Vương Triều Kim Ngọc Quyển 7: Thối Kính

Chương 56




Bạch Tuyết Lam đi ra khỏi viện, vừa đi vừa chỉ đường, giới thiệu sơ qua với Tuyên Hoài Phong.

Tuyên Hoài Phong nhớ tới hôm nay lúc vừa tới từng nhìn thấy một hàng lính thủ vệ đứng trước cửa, y tưởng rằng đó là nhà Bạch Tuyết Lam, thiếu chút nữa hồ đồ mà nhảy xuống ngựa ngay.

Nghe Bạch Tuyết Lam giải thích mới biết đó là nhà bác cả của hắn.

Hóa ra năm người con trai của Bạch lão gia tử chia làm năm nhà, chiếm diện tích tổng cộng hai mặt con phố. Mỗi một nhà đều dùng cửa riêng. Nếu muốn đến nhà khác thì phải ra khỏi cửa nhà mình, rồi đến cửa cách vách mới đi vào trong được.

Cứ vậy, ngoài mặt là phân ra thành năm hộ, nhưng vị trí của cả năm tòa nhà lớn đó đều nằm chung một chỗ.

Từ trước đến giờ, bao gia tộc lớn đã vì việc tách ra hoặc không tách ra ở riêng mà gây lên rất nhiều mâu thuẫn.

Có thể nói cách làm này của Bạch gia chính là chọn con đường trung gian, tách mà như chưa tách.

Đang đi, Tuyên Hoài Phong chợt nhớ tới một chuyện, lập tức hỏi Bạch Tuyết Lam: “Em nhớ lúc chúng ta ở thủ đô, anh có nhận được một bức thư của ông nội anh, ông ấy gọi anh trở về. Sao anh lại không nhanh chóng đến thưa lời với ông?”

Bạch Tuyết Lam nói: “Lúc ăn cơm anh đã hỏi qua với mẹ rồi. Mẹ bảo đợt trước cơ thể ông khó chịu, cho nên mới gọi anh trở về. Sau đó được người ta giới thiệu nên đã mời được một bác sĩ rất giỏi, hiện khỏe hơn nhiều rồi. Gia đình anh có một cái biệt thự ở núi Truy Vân, cạnh đó có một suối nước nóng, rất thích hợp cho bệnh nhân nghỉ ngơi vào mùa đông. Mấy hôm trước ông đã đến biệt thự, trùng hợp bỏ lỡ việc anh trở về. Chờ thêm vài hôm nữa để anh sắp xếp xong mọi chuyện, tất nhiên sẽ đến đó thăm ông.”

Nhà chú năm của Bạch Tuyết Lam chỉ cách nửa con phố, bởi vậy không cần cưỡi ngựa, chỉ ra khỏi cửa nhà mình rồi đi theo con phố.

Đi một hồi đã đến trước cửa nhà chú năm hắn, vẫn theo quy củ trước đó, một hàng vệ binh đứng nghiêm vác súng trường. Trên bậc thang bày hai chiếc ghế dài sơn đen bóng, ba bốn người gác cổng ngồi đó, đang vây quanh một chiếc lò than hơ lửa xoa xoa tay. Thấy Bạch Tuyết Lam tới liền vội vàng bỏ lò than lại, chạy xuống dưới bậc thang tươi cười chào đón, làm động tác thỉnh an.

Bạch Tuyết Lam tiện tay rút vài tờ tiền giấy trong túi ra thưởng, chỉ về phía sau nói: “Chỗ này biếu hết cho chú năm, gọi vài người ra mang vào đi.”

Người gác cổng cười nói: “Quà mà Tuyết Lam thiếu gia mang từ thủ đô trở về chắc chắn là hàng thượng phẩm rồi. Nào dám gọi người khác tới, vẫn nên để chúng tôi cẩn thận khiêng vào thì hơn, tránh cho va đập vào đâu.”

Bạch Tuyết Lam mặc kệ họ đưa đồ đi, bản thân đang định dẫn Tuyên Hoài Phong đi vào trong cửa, bỗng nhiên lúc này có chiếc xe hơi lái tới, két một tiếng, vừa vặn dừng ngay trước mặt hai người Tuyên Bạch.

Cửa xe mở ra, hai cô gái yểu điệu trẻ tuổi bước xuống.

Cô gái đi phía trước mặc sườn xám dài màu đen, thấy Bạch Tuyết Lam thì lập tức dừng lại, kêu lên: “Tuyết Lam ca, anh về rồi à?”

Thấy em họ của mình, Bạch Tuyết Lam cười nói: “Ngọc Hương đó à. Anh vừa về, qua thăm chú năm một chút.”

Ánh mắt đảo qua bên cạnh cô, nhìn thấy cô gái còn lại thì thầm ngạc nhiên, song vẻ mặt vẫn phong độ nhẹ nhàng, hơi gật đầu một cái với cô gái đó.

Bạch Ngọc Hương thấy hắn đang nhìn bèn cười cười hẩy nhẹ cô gái bên cạnh. “Sao cậu không nói gì vậy? Tháng trước, lúc chúng ta đi dạo trong công viên, chẳng phải cậu vẫn còn nhắc tới Tuyết Lam ca, bảo sao mãi anh ấy vẫn chưa về nhà à? Bây giờ người đến bên cạnh rồi thì cậu lại trở thành hũ nút luôn.”

Chẳng rõ do thời tiết rét buốt hay tại thẹn thùng, đôi gò má cô gái trẻ tràn lên sắc đỏ khiến người ta yêu thích, giận dỗi lườm Bạch Ngọc Hương một cái mới bước một bước nhỏ lên trước, dịu dàng cất tiếng: “Tuyết Lam ca, đã lâu không gặp.”

Trên mặt hắn lộ nụ cười mỉm, nhưng trong lòng lại chẳng muốn nói nhiều với cô, duy trì phép lịch sự chào hỏi mấy câu cơ bản bèn quay qua hỏi Bạch Ngọc Hương: “Sao em lại trở về cùng cô ấy? Trong thư từ nhà gửi cho anh có nhắc em thi đậu trường sư phạm hạng hai của Sơn Đông, tại sao hôm nay không đi học?”

Bạch Ngọc Hương nói: “Anh trai của Tịnh Huyên qua đời, nhà còn đang làm tang sự. Em qua bầu bạn với cô ấy. Em gửi đơn xin nghỉ cho trường rồi, thầy giáo đã đồng ý.”

Bạch Tuyết Lam kinh ngạc hỏi: “Liêu Hàn Phi chết rồi? Không thể nào, mấy hôm trước anh còn gặp hắn ở phủ Đức Châu cơ mà, trông sinh long hoạt hổ, khỏe mạnh lắm.”

Tuyên Hoài Phong tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận của một phó quan, đứng thẳng tắp sau lưng Bạch Tuyết Lam nghe sai bảo.

Ban đầu nghe Bạch Tuyết Lam kêu Ngọc Hương, y nhận ra đây là một trong những người con gái của Ngũ tư lệnh mà hắn từng đề cập đến, y bèn nghĩ cô gái trẻ tuổi còn lại chắc hẳn là Bạch Ngọc Liễu, là người con gái còn lại của Ngũ tư lệnh.

Nghe Bạch Tuyết Lam nói những lời này mới chợt nhận ra.

Hóa ra là em gái của Liêu Hàn Phi!

Chẳng trách khi thấy cô, thái độ của Bạch Tuyết Lam hơi thờ ơ.

Bạch Ngọc Hương nói: “Không phải Hàn Phi ca đâu, là người anh khác của cô ấy qua đời cơ. Liêu Quốc An, chính là người con nuôi là bác Liêu mang về từ khi anh ta còn nhỏ ấy, vốn tên là Trương Quốc An. Chẳng phải sau đó bác Liêu mở từ đường, bẩm báo tổ tông, chính thức đổi thành họ Liêu sao? Cho nên anh ta cũng là anh của Tịnh Huyên.”

Bạch Tuyết Lam hỏi: “Anh ta vạm vỡ lắm mà, sao trẻ như vậy đã qua đời rồi?”

Liêu Tịnh Huyên nhìn Bạch Tuyết Lam trò chuyện với mình đôi câu rồi chỉ nói chuyện với em họ, cô hiểu hắn chẳng muốn gần gũi mình chút nào, cho nên không khỏi cảm thấy tủi thân, tiếp tục đứng đây cũng chẳng có ý nghĩa gì, không đợi Bạch Ngọc Hương đối đáp tiếp cùng Bạch Tuyết Lam đã kéo tay áo Bạch Ngọc Hương, lắc lắc nói: “Mình đi đây.”

Bạch Ngọc Hương hỏi: “Cậu không vào ngồi một lúc à?”

Liêu Tịnh Huyên nói: “Nhà còn đang làm tang lễ mà. Mình lấy xe đưa cậu về rồi, không nhanh trở lại hỗ trợ mà còn ở đây làm gì?”

Bạch Ngọc Hương nói: “Cậu là nhị tiểu thư của Liêu gia, rơi vài giọt nước mắt trước quan tài là được, còn phải giúp gì? Cậu ở lại đây ăn cơm tối đi, vừa vặn có thể trò chuyện một chút với Tuyết Lam ca…”

Còn chưa nói xong thì Liêu Tịnh Huyên đã giậm chân nhẹ một cái. “Không dài dòng với cậu nữa. Mình đi đây.”

Quay người, khom lưng, ngồi lên xe hơi.

Tài xế đi qua giúp cô đóng cửa xe.

Cửa kính xe đột nhiên lại mở ra, gương mặt yêu kiều diễm lệ của Liêu Tịnh Huyên lộ ra, gượng cười nói: “Vội đi nên đã quên tạm biệt Tuyết Lam ca. Tuyết Lam ca, em đi đây.”

Mày kiếm của Bạch Tuyết Lam hơi giương lên, cười nhạt đáp lời: “Tạm biệt.”

Động cơ xe hơi vang lên, nhanh chóng rời đi.

Mắt thấy xe hơi đã đi rất xa, Bạch Tuyết Lam mới quay đầu lại, hết sức nhẹ giọng hỏi Bạch Ngọc Hương: “Bây giờ mọi người trong nhà đều đã qua lại với Liêu gia lần nữa rồi sao?”

Bạch Ngọc Hương nói: “Chẳng phải đã ký hiệp nghị hòa bình gì đó rồi à? Nếu không chiến tranh thì đương nhiên phải giao thiệp rồi. Giống như tất cả mọi người khi còn nhỏ vậy, em, anh, Thiên Tứ ca, Hàn Phi ca, còn cả Tịnh Huyên nữa, mọi người chơi chung với nhau vui biết bao nhiêu. Chẳng hiểu tại sao mấy năm trước lại thành anh đánh tôi, tôi đánh anh, gặp nhau cứ như kẻ thù. Giờ như vậy không tốt hơn sao? Tịnh Huyên là bạn tốt của em, có lẽ tương lai còn có thể tiến xa hơn một bước, trở thành chị dâu họ của em đấy.”

Đối với câu nói cuối cùng của cô em họ không hiểu chuyện kia, Bạch Tuyết Lam tức đến nỗi muốn đánh người, hắn cảm nhận được ánh mắt Tuyên Hoài Phong bắn tới từ bên cạnh, quét qua gương mặt mình một phen.

Bởi vậy, hắn càng che giấu không để lộ dấu vết, ung dung cười nói: “Ngọc Hương, chắc hẳn em không học trường sư phạm nữ, mà là học viện chính trị ấy nhỉ. Toàn thân đều mang phong độ của chính trị gia, mở miệng ngậm miệng đều là hòa bình. Hoặc là em nghe được lời này từ người khác?”

Bạch Ngọc Hương nhăn mặt chun mũi: “Đoán đúng rồi. Thiên Tứ ca thường nói những lời này với cha, em nghe thấy, không phải cũng nên học được vài câu như vẹt sao?”

Một đầy tớ trai đi từ trong cửa ra, nói với Bạch Tuyết Lam: “Tuyết Lam thiếu gia, sao ngài lại đứng ngoài cửa lớn không chịu cất bước vậy? Tư lệnh đang ở bên trong phòng nghe hí, mời ngài vào trong đó đó.”

Bạch Tuyết Lam nói: “Vậy đi thôi.”

Bèn dẫn Tuyên Hoài Phong đi theo đầy tớ trai đến gặp chú năm của hắn.

Bạch Ngọc Hương tự trở về phòng mình.