Vương Tử Khuynh Thành

Chương 33: Vệt tối thời gian




Khoảng cách gần nhất cũng là khoảng cách xa xôi nhất trong tình huynh đệ bấy giờ. Lang thở dài nhìn con nước lặng lờ trôi. Đoàn Hạo đã rời đi, chí ít hắn cũng có hứng thú với cái mạng mà Lang nghĩ bậc đại phu còn không thèm.

- Hơn ba năm rồi, ngươi vẫn lưu luyến dòng sông này à?

Hạo Nguyên chầm chậm bước tới, lẽ dĩ nhiên Lang chẳng ngần ngại điều gì. Cậu ta trở thành cận vệ bên cạnh thái tử, sớm muộn họ sẽ gặp nhau thôi.

- Ngươi muốn thử không? Ta e bản thân mình không dễ dàng thất bại như xưa đâu!

Lang thoắt trông Hạo Nguyên rút kiếm ra, anh bình thản nhìn cậu ta. Bao năm trôi qua, tính tình Hạo Nguyên chẳng thay đổi, dáng vẻ bên ngoài đã trưởng thành thật sự.

- Thế nào? Ngươi sợ hả?

Hạo Nguyên thách thức, Lang thở dài. Hai thanh kiếm bên thắt lưng chẳng buồn nghĩ đến, sợi dây huynh đệ Mạnh Hy nói cuối cùng vẫn không giữ được. Họ bước sang ngã rẽ khác nhau.

- Huynh thật sự muốn vậy sao? - Lang khẽ khàng, đôi mắt sâu thẳm như ánh hoàng hôn nhuộm tím chân trời. Làn gió se lạnh lướt qua tóc họ, vài cánh hoa rơi xao xuyến lìa cành.

Hạo Nguyên mặc kệ mọi thứ, cậu lao tới Lang bằng thanh kiếm sắc bén với trái tim oán hận. Ba năm chẳng khác chi đâu, lúc nào cảm xúc luôn dồn nén, cậu phải đòi món nợ cho kì được.

- Pặc!

Lang dùng một tay đón kiếm, Hạo Nguyên thừa hiểu dù có cố gắng bao nhiêu thì mãi mãi cậu không thể đánh bại Thập Lang. Thanh kiếm bị giữ chặt trong tay Lang, Hạo Nguyên giận đến nỗi không kiềm chế được. Chẳng thà Lang cứ đánh nhau như mọi khi còn hơn nhường cậu theo kiểu này.

- Ngươi chưa chịu rút kiếm ra à?

Hạo Nguyên quát lên, Lang bỏ tay khỏi thanh kiếm, vết hằn đỏ in trên đó. Nó trêu ngươi khiến Hạo Nguyên tức giận vô cùng. Lang lặng lẽ rời khỏi, bỏ lại Hạo Nguyên thất thểu sau ánh dương tà dần lụi tắt.

...

Màn đêm buông xuống, Mạnh Hy yên lặng ngồi cạnh thân cây bạch mai, nơi mà Lang hay tựa vào mỗi lúc họ cùng chuyện trò. Khoảng trống trong tâm hồn khiến Mạnh Hy cô đơn, buồn bã.

Mênh mông quá...

Sống mà nhìn mọi thứ dần vuột mất khỏi tầm tay, những gì yêu thương nhất, trân trọng nhất.

Bao khắc khoải mong chờ thứ hạnh phúc giản đơn cũng không dễ gì có được.

Lang à...

Dòng sông ngân rực rỡ ánh sao đêm, những tinh tú chiếu rọi trái tim ngổn ngang ưu phiền. Mạnh Hy chạm tay lên thân cây, hơi ấm vơi đầy ngỡ như tồn tại mãi.

Một ngôi sao sáng chợt vụt tắt, nó giống số mệnh mà hắn gặp phải. Mạnh Hy ngán ngẫm suy nghĩ trong đầu. Dù biết phía trước là đau thương, là dâu bể, sao hắn cứ chọn con đường ngang trái đó.

- Đệ không nghĩ huynh lại ngồi đây thế này! - Hạo Nguyên buồn bực tiến lại gần Mạnh Hy, Chu sư phụ còn bàn bạc cùng Tần sư thúc và lão Nhị. Họ thậm chí chẳng dành thời gian cho bọn trẻ.

- Có tin tức Bình vương gia chưa? - Mạnh Hy hỏi, Hạo Nguyên đành lắc đầu. Cậu ta ngồi xuống cạnh Mạnh Hy.

- Tất cả manh mối đều vô ích, kẻ nào đó đã ra tay trước. Ngay khi đệ tiến thêm một bước thì y như rằng kẻ khác dự liệu sẵn đường đi! Ai lại hiểu chúng ta quá rõ ràng như vậy?

Hạo Nguyên nói mà ánh mắt xoáy sâu gương mặt hơi lay chuyển của Mạnh Hy. Thật sự lời lẽ Hạo Nguyên luôn ám chỉ người ấy và Mạnh Hy hiển nhiên biết câu trả lời.

Chu sư phụ nghe tiếng Hạo Nguyên về, ông im lặng hồi lâu. Tần sư thúc cầm tấm bản đồ nghĩ ngợi mông lung, lão Nhị nhấm nháp tách trà ra điều khó hiểu.

Nhậm Bình Thanh đang chật vật ở biên cương, Âu Sa Nhĩ liên tục gây hấn. Nếu chiến sự nổ ra thì nguy biến vô cùng. Tống Nguyên Long ngày đêm lo nghĩ, bàn bạc chuyện nước non cùng Chu Dĩ Thông. Nhiều tháng nay bệ hạ mất ăn mất ngủ, quần thần chia phe, Thịnh Nhạc Minh cứ tâu trước tâu sau phiền não vô ngần.

- Chúng ta cứ bình chân như vại sao? Huynh bảo phải chờ đợi, đệ mệt mỏi lắm rồi!

Tần sư thúc nhăn mặt, Chu sư phụ quay lại tấm bản đồ. Ông suy nghĩ nhiều thứ quanh quẩn bốn cạnh giấy.

- Bệ hạ đã cử quân hỗ trợ Nhậm Bình Thanh. Tình hình trước mắt cứ đàm phán thương thuyết, tiếp theo tìm Bình vương gia, cuối cùng là hai cuộn giấy. Hạo Nguyên phụ trách chuyện vương gia, Mạnh Hy, Chi Quân điều tra thương buôn cùng ngân phiếu giả. Đệ thì chờ Phượng Hoàng Tây Phục hành động, chúng ta sẽ dò la tung tích cuộn giấy!

Chu sư phụ vạch kế hoạch hẳn hoi, Tần sư thúc hình như phấn chấn hơn. Ấy vậy lão Nhị vẫn nói thêm vào.

- Phần ta thì theo sát Khương Thập Lang phải không?

Tần sư thúc ngạc nhiên. Mà đúng thôi, việc quan trọng thế sao có thể quên được. Chính lão Nhị khẳng định Lang như mầm mống tai họa nếu không lường trước ắt nguy hại về sau.

Chu sư phụ bồi hồi ngẫm nghĩ, ông cố vẽ ra giấc mơ đẹp cho tương lai trong khi hiện tại biến động khôn lường. Lang đang làm gì đó, người thiếu niên trẻ tuổi ấy gây phiền não mọi suy tư của ông. Giá mà ông biết anh thật sự muốn gì, ngay cả hành động anh cũng mập mờ khó đoán.

- Hai thanh kiếm của Lang quá nguy hiểm! - Lão Nhị trầm giọng - Ta chưa hình dung nó sở hữu khả năng chế ngự này!

Chu sư phụ cầm tách trà nóng, ông uống vài ngụm rồi nhìn lão Nhị.

- Lang vẫn con người bằng xương bằng thịt, do bản thân nó cố gắng tập luyện nên tài nghệ hơn người. Sáu năm sống trên núi, nó chưa bao giờ lười biếng!

- Đúng, ấy thế huynh lại không nhìn nó ở góc độ đó! Chính huynh cũng hiểu nữa mà! Một đứa trẻ mười hai tuổi dẫn binh ra trận, chỉ cần chăm chỉ thì hơn người sao? Rõ ràng trời sinh mang dòng máu Lang tộc, tạp niệm rất lớn. Nó lại là con trai Kiện Hoàng, ta e lời nguyền Diêu Linh nói nhiều khi ứng nghiệm!

Tần sư thúc khẳng định, mặt Chu sư phụ tối sầm. Lão Nhị đong đưa mắt ra ngoài hiên, Mạnh Hy và Hạo Nguyên còn ngồi đấy, bên cạnh cây bạch mai. Trời dần nổi gió, cái lạnh bao trùm tâm trí họ.

...

Ánh nắng chan hòa chiếu rọi phủ binh bộ, Thịnh Nhạc Minh phe phẩy chiếc quạt trên tay. Ông ta mân mê chậu cảnh tuyệt đẹp mà bọn quan nịnh bợ vừa biếu tặng. Người tỉ mẫn chăm chút món quà này hẳn bậc nghệ nhân lão luyện, Thịnh Nhạc Minh vừa khen vừa thỏa mãn.

Con chim bồ câu bay tới, ông ta chẳng vội mở thư xem. Kết quả ngay tầm tay thôi, mọi chuyện đúng y kế hoạch.

- Con sói già bắt đầu hành động, nếu chậm trễ nguy cơ ta bị hắn chơi xỏ! Cuộc đua giành binh quyền mới bắt đầu, hắn chưa gì đã chán! Không lẽ ta mời sói con tham gia à?

Mày Thịnh Nhạc Minh chau lại, người võ sĩ nhún vai. Tất nhiên hắn thừa hiểu câu nói mà ông ta muốn nhấn mạnh. Ai đùa giỡn cho được khi sát thủ Tây Phục lảng vảng quanh nhà. Bản thân Thịnh Nhạc Minh còn sợ nói chi thuộc hạ dưới trướng.

Hai thanh kiếm thỉnh thoảng chạm vào nhau, Lang ung dung ngồi trên mái nhà nhìn xuống. Thịnh Nhạc Minh đâu rảnh rỗi bảo người kiểm tra mấy nơi như vậy. Hắn thỏa thích cười mặc nhiên sát thủ định làm gì tùy thích. Miễn sao đừng chọc giận hai thanh kiếm vô tình thôi.

Đôi bướm trắng thả cánh ngọc, chúng lượn lờ từ phủ binh bộ ra đến khu vực nam ngoại thành. Rong rủi chốn xa lạ, khung cảnh tấp nập chợt bình yên, bên chiếc cầu bắc qua sông có ngọn dương liễu nghiêng mình soi bóng.

Ngọc Mai chầm chậm bước, nàng tha thẩn quanh mấy khóm hoa dại ven sông. Dòng nước êm đềm trôi, từng áng mây xa tít chân trời. Dải lụa xanh vô tận, những đôi chim sải cánh hót ca khúc tự do.

Thầm hỏi mùa xuân từ đâu đến, con chim nhạn ríu rít gọi bầy. Tiếng ca mênh mông ấm áp một dòng sông, như lời mẹ ru nĩ non giấc mơ nồng. Nàng tựa thành cầu nhìn xuống, mấy con cá vàng ngoi lên, vẫy chiếc đuôi nhỏ nhắn đáng yêu vô cùng.

Dưới bóng nước gương mặt thanh tú xuất hiện, đôi mắt long lanh rợp bóng hàng mi dày cong vút bỗng lay chuyển tia mắt buồn miên man dịu vợi. Nàng nghĩ nhiều thứ, nhớ bàn tay ấm áp hôm nào...

- Đứng lại!

Tiếng hét khiến Ngọc Mai giật mình, bọn trẻ chạy ùa sang cầu. Nàng chưa kịp tránh thì mất thăng bằng sảy chân...

Có trời mới biết chuyện gì đang xảy ra! Khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, khi tấm thân nàng suýt lao xuống dòng nước lạnh lẽo kia thì vòng tay ai đó đón lấy.

Làn tóc đen phất phơ theo gió, nàng không sao quên được đôi mắt u buồn tựa cơn gió mùa thu năm đó. Phải, chỉ có thể là Khương Tử Phong nhưng...kí ức thời gian phai nhạt. Trước mắt nàng, một Khương Thập Lang lạnh lùng ảo não. Hai thanh kiếm hờ hững cạnh thắt lưng tựa tử thần đòi mạng, luồng tà khí ẩn hiện dòng máu Lang tộc trong huyết quản.

Giây phút cảm nhận nhịp đập trái tim, nàng lắng nghe âm thanh nồng đượm sau hai lớp áo. Nỗi khát khao xuyên qua mảnh băng ngàn lạnh giá, nàng tìm được gì trong trái tim anh?