Vương Tử Khuynh Thành

Chương 47: Mây họa biển trời




Ngục thất ở Tây Phục không lạ gì Yên Tảo nhưng Uông Điệp thấy sự đón tiếp quá ư khác thường. Có lẽ ngài là bậc vương giả nên được đặc cách chăng?

Lang bắt thái tử về đây hà cớ làm sao? Bản thân Uông Điệp thắc mắc mãi. Lang có tất cả lý do để làm vậy nhưng kì thực động cơ chính là gì?

Nửa tháng trôi qua không biết trong cung đã phát hiện chuyện ngài mất tích không. An Ngọc lẳng lặng ngồi bên. Mặc dù gọi là ngục nhưng nó giống căn phòng khách đầy đủ và trang trọng.

Lang đẩy cửa vào, như mọi khi. Uông Điệp chán chường bởi cảm giác bị cầm tù này. Thái tử gằn giọng.

- Rốt cuộc ngươi muốn gì?

Lang bình thản nhìn chủ tớ họ, anh hiểu bao suy nghĩ thái tử nung nấu. Chỉ là mọi thứ cần thời gian giải đáp.

- Ngài có thể đi được rồi nhưng xin hãy giúp ta một chuyện.

Lang rút thanh kiếm ra, hướng về phía họ. An Ngọc vội đẩy Uông Điệp sang bên mà hộ giá. Thái độ Lang không hề nguy hiểm, Uông Điệp rất khó hiểu. Ngài ấy dằn lòng An Ngọc.

- Khương Tử Phong, ngươi định giết ta sao?

Uông Điệp đưa ánh nhìn sâu thẳm vào người bạn thuở ấu thơ. Vẫn con người đó, trái tim đó, hiền lành mà ấm áp quá.

- Nếu muốn, ta có thể làm bất kì lúc nào!

- Ngươi...

Uông Điệp chưa kịp nói xong thì Lang đã rạch một đường ngắn trong lòng bàn tay ngài ấy. An Ngọc bất ngờ không xoay sở được. Lang để kiếm xuôi xuống cho máu thái tử chảy dọc theo thân. Một cách tế kiếm mà An Ngọc từng thấy. Hắn nắm chặt cổ tay thái tử.

- Đến lúc cần thiết, ngài sẽ được tự do.

Lang thu kiếm rồi rời đi trước dáng vẻ kinh ngạc từ họ. Anh đến khu vực cơ quan, ánh trăng rực rỡ nằm trên đỉnh đầu. Lang vuốt nhẹ lưỡi kiếm, giọt máu nóng hổi hòa lẫn vào trong máu Uông Điệp. Anh cắm nó xuống đất...

Cơn gió lồng lộng thổi, chốn hậu cung xa xôi, Yến Loan hoàng hậu thao thức trở mình. Bà ta ngồi dậy, thị nữ vội vã chạy đến.

- Truyền Lưu Cầm!

Hoàng hậu sốt ruột chờ đợi, lúc sau Lưu Cầm triệu kiến. Ông chưa thấu tâm cơ hoàng hậu nhưng rõ ràng bà ta đang bất an thật sự.

- Đi theo ta!

Hoàng hậu dẫn ông vào một lối bí mật sau bức tranh lớn. Bên trong, mật thất rất rộng. Xung quanh, nhiều đồ đạc vô cùng quý giá nhưng thứ khiến Lưu Cầm để tâm nhất chính là chiếc bàn thờ với tấm bài vị khảm bằng vàng.

Hoàng hậu đến gần chậu hoa rồi xoay trở, ô gạch đột nhiên chạy sang trái. Trong ấy chứa thứ gì đó, bà ta lấy nó ra. Chiếc túi gấm thêu hoa khá đẹp.

Hoàng hậu mở túi, lấy ra một viên bạch ngọc to bằng quả trứng. Nó đẹp, đẹp đến mức lung linh huyền ảo.

- Ngươi biết vật này không? - Hoàng hậu hỏi lạnh lùng.

Thiên Long Bạch Ngọc?

Lưu Cầm nheo mắt, viên ngọc trong truyền thuyết đây sao? Nó thật sự tồn tại à?

Nhìn vầng hào quang thiên long phát sáng, Lưu Cầm cảm giác sợ chốn cung vàng điện ngọc này. Hậu cung hoàng gia quả nhiên chứa bao điều kì lạ.

- Ngươi có xem thiên tượng không? Một ngôi sao lạ đang tiến về chòm thiên long tinh. Phượng Hoàng Hồng Ngọc đang ở gần đây, ngươi đoán xem kẻ nào sở hữu nó!

Ánh mắt sắc sảo của hoàng hậu khiến Lưu Cầm rợn người. Hai viên ngọc tương sinh tương khắc. Truyền thuyết cổ xưa nhưng đích thị nó vẫn đang tồn tại. Lẽ nào...

- Nửa tháng qua, thái tử chưa thỉnh an ta. Ngài ấy mãi lo việc bệ hạ giao phó. Đến lúc cần Diêu Linh rồi, ngươi biết làm gì chứ?

Hoàng hậu nhìn Lưu Cầm, ông ấy chau mày nghĩ ngợi. Diêu Linh bị Khương Tử Phong tóm ngay trong khách điếm Liễu Phương. Cớ sự này có ẩn tình chăng? Trông mọi thứ trở nên dễ dàng quá.

...

Cơn mưa đêm qua thật quái lạ, cứ như trận cuồng phong ào ào ập tới. Mạnh Hy đi loanh quanh trong nội thành rồi dừng chân trước quán rượu Nghi Đình. Anh đến đây nhiều lần rồi dù lúc nào cũng chỉ một lý do. Thoạt nhìn từ xa, Lưu Cầm thấy Mạnh Hy, ông ấy vội vã chạy đến.

- Dương công tử!

Mạnh Hy ngạc nhiên, lâu lắm mới gặp Lưu Cầm đúng là hữu duyên.

- Chào tiên sinh!

- Công tử về kinh lúc nào thế? - Lưu Cầm hồ hởi hỏi.

- Cũng không lâu lắm nhưng...

- Công tử vào đây đã! - Lưu Cầm liền kéo tay Mạnh Hy bước vô trong quán rượu Nghi Đình. Ông ấy mừng rỡ, thân thiện với Mạnh Hy. Thật lòng, Lưu Cầm có nhiều điều muốn nói cùng vị cố nhân này.

- Kể từ ngày đó đến nay, tại hạ chưa bao giờ quên ơn công tử. Mời công tử!

Lưu Cầm vui vẻ kính rượu Mạnh Hy, ông ta quá đỗi vui mừng. Ấy thế, Mạnh Hy vẫn đầy nét ưu tư sầu não.

- Công tử có khó khăn gì xin cứ nói. Ta quyết không từ chối. Xin hãy nhận tấm lòng của Lưu Cầm này!

Lưu Cầm cúi đầu, Mạnh Hy vội đỡ ông ngay.

- Kìa tiên sinh! Đừng làm thế! - Mạnh Hy lúng túng - Được rồi, có lẽ ta rất cần sự giúp đỡ nhưng...

Mạnh Hy nhìn quanh quán rượu, không thấy Lục nương đâu cả. Nhiều người trông khá khả nghi. Biết ý, Lưu Cầm liền bảo:

- Công tử, chúng ta nên đi nơi khác nói chuyện.

Lưu Cầm dẫn Mạnh Hy về nhà mình. Ông khóa cửa cẩn thận, cho gia nhân canh gác.

- Nơi này yên tĩnh, công tử đừng ngại!

Mạnh Hy thở dài, anh uống ngụm trà mà lòng nặng nề nhiều tâm sự.

- Thật không dám giấu gì tiên sinh, tại hạ có một chuyện chẳng biết nói như thế nào nữa!

Mạnh Hy lắc đầu, Lưu Cầm ngẫm nghĩ hồi lâu.

- Nhờ ơn công tử cứu mạng, ta mới có ngày hôm nay. Lưu Cầm nguyện làm mọi chuyện để đền đáp công tử!

Lưu Cầm khấu đầu khiến Mạnh Hy vô cùng bối rối, anh đỡ ông ấy đứng dậy. Biết Lưu Cầm vốn người am hiểu đạo lý, học rộng tài hoa. Thái độ ân cần cởi mở làm Mạnh Hy cảm kích vô ngần, anh thổ lộ hết cho ông nghe.

Lưu Cầm chăm chú xuyên suốt câu chuyện đầy ẩn tình. Ông dần hiểu ra ngọn ngành tất cả giông bão hơn hai mươi năm qua.

- Như vậy là công tử muốn kéo bạn mình quay trở lại. Chuyện này không đơn giản! Món nợ hoàng tộc cùng biến cố dai dẳng thời gian trước ảnh hưởng rất lớn cho đại cuộc sau này.

Lưu Cầm quả quyết, Mạnh Hy cảm giác như ngồi trên đống lửa. Con đường phía trước sao cứ mịt mờ tăm tối.

- Xin tiên sinh chỉ bảo. Tại hạ giờ lực bất tòng tâm! - Mạnh Hy thiết tha nhìn Lưu Cầm.

- Công tử yên tâm. Đã hiểu đầu đuôi sự việc, ta sẽ có cách giúp. Mong công tử đợi đôi ba hôm nữa nhé!

Niềm hy vọng lóe lên trong mắt Mạnh Hy. Anh cúi đầu đa tạ tấm chân tình hảo ý này. Tiễn Mạnh Hy về, Lưu Cầm vào thư phòng, ông cứ đi qua đi lại.

Khương Thập Lang! Cả đất nước này đều muốn lấy được thủ cấp của cậu ta! Xem ra ngọn lửa phượng hoàng đang dần ứng nghiệm. Khương tộc liệu phải tranh bá thiên hạ cùng Uông thị Nghiêm Vân?

- Lão gia! Có thư!

Lưu Cầm giật mình, gia nhân chạy đến trao bức thư khẩn. Ngoài trời, nắng ngả về tây. Tiếng lạo xạo của bầy nhện trong khu rừng kì bí ngoại thành nghe thật ghê rợn.

...

Ngọn gió se lạnh lướt qua cánh đồng hoang. Đàn chim chao liệng khắp đất trời bao la. Đâu đó ngân nga tiếng sáo véo von, trầm bổng. Diệp Nguyên Long đứng trên đài quan sát, ông nhắm mắt cảm nhận khúc nhạc bi ai da diết mà người thổi thả hồn mình vào nó.

Tây Phục hoang dã kiêu sa, cạnh bên Dung Lãng sơn hiên ngang, hùng vĩ. Giang sơn bé nhỏ của sát thủ dựng nên hơn hai trăm năm, trải qua mấy đời thủ lĩnh. Ở cương vị hiện tại, Diệp Nguyên Long đâu khác chi vua của tiểu vương quốc ngầm.

Định mệnh đổi thay, gia tộc bị nhấn chìm trong máu lệ. Cốt lõi vấn đề cũng vì hai chữ vương quyền. Có lẽ tấn bi kịch lớn nhất đời ông chính là nhìn người mình yêu thương rời xa mãi mãi.

Khúc nhạc chợt dừng lại, thuộc hạ chạy vào báo tin. Diệp Nguyên Long tâm thế an nhiên, tĩnh tại. Hẳn ông đoán ra điều gì đó. Phía xa sườn núi, bên ngọn đồi cao cao, Lang cầm cây sáo lặng lẽ rời khỏi.

Khác hẳn vẻ lạnh lùng thường ngày, Diệp Nguyên Long mỉm cười nhẹ nhàng khi thấy Tống Nguyên Long đợi mình ở đại sảnh.

Bao nhiêu năm trôi qua, họ chưa nói cùng nhau câu nào. Tình bằng hữu như chỉ mành treo chuông. Thoắt cái, Lang đã lớn, đã đủ bản lĩnh để đương đầu với triều đình nhà Uông thị. Ông đâu bận lòng người kế tục tương lai.

- Kiện Hoàng...

Ánh mắt hình bộ thượng thư rộ nên nét cương trực, khoan thai, nhìn người huynh đệ từng vào sinh ra tử. Năm xưa, ông và Chu Dĩ Thông, Dương Tịnh Văn cùng Uông Chính Nghiêm hoàng đế kết bái huynh đệ, sống chết có nhau. Lật đổ đại huynh của hoàng đế mà đoạt lấy thiên hạ.

- Mấy năm qua huynh sống tốt không?

Diệp Nguyên Long ngồi xuống đối diện. Tống Nguyên Long thở dài, chưa vội đem thánh chỉ ra. Ông hiểu Diệp Nguyên Long rất nhiều.

- Quân địch hoành hành tứ phía, ta già rồi sợ không chống nổi được lâu. Gian thần ngày đêm mưu đồ phản nghịch. Cơ nghiệp chúng ta cùng gây dựng biết đi về đâu.

Diệp Nguyên Long chau mày, lòng ông gợi bao kỉ niệm xưa cũ. Sợi dây huynh đệ còn tồn tại nhưng nó đánh đổi mạng sống cả gia tộc họ Khương. Đáy mắt ông hiện lên biết bao nhiêu máu thịt người vô tội. Sự hiểu lầm xuất phát từ lời nguyền cay độc. Ông ngán ngẩm uống ngụm trà trong tách.

- Ta chỉ là một sát thủ. Huynh có thể mong đợi điều gì đây?

Diệp Nguyên Long chua chát nói, hình bộ thượng thư nghẹn lòng. Nghịch cảnh trái ngang, biết làm sao chống chọi.

- Con đường chúng ta đi quá khác biệt. Huynh có thể vì đại cuộc, bảo vệ giang sơn lần nữa không?

Tống Nguyên Long mang niềm hy vọng đặt vào câu nói này. Diệp Nguyên Long im lặng hồi lâu, ông ngẩng đầu nhìn phía trời xa vô định qua khung cửa lớn.

- Đây là lý do huynh đến gặp ta phải không?

- Kiện Hoàng! - Tống Nguyên Long chau mày. Tâm ý huynh đệ tương thông nhau từ lâu, chỉ là họ chưa muốn thổ lộ mà thôi.

- Âu Sa Nhĩ đang hừng hực khí thế. Kẻ thù năm xưa chực chờ xâm lăng biên ải. Dân chúng trăm họ biết ra sao khi vó ngựa quân thù giày xéo quê hương. Chúng ta có thể cùng nhau bảo vệ đất nước này lần nữa hay không?

Lời tận đáy lòng hình bộ thượng thư, Diệp Nguyên Long đứng dậy ánh mắt buồn bã vô cùng.

- Huynh từng nói sát thủ luôn ôm nỗi đau kẻ khác về phần mình. Ta đã làm như thế hơn nửa cuộc đời. Bây giờ máu cũng tanh nồng trong xương tủy. Ai dám mong chờ sát thủ đoái lòng cứu giúp thiên hạ!

- Kiện Hoàng...

Tống Nguyên Long xót xa lời thật lòng nơi bằng hữu. Ông nén thứ xúc cảm trào dâng khi nghĩ về cuộc đời ấy. Bể khổ trần gian nào ai thấu Khương Kiện Hoàng.

Một cách lặng lẽ mà ưu hoài, Tống Nguyên Long đặt thánh chỉ xuống bàn. Ông lần từng bước chạm vào vai Diệp Nguyên Long. Mái tóc điểm bạc theo năm tháng triền miên, hình bộ thượng thư nói nhẹ nhàng như niềm hy vọng sau cùng.

- Mong huynh vì đại cuộc mà nghĩ lại...

Tống Nguyên Long ảo não ra về. Không biết tình thế hiện tại có thuyết phục được Diệp Nguyên Long hay gợi nỗi đau trong quá khứ. Mối thâm thù làm sao phai nhạt đây?

Diệp Nguyên Long một mình suy nghĩ, thuộc hạ tiễn Tống Nguyên Long rời khỏi địa phận Tây Phục. Họ rất hiểu nhau nên hình bộ thượng thư đâu sợ hãi khi đến đây. Nhìn thánh chỉ và ấn tín để trên bàn, Diệp Nguyên Long lặng yên tựa hồ nước không gió động.

- Cha...

Lang chậm rãi bước vào, Diệp Nguyên Long ngồi xuống, tay mở ấn tín ra.

- Bệ hạ đang nhượng bộ chúng ta?

Ông lắc đầu, Lang trông cha mình mà khó hiểu. Hiển nhiên, Diệp Nguyên Long dò được ẩn ý từ bệ hạ. Suy nghĩ hồi lâu, ông đưa ấn tín cho Lang.

- Điều binh về Vân Chu nhưng không vào thành!

Lang cúi đầu đi ngay, Diệp Nguyên Long âm thầm nhìn bóng con khuất sau hàng cây cổ thụ. Đôi mắt ông chất chứa nỗi niềm miên man u uất. Bóng tối mãi bám riết trái tim trầy trụa vết thương lòng. Ngày mai đây, giông bão lại nổi lên. Làm thế nào vượt qua tất cả?