Vương Tử Khuynh Thành

Chương 100: Trái tim bạo chúa




Gió lộng dưới chân đồi hoang vắng. Đám cỏ khô nhuốm màu héo úa bỗng đọng thêm bao giọt máu đào vương vãi. Thứ tanh nồng như gây hưng phấn cho bạo chúa Mạc Sa, kẻ khát khao chiến trận liên hồi.

- Huynh có sao không?

Nguyệt Minh nghẹn đắng cổ họng, nàng lao tới cạnh Hạo Nguyên. Có ai ngờ chuyến quay lại thảo nguyên, Mạc Sa Dĩnh chặn đường, gây khó dễ.

- Nàng còn trông đợi kẻ yếu ớt đó bảo vệ sao?

Mạc Sa Dĩnh cầm thanh nhuyễn kiếm loang loáng sáng. Hạo Nguyên kì thực không phải đối thủ của hắn. Cậu bị thương khi tiếp chiêu với bạo chúa đại mạc.

Nguyệt Minh khổ sở trông Hạo Nguyên gắng gượng đứng dậy. Đấng nam nhi đầu đội trời, chân đạp đất, há sợ chi tên bạo chúa kia.

Biết bao người chờ mong cậu đưa Nguyệt Minh về. Không thể để nàng ấy lọt vào tay Mạc Sa Dĩnh được! Không thể!

- Tiểu thư, ta vẫn ổn...

Hạo Nguyên nói giọng trấn an, Nguyệt Minh nhói cả tâm hồn. Nàng chẳng thể làm gì và lại càng không thể khóc.

- Ngài về đi!

Nghe nàng nói, Mạc Sa Dĩnh cứ như chịu uất ức toàn bộ. Hắn nắm chặt thanh kiếm rồi chỉ về phía hai người họ.

- Nàng muốn hắn chết thật sao? Vậy thì chống mắt lên mà nhìn!

Mạc Sa Dĩnh đang mất dần kiên nhẫn. Có vẻ sự nhượng bộ đang đi quá giới hạn, điều mà hắn chẳng bao giờ làm. Hắn vung nhuyễn kiếm như một cây roi da, cứ thế giáng xuống người Hạo Nguyên.

Nguyệt Minh chẳng suy nghĩ nữa, nàng bất ngờ lao ra dang tay che chở cậu.

- Nàng...

Mạc Sa Dĩnh kinh khiếp, hắn đẩy nhuyễn kiếm, mong nó lệch sang bên. Nguyệt Minh chỉ nhắm mắt chờ chết, nàng mệt mỏi khi đối diện tất cả. Ngay lúc này, mũi tên ai đó bất ngờ bắn xuống chỗ Hạo Nguyên ngồi, Mạc Sa Dĩnh chợt nhướng mày.

Thì ra Y Hoạt đã tìm được hắn. Hạo Nguyên nhận diện xạ thủ, ngầm hiểu lành ít dữ nhiều. Tuy nhiên, đằng nào cũng không thể chết nơi đây mà không phải sa trường chiến địa.

Y Hoạt quả thật nguy hiểm, cả hai lùi dần về sau. Không có huynh đệ bên cạnh, Hạo Nguyên vẫn anh dũng thiện chiến như ngày nào. Vết thương từ nhuyễn kiếm chưa đến nỗi nghiêm trọng, cậu có thể chiến đấu tới cùng.

Phập!

Mũi tên đột ngột phóng trượt qua vai Hạo Nguyên. Vệt máu đỏ bắn ra ướt cả áo. Mặt cậu tái nhợt, đầu óc choáng váng.

- Khốn kiếp!

Hạo Nguyên cắn chặt răng, cậu chống bảo kiếm xuống đất. Y Hoạt kia tiến đến như hung thần đòi mạng. Mạc Sa Dĩnh định bụng chấm dứt chuyện này sao?

Y Hoạt giương thẳng cánh cung, Nguyệt Minh chuẩn bị tâm thế. Nàng trừng mắt nhìn Mạc Sa Dĩnh.

Vụt!

Âm thanh của gió như kiếm khí lướt ngang qua. Y Hoạt chưa kịp định thần thì bộ cung tên đã gãy đôi. Hắn ngây người trong chốc lát.

Hạo Nguyên nheo mắt, cậu ngỡ mình nhìn lầm. Mái tóc dài của vương tử Vân Chu vẫn quen thuộc như ngày nào. Thanh kiếm thép uy lực, phá nát bộ cung nguy hiểm. Phút chốc, Lang hiện diện ngay trước mặt Hạo Nguyên. Một tấm lá chắn như kì tích xuất hiện.

- Huynh...

Nguyệt Minh ngấn lệ trông theo, nàng mừng đến rơi nước mắt.

- Khương Tử Phong! Lại là ngươi sao?

Mạc Sa Dĩnh tức khí hét lên. Hắn giận dữ cầm nhuyễn kiếm, chuẩn bị vung vẩy nó một cách khốc liệt. Lang quay đầu lướt sơ mấy vết thương trên người Hạo Nguyên. Đồng thời ngụ ý cho họ mau lùi ra sau. Ấy vậy, Hạo Nguyên cảm giác tổn thương, cậu trầm giọng:

- Khương Thập Lang! Ta thà bỏ mạng nơi đây chứ không muốn nhận lòng tốt của ngươi!

Nghe bằng hữu thốt nên lời cự tuyệt, Lang bỗng đắng chát làm sao. Anh thở dài rồi khẽ khàng:

- Huynh muốn trả thù đúng không? Vậy thì hãy cố mà sống!

Lời thật đau thấu tâm can, Hạo Nguyên thấy cay đắng lắm. Đột nhiên cậu nhận ra mình trở nên yếu ớt, phải núp sau bóng sát thủ Khương Thập Lang.

Phải!

Hắn là một sát thủ! Nhưng...cũng là một vương tử. Kẻ hoàng thân quốc thích đó sao cậu đối đầu được chứ?

Thật nực cười! Quá nực cười!

Hạo Nguyên cúi gằm mặt. Cậu không thể cười trên nỗi khổ tâm này, lại càng không thể khóc như một đứa trẻ chờ người cứu.

Khương Thập Lang! Tại sao ta phải nợ ngươi chứ? Tại sao?

Cậu bất lực tự than trách. Ngoài kia, Lang đã tiếp tục trận chiến như một lẽ dĩ nhiên. Hạo Nguyên chẳng màng nó nữa, kết quả cũng đâu khác mọi khi. Ai có thể đánh bại được Khương Thập Lang chứ?

Ít nhất Hạo Nguyên nghĩ vậy, mãi tới khi nghe giọng van nài của Nguyệt Minh, cậu bỗng sực tỉnh.

- Ta cầu xin huynh...

Nguyệt Minh níu tay áo Lang, thanh kiếm đang dí sát cổ Mạc Sa Dĩnh. Lần này Y Hoạt trở nên vô dụng rồi. Lang quá lợi hại và hắn thì không dùng cung được nữa.

- Mạc Sa Dĩnh! Trước đây ta từng bảo không nói hai lời. Lần này ngươi chấp nhận chưa?

Lang vẫn lạnh lùng để Thiết Trảo ăn mòn lớp da cổ của hắn. Mạc Sa Dĩnh điên tiết quát lớn:

- Ngươi cướp nữ nhân của ta còn lớn giọng sao?

- Ta có làm điều đó à? - Lang ngước mặt sang nhìn Nguyệt Minh. Nàng ấy hiển nhiên hiểu câu nói đó. Thật đớn đau, tuổi nhục biết bao. Ba nam nhân vì nàng mà máu đào tuôn chảy. Nàng khổ tâm chẳng thể nói nên lời.

- Khương Tử Phong!!!

Mạc Sa Dĩnh điên cuồng nắm chặt tà kiếm. Hắn rút phi đao phản công. Lưỡi dao sắc bén lướt ngang vai Lang, để lại một vết cắt nhỏ. Lý do đó vừa đủ để sát thủ xuất kiếm. Lang một lần nữa đắn đo nhìn Thiết Trảo.

- Lang!

Giọng Đoàn Hạo làm lung lay suy nghĩ quân tử. Thông qua ánh mắt, thứ tình cảm huynh đệ kia dao động tâm ma tà kiếm. Lang thở dài trượt hảo kiếm khỏi người bạo chúa đại mạc.

Thừa cơ hội xuất chiêu, Mạc Sa Dĩnh xoay nhuyễn kiếm, song Lang tóm được nó và hất tung xuống đất. Mạc Sa Dĩnh tưởng chừng chết lặng, trông sự kiêu hãnh của mình tuột dốc phông phanh.

- Bấy nhiêu đó đủ rồi! Huynh về đi!

Đoàn Hạo trầm giọng trước đại huynh mình. Lòng hắn nặng nề làm sao! Trải qua nhiều sóng gió, cuộc tranh đoạt vương quyền khiến hắn vô cùng mệt mỏi. Rời xa quê hương, bỏ mặc tất cả, mảnh đất Diên Phong như ủ ấm giấc mơ còn lại cho hắn.

- Đáng chết! Ngươi giúp người ngoài phản bội ta sao?

- Huynh còn xem ta là người nhà à? - Đoàn Hạo bỗng cười chua chát. Có vẻ Y Hoạt vô cảm kia cũng đang mỉa mai trong bụng. Huynh đệ tương tranh hòng đoạt ngôi cửu ngũ chí tôn. Chẳng phải thiên hạ vốn là của huynh sao? Hà cớ gì nghĩ ta tranh đoạt? Lòng dạ con người thật sâu hiểm. Ngay đến cốt nhục tình thâm cũng đành xáo thịt nồi da.

- Ngươi...

Mạc Sa Dĩnh giận đến tím mặt. Không ngờ đường đường là hoàng đế đại mạc, vì một nữ nhân mà mất thể diện như vầy. Hắn rít lừng lời qua kẽ răng:

- Mễ Nguyệt! Nếu nàng không muốn làm kẻ bất hiếu thì theo ta về...

Hắn buông giọng lạnh băng rồi cùng Y Hoạt bỏ đi ngay. Nguyệt Minh sửng sốt, nàng bỗng nói vọng:

- Chờ đã!

Mạc Sa Dĩnh đứng yên đấy, hắn không quay đầu lại. Nguyệt Minh giọng cứ khổ đau, uất ức. Nàng nghẹn lòng bảo:

- Ta cầu xin ngài đừng làm thế! Cầu xin ngài...

Nguyệt Minh quỳ sụp xuống, nước mắt thắm ướt bờ mi. Đấng nam nhi ai nấy cũng mủi lòng. Riêng Mạc Sa Dĩnh, hắn cứ chau mày, quyết chẳng nhìn mặt nàng. Chưa bao giờ hắn giận đến như vậy! Chưa bao giờ...

- Là do nàng tự chọn lấy!

Nói đoạn, hắn liếc mắt sang Lang. Sự kiêu hãnh từ bậc đế vương khiến hắn muốn thị uy với kẻ khác.

- Khương Tử Phong! Hãy chờ xem! Ngươi nhất định sẽ trả giá đắt!

Mạc Sa Dĩnh cứ thế mất hút trong đám cây cối dày đặc. Nguyệt Minh bối rối ôm đầu, nàng tưởng chừng đứng trên bờ vực thẳm.

- Cô nương là người đại mạc phải không?

Đoàn Hạo đột nhiên chất vấn. Nguyệt Minh chưa vội trả lời, nàng mải quẩn quanh suy nghĩ rối bời gan ruột. Hạo Nguyên lau vết máu quanh miệng, cậu đến gần nàng hỏi han.

- Tiểu thư! Nàng có sao không?

Nguyệt Minh ngước mắt lên xem. Hạo Nguyên thương tích khá nhiều, nàng định thần lại rồi xé vải băng bó cho cậu.

- A Dao Mễ Nguyệt.

Lang chầm chậm nói, Đoàn Hạo còn tưởng mình nghe nhầm. Đích thị cái tên rất quen nhưng hắn chưa bao giờ tận mặt.

Nguyệt Minh mím môi im lặng. Nàng đâu nghĩ vương tử Vân Chu thần thông quảng đại, biết mọi chuyện thiên hạ chứ.

- Lang?

Đoàn Hạo đang ở thế bị động. Có vẻ Lang hiểu sâu vấn đề nội tại chăng?

- Ta nghe nói quốc sư Âu Sa Nhĩ có một nhi nữ bị mất tích nhiều năm. Phải chăng cô nương chính là vị tiểu thư đó?

Nguyệt Minh mặt đỏ ửng, nàng bồn chồn đáp:

- Nếu ta thực nữ nhân Âu Sa Nhĩ thì sao?

Nàng dò trong ánh mắt vương tử một cái nhìn tha thiết. Nó mỏng manh như tia nắng mùa đông nhưng lại buồn man mác tựa gió thu vọng về.

Lang một lần nữa thở dài, anh nhẹ nhàng bảo:

- Đó ắt hẳn cũng là định mệnh...

Tà áo Lang chợt tung bay theo làn gió lạnh. Mùa thu xa vắng đắm mình quanh trái tim vương tử. Bao hy vọng nhỏ nhoi tưởng chừng lưu lạc với thời gian.

Trời xanh quá...

Mây trắng mãi bềnh bồng ngủ quên dưới đáy hồ yên tĩnh. Chiếc lá khô vàng đượm, e ấp trầm mình trên những gợn nước lăn tăn.

Bóng hình Lang ẩn hiện một cách mờ ảo. Nó hệt đám sương mù tinh khiết đọng thành gương. Nơi nào sâu thẳm nhất trong tim, họa chăng nỗi buồn thương bên kiếm thép lạnh vô tình.

Máu đào rơi cũng vì trang quân tử. Hai chữ nam nhi sao thỏa chí tang bồng. Ước hẹn cùng trăng ngày sau tương hội. Nay vướng thâm thù đành huyết lệ chia phôi.

- Lang!

Đoàn Hạo giật mình, hắn nhanh tay đỡ ngay người huynh đệ. Phút chốc thôi, Lang ngã quỵ một cách đột ngột.

- Lang?

Hạo Nguyên khá bất ngờ, cậu cùng Nguyệt Minh tiến gần xem hai người họ.

- Hắn sao thế?

Mặc dù còn hờn tủi nhưng Hạo Nguyên cố mở giọng hỏi. Đoàn Hạo thấy Lang mặt tái nhợt, không nói năng chi, hắn liền bắt mạch kiểm tra.

- Huynh ấy...bị trúng độc sao? - Nguyệt Minh chau mày, nói khẽ.

- Cô nương cũng nhận ra à?

Đoàn Hạo không phải mỉa mai, chỉ là hắn đang kiềm chế khi bằng hữu của Lang quá vô tâm như vậy. Nguyệt Minh e ngại, mím môi. Nàng quay sang Hạo Nguyên.

- Sát thủ vẫn bị hạ độc sao?

Hạo Nguyên gằn giọng. Mỗi khi nhớ lại cái chết của phụ thân và An Dĩ, cậu cảm giác căm hận vô cùng.

- Phải! Lẽ ra hắn đã chết nhưng nhờ phúc các người mà liều mạng đến đây.

- Ngươi nói gì? - Hạo Nguyên khẽ nhăn mặt.

- Nếu không phải cứu các người ở Đông Hoa thì hắn đâu đánh đổi thứ quý giá nhất. Để giờ đây ra nông nỗi này!

Đoàn Hạo nhấn mạnh từng lời, Hạo Nguyên ngây người khó hiểu. Đột nhiên lại tiếp tục nhận thêm ân tình từ Tây Phục sát thủ sao?

- Đừng nói nữa, đi thôi...

Lang chống kiếm đứng dậy, Đoàn Hạo bất đắc dĩ gián đoạn câu chuyện quá khứ. Lúc này, hai thuộc hạ cưỡi ngựa phi tới. Họ vội vàng bẩm báo.

- Công tử! Có chuyện rồi!

Nghe lời thì thầm bên tai, ánh mắt Lang trở nên nghiêm trọng. Không nghĩ ngợi nhiều, anh lên ngựa đi ngay.

Đoàn Hạo chuẩn bị theo sau. Tuy nhiên, nhớ đến điều gì bèn quay lại nói với Nguyệt Minh.

- Cô nương cầm lấy!

Nguyệt Minh thất thần khi đón nhận mảnh ngọc trên tay Đoàn Hạo. Hắn nối gót Lang mà nàng còn nhiều điều muốn hỏi. Hy vọng chất chồng thương đau, nàng đành quỳ sụp xuống nức nở.

...

Tà dương buông xuống, đàn chim mỏi cánh thi nhau bay về tổ. Tiết trời se lạnh, bóng Lang in dài trên vách núi cheo leo. Con bạch mã thong thả đợi chờ. Có vẻ chủ nhân nó không đứng đây lâu thêm.

- Lão hồ ly bị đám sương mù nuốt mất. Ta không thể biết kẻ đứng đằng sau là ai nữa!

Lang thở dài nặng nề, Đoàn Hạo càng chẳng biết nên giúp bằng hữu thế nào. Hắn đành đem chuyện xưa ra kể.

- Vân biến chi thuật có từ thời trước phụ hoàng ta. Nói không chừng, phụ thân huynh cũng biết. Chu Vân vương từng đại chiến Tây Long Quận. Năm đó ta cũng có nghe danh. Sương mù ma quái hoành hành trận địa, binh lính tử thương vô số. Nhờ trận pháp kì lạ mà khử luôn vân ma. Cứ nghĩ mọi chuyện êm xuôi, nào ngờ giờ nó quay lại tiếp tục gây rối.

- Trận Phù Lãm huynh đã gặp mà! - Lang chợt nói.

- Nó chưa hẳn quấy phá. Chỉ là can dự một lúc rồi biến mất! - Đoàn Hạo tiếp lời.

Lang bắt đầu lung lay suy nghĩ, mọi thứ đã biến chuyển đến mức khó kiểm soát. Ngay cả Mạnh Hy cũng bị thao túng. Thật quá quắt!

Tại sao lại dùng huynh ấy đối phó ta?

...

Vầng trăng cheo leo bên ngoài khung cửa, áng văn thơ theo mảnh giấy chất chồng lên nhau. Không thể nói nơi họa sư ở chỉ toàn giấy bút, màu vẽ. Sự hiện diện của một sinh vật nhỏ nơi đây cũng là xúc cảm lạ kì.

Lưu Cầm nhấp ngụm trà nghi ngút khói, mắt không rời con mèo trắng bé nhỏ hoàng hậu ban cho. Nói thế nào thì nó cũng là một phần thưởng ngẫu nhiên, ngoài mong đợi.

Lâu lắm bà ta chưa triệu ông vào cung. Lưu Cầm vẫn nhàn nhạ cùng mấy bức vẽ của mình. Bức mật đồ họa lại theo trí nhớ, ông luôn nghi ngờ mức độ xác thực mà nó mang lại. Biết mọi toan tính từ nhện độc hậu cung, liệu cuộc đời mai sau còn yên lành thế này chăng?

- Lão gia!

Người nô bộc khẽ gõ cửa. Chẳng phải rắc rối ông vừa nghĩ, chỉ là khoảnh khắc gió thu lùa tới làm ông thoáng rùng mình.

Lưu Đình ra ngoài tiền sảnh, ông tạm thời chưa biết nên biểu lộ cảm xúc gì. Cơn gió mang tên Khương Tử Phong khiến ông lao vào bàn tay hiểm độc của hoàng hậu ngày càng sâu. Giờ đây, sự hiện diện của vương tử Vân Chu vẫn may mắn hơn nét uy nghiêm của dũng tướng Diên Phong.

- Chào Dương nguyên soái!

Lưu Cầm cung kính chào, ông ấy hiển nhiên nắm rõ thân phận hiện tại mà Mạnh Hy đảm đương. Đại nguyên soái bậc nhất hoàng triều.

- Tiên sinh! - Mạnh Hy có chút ngập ngừng - Thật là đường đột nhưng ta có chuyện cần thỉnh giáo.

Mạnh Hy ngại ngùng, định bụng bày tỏ. Lưu Cầm vốn nhớ chuyện trước đây, ông từng hứa giúp anh đưa Lang quay về chính đạo. Chuyện tưởng dễ mà khó hơn lên trời. Nếu hôm nay Mạnh Hy đến vì vấn đề đó thì xem bộ ông lại miễn cưỡng nhận lời.

- Nguyên soái cứ nói! Ta luôn đáp ứng mọi yêu cầu trong khả năng.

Mạnh Hy hai mắt sáng bừng, anh kéo Lưu Cầm ngồi xuống ghế và bắt đầu câu chuyện. Ông nghe chẳng sót chữ nào, chốc chốc mím môi vì mức độ kinh ngạc mà nó đem đến.

- Nguyên soái bắt buộc phải làm vậy sao?

Lưu Cầm nheo mắt, trông sắc mặt Mạnh Hy. Dường như ánh đèn đêm khuya làm thần thái anh vô cùng lãnh đạm.

- Tiên sinh, ta chỉ có thể kể hết mọi chuyện cho ngài. Điều duy nhất ta làm được bây giờ là giữ lấy mạng sống tạm thời cho họ.

Mạnh Hy thì thầm nặng nề, anh thực đâu định nói hết nỗi lòng người quân tử. Lưu Cầm thở dài ngán ngẩm, giá như Mạnh Hy biết ông là trợ thủ đắc lực cho hoàng hậu. Liệu anh còn tin tưởng ông thế này không?

- Tiên sinh! Trăm sự nhờ ngài! Đêm đã khuya, ta xin cáo từ!

Tiễn Mạnh Hy khỏi cửa, Lưu Cầm vẫn tưởng mình nằm mơ. Nếu thật sự mơ thì đây quả là ác mộng.

Làm sao cứu bệ hạ cùng thái tử đây? Nếu phản bội nương nương thì mạng ta e chẳng còn.

Lưu Cầm đi qua đi lại, nghĩ mãi không thông. Chợt cơn gió bất ngờ làm tung cánh cửa sổ, con mèo trắng giật mình nhảy tót lên giường, Lưu Cầm bỗng nảy ra ý định táo bạo.

Phải! Chính là hắn! Chỉ hắn mới làm được điều đó!