mạnh Hy chán nản, cậu nhìn Lang. Thể như hôm nay là buổi sáng ảm đạm nhất cuộc đời hắn hay sao ấy! Một kẻ luôn thích sự im lặng và chỉ biết im lặng. Hắn cưỡi con ngựa màu nâu, mái tóc dài buột thấp, đôi mắt lạnh lùng đầy mê hoặc. Các cô gái sẽ phải điên đảo vì hắn.

Ồ! Mạnh Hy sực nhớ. Chả là Tiểu Mỹ, con gái sư thúc nhờ cậu gửi cho Lang gói vải nhỏ. Không biết thứ gì mà ngại chẳng trực tiếp đưa hắn. Cô nàng lém lỉnh này hẳn bị hắn hớp hồn rồi.

Buổi trưa đầy nắng, làn gió mát trên đồng cỏ cố xoa dịu cái oi bức của ngày hè. Họ dừng chân bên suối, mấy con ngựa uống nước sảng khoái. Vị thương nhân được những người tùy tùng phục vụ hết sức chu đáo. Tính ra cả đoàn vỏn vẹn mười người. Ông ta ăn mặc giản dị nhưng nổi bật nhất, ngoại trừ Lang. Hắn trông chẳng khác gì lãng tử, mái tóc dài óng ả dưới nắng, bộ y phục xanh đậm kết hợp đen thẫm, hai thanh kiếm giắt bên thắt lưng. Nhìn hắn mộc mạc song sức lôi cuốn đáng kinh ngạc.

Lang ngồi trên tảng đá, Mạnh Hy lại gần gãi cằm ra vẻ lười biếng.

- Cầm lấy!

Lang ngạc nhiên đón gói vải Mạnh Hy trao. Cậu mở ra, Mạnh Hy giật lấy quan sát.

- Là dây buột tóc mà! Nó đính cườm đẹp quá! Này Lang, không khéo Tiểu Mỹ biến ngươi thành con gái mất! - Mạnh Hy cười ồ, Lang nhún vai.

- Các cậu có muốn dùng ít rượu không?

Những người đi cùng gọi, họ tử tế mời. Hiển nhiên Mạnh Hy vui rồi, cậu chẳng nhớ rõ mình uống rượu từ khi nào, Chi Quân chỉ nhấp môi bởi tửu lượng kém. Còn cái tên Lang kia, hắn có định uống hay không mà cứ cầm ly rượu ngồi im như pho tượng.

Mặc kệ! Ta chả thèm quan tâm! Đơn giản là nếu cậu cứ nhìn hoài cái tên ngốc mà theo nhận xét của Chi Quân là có vấn đề về khả năng cảm thụ ngôn ngữ thì thật phí thời gian!

- Dừng lại, Lang! Ối trời ơi dừng lại!

Mạnh Hy hét lên khi Lang cầm lấy bình rượu của cậu và.. nốc cạn!

Ánh nắng dịu hẳn, đoàn người tiếp tục hành trình. Mạnh Hy vẫn phàn nàn việc Lang uống rượu, Chi Quân bèn lái câu chuyện sang hướng khác. Chốc chốc, Mạnh Hy quên ngay.

- Lang à!

Chi Quân thúc ngựa lại gần, mặt Lang tỉnh táo như chưa hề uống giọt rượu nào khiến cậu ta lợm giọng.

- Sắp tới chưa?

- Qua khỏi ngọn núi này, hết hôm sau đến!

- Này! Anh bạn! - Người đàn ông có tuổi hỏi Lang - Làm cách nào sáng mai có mặt tại Yên Đô được không? Chúng tôi rất gấp!

Lang nghĩ ngợi một lúc, ngọn núi sừng sững trước mặt họ, mấy hôm nay mưa lớn sạt lở nghiêm trọng, e sáng mai chưa chắc tới được. Lang hơi ngần ngừ.

- Có một con đường tắt tới Yên Đô vào sáng mai!

- Tốt quá! Chúng ta đi thôi!

Lang cẩn trọng nhìn ông ta.

- Các vị có sợ.. rắn không?

Rắn? Mạnh Hy vừa nghe sinh vật đó thì thấy rợn người.

- Cậu.. định nói khu rừng Ly Biệt?

- Phải!

- Trong đó có lối đi sao? Ta chưa từng nghe điều này!

- Thật sự nguy hiểm nhưng là con đường nhanh nhất. Các vị khoan vội vã được không? Đêm nay, chúng ta nghỉ ngơi tại đây, sáng mai qua núi, như thế an toàn hơn!

- Việc này..

Đoàn người cuối cùng đành dừng ngựa qua đêm bởi chẳng ai đủ can đảm vượt qua khu rừng đó. Ly Biệt đúng như tên gọi, đi không thấy về. Ở đây toàn rắn độc sinh sống, chúng nhiều đến nỗi cây cối phải oằn nặng vì bị chúng bám lấy. Nôn nóng dẫn đến nhiều hậu quả khôn lường. Như Lang nói, mạo hiểm vào đây thì tính mạng khó bảo toàn.

Màn đêm buông xuống, họ đốt đống lửa to rồi ngồi tản xung quanh. Mùi thịt nướng không hấp dẫn nổi Lang dù Mạnh Hy, Chi Quân say mê hương vị tuyệt vời ấy.

- Nè!

Mạnh Hy đưa xiên thịt cừu cho Lang, cậu khá miễn cưỡng.

- Hình như ngươi không vui?

Mạnh Hy hỏi, tay cầm xiên thịt xoay xoay. Lang ngồi cách cậu nửa bước chân, hắn nhìn cậu im lặng.

- Ngươi thật tẻ nhạt! Thế mà ta lại làm bạn với ngươi! Đồ ngốc! Ngươi học cách im lặng từ khi nào vậy? Ngươi..

Mạnh Hy trợn mắt, hắn lại bắt đầu rồi. Dĩ nhiên Mạnh Hy thốt lên như thế bởi Lang đang cười. Cười mà không nói lời nào. Gã đó thật sự khiến người khác bực mình!

- Mạnh Hy! - Lang đột ngột quay sang.

- Chuyện gì?

- Nghe đi!

Lang đứng dậy cầm bộ cung tên, quanh họ nhiều âm thanh sột soạt càng lúc càng gần. Tất cả bật dậy bởi hàng loạt thứ gì đó di chuyển quanh chân họ.

- Rắn!

Chi Quân hét to, khắp bãi cỏ hàng chục con rắn bò vương vãi rất đáng sợ.

- Đừng động đậy! - Lang ra hiệu - Chúng không cắn nếu ta im lặng!

- Lang? - Mạnh Hy nhăn mặt khi những sinh vật không chân lạnh toát bò ngang mặt mình.

Họ đứng chôn chân tại chỗ, nhiều người sợ đến mức chẳng dám mở mắt ra. Lang lấy lọ thuốc nhỏ màu đen rắc xuống và lùi dần về hướng khu rừng Ly Biệt. Bầy rắn bỗng dưng theo cậu, đoàn người kinh ngạc nhìn cảnh tượng đó. Vừa tầm ngắm, Lang ném lọ bột đi xa, bầy rắn biến mất như có phép lạ!

- Chỗ này hết an toàn rồi! - Lang nói với vị thương nhân - Ngài không ngại đi đêm chứ? Kẻ nào đó cố dụ bầy rắn đến đây! Khu rừng đó cách nơi này không xa!

- Lang!

Mạnh Hy chỉ tay lên trời, pháo sáng bắn cao vút. Hơn chục tên áo đen xuất hiện. Họ bất ngờ bị phục kích. Sự chống trả diễn ra quyết liệt, chưa đầy nửa canh giờ bọn áo đen thất thế lùi về sau.

- Lang!

Ồ, Mạnh Hy đừng mừng vội. Trường hợp này chủ quan là vấn đề tệ hại nhất. Lang đã đúng khi đứng gần vị thương nhân. Mũi tên bất thần lao vào người ông ta được Lang bắt kịp song nó để lại lòng bàn tay cậu vết xướt dài. Phía ngọn núi, lớp khói trắng dầy đặc lan tỏa dần ra mùi hương nhè nhẹ.

- Đi thôi! Khói độc!

Lang ra hiệu, đoàn người nhanh chóng rời khỏi. Không may cho họ, con đường lúc sáng toàn rắn và rắn. Thiên la địa võng xiết chặt, mọi người hoảng loạn, họ đang đứng giữa ngã ba đường đầy chết chóc.

- Ngài có tin tôi không?

Lang đột ngột hỏi vị thương nhân, ông ta nhìn xoáy sâu vào mắt cậu. Thứ gì đó dù chỉ là nhỏ nhoi nhưng nó mờ ảo và gây cảm giác bàng hoàng phía người đối diện.

- Nếu đó là ý trời thì.. ta tin cậu!

Ông ấy hiểu cậu. Mọi người biết ý cậu. Tất cả nhìn về hướng khu rừng Ly Biệt đằng xa..