Nhờ vị trí địa lý và sông đào Kinh Hàng nổi tiếng trong lẫn ngoài nước, phương diện thương mại mậu dịch của phủ Đức Châu phát triển vô cùng mạnh mẽ, cho nên ngay cả cửa tiệm được coi là sang trọng nhất này cũng được xây dựng rất lớn.
Bạch Tuyết Lam tìm qua tìm lại một hồi trong tiệm cơm lớn như thế vẫn chưa thấy bóng dáng Tuyên Hoài Phong. Hắn đang định cau mày thì chợt thấy Tống Nhâm sải bước đi tới như sao băng, hỏi: “Tổng trưởng tìm Tuyên phó quan? Không lạc được đâu, tôi cho người theo trông trừng rồi. Ngài ấy vốn đi loanh quanh trên hành lang, hồi nãy mới tới chỗ Bạch tướng quân xong, đi về phía chuồng ngựa của tiệm cơm ấy.”
Bạch Tuyết Lam biết vị trí của Tuyên Hoài Phong như uống được thuốc an thần, xóa bỏ cảm giác bất an vừa nhen nhóm dâng lên trong lòng, vừa đi vừa nói với Tống Nhâm đang dẫn đường cho mình: “Tống Nhâm, giờ anh còn học được cả cái thói thậm thà thậm thụt rồi đấy nhỉ. Có lời gì không dám nói với tôi mà lại đi bóng gió trước mặt Tuyên phó quan vậy?”
Tống Nhâm vui vẻ nói: “Tổng trưởng, Tuyên phó quan đã nói với ngài sớm như vậy rồi á?”
Bạch Tuyết Lam hừ lạnh. “Cậu ấy nói thì nói rồi, nhưng chuyện đấy của anh ấy mà, tôi còn cần phải cân nhắc xem đã.”
Tống Nhâm cười hì hì nói: “Tổng trưởng, ngài nói vậy là cố ý thử tôi rồi. Cho dù không nể mặt tôi thì ngài cũng phải cho Tuyên phó quan chút thể diện chứ, đúng không?”
Bạch Tuyết Lam cười mắng: “Chỉ dựa vào anh mà cũng dám chơi chiêu hiệp thiên tử dĩ lệnh chư hầu với tôi? Lần này tôi đồng ý, chẳng phải sau này lần nào cũng sẽ bị mượn cớ chèn ép hay sao? Tôi hỏi anh, rốt cuộc tôi là cấp trên của anh hay là Tuyên phó quan mới là cấp trên của anh?”
(Hiệp thiên tử dĩ lệnh chư hầu/bắt cóc thiên tử hiệu lệnh chư hầu trong thiên hạ/dùng danh nghĩa hoàng đế để phát hiệu lệnh/dùng danh nghĩa lãnh đạo để chỉ huy người khác phải làm theo ý mình)
Tống Nhâm gãi đầu nói: “Ngài nói xin lỗi thiên tử gì đó, vặn heo chó gì đó… tôi không hiểu lắm. Nếu nói về cấp trên thì dĩ nhiên là tổng trưởng ngài rồi. Nhưng chẳng phải ngài đã nói cái cơ thể một trăm tám mươi cân này của tôi là phải đặt ở chỗ Tuyên phó quan hay sao? Tôi chỉ quan tâm bảo vệ cậu ấy thật chu đáo, để cho cậu ấy cùng tổng trưởng ngài đây luôn vui vẻ là được, cái khác thì tôi không biết.”
(Đoạn này từ “谢= xiè = cảm tạ/xin lỗi” gần âm với “挟 = xié = Ép buộc” và “令 = líng = lệnh” gần âm với “拧 = Níng = vặn/vắt/nhéo… Tống Nhâm không hiểu câu đó nên không biết từ mà Bạch Tuyết Lam đề cập đến là từ nào.
180 cân ở đây = 90kg bình thường)
Lời này hoàn toàn hợp ý Bạch Tuyết Lam.
Bạch Tuyết Lam tỏ vẻ hài lòng, thấy chuồng ngựa trước mặt bèn dừng lại, nói với Tống Nhâm: “Lần này nể mặt Tuyên phó quan nói giúp nên mới cho anh được hời. Anh đi lấy một tờ giấy rồi viết hết tên người nhà lên đó, giao đến chỗ Tôn phó quan. Sau này trở về thủ đô rồi, đứng nói là giấy chứng minh lương dân, ngay cả chỗ ở cũng khỏi cần thuê ở nơi khác. Trong công quán còn dư mấy căn viện nhỏ trống không, bình thường để ít đồ lặt vặt, tôi cho anh chọn một cái để dọn vào ở. Nghe nói vợ anh biết làm ít việc, bảo chị ấy đến Bạch công quán làm việc đi, hoặc là nhà bếp hoặc là thêu thùa may vá, sẽ được nhận một phần lương. Đám con anh thì ban ngày cứ đi học, buổi tối về, cả nhà anh lại được quây quần bên bàn cơm. Anh thấy làm vậy ổn chưa?”
Tống Nhâm càng nghe càng vui vẻ, tay chân chẳng biết đặt đâu, mặt tỏa sáng, cũng chẳng gãi đầu như mọi khi, hai tay liều mạng xoa vào nhau, dáng vẻ cực kỳ kích động: “Đây đúng là miếng bánh to tướng rơi từ trên trời xuống mà, làm tôi sướng chết mất. Tổng trưởng, không phải tôi đang nằm mơ đó chứ?”
Bạch Tuyết Lam cười nói: “Tôi nói xong rồi, anh còn đứng đấy làm gì? Mau đi nằm mơ đi, đừng có ở đây cản trở việc của tôi.”
Nói xong bèn vung tay lên.
Tống Nhâm đáp lời, xoay người rời đi. Bởi quá sung sướng nên bước chân tựa như người say rượu.
Đuổi Tống Nhâm đi rồi, Bạch Tuyết Lam bước thật khẽ, lặng lẽ đi vào chuồng ngựa.
Trên đường chính tại địa giới Sơn Đông không thường thấy xe hơi như ở thủ đô.
Việc này không phải do đám người giàu ở Sơn Đông không mua nổi xe hơi, ngược lại, phía trong những cánh cổng lớn thường có những chiếc xe đắt tiền được đậu lại. Chẳng qua là do hiện tại chiến tranh khắp nơi, xăng thuộc dạng quân nhu là thứ khó làm, mà xe hơi lại rất tốn xăng, cho nên vì sự thật khó khăn này mà rất nhiều người tiêu tiền mua xe về chỉ để trang trí, đa số thời gian đều cưỡi ngựa.
Bởi vậy, để chăm sóc vật cưỡi của khách khứa, chuồng ngựa của tiệm cơm lớn này được sửa sang lớn hơn rất nhiều so với khu để xe hơi.
Bạch Tuyết Lam vào chuồng ngựa, thứ đầu tiên đập vào mắt là từng chồng từng chồng cỏ khô, rất nhiều ngựa bị nhốt trong chuồng gỗ. Đi tiếp vào trong, sắp đến cuối mới thấy Bạch Tướng Quân được hưởng thụ chiêu đãi như khách quý, độc chiếm nguyên một cái máng.
Tuyên Hoài Phong đứng bên cạnh, đang cầm đậu đút nó. Đút hết đống đậu, Tuyên Hoài Phong dùng ngón cái và ngón trỏ tay phải đặt lên bên méo, hai cánh môi mím lại, hơi phồng quai hàm để thổi hơi.
Bạch Tuyết Lam nhìn vậy bèn thấy thú vị, lập tức lách người núp sau bức tường gỗ, len lén quan sát xem y muốn làm gì.
Tuyên Hoài Phong loay hoay mãi, qua hồi lâu sau thì miệng mới thổi ra được chút âm thanh. Y cao hứng ngẩng đầu nhìn Bạch Tướng Quân. Bạch Tướng Quân lại như chẳng nghe được gì cả, nó đang chờ ăn đậu tiếp đây này. Không thấy Tuyên Hoài Phong đút tiếp bèn dùng đầu ngựa của mình hẩy lên vai y.
Tuyên Hoài Phong đành phải bốc thêm một nắm đậu đút cho Bạch Tướng Quân, sau đó lại thử huýt sáo thêm lần nữa.
Ai ngờ vị Bạch Tướng Quân này rất thích Tuyên Hoài Phong đút đậu cho mình, song lại chẳng chút hứng thú với tiếng sáo y huýt. Bất kể Tuyên Hoài Phong cố gắng huýt sáo thế nào, chỉ cần nó ăn no sẽ quay mông lại, chỉ quan tâm đến bản thân mà quẫy đuôi.
Tuyên Hoài Phong thở dài một tiếng, vỗ vỗ lên lưng Bạch Tướng Quân, tự nhủ: “Biết người mùi trên người cũng được đi, sao lại còn phân biệt ai với ai huýt sao nữa vậy? Anh ta đã thành tinh thì thôi, ngay đến thú cưỡi bản thân chọn cũng thành tinh như thế…”
Chưa dứt lời, Bạch Tuyết Lam đột nhiên đi ra từ phía sau bức tường gỗ, hỏi: “Anh ta là ai? Đang nhắc tới anh đó hả?”
Bị phục kích bất ngờ, Tuyên Hoài Phong vẫn chưa kịp phản ứng đã bị hai tay Bạch Tuyết Lam nắm lấy eo kéo vào lòng, ra sức hôn một cái, cười hỏi: “Anh bảo mà, làm sao tự nhiên lại đến kết giao tăng tình cảm với ngựa của anh chứ, hóa ra là giở trò láu cá thế này đây. Hôm nay anh huýt sáo một tiếng, nó dừng lại, không chịu đưa em chạy, cho nên em muốn len lén huấn luyện nó sau này không được nghe lời anh nữa, thích chạy thì chạy, đúng không?”
Tuyên Hoài Phong bị hắn bắt tại trận cũng chẳng sợ hãi, không đáp còn hỏi ngược lại: “Anh trốn ở đây từ lúc nào vậy?”
Bạch Tuyết Lam nói: “Từ lúc em toàn tâm toàn ý định thông đồng với Bạch Tướng Quân, anh đã trốn ở đây để điều tra rồi.”
Tuyên Hoài Phong cười nói: “Nói tới bản lĩnh điều tra thì anh đúng là còn tỉnh táo chu toàn hơn cả Tiêu Tào, em thấy nhiều rồi nên chẳng lạ gì nữa. Anh cứ việc điều tra đi, dù sao em vẫn phải ‘giao lưu’ với nó đã. Sau này thành công rồi thì chẳng cần anh gật đầu, em vẫn có thể cưỡi nó đi chơi.”
Bạch Tuyết Lam nhìn má lúm đồng tiền trên gương mặt y bèn say mê đến ngứa ngáy, ngón cái vuốt ve lên má lúm đồng tiền, khẽ nói: “Cưỡi nó thì đã được coi là bản lĩnh gì nào? Có bản lĩnh thì em tới cưỡi anh đây này. Chờ ăn no rồi, người em tích đủ sức lực, anh sẽ để em cưỡi nguyên đêm đến sướng thì thôi, em thấy sao?”
Chiêu sách tà mị hạ lưu thế này luôn hiệu quả cả trăm phần trăm.
Quả nhiên, Tuyên Hoài Phong không tiếp chiêu được, mặt đỏ tới mang tai, không dám ăn miếng trả miếng với hắn nữa, lập tức đổi thái độ mà kêu đói.
Bạch Tueyets Lam nói: “Đói à? Đang định đưa em đi ăn cơm đây. Nào, tới hôn một cái rồi đi.”
Tuyên Hoài Phong nói: “Đi ăn cơm thì cứ đi, tại sao còn phải hôn nữa?”
Bạch Tuyết Lam dùng giọng điệu ghen tị, mỉm cười hỏi: “Em thuân phục Bạch Tướng Quân còn biết phải đút nó từng nằm từng nắm đậu. Hôm nay muốn cưỡi anh mà chẳng lẽ không cần cho anh chút thức ăn nào sao?”
Ngay tại chuồng ngựa, trước ánh nhìn soi mói của rất nhiều đôi mắt ngựa vô tội lớn như chuông đồng, hai người trao nhau nụ hôn triền miên nóng bỏng kéo dài chừng mười phút.