Vương Tử Khuynh Thành

Chương 17: Rừng rậm sâu thẳm




Chu sư phụ ngồi tựa cửa sổ, cơn gió đông lạnh làm lòng ông se thắt lại. Tần sư thúc vẫn ở cạnh ông, hai người cứ chờ đợi đối phương mở lời.

Lang đã đi khỏi. Tất nhiên, ông biết thế. Cơ hội trở về chỉ trong khoảnh khắc, Lang lại rời xa họ vì nhiều lý do.

- Huynh hy vọng gì nữa, nó chắc chắn liên quan Phượng Hoàng Tây Phục!

Tần sư thúc mất kiên nhẫn, Chu sư
phụ đắn đo hồi lâu. Ông chưa biết nói sao để Tần sư thúc hiểu.

- Lang thật sự rất giống...Kiện Hoàng!

Ông nói mà cảm giác cổ họng mình khô khốc. Sự hoài nghi vô hình chiếm lấy tâm trí ông. Chuyện này sao có thể xảy ra.

- Ý huynh là...

Chu sư phụ lắc đầu, ông chẳng hy vọng điều gì cả. Ánh mắt ông mệt mỏi, trời gần sáng rồi. Cả đêm nặng nề vì Khương Thập Lang, đâu ai chợp mắt được.

- Nó giết Thiết Tứ nên bị trả thù, lý do này phù hợp ý huynh đó!

Tần sư thúc buột miệng nói khiến Chu sư phụ giật mình. Đúng thật ông quên báo cho Dĩ Thông sư huynh biết chuyện.

Sáng sớm, lão Nhị đến nhà. Vẻ mặt họ đủ cho lão Nhị hiểu vài việc. Chu sư phụ đi qua đi lại, câu ám chỉ mơ hồ lão Nhị nói kì thực gây phiền não rất nhiều.

- Thiết Tứ võ công cao thâm, hắn lại là người của Thất nhân quái. Đối phó hắn không đơn giản, người trong thiên hạ đối đầu trực diện chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Tần sư thúc uống ngụm trà nhìn ra ngoài. Mạnh Hy, Hạo Nguyên, Chi Quân cứ trơ ra đó, chẳng biết chờ đợi gì nữa.

- Cuối cùng chết dưới tay Khương Thập Lang! - Lão Nhị tiếp lời.

- Nó quá mạnh, đến nổi ta cũng khó hình dung. Khả năng này người bình thường không thể nào có được. Rốt cuộc, lai lịch thật sự của Lang ra sao? Dĩ Thông, huynh nghĩ chúng ta nên làm gì đây?

Chu Dĩ Thông sực tỉnh, ông là sư phụ của Lang, chỉ thời gian ngắn thôi. Ông hiểu cậu bao nhiêu, giờ phán xét cậu như kẻ tội đồ.

- Cách duy nhất...có thể là chờ đợi!

...

Chi Quân chán nản nhìn Mạnh Hy, bao lần khung cảnh chờ đợi này cứ tiếp diễn. Khương Thập Lang quái đản, dù hắn đẹp hơn mỹ nhân trong thiên hạ nhưng hắn vẫn là một đấng nam nhi, cớ sao Mạnh Hy ưu sầu vì hai chữ huynh đệ?

Lang có lẽ lại đơn độc nơi nào đó. Mùa đông ảm đạm theo hắn như hình với bóng. Tìm hiểu sự thật liệu mang đến kết cục gì? Lang sẽ về bên cậu, quả thật rất mong manh.

Gác nỗi phiền muộn sang bên, tối hôm sau Hạo Nguyên tóm được gã lạ mặt cùng bức thư bí ẩn. Hắn tẩu thoát nhanh tức khắc.

Nội dung tương đối rõ ràng, Chu sư phụ cùng hai ông bạn già là Tần Kiến Thu và Hà Lại Nhị đứng ngồi không yên.

Cuộn giấy nằm ở rừng Đông Hoa.

Chuyện này liệu đáng tin? Hắn giao thư cho ai, sao lại xuất hiện tại đây để Hạo Nguyên bắt được? Chẳng riêng gì Dĩ Thông, mọi người ai cũng nhìn nhận thế.

- Cuộn giấy nằm trong tay Phượng Hoàng Tây Phục? - Tần sư thúc nói giọng đầy nghi hoặc.

- Cứ cho là vậy nhưng một chuyện cơ mật thế này sao dễ dàng tiết lộ ra ngoài! - Lão Nhị tiếp lời.

- Tại trùng hợp chăng? Hẳn người nào đó ở gần đây cần nhận lá thư vô tình bị chúng ta phát hiện!

Không gian im lặng bao trùm, Mạnh Hy hiểu ẩn ý sâu xa trong câu nói của Hạo Nguyên. Chu sư phụ đứng dậy nhìn ngoài cổng, ông đợi Lang quay về. Nhiều sự kiện lớn nhỏ xảy đến, ông chưa biết đối mặt cậu ra sao.

- Lang có khi lại biết...

Hạo Nguyên cố ý nhìn Mạnh Hy, Tần sư thúc nhướng mày. Họ dồn suy nghĩ vào gợi ý này.

- Sao chứ? Lang còn có việc đến Đông Hoa mà! Hắn...

Mạnh Hy lỡ miệng, cậu bỗng im bặt. Chu sư phụ chợt nheo mắt, căn phòng trở nên căng thẳng. Bất kể Hạo Nguyên lý lẽ đanh thép, Mạnh Hy một mực cho rằng Thập Lang chẳng liên can. Rõ ràng Hạo Nguyên có đủ mọi bằng chứng cũng như điều kiện kết tội Lang, hắn có lỗi gì chứ?

- Thực hư ra sao cứ đến Đông Hoa! - Tần sư thúc quả quyết.

...

Tuyết trắng đã ngừng rơi nhưng những giọt máu trên lưỡi kiếm làm nó tan chảy. Dáng vẻ cô dộc, nhỏ bé của Lang giữa khu rừng băng giá này ngày càng trơ trội và mỏng manh biết bao.

- Ngươi lại giết người sao nhóc con?

Kẻ ngạo mạn với thanh kiếm vác trên vai, Lang ngước mắt nhìn. Cậu thu kiếm vào vỏ rồi bỏ đi.

- Con sói già đó biến ngươi thành cỗ máy giết người hàng loạt từ khi nào thế?

Bỏ ngoài tay lời nói vô nghĩa, Lang mặc kệ hắn. Cậu lặng lẽ đi như hắn chẳng tồn tại.

- Ngươi không biết ta nhưng cha ngươi thì quá rõ! Thế nào, ngươi quên những kẻ thường xuyên viếng thăm mình à, lũ mà ngươi vừa hạ sát ấy?

Lang dừng bước, cậu quay lại nhìn hắn.

- Nhờ sự thương hại không đáng có, ngươi tha cho chúng nên sự việc tốt đẹp hơn!

Hắn liếc sơ qua Lang, cái nhìn đầy ác ý. Tích tắc, thanh kiếm trên tay Lang kề sát cổ hắn. Thể như hắn không lường trước tình huống nguy hiểm này. Tuy nhiên, hắn càng phấn khích hơn và cố tuôn ra nhiều lời lẽ kích động.

- Ông có thể chết nếu như ông muốn!

Lang lạnh lùng dí sát kiếm vào lớp da cổ. Thật sự hắn đùa hơi quá so với tính mạng mình.

- Thật trẻ con! Ngươi còn ngây thơ lắm! Ta có thể giết bất cứ ai ta thích, đâu cần tiểu tử nhà ngươi lên mặt dạy!

Lang đẩy mạnh hắn ra, hắn chỉ chao đảo một ít. Gã này trông võ nghệ cao thâm khó lường.

- Ông muốn gì?

Lang giữ kiên nhẫn, kẻ lạ lùng định giở trò chăng? Hắn ngạo nghễ và có phần phiền phức.

- Tốt nhất ngươi nên hỏi lão già đó đã làm gì với ta! - Nói đoạn hắn lấy trong ngực áo ra cây bút vẽ.

Của An Dĩ? Lang sửng sốt nhìn.

- Thật ngu ngốc! Trên đời có kẻ chẳng biết trời cao đất dày!

- Nhưng nó chỉ là một đứa trẻ! - Lang tức giận lao tới, hai thanh kiếm lướt nhanh đến nỗi cây cổ thụ phải ngã đổ.

- Đừng kích động chứ?

Hắn giễu cợt nỗi đau trong lòng cậu. Con người máu lạnh, vô tình cố chọc phá trái tim tổn thương mà Lang đang chịu đựng.

- Rốt cuộc ông muốn gì? - Lang hỏi khẽ, có thể là câu nói cuối cùng.

- Ta muốn con sói già đó nhìn thấy ngươi chết, được không? - Hắn cười đắc ý - Những kẻ vì cả tin mà chết, những kẻ biết trước cũng phải chết! Ngươi nghĩ xem tại sao?

Hắn đột nhiên bẻ đôi cây bút của An Dĩ, Lang giận đến mức sắp mất bình tĩnh. Nháy mắt thôi, thậm chí nhanh hơn thế! Hắn chưa kịp trở mình thì trên tay và vai xuất hiện vài vết cắt sâu. Hắn khụyu người xuống ôm lấy vết thương, máu chảy loang xuống đất.

- Ngươi sẽ hối hận!

Hắn lôi mảnh giấy nhỏ xíu trong cây bút ra. Lang đứng như trời trồng khi thấy các văn tự mật, mấy loại giấy như vầy truyền tin cực chuẩn xác.

- Khốn kiếp! Chính ngươi đã lợi dụng lòng tin của một đứa trẻ! - Lang giận run người, mặt cậu tỏa ra sự cuồng nộ kinh khiếp.

- Ngươi chẳng hiểu chúng chết là do ngươi sao? Lũ người dại dột cả tin đó, ta chỉ cần gửi vài tin nhắn là chúng sẵn sàng đến Đông Hoa nạp mạng!

Lang sực tỉnh, cậu hiểu ngay vấn đề mình nên làm. Tha cho cái mạng tên đốn mạt này, cậu lập tức rời đi chẳng nói thêm câu nào. Gã ta dõi mắt nhìn, nụ cười nửa miệng đầy thích thú.

- Ta muốn xem mạng con trai ngươi lớn cỡ nào! Cứ từ từ thưởng thức!

...

Cũng hơn ba ngày đường, cuối cùng đoàn người Chu Dĩ Thông đến được thị trấn Đông Hoa. Khu rừng hãy còn trước mặt, vầng dương đã xuống núi, họ đang tính chuyện nghỉ qua đêm.

Không ngờ sau một đêm suy nghĩ, Chu sư phụ quyết định thẳng tiến Đông Hoa. Hành trình khá suôn sẻ, chẳng có bất ổn nào.

Lần này đi ngoại trừ thầy trò Mạnh Hy còn có cả Tần sư thúc và lão Nhị. Khu rừng Đông Hoa bí ẩn, đầy nguy hiểm. Thiên hạ truyền tay nhau về kì nhân dị thảo, thậm chí ma quỷ chốn này. Ngay từ đầu Chu sư phụ vốn chẳng tán thành nhưng bởi câu nói buột miệng của Mạnh Hy mà mọi người đành liều lĩnh.

- Lang từng đến đây sao? - Hạo Nguyên đột ngột hỏi Mạnh Hy.

- Chuyện đó...

Mạnh Hy ngập ngừng, cậu đâu biết hết mọi hành tung của Lang. Huống hồ khu rừng Đông Hoa khá xa lạ, Hạo Nguyên luôn bắt từng thời khắc tra vấn cậu. Lang không giải thích, người mệt mỏi nhất chính là cậu thôi.

Tấm bản đồ Bình vương gia đưa tuy bị đánh cắp nhưng Hạo Nguyên, Chi Quân nhờ trí nhớ tài ba cùng nhau thảo luận xác định phương hướng.

Nhiều ngày đường vất vả, thầy trò Dĩ Thông đã không nhận ra sự khác biệt về thời tiết. Dù ở Yên Tảo tuyết đang rơi ấy thế Đông Hoa hoàn toàn lạnh lẽo, đầy gió.

Trời chạng vạng sáng, họ chuẩn bị lên đường. Thực tế khu rừng cách đó chẳng bao xa tuy nhiên nó như hai thế giới tách biệt.

Như tấm bản đồ, họ xuất phát theo lối đi bị nhánh cây che khuất. Hạo Nguyên tinh mắt phát hiện, Chi Quân đốt đuốc lên. Trong rừng tối om, chẳng có nổi tia sáng nào.

Lần bước vào trong, lớp không khí lạnh lẽo, ẩm thấp tràn đến vô cùng khó chịu. Mọi người khá yên tâm khi bôi lên da thứ hỗn hợp chống trùng độc mà Lang từng đưa cho. Tựa căn hầm bí mật, rừng Đông Hoa đen kịt như bầu trời đêm.

Hạo Nguyên xem tiếp bản đồ, phía trước là con suối, kế đến gặp đường mòn. Họ tiến sâu thêm, cái mùi hăng hắc xộc vào mũi.

- Ối! - Tiếng Chi Quân rít lên. Họ dừng lại, Mạnh Hy soi đuốc, một loại dây leo khá to quấn lấy chân Chi Quân. Lão Nhị dùng kiếm chém đứt nó, ông giơ đuốc lên cao và kinh hãi bởi nhiều thân dây leo đang...di chuyển về phía họ!

- Mọi người cẩn thận! - Lão Nhị la to.

- Cái quái gì vậy? - Tần sư thúc vừa quay đầu thì bị đoạn dây leo quấn chặt cổ tay.

Chu sư phụ ra hiệu mọi người tựa lưng vào nhau. Không khí căng thẳng đáng sợ, rắc rối từ bóng tối chẳng dễ đối phó.

...

Sau trận tuyết dày đặc ở Yên Tảo, Lang đã nhanh chóng có mặt tại ranh giới Đông Hoa. Con ngựa bất ngờ trúng tên, Lang nhảy khỏi nó thì hơn chục xạ thủ phục kích sẵn.

Cậu không có nhiều thời gian suy nghĩ thêm điều gì, mọi thứ tiến triển nhanh chóng. Cậu lướt nhanh qua chúng, hậu quả mấy mũi tên gãy nát, chúng ngơ ngác nhìn mà chẳng biết xử trí thế nào.

Lang chưa từng nghỉ ngơi mà chạy một mạch đến Đông Hoa. Trời tối dần, bốn bề tĩnh mịt. Cậu đảo mắt nhìn một lượt, khu rừng Đông Hoa trước mặt nhưng kẻ quấy rối nhiều vô kể. Phải xử lý chúng nhanh nhất có thể!

- Các ngươi đang tìm đường chết sao? - Lang đổi giọng, lũ người hơi e dè tuy vậy chúng cực kì đông.

- Có người bảo bọn ta ngươi sẽ tới đây, dù ngươi lợi hại cách mấy thì liệu thoát được khi cả đất nước này muốn lấy mạng ngươi!

Lang đột nhiên nhìn những kẻ truy sát mình bao năm qua một cách thương hại. Chẳng lẽ vinh hoa phú quý quan trọng thế à?

Bọn người mang sát khí xông vào như bao lần và cũng chỉ như vậy thôi. Từng lớp, từng lớp đổ xuống dưới thanh kiếm đẫm máu. Thiên la địa võng trùng trùng, chúng quyết đoạt mạng cậu ngay trong đêm nay.

- Ối!

Giọng ai đó thảng thốt, thoắt trông Lang nhận ra ngay cô gái ở quán rượu Nghi Đình. Có lẽ cảnh tượng chém giết khiến cô ta sợ hãi. Sao cô ta lại có mặt ở đây?

Lang đẩy cô gái về phía sau, cậu hít một hơi dài. Bọn chúng vây quanh như đĩa đói, Lang bắt đầu thu kiếm. Hiển nhiên thanh kiếm kia luôn mong đợi Lang sử dụng nó trong trường hợp nguy cấp.

- Đã thế thì đừng trách ta!

Bọn chúng ngỡ ngàng nhìn thứ ánh sáng phát ra trên hai lưỡi kiếm như tia chớp trong màn đêm tĩnh lặng. Gần như toàn bộ chúng nằm la liệt dưới đất.

Người Lang mồ hôi ướt đẫm, cậu vô cùng mệt mỏi vì bọn đeo bám này. Cô gái vội chạy đến cạnh cậu.

- Ngài có sao không?

- Rời khỏi đây ngay! - Lang nói một cách dứt khoát và lập tức bước vào rừng, cô gái dõi mắt nhìn bóng cậu khuất dần sau hàng cây dày đặc.