Vương Tử Khuynh Thành

Chương 19: Hiện thực trái ngang




Mạnh Hy trông Lang chầm chậm bước đến. Mọi người đều bình an chẳng ai bị thương. Dẫu sao Lang cũng thở phào nhẹ nhõm vì điều đó.

- Lang! Tại sao ngươi có mặt ở đây? - Tần sư thúc hỏi giọng kìm nén.

Lang chưa biết nói thế nào, đầu cậu trống rỗng và mệt mỏi. Hạo Nguyên tiến đến gần Lang, Mạnh Hy bấm bụng bởi cậu cảm giác Hạo Nguyên sắp làm điều gì đó ảnh hưởng cho lòng tin của cậu với Lang.

- Ngươi vừa lạm sát sao? Một thanh kiếm bê bết máu còn chưa được lau khô trong cái vỏ đen đó, là minh chứng tốt nhất đúng không?

Hạo Nguyên tuốt thanh kiếm bên hông Lang cắm mạnh xuống đất, hiện tượng kì lạ xảy ra. Thanh kiếm phát quang ánh sáng màu xanh hòa quyện dưới trăng sáng vằng vặc. Luồng khí xoáy bao bọc nó tựa ma lực thần bí.

Hạo Nguyên chẳng ngờ hành động lúc nóng giận của mình khiến Chu sư phụ, Tần Sư thúc nhìn nhau bằng ánh mắt khác thường.

- Thiết Trảo à? - Lão Nhị rút thanh kiếm lên đưa cho Lang - Bề ngoài chẳng có gì đặc biệt nhưng nếu nó dính máu vào lúc trăng tròn thì sẽ như vầy đúng không?

Mạnh Hy, Hạo Nguyên, Chi Quân mơ hồ bởi lời nói đó. Họ biết Lang sở hữu hai thanh kiếm từ lâu, nó rất bình thường thôi. Họ cho rằng là kiếm thân phụ Lang để lại, mặc nhiên chả ai đá động về xuất thân của Lang.

- Thiên Du Tử cùng thanh kiếm này ngao du sơn thủy, khuấy động thiên hạ, gây dựng Phượng Hoàng Tây Phục. Biệt tăm nhiều năm, nay mới có cơ hội mục sở thị.

Tần sư thúc nghe lão Nhị phân tích mà nghĩ ngợi mông lung. Chu sư phụ quan sát Lang, nhìn tấm áo ướt sũng máu. Cũng gương mặt ấy, mái tóc ấy nhưng có thật sự điều ông nghi ngờ là đúng.

- Kẻ sở hữu thanh kiếm này phải mang trong mình dòng máu Lang tộc, người bình thường không thể sử dụng nó vì linh khí nghịch chuyển gây hại bản thân! Khương Thập Lang, ta đoán ngươi hẳn là hậu nhân Bạch Lang Dạ Viễn Thiên Du Tử!

Mạnh Hy điếng người nhìn Lang. Mọi ánh mắt đổ dồn vào hai thanh kiếm. Lang thấy lòng đau như cắt, nhất là khi Mạnh Hy chẳng nói gì với cậu cả.

- Lang! Ngươi đang tìm cuộn giấy phải không? Đó là lý do ngươi đến đây? - Hạo Nguyên xốc áo cậu lên - Chính ngươi giết An Dĩ phải không?

Hạo Nguyên ném tờ giấy trước mặt Lang, cậu ta giận dữ, Lang chỉ có thể mặc kệ.

- Tên khốn kiếp! Ta phải giết ngươi!

Hạo Nguyên rút kiếm ra, Chu sư phụ kịp ngăn cậu.

- Chúng ta về thôi!

Chu sư phụ nói giọng nặng nề, ông lặng lẽ bước đi để lại trong trái tim Lang một vết thương sâu thẳm, Chi Quân chẳng muốn nhìn cậu nữa mà chạy theo sư phụ. Lão Nhị lắc đầu, thở dài.

- Lang! Sao ngươi trở nên như thế? - Tần sư thúc kéo áo cậu nghẹn ngào.

- Kiến Thu! Để nó yên!

Chu sư phụ ngẩng đầu nhìn trời xanh, nét thất vọng và chua xót hiện lên gương mặt. Cuối cùng ước mơ của ông tan vỡ, cái sự thật bí ẩn này đang hé mở, bản thân ông chưa biết đối mặt thế nào. Tần sư thúc ngậm ngùi theo sau. Hạo Nguyên thật sự muốn giết chết Lang nhưng cậu hận mình không làm được điều đó.

- Khương Thập Lang! Ngươi không còn là huynh đệ của ta nữa! Ta không bao giờ tha thứ cho ngươi!

Rốt cuộc chỉ còn lại Mạnh Hy ở đây. Cậu ấy đến sát bên Lang, từng lời từng chữ Mạnh Hy thốt ra khiến Lang đau đớn cõi lòng.

- Ta luôn tin ngươi, Lang à! Nói đi! Hãy nói sự thật cho ta biết, được không?

Lang quá mệt, cậu khẽ nhắm mắt. Từng cơn gió lạnh thổi qua.

- Phải! Tất cả đều do ta hết...

Mạnh Hy nắm cổ áo Lang mà không biết Lang bị thương nặng đến mức nào, tay Mạnh Hy run rẩy nghẹn ngào.

- Đó không phải ngươi!

Mạnh Hy đánh lên má Lang, một giọt máu từ khóe miệng chảy ra.

- Tại sao chứ? Tại sao vậy?

Mạnh Hy nhắm mắt lại, giọt lệ rơi xuống đất. Cậu dằn lòng bước đi khi cơn gió đông tràn đến.

Người đi, lặng lẽ đi
Chỉ có ánh trăng vàng ở lại
Trái tim và nỗi đau vô hình không ai hiểu
Giọt nước mắt thấm đẫm giá lạnh mùa đông...


Đi cả rồi! Lang ngồi xuống thân cây, ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng tỏ. Chỉ là ước muốn thay đổi định mệnh nhưng cái giá phải trả quá đắt. Trái tim cậu giờ đây mang nỗi trống rỗng tột cùng, biết đâu là bờ bến. Chạm vào hai thanh kiếm, chỉ là hành động vô thức mà thôi, khi bóng tối và sự cô đơn lại trở về.

Vết thương của cậu đang rách toạc ra, dòng máu cứ thế tuôn chảy, cậu không quan tâm nó nữa, sự sống có cần thiết chăng?

Những tên áo đen xuất hiện, chúng vây quanh cậu như thường lệ song chưa dám đến gần vì chỉ cần nhìn thấy một động tác rút kiếm của cậu là chúng có thể chết ngay tức khắc. Bộ y phục đầy máu trấn áp lòng tin nơi chúng, dần dà chúng tiếp thêm hy vọng giết được cậu.

Lang bỏ ngoài tai tiếng kiếm đao va chang chát, cậu cũng chẳng màng đến việc Phượng Hoàng Tây Phục có mặt tác chiến với bọn áo đen. Trước mắt cậu giờ chỉ như bờ vực sâu thẳm đợi cậu lao xuống, cậu mặc kệ tất cả...

Lang chẳng thấy lạnh lẽo hay đau đớn gì nữa, sự ấm áp bao trùm lấy cậu. Cũng lâu lắm rồi, cậu không nhớ rõ nhưng có lẽ cậu đã nhắm mắt thật lâu để khi mở mắt ra, một ánh lửa bập bùng trước mặt.

Gương mặt người đàn ông râu rậm bất cần đời đó cùng bình rượu cầm trên tay, mấy vết thương được băng bó kĩ, hai thanh kiếm sạch vết máu. Bàn tay ông ấy chạm nhẹ lên má cậu và nở một nụ cười mà trên thế gian này chẳng ai đón nhận được.