Vương Triều Kim Ngọc Quyển 7: Thối Kính

Chương 44




Chẳng biết có phải do hiệu quả của hai ly rượu hổ tiên thần kỳ kia hay không, mà tinh lực lần này của Bạch Tuyết Lam dài hơn so với bình thường.

Nguyên một buổi chiều, hai người đều làm tổ trong xe ngựa làm chuyện hoang đường.

Tới hoàng hôn, đội ngũ dừng lại hạ trại, Bạch Tuyết Lam mới đi ra khỏi chiếc xe ngựa được che kín mít, trên mặt mang ý cười không cách nào che giấu nổi, sai người nhóm lửa, nấu nước nóng, đích thân bưng một chậu nước nóng vào trong xe ngựa.

Lại qua hơn canh giờ, sắc trời hoàn toàn tối đen, Tuyên Hoài Phong mới chậm rãi ra khỏi xe ngựa. Còn việc ăn uống đương nhiên có người dưới chuẩn bị, cẩn thận bưng tới.

(Nửa canh giờ = 1 tiếng)

Trận tuyết nhỏ rơi hồi chiều đã ngừng, mặt đất đọng một lớp tuyết trắng phản chiếu vầng sáng dịu dàng của mặt trăng trên trời, tạo nên cảnh đẹp mông lung mờ ảo.

Lúc trời còn sáng, Tuyên Hoài Phong bị lăn qua lộn lại quá dữ dội, ngay cả mắng người còn ngại phí sức, y chẳng thèm ăn là mấy, uống nửa bát canh thịt dê nóng bèn ngồi bên cạnh đống lửa đang cháy hừng hực, ôm đầu gối nhìn trăng sáng trên bầu trời.

Sau khi được đánh chén no đủ, tâm trạng tên động vật ăn thịt Bạch Tuyết Lam đương nhiên rất tốt. Dù sao cũng phải chờ tâm tình hắn tốt mới có thể tìm được cơ hội khiến cho hắn tự hối lỗi. Hiện tại, thấy Tuyên Hoài Phong uể oải, hắn bèn hơi chột dạ, ghé sát bên cạnh, dịu dàng ân cần hỏi han, cứ luôn lo Tuyên Hoài Phong ăn ít, định căn dặn người dưới nấu chút thức ăn thanh đạm mà y yêu thích mang đến.

Thấy dáng vẻ định làm to chuyện của hắn, Tuyên Hoài Phong đành phải bỏ việc ngắm trăng, quay đầu lại, khẽ nói với hắn: “Yên tĩnh chút đi. Đang trên đường đấy, hoang sơn dã lĩnh, tuyết đầy đất, anh bắt bọn họ tìm thức ăn thanh đạm ở đâu ra? Anh ra mệnh lệnh khiến người ta khó xử như vậy, người ta lại tưởng là em đang cáu kỉnh nổi nóng, khó tránh sau này lại tính nợ lên đầu em đấy. Như vậy là muốn tốt cho em? Hay là muốn khiến cho em bị người ta ghét bỏ?”

Bạch Tuyết Lam không dám phái người đi nữa, đôi mắt nhìn Tuyên Hoài Phong chằm chằm, hỏi nhỏ: “Có phải em giận anh không?”

Tuyên Hoài Phong nói: “Em lấy đâu ra sức giận anh? Giờ ngồi đây mà người ngợm vẫn cảm thấy tê dại đây này. Anh cứ để em yên tĩnh một mình trước đã, đừng có quấy rầy em là em đã vô cùng cảm kích rồi.”

Bạch Tuyết Lam nói: “Không được, trước tiên em phải nói không giận anh đã.”

Vừa nói vừa cầm tay Tuyên Hoài Phong, khép năm đầu ngón tay y lại, nắm trong lòng bàn tay mình rồi nhẹ nhàng xoa bóp, dáng vẻ như đang cầu xin.

Bởi Bạch Tuyết Lam ở trên xe ngựa quá tùy hứng, chỉ quan tâm phóng túng tiêu sạch thể lực của bản thân nên Tuyên Hoài Phong vốn hơi khó chịu.

Nhưng theo tính cách lương thiện của mình, y đúng là khó mà tranh cãi như những đôi đang yêu đương bình thường. Cố tình tỏ ra như gà chọi chuẩn bị chiến đấu như vậy chẳng qua là do bực bội, không muốn lên tiếng, để cho Bạch Tuyết Lam khúm núm năn nỉ đôi câu thì lòng dạ đã bất tri bất giác mềm nhũn, chỉ thở dài một tiếng, nhỏ giọng hỏi ngược lại: “Anh thực sự sợ em tức giận? Dù sao em vẫn không tin. Nếu sợ em tức giận, sao lúc đó không nghe lời em mà dừng lại, cứ liều mạng tiếp tục? Em thấy trong lòng anh đã hiểu rất rõ rồi, anh muốn cứ hành động trước đã, xong xuôi rồi, tóm lại em cũng chẳng thể làm gì anh được…”

Vẻ mặt Bạch Tuyết Lam cực kỳ hổ thẹn, cúi đầu thật thấp.

Tuyên Hoài Phong thấy vậy thì không nỡ nói tiếp, đành dừng lại.

Hai người nhìn đống lửa hừng hực trước mắt, yên lặng giây lát.

Thấy Bạch Tuyết Lam không nói lời nào, y thầm nghĩ chắc hẳn do mình nặng lời, khiến tâm trạng hắn bực bội.

Cho rằng bản thân khiến người yêu bực bội, trong lòng Tuyên Hoài Phong cũng chẳng chịu nổi, tựa như mình làm chuyện gì có lỗi với người ta, y không khỏi thở dài khe khẽ, trái lại còn chủ động nắm lấy tay Bạch Tuyết Lam, thấp giọng hỏi: “Anh uống rượu kia vào sẽ không để lại di chứng gì chứ?”

Bạch Tuyết Lam chuyên tâm nghĩ biện pháp dỗ cho Tuyên Hoài Phong vui vẻ, đền bù chuyện hôm nay. Bởi vì suy nghĩ nên mới tỏ ra yên lặng. Ai ngờ chưa thốt ra chữ nào, Tuyên Hoài Phong đã dần mềm lòng, lại cầm tay hắn, lời nói còn như mang tình ý, đúng là chưa kịp ra quân đã vớt được một trận toàn thắng.

Trong lòng hắn sướng không kiềm được, song vẫn biết tuyệt không thể để cảm giác phấn khởi tột cùng đó thể hiện ra mặt, tiếp tục duy trì bộ dạng nhận lỗi, gật đầu một cái. “Sau này anh thà uống rượu độc chứ không uống rượu hổ tiên gì đó nữa. Đều tại cái thứ hại người đó khiến đầu óc anh không được tỉnh táo.”

Tuyên Hoài Phong mỉm cười nói: “Anh chỉ biết hùa theo thôi. Chuyện tốt bản thân mình làm ra lại đổ hết cho rượu. Thương thay cho vò rượu người ta không có miệng, không cách nào cãi lại anh.”

Ánh lửa chiếu lên gương mặt điển trai, chiếu rõ chiếc má lúm đồng tiền nho nhỏ trên gò má y.

Bạch Tuyết Lam thấy người yêu cười, bầu không khí đã thoải mái hơn, hắn bèn đưa một cánh tay ôm eo Tuyên Hoài Phong từ phía sau, môi tiến đến bên tai y nói: “Còn muốn ăn thêm đồ gì nữa không? Canh thịt dê Lam Râu Xồm nấu không tồi, bảo anh ta múc mấy miếng thịt dê nấu nhừ đến cho em nhé?”

Tuyên Hoài Phong nói: “Em thực sự không muốn ăn. Em chỉ muốn ngủ thôi.”

Bạch Tuyết Lam cười nói: “Được rồi, anh cùng em trở về xe ngủ.”

Tuyên Hoài Phong tức giận nói: “Xem đi, chưa tới một phút đã đâu đóng đấy. Vừa nãy anh thật lòng hối hận đó à? Cứ giả bộ đáng thương để dỗ dành người ta như thế là có tiền đồ lắm sao?”

Giọng điệu bó tay như vậy cũng là một kiểu ngọt ngào giữa những cặp tình nhân.

Huống chi Bạch Tuyết Lam đã khổ sở theo đuổi cả một chặng đường, nỗi thống khổ không có được người trong lòng ngày ấy, nay đã biến thành cảm thụ được người yêu bó tay mà dung túng. Đó chính là niềm vui sướng bay từ địa ngục lên tận thiên đường.

Bởi vậy hắn cũng chẳng che giấu nữa, thoải mái cất tiếng cười: “Anh tự cho rằng bản thân rất có tiền đồ.”

Tuyên Hoài Phong đang định đáp lời, đột nhiên cảm giác được có thứ gì đó phía sau kéo tóc mình, quay đầu nhìn, chẳng ngờ lại là một gương mặt to lớn đầy lông. May là ban ngày bị kinh sợ một trận, hiện tại đã có kinh nghiệm, biết rằng Bạch Tướng Quân đang càn quấy.

Bạch Tuyết Lam quay đầu theo Tuyên Hoài Phong, cũng theo ánh mắt y quan sát lại, phát hiện chẳng biết từ lúc nào mà Bạch Tướng Quân đã tới gần Tuyên Hoài Phong như vậy, hắn giật mình hoảng hốt, sợ nó lại muốn cắn người.

Đang định động thủ lại thấy Bạch Tướng Quân dùng đầu đẩy nhẹ lên vai Tuyên Hoài Phong, tựa như đang chào hỏi.

Tuyên Hoài Phong cẩn thận sờ thử bờm ngựa nhìn như sư tử của nó, sau đó nghe thấy nó phát ra tiếng thở nhẹ nhàng.

Tuyên Hoài Phong kinh ngạc. “Chuyện này lạ thật, bỗng nhiên lại thân thiện như thế. Không phải là ai quên cho nó ăn, khiến nó đói bụng quá đó chứ. Có đồ ăn cho ngựa không? Đưa cho em ít nào.”

Đôi mắt như hai ngọn đèn của Bạch Tuyết Lam tỉ mỉ quan sát con ngựa của mình, biết nó quả thực tỏ ra thân mật với Tuyên Hoài Phong thì mới móc chút hạt đậu ra, đưa vào tay Tuyên Hoài Phong.

Tuyên Hoài Phong nắm lấy số đậu, sau đó mở lòng bàn tay ra.

Bạch Tướng Quân châu đầu đến, đầu lưỡi cuốn một cái đã đưa hết vào trong miệng, nhai bèm bẹp.

Sau đó lại liếm lên bàn tay trống không của Tuyên Hoài Phong.

Lòng bàn tay của Tuyên Hoài Phong hơi ngứa, không khỏi bật cười. Lần đầu tiên gặp Bạch Tướng Quân, y đã rất yêu thích nó, chẳng qua Bạch Tướng Quân vừa cao ngạo vừa hung hãn, chung quy không thể làm thân, bởi vậy mà rất thất vọng.

Hiện tại tuấn mã bỗng nhiên lấy lòng khiến y hết sức hưng phấn, nói với Bạch Tuyết Lam: “Cho em thêm chút đậu. Thôi, anh đưa luôn bọc đậu bên chân anh cho em đi.”

Bạch Tuyết Lam liền đưa túi đậu cho y.

Tuyên Hoài Phong thấy nụ cười trên mặt hắn có phần kỳ quặc bèn hỏi: “Sao vậy? Ngay cả vò giấm của một con ngựa mà anh cũng muốn uống sao?”

(Uống giấm = ghen)

Bạch Tuyết Lam nói: “Anh vẫn chưa đến nỗi uống giấm của thú cưỡi nhà mình đâu. Chẳng qua anh biết tại sao nó đột nhiên chịu thân cận với em thôi.”

Tuyên Hoài Phong đang khó hiểu chuyện này, lập tức hỏi: “Vì sao?”

Ánh mắt Bạch Tuyết Lam ẩn chút tà khí, khẽ nói: “Em không thấy nó cứ quẹt mũi lên người em sao? Nó ngửi được mùi trên người em đấy.”

Tuyên Hoài Phong hỏi: “Mùi trên người em? Trên người em có mùi gì?”

Bạch Tuyết Lam cười ha ha. “Nguyên buổi chiều như vậy, trong người em đương nhiên có mùi vị của anh. Cho nên tự nhiên nó sẽ biết quan hệ giữa em và chủ nhân của nó vô cùng thân mật. Ôi, sớm biết dễ như thế thì chúng ta sớm làm có hơn không, em cũng sớm được đùa giỡn cùng Bạch Tướng Quân, đúng chưa?”

Tuyên Hoài Phong đang móc đậu trong túi, định cho ngựa ăn, nghe kiểu trêu đùa như vậy thì ném hết nắm đậu trong tay lên người Bạch Tuyết Lam, cười mắng: “Anh không làm người tốt, giờ đến ngay cả ngựa mình cưỡi cũng muốn dạy hư?”

Đậu văng lên người Bạch Tuyết Lam xong đều rơi xuống đất.

Bạch Tướng Quân không giống thú cưỡi thông thường, đồ ăn rơi xuống đất, nó khinh thường không ăn, vẫn tiếp tục tới dụi lên người Tuyên Hoài Phong. Thấy Tuyên Hoài Phong chỉ lo lên án Bạch Tuyết Lam, nhất thời không nhận được thức ăn bèn xoay qua chỗ khác, dùng đầu dụi lên người chủ nhân Bạch Tuyết Lam của mình.

Hai người một con ngựa chơi đến vui vẻ.

Cuối cùng vẫn là Tuyên Hoài Phong lấy nửa túi đậu ra đút cho Bạch Tướng Quân.

Bạch Tuyết Lam ở một bên lười biếng nhìn, bỗng nhiên nhắc nhở: “Anh nói trước, đây là tự em rước lấy đấy, đừng có than phiền nhé.”

Tuyên Hoài Phong hỏi: “Than phiền cái gì?”

Bạch Tuyết Lam ranh mãnh nói: “Trước kia em chỉ cần đút một tên họ Bạch cho no là được, nhiệm vụ sau này đã thành cấp số nhân rồi, phải đút cho hai tên họ Bạch. Như vậy em há chẳng vất vả sao?”

Tuyên Hoài Phong đã đút hết đậu, chỉ còn lại túi vải bố, cầm túi vải bố quơ về phía hắn một cái, cười nói: “Sao lại vất vả? Hồi trước em đút cho tên họ Bạch kia ăn, sau này em đổi việc, chỉ đút cho con họ Bạch này. Em muốn đổi công việc trước kia.”

Bạch Tuyết Lam kêu lên: “Thế thì không được, anh còn phải tranh sủng với thú cưỡi của mình nữa à? Không được, chúng ta mau trở về trong xe, nhốt nó ở ngoài đi, cùng trải qua thế giới của riêng hai người chúng ta nào.”

Đúng lúc này, hộ binh đưa nước đã được đun nóng đến. Hai người rửa ráy chân tay, súc miệng, trở về xe đi ngủ.

Sáng sớm ngày hôm sau lên đường, đội ngũ vẫn đi về phía nam. Trên đường, nếu đi qua thành trấn nhỏ thì tốn ít tiền thuê nhà trọ; nếu vừa vặn ngừng ở dã ngoại thì đương nhiên sẽ giống như đêm đó, nổi lửa, trải thảm dày trên xe ngựa để qua đêm. Những kỵ binh khác không có xe ngựa để ngủ thì đều nhanh tay nhanh chân dựng lều vải.

Bạch Tuyết Lam cùng Tuyên Hoài Phong hoàn toàn không cần vất vả, chỉ cần hưởng thụ cảm giác thôn quê, hoang dã.

Mỗi ngày đều nghỉ ngơi lúc hoàng hôn, lên đường lúc mặt trời mọc, cứ đi xuyên núi băng rừng như vậy, còn không rẽ đường nhiều, hành trình cũng coi như rất nhanh chóng.

Tới ngày nọ, bầu trời vô cùng trong xanh, Tuyên Hoài Phong ngắm rất vui vẻ, y bèn thử dò hỏi Bạch Tuyết Lam xem có thể mượn Bạch Tướng Quân của hắn để cưỡi một mình hay không.

Bạch Tuyết Lam cười nói: “Em được lắm, thực sự tìm một tên tình địch đến cho anh luôn đấy.”

Tuyên Hoài Phong hỏi: “Vậy là không đồng ý sao?”

Bạch Tuyết Lam nói: “Thật sự không muốn đồng ý, chỉ sợ anh đồng ý rồi thì sẽ mất cái chức phu nhân thôi. Chi bằng chúng ta hợp tác, cưỡi chung một con ngựa?”

Tuyên Hoài Phong cười mỉm lắc đầu. “Nếu muốn ngồi chung thì em đã sớm nói rồi, chẳng chờ đến bây giờ. Em muốn cưỡi ngựa một mình. Cơ mà nếu anh không đồng ý, vậy em cũng không muốn làm người ta khó chịu, coi như em chưa từng nói gì đi.”

Vừa nói vừa định gọi người khác dắt cho mình một con ngựa.

Lần trước, vì Bạch Tướng Quân mà Bạch Tuyết Lam khiến cho Tuyên Hoài Phong khó xử, lần này dù sao đi chăng nữa cũng không nên vì một con ngựa khiến hai người sinh hiềm khích, bởi vậy vừa thấy Tuyên Hoài Phong nhờ người dắt ngựa, hắn bèn không nói nhiều nữa, vội vàng nhường Bạch Tướng Quân yêu quý, hơn nữa còn dắt dây cương cho Tuyên Hoài Phong, dặn dò: “Mấy hôm nay đều là em cho nó ăn, chắc là nó sẽ để cho em cưỡi. Bất quá tính khí của nó là thứ không phải người bình thường có thể đoán được, em nắm dây cương cho chắc, đừng để nó quá tùy hứng. Một khi nó tùy hứng là sẽ vung vẩy chạy loạn lên đấy, không phải chuyện đùa đâu.”

Tuyên Hoài Phong nghe hắn bình luận con ngựa của mình là thứ thất thường bèn không khỏi nghĩ đến câu ‘chủ nào tớ nấy’, y càng thêm buồn cười, nhận lấy dây cương nói: “Hóa ra không thể buông lỏng dây cương với một con ngựa thất thường thích gì làm nấy. Cảm ơn anh đã nhắc, em ghi nhớ trong lòng.”

Kẹp bụng ngựa một cái, lập tức phi về phía trước.

Bạch Tuyết Lam cũng cưỡi một con ngựa khác đuổi theo.

Hai người hăng hái đi đầu đội ngũ, rong ruổi gần nửa tiếng, lên tới một sườn núi nhỏ, trông về phía xa là cánh đồng ruộng bạt ngàn, vài con sông lớn giao nhau, đi thêm về phía trước là một thành thị đứng sừng sững.

Mặc dù hiện tại cách còn xa, nhưng có thể loáng thoáng nhìn ra dáng vẻ cổ kính vững trãi của thành phố đó, hoàn toàn khác biệt so với những thành trấn nhỏ mấy ngày trước đã đi qua.

Bạch Tuyết Lam chỉ về thành thị đó nói: “Đó chính là Đức Châu. Người ta nói Đức Châu có ba món bảo vật: gà quay, thịt lừa, táo sợi vàng. Thời tiết này không có táo tươi, tối nay chung ta ăn tạm gà quay và thịt lừa đi, vậy cũng vui.”

Tuyên Hoài Phong nói: “Đây là nơi cửu đạt thiên cù, thần kinh môn hộ. Tới đó rồi mà không nhắc đến việc chiêm ngưỡng phong tục xưa, hoài niệm tiên hiền, chỉ nhắc đến việc ăn thịt… Đúng là uổng cho anh đọc bao nhiêu sách.”

(Cửu đạt thiên cù, thần kinh môn hộ: Từ chiều Minh, Trung Quốc đã đặt thủ đô ở Bắc Kinh, Đức Châu trở thành chín tỉnh, thành lối đi thông tới Bắc Kinh, cửa ngõ giao thông quan trọng của Trung Quốc)

Bạch Tuyết Lam cười nói: “Hôm qua trên xe ngựa, anh đã rất khống chế bản thân rồi. Em nói mệt, anh bèn cố ý nghỉ ngơi hơn nửa tiếng. Tiến bộ lớn như vậy mà em còn muốn viện cơ hội mắng anh là động vật ăn thịt sao?”

Gò má Tuyên Hoài Phong nóng lên, khó trả lời những câu này của hắn, mũi chân đá nhẹ một cái, Bạch Tướng Quân lập tức chạy nhanh xuống núi. Bạch Tuyết Lam đuổi theo phía sau hỏi: “Chạy nhanh như vậy làm gì? Làm anh lao lực như thế, để anh bắt được chắc chắn sẽ đòi em một bữa ra trò.”

Lời đó vừa thốt ra, Tuyên Hoài Phong lập tức giục ngựa chạy nhanh hơn.

Ngựa Bạch Tuyết Lam cưỡi không thần tuấn được bằng Bạch Tướng Quân, nhất thời không đuổi kịp, hắn không dám đắc tội Tuyên Hoài Phong, đành phải ở xa phía sau mắng Bạch Tướng Quân: “Con súc sinh nhà mi muốn tạo phản rồi, còn dám mang người của ta chạy trốn hử?”

Vừa nói vừa nhét hai ngón tay vào miệng, mím môi thổi mạnh, kéo ra một tiếng huýt sáo bén nhọn.

Bạch Tướng Quân đang tung vó chạy vui vẻ, nghe tiếng huýt sáo của chủ nhân thì lập tức đổi bốn vó tung bay thành từng bước chậm rãi nhàn nhã.

Tuyên Hoài Phong nghe tiếng vó ngựa Bạch Tuyết Lam phía sau lộc cộc đến gần, sờ bờm Bạch Tướng Quân thúc giục: “Bạch Tướng Quân ngoan nào, chạy mau, chạy mau!”

Lại khẽ đá nó, nhưng nó hoàn toàn không chịu động, đưa cổ qua một bên cắn cỏ khô trên ruộng.

Trong khi Tuyên Hoài Phong than thở, Bạch Tuyết Lam đã đuổi đến nơi.

Hắn ỷ vào công phu trên ngựa không tệ, căn bản không xuống ngựa, trực tiếp nhảy từ con ngựa kia ra sau lưng Tuyên Hoài Phong, ôm y cười ha hả: “Em đã biết mình ngốc đến mức nào chưa? Hồi nãy cưỡi ngựa của anh mà dám chạy trốn khỏi chủ nhân của nó là anh luôn. Nào nào nào, đám Lam Râu xồm còn ở phía sau, chúng ta vào trong ruộng giải quyết mối ân oán này đi. Màn trời chiều đất, cũng coi như thoải mái tự nhiên.”

Tuyên Hoài Phong nói: “Chẳng trách chịu cho em mượn Bạch Tướng Quân để cưỡi, hóa ra anh nhét một tên nội gián vào mai phục.”

Bạch Tuyết Lam dương dương đắc ý nói: “Không sai. Nói đến săn mồi thì anh là giỏi nhất đấy.”

Trời quang mây tạnh, gió nhè nhẹ lướt qua mặt, mặc dù hơi lạnh, song trên người mặc ấm áp, còn khoác chiếc áo chắn gió bằng lông dày, không khí lạnh như băng hít vào mũi ngược lại còn phá lệ trong lành khoan khoái. Tuyên Hoài Phong khá hài lòng đối với hai câu điên khùng Bạch Tuyết Lam thốt ra, nhảy xuống khỏi lưng ngựa, vỗ vỗ đùi Bạch Tuyết Lam nói: “Này, anh cũng xuống đi. Chúng ta nghỉ ngơi ở ven đường chỗ này một lúc, chờ người phía sau đến.”

Bạch Tuyết Lam quả nhiên nghe lời xuống ngựa, thấy bên cạnh ruộng có mấy tảng đá bèn rút chiếc khăn tay trắng ra, thản nhiên phủi phủi lau lau mặt đá để Tuyên Hoài Phong ngồi nghỉ ngơi, ánh mắt đảo quanh trên gương mặt Tuyên Hoài Phong, hỏi: “Nghỉ ngơi không thôi thì rất nhàm chán, hay là chúng ta làm gì đó đi.”

Tuyên Hoài Phong nói: “Trò chuyện một lúc là được rồi.”

Bạch Tuyết Lam nhún nhún vai nói: “Trò chuyện cái gì? Bất kể anh nói gì, vừa mở miệng đã bị em mắng, nói anh không đứng đắn.”

Tuyên Hoài Phong nói: “Em bảo anh này, anh cũng nên khiêm tốn một chút, đợi đến khi về tới quê anh…”

Bỗng nhiên ánh mắt nhìn sang nơi khác, đứng lên nói: “Thôi rồi! Bạch Tướng Quân chạy vào ruộng nhà người ta rồi.”

Bạch Tuyết Lam nhìn sang, quả nhiên, Bạch Tướng Quân đang cúi đầu thong thả nhai những gốc mạ vụ đông mới nhú mầm trong ruộng.

Bạch Tuyết Lam cùng Tuyên Hoài Phong vội vàng chạy tới, kéo dây cương Bạch Tướng Quân.

Tuyên Hoài Phong nói: “Không thể cứ đi như vậy được, người ta làm ruộng khó khăn, phải để lại chút tiền đền số mạ của bọn họ.

Bạch Tuyết Lam đi chung quanh nhìn thử, không thấy một bóng người, cau mày nói: “Đền tiền là chuyện nhỏ, nhưng bây giờ đi đâu tìm chủ ruộng đây? Đâu thể cứ rút mấy tờ tiền để lên đá được. Hơn nữa, trời lạnh thế này, nói không chừng mấy thứ hoa màu kia là ít cỏ dại không chết được ấy.”

Hắn vốn không thèm để ý, lúc này thuận thế cúi đầu nhìn thử, bỗng nhiên trầm mặc.

Tuyên Hoài Phong lấy làm lạ, hạ eo xuống xem mầm non trong ruộng, sắc mặt cũng biến đổi. Lúc đầu cảm thấy chắc là mình nhìn nhầm rồi, sau đó ngồi xổm xuống gần, quan sát cẩn thận.

Tuy y không phải chuyên gia về thực vật, nhưng quản lý viện cai nghiện ở thủ đô nên đã học qua một ít kiến thức cơ sở.

Tuyên Hoài Phong nhìn chằm chằm mầm non xanh biếc mới nhú phía dưới, cuối cùng bị kinh hãi một phen, không dám tin nói: “Đây là anh túc sao? Không thể nào, địa giới ở Sơn Đông cũng…”

Bạch Tuyết Lam trầm mặt, đưa tay đào dưới bùn đất một lúc, dựa vào nhãn lực sắc bén mà tìm ra được vài viên hạt giống anh túc. “Thế này là định tranh thủ vụ mùa đây. Gieo lúc tiểu tuyết, đến đại hàn là đã sinh trưởng kha khá rồi, tiếp tục đến tháng bốn tháng năm năm sau sẽ thu hoạch được. Chắc là do thời tiết dạo này thất thường, thường có mặt trời ấm áp nên mới khiến cho một số hạt giống phá đất nảy mầm lên.”

Hiện tại, số mầm xanh nho nhỏ trong ruộng không nhiều, dùng mắt thường nhìn thì chỉ thấy được vài chục cây.

Nhưng nghĩ tới mảnh đất lớn như thế này, trong đất được gieo trồng vô số hạt giống anh túc, đến năm sau sẽ biến thành một mảnh ruộng anh túc tươi tốt, những quả anh túc nặng trĩu bị ép thành chất lỏng đắt giá, lại nhấn chìm vô số người vào vực sâu hủy diệt vô tận, tâm trạng Tuyên Hoài Phong trở lên nặng nề, sốt ruột như có vô số móng vuốt mèo cào lên tâm can.

Hồi lâu sau, Tuyên Hoài Phong hỏi: “Sao bây giờ? Gọi người tới xới bùn đất lên, hủy hết số hạt giống? Việc này khó hơn so với xử lý cây đã mọc, nếu cây đã mọc ra rồi thì nhổ hết cả cây sẽ thuận lợi hơn.”

Cơn gió lạnh vừa vặn nổi lên, thổi tung mái tóc ngắn trên trán y.

Thấy Bạch Tuyết Lam không nói, y lại hỏi: “Sao anh cứ im lặng vậy?”

Bạch Tuyết Lam đưa tay sửa lại vạt áo trước của y một chút, khép chiếc áo lông dày lại, cười phong độ: “Mấy hôm nay em giáo huấn anh thế nào nhỉ, mỗi khi xảy ra đại sự là phải bình tĩnh. Anh thấy em hiện tại cực kỳ mất bình tĩnh đấy. Số mầm mống này chôn trong đất, em còn sợ chúng mọc chân chạy trốn đi sao? Không cần gấp gáp làm gì.”

Trong lúc hai người nán lại đây, đội ngũ phía sau đã đuổi kịp.

Lam Râu Xồm cưỡi ngựa chạy đầu tiên, đến bên cạnh bọn họ, xuống ngựa xin chỉ thị của Bạch Tuyết Lam: “Quân trưởng, tối nay qua đêm ở Đức Châu?”

Bạch Tuyết Lam nói: “Đương nhiên. Mấy ngày qua đi đường cực khổ, rốt cục đã tới được một chỗ sầm uất phồn hoa rồi. Phái người đi trước bao quán cơm ngon nhất ở Đức Châu, tối nay phải ăn một bữa ra trò mới được.”

Lam Râu Xồm cười nói: “Tôi đoán được kiểu gì quân trưởng cũng nói thế mà. Vậy phải nhanh nhanh đặt luôn món gà quay hầu gia mới được. Quán bọn họ là quán lâu đời lên tới cả trăm năm, mỗi ngày chỉ làm một trăm con gà quay, nhiều hơn một con cũng không chịu làm. Quy củ có vẻ lớn, nhưng mùi vị tổ tiên truyền lại thì tuyệt không ngoa chút nào. Đúng rồi, quân trưởng, có cần phải đặt vài mâm thịt lừa lớn không?”

Bạch Tuyết Lam ha hả cười lớn, dùng roi ngựa chỉ hắn: “Coi như anh đã đoán được hết ý định của tôi rồi đấy. Tiệm cơm, gà quay, thịt lừa dĩ nhiên là phải có rồi, không cần phải tiết kiệm tiền cho tôi đâu, muốn bao nhiêu đặt bấy nhiêu, cho các huynh đệ được bữa ngon lành đi. Ngoài ra còn hai việc nữa, anh đi lo giúp tôi.”

Lam Râu Xồm hỏi: “Hai việc gì?”

Bạch Tuyết Lam nói: “Việc đầu tiên, anh vào trong thành gom ít rau xanh trái cây tươi, dọc đường đi cứ ăn canh thịt dê với thịt nướng mãi, không thấy bóng dáng món rau nào, ai tỳ vị yếu là không chịu nổi đâu.”

Lam Râu Xồm gật đầu, lại hỏi việc thứ hai là gì.

Bạch Tuyết Lam chỉ chỉ mảnh ruộng bên cạnh: “Anh đi thằm dò xem mảnh ruộng này là của ai? Âm thầm điều tra, đừng để lộ ra ngoài.”

Lam Râu Xồm nhận lệnh, sấm rền gió cuốn phái người đi thực hiện.

Tuyên Bạch hai người lại lên ngựa đi theo đội ngũ. Đoàn kỵ binh võ trang đầy đủ như bọn họ đột nhiên xuất hiện chắc chắn không thể nào không gây chú ý, đến cửa thành Đức Châu thì đã có đoàn dân binh địa phương vô cùng lo lắng đợi sẵn, hỏi ra là thiếu gia nhà Bạch đô đốc ở Sơn Đông thì mới buông lỏng cảnh giác, hết sức lễ độ mà nghênh đón họ vào trong thành.

Thủ lĩnh của đoàn dân binh kia là một người đàn ông cao lớn chừng bốn mươi tuổi, gã còn muốn đưa đám người Bạch Tuyết Lam đến huyện phủ nha. Bạch Tuyết Lam dùng vài ba lời khéo léo từ chối, vẫn đến tiệm cơm đã bao lúc trước.

Vào phòng, vì chuyện anh túc mà Tuyên Hoài Phong vẫn hơi buồn bực không vui. Bạch Tuyết Lam lại nhàn nhã, luôn chọn những việc liên quan đến ẩm thực để nói, trêu chọc cho Tuyên Hoài Phong nói chuyện với mình.

Uống trà nóng tán gẫu một hồi, Lam Râu Xồm gõ cửa, báo cáo với Bạch Tuyết Lam: “Quân trưởng, đã nghe ngóng xong. Mảnh ruộng đó ban đầu là của một phú hộ họ Từ, khoảng trước hay sau trung thu năm nay đã bán cho một công ty văn minh chuyên kinh doanh buôn bán thuốc, bảo là họ muốn trồng thuốc.”

(văn minh: ở đây chỉ những thứ mang sắc thái hiện đại của phương tây)

Bạch Tuyết Lam hỏi: “Tôi chưa từng nghe qua cái công ty văn minh rách nát kia bao giờ. Biết lai lịch của chủ công ty đó ra sao không?”

Lam Râu Xồm nói: “Đây là một công ty dương hành mới của người Nhật Bản hợp tác với Liêu Khải Phương.”

Bạch Tuyết Lam yên lặng giây lát, hừ lạnh một tiếng: “Biết ngay là chuyện này không thiếu phần của Liêu gia mà.”

————————————

Phi Vũ: Bạn Vũ cũng biết dạo này edit bị xuống tay, đọc thấy câu văn lủng củng quá mà chưa biết sửa sao cho phù hợp. TT^TT

Đợt tới khi nào beta lại thì mình sẽ post bản word lên luôn nhé.