Vương Triều Kim Ngọc Quyển 7: Thối Kính

Chương 20




Thủ lĩnh Từ dẫn mấy người trợ thủ vừa tìm được vội vàng đi về phía trước, Tuyên Hoài Phong cũng ở trong nhóm đó. Càng đến gần cổng, tiếng súng càng đinh tai nhức óc.

Vừa đến dưới cổng đã ngửi được mùi thuốc súng nồng nặc gay mũi, khiến người ta sặc sụa.

(Gốc: 门楼  = Môn lâu, là một kiểu cổng chào.)

Tuyên Hoài Phong đang đi, bỗng đỉnh đầu bụp một tiếng, y thầm than không ổn, chẳng lẽ là lựu đạn? Thuận tay chụp xuống lại là một một thứ nho nhỏ bóng loáng.

Hóa ra là một chiếc vỏ đạn rơi từ trên cổng xuống, nện lên đầu y. Y ngẩng đầu nhìn lên, lại thêm mấy chấm đen từ trên rớt xuống, vội nghiêng người tránh, nhìn xuống mặt đất, quả nhiên lại là vỏ đạn.

Từ đó có thể thấy được tình huống chiến đấu rất khốc liệt.

Không rõ thủ lĩnh Từ lấy được mấy cây súng trường từ đâu qua, phát cho mỗi người một khẩu.

Tuyên Hoài Phong nói: “Không cần cho tôi, trên người tôi có mang súng.”

Vén chiếc áo choàng dài bên người qua, làm lộ ra võ trang cùng quân trang bên trong, hai bên trái phải trang bị hai bao súng lục, cắm hai khẩu Browning sáng bóng.

Sau khi chiến đấu với quân Quảng Đông ở thủ đô, y thường bị Bạch Tuyết Lam dặn dò phải luôn mang súng theo bên người.

Trải qua trận chiến cướp xe lửa hôm qua, y càng không dám sơ xuất, buổi sáng vừa thức dậy đã lập tức đeo súng lục.

Thủ lĩnh Từ nhìn y khí khái hào hùng làm lộ hai khẩu súng lục bên hông vẫn nửa tin nửa ngờ, thầm nghĩ: Trông cũng được đấy, có phải làm màu cho đẹp mắt không thì chờ lát nữa sẽ thấy.

Thủ lĩnh Từ dẫn mọi người lên cổng.

Gã đầu bếp tên Vương Thất kêu lên: “Thủ lĩnh Từ, tôi không biết dùng thứ này, ngài không thèm dạy tôi luôn hả?”

Thủ lĩnh Từ nói: “Lên trên kia xong rồi nhìn người ta dùng thế nào thì anh dùng thế đó. Đã lúc nào rồi, chẳng lẽ tôi còn phải mời thầy đến dạy anh nữa hả?”

Vương Thất vẫn rất do dự, không chịu bước lên thang gỗ hẹp lên cổng. Người phía sau ngại gã cản đường bèn đẩy một cái, gã đành phải leo lên.

Lên tới cổng, đạn bay đầy trời. Một người đàn ông trước mặt Vương Thất chắc hẳn cũng mới vào nghề, không biết khom người né tránh, đứng thẳng tắp, một viên đạn bay tới khiến đầu hắn nổ tung mất một nửa, máu vẩy xuống đầy cổ Vương Thất.

Nhìn Vương Thất sợ đến hồn phi phách tán, hai tay bưng súng đứng thẳng tắp chẳng khác gì mục tiêu sống, Tuyên Hoài Phong lập tức tiến lên đẩy ngã gã, gân giọng nói: “Anh ở lại đây cũng là chịu chết thôi, tôi cho anh một mệnh lệnh: Đến căn phòng tối qua của Bạch thiếu gia, trong góc phòng có một cái rương lớn, ở đó có mấy hộp giấy đựng đạn, anh mau cầm đến đây cho tôi! Khẩn trương lên!”

Lúc này Vương Thất mới tỉnh táo lại, lăn một vòng lủi xuống khỏi thang.

Thủ lĩnh Từ thấy y tự tiện để cho Vương Thất đi thì trong lòng cảm thấy hơi khó chịu, vừa bắn đám thổ phỉ bên ngoài trang viên, vừa lớn tiếng nói: “Cậu là phó quan của Bạch thiếu gia phải không?”

Hiện tại, Tuyên Hoài Phong không còn lạnh nhạt với những tình cảnh hung hiểm thế này như trước kia nữa, tự tìm một bao đất ẩn mình thật kỹ, vừa đáp: “Đúng vậy.”

Ánh mắt nhìn chằm chằm phía dưới, rút khẩu Browning ngang hông ra, từ trên bắn ra hai phát súng, hai gã thổ phỉ dưới sân lập tức ngã xuống.

Thủ lĩnh Từ tập trung nhìn qua.

Con hàng ngon đấy!

Hai phát súng đều chính giữa mi tâm!

Thủ lĩnh Từ vừa mừng vừa sợ, kích động đến phát run, sớm đem hết mấy thứ không hài lòng khi nãy ném ra sau đầu, mặt mày hớn hở nói: “Bạch thiếu gia là người cực kỳ can đảm, tôi biết ngay là phó quan ngài ấy vừa mắt chắc chắn không phải đồ bỏ đi mà.”

Nghe hắn khen Bạch Tuyết Lam, dù là trong rừng mưa súng đạn, tâm trạng của Tuyên Hoài Phong vẫn rất tốt. Đùng đoàng hai tiếng, lại thêm hai gã gục xuống.

Người khác đều là súng trường bắn từng phát một, duy chỉ có y là hai tay hai súng, về mặt tốc độ thực sự không ai theo kịp, độ chính xác lại càng không ai sánh bằng.

Vừa phát uy đã khiến cho người ta cực kỳ kích động.

Bắn liên tiếp bốn phát, đám thổ phỉ phía dưới lập tức ngã xuống bốn tên.

Mắt thủ lĩnh Từ trợn ngược, vội vàng gào ầm lên: “Tổ tông tốt của con ơi! Cậu đúng là tay súng thần, sao không bảo tôi sớm! Bạch thiếu gia là thần tiên sống, cấp dưới ai cũng tài giỏi hết!”

Tuyên Hoài Phong cẩn thận nhìn khả năng bắn súng của thủ lĩnh Từ, hình như cũng không yếu, bắn ba phát thường trúng hai, không khỏi hỏi: “Khương gia có khoảng bao nhiêu người giống anh?”

Thủ lĩnh từ kiêu ngạo nói: “Khắp vùng này chỉ có mỗi mình tôi thôi. Nếu trang viên Khương gia có thể lôi ra mấy người thì đám thổ phỉ này còn dám động tới nữa à? Khương lão phu nhân dùng rất nhiều tiền mời tôi đến, tôi thấy bà ấy già cả, chống đỡ sản nghiệp vất vả quá nên mới đồng ý đấy. Cái hôm thiếu gia lên thị trấn, tôi đã bảo tôi đi cùng với cậu ấy mà cậu ấy bảo không cần. Bằng không sao lại bị người ta bắt cóc tống tiền thế này chứ?”

Tuyên Hoài Phong bắn một tràng, đạn trong súng cạn sạch, hai tay linh hoạt nhấc một cái, hai băng đạn trống rơi xuống sàn gạch trước mặt, tiếp theo lại lướt nhẹ qua eo một cái, hai băng đạn dự phòng lập tức thế chỗ.

Khẩu súng lục của y đón hướng băng đạn đi lên, hơi mượn lực ở hông, lạch cạch hai tiếng, băng đạn đã được thay xong, tựa như sử dụng ma thuật.

Thủ lĩnh Từ ai u một tiếng, thở dài nói: “Đòn này mới đúng là võ thuật hàng thật giá thật nè!”

Giọng nói cực kỳ hâm mộ.

Tuyên Hoài Phong cười khẽ.

Ban đầu thấy Bạch Tuyết Lam chơi ngón đòn này quá lưu loát, vô cùng phóng khoáng, y bèn hạ quyết tâm bắt chước theo, bởi thế mà âm thầm luyện tập không biết bao nhiêu lần.

Không ngờ hôm nay lại có đất dụng võ, phóng khoáng thì phóng khoáng thật, nhưng Bạch Tuyết Lam không tận mắt nhìn thấy được… đúng là hơi đáng tiếc.

Tuyên Hoài Phong nói: “Là trang hảo hán, không bột cũng khó gột nên hồ. Tôi chỉ mang theo có hai khẩu súng và hai băng đạn dự bị. Nếu anh đầu bếp kia không quay lại thì chắc tôi đành bó tay. Anh ta sẽ không sợ quá mà trốn chứ?”

Thủ lĩnh Từ trừng mắt nói: “Anh ta dám? Chạy qua chạy lại có chạy ra khỏi trang viên Khương gia được không? Nếu anh ta không trở về, làm chậm trễ đại sự, vậy thì chờ chuyện bên này xong xuôi, tôi sẽ quất anh ta chết tươi!”

Thế nhưng, Vương Thất lại trở lại.

Một tay cầm hộp đạn, co đầu rút cổ lần theo tường, đến bên cạnh Tuyên Hoài Phong thở hổn hển nói: “Ngài xem, có phải cái này không?”

Tuyên Hoài Phong nói: “Đúng rồi, khổ cho anh.”

Đúng lúc đạn trong súng y đã bắn hết, vội vã cúi đầu lắp thêm đạn.

Vương Thất nói: “Cho dù có khổ thì tôi vẫn phải liều cái mạng nhỏ mà tới thôi, mới vừa nãy có một viên đạn sượt qua cánh tay tôi luôn ấy. Tôi xong việc rồi, để tôi xuống dưới trước đi.”

Thủ lĩnh Từ đâu để gã đi, hung ác hầm hừ nói: “Mọi người ai cũng liều mạng hết, anh thì cao quý lắm nhỉ? Anh ở lại làm trợ thủ cho Tuyên phó quan! Anh mà dám chạy, tôi cho anh nếm thử mùi vị đạn xuyên từ sau lưng ra trước xem sao!”

Tuyên Hoài Phong vốn muốn nói không cần, song y lại đổi ý, cần người hỗ trợ nạp băng đạn thì y mới rảnh tay, bởi vậy liền nói với Vương Thất: “Nhiệm vụ của anh không khó, cứ làm theo tôi thế này thôi.”

Y làm mẫu cho gã, lại an ủi: “Anh cúi đầu ngồi ở đây, có bao đất cản rồi, đạn không đụng được tới anh.”

Vương Thất hết cách, đành phải đầy mặt đau khổ ngồi lắp băng đạn.

Tuyên Hoài Phong thay băng đạn đã được nạp đầy, xuyên qua khe hở của bao đất nhìn đám thổ phỉ bên ngoài, ngưng thần nín thở, vừa cướp cò liền có chiến tích.

Vừa lơ đãng quay đầu lại lại thấy phía bên kia cầu thang chật hẹp lộ ra mái đầu muối tiêu, hình như là kiểu tóc của phụ nữ. Y không khỏi kinh ngạc, thầm nghĩ: Ngay cả bà cụ ở trang viên Khương gia cũng bị phái tới bắn nhau sao?

Lại nhìn một lần, quả nhiên bên kia lộ ra gương mặt một người phụ nữ già, bà đang từ từ bước lên cổng.

Thủ lĩnh Từ thấy y quay đầu nhìn nên cũng nhìn theo, hắn lập tức sững sờ, vội vàng đưa bà cụ đến phía sau bao đất, hỏi: “Lão phu nhân, người lên đây làm gì? Chỗ này là chỗ đoạt mạng đấy.”

Nghe xưng hô này, Tuyên Hoài Phong dù chưa thấy qua, song cũng thầm đoán được đây là lão chủ mẫu của trang viên Khương gia.

(Lão chủ mẫu: Người phụ nữ đứng đầu trong nhà.)

Lúc mới lên, Khương lão phu nhân còn miễn cưỡng bình tĩnh, nhưng vừa nhìn đám thổ phỉ hung thần ác sát ở bên dưới, sắc mặt bà trở nên cự độ hoang mang, khàn giọng nói: “Sao tôi thấy tình cảnh này hung hiểm quá vậy? Bình thường thổ phỉ đến cửa đều đưa thiếp tới trước, dù thế nào cũng để cho chúng ta biết là chúng cần bao nhiêu tiền mà. Sao bây giờ lại trực tiếp bắn giết nhau rồi?”

Thủ lĩnh Từ nói: “Vừa tới đã nổ súng, hoàn toàn không có ý đòi tiền. Tôi thấy thế tàn bạo của bọn nó như đến tìm kẻ thù vậy.”

Khương lão phu nhân lập tức rưng rưng, hối hận, vỗ đầu gối nói: “Tôi đúng là già rồi đâm lẫn, không nên tiếc rương tiền kia mà để cho thập tam thiếu gia của Bạch gia đi đánh đám thổ phỉ kia mới phải. Giờ giết hổ không xong, bị hổ tới cửa trả thù rồi.”

Thủ lĩnh Từ lắc đầu đáp: “Tôi thấy đám người này không phải đám bắt cóc đại thiếu gia ở Lão Hổ Sơn. Đám ô hợp ở Lão Hổ Sơn lấy đâu ra nhân số lẫn súng ống thế này? Giờ cũng chẳng cần quan tâm vì sao bọn chúng đến đây, cứ đánh thôi. Nếu thật sự để bọn chúng xông vào tắm máu Khương gia mới là xong đời.”

Khương lão phu nhân hoảng hốt, run lẩy bẩy nói: “Cái gì? Bọn họ còn muốn tắm máu, diệt sạch Khương gia chúng ta? Thù ở đâu mà lớn như vậy? Ông trời ơi, Bồ Tát ơi…”

Thủ lĩnh Từ nhìn lão phu nhân sợ hãi như sắp hồn lìa khỏi xác, vội an ủi: “Ngài an tâm, chúng tôi có đổi mạng cũng không để cho thổ phỉ xông vào đây một bước. Báo ngài biết, vị phó quan này là bảo bối sống của Bạch thiếu gia, bắn súng như thần, bách phát bách trúng. Có ngài ấy ở đây, hôm nay Khương gia gặp được vận may lớn rồi!”

Hắn đưa tay chỉ sang Tuyên Hoài Phong, ánh mắt Khương lão phu nhân hiển nhiên rơi trên người y.

Tuyên Hoài Phong vẫn hoàn toàn không phân tâm, hai khẩu Browning liên tục nhắn bắn, bởi Khương lão phu nhân nhìn mình nên y đành khẽ gật đầu với bà.

Khương lão phu nhân chỉ sợ y bắn thiếu một phát súng, thổ phỉ sẽ phá cửa mà vào, thấy y dừng động tác cướp cò liền nông nóng nói: “Ngài cứ làm việc của ngài đi, không cần để ý tới bà già này đâu.”

Thật ra thì trong lòng Tuyên Hoài Phong vốn không có ý định hàn huyên tâm sự gì với bà. Nghe bà nói vậy cũng biết bà đang rất sợ, y liền tốt tính cười một tiếng, quay đầu lại, chuyên tâm tiếp tục đối phó thổ phỉ.

Có Vương Thất trợ giúp, việc đổi băng đạn rất thuận lợi, Tuyên Hoài Phong càng thoải mái, tựa như có thần linh trợ giúp, càng bắn càng nhanh, càng thêm chính xác.

Nhất là đám đến gần y – ngay phía dưới cửa trang viên Khương gia, đúng là vừa bước vào đã hét lên rồi đổ gục. Trong chu vi mười mét này đã trở thành vùng đất chết, rất nhiều thi thể trúng đạn ngay giữa mi tâm.

Tuyên Hoài Phong hai tay đều làm việc, lại tiếp tục bắn hết sạch đạn, đang cúi đầu lấy băng đạn đã được nạp đầy, bỗng nhiên nghe trên cổng có người kêu to: “Rút! Rút quân!”

Y nhìn thoáng ra bên ngoài.

Đám thổ phỉ thực sự không tấn công nữa, ngược lại còn lui về sau.

Người trên cổng trang viên Khương gia kích động hoan hô, bỗng tiếng súng nổ ầm một cái, mọi người cả kinh ngẩn cả ra. Trong đám thổ phỉ lui về sau lại thêm một tên ngã xuống.

Sắc mặt thủ lĩnh Từ thay đổi, tức giận mắng to: “Tên nào nổ súng? Mẹ nhà nó! Nhìn thấy chúng nó rút rồi mà còn bắn chết thêm một tên của chúng nó nữa, nếu chọc cho chúng nó điên lên tấn công tiếp thì chẳng phải là tìm đường chết à?”

(Nguyên văn: 直娘贼 = cẩu tặc không biết liên sỉ, mang cả mẹ mình đi bán. Hay hiểu đơn giản là một câu chửi tục thôi. Kiểu Tổ sư nó, con bà nó…)

Khương lão phu nhân vốn đang cực kỳ vui mừng vì sống sót qua đại nạn, vừa nghe những lời đó của thủ lĩnh Từ liền sợ hãi, thiếu chút nữa ngất xỉu.

Nhìn xuống dưới, may mắn là đám thổ phỉ kéo đồng bọn bị thương lẫn súng ống vội vã rời đi, không hề có dấu hiệu tấn công lại.

Trái tim Khương lão phu nhân trở về lồng ngực, nói với thủ lĩnh Từ: “Lần này công lao của cậu rất lớn, chờ xong việc, tôi tuyệt không để cậu uổng công vất vả đâu.”

Xoay người, mắt đầy cảm kích nói với Tuyên Hoài Phong: “Chàng trai à, mạng đám người trong trang viên Khương gia chúng tôi đều do cậu cứu cả! Cậu tên gì vậy?”

Tuyên Hoài Phong quay về phía bà lão, cảm thấy cầm súng lục không lễ phép nên chẳng quan tâm họng hai khẩu Browning vẫn đang nóng bèn cắm trở lại bao súng, dè dặt cười nói: “Tôi thật không dám đảm đương từ cứu mạng này. Tôi tên Tuyên Hoài Phong, thập tam thiếu gia của Bạch gia – Bạch Tuyết Lam là cấp trên của tôi.”

Lại nói về Tống Nhâm, hắn dẫn mấy người Bạch Tuyết Lam lưu lại, hơn nữa còn các thương binh bắn được súng đều lên cổng chiến đấu.

Trước đó thổ phỉ công kích hung hãn, hắn chỉ chú tâm giết thổ phỉ, không chú ý tới có ai lên cổng trợ giúp.

Sau đó, thấy thổ phỉ phía dưới chết nhiều đến phát hoảng thì  cũng hơi giật mình. Thầm nghĩ: Viện binh ở đâu mà dũng mãnh như thế?

Tống Nhâm cũng muốn nhìn người thật ra sao, nhưng đành chịu vì trước mặt là đám bao đất chất cao, vừa vặn che tầm nhìn giữa hắn và Tuyên Hoài Phong. Nếu cố tình đi vòng qua bao đất, mạo hiểm ăn đạn để nhìn trộm xem dáng vẻ người ta ra sao… vậy cũng không hay lắm.

Cho nên, tuy cùng ở trên cổng, Tống Nhâm vẫn không biết Tuyên Hoài Phong đã thành chiến hữu của mình.

Bây giờ thổ phỉ rút quân, Tống Nhâm cầm khẩu súng trường họng còn bốc khói đi vòng ra sau bao đất, bất ngờ nhìn thấy Tuyên Hoài Phong đang cắm súng lục vào bao, hắn lập tức sửng sốt.

Suy nghĩ một hồi bèn hiểu ra, mà càng nghĩ thì càng đổ mồ hôi lạnh.

Tống Nhâm sải bước đi tới, hô lên với Tuyên Hoài Phong: “Tổ tông sống ơi! Tổ tông sống của tôi ơi! Nơi đạn bay đầy trời thế này, ngài chạy qua đây làm gì, để cho tổng trưởng biết thì tôi còn sống được nữa không cơ chứ? Tôi đúng là… Thôi đừng nói gì cả, mau theo tôi xuống dưới!”

Hắn thật sự nóng nảy, chẳng quan tâm vẫn đang ở trước mắt Khương lão phu nhân, vội kéo Tuyên Hoài Phong xuống thang gỗ.

Có người của trang viên Khương gia ở đây, Tuyên Hoài Phong đành phải dùng một tay gỡ tay Tống Nhâm ra, quẫn bách nói: “Thổ phi rút hết rồi, anh đừng thần hồn nát thần tính nữa. Có lo lắng cũng không thể ở chỗ này được. Gia chủ còn đang nhìn kia kìa, mau buông tay ra.”

Tống Nhâm tính bướng như trâu, sống chết không chịu thuận theo, nhất định bắt Tuyên Hoài Phong phải theo mình đi xuống ngay.

Đang lằng nhằng dây dưa, thủ tĩnh Từ chợt giương cao giọng gào một tiếng: “Thôi xong! Đám chó kia vẫn chưa từ bỏ!”

Mọi người nhìn theo hướng hắn chỉ, đám thổ phỉ rút đến chân núi lại không lui tiếp. Hiện tại đang hì hục đẩy hay thứ nặng nề ra, dựng trên mặt đất.

Tống Nhâm nheo mắt nhìn thử, đôi mắt chợt trợn tròn, thất thanh kêu lên: “Mẹ nó chứ! Đừng bảo là đang dựng đại bác đấy?”