[Vương Triều Kim Ngọc] - Quyển 5 - Tranh Vanh

Quyển 3 - Chương 39




Nằm trên giường ngủ đủ rồi, Tuyên Hoài Phong mới chống mép giường ngồi dậy, xuống giường đi rửa mặt. Bạch Tuyết Lam dựa ở bên giường, tay cầm một tập văn kiện để thẩm duyệt, thấy y tỉnh bèn ném văn kiện lên bàn trà nhỏ, đứng dậy đi cùng.

Nghe thấy âm thanh giày da nện trên sàn nhà phía sau đầu, Tuyên Hoài Phong xoay người chặn cửa phòng tắm, nghiêm trang hỏi: “Không xem văn kiện của anh cho đàng hoàng đi, cùng qua đây làm gì?”

Bạch Tuyết Lam cười nói: “Anh ngắm em là đủ rồi, đâu thèm mấy thứ văn kiện này chứ? Cho anh rửa mặt với em nhé, được không?”

Tuyên Hoài Phong nói: “Chuyện này anh nói khiến người ta buồn cười đấy. Chuyện rửa mặt có gì tốt mà phải rửa chung? Cho dù người ta có là vợ chồng cũng chẳng hành động buồn nôn thế đâu.”

Bạch Tuyết Lam hỏi lại: “Em đã từng làm vợ chồng của ai đâu, sao biết người ta buồn nôn? Tuyên phó quan, làm phiền nhường đường chút nào.”

Tuyên Hoài Phong dùng cơ thể chặn cửa, lườm hắn, hỏi: “Em thực sự không cho đấy, anh làm gì nào?”

Bạch Tuyết Lam cười hỏi: “Ở trong bệnh viện, anh thường xuyên rửa mặt chung với em, sao giờ mới về đến nhà mà em lại không cho? Hành vi qua cầu rút ván thế này, em nhẫn tâm thực hiện được sao? Em xem, gần đây anh gầy không ít cân nhé, thực sự y như tấm ván cầu ấy.”

Tuyên Hoài Phong cực hiểu hắn rất biết làm phiền, y cũng đâu có ý đuổi hắn đi, chẳng qua tâm trạng buổi sáng tốt mà thân dưới lại đau, y hơi không thích ứng được với cảm giác mâu thuẫn vừa đau lại vừa thoải mái đó thôi.

Thấy Bạch Tuyết Lam tự so mình với ván cầu, rõ ràng đang dùng khổ nhục kế. Một người hung hãn ngang ngược hàng thật giá thật lại dùng chiến thuật mềm yếu thế này luôn rất thú vị.

Tuyên Hoài Phong nhịn không được liền cười một tiếng, biểu hiện nghiêm túc cũng không duy trì nổi nữa.

Khi đấu khẩu với người yêu, Bạch Tuyết Lam luôn duy trì thái độ hưởng thụ, gật đầu nói: “Tốt, nếu cười rồi thì việc này đã thành công một nửa.”

Tuyên Hoài Phong đặt một tay lên mép cửa, ngón trỏ gõ nhẹ như đang suy nghĩ điều gì, nói với Bạch Tuyết Lam: “Anh muốn vào theo cũng không phải không được, cơ mà em nói trước, anh vào rồi thì đừng có động tay động chân. Cơ thể em bây giờ như đang tan ra ấy, không muốn  chịu sự tàn phá của anh nữa đâu.”

Bạch Tuyết Lam chẳng chút do dự đáp: “Anh yêu em sợ còn không kịp, nếu tàm phá em rồi, anh đây sẽ không…”

Tuyên Hoài Phong đoán được mấy chữ phía sau chẳng phải từ ngữ hay ho gì, rất sợ hắn nói không lựa lời nên y quát lên: “Được rồi! Nói chơi cho vui thôi, nghiêm túc quá còn ý nghĩa gì nữa.”

Nói xong, chắc hẳn cảm thấy dưới tình thế cấp bách mà mình quát một tiếng như thế rất hung dữ, y bèn xấu hổ liếc nhìn Bạch Tuyết Lam.

Cơ thể nhoáng một cái, nhanh chóng vào phòng tắm.

Bạch Tuyết Lam ngông nghênh sát phía sau vào trong, đóng cửa phòng tắm, bên trong truyền ra tiếng vòi nước chảy ào ào, sau đó còn thêm chút âm thanh loáng thoáng không thể nắm bắt.

Lần rửa mặt này tốn thời gian hơn bình thường gấp ba bốn lần.

Hồi lâu, cửa gỗ phòng tắm mở, hai người cùng đi ra ngoài, khóe mắt đuôi mày đều mang vẻ hài lòng.

Bạch Tuyết Lam nói: “Anh gọi người đưa bữa sáng tới.”

Tuyên Hoài Phong thở dài một tiếng. “Cần gì rắc rối vậy. Đến nhà ăn nhỏ ăn là được.”

Bạch Tuyết Lam nói: “Anh thì không sao. Chẳng phải anh sợ em không tiện đi lại đó à?”

Màu hồng phấn vừa phai trên mặt Tuyên Hoài Phong bỗng nhiên bốc lên, ánh mắt nhìn Bạch Tuyết Lam không khỏi hơi dữ dằn. “Anh khoan đắc ý, có mấy hồ sơ xấu này rồi, sau nà anh nói cái gì, trong lòng em cũng sẽ đặt vài dấu hỏi chấm.”

Bạch Tuyết Lam tựa như hồ ly đã no nê, nụ cười trên mặt cực kỳ khôi ngô mà cũng vô cùng biếng nhác, híp nửa mắt với người yêu, trầm thấp nói: “Em cứ đặt dấu hỏi, anh cũng chỉ quan tâm đến việc tặng dấu chấm than cho em. Anh thấy hợp tác như thế rất tuyệt.”

Lúc này, hai người không thảo luận chuyện nhỏ như ăn sáng ở đâu nữa. Thực ra Bạch Tuyết Lam rất hiểu, hiện tại Tuyên Hoài Phong đi đứng không được tự nhiên, cho nên hắn dứt khoát kéo chuông gọi một đầy tớ trai đến, dặn đưa bữa sáng vào phòng ngủ, bày trên bàn nhỏ.

Chỉ chốc lát sau đã có đầy tớ trai đưa thức ăn nóng hổi đến.

Tuyên Hoài Phong uống nước canh mì, liếc nhìn Bạch Tuyết Lam ngồi đối diện đang ăn bát mỳ gà xé chua cay rất hăng say, khó hiểu hỏi: “Anh dậy từ sáng sớm rồi mà, chẳng lẽ vẫn chưa ăn bữa sáng như em?”

Bạch Tuyết Lam cười nói: “Em ngủ đến mơ hồ đầu óc rồi, còn không biết nhìn đồng hồ treo tường nữa. Giờ sắp tới lúc ăn trưa rồi.”

Tuyên Hoài Phong ngẩng đầu nhìn lên, cũng cười nói: “Phải rồi.”

Chẳng biết nói mấy câu đó đã nhắc Bạch Tuyết Lam điều gì, hắn nói với Tuyên Hoài Phong: “Đúng rồi, còn có một việc cứ quên nói với em.”

Đặt bát mỳ ăn quá nửa xuống, đi ra khỏi phòng. Chẳng bao lâu sau, hắn trở về, trên tay cầm theo một vật, đưa cho Tuyên Hoài Phong. “Cho em.”

Tuyên Hoài Phong nhìn món đồ được đưa tới. Đó là chiếc hộp hình vuông to bằng một bàn tay, được bọc bằng nhung xanh đậm, nhìn hơi quen mắt.

Vừa mở ra nhìn, y lập tức ngạc nhiên vui mừng, khẽ kêu một tiếng: “Thật sự là nó.”

Cầm chiếc đồng hồ đeo tay bằng vàng nạm kim cương xa xỉ kia lên, lật xem mặt trái của nó.

Quả nhiên phía trên có khắc một vòng chữ nhỏ bằng tiếng Trung. Tên người yêu bọn họ đều ở phía trên, ở giữa được nối liền bằng chữ ‘yêu’.

Hiện tại đã trải qua nhiều chuyện, y đã chứng kiến nhiều việc, cảm xúc đã sâu sắc hơn. Lúc đầu nhìn thấy đồng hồ đeo tay, y chỉ ngạc nhiên, vui mừng. Đến khi ánh mắt chạm phải hàng chữ ấy lại có cảm giác nhân sinh tựa một món đồ được chạm khắc. Lục phủ ngũ tạng cũng hơi nóng lên.

Tuyên Hoài Phong chỉ vuốt chiếc đồng hồ đeo tay đó một lúc rồi tự đưa lên cổ tay, nghiêm túc đeo vào, bấy giờ mới hỏi Bạch Tuyết Lam: “Anh đúng là cực kỳ lợi hại, sao lại tìm được vậy? Em tìm lâu rồi, còn tưởng mất hẳn rồi chứ.”

Bạch Tuyết Lam nói: “Anh biết tìm chiếc đồng hồ bị mất đó ở đâu đây? Chiếc này là yêu cầu làm lại lần nữa từ ngoại quốc đấy, vất vả lắm mới đưa về thì đúng lúc em bị bệnh, anh đành tạm cất đi.”

Bạch Tuyết Lam vừa nói vừa chú ý sắc mặt Tuyên Hoài Phong tựa hồ có chút buồn bã, hắn không khỏi giật mình, cho rằng mình đã nhắc tới tâm sự của y, khiến y nghĩ tới chuyện không vui.

Cho nên Bạch Tuyết Lam vội vàng lặng lẽ chuyển đề tài, ung dung nói: “Lại nói, thợ làm đồng hồ đeo tay người Thụy Sĩ quả nhiên rất giỏi, anh nói với bọn họ là phải làm giống chiếc cũ y như đúc, giờ hàng được đưa đến, thực sự không thấy chút khác biệt nào. Hoài Phong, em đeo thấy thế nào?”

Tuyên Hoài Phong khẽ nói: “Tốt lắm.”

Bạch Tuyết Lam nói: “Vừa thì tốt, sao đột nhiên lại buồn bã như thế? Em khó chịu sao?”

Tuyên Hoài Phong nâng cổ tay trái lên, nhìn lướt qua chiếc đồng hồ vàng óng xa xỉ, trên gương mặt tuấn tú vừa như xúc động vừa như hơi bối rối, nhẹ nhàng đáp: “Em đột nhiên nghĩ, anh đối xử với em thật tốt, thật sự quá tốt. Em có tài đức gì để được anh quan tâm như thế? Con người em… từ nhỏ đã được cha nuông chiều, chắc hẳn bình thường sẽ có lúc bốc đồng, khiến cho anh phải nhẫn nại nhường nhịn. Tự kiểm điểm bản thân một hồi, em thấy rất áy náy.”

Bạch Tuyết Lam bật cười. “Em còn bảo anh là trẻ con, kỳ thực, chẳng phải em đang nói chuyện kiểu trẻ con đó thôi? Anh thích em, đương nhiên sẽ quan tâm em, hà tất cần em có tài đức gì mới được? Nếu em áy náy thì hãy tình nguyện hợp tác với anh thật tốt vào, anh đương nhiên sẽ giương hai tay hoan nghênh. Ví dụ như, thường ngày em thân mật với anh một chút. Lại ví dụ như, em đút anh ăn món gì đó, hành động ngọt ngào hơn nữa.”

Đôi mắt đen láy bình thản của Tuyên Hoài Phong chớp mấy lần, sau đó như nghĩ thông suốt điều gì, y đưa tay qua bàn, cầm chiếc bát trước mặt Bạch Tuyết Lam, dùng đũa gắp một ít mỳ, dừng lại giữa không trung, hơi chần chờ hỏi: “Anh thực sự muốn em đút cho?”

Bạch Tuyết Lam nói: “Điều này còn cần phải hỏi?”

Ghé người đến, bày ra tư thế chờ được đút ăn.

Lần này Tuyên Hoài Phong không nói gì, thật sự dùng đũa gắp một gắp mì đút vào miệng Bạch Tuyết Lam. Bạch Tuyết Lam chưa thỏa mãn, còn nói muốn uống canh.

Tuyên Hoài Phong đều vâng lời, lại múc đầy một bát canh thịt bò ninh thơm lừng, hầu hạ Bạch Tuyết Lam nuốt từng thìa từng thìa xuống bụng.

Trong khi động tác vừa linh hoạt vừa dịu dàng được thực hiện, chiếc đồng hồ vàng đang đeo trên cổ tay thỉnh thoảng lại nhoáng lên, phản xạ ánh mặt trời chiều vào từ cửa sổ, sáng lấp lánh, tựa như hào quang hòa ái chốn thiên đường đã chiếu xuống đôi tình nhân nhỏ bé này.

Bữa sáng kiêm bữa trưa kia được ăn một cách hạnh phúc chẳng gì sánh bằng. Bất kể là Tuyên Hoài Phong hay Bạch Tuyết Lam đều hoàn toàn thỏa mãn.

Ăn xong, đương nhiên có đầy tớ trai đến thu dọn bát đũa.

Bạch Tuyết Lam một mực quấn quýt bên cạnh Tuyên Hoài Phong, bàn tính: “Thời tiết hôm nay đẹp thật, chiều chuẩn bị xe ô tô đi đâu đó mới được. Nếu em không muốn đi lại thì ở công viên uống một ly cà phê, ngắm phong cảnh, hoặc thuê một chiếc thuyền nhỏ bơi trên hồ cũng rất lãng mạn.”

Tuyên Hoài Phong mỉm cười nói: “Em đút anh một bát mỳ, một bát canh chứ có chuốc cho anh thuốc mê đâu, sao ngay cả công vụ quan trọng mà anh cũng quên rồi? Chiều nay anh còn phải đến chỗ tổng lý cơ mà, là anh nói với em đấy nhé.”

Bạch Tuyết Lam đáp: “Quên thì không quên. Chẳng qua tổng lý đâu thể bàn công vụ cả chiều với anh được. Qua đó khoảng nửa tiếng là bàn bạc rõ ràng rồi. Chờ qua phủ tổng lý xong, anh sẽ quay về đón em đi chơi. Hai chúng ta đều là người đáng thương, mặc dù có tiền tiêu mãi không hết, song số lần ra ngoài đi chơi cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.”

Đang nói chuyện, một đầy tớ trai tiến đến, báo cáo với Bạch Tuyết Lam. “Tổng trưởng, phủ tổng lý gọi điện đến, mời ngài tới nghe máy.”

Bạch tuyết Lam nhíu mày. “Chuyện gì? Đã thống nhất là chiều qua, còn phải gọi điện thoại đến thúc giục nữa? Bây giờ mới quá giờ ăn trưa một lúc.”

Tuyên Hoài Phong nói: “Anh thật là, cho dù tổng lý là đường huynh của anh, nhưng cũng là người quản chuyện chính trị, chuyện đại sự của quốc gia; nếu đã gọi anh tới thì nhất định có việc quan trọng. Anh đừng bày kiểu cách người nhà Bạch gia ra nữa, mau đến nghe điện thoại đi.”

Bạch Tuyết Lam nói: “Em đúng là phó quan tốt đấy, chẳng ai xứng chức hơn em đâu.”

Tươi cười nhéo má Tuyên Hoài Phong, đi ra ngoài nhận điện thoại.

Chỉ qua một hồi, Bạch Tuyết Lam trở về, nói với Tuyên Hoài Phong: “Anh phải qua phủ tổng lý một chuyến, chờ anh giải quyết xong công việc rồi sẽ về tìm em. Đúng rồi, em không được hành động mà không nói gì, cứ tùy tiện đi đâu chơi thì đi đâu đấy.”

Tuyên Hoài Phong thực sự không để ý đến câu căn dặn phía sau, y liếc thấy vẻ mặt cực kỳ trấn định bình tĩnh của Bạch Tuyết Lam, chỉ có điều, cẩn thận nhìn bước chân tiến ra sau chiếc bình phong để thay quần áo của hắn lại giống như không có thời gian, y bèn chú ý. Bởi vậy, y bước mấy bước qua đó, hỏi qua tấm bình phong: “Chỗ tổng lý xảy ra việc gấp gì sao?”

Bạch Tuyết Lam ở bên trong nói: “Chẳng qua là mấy việc công vụ bình thường thôi. Đường huynh là người nóng tính, nhớ ra một cái là phái người đi làm. Anh ta là tổng lý, anh còn cách gì sao?”

Vừa dứt lời, trước mắt Tuyên Hoài Phong liền nhoáng lên một cái.

Bạch Tuyết Lam đã thay xong quần áo, vòng qua tấm bình phong ra ngoài. Hành động của hắn cực nhanh, không ngờ Tuyên Hoài Phong đứng ngay sau tấm bình phong, lúc bước ra ngoài, thiếu chút nữa đã đụng mạnh.

May là Bạch Tuyết Lam nhanh nhẹn dừng bước lại, mau tay nhanh mắt kéo Tuyên Hoài Phong, kéo y lại gần miệng đối miệng, cực nhẹ nhàng cực nhanh mà hôn một cái, cười nói: “Bé ngoan, chờ anh về.”

Chẳng đợi Tuyên Hoài Phong phản đối cách xưng hô “bé ngoan” kia, hắn đã bước nhanh ra khỏi phòng.

Tuyên Hoài Phong nhìn bóng lưng phóng khoáng của hắn xa dần, gượng cười lắc đầu.

Căn phòng lớn sạch sẽ sáng sủa là thế, có Bạch Tuyết Lam ở đây sẽ là cảnh tượng dịu dàng mà náo nhiệt. Hiện giờ Bạch Tuyết Lam vừa rời đi, căn phòng nhất thời khó tránh cảnh quạnh quẽ. Tuyên Hoài Phong cảm nhận sự vắng lạnh chỉ chốc lát liền nghĩ: Mình đã tiêu phí khá nhiều thời gian ở bệnh viện, bây giờ phải đi làm chút chuyện chính thôi.

Điều đầu tiên y nghĩ đến chính là công việc ở viện cai nghiện.

Y tới phòng điện thoại, gọi một cuộc cho Thái Bình để hỏi mọi chuyện trong viện cai nghiện, lại hỏi có cần y tới trực ban ở viện cai nghiện ngay hay không.

Thái Bình nói qua điện thoại: “Mọi việc ở viện cai nghiện đều thuận lợi, chẳng phải cậu mới phê duyệt giấy tờ cho bác sĩ Phí sao? Những thứ thiếu thốn đều được chuẩn bị hết rồi, hai ngày nữa sẽ được đưa tới. Về phần cậu bảo hôm nay đến trực ban ở viện cai nghiện thì tuyệt đối không được!”

Tuyên Hoài Phong nói: “Lý do là thế nào? Tôi bị bệnh một trận mà đã bị khai trừ rồi à?”

Thái Bình cười nói: “Cậu là nhân vật thế nào, ai dám khai trừ cậu? Bảo cậu đừng đến là vì chúng tôi được hải quan tổng trưởng cảnh cáo, nói lần này cậu bệnh nặng đột ngột, phần lớn nguyên do là vì bận rộn ở viện cai nghiện suốt một đêm. Cho nên vị đại nhân vật kia đích thân gọi điện đến đây căn dặn để cậu tĩnh dưỡng vài ngày, chúng tôi không ai được tán thành cho cậu đến viện cai nghiện trực ban. Bằng không, những giấy tờ xin tiền xin đồ ở chỗ chúng ta đều phải qua hải quan phê chuẩn. Đắc tội vị tổng trưởng phật lớn ấy thì sau này có gì tốt đẹp nào? Cho nên tôi mới nói, cậu tuyệt đối đừng tới đây.”

Tuyên Hoài Phong lúng túng nói: “Tổng trưởng thuận miệng nói đùa thôi, mọi người sao lại tưởng thật thế?”

Thái Bình nói: “Quan tâm ngài ấy có đùa hay không làm gì, dù sao chúng tôi vẫn tưởng thật. Hơn nữa, nói đến đạo nghĩa bạn bè, tôi cũng muốn khuyên cậu tĩnh dưỡng thêm vài ngày. Nếu như để mệt mỏi đến đổ bệnh rồi, ai lại không thấp thỏm lo lắng chứ? Người khác thì thôi, chí ít vị tiểu thư Âu Dương kia thực sự sẽ lại mặt mày tiều tụy đấy.”

Giọng Tuyên Hoài Phong mang vẻ bất đắc dĩ. “Cái cậu này, lời nói sao lại dây dưa đến tiểu thư Âu Dương rồi? Để người ta nghe thấy thì… không hay.”

Thái Bình cười nói: “Hoài Phong, nói công bằng thì tôi thấy cậu đang ở trong phúc mà không biết hưởng phúc. Thái độ thiếu nữ tân thời cởi mở của tiểu thư Âu Dương đối với cậu, đến Vạn Sơn còn không ngừng hâm mộ, cậu ngược lại không quan tâm. Lẽ nào bên cạnh cậu còn có đối tượng thích hợp hơn vị tiểu thư Âu Dương này sao? Tại sao không suy nghĩ một chút?”

Tuyên Hoài Phong chẳng biết tránh thế nào, chỉ nói: “Không muốn nhắc đến.”

Thái Bình nói: “Không nhắc thì không nhắc. Dù sao vẫn câu đó, cậu phải ở công quán tĩnh dưỡng cho tốt, không được tới đây. Cho dù tới rồi, thì vì cân nhắc cho tương lai của viện cai nghiện, chúng tôi vẫn sẽ áp giải cậu về.”

Gọi điện xong cho Thái Bình, Tuyên Hoài Phong hiểu hôm nay không cần tới viện cai nghiện.

Song ngồi không rảnh rỗi thực chẳng thú vị gì.

Y suy nghĩ, mặc dù bây giờ mình là chủ quản viện cai nghiện, nhưng vẫn mang thêm danh nghĩa là phó quan của Bạch Tuyết Lam, lúc nào cũng có thể giúp Bạch Tuyết Lam nghiên cứu kỹ những văn kiện trong hải quan tổng thự.

Suy nghĩ kỹ rồi, y đi tới thư phòng Bạch Tuyết Lam, quả nhiên nhìn thấy một chồng phong bì phía trên viết chữ hải quan được đặt trên bàn.

Tuyên Hoài Phong kéo ghế tới, ngồi xuống, tay cầm bút máy, mở một phần văn kiện ra đọc.

Đang nhập tâm đọc chợt nghe tiếng gõ cửa, sức dùng để gõ cửa rất nhẹ, cốc cốc hai tiếng lập tức ngừng lại, dường như người gõ cửa đang rất khiếp đảm.

Tuyên Hoài Phong ngẩng đầu lên, nói: “Ai? Vào đi.”

Người bên ngoài bèn đẩy cửa thư phòng ra, đi tới, hóa ra là đầy tớ trai khá quen mặt trong công quán, Phó Tam.

Tuyên Hoài Phong hỏi: “Chuyện gì? Tổng trưởng gọi điện thoại về?”

Phó Tam ngước mắt lên, tỏ vẻ đáng thương mà nhìn Tuyên Hoài Phong một lúc, bỗng nhiên đầu gối mềm nhũn xuống, quỳ trước Tuyên Hoài Phong, nức nở nói: “Tuyên phó quan, lần này ngài phải cứu tôi với!”