Vương Tử Khuynh Thành

Chương 11: Phía sau màn đêm




Cơn mưa đêm qua vần vũ dữ dội, Tần sư thúc nghĩ thầm rồi nhìn vào căn phòng, nơi các học trò còn nằm ngủ. Lang đã đi vắng, ông biết từ trước, ngay lúc con chim bồ câu đậu trên mái nhà. Nó xuất hiện thường xuyên khi Lang xuống núi.

Chẳng phải lần đầu tiên nhưng ông bất an thật sự. Điều gì đó vô cùng khó hiểu.

Mạnh Hy thức dậy xếp chăn rồi gọi Chi Quân, Hạo Nguyên. An Dĩ dậy từ sớm, cậu nhóc đi đâu đó.

Gian nhà chính, mấy cậu trai ngồi ngay ngắn. Vắng Thập Lang, An Dĩ im lặng rón rén ngồi vào chỗ của mình. Chu sư phụ thể như đang lo lắng, các ngón tay đan vào nhau rất chặt.

- Huynh định đợi thằng nhóc đó đến bao giờ? Đệ chờ không nổi đâu! Chúng ta bắt đầu vấn đề đi! - Tần sư thúc sốt ruột.

Chu sư phụ trút một hơi thật dài, Hạo Nguyên mở cửa sổ ra thì thấy Lang về. Tần sư thúc đứng dậy chạy ngay ra cổng kéo Lang vào. Ông đẩy cậu ngồi xuống như đứa trẻ.

- Các con đến núi Dung Lãng, đây là nhiệm vụ khá quan trọng. Hãy trao lá thư này cho Nhậm tướng quân. Xong nhiệm vụ lập tức quay về!

* * *

- Này! Huynh chẳng thắc mắc gì sao? Từ lúc hạ sơn, chúng ta toàn làm những chuyện mà không rõ gì cả! - Hạo Nguyên gấp cuốn lịch sử lại để trên đầu nằm.

Mạnh Hy trăn trở quay sang, Lang vẫn nằm cạnh cậu, hai mắt nhắm nghiền. Có lẽ cậu ta ngủ thật. Lần đầu tiên Mạnh Hy thấy Lang như thế trong khi cả bọn còn thao thức chưa ngủ được.

Vài giọt sương đọng trên kẽ lá khi mặt trời dần ló dạng. Mọi thứ chuẩn bị đâu vào đấy, có ba con ngựa chờ họ ngoài cổng. Sẽ là cơn ác mộng nếu cứ cuốc bộ mấy trăm dặm còn cả leo núi nữa!

Chu sư phụ chẳng nói nhiều ngoại trừ các ý chính, Tần sư thúc thì nhăn nhó rồi lại năn nỉ các cậu trai nhớ mà nghe lời khiến cả bọn cười rũ rượi.

Chỉ có ba con ngựa, như thế vẫn tốt hơn chẳng có con nào. Chi Quân ngồi chung An Dĩ. Xem ra hơi căng khi Hạo Nguyên nhất quyết cưỡi ngựa một mình. Cuối cùng Mạnh Hy xuống nước ngồi chung với Lang.

Chẳng có lấy một tấm bản đồ, sư phụ bảo cứ đi thẳng về phía tây. Đường mòn dễ hơn đường rừng nhưng nó toàn ngã rẽ. Nếu Lang không đi chung thì biết năm nào họ mới tìm được chân núi.

Bản thân Mạnh Hy vốn chả cần bản đồ hay địa đồ gì, chỉ cần Khương Thập Lang ở trước mặt thì tới đâu cũng được. Hơn bao giờ hết, cậu biết rõ tầm quan trọng của Lang đối với cậu lớn lao đến mức nào.

Con đường mòn uốn khúc, quanh co kéo dài. Xung quanh nhiều loài cây lạ lẫm, nó khác hẳn lần đến Yên Đô. Ngồi trên lưng ngựa, Mạnh Hy dễ dàng quan sát. Lang cho ngựa đi chậm lại, trời nổi gió to e lại mưa.

Hạo Nguyên nhìn quanh tìm chỗ trú thì Lang thúc ngựa lại mỏm đá gần đó. Mưa trút xuống nhanh. Hình như đất nước này mưa đều trong năm.

Hạo Nguyên vuốt mái tóc ướt, rối bù miệng cứ than thở. Chi Quân nhặt ít nhánh cây khô đốt lửa sưởi ấm. Trời tối hẳn, cái ẩm ướt, lạnh giá xen lẫn đói bao trùm. Mạnh Hy cẩn thận bóc khoai nóng hổi đưa An Dĩ.

- Sao đệ cứ đòi theo bọn huynh? Nhớ lần trước chứ? Nguy hiểm vô cùng?

- Đệ muốn trở thành võ sĩ chân chính!

An Dĩ khẽ khàng, cậu nhìn Lang. Ánh lửa chập chờn, nhảy múa trên khuôn mặt thân quen mà cậu nhớ mãi ngay lần gặp đầu tiên. Lang đã không cười nữa. Bắt đầu lúc hộ tống đoàn thương buôn về kinh, nụ cười đó vụt tắt sau sáu năm huynh đệ sống vui vẻ bên nhau.

- Đệ dũng cảm lắm An Dĩ! Ăn thêm nào!

Mạnh Hy lấy củ khoai to nhất và cả chiếc bánh gạo nhường An Dĩ. Chi Quân phì cười, Mạnh Hy thương An Dĩ quá!

- Lang, cậu mơ tưởng gì nữa vậy?

Hạo Nguyên nghĩ rằng Lang sẽ cười thay vì nói lời gì đó nhưng cậu lầm. Lang thậm chí không cười, ngay cả một biểu hiện trên mặt cũng không. Cậu trơ ra như khúc gỗ, đôi mắt lạnh giá tựa lớp sương phủ ngoài kia.

Hạo Nguyên miễn cưỡng nằm xuống. Kệ hắn! Chi Quân, An Dĩ mệt mỏi ngủ theo. Mạnh Hy thở dài nhìn Lang bên ánh lửa cháy bập bùng.

* * *

- Huynh suy nghĩ về chuyện này chưa? - Tần sư thúc rót trà vào tách cho Chu sư phụ.

- Hai mươi năm rồi, bệ hạ quyết không từ bỏ! Đến nước này, ta đành làm theo ý ngài ấy vậy!

- Huynh không để bọn trẻ nhúng tay vào chứ?

Chu sư phụ im lặng hồi lâu, tiếng chim hót ngoài vườn làm lòng ông nôn nao đến lạ. Bọn trẻ trở về nhanh chóng, Dung Lãng sơn như thử thách nho nhỏ. Họ làm tốt nhiệm vụ, song ông cứ mơ hồ mọi chuyện.

Lang về nhà lúc mặt trời vừa xuống núi, người đầu tiên cậu gặp là Hạo Nguyên. Dáng điệu mỏi mệt của Lang khiến Hạo Nguyên hết sức băn khoăn. Mạnh Hy kéo cửa bước vào trong thì giật mình thấy Lang nằm đó. Trời mới nhá nhem tối, sao hắn ngủ như chết vậy?

Cơn mưa rào thoáng qua làm ướt cả góc sân, An Dĩ đi qua đi lại quanh cổng. Cậu chưa có ý định theo Lang nhưng bước chân cứ như ai đó điều khiển. Cuối cùng cậu ra ghềnh đá, nước suối chảy mát lạnh dưới chân, cậu dễ chịu hơn nhiều. Lang ngồi rất lâu trên tảng đá to nhất. Chẳng dễ dàng gì khi An Dĩ leo lên bề mặt cực dốc đó. Không hiểu sao Lang có khả năng kỳ diệu đến thế? Huynh ấy biết bay sao? An Dĩ lẩm bẩm, nhiều ngày rồi cậu không nói chuyện với huynh ấy.

- Là đệ à?

Lang nói một cách bình thản, An Dĩ leo lên ngồi cạnh cậu. Trông dòng suối và khu rừng phía xa, Lang không nhìn thẳng vào mắt An Dĩ khi nói chuyện. Bao nhiêu năm qua vẫn vậy, chẳng thay đổi gì. Huynh chỉ biết lắng nghe người khác chứ chưa bao giờ thổ lộ tấc lòng mình.

- Cái này.. có thể là của huynh đấy! Cũng lâu lắm rồi, đệ quên mất!

An Dĩ đưa cuộn giấy nhỏ cho Lang, vẻ mặt huynh ấy thay đổi. An Dĩ biết chắc thế, Lang nắm chặt nó trong lòng bàn tay.

- Huynh.. sẽ làm gì tiếp theo?

An Dĩ cố hỏi nhưng Lang không còn đủ kiên nhẫn để suy nghĩ thêm. Lang đứng dậy trút một hơi dài như để quân bình lại lý trí của mình.

Ánh mắt An Dĩ trở nên sợ hãi, mặt cậu nóng bừng, cậu nắm lấy ống tay áo Lang.

- An Dĩ! - Lang thì thầm - Đừng như thế, đệ biết điều gì rồi sao?

Trời tối hẳn, Tần sư thúc đem ấm nước sôi lên pha trà. Tiểu Mỹ để vài chiếc bánh hấp cho ông. Bọn trẻ còn mải chơi chưa chịu về. Lớn thế này mà!

- Kiến Thu!

Tần sư thúc ngạc nhiên, một vị khách bất ngờ xuất hiện. Ông mừng rỡ cười lớn.

- Lão Nhị!

Người đàn ông khanh khách cười, lâu lắm rồi Tần sư thúc mới gặp lại lão bằng hữu này. Chẳng phải hắn đang ở Him Sơn sao?

- Ta nhớ lão già nhà ngươi đấy!

- Thế à? - Tần sư thúc rót trà vào chén - Sao ta lại được cái hân hạnh ấy nhỉ? Này, Hà Lại Nhị! Rốt cuộc huynh đang trêu ta đấy hả?

Lão Nhị ngửa người ra sau, hai mắt nheo nheo cười.

- Gần đây kinh thành có vẻ không ổn lắm!

- Nhắc đến thì đau đầu, Dĩ Thông chưa biết định làm gì! Huynh ấy bảo ta đợi thời gian. Hai mươi năm rồi còn gì!

- Dĩ Thông xuống núi hả?

- Phải, cùng lũ trẻ!

Hai ông bạn già chuyện trò rôm rả. Lão Nhị kể nhiều việc xảy ra trong thời gian họ không gặp nhau.

- Nghe nói bọn thổ phỉ dưới chân núi Đông Hoa bị giết sạch!

Tần sư thúc mặt tự hào khoe chiến công của bọn trẻ, lão Nhị hết sức ngạc nhiên. Đúng lúc, nhóm Mạnh Hy về tới. Họ chào một lượt vị khách lạ mặt. Tất nhiên lão Nhị biết mấy cậu đồ đệ của Chu sư phụ, ông cười rất tươi nhưng nháy mắt ông đổi thái độ, Lang từ ngoài cổng bước vào. Cậu cúi đầu như phép lịch sự, lão Nhị nhìn theo bóng cậu khuất dần.

- Nó cũng đồ đệ Dĩ Thông?

- Phải! Là đứa ngoan nhất! - Tần sư thúc cười hả hê.

- Nó bắn cung được chứ?

- Ừ, nếu so với xạ thủ chuyên nghiệp thì nó hơn hẳn à! Mà sao huynh hứng thú với Lang thế?

Tần sư thúc hỏi dồn, lão Nhị nghĩ ngợi hồi lâu.

- Lẽ nào, chính nó giết tên thủ lĩnh? - Giọng lão Nhị thấp dần khiến Tần sư thúc thấy lạ.

- Đúng! Nó rất giỏi võ, ngay cả Mạnh Hy chưa bao giờ vượt qua mặt được. Ngoài kiếm thuật ra, khả năng bắn cung của nó vô cùng ghê gớm!

- Nhưng tên thủ lĩnh đó là Thiết Tứ!

Nghe lão Nhị nói, Tần sư thúc giật mình.

* * *

- Cái gì?

Mạnh Hy bật dậy khi nghe Chi Quân thì thầm vào tai mình.

- Đêm qua Tiểu Mỹ bí mật chừa lại một con gà quay cho Lang à?

Hạo Nguyên ngáp ngủ cắn nhánh cỏ khô trên miệng. An Dĩ ngồi thu một góc nhìn Lang với hy vọng Lang sẽ nói câu gì đó. Năm người họ ở ngoài sân sau, bất ngờ có mũi tên bay sát chân Mạnh Hy. Khoảng chục người lạ mặt vây quanh họ.

- Gì thế?

- Đương nhiên là muốn đánh nhau rồi! - Mạnh Hy quả quyết.

Mọi người cứ thế lao vào tấn công tới tấp. Mấy kẻ này võ nghệ cao cường, Mạnh Hy, Chi Quân, Hạo Nguyên mệt đứt hơi song hầu như Lang chẳng làm gì ngoài né đòn và hỗ trợ An Dĩ.

Khoảng nén nhang, kẻ lạ mặt tự động rút lui trước sự hồ nghi của họ. Cả năm nhìn nhau đầy khó hiểu.

Mấy kẻ kì lạ ấy chạy một mạch về phủ. Chẳng ai xa lạ, họ đều là cận vệ của Bình vương gia.

- Gặp họ hết chưa?

- Thưa điện hạ, họ còn non nớt về khả năng chiến đấu. Nếu được huấn luyện hẳn tiến bộ vượt bậc!

- Ta muốn nghe nhận xét từng người! - Bình vương gia nhấp ngụm trà.

- Dạ, trước hết Dương Mạnh Hy, mặc dù thân thủ chưa thuần thục nhưng cậu ta rất thông minh dũng cảm, biết ứng biến tình thế áp đảo đối phương. Chi Quân vẻ nhút nhát, ra đòn chuẩn xác, điểm yếu là mất tập trung khi lâm trận. Hạo Nguyên nhanh nhẹn, dễ xuống sức nếu đánh lâu dài. Cậu bé An Dĩ tuy nhỏ tuổi, vô cùng dũng cảm, yếu điểm chính liều lĩnh không phân rõ thực lực đối phương. Người cuối cùng thần muốn nói, Khương Thập Lang. Cho đến giờ thần vẫn không nhận ra cách thức chiến đấu của cậu ta. Sử dụng tay không mà khiến đối phương chao đảo. Xem ra thực lực cậu ta không hề đơn giản!