Đoàn người kẻ lên lưng ngựa, kẻ lên xe.
Bạch Tuyết Lam nhớ lời Tôn phó quan nên kêu Tuyên Hoài Phong đừng ngồi trên xe ngựa nữa mà cưỡi ngựa đi theo mình.
Được Bạch Tuyết Lam an ủi một phen, tâm trạng Tuyên Hoài Phong đã bình ổn đôi chút, lại nhớ đến việc bản thân do dự vì chuyện không đâu đúng là buồn cười. Bởi vậy, y tự nhủ với chính mình: phải thả lỏng ra, cần phải có chút khí khái của bậc nam tử hán chứ.
Bạch Tuyết Lam bảo y cưỡi ngựa, y bèn nghe theo chẳng chút do dự.
Hộ binh dắt một con ngựa đến cho y, lúc y đang định lên ngựa, Đới Vân lại đi tới, cười nói: “Tuyên phó quan, lúc nãy nghỉ ngơi, tôi đi tìm ngài khắp nơi hồi lâu mà chẳng thấy đâu. Thất lễ quá, tôi quấy rầy ngài một lúc để nói tiếng cảm ơn với ngài. Cảm ơn ngài đã chăm sóc chiếu cố cho tôi dọc đường đi. Còn nữa, tôi còn phải nói một tiếng tạm biệt với ngài.”
Tuyên Hoài Phong hỏi: “Cô không vào thành chung với chúng tôi sao?”
Đới Vân đáp: “Ngài xem, phủ Tế Nam ở ngay bên cạnh rồi, vào thành mới chia ra hay chia ra ở đây cũng thế cả. Thừa dịp bây giờ ngừng lại thì tôi tạm biệt trước vẫn hơn. Bằng không, vào thành rồi, mọi người đi về phía Bạch gia, tôi lại không tiện tiếp tục ở trong đội ngũ của mọi người và nói lời tạm biệt. Chẳng lẽ tôi lại còn theo mọi người tới trước cửa Bạch gia nữa?”
Tuyên H oài Phong suy nghĩ thử, chờ lát nữa vào thành, Bạch Tuyết Lam cưỡi trên lưng ngựa cao cao, dẫn theo rất nhiều hộ binh, chắc chắn sẽ khiến nhiều người chú ý. Cô là một người phụ nữ không quen không biết, chen trong đội ngũ của Bạch Tuyết Lam e là sẽ khiến người ta bàn tán.
Tách ra ở ngoài thành cũng không tồi.
Tuyên Hoài Phong gật đầu một cái, lại hỏi: “Từ đây đến nhà dì tiểu thư có lẽ cũng khá xa. Một mình cô xách hàng lý e là sẽ rất mệt. Chẳng bằng tôi phái người…”
Không chờ y nói xong, Đới Vân cười đáp: “Cảm ơn, cảm ơn. Thế nhưng ngài không cần bận tâm đâu. Mới nãy lúc tôi tạm biệt Bạch tổng trưởng, ngài ấy đã cho tôi mượn một chiếc xe ngựa rồi, còn có cả người đánh xe nữa. Tôi có thể thoải mái ngồi trên xe ngựa đến chỗ tôi cần đến rồi.”
Bấy giờ Tuyên Hoài Phong mới biết khi nãy Bạch Tuyết Lam chẳng những bàn chuyện với Lam Râu Xồm, mà còn thuận tiện đuổi cả hiệu trưởng Đới đi.
Bởi vậy, thực không biết Đới Vân đột nhiên đề xuất tạm biệt ở đây… rốt cuộc là do tự bản thân nghĩ ra hay là bị Bạch Tuyết Lam ám chỉ. Bất kể thế nào, từ nụ cười mỉm trên gương mặt Đới Vân, chung quy vẫn nhận ra được rằng cô rất hài lòng với sự chăm sóc chu đáo của Bạch Tuyết Lam.
Tuyên Hoài Phong nói: “Vậy tôi không nói nhiều nữa. Đới tiểu thư, sau này gặp lại.”
Đới Vân chủ động đưa một tay ra bắt tay với Tuyên Hoài Phong: “May là trên đường được mọi người chăm sóc nhiều, tôi rất biết ơn. Sau này kiểu gì tôi cũng tới cửa bái tạ.”
Sau khi tạm biệt, cô bèn ngồi lên chiếc xe ngựa Bạch Tuyết Lam sắp xếp cho mình để rời đi.
Phía này, Bạch Tuyết Lam cũng dẫn mọi người lên đường tiến về phủ Tế Nam.
Đến cửa thành, rất nhiều dân chúng nhìn thấy đội ngũ tinh thần sáng láng đó. Mấy tên du thủ du thực thích ngồi lê đôi mách sau khi nghe ngóng, biết người dẫn đầu là thiếu gia của Bạch gia thì lập tức nhảy cỡn lên, co chân chạy đến Bạch gia.
Chạy gấp như vậy là để báo tin cho Bạch gia.
Bình thường, chạy đi báo tin cho người thuộc gia đình thế gia vọng tộc đi xa trở về luôn được thưởng vài đồng. Chuyện này giống như sai dịch chạy đi báo tin vui của trạng nguyên sẽ được ban thưởng một khoản vậy.
Cưỡi ngựa, có thể phi ở ngoài thành, song vào thành thì nhất định phải tuân theo quy củ. Bạch Tuyết Lam không muốn ngựa dẫm vào người khác nên thu dây cương, để cho Bạch tướng quân thả bước chầm chậm.
Hắn đi chậm chạp, đoàn người phía sau đương nhiên cũng phải thu dây cương. Tuyên Hoài Phong ở phía sau bèn nhân cơ hội quan sát thành phố xa lạ này.
Phủ Tế Nam buôn bán phát đạt, hai bên đường rất nhiều cửa hàng, cho dù là mùa đông mà vẫn nhiều người qua lại. Trên đường có xe hơi, nhưng những người cưỡi ngựa hoặc ngồi xe ngựa lại nhiều hơn.
Màu sắc quần áo của nam nữ ở đây chìm hơn so với thủ đô, phong cách cũng không diễm lệ và cởi mở như ở thủ đô.
Tuy nhiên vẫn không thể kết luận rằng nơi đây không thời thượng như ở thủ đô.
Thí dụ như loại xe đạp phương tây hiện đang rất thịnh hành kia, Tuyên Hoài Phong đã nhìn thấy một chiếc đi trên đường.
Chỉ có thể nói rằng, so với thủ đô thì nơi này mang một dáng vẻ phồn hoa phong tình khác biệt, là cảm giác cánh cổng chùa vừa dày vừa nặng hé ra một kẽ hở, làn gió tân tiến thổi vào hòa trộn cùng không khí cổ xưa ở nơi đây.
Nếu là lúc không cố tình bớt phóng túng lại, Bạch Tuyết Lam luôn mang trên mình khí thế hùng dũng oai vệ, loại khí thế dường như lúc nào cũng có thể tràn ra ngoài. Hôm nay về nhà, dù không cố ý khoe khoang, nhưng hắn mặc bộ quân trang uy phong lẫm lẫm, cưỡi trên con tuấn mã như Bạch Tướng Quân, theo sau lưng hắn là phó quan anh khí bừng bừng cùng mấy chục kỵ binh hộ vệ, thêm cả rất nhiều xe ngựa nặng đến hằn cả vệt bánh, rõ ràng là trên xe chở ngập đồ. Vào thành, đi xuyên qua từng con phố từng con hẻm, làm sao không khiến người qua đường phải chú ý?
Chỉ chốc lát, cơ hồ khắp thành đều biết thập tam thiếu gia của Bạch gia làm quan lớn ở thủ đô đã trở về.
Lúc đầu Tuyên Hoài Phong còn ngắm nhìn đường phố một chút, sau đó thấy càng lúc càng nhiều người vây xem bèn không tiện nhìn chung quanh nữa, y chỉnh chu lại nét mặt, nghiêm túc đi theo sau Bạch Tuyết Lam.
Sau khi đi xuyên qua con phố hướng chính nam đầy ngập các cửa hàng, đội ngũ rẽ qua con đường khác, đi tiếp về phía trước lại thấy một dãy tường đá rất cao, có vẻ là dinh thự của gia đình nào đó.
Bên ngoài bờ tường dài thật dài ấy, cứ cách một đoạn là lại có hai hộ binh đứng gác.
Tuyên Hoài Phong nhìn khí thế đó bèn suy đoán: Đây chính là bờ tường bên ngoài nhà của Bạch Tuyết Lam.
Siết cương ngựa vào tay, trái tim trong lồng ngực đột nhiên đập điên cuồng.
Bạch Tuyết Lam dẫn đội ngũ đi thẳng từ ngõ hẻm về phía đó. Đám bộ binh đang canh gác kia ai nấy đều đứng nghiêm chào hắn, việc này càng chứng tỏ quan hệ giữa Bạch Tuyết Lam và dinh thự này.
Đi qua ngõ hẻm dài, rẽ thêm một lần, quả nhiên thấy được một cánh cửa vô cùng huy hoàng khí phái. Nấc thang trước cửa rất cao, trên dưới bậc thang đều có người đứng gác.
Tuyên Hoài Phong đang nghĩ hẳn là nên xuống ngựa lại đột nhiên phát hiện Bạch Tuyết Lam vẫn đi về phía trước, chẳng có ý định dừng lại. Y thầm than xấu hổ trong lòng, hóa ra mình đoán sai rồi, chỗ này đâu phải nhà của người yêu mình cơ chứ.
May là chưa thực sự có hành động gì, bằng không đúng là mất mặt quá thể.
Bởi vậy y càng thêm cẩn thận, lẳng lặng đi theo phía sau Bạch Tuyết Lam, khống chế ngựa đến mức độ cao nhất, không nhanh không chậm dù chỉ một chút. Đi qua con đường đó lại gặp một con hẻm rất dài, trong hẻm cũng giống như bên ngoài, hộ binh vác súng đứng canh giữ bên ngoài bức tường cao, hơn nữa ai nấy đều mặc quân trang giống nhau, đều là sắc phục binh lính của Bạch gia.
Dọc theo con đường này, chỉ riêng phạm vi bức tường mà Tuyên Hoài Phong nhìn thấy đã lớn đến kinh người.
Nếu tất cả chỗ này đều là tường bao bên ngoài Bạch gia, vậy thì diện tích ngôi nhà này của Bạch gia đúng là khiến người ta phải líu lưỡi, nói không nên lời… Chiếm đến hẳn hai con phố.
Cuối cùng cũng đến trước cánh cổng rất lớn, vẫn có rất nhiều vệ binh đứng trước cửa. Tuy nhiên, trước cửa ngôi nhà này còn náo nhiệt hơn, rất nhiều đầy tớ trai mặc đại quái màu lam cùng nha hoàn xinh đẹp đứng chen chúc cùng nhau, ai nấy đều nghển cổ nhìn dáo dác khắp phố.
Thấy Bạch Tuyết Lam cưỡi con ngựa cao lớn xuất hiện trên phố, mọi người kêu lên như nồi phát nổ: “Thiếu gia về rồi!”, sau đó rối rít hành lễ với Bạch Tuyết Lam.
Có người tiến về phía trước, ân cần dắt dây cương cho Bạch Tuyết Lam.
Bạch Tuyết Lam phóng khoáng xuống ngựa hỏi: “Cha mẹ tôi đâu?”
Vài người tranh nhau đáp: “Tư lệnh ra ngoài thị sát rồi, phu nhân đang chờ thiếu gia ở bên trong đó!”
Các hộ binh đi theo cũng xuống ngựa, bọn họ đương nhiên có chỗ mình cần tới, tội gì phải phiền tới Bạch Tuyết Lam.
Trương Đại Thắng vốn đi theo đám bạn mình, định tháo hàng hóa trên xe ngựa xuống lại bị Bạch Tuyết Lam gọi tới, căn dặn: “Cậu hộ tống Lãnh tiểu thư đến chỗ mẹ của cô ấy đi.”
Trương Đại Thắng được Bạch gia bên này phái đến thủ đô, cũng hiểu đôi chút về chuyện ở Bạch gia, biết mẹ của Lãnh Ninh Phương luôn ở trong nhà của anh cả cô, gật đầu nói: “Vâng. Tôi lập tức đưa Lãnh tiểu thư qua nhà đại tư lệnh ạ.”
Nói xong bèn đón Lãnh Ninh Phương rời đi.
Tôn phó quan vốn định xin làm việc đó, ai ngờ Bạch Tuyết Lam lại quả quyết giao việc cho Trương Đại Thắng. Biết tổng trưởng làm như vậy là tỏ ý hiện tại cần tên phó quan mình đây nên hắn tạm thời không nghĩ về Lãnh Ninh Phương nữa, đi tới bên cạnh Bạch Tuyết Lam nghe căn dặn.
Bạch Tuyết Lam không cần dặn dò gì cả, thấy hai phó quan đều ở bên cạnh thì xoay người đi vào trong cửa. Hai phó quan đương nhiên phải nối gót theo sau.
Đầy tớ trai cùng đám nha hoàn kẻ thì dẫn đường, kẻ thì theo sau, nguyên một đoán người vây quanh di chuyển theo Bạch Tuyết Lam. Cảnh tượng tiền hô hậu ủng đó náo nhiệt y hệt đoạn hí Giả Bảo Ngọc quy phủ.
Bạch Tuyết Lam bước qua vài cái cửa rồi vẫn thấy rất nhiều người vây quanh, cười nói: “Tất cả giải tán. Đây là nhà tôi đấy, còn sợ tôi lạc đường à?”
Tất cả mọi người đều biết tính tình hắn, cho nên mặc dù hắn đang cười nhưng chẳng ai dám lề mề, vội vàng tản đi hết.
Bấy giờ Bạch Tuyết Lam mới vào trong, đi dọc theo hành lang, bước qua cánh cửa nguyệt nha là đến một khu vườn hoa nhỏ rất xinh đẹp. Cuối vườn hoa, một vị phu nhân trung niên ăn mặc hoa lệ đang đứng trên bậc cấp ngoài cửa.
Bạch Tuyết Lam tiến nhanh lên trước vài bước, đứng dưới bậc cấp gọi một tiếng: “Mẫu thân.”
Đi lên bậc cấp, dùng hai tay đỡ vị phu nhân kia.
Tuyên Hoài Phong thầm nghĩ: vị này đương nhiên là mẹ của Bạch Tuyết Lam – Bạch phu nhân. Y tuyệt đối không thể phạm lỗi gì trước mặt bà, tránh lưu lại ấn tượng xấu.
Tôn phó quan không hề lên bậc cấp, chỉ tiến về phía trước một bước, cung kính gọi một tiếng: “Phu nhân.”
Bạch phu nhân nhận ra Tôn phó quan, gật đầu với hắn một cái.
Tuyên Hoài Phong không dám sơ suất, học theo Tôn phó quan mà tiến về trước một bước, thưa lên: “Phu nhân.”
Bạch Phu nhân cũng gật đầu với y một cái, ngẩn người một thoáng, hỏi: “Vị này… họ Tuyên sao?”
Đột nhiên nghe bà hỏi mình, hơn nữa giọng điệu dường như đã sớm biết về mình, tim Tuyên Hoài Phong đập loạn mấy nhịp, cố gắng trấn định trước, thể hiện thái độ trấn tĩnh kính cẩn nhất, nghiêm túc đáp: “Đúng vậy thưa phu nhân. Tôi họ Tuyên.”
Bạch phu nhân bèn ừ một tiếng.
Tuyên Hoài Phong không thể nghe ra trong âm tiết đơn điệu đó đến tột cùng mang hàm nghĩa gì, y không khỏi khẩn trương hơn, ngẩng đầu muốn nhìn thử gương mặt mẹ của người yêu mang thần thái gì, chẳng ngờ vừa ngẩng đầu lại chạm phải ánh mắt quan sát của Bạch phu nhân.
Người phụ nữ ấy đứng trên bậc thang, ánh mắt quan sát Tuyên Hoài Phong lại là ánh mắt của kẻ bề trên nhìn kẻ bề dưới.
Ánh mắt Tuyên Hoài Phong và bà chạm phải nhau, trong lòng y đánh ‘thịch’ một tiếng, vội vàng buông mắt xuống.
Bạch Tuyết Lam đỡ mẹ mình, cười hỏi: “Mẫu thân, người nhìn chằm chằm phó quan của con không chớp mắt như vậy là do dáng vẻ cậu ấy quá điển trai hay sao?”
Bạch phu nhân nói: “Phó quan là kẻ phụ tá cấp trên làm chính sự, dáng vẻ điển trai hay không thì liên quan gì? Nghe lời con nói là biết mấy năm nay con ra ngoài vẫn chẳng tiến bộ được bao nhiêu, làm việc vẫn hồ đồ như thế.”
Tuyên Hoài Phong nghe vậy bèn cảm thấy bà đang có ý trách cứ.
Nghĩ sâu thêm một chút, e rằng còn mang hàm nghĩa khác.
Gương mặt y lập tức trắng nhợt.
Bạch Tuyết Lam lại vẫn cười hì hì. “Vâng vâng, con hồ đồ. Mẫu thân, đừng đứng ngoài gió nữa, để con đỡ người vào phòng.”
Bạch phu nhân thấy gương mặt anh khí góc cạnh rõ ràng của con trai mình đầy ắp nụ cười bèn khó trách cứ tiếp, huống chi lãng tử về quê, thâm tâm người làm mẹ ruột luôn cảm thấy vui mừng, bởi vậy mà bất tri bất giác mỉm cười theo, nói: “Đúng là nên vào trong phòng. Mẹ giấu một món quà lớn cho con ở trong phòng đấy.”
Bạch Tuyết Lam đang muốn hỏi là món quà lớn gì.
Bạch phu nhân lại quay về cánh cửa sau lưng nói: “Hàn tiểu thư, mời cô ra đây nào.”
Tiếng nói vừa dứt, Hàn Vị Ương từ trong đi ra, chào hỏi với Bạch Tuyết Lam: “Bạch tổng trưởng, hôm nay tôi lại làm khách không mời mà đến lần nữa đây. E rằng anh muốn hạ lệnh đuổi khách với tôi lắm nhỉ?”
Ở thủ đô, cô luôn thích mặc quần áo phương tây, thể hiện vẻ hiện đại cởi mở tân tiến của phụ nữ hiện đại.
Song hôm nay lại mặc một bộ kỳ trang, chất liệu lẫn thủ công đương nhiên vẫn là thượng đẳng, nhưng màu vải thiên trắng mộc mạc, đặc biệt toát lên vẻ kín đáo ưu nhã của con gái phương đông.
Đột nhiên thấy Hàn Vị Ương, Bạch Tuyết Lam cũng hơi ngạc nhiên, giây lát sau đã khôi phục như cũ, cười nói với cô: “Tại sao phải hạ lệnh đuổi khách? Hàn tiểu thư là bạn tốt của Bạch gia chúng tôi, cô đồng ý tới đây, tôi rất hoan nghênh. Chẳng qua đang cảm thấy lạ, Hàn tiểu thư đột nhiên mất tích ở thủ đô, tại sao lại lưu hương ở chốn này cơ chứ?”
Bạch phu nhân nói: “Người ta đến Tế Nam mấy ngày rồi, hôm nào cũng dành thời gian đến tán gẫu với mẹ. Mới nãy đầy tớ trai đến báo con đã tới cửa thành, con bé lập tức muốn tạm biệt. Mẹ bảo sao phải rời đi, chẳng phải bây giờ nam nữ trẻ tuổi đều quang minh chính đại gặp mặt trò chuyện hay sao? Huống chi Bạch gia chúng ta cùng Hàn gia…”
Ý của bà trong lời nói đã hết sức rõ ràng, nếu như tiếp tục nói thì chắc hẳn đám tiểu bối sẽ lúng túng.
Cho nên bà chỉ nói đến đó, dừng lại đúng lúc, nhìn con trai, mỉm cười đầy thâm ý.
Bạch Tuyết Lam cũng mỉm cười với mẹ mình một cái, sau đó hơi quay đầu mỉm cười nhìn Hàn Vị Ương. Nụ cười mỉm này của hắn nhìn qua thì dịu dàng thân thiện, nhưng trong đáy mắt lại chẳng có lấy chút ý cười, nhìn kỹ lại còn khiến sống lưng người ta lành lạnh.
Hàn Vị Ương hiểu, người đàn ông trước mặt sắp bị chọc giận rồi, cô cười nói: “Bá mẫu còn nói vậy, sau này con thực sự không dám tới nữa.”
Bạch phu nhân nói: “Tại sao không dám tới? Có bác ở đây, đừng nói là làm khách, con ở đây lâu dài cũng được.”
Ở lâu dài tại Bạch gia đương nhiên là chỉ Hàn Vị Ương trở thành người nhà họ Bạch.
Bạch Tuyết Lam cười ha hả: “Mẫu thân, người đúng là không sợ lạnh. Chúng ta còn phải đứng ở đầu gió bao lâu nữa?”
Bạch phu nhân nói: “Con lạnh không? Mẹ không lạnh. Mẹ mong ôm cháu trai, mong đến nỗi lòng như lửa đốt đây.”
Bạch Tuyết Lam cười nói: “Chẳng lẽ bọn con đứng ở đây, ngay ban ngày ban mặt, lập tức chế tạo một đứa cháu trai cho người sao?”
Câu nói đùa này, hắn cố ý nói rất ngả ngớn.
Hàn Vị Ương mặc dù là người phụ nữ tân thời, hào sảng phóng khoáng, nhưng là một cô gái chưa gả đi vẫn không sao chịu nổi câu nói đùa đó. Trong đầu thâm nghĩ: nếu còn không rời đi nữa thì chẳng biết Bạch Tuyết Lam sẽ làm loạn ra chuyện gì khiến mình không xuống đài được nữa, cần gì phải vậy? Thế nên cô cười nói: “Bá mẫu, chẳng phải hồi nãy người giữ con lại để gặp mặt Bạch tổng trưởng đó sao. Giờ đã gặp rồi, con phải tạm biệt thôi.”
Bạch phu nhân muốn giữ lại, Hàn Vị Ương mãi không chịu, nói ngày khác lại qua viếng thăm rồi tạm biệt hai mẹ con nhà họ Bạch.
Xuống bậc cấp, vòng qua bên người Tuyên Hoài Phong lại nói nhỏ một câu: “Tuyên phó quan, hẹn gặp lại.”
Tuyên Hoài Phong nghe ba người vừa ‘giao chiến’ trên bậc thang đã sớm ngẩn người, y hoàn toàn không để ý đến lời Hàn Vị Ương nói với mình, chờ đến khi hồi phục tinh thần thì đã qua một lúc lâu, Hàn Vị Ương đã nhanh nhẹn rời đi.
Lúc ngẩng đầu lần nữa, Bạch Tuyết Lam đã đỡ mẹ mình, đang đi vào trong nhà.