[Vương Triều Kim Ngọc] - Quyển 5 - Tranh Vanh

Quyển 3 - Chương 45: Ngoại truyện : Băng sương phong cốt, ngọc tinh thần




Xuống máy bay, chân đạp lên mặt đất vững trãi, trong đầu Tuyên Hoài Phong liền nghĩ: Rốt cuộc đã đến Pháp.

Paris – thủ đô nước Pháp, là một thành phố nổi tiếng gần xa về nghệ thuật và sự lãng mạn.

Tuy nhiên, khi rời khỏi Trung Quốc, tâm trạng hứng khởi đến nơi này đi dạo đâu phải vì nghệ thuật cùng lãng mạn.

Tuyên Hoài Phong tò mò quan sát chung quanh, cùi chỏ bị người khác chạm khẽ, y liền quay đầu lại.

Bạch Tuyết Lam đứng sau lưng y, cười hỏi: “Sao vậy, thành phố này có xứng với thời gian anh bỏ ra để học ở đây không?”

Tuyên Hoài Phong lắc đầu nói: “Đúng là những lời cuồng vọng. Cả một thành phố, vậy mà anh lại quay qua hỏi có xứng với anh hay không?”

Trên mặt Bạch Tuyết Lam tồn tại vẻ tự tin chắc chắn, bởi ngồi lâu trên máy bay nên thực sự hơi bức bối, cố ý tìm chuyện thoải mái nói cùng Tuyên Hoài Phong, trái lại lại hứng thú với câu chuyện, hỏi ngược: “Chẳng lẽ không phải vì anh từng du học ở đây, cho em mới chịu tới xem thử? À, anh hiểu rồi, em là sang Pháp ngắm phong cảnh.”

Tuyên Hoài Phong nói: “Đoán rất đúng. Quản anh du học ở đâu làm gì. Em chỉ vì ngắm những địa danh nổi tiếng này mà đến thôi. Đừng đứng ở đây nữa, cẩn thận cản đường người khác, đi nhanh đi. Em đói, anh đói không?”

Bạch Tuyết Lam nói: “Em cứ giận anh đi, đến lúc đó em sẽ biết hậu quả ra sao. Nếu tới Anh, đó là địa bàn của em. Bây giở ở Pháp, chính là địa bàn của anh. Quyền hành ăn, mặc, ở, đi lại đều trong tay anh, chẳng phải việc gì em cũng phải nghe anh à?”

Cười nói, liền đưa Tuyên Hoài Phong ra ngoài.

Đã đưa người yêu tới Pháp, Bạch Tuyết Lam chẳng thể nào không chuẩn bị gì, hơn nữa còn chuẩn bị hết sức ân cần.

Hắn từng sinh sống ở đây một thời gian, tiếng Pháp nói lưu loát, lại hiểu các loại hưởng thụ của người Pháp, trước boa một ít tiền mặt của Pháp, gọi người đưa hai kiện hành lý bên người đến khách sạn đã đặt sẵn.

Hắn lại đưa Tuyên Hoài Phong ngồi xe đến một nhà hàng có chút tuổi tác, ăn một bữa tiệc danh tiếng lừng lẫy của Pháp.

Xuyên qua tấm thủy tinh trong suốt của nhà hàng, trông về phía xa, đó là những người phụ nữ tao nhã đi lại trên đại lộ Champs Elysees. Trước bữa tiệc là rượu Brandy anh đào, tiếp theo là bánh quy nhỏ với quả ô liu, ngoại trừ món chính là gan ngỗng béo hơi quá ngấy, còn lại, Tuyên Hoài Phong vẫn khá thỏa mãn.

Lúc này, anh chàng người yêu Bạch Tuyết Lam vừa kiêm chức hướng dẫn viên du lịch, vừa hưởng thụ từng món pháp ngon lành được đưa lên, vừa chậm rãi nói: “Hành trình ngày mai thế nào, anh sẽ nghe theo ý em hết. Nếu muốn ngắm kiến trúc, cung điện Versailles và nhà thờ Madeleine đều là điểm đến cực đẹp; Nếu muốn thoải mái, chúng ta sẽ ngồi thuyền trôi trên sông Seine; Nếu muốn cảm thụ phong cảnh con người Pháp, chúng ta sẽ tới đại lộ Champs Elysees, tìm một quán cà phê hàng đầu, bằng không thì đến Place de la Bourse đi, ban công ở đó rất đặc sắc, ngồi dưới hành lang ngắn phong cảnh, có thể cảm nhận được dư vị tráng lệ của đế quốc Pháp thời xưa.”

Hắn nói một hồi, Tuyên Hoài Phong vẫn lắc đầu.

Bạch Tuyết Lam quan sát y, nói: “Vẫn không trúng ý em? Không thành vấn đề, ở Paris này ấy mà, nơi đáng giá để tham quan rất nhiều, cuối cùng anh sẽ tìm được nơi em muốn tới. Vậy Khải Hoàn Môn trứ danh thì sao, em có muốn tới đó đi dạo không?”

Tuyên Hoài Phong càng lắc đầu.

Lúc này, bồi bàn ngoại quốc trong phòng ăn đã cung kính đưa kem hoa quả tới.

Tuyên Hoài Phong vừa dùng chiếc thìa bạc nhỏ khuấy nhẹ kem trong chiếc đĩa sứ trắng, khóe miệng hơi cong, vừa chậm rãi nói: “Không gạt anh, trong lòng em đã sớm có một nơi nhất định phải đến. Thử kiểm tra anh xem nào, anh có đoán được không?”

Bạch Tuyết Lam thích nhất là nói chuyện thú vị thế này khi ở bên Tuyên Hoài Phong, hắn không khỏi mỉm cười, hứng thú hỏi: “Đoán được thì sao? Nếu đoán đúng, anh sẽ yêu cầu khen thưởng đấy.”

Tuyên Hoài Phong hỏi lại: “Tại sao anh không hỏi, nếu không đoán được sẽ bị phạt ra sao? Đừng nói về mấy thứ kia đấy, anh cứ đoán trước đi. Bất quá, chỉ cho anh ba cơ hội.”

Bạch Tuyết Lam nói: “Được.”

Cơ thể dựa lên ghế tựa ngồi thẳng dậy, thái độ tỏ ra nghiêm túc, suy nghĩ một lúc bèn hỏi: “Danh tiếng của Opéra Garnier cực kỳ lớn. Em muốn đi nghe chút ca kịch của người ngoại quốc sao?”

Tuyên Hoài Phong lắc đầu.

Bạch Tuyết Lam suy nghĩ, nói: “Anh biết, em thích tĩnh chứ không thích động, tuyệt đối không phải nơi náo nhiệt rồi. Khắp Paris chỉ có một cây cầu cổ kính nhất, là cây cầu đá đầu tiên của Paris, tên Le Pont Neuf. Trong lòng em đang nghĩ đến nơi này, đúng không?”

Ý cười trên mặt Tuyên Hoài Phong sâu hơn, ánh mắt sáng ngời nhìn Bạch Tuyết Lam, cười nói: “Anh thực sự hiểu điều em yêu thích đấy.”

Bạch Tuyết Lam bèn đắc ý. “Anh biết mà.”

Bộ dạng kia, dường như nếu không phải đang ngồi trong phòng ăn cực xa xỉ của Pháp, không muốn để người khác chú ý, hắn sẽ vỗ tay tán thưởng.

Chằng ngờ, Tuyên Hoài Phong tiếp tục câu nói trước đó, song lại rẽ nó sang hướng khác. “Thế nhưng, anh đoán sai rồi. Em chưa quen thuộc với Paris mà, đâu biết có một cây cầu cổ kính như thế, mấy ngày nữa thực sự muốn tới đó ngắm thử. Cơ mà hiện tại, nơi mà trong lòng em muốn đến thì anh vẫn chưa đoán ra. Ba cơ hội, anh đã dùng hết hai, cơ hội cuối cùng vẫn đoán sai thì em sẽ tiết lộ đáp án. Anh thấy thế nào?”

Lúc y nói tới cơ hội cuối cùng liền dựng thẳng ngón trỏ thon dài lên, hoạt bát quơ quơ trước mắt Bạch Tuyết Lam.

Đại khái là rất hiếm khi thắng nổi Bạch Tuyết Lam, cho nên y đặc biệt thể hiện chút dí dỏm hoạt bát.

Bạch Tuyết Lam thấy trong lòng như thiêu đốt lại đành phải nghiến răng, thầm muốn nắm bàn tay ấy qua chiếc bàn, dùng răng cắn một cái trên ngón tay trắng trẻo xinh đẹp ấy, lưu lại đó một dấu răng mới thỏa.

Hắn liền quyết tâm đoán ra suy nghĩ của người yêu.

Nhắm mắt suy nghĩ một hồi, bỗng nhiên như nghĩ ra điều gì, hắn vội vã mở mắt, cực kỳ tự tin mà nói với Tuyên Hoài Phong: “Anh đoán ra rồi, chuẩn xác là cái này, không thể nghi ngờ được.”

Tuyên Hoài Phong lại cười nói: “Mời nói.”

Bạc Tuyết Lam nói: “Nhất định là nhà thờ Đức Bà của Paris rồi. Sao anh lại không nghĩ tới nó nhỉ. Gần đây em hay đặt sách của Hugo bên cạnh gối. Đáng lẽ phải sớm đoán ra. Sao nào? Đoán đúng rồi, mời em công bố phần thưởng đi nào.”

Trong vẻ hòa nhã, Tuyên Hoài Phong không khỏi hơi cười chế nhạo một tiếng, nói: “Phần thưởng thực sự cực lớn. Em vốn định treo thưởng nếu anh đoán đúng, trong thời gian ở Paris, phần thưởng lớn là em sẽ nghe lời anh mọi việc. Rất đáng tiếc, anh lại đoán chẳng ra.”

Bạch Tuyết Lam ngẩn ra: “Đoán sai rồi?”

Tuyên Hoài Phong nói: “Đoán sai rồi.”

Bạch Tuyết Lam thế nhưng thua vẫn phong độ, lộ ra nét cười nói: “Em khơi lòng hiếu kỳ của anh lên cực đại rồi đấy. Mời em ra đáp án nào.”

Mầy ngày gần đây, Tuyên Hoài Phong đi theo Bạch Tuyết Lam, tiếng Pháp có chút tiến bộ, thấy Bạch Tuyết Lam hỏi bèn dùng tiếng Pháp khẽ nói ra một từ: “La Tour Eiffel.”

Bạch Tuyết Lam nghe xong lại có chút thất vọng nho nhỏ, hỏi: “Nhiều nơi tốt như thế cũng không lọt vào mắt em. Sao lại cứ hứng thú với cái thứ xấu xí kia chứ?”

Tuyên Hoài Phong nói: “Thứ xấu xí? Em lại cảm thấy nó rất có giá trị để ngăm nhìn. Khi còn ở Trung Quốc, nghe được ít tin đồn về nó, lúc đó em đã nghĩ, nếu có may mắn được đến Pháp, kiểu gì cũng phải trèo lên đó xem thử một chút. Anh có chịu đi cùng không nào?”

Bạch Tuyết Lam nói: “Đi cùng thì khẳng định sẽ đi cùng rồi. Sáng sớm mai anh sẽ dẫn em đi luôn.”

Tuyên Hoài Phong lại nói: “Ăm cơm xong rồi đi thì sao?”

Bạch Tuyết Lam nói: “Mới ngồi máy bay, em cũng mệt mỏi rồi. Cái tháp sắt đấy cao lắm, mặt trời vừa xuống núi, gió nơi đó sẽ lớn, cảm lạnh thì phải làm sao đây?”

Tuyên Hoài Phong nói: “Gió lớn càng tốt, em đang muốn cảm nhận xem sao. Mặc thêm một lớp áo nữa, em nghĩ không đến nỗi cảm lạnh đâu.”

Đối với yêu cầu của người yêu, Bạch Tuyết Lam luôn trăm phương nghìn kế muốn thỏa mãn, thấy Tuyên Hoài Phong kiên trì, hắn cũng sẽ không ngăn cản.

Thưởng thức xong bữa tiệc Pháp nổi tiếng tinh tế, thanh toán xong, Bạch Tuyết Lam liền gọi ô tô đưa bọn họ đến tháp Eiffel. Bởi sợ Tuyên Hoài Phong cảm lạnh, trên đường lúc băng qua một cửa hàng quần áo, hắn bảo tài xế dừng lại, đi vào mua một chiếc áo khoác.

Đến nơi cần đến, xuống khỏi xe ô tô, chiếc tháp sắt to lớn đó đứng sừng sững trước mặt.

Đúng là cao đến khó lòng tưởng tượng.

Ở phía dưới tháp, ngẩng đầu nhìn không thấy đỉnh, nếu không cố gắng ngửa ra sau thì rất khó để nhìn thấy đường nét sắc nhọn ở tít trên cao.

Bạch Tuyết Lam nói: “Thấy chưa, là một thứ đồ chơi bằng sắt thôi. Nếu nói đến kiến trúc đẹp thì tuyệt không so được với cung điện Versailles hay những tòa giáo đường cổ kính kia. Anh thực không hiểu, sao em lại thích nó chứ?”

Tuyên Hoài Phong cười nhẹ một tiếng, thâm ý nói: “Em thích nó cũng liên quan một chút với anh. Anh có muốn đoán tiếp không?”

Bạch Tuyết Lam nói: “Thứ này đều làm từ sắt, ý của em là tính anh quá mạnh mẽ, quá cứng rắn?”

Tuyên Hoài Phong nói: “Vậy thì chưa hẳn, anh nghĩ sâu hơn một chút xem, nghĩ ra, em sẽ thực sự thưởng cho, thế nào? Cơ mà chúng ta đừng đứng đơ ở đây suy nghĩ ngây ngẩn nữa, trèo lên xem một chút rồi nói.”

Y vẫn luôn lịch sự tao nhã, hôm nay lại cực kỳ hăng hái, cũng hơi trẻ con, kéo Bạch Tuyết Lam, một tiếng trống làm hăng hái tinh thần mà leo lên bậc thang tháp sắt.

Tháp sắt nổi tiếng này cao hơn ba trăm mét, phân thành ba tầng.

Chỉ là, tầng thứ nhất cao chừng năm, sáu mươi mét.

Cứ đi một hơi như vậy, đến mái tầng thứ nhất, gò má Tuyên Hoài Phong đã lộ ra màu đỏ sau khi vận động, xinh đẹp đến nỗi khiến tim người ta rung động.

Bạch Tuyết Lam sợ y chảy mồ hôi, trúng gió cảm lạnh, hắn vội vàng giúp y lau mồ hôi trên trán, không quên chức trách hướng dẫn viên du lịch, kéo Tuyên Hoài Phong đứng bên lan can sắt nhìn ra xa, chỉ về dòng sông thanh nhã xinh đẹp phía dưới, nói: “Đó là sông Seine. Từ đây nhìn sang chính diện chính là Palais de Chaillot. Phía nam là công viên Champ-de-Mars. Em xem, đó là học viện quân sự Pháp.”

Lúc này ánh chiều tà đã tản bảy tám phần, Tuyên Hoài Phong đưa mắt nhìn về nơi xa, thủ đô nước Pháp giữa cảnh hoàng hôn được trời đất ban tặng, phủ lên một tấm lụa mỏng mềm mại, diễm lệ.

Sông Seine dưới chân lẳng lặng trôi, đài phun nước trong khoảng sân rộng lớn của Palais de Chaillot vảy ra những bọt nước nhỏ. Đó, là bức tranh phong cảnh khiến người ta khó quên.

Song, dù y cảm thán cảnh đẹp đó của nước Pháp, nhưng cũng không dừng chân lâu lắm, thúc Bạch Tuyết Lam nói: “Em biết tháp Eiffel có ba tầng, nghe nói tầng cao nhất cao hai trăm bảy mươi hay tám mươi mét gì đó. Chúng ta đi lên đó đi.”

Bạch Tuyết Lam kinh ngạc. “Em nhé, hôm nay đúng là điên rồi. Mới ngồi máy bay đã đủ mệt mỏi, thế mà lại vội vàng đi làm mấy thứ tiêu hao thể lực này. Em có biết là muốn lên nơi cao nhất phải đi chừng một, hai nghìn bậc cầu thang không?”

Tuyên Hoài Phong nói: “Không phải là leo cầu thang sao? Thái Sơn chúng ta còn leo được, chẳng lẽ còn phải e ngại một tòa tháp sắt? Huống chi, em vốn đến vì điều này mà.”

Y lôi kéo Bạch Tuyết Lam, vô cùng kiên quyết leo lên tháp cao.

Đến tầng thứ hai rồi, lúc này nhìn qua lan can, đã vượt qua độ cao một trăm mét, Tuyên Hoài Phong lại chẳng sợ hãi chút nào, trái lại còn vô cùng thỏa mãn, nói với Bạch Tuyết Lam: “Nhìn xem, không phải lại một tầng rồi sao? Ngại gì lên thêm một tầng nữa.”

Lau mồ hôi, lập tức tiếp tục đi lên.

Nhưng tầng thứ ba này thực sự rất cao. Mà Tuyên Hoài Phong lại cố ý muốn bước từng bậc từng bậc cầu thang để lên. Cứ như vậy đi một lúc, nghỉ một lúc, đã tiêu tốn không ít thời gian.

Đợi đến lúc cuối cùng cũng leo lên được tầng cao nhất, ánh chiều ta đã tan hết, khắp thành phố đều mở đèn điện. Thành phố Paris lớn như vậy, dưới tầm mắt trải dài ra chung quanh, đã mang dáng vẻ lung linh xinh đẹp tuyệt trần.

Nơi cao gió lớn.

Gió mạnh thồi vù vù bên tai.

Lúc leo hơn nghìn bậc cầu thang sắt, Tuyên Hoài Phong nóng đổ mồ hôi khắp người, y cởi chiếc áo khoác dày mới mua trên đường ra, Bạch Tuyết Lam cầm giúp. Lúc này, Bạch Tuyết Lam vội dùng áo khoác che kín Tuyên Hoài Phong, vẫn sợ thiếu, hắn dùng một cánh tay kéo y vào lòng.

Dựa vào lan can, hững hờ nhìn phong cảnh dưới chân, thế giới tựa như trở nên xa cách.

Bạch Tuyết Lam nghe tiếng thở dồn dập của người yêu trong lòng mình dần bình phục.

Mặc dù có tiếng gió gào thét bên tai, song lại sinh ra loại cảm giác cực kỳ thỏa mãn, sinh ra sự yên tĩnh đến dị thường.

Hai người đứng ở nơi cao của Paris, cứ ôm nhau như vậy, tựa hồ không muốn phá vỡ cảm giác thanh thản mê mang này, đôi bên đều trầm mặc.

Hồi lâu, Bạch Tuyết Lam nói khẽ: “Anh không biết tại sao em lại muốn leo lên tòa tháp Eiffel này, bất quá, anh lại bỗng nhiên hiểu ra, tại sao mình lại muốn leo lên đây.”

Tuyên Hoài Phong thoải mái dựa vào hắn, hỏi nhỏ: “Vì sao?”

Bạch Tuyết Lam: “Em xem, đoạn đường chúng ta đi thực khổ sổ, cuối cùng kết quả là đã đi tới nơi. Chẳng phải cũng như leo lên một tòa tháp cao sao.”

Tuyên Hoài Phong không lên tiếng.

Nhưng Bạch Tuyết Lam chẳng cần quay đầu nhìn, chỉ dựa vào chút động tĩnh nơi thân thể tiếp xúc với người yêu, hắn cũng biết y đã chậm rãi gật đầu.

Bạch Tuyết Lam nói: “Em nói đúng. Nơi này quả rất đáng giá để ngắm nhìn. Anh cùng em đứng ở đây, nhìn trời đất này, quả thực hạnh phúc đến nỗi chẳng diễn tả được bằng lời.”

Tuyên Hoài Phong ở trong vòng tay hắn, khẽ cười thật ngọt ngào.

Bạch Tuyết Lam chợt nhớ tới đoạn đối thoại trước đó, hỏi: “Em nói em thích tháp sắt này là có chút liên quan đến anh, nói vậy là sao?”

Tuyên Hoài Phong hỏi: “Anh không đoán sao? Phần thưởng kia thì thế nào đây?”

Bạch Tuyết Lam đáp: “Anh thà không cần phần thưởng cũng muốn nghe chính miệng em nói.”

Tuyên Hoài Phong nói: “Đây là lý lẽ gì chứ?”

Bạch Tuyết Lam cười đáp: “Anh có một loại dự cảm thần bí. Em đích thân nói ra, đó chính là phần thưởng của anh.”

Tuyên Hoài Phong nghe xong, cúi đầu suy nghĩ một chút, vành tai, quả thực hơi đỏ lên.

Bạch Tuyết Lam đã ngứa răng từ khi còn trong phòng ăn, lúc đó không thể không nhịn, hiện tại ở trên tháp sắt không nhiều người lắm, họ đều đang chú ý ngắm phong cảnh, chẳng mấy ai quá chú ý đến hắn và Tuyên Hoài Phong.

Vậy cần gì phải nhịn nữa?

Đưa cổ qua, dùng hai chiếc răng cửa ngậm lấy vành tai người yêu, như đang ăn món ăn cao quý của nước Pháp, nhấm nháp từng chút một.

Tuyên Hoài Phong bị cắn đến khẽ run lên, quay đầu nói: “Đừng cắn, ngứa lắm.”

Bạch Tuyết Lam hỏi: “Vậy em thẳng thắn coi, sao vành tai lại đỏ?”

Tuyên Hoài Phong nói: “Thẳng thắn thì thẳng thắn, cơ mà anh không được làm càn nữa đấy. Muốn nói chuyện thì phải nói cho đứng đắn.”

Bạch Tuyết Lam cười cực kỳ quyến rũ, quả thực dễ thương lượng đến kỳ lạ, nói: “Được, chúng ta nói chuyện đứng đắn.”

Tuyên Hoài Phong trầm ngâm, nói: “Em nghe nói, thời điểm tháp Eiffel mới xây dựng xong, nó thực sự không được người Paris để ý. Anh xem phong cảnh lẫn con người Paris xem, ưu nhã lãng mạn như vậy, khắp nơi đều mang chất thơ cổ điển. Duy chỉ có tòa tháp sắt này là như một người khổng lồ bằng sắt vậy, buốt giá sắc nhọn, cao ngạo thình lình đứng sừng sững ở nơi đây. Mấy năm nay, nó cứ đứng thẳng mà chẳng ai để ý như vậy, dần dần lại như trở thành sống lưng của Paris. Lúc đó, em nghe xong lời giới thiệu như vậy liền sinh ra chút cảm giác ngưỡng mộ nơi này.”

Bạch Tuyết Lam cân nhắc lời y, thở dài cảm thán một tiếng, song lại hỏi: “Nhưng những lời này của em liên can gì đến anh?”

Tuyên Hoài Phong quay đầu lại, nhìn Bạch Tuyết Lam, cười nói: “Anh không cảm thấy anh và tòa tháp sắt này có vài phần tương đồng sao?”

Chẳng hiểu sao, sự khiếm tốn hiếm thấy của Bạch Tuyết Lam lại dâng lên, hắn cười nói: “Vậy thì quá khen rồi. Người như anh đây, làm việc chỉ quan tâm thứ mình thích hay không, chẳng qua là muốn sống tự do tự tại chút thôi, đâu phải vì muốn trở thành sống lưng, trụ cột của nơi nào.”

Tuyên Hoài Phong nói: “Có vài điều chắc anh không biết, nhưng vì em hiếu kỳ với nơi đây nên đã cố tình tìm hiểu đôi chút trong tạp chí nước ngoài. Ý tưởng của người thiết kế tòa tháp sắt này quả thực rất kỳ diệu. Tháp Eiffel là lấy cốt cách của con người làm ý tưởng để hình thành đấy.”

Bạch Tuyết Lam nói: “Nói vậy, hôm nay hai chúng ta đang ở bên trong phần xương cốt của tòa tháp sắt to lớn này?”

Tuyên Hoài Phong nói: “Không tồi. Chúng ta đã chịu không ít đắng cay để leo lên nơi cao, nơi có thể nhìn thấy thế giới to lớn này, đứng trong tòa tháp sắt có cốt cách kiên cường bất khuất nhất, đối mặt với cuồng phong đang gào thét của nước Pháp. Anh coi, đây chẳng phải chuyện rất thú vị sao?”

Bạch Tuyết Lam tán đồng: “Hứa Ứng Long từng nói rằng: “Băng sương phong cốt ngọc tinh thần”. Xem ra nếu muốn tinh thần viên mãn, trước đó phải có cốt cách rắn rỏi.”

Hắn dùng ánh mắt dịu dàng bao hàm ý vị chăm chú nhìn người yêu quan trọng nhất của mình, mỉm cười cảm thán nói: “Hiện tại vừa có phong, vừa có cốt. Bạch Tuyết Lam anh cả đời này cũng viên mãn rồi.”

Hai người ôm lấy đối phương, ở nơi cao hai trăm bảy mươi, tám mươi mét ấy, quan sát thế giới chưa bao giờ có thể ép họ khuất phục.

Trong lòng ngập tràn cảm giác ấm áp, tự hào.

Cùng, trước nay chưa từng có, thỏa mãn…

【Quyển 5 – Kết thúc】