Vương Triều Kim Ngọc Quyển 7: Thối Kính

Chương 57




Bố trí mấy ngôi nhà thuộc Bạch gia đều có chỗ tương tự nhau, đều mang sắc thái lâm viên phương đông.

Tuyên Hoài Phong theo Bạch Tuyết Lam vào trong, ánh vào mắt là đình đài lầu các cổ điển mỹ lệ, phía dưới hành lang rộng lớn treo những chiếc đèn lồng điện bằng thủy tinh mô phỏng theo đèn bát giác trong cung đình, hết sức cổ kính.

Đầy tớ trai vừa dẫn bọn họ đến ngoài sảnh đã nghe được âm thanh nhị hồ khoái bản i a truyền tới, giọng hát ngân tinh tế: “Đời người như giấc mộng xuân, nô bèn sảng khoái uống vài chung…”

(Khoái bản: là hình thức hát nói truyền thống của Trung Quốc.

Nô: Cách tự xưng của phụ nữ xưa. Đôi khi cũng dùng cho nam)

Hóa ra bên trong đang hát “Quý phi say rượu”.

Bạch Tuyết Lam bước vào trong phòng.

Chú năm hắn đang nằm nghiêng trên chiếc ghế nằm dài được phủ bằng da hổ, bồn chồn nghe hát, vừa thấy hắn thì lập tức bật đứng dậy, vô cùng hào hứng đi lên vài bước, vỗ mạnh lên vai hắn, cười nói: “Thằng nhóc này được đấy, coi như cháu có lương tâm, vừa về đến nhà đã qua thăm chú năm. Nghe nói cháu còn gài bẫy người Mỹ, bảo bọn họ xây một xưởng quân giới cho Bạch gia chúng ta nữa cơ đấy. Sao lại làm được như thế? Mau kể nghe chút xem nào!”

Bạch Tuyết Lam kéo Tuyên Hoài Phong, cười cười đẩy y qua trước mặt Ngũ tư lệnh: “Gài bẫy người Mỹ là cậu ấy đấy. Vị này là Tuyên phó quan, là công thần của Bạch gia.”

Cách nói chuyện lẫn hành động của Ngũ tư lệnh đều mang đậm phong thái quân nhân, đôi mắt rất có tinh thần, trừng lên thì to như mắt trâu vậy.

Ông dùng đôi mắt mở thật to quan sát Tuyên Hoài Phong cẩn thận, song lại chẳng nói gì, tựa như đang thẩm định cậu lính mới vào quân đội.

Tuyên Hoài Phong đột nhiên bị đẩy đến phía trước bèn vội vàng kiềm chế sự lúng túng, đứng nghiêm hướng về người trước mặt, chào theo kiểu nhà binh: “Ngũ tư lệnh.”

Ngũ tư lệnh hỏi: “Cậu là vị Tuyên phó quan đó đó hả?”

Câu hỏi này cùng lần đầu tiên gặp mẹ của Bạch Tuyết Lam quả thực không khác mấy.

Tuyên Hoài Phong thầm bất an.

Chẳng lẽ mọi người ở Bạch gia đều biết chuyện của y lẫn Bạch Tuyết Lam?

Như vậy, e là bây giờ đã thành cục diện nguy hiểm, dẫn nhi vị phát.

(Dẫn nhi vị phát: chuẩn bị sẵn sàng nhưng tạm thời không hành động, mà đợi thời cơ mới hành động. Giống như cung đã kéo ra nhưng chưa bắn tên đi.)

Trong đầu ngổn ngang trăm mối, nhưng ngoài mặt vẫn phải ứng phó cho tốt, Tuyên Hoài Phong vái lại một lễ, trả lời đơn giản: “Vâng.”

Ngũ tư lệnh sang sảng hỏi: “Lần trước thủ đô đưa tin tới, là Tuyên phó quan gửi một đợt công văn muốn hỏi tôi về dòng sản phẩm cùng số lượng súng ống đạn dược. Người đó chính là cậu?”

Tuyên Hoài Phong nói: “Đúng vậy. Việc đó có liên quan đến vấn đề chuẩn bị và xúc tiến xây dựng xưởng quân giới, tôi muốn thu thập tài liệu trước.”

Bạch Tuyết Lam đứng bên cạnh chen miệng giải thích: “Cậu ấy soạn bộ công văn đó không tệ, tuy nhiên vẫn được cháu phê chuẩn qua rồi. Hoài Phong hiểu quy củ, không được cháu đồng ý, cậu ấy tuyệt đối không dám làm ẩu đâu. Chú năm, ngay cả cháu mà chú cũng không tin sao?”

Ngũ tư lệnh như chẳng nghe được lời Bạch Tuyết Lam nói, vẫn dùng ánh mắt như hai ngọn đuốc ung dung đặt trên người Tuyên Hoài Phong, hỏi tiếp: “Mấy đứa chuẩn bị mở xưởng quân giới thì cứ việc làm đi. Súng đạn chế tạo ra được, chúng ta tất sẽ lấy về dùng. Tại sao phải lằng nhằng đòi các khoản mục dự trù trước? Hừ, ngay cả lão gia tử nhà chúng ta còn chẳng điều tra các khoản mục ở chỗ chú!”

Về chuyện riêng tư, Tuyên Hoài Phong cực kỳ hay xấu hổ ngượng ngùng, chỉ cần chút gió thổi cỏ lay đã có thể khiến y run sợ.

Nhưng về chuyện công, y hoàn toàn không hàm hồ chút nào.

Thấy Ngũ tư lệnh đề cập đến phương diện chuyện công, Tuyên Hoài Phong lập tức an tâm, trấn định nói: “Tôi tuyệt đối không định điều tra các khoản mục ở chỗ Ngũ tư lệnh như ngài nói. Hồi nãy ngài hỏi: Tại sao mở xưởng quân giới lại phải lập các khoản mục dự trù trước. Tôi hoàn toàn có thể giải thích rõ với ngài.”

Ngũ tư lệnh nói: “Cậu tưởng rằng đến bên cạnh tôi rồi còn không chịu giải thích rõ mà được à? Cậu nói đi.”

Tuyên Hoài Phong điềm tĩnh trả lời: “Tập đoàn Orma của Mỹ hợp tác xây dựng xưởng quân giới với chúng ta, bản thiết kế là do bọn họ cung cấp. Tuy nhiên, lúc đó tôi có đòi thêm một điều kiện với họ, muốn tạm thời mượn hai kỹ sư bên bọn họ trong một năm. Trong vòng một năm này, hai vị kỹ sư kia có thể giúp chúng ta sửa đổi thiết kế của súng ống. Bởi vậy, tôi cần phải biết trước là trong tay tư lệnh có những loại vũ khí hình dáng thế nào.”

Ngũ tư lệnh suy nghĩ một lát, hỏi: “Việc này thì liên can gì?”

Tuyên Hoài Phong cười nói: “Thật ra không để ý đến những vấn đề liên can này cũng chẳng sao. Thế nhưng tôi hi vọng cân nhắc mọi việc chu đáo hơn, bây giờ tốn công thêm một chút, sau này có thể đơn giản hóa công tác cung ứng hậu cần rất nhiều. Hiện tại, mọi người mua súng ống đạn dược thì có loại của Đức, Mỹ, Anh, chủng loại thì có súng lục, súng trường, súng tự động, các dòng sản phẩm bất đồng, đường kính đạn cũng bất đồng…”

Trong sảnh phía trước cách lầu hai một khoảng có dựng một sân khấu nhỏ, vị quý phi đang ngân nga hát đến đoạn “Nhớ khi ngươi mới nhập cung, nương nương của ngươi đã đối xử với ngươi thế nào, yêu thương ngươi thế nào? Vậy mà đến nay ngươi lại vong ân bội nghĩa…”, song đôi mắt lại lia về phía trong phòng.

Thấy vị thính giả duy nhất đã sớm đặt tâm trí về người khác, gã bèn ngừng hát, thân mặc cung trang lụa là trân châu đung đưa chạy hì hục xuống, hét lên: “Ê, lão Ngũ! Anh hai cậu đặc biệt hát cho cậu nghe mà cậu không cổ vũ được tí nào thế hả!”

Gã không bóp giọng thành giọng nữ nữa, vừa mở miệng đã thấy vô cùng nam tính, chẳng qua phấn son trang điểm đậm chát trên mặt lại khiến người ta muốn bật cười.

Bạch Tuyết Lam đã sớm biết người trên sân khấu là gã, cười nói: “Bác hai, bác hát vai quý phi ngày càng hay đấy nhé.”

Tuyên Hoài Phong cũng ngạc nhiên, hóa ra bác hai của Bạch Tuyết Lam lại có sở thích như vậy, y vội vàng nghiêm túc chào vị quý phi này theo quân lễ, thưa: “Nhị tư lệnh.”

Bạch lão nhị khoát tay nói: “Miễn, miễn! Tôi ghét nhất là cái điệu bộ này, chỉ cần mang họ Bạch thì không phải tư lệnh cũng là quân trưởng. Lão gia tử nhà tôi cầm quyền, các anh em cầm quân, tôi lại không thể trải qua cuộc sống thoải mái phong hoa tuyết nguyệt à? Ghét nhất là đám người ngoài không hiểu chuyện, vừa gặp tôi đã gọi Nhị tư lệnh, tưởng rằng như thế là nịnh nọt tôi, đâu có biết làm vậy khiến tôi phiền lòng. Cậu bạn nhỏ này, nếu muốn khiến tôi yêu thích ấy mà, sau này cứ gọi tôi là Nhị lão bản. Hát hí trên sân khấu có hay thì mới được người ta gọi một tiếng lão bản. Tôi mà lên sân khấu biểu diễn ấy mà, e rằng cũng có thể trở thành diễn viên nổi tiếng đấy.”

Bạch Tuyết Lam nhân cơ hội giới thiệu với gã. “Đây là phó quan của cháu, tên Tuyên Hoài Phong.”

Bạch lão nhị cẩn thận nhìn gương mặt điển trai của Tuyên Hoài Phong vài lần, cười kha kha hỏi: “Tuyên phó quan, làm diễn viên hí kịch không? Thanh niên tuấn tú như cậu mà không làm diễn viên hí kịch thì tiếc quá. Nếu cậu chịu học, tôi sẽ đích thân dạy cậu.”

Tuyên Hoài Phong đang không biết trả lời thế nào, Bạch lão ngũ mới nghe dở dang về xưởng quân giới, còn đang hứng thú nên rất bực mình, nhíu mày nói với vị quý phi kia: “Muốn tâm sự thì sau này sẽ có thời gian. Anh hai, anh đi rửa mặt đi.”

Bạch lão nhị lắc đầu thở dài. “Mới nói một tí về nào là súng nào là đại bác mà tinh thần của cậu đã cao vút lên rồi. Vở quý phi say rượu này của tôi cũng coi như là đàn gảy tai trâu hết. Sớm biết thế thì uổng phí sức lực làm gì cơ chứ? Chẳng thà tôi đi tìm thằng cháu ngoan trời ban cho tôi cho xong, vẫn là nó cùng chung chí hướng, hợp với tôi hơn.”

Nói xong bèn đi rửa mặt.

Vừa đi vừa lắc đầu, hạt châu trên đỉnh phượng quan rung lên một cái, lắc trái lắc phải.

Bạch lão ngũ quay đầu ra lệnh cho Tuyên Hoài Phong: “Cậu nói tiếp đi.”

Bạch Tuyết Lam nói chen vào: “Chú năm, chú đang thẩm vấn hay phạt đứng vậy? Dọa cho phó quan nhà cháu hỏng hết người, trì hoãn việc xưởng quân giới, vậy thì chú chắc chắn sẽ phải phiền lòng về vấn đề quân nhu đấy nhé.”

Bạch lão ngũ cười mắng hắn: “Cái thằng nhóc khốn kiếp này, ở nhà của chú năm mà cháu lại coi mình là khách à? Chú không bảo cậu ấy ngồi, cháu lại không thể mời cậu ấy ngồi à? Ngồi đi, ngồi đi!”

Ba người ngồi xuống bên cạnh chiếc bàn trà nhỏ, Bạch Tuyết Lam quả nhiên không làm khách, sai đầy tớ trai bưng trà nóng cùng hoa quả khô ăn vặt tới.

Bạch lão ngũ chẳng để tâm, chỉ đặt sự chú ý lên người Tuyên Hoài Phong.

Tuyên Hoài Phong nói đâu vào đấy. “Bố trí tác chiến, cung cấp quân nhu và vận chuyển là vấn đề lớn cần cân nhắc. Nếu như còn phải phân chia từng loại súng lẫn đường kính đạn dành cho từng loại súng thì độ khó lại càng tăng lên. Tôi nghĩ, trước kia mua súng ống đạn dược của người ta, chúng ta chỉ có thể rơi vào thế bị động. Hiện tại, nếu quyền hạn chế tạo đã nằm trên tay chúng ta thì nên cân nhắc thống nhất đường kính. Thí dụ như: Năm ngoái ngài tư lệnh đây tiêu một khoản phí lớn cho vấn đề quân sự để mua súng tự động của người Anh, là loại đường kính chín li. Bản thiết kế súng lục pistol Mỹ cung cấp cho chúng ta có đường kính bảy li. Nếu chúng ta sửa đổi thiết kế, biến đường kính súng lục thành chín li, vậy xưởng quân giới phải chế tạo đạn chín li. Nếu cân nhắc cẩn thận ra thì đạn chín li dành cho súng lục đó, và đạn súng tự động pistol hoàn toàn có thể thay thế cho nhau.”

Bàn tay lớn như chiếc quạt của Bạch lão ngũ vỗ “ầm” một tiếng lên chiếc bàn trà nhỏ, cười ha hả nói: “Có lý! Cái này tiện đấy! Đúng rồi, người Mỹ chỉ cung cấp sơ đồ thiết kế súng lục thôi à? Chúng ta cũng rất cần súng cối đường kinh tám mươi li của tập đoàn Orma đấy.”

Đầy tớ trai dâng trà nóng cùng đĩa hoa quả khô lên.

Bạch Tuyết Lam ung dung thong thả đưa một ly trà vào tay Tuyên Hoài Phong. “Nhân lúc còn nóng uống chút đi.”

Bạch lão ngũ trợn mắt nhìn hắn nói: “Đang nói chuyện công, cháu lại rề rà làm gì đấy? Còn quấy rầy bọn chú nữa thì cháu lập tức cút ra ngoài.”

Bạch Tuyết Lam cười hỏi: “Cháu mà cút ra ngoài, chú còn có thể nói chuyện với phó quan của cháu à?”

Bạch lão ngũ ra vẻ đương nhiên nói: “Tất nhiên là cậu ta phải ở lại rồi.”

Bạch Tuyết Lam quay đầu nhìn Tuyên Hoài Phong, hứng thú hỏi: “Anh đi, em không đi theo anh à?”

Tuyên Hoài Phong nhìn biểu cảm của hắn liền hiểu đây là lúc gia đình họ đang đùa nhau, mà lúc này y bàn chuyện công cũng không còn nôn nóng như lúc đầu nữa, cho nên bèn dè dặt cười một tiếng: “Vị này là tư lệnh, anh là quân trưởng. Tư lệnh lên tiếng, em đương nhiên chỉ có thể nghe lệnh tư lệnh, phải ở lại, bàn xong chuyện công vụ mới đi.”

Bạch lão ngũ cười sang sảng, nói với Bạch Tuyết Lam: “Cậu phó quan này của cháu thú vị đấy. Lần đầu gặp, chú còn tưởng là bộ dạng đẹp trai lịch sự như vậy thì chỉ là một miếng bơ ngoại quốc, trông được mà không dùng được. Ai ngờ cậu ta lại dám cãi lại tên cấp trên như cháu, lá gan cũng được đấy.”

Bạch Tuyết Lam cười khổ thở dài. “Chú năm, chú làm chỗ dựa cho cậu ấy như vậy, e là sau này cháu không hàng phục được cậu ấy nữa rồi.”

Bạch lão ngũ nói: “Cái rắm ấy. Chưa có người nào là Bạch gia chúng ta không hàng phục được. Đừng nói nhảm nữa, chúng ta bàn tiếp đi.”

Tiếp tục hỏi Tuyên Hoài Phong nhiều vấn đề về xưởng quân giới.

Khi Tuyên Hoài Phong làm việc, mặc dù không thấy y làm gì quá khoa trương, nhưng thực ra đã sớm lặng lẽ chuẩn bị rất nhiều, rất cần mẫn điều tra tình hình, trong mười vấn đề Bạch lão ngũ đưa ra, y đại khái có thể trả lời được chín câu đúng với tình hình thực tế.

Ngẫu nhiên có vấn đề không trả lời được, y sẽ gọi đầy tớ trai đưa giấy bút đến, ghi chú lại từng vấn đề, nói rằng khi trở về sẽ tìm hiểu kỹ.

Bạch lão ngũ nhìn thái độ của y kín kẽ cẩn thận như vậy, chẳng phải dạng bất tài dựa vào vẻ ngoài để kiếm cơm, vậy nên ông không khỏi tán thưởng.

Bất tri bất giác, chiếc đồng hồ lớn đặt trong phòng bỗng vang lên.

Bạch Tuyết Lam nhìn qua mặt đồng hồ bèn đứng dậy tạm biệt.

Bạch lão ngũ nói: “Cũng tới đây rồi thì ở lại ăn cơm đi.”

Bạch Tuyết Lam cười nói: “Đương nhiên là cháu muốn ở lại ăn một bữa ra trò với chú năm rồi. Nhưng mà hôm nay mới ngày đầu cháu về nhà, mẹ cứ dặn dò mãi là nhất định phải ăn chung bữa tối với bà. Cháu không dám cãi lời.”

Bạch lão ngũ chỉ Tuyên Hoài Phong nói: “Cháu đi đi, để cậu ấy lại, lát nữa tiếp tục giảng giải cho chú về đầu đạn với lại đầu đầu đạn nhọn gì gì đó. Cậu ấy đã bảo rồi, nghe lời chú chứ không nghe lời cháu đâu.”

Bạch Tuyết Lam nói: “Đám trẻ nói đùa mà chú năm còn tưởng thật à? Cháu thực sự phải đi rồi.”

Dùng mắt ra hiệu với Tuyên Hoài Phong.

Tuyên Hoài Phong vội vàng đứng lên. “Ngũ tư lệnh, về chuyện công vụ, lúc nào ngài cần thì gọi một tiếng, tôi luôn sẵn sàng nghe lệnh. Hôm nay không dám quấy rầy nữa.”

Bạch lão ngũ cũng không định ép ở lại, để bọn đi.

Bạch Tuyết Lam rất quen thuộc với phủ đệ này, chẳng cần đầy tớ trai dẫn bọn họ đến cửa lớn, đi ra khỏi phòng khách rồi bèn đích thân dẫn Tuyên Hoài Phong xuyên qua từng dãy hành lang lẫn ngõ ngách trong phủ.

Nhớ đến vị quý phi kia, Tuyên Hoài Phong lập tức hỏi: “Bác hai của anh bảo đi rửa mặt mà sao sau đó không thấy nữa? Em còn tưởng rằng ông ấy sẽ trở về phòng nói với anh đôi câu.”

Bạch Tuyết Lam nói: “Bác hai là như thế đấy. Thật ra trước kia bác ấy chính xác là kiểu người cứng ngắc sáo mòn, hoàn toàn không dính đến mấy chuyện xem hí với uống rượu hoa đâu. Sau này bị đả kích quá mạnh vì chuyện con cái, sáu đứa con trai… không chừa mống nào. Bác gái lại qua đời, ông ấy chỉ còn mỗi mình mình cô đơn mà thôi. Lòng bác hai nguội lạnh như tro tàn, chẳng ngó ngàng đến thứ gì nữa, chỉ chuyên tâm ăn chơi sa đọa.”

Tuyên Hoài Phong vẫn nhớ, Bạch Tuyết Lam từng đề cập qua rằng anh em chú bác Bạch gia bọn họ rất điêu linh, trong mười ba người hiện chỉ còn lại ba, y không kiềm được mà hỏi: “Tại sao sáu người con trai mà chẳng còn lại ai?”

(Điêu linh: Lụi tàn, suy bại, suy yếu, điêu tàn, giảm dần)

Bạch Tuyết Lam đáp: “Bốn người chết yểu.”

Tuyên Hoài Phong nói: “Vậy vẫn còn hai người.”

Bạch Tuyết Lam thở dài: “Em cho rằng nắm giữ quyền thế lớn như vậy thì không cần dùng mạng để đổi sao? Lúc Đại Thanh hưng thịnh, Bạch gia bọn anh có tận ba vị Võ trạng nguyên, toàn dựa vào chém giết để đổi lấy công danh giàu sang. Cho nên tổ tông đã để lại quy củ, con trai trong nhà cứ đến lúc nhấc được vũ khí là phải theo trưởng bối đi rèn luyện trên chiến trường đầy máu thịt, như vậy thì huyết mạch anh dũng đó mới truyền thừa lại được cho đời sau. Mấy năm trước, hai đứa con trai của bác hai theo bác cả đi đánh giặc… đã ngã xuống trên chiến trường.”

Tâm trạng Tuyên Hoài Phong thoáng lành lạnh.

Trước kia từng nghe Bạch Tuyết Lam kể thời thiếu niên hắn từng đại chiến trong quân doanh oai phong thế nào, còn nói trên chiến trường không có nước, thường xuyên mười mấy ngày không tắm, ghét đọng thành một đống bùn, kể rằng mỗi khi có cơ hội thấy sông trên đường đi thì nhảy ùm ngay vào như thế nào.

Khi đó chỉ quan tâm đến những chuyện thú vị trong quân, nào nghĩ tới những thứ nguy hiểm đó.

Tuyên Hoài Phong nói: “Bác cả của anh không chăm sóc thỏa đáng cho hai người con trai của bác hai anh, chắc hẳn trong lòng cũng khó chịu.”

Bạch Tuyết Lam cười khổ nói: “Sao lại nói vậy. Bốn người con trai bác cả sinh cũng đều hi sinh trên chiến trường. Cho nên trong nhà bác cả chỉ còn lại một người anh họ và một người chị họ của anh thôi. Nói thật thì, ông anh họ ở thủ đô kia không phải do bác gái sinh, là một người thiếp…”

Vừa nói đến đó thì một đầy tớ trai bỗng nhiên xuất hiện từ phía sau hành lang, chạy chầm chậm đến bên cạnh hai người, cười nói: “Tuyết Lam thiếu gia, may mà cậu vẫn chưa đi, phu nhân nhà chúng tôi căn dặn, nói mời ngài qua gặp mặt.”

Phu nhân trong miệng hắn đương nhiên là phu nhân của Ngũ tư lệnh.