Vương Triều Kim Ngọc Quyển 7: Thối Kính

Chương 41: Quyển 7: Thối Kinh (淬镜) - Hạ




Bạch Tuyết Lam thuận miệng căn dặn vài câu sẽ có cấp dưới tự đi sắp xếp, hắn cũng không để ý thêm nữa, đưa Tuyên Hoài Phong trở về tiểu lâu từng ở trước đó để nghỉ ngơi.

Tuyên Hoài Phong tắm xong lên giường, đầu vừa kề gối thì bị cơn buồn ngủ tựa như chiếc chăn bông nhẹ khẽ phủ lên người, đang nằm thoải mái, Bạch Tuyết Lam đã tắm xong, mang hơi nóng khắp người chui lên giường, muốn tìm y gây rối.

Tuyên Hoài Phong đẩy mái đầu đang dụi dụi khắp nơi qua một bên, nhắm mắt thì thầm: “Em mệt lắm.”

Y thực sự không có ý đùn đẩy, qua loa lấy lệ.

Giày vò nguyên một ngày, tối lại xem náo nhiệt. Tuy thoải mái, nhưng tinh thần cũng tiêu hao tám chín phần, y chẳng tìm đâu ra sức lực để ứng phó người yêu nữa.

Bạch Tuyết Lam không từ bỏ, tiếp tục sấn lại gần.

Tuyên Hoài Phong chỉ muốn ngủ, mơ mơ màng màng cảm thấy người bên cạnh không an tĩnh, song y không tiếp tục đẩy ra ngoài nữa, thuận tay vòng lên cổ, dứt khoát dùng bả vai Bạch Tuyết Lam làm gối, nửa sau gáy tựa lên đó.

Đêm đông, ôm chiếc lò sưởi lớn ấm áp như Bạch Tuyết Lam, đổi lại là ai cũng rất dễ dàng chìm vào giấc ngủ. Huống chi mũi ngửi được mùi hương quen thuộc của Bạch Tuyết Lam, Tuyên Hoài Phong càng an tâm, giây lát sau đã ngủ say.

Còn Bạch Tuyết Lam làm thế nào kiềm chế được bản tính, đàng hoàng làm gối đầu, vậy thì người đang chìm trong giấc mộng như y đây thực sự không lưu ý được.

Hôm sau thức dậy, hai người ăn điểm tâm, Bạch Tuyết Lam gọi Lam Râu Xồm tới, căn dặn thu dọn đồ đạc chuẩn bị lên đường.

Tuyên Hoài Phong lấy làm lạ hỏi: “Vậy đã đi rồi sao? Anh đốt một tòa tiểu lâu của người ta khiến bụi tro đầy đất, tường trang viên cũng bị nổ đổ một mảng lớn nữa. Huống chi em nghe nói tối qua Khương lão phu nhân bị kinh sợ, sáng nay đột nhiên phát sốt, chỉ sợ là khó đứng ra chỉ đạo, vậy thì tang sự của nhị thiếu gia phải làm thế nào?”

Bạch Tuyết Lam cố tình muốn lạnh nhạt Tuyên Hoài Phong một lần, nhưng hiện đang trước mặt người hầu, hắn không đành lòng khiến y không xuống đài được, cho nên mặc dù trả lời, nhưng vẻ mặt vẫn lạnh lùng, xụ mặt nói: “Tính từ những chuyện vô liêm sỉ bà già kia làm, anh không cho đốt cháy rụi hoặc nổ tanh bành nơi này đã là nương tay rồi. Em còn mong anh làm ma chay cho nhà bà ta nữa? Tuyệt đối không thể. Muốn làm người tốt như thế thì tự em đi mà làm.”

(Đoạn này anh Lam nói anh Phong muốn đi làm người tốt… Từ người tốt ở đây là chỉ việc ôm đồm làm việc tốt, cứ đâm đầu vô làm việc tốt vô ích…)

Tên này rất ngang ngược, từ trước đến nay chưa bao giờ thương lượng được.

Tuyên Hoài Phong nghĩ đến việc hắn ở đây bị nhục mạ chọc giận nhiều, giận Khương lão phu nhân là chuyện dễ hiểu.

Y không tiện tranh chấp với Bạch Tuyết Lam vì chuyện đó, thu dọn qua hành lý rồi đích thân tới tìm Lãnh Ninh Phương, xem ý cô thế nào.

Lãnh Ninh Phương nghe ý định của y thì không khỏi quan sát y thêm vài lượt. “Xin ngài an tâm, tuy việc đánh người đốt nhà trước đó nhìn có vẻ rất đáng sợ, nhưng thật ra lần này thập tam đệ đã rất rất từ bi rồi, không thực sự ra tay tàn nhẫn. Thứ nhất là hơn phân nửa số phòng ốc vẫn còn, thứ hai là người trong trang viên vẫn đủ. Mẹ chồng của tôi có thể quản lý gia sản này, đương nhiên bà ấy tự có thủ đoạn riêng. Theo tôi thấy, Khương gia chưa đến mức sụp đổ đâu.”

Tuyên Hoài Phong nghe cô nói vậy cũng an tâm, bèn tạm biệt trở về phòng mình.

Về phía Lãnh Ninh Phương, bởi đã quyết đoạn tuyệt quan hệ với Khương gia nên kiên quyết không chịu đem chút tài sản nào theo, chỉ chọn vài bộ quần áo cùng vật dụng bắt buộc phải có để lên đường, coi như đã xong xuôi việc chuẩn bị rời đi. Bởi rảnh rỗi hơn những ngươi khác, sau khi Tuyên Hoài Phong rời đi, cô ở một mình trong phòng chờ tin báo lên đường.

Đúng lúc Tôn phó quan sang đây xem cô chuẩn bị thế nào, vào phòng lại nghe cô thở dài, vội hỏi: “Sao vậy? Ai dám chọc tức em sao?”

Lãnh Ninh Phương lắc đầu đáp: “Tối qua thập tam đệ phát uy như thế, còn ai dám tới làm khó em nữa. Vừa nãy Tuyên phó quan vừa tới tìm em nói vài câu.”

Cô liền kể lại ý định khi nãy của Tuyên Hoài Phong.

Sau đó lại mỉm cười thở dài nói: “Anh đã kể với em vài lần rằng cậu ấy là người vô cùng lương thiện, cơ mà em không ngờ lại lương thiện đến mức này. Bất kể người ta đối xử với cậu ấy thế nào, cậu ấy vẫn nghĩ cách để cho người ta một con đường sống. Trước mặt anh nên em mới nói một câu thẳng thắn thế này. Em không ngờ trong xã hội hiện tại còn có người vẫn tịnh tâm làm người lương thiện như thế, càng không ngờ một người như vậy lại có thể hàng phục thập tam đệ.”

Tôn phó quan không khỏi cười nói: “Em dùng từ hàng phục này thực sự rất tuyệt diệu.”

Bởi vậy, hắn chọn vài ba chuyện phát sinh giữa Tuyên Hoài Phong và Bạch Tuyết Lam mà mọi người trong công quán đều biết, chuyện có thể tiết lộ cho người nhà mình biết, rồi kể sơ lược lại với cô.

Lãnh Ninh Phương nghe xong vừa sợ vừa phục, còn chưa phát biểu cảm nghĩ thì bên kia đã truyền tin tới, Bạch Tuyết Lam ra lệnh lên đường.

———–

Phi Vũ: Chương này dài he =]]