Vương Tử Khuynh Thành

Chương 103: Giọt nước tràn ly




Trăng nửa đêm thanh thanh diệu vợi. Đất trời tịch mịch chẳng chút động căn. Bóng người ẩn hiện trên mái tòa cung điện. Những binh lính canh gác đều không hề phát hiện.

Trăng sáng tỏ mà lòng người chưa rõ. Đợi men cay khuây khỏa nỗi lòng. Lầu son cao, gió cuốn mây bay, người quân tử đắm mình trong rượu nhạt.

Mạnh Hy miết nhẹ miệng cốc. Đâu phải buồn thương mà chén tạc chén thù. Anh vẫn đang rất tỉnh táo, tỉnh như một người say biết mình chưa say.

Có ai biết trăng trên cao rong ruổi tháng ngày để tìm thấy hạnh phúc nó chưa? Anh cũng ước mong thế. Con người chỉ là sinh vật bé nhỏ trước thiên nhiên rộng lớn. Phải làm sao kiếm tìm được mong muốn nhỏ nhoi kia.

Lưỡi kiếm thắm ướt máu đỏ, xuyên qua ngực. Một cơ thể đớn đau, ngã quỵ. Những gì ngươi chịu đựng ngày hôm đó là do ta, do ta tất cả!

Vẫn là hôm nay, ta tiếp tục đả thương ngươi. Khương Thập Lang, tại sao kết cục đó luôn xảy ra cho ngươi?

Ta không cần biết trước ngươi là ai, ta cũng mặc kệ ngươi có mục đích gì, đối với ta những điều đó không quan trọng, ta chỉ hy vọng ngươi hãy về bên cạnh ta.

Lang à...

Gió thét gào bóng núi xa xa, dòng sông lặng lẽ cuốn trôi nỗi buồn vào dĩ vãng. Giấc mơ êm đềm họa chăng lại là liều thuốc độc, lung lay ý chí con người xuống vực thẳm tối tăm.

Sự kiên nhẫn níu kéo bước chân người quân tử. Không may, tai kiếp cũng bắt đầu đến từ lòng kiên nhẫn. Người trao cơ hội nhưng kẻ chẳng bận tâm. Nỗi nhục nam nhân và danh dự bị hủy tại hai chữ hận thù. Trời giăng mây phủ, đành ngoái nhìn vó ngựa đại mạc tung hoành ngang dọc.

Năm Nghiêm Vân thứ nhất, Yến Loan hoàng hậu thắng thế thâu tóm vương quyền. Chỉ sau một đêm, hoàng đế Uông Chính Nghiêm và thái tử Uông Điệp biến mất khỏi cung chương. Hoàng hậu nghiễm nhiên trở thành nhiếp chính vương, mang danh nghĩa ổn định triều chính và kiếm tìm tung tích bệ hạ, thái tử. Diên Phong bước sang giai đoạn mới. Một đất nước đầy biến động khôn lường.

Ầm! Ầm! Ầm!

Tiếng pháo giữa đêm vang dội đất trời. Binh lính Yên Đô ngơ ngác nhìn nhau, tướng sĩ bàng hoàng ra thành trông cảnh tượng.

Quân trinh thám kịp về sau tiếng pháo, vó ngựa đại mạc đã tràn qua biên ải thành công. Đạo quân hùng mạnh giáo gươm tua tủa, Yên Đô thành phút chốc ngập trong khói lửa mịt mù...

Quan sát thiên tượng, Diêu Linh đoán biết thế trận lâm nguy. Bà ta vội bẩm báo hoàng hậu. Mọi chuyện diễn ra rất nhanh, Mạnh Hy đã được triệu vào nhanh chóng. Cuộc thượng triều bất ngờ trong đêm đen.

- Thần xin lãnh binh chi viện! - Mạnh Hy quỳ xuống khấu đầu.

Các quan viên nghe xong cũng khá ưng thuận. Tình hình rối rắm mà đại nguyên soái tiên phong như vầy thì tốt rồi. Tuy nhiên, hoàng hậu chau mày giận dữ:

- Để giặc tràn vào tận nhà, các ngươi bảo vệ Diên Phong thế này sao?

Bá quan văn võ bỗng nín lặng, thừa tướng e dè nói:

- Bẩm nương nương, giặc dữ đại mạc ắt hẳn có cao nhân yểm trợ. Nếu không, thật khó lòng vượt qua nổi chốt Hoa Lâm. Theo lão thần nghĩ, đại nguyên soái ra mặt sẽ dễ kiểm soát tình hình. Tránh nguy cơ đạo quân tiến vào thành Yên Tảo.

Thừa tướng nói như thật, các quan lại đều gật gù cho là phải. Song, hoàng hậu suy nghĩ trầm ngâm rồi truyền lệnh xuống.

- Cử phó tướng chi viện Yên Đô! Đại nguyên soái cứ ở đây bảo vệ Yên Tảo!

Yến Loan hoàng hậu phán, mọi người không ai dám nói thêm câu nào. Tất cả lấm lét như thỏ đế rừng sâu. Riêng Mạnh Hy còn quỳ chưa tuân mệnh.

Buổi thiết triều cứ vậy kết thúc. Sự bất mãn hiện rõ trên mặt quan viên. Tất cả đều sợ đội quân thần thánh của hoàng hậu nên câm nín. Mạnh Hy bực tức chạy đến hậu cung thì bị binh lính ngăn cản, không cho vào. Giận quá, anh đành quay về tướng phủ.

- Nương nương, sao người không để nguyên soái lãnh binh? - Diêu Linh thận trọng hỏi.

Yến Loan hoàng hậu mặt không biến sắc, tay mân mê lọn tóc dài, những chiếc móng thanh mảnh cọ nhẹ làn da cổ trắng nõn.

- Ngươi đoán xem?

Diêu Linh ngẩn người một lúc, hoàng hậu bỗng khe khẽ cười. Bà ta thích thú nhìn lồng chim treo trước mặt.

- Kẻ địch muốn đến thành Yên Tảo phải đi qua mấy cửa ải lớn. Ngươi nghĩ chúng vượt nổi Vân Chu thành không?

Hoàng hậu bình thản đáp. Diêu Linh nhướng mày kinh ngạc.

- Thì ra... người đã an bày mọi chuyện. - Diêu Linh vội cúi đầu nhưng hoàng hậu chỉ phì cười.

- Nên cảm ơn kẻ bày ra trận này!

Đáy mắt hoàng hậu ánh lên tia nhìn cay nghiệt. Nó khiến Diêu Linh có phần ám ảnh. Trịnh Đạt lấp ló một góc, hắn đang run sợ nữ nhân bậc nhất hậu cung.

...

Sương đêm lạnh buốt, Ngọc Mai không ngủ được. Nàng mở cửa, nhìn sang thư phòng. Ngọn đèn sáng còn giăng phủ căn phòng. Phu quân nàng vẫn miệt mài bao chuyện nam nhân.

Binh lính thành Vân Chu ra vào liên tục. Họ tức tốc thông báo bao điều cơ mật. Nàng rất lo cho sức khỏe của Lang nhưng thật sự chẳng thể gây phiền nhiễu cho người.

Đoàn Hạo bắt được bồ câu đưa thư, hắn vội vào thư phòng gặp Lang. Hai nam nhân ở bên nhau như hình với bóng, đôi lúc Ngọc Mai cũng cảm giác ghen tỵ. Nàng ước mình được một phần nhỏ của Đoàn Hạo, để phu quân còn nói chuyện phân ưu.

- Lang! Yên Đô sắp trụ không nổi rồi!

- Ta biết...

Lang cắn nhẹ cánh môi, anh đan các ngón tay vào nhau. Đoàn Hạo thở dài trông hai thanh kiếm thép lạnh lẽo.

- Rốt cuộc huynh vẫn bị giữ chân chốn này. Yểm trợ Yên Đô thì khó giữ Vân Chu. Ở yên đây thì hoàng đệ ta sẽ đánh tới và Mạnh Hy cũng dẫn binh công thành.

- Nếu Mạnh Hy còn bị thao túng thì chuyện này rất khó tránh khỏi. Điều ta e ngại nhất chính là đệ đệ của huynh! - Lang thận trọng nhìn hắn.

Đoàn Hạo dò thử suy nghĩ của Lang. Hắn ngộ ra vấn đề khá nguy nan.

- Huynh... định lẽ nào?

Lang từ từ ngồi xuống ghế. Anh chậm rãi nói:

- Nếu Yên Đô thất thủ, Mạc Sa Ân sẽ hành quân theo Đông Hoa về Vân Chu. Tuy nhiên, ta đã dàn sẵn một cánh quân cố thủ dọc ranh giới Đông Hoa từ lâu. Đạo quân này là Song Thủ Nhất Lang, do đích thân cha ta huấn luyện.

Nghe xong Đoàn Hạo tối sầm mặt, hắn bất an tột độ. Binh lực đệ đệ không thể nào chống nổi vương tử Vân Chu. Hùng binh Tây Phục trước giờ chưa từng thất bại. Cũng vì thế mà Chu Vân vương dẹp tan bốn phía, thống nhất thiên hạ cho hoàng đế Diên Phong. Một mãnh tướng kiêu hùng phút chốc ôm trọn thương đau vì gian thần hại nước. Đoàn Hạo bần thần chẳng biết tính sao.

- Ta phải đi cản Tiêu Ân trước khi quá muộn!

Đoàn Hạo bật dậy, hắn nghiêm nghị nhìn Lang.

- Huynh đệ ta xâm chiếm Diên Phong, là nam nhi một nước, huynh điềm nhiên nhìn quê hương chìm trong máu lửa à?

Câu nói đầy ẩn ý, Đoàn Hạo mong chờ lời Lang sắp thốt ra. Ấy vậy, anh chỉ nắm chặt hai thanh kiếm rồi im lặng.

- Bảo trọng nhé! Ta đi đây! - Đoàn Hạo ngậm ngùi quay gót. Hắn còn do dự khá nhiều việc.

- Đợi đã! - Lang nói. Anh cẩn thận lấy trong người ra một cây sáo nhỏ.

- Thứ này có thể điều khiển được bầy sói!

Đoàn Hạo ngạc nhiên đón nhận, hắn đâu ngờ Lang bình tĩnh ngay lúc dầu sôi lửa bỏng như vầy.

- Ta điều quân xuống Yên Đô rồi. Huynh đi thì e đã xong mọi chuyện. Tuy cố đô binh lực mỏng nhưng chi viện từ các phía rất gần. Đáng kể nhất là Tây Long quận. Nếu Triệu Tây vương nhanh tay triệt hạ thì trận này chưa đánh đã thắng.

Lang càng nói, Đoàn Hạo càng sợ. Bao năm chinh chiến sa trường, có lúc nào hắn không đối mặt cái chết. Song, hoàng đệ còn quá trẻ tuổi, hắn chẳng muốn vì đại huynh tham vọng cuồng chinh mà đệ đệ phải bỏ thân nơi đất khách quê người.

- Còn có cả Triệu Tây vương nữa sao? Ông ta là ai? - Đoàn Hạo thoáng băn khoăn.

- Lương đống nhà Nghiêm Vân. Tiếc là ông ta chọn ẩn thân khỏi chốn quan trường. - Lang nhẹ nhàng bảo.

Đoàn Hạo ngẫm đi ngẫm lại. Hắn không thể để mặc Lang lúc này, càng không phó thác hoàng đệ cho trời được. Lòng dạ rối bời, ngổn ngang, hắn thất thần hồi lâu.

- Huynh đi đi! - Lang bảo.

Cảm giác hai phía lưỡng nan, Đoàn Hạo đã hiểu ngay tình cảnh mà Lang đối mặt hiện giờ. Hắn còn phân vân chuyện Ngọc Mai, chưa tìm rõ căn nguyên. Nếu lỡ mất cơ hội thì có khi hối không kịp.

- Ta... có việc này cần hỏi lại huynh!

Đoàn Hạo sực tỉnh, hắn mở lời. Bất ngờ, phía bên kia thư phòng chợt ồn ào lạ thường.

- Á!!!

Giọng la thất thanh, Lang hốt hoảng lao nhanh ra ngoài. Căn phòng Ngọc Mai tối om, gió thổi vô cùng mạnh. Những cánh cửa sổ mở toang, va đập nhau liên hồi.

- Chuyện gì thế? - Đoàn Hạo kinh ngạc, tay chắn bớt bụi bặm.

Lang bất chấp gió lớn, chạy thẳng vào phòng thê tử. Luồng tà khí nặc nồng khiếp đảm, nó khiến Huyết Vũ dao động bất thường.

- Ngọc Mai!!! - Lang gọi to nhưng không tiếng đáp trả. Gió cuốn bụi bay mù mịt. Căn phòng tối tăm, ly tách vỡ khắp nơi.

Các thuộc hạ thân tính tràn ra quanh sân. Tất cả đều không hiểu chuyện gì. Chẳng lẽ trời chợt nổi giông bão hay sao?

- Khốn kiếp! - Lang giận dữ rút Thiết Trảo ra, cắm mạnh xuống sàn. Tức thì, giông gió dừng hẳn, mấy ngọn nến cháy sáng trở lại.

- Gì thế này? - Đoàn Hạo chau mày nhìn Lang. Có thể hắn nhầm nhưng hắn dường như nhận ra vẻ mặt sắp phát điên lên của anh.

Một tay thu Thiết Trảo, Lang vung kiếm chém loạn xạ khắp căn phòng. Mấy tấm rèm lụa bị cắt tan tát, bàn ghế lật úp, đổ gãy.

- Ha... ha... ha... Khương Tử Phong! Ngươi đang nổi giận à?

Giọng nói từ kẻ vô hình bao trùm căn phòng, binh lính vương phủ lùng sục tìm kiếm. Đoàn Hạo đoán biết ngay cơn ác mộng hôm nào của Lang. Thật vậy, tâm trí Lang bắt đầu mất kiên nhẫn và khó kiểm soát.

- Ngươi đã làm gì nàng ấy? - Lang gằn giọng. Đôi mắt anh long lên những sợi tơ máu đỏ rực.

- Ta đang giúp ngươi tháo bỏ gánh nặng. Hãy dẫn binh và đoạt lấy thiên hạ!

Cái giọng khản đặc quái dị, nó cứ mãi ghim sâu vào tận óc, vô cùng khó chịu. Tay Lang run rẩy, anh chạm đến Huyết Vũ. Thứ cảm giác khát máu tràn trề bùng phát dữ dội. Anh dồn nén nỗi căm hận vào cú rút kiếm này!

Không được!

Lang cố kiềm nén ma tính tà kiếm. Không thể để Huyết Vũ hấp thụ tà khí này. Dằn lòng lại, Thiết Trảo lóe sáng lên, anh vuốt ngay đường kiếm khí vào không gian. Dưới ánh trăng huyền ảo, con phượng hoàng đỏ rực xuất hiện. Nó lượn lờ quanh kiếm rồi bay thẳng vào điểm vô định.

Đám mây đen kia lập tức hiện thân. Quả nhiên khắc tinh không mời mà đến. Gió lớn lồng lộng quay cuồng, âm thanh cực kì chói tai.

- Mau đoạt lấy bửu ngai! Thiên hạ này là của ngươi! Ha... ha... ha...

- Thả nàng ấy ra!!! - Lang gào to lên. Anh giáng thẳng Thiết Trảo vào tâm mây nhưng nó đã kịp tan biến.

Đoàn Hạo sửng sốt, hắn trông thanh kiếm rơi xuống đất, nằm im lìm đấy. Chưa bao giờ hắn thấy dáng vẻ anh như thế này. Một vương tử Vân Chu tài mạo anh tuấn, một sát thủ Tây Phục lạnh lùng quyết đoán, phút chốc đổ sụp, nhỏ bé và bất lực.

- Lang...

Bàn tay hắn chạm nhẹ lên vai anh. Cứ tưởng cảm nhận nỗi đau âm ỉ cháy trong tim. Song, ánh mắt sắc lạnh của tử thần bộc phát nhanh chóng. Lang bấu chặt Huyết Vũ như đối diện bóng ma chính mình.

- Tại sao vậy? Tại sao phải ép ta?

Lang điên tiết nhặt Thiết Trảo lên, anh chém tất cả những thứ trước mặt mình. Các thuộc hạ e ngại tản ra thật xa. Đoàn Hạo nóng ruột, hắn lao tới ngăn anh.

Bặc!!!

Hắn đỡ được cánh tay Lang nhưng anh không dừng mà tiếp tục ra chiêu. Cuộc đọ sức bất đắc dĩ, Đoàn Hạo vớ ngay thanh kiếm từ binh lính để đỡ đòn. Cảnh tượng căng thẳng vô cùng.

- Lang! Bình tĩnh lại! Huynh điên à?

Đoàn Hạo gằn giọng, mặc dù hắn biết khá vô ích. Lang tiếp tục đánh không khoan nhượng, thân cây, chậu cảnh, mọi thứ gãy đổ nghiêm trọng.

- Dừng lại!!! - Đoàn Hạo hét to lên. Cả hai đấu với nhau hơn trăm hiệp. Lang vô cùng lợi hại, lúc nóng giận anh chẳng khác nào tử thần đòi mạng. May mắn thay, Đoàn Hạo là những kẻ trong phạm vi có thể tiếp được những đường kiếm khủng khiếp đó.

- Đủ rồi! Huynh dừng lại được không?

Hết cách, Đoàn Hạo mạo hiểm dùng tay không đón kiếm. Sức sát thương của Thiết Trảo quá mạnh. Tay vừa chạm vào đã bỏng rát đau đớn.

- Huynh... - Lang nhìn vẻ mặt liều lĩnh của Đoàn Hạo, lúc này mới chịu ngừng tay. Đoàn Hạo chớp lấy thời cơ, hắn giằng ngay thanh kiếm trên tay anh.

- Khương Thập Lang!

Đoàn Hạo nhăn mặt, hắn bấu chặt hai bờ vai ấy. Lang đã bình tâm lại, anh ngồi xuống đống đổ nát mình vừa gây ra.

- Xin lỗi! Ta lại phạm sai lầm...

Lang thì thầm âm lượng vừa đủ nghe, Đoàn Hạo mím môi thở dài. Hắn chẳng biết nên an ủi ra sao trong hoàn cảnh này. Tai bay vạ gió liên tục ập tới. Đã tiến thoái lưỡng nan, còn bị áp đảo tinh thần. Lang làm sao đối mặt những chuyện sắp xảy ra nữa đây?

- Ta không bảo vệ được nàng ấy! Một kẻ như ta chẳng xứng trượng phu!

Lang đấm mạnh mảnh sứ vỡ, máu đỏ chảy ướt tay. Cứ tự dằn vặt mình thật khổ sở biết bao. Đoàn Hạo xót xa tình cảnh mà Lang vương lấy. Càng nghĩ, hắn càng cảm giác bản thân thật đáng thương hại.

- Ta bị trút bỏ quyền uy nhưng tự do tự tại, còn huynh không cần vương quyền vẫn bị kẻ ép đoạt bửu ngai.

Lang nhíu mày, dòng máu nóng trong huyết quản bỗng trào ra. Đoàn Hạo hốt hoảng rút ngân châm điểm ngay kinh mạch.

- Huynh thấy sao rồi?

Tâm Lang vốn lặng như nước, nay vì không kiềm nỗi nộ khí mà vung kiếm loạn đao. Sức lực cứ thế trôi theo dòng máu đỏ.

- Ta xin lỗi... - Lang bỗng khẽ khàng.

- Đừng nói nữa! Nếu huynh tiếp tục thế này sẽ mất mạng thôi. Rồi ai trả nợ cho ta đây? Cả thê tử huynh nữa, ai sẽ đi cứu nàng ấy?

Đoàn Hạo cố giữ bờ vai Lang. Trước giờ, hắn hiếm khi nhìn Lang bộc lộ cảm xúc như vậy. Cả đời vương tử Vân Chu luôn sống trong thế giới tĩnh lặng, tăm tối và ám ảnh. Ngay đến giây phút nhỏ nhoi ngày đại hỷ, Lang cũng chỉ ôm bình rượu ngồi uống một mình dưới trăng. Kẻ làm nên nghiệp lớn không ai độ mạng, kẻ bất cần thiên hạ lại chuốc lấy muộn phiền.

- Ta thật vô dụng! Lẽ ra, ta nên để nàng ấy tự do! Tất cả đều do ta...

Nhìn ánh mắt khổ đau của tri kỉ, Đoàn Hạo chua xót khôn nguôi. Hắn chợt nhớ tới Mạnh Hy, nếu vị bằng hữu tâm giao đó biết được tình trạng hiện giờ của Lang, liệu có nhẫn tâm nghe lệnh hoàng hậu mà công kích Vân Chu không?

- Bạch Vĩ! - Lang tưởng chừng sực tỉnh. Anh gọi tên con sói xám yếm bạc. Đoàn Hạo hơi bất ngờ, hắn không nghĩ rằng con vật hoang dã kia hiểu được tiếng người.

Đôi mắt sáng rực của mãnh thú Lang tộc, Bạch Vĩ phóng tới cạnh chủ nhân một cách nhanh chóng. Trông nó đã mang đủ tin tức về cũng nên. Đoàn Hạo ngần ngại nhìn chủ tớ thì thầm. Hắn thực chẳng hiểu Lang đang nói điều gì. Cái vuốt ve từ Lang và vật kì lạ nào đó mà anh đưa nó ngửi. Lát sau, Bạch Vĩ nhận lệnh, nó vụt đi hệt bóng ma trong đêm đen.

- Đám mây đó có mùi mộc tùng, huynh định cho nó truy lùng dấu vết à? - Đoàn Hạo thử phán đoán.

Lang gật đầu, người anh đau tới nỗi không thể nói gì thêm. Đoàn Hạo ánh mắt cảm thông, hắn thở dài nặng nề.

...

Gió thu mấy bận se buồn, khói lửa thành Yên Đô hừng hực dâng tràn. Tam hoàng tử Âu Sa Nhĩ dẫn hơn trăm vạn tinh binh tập kích Yên Đô thành. Đánh nhau ròng rã ba ngày mà chưa phá được cánh cổng. Mọi chuyện lúc đầu thuận lợi. Ấy vậy, do đội quân của Phượng Hoàng Tây Phục cản trở nên Mạc Sa Ân còn mãi giậm chân bên ngoài.

Trời đang nắng gắt, binh lính mệt mỏi vì khí hậu Diên Phong. Nó khác xa đại mạc Âu Sa Nhĩ. Mang trong mình thánh lệnh khó cãi, Mạc Sa Ân đành chấp nhận làm kẻ ngoại xâm.

Ngước mắt nhìn cổng thành cao to, Mạc Sa Ân mệt mỏi nhớ về tháng ngày thơ ấu. Bao năm chinh chiến sa trường, biết khi nào mới huynh đệ đoàn viên.

- Bẩm hoàng tử! Có đoàn quân chi viện đang tiến về đây!

Mạc Sa Ân chau mày nghĩ ngợi, thật không biết mưu sĩ của hoàng huynh liệu kế ra sao, đánh Yên Đô ba ngày mà chưa hạ được cờ!

Đám mây lớn vừa che khuất mặt trời thì hàng trăm mũi tên nhắm hướng quân đại mạc phóng tới. Kỵ binh của Mạc Sa Ân chống trả quyết liệt.

Xa xa, ngọn cờ của Triệu Tây vương rõ mồn một. Đoàn quân tháp tùng đến hơn mười vạn. Tuy binh lực không bằng nhưng khí thế hùng mạnh. Mạc Sa Ân tuổi trẻ, chưa từng dẫn binh xâm lược thế này. Trông dáng vẻ nghiêm trang của Triệu Tây vương, hắn đột nhiên cảm khái khí tiết anh hùng. Chưa gặp bao giờ nhưng chợt thấy có duyên hội ngộ.

Quân Tây Phục thấy viện binh thì bắt đầu lui dần và rút ra xa. Họ tuân theo mệnh lệnh mà Lang giao phó từ trước. Cảm giác khác lạ, Mạc Sa Ân cảnh giác cao độ hơn.

Triệu Tây vương cưỡi ngựa lại gần, ông ấy trầm giọng nhìn binh lính đại mạc.

- Hùng binh Âu Sa Nhĩ! Là danh tướng không thờ hai chủ! Nay các người phụng mệnh đến đây, nhưng nước sông không phạm nước giếng. Hà cớ gì liều thân cho cuộc chiến vô nghĩa này?

Ông ta nói đúng cái mà Mạc Sa Ân đang nghĩ. Thực tế, hắn cũng chỉ bất lực trước cảnh ngộ kia. Biết rằng nhị hoàng huynh Mạc Sa Vũ liên tục cản ngăn. Ấy thế, đệ đệ ruột cũng là thần tử. Bất tuân mệnh vua thì khi quân phạm thượng. Hắn đành lao tâm khổ trí mà thi hành.

- Ông là Triệu Tây vương sao? - Mạc Sa Ân chợt hỏi.

Triệu Tây vương nhìn dáng vẻ khôi ngô tuấn tú, biết ngay tam hoàng đất đại mạc. Bộ giáp trắng lấp lánh ánh bạc, con bạch mã oai dũng và thần thái hoàng tử Âu Sa Nhĩ khó ai sánh kịp.

- Dũng tướng có phải tam hoàng đại mạc? - Triệu Tây vương cất giọng.

- Ta chỉ là kẻ cầm quân, không dám xưng dũng tướng. - Mạc Sa Ân từ tốn đáp.

Triệu Tây vương nhìn nét thanh tú, điềm đạm, nho nhã của Mạc Sa Ân, ông không nghĩ kẻ ngoại bang xâm lược. Cốt cách con người cũng từ tâm mà ra, nhìn Mạc Sa Ân thật giống nho sinh đọc sách thánh hiền. Chút tiếc nuối bỗng rộ lên trong khóe mắt vị tướng già uy dũng.

Ta không thấy sự hiếu chiến của hoàng tử đại mạc. Nhìn cậu ta cứ như kẻ mang mạng mình ra đánh cược. Thật quái lạ?

Triệu Tây vương trầm ngâm hồi lâu. Cơn gió thu lành lạnh rét buốt những con người mang máu xương đi bảo vệ quê hương. Yên Đô tuy không còn là kinh đô trọng yếu nhưng vị trí chiến lược quan trọng. Mất Yên Đô chẳng khác nào mất cánh cổng lớn vào nhà. Quân Tây Phục lấp ló ngoài xa, Triệu Tây vương thừa hiểu Chu Vân vương đã can thiệp. Tuy nhiên, ông ấy rất khó nhận định ai bạn ai thù ở trường hợp này. Bất luận thế nào, giữ Yên Đô chính là nhiệm vụ sống còn trong cuộc dấy binh xâm lược từ đại mạc.