[Vương Triều Kim Ngọc] - Quyển 5 - Tranh Vanh

Quyển 3 - Chương 35




Việc nhỏ thế này của đám đầy tớ trai, các chủ nhân đương nhiên không biết.

Hiện tại, địa vị của Tuyên Đại Vân trong Niên trạch đã quan trọng, cho nên vú Trương cũng nước lên thì thuyền lên, tiếng nói trong phòng bếp càng vang dội, nhanh nhảu chỉ hủy ba bốn đầu bếp nữ chuẩn bị đĩa đựng đồ ăn, giúp việc, bận rộn náo nhiệt vô cùng.

Về phần mấy món ăn Tuyên Hoài Phong thích ăn, bà tự tay rửa sạch vài lần, làm hết sức cẩn thận.

Tuyên Hoài Phong ngồi tiếp Tuyên Đại Vân nói chuyện phiếm, nhắc đến Bạch Vân Phi, Tuyên Đại Vân cao hứng nói: “Ông chủ Bạch bây giờ đúng là ông chủ rồi, tuy mới mở tiệm chừng mười ngày, nhưng chị nghe nói việc buôn bán rất tốt. Cậu ấy vốn là người văn nhã, làm việc cẩn thận, phàm là tranh chữ được qua tay cậu ấy bồi, khách hàng đều khen tốt. Còn chuyện nữa, hóa ra cậu ấy là nghệ thuật gia rất rành giám định và thưởng thức tranh chữ. Về phương diện này, có rất nhiều khách ngưỡng mộ cậu ấy, bằng lòng giúp đỡ buôn bán.”

Tuyên Hoài Phong cũng vui cho Bạch Vân Phi, nói: “Vậy xem ra là là gia đình có truyền thống học vấn uyên sâu rồi.”

Tuyên Đại Vân thở dài một tiếng, tiếc nuối nói: “Chính vậy đấy. Nếu như triều Thanh không diệt vong, chỉ sợ cậu ấy có thể tính vào lớp người cao quý đấy, nhưng gặp phải thời thế này, đâu còn ai quan tâm đến xuất thân ra sao, biết làm thế nào được?”

Tuyên Hoài Phong cười nói: “Chuyện này chị nghĩ sai rồi. Triều Thanh không diệt vong thì nào có xã hội dân chủ? Trước không bàn chuyện khác, chỉ bàn việc phụ nữ bị đàn áp, việc đó sẽ không thể bị xóa bỏ. Ví dụ như chị, nếu ở thời phong kiến, chị có thể tự do như bây giờ sao?”

Tuyên Đại Vân nghĩ cũng phải, gật đầu nói: “Bây giờ đúng là không tồi, nếu muốn chị giống những tiểu thư trong Hồng Lâu Mộng, cả đời ở trong một vườn hoa thì bức bối chết mất. Được rồi, mấy ngày trước, phu nhân Trương khoa trưởng đến thăm chị, nói có một bác sĩ từ Quý Châu đến, y thuật tốt, chuyên trị những chứng bệnh khó mà người khác không trị được. Tuy nhiên, tiền khám bệnh không hề nhỏ. Chị nghĩ, nếu quả thật là bác sĩ tốt, tiền khám bệnh nhiều một chút cũng không thành vấn đề. Bệnh của ông chủ Bạch… Tuy rằng hiện tại cậu ấy không dựa vào hát hí khúc để kiếm ăn, nhưng giọng hát đẹp như vậy lại bị hủy thì quả đáng tiếc. Nếu có thể chữa trị, bao nhiêu tiền cũng đáng giá. Chúng ta đều biết tình hình kinh tế của cậu ấy mà. Cá nhân chị rất bằng lòng giúp cậu ấy.”

Tuyên Hoài Phong thấy sự quan tâm của chị mình dành cho Bạch Vân Phi dường như trên cả tình bạn, điều này khiến y không khỏi quan sát đánh giá cô.

Tuyên Đại Vân hỏi: “Thế nào? Em cảm thấy bác sĩ đến từ bên ngoài không đáng tin à?”

Tuyên Hoài Phong cười nói: “Không có chuyện đó. Em chỉ chợt để ý là sao đến giờ này mà tỷ phu vẫn chưa trở về. Lẽ nào bị công vụ níu kéo.”

Mũi Tuyên Đại Vân nhẹ phả ra khí giận, nhàn nhạt nói: “Ai biết. Làm sao khẳng định được rốt cuộc là bị công vụ níu kéo hay bị cái thứ mèo mả nào níu kéo. Giờ bụng chị mang theo nhóc này nên phải lập địa thành Phật, chị lười cãi cọ với anh ta. Chỉ cần anh ta đừng cau có với chị, chị cũng chẳng kiếm chuyện với anh ta.”

Tuyên Hoài Phong nói: “Tỷ phu là người thích ra ngoài chơi bời. Bất quá, anh ta đối xử với chị không tệ. Chẳng phải chị nói anh ta còn cố tình mới bà đỡ người Nhật tới chăm sóc ngày đêm sao. Xem ra anh ta rất quan tâm chị.”

Chắc do sắp thành mẹ người ta, nên tính cách Tuyên Đại Vân dịu dàng điềm đạm hơn so với lúc thường khá nhiều, nghe em trai an ủi, cô chẳng nói lời mỉa mai, ngược lại còn vuốt cái bụng tròn, suy nhĩ một hồi rồi gật đầu, tán đồng: “Anh ta bằng lòng chi tiền cho chị đúng là không sai. Muốn mua gì, chị thuận miệng nói, hôm sau anh ta sẽ mua về. Nói đến vật chất, chị đâu có yêu cầu gì cao xa.”

Tuyên Hoài Phong vốn định hỏi chuyện gia đình ba mẹ con dùng thuốc phiện đặc biệt, nhưng Niên Lượng Phú vắng mặt, y đâu thể hỏi, cho nên vẫn ngậm miệng không đề cập đến.

Chốc lát sau, vú Trương đến nói: “Cơm nước xong xuôi rồi, tiểu thư và tiểu thiếu gia đến phòng ăn thôi.”

Tuyên Hoài Phong cẩn thận dìu chị mình, đến phòng ăn ngồi xuống.

Đồ ăn của Vú Trương đều làm theo khẩu vị Tuyên Hoài Phong, dù sao cũng là hương vị quê nhà, Tuyên Hoài Phong lâu ngày chưa được nếm nên ăn đặc biệt ngon miệng, vừa ăn vừa cùng Tuyên Đại Vân tán dóc việc nhà, nói chút việc vui trong hải quan nha môn, chọc cho chị y vui vẻ.

Bất giác, bữa cơm kéo dài hơn một tiếng đồng hồ. Sau khi ăn xong, hai người ra ghế mây ngoài phòng nghỉ xuôi cơm, châm trà nóng, chậm rãi uống trà, lại kéo dài kha khá thời gian.

Sau đó, Tuyên Hoài Phong nhìn vị trí ánh trăng trên trời liền hỏi: “Mấy giờ rồi?”

Vú Trương vào trong phòng nhìn đồng hồ treo tường, đi ra nói: “Mới chín giờ năm phút.”

Tuyên Hoài Phong cả kinh. “Đã trễ thế này rồi? Tôi lại không phát hiện ra. Chị, em phải về đây.”

Tuyên Đại Vân lại nghĩ tới một việc, hỏi y: “Chẳng phải em nói làm rơi một cái đồng hồ đeo tay à? Tìm được chưa?”

Tuyên Hoài Phong không ngờ cô lại đột nhiên hỏi tới việc này. Chiếc đồng hồ đeo tay cao cấp đó là Bạch Tuyết Lam đặt làm cho y, y hơi chột dạ cười nói với chị: “Không tìm được. Mà cũng chẳng sao, một món đồ bình thường thôi.”

Tuyên Đại Vân đáp: “Đồ bình thường mà em lại chạy tới tìm nhiều lần? Chẳng qua em sợ chị nói em không trân trọng đồ đạc thôi. Thực ra ấy, cho dù chị có hung dữ, nhưng làm sao lại vì mấy thứ này mà quở trách em cơ chứ. Lại nói, việc chiếc đồng hồ đeo tay này đúng là vụ án không đầu. Không được, chị phải gọi đám người làm đến hỏi một trận cho em mới được.”

Tuyên Hoài Phong vội khoát tay. “Không cần vậy đâu. Em còn không biết rốt cuộc là rơi ở đâu, chưa hẳn là rơi trong nhà này. Huống chi hôm nay em đến thăm chị chứ không phải thẩm án. Thật sự làm loạn lên như thế, để đám người làm Niên trạch đều hận em, nghĩ em vừa đến đã kiếm chuyện với bọn họ mất.”

Tuyên Đại Vân tức giận lườm y. “Chó cắn Lã Động Tân, không hiểu lòng người tốt. Chị muốn giúp em tìm đồ, thế mà cứ làm như chị muốn hại em ấy. Được rồi, chị cũng lười quan tâm, chắc bây giờ lương bổng em chẳng ít đâu nhỉ, thích mua thì mua, thích vất thì vất.”

Tuyên Hoài Phong cười một tiếng, đứng lên nói: “Em về đây.”

Tuyên Đại Vân biết y vừa khỏi bệnh, không được ngủ muộn, vậy nên cô không giữ lại, cầm tay y nói: “Đừng cứ mải làm việc, đến thăm chị nhiều một chút.”

Tuyên Hoài Phong nói: “Chỉ cần có thời gian, nhất định sẽ tới.”

Tạm biệt Tuyên Đại Vân, y cũng chẳng cần vú Trương tiễn mà tự mình ra ngoài.

Ô tô Lincoln của Bạch công quán vẫn đang chờ trước cửa, Tuyên Hoài Phong ra khỏi cổng chính Niên trạch, đi về phía ô tô.

Mở cửa ghế ngồi phía sau, vừa cúi đầu nhìn vào trong xe, y chợt kinh hãi, hỏi: “Sao anh không về?”

Bạch Tuyết Lam ngồi chờ ở ghế sau, đang khoanh hai tay trước ngực, nhắm mắt ngủ gật, nghe thấy giọng y bèn mở mắt ra, mang theo giọng mũi nghèn nghẹt nói: “Chẳng phải chờ em sao?”

Tuyên Hoài Phong nói: “Chị giữ em lại ăn cơm. Em gọi người báo cho anh, bảo anh về trước rồi mà.”

Vừa nói vừa mở cửa xe, ngồi xuống bên cạnh Bạch Tuyết Lam.

Tài xế biết phải quay về công quán, không cần bọn họ căn dặn đã chậm rãi lái xe ra đường cái.

Tuyên Hoài Phong hỏi: “Thế nào, anh không nhận được tin à?”

Bạch Tuyết Lam ngáp một hơi dài thật dài, lười biếng nói: “Đúng là có một đầy tớ trai đến báo với anh. Nhưng anh nghĩ hay là cứ chờ một lúc, chẳng qua là bữa cơm tối thôi, chẳng mất bao lâu. Nào biết em dề dà tới tận giờ này chứ?”

Tuyên Hoài Phong hỏi: “Vậy đến giờ anh vẫn chưa ăn?”

Bạch Tuyết Lam càng ra vẻ đáng thương, khẽ nói: “Ngồi trên xe, ngay cả nước còn chưa được một ngụm, đi đâu ăn?”

Tuyên Hoài Phong nhìn bộ dạng này của hắn, chắc tám chín phần là cố ý giả vở đáng thương, song nghĩ lại một chút, theo như cách ăn uống rất nhiều của Bạch Tuyết Lam, hắn cứ nhịn đói ngồi trên xe chờ ở chỗ này thì quả có một hai phần đáng thương thật.

Y liền hổ thẹn.

Tuyên Hoài Phong tiện đà áy náy. “Xin lỗi, đáng lẽ em phải ra sớm một chút. Chờ trở về công quán, em gọi nhà bếp nấu cơm nước để anh tranh thủ ăn uống.”

Bạch Tuyết Lam hỏi: “Em không ăn thêm với anh à?”

Tuyên Hoài Phong ngượng ngùng nói. “Em ăn no rồi. Chị em với vú Trương không ngừng gắp đồ ăn, khuyên cũng chẳng cản được, giờ dạ dày em còn chưa tiêu nữa.”

Bạch Tuyết Lam rũ mắt xuống, bàn tay vuốt lên cái bụng vì hơi nhô lên vì ăn quá no của Tuyên Hoài Phong, dần dà, hắn híp nửa mắt, chôn mặt lên cổ Tuyên Hoài Phong.

Tựa như nửa tỉnh nửa mê mà hít hà hương vị tươi mát trên người Tuyên Hoài Phong.

Cổ Tuyên Hoài Phong bị hơi thở hắn phả ra khiến cho ngứa ngáy, y cười nói: “Đường đường một nam tử hán, sao tự nhiên lại làm nũng thế này?”

Môi Bạch Tuyết Lam quấy rầy da thịt trên cổ y, nói: “Anh đói.”

Tuyên Hoài Phong đáp: “Biết rồi, lúc về sẽ gọi nhà bếp nấu cơm. Chung quy em không thể ngồi trên xe mà biến ra đồ ăn cho anh được.”

Bạch Tuyết Lam tì lên cổ y tựa như sói con làm nũng, cắn hơi mạnh một cái, vẫn lặp lại hai chữ kia. “Anh đói.”

Lúc này Tuyên Hoài Phong mới chợt nhận ra.

Là đói mà không phải đói.

Tính ra thì gã động vật ăn thịt này đã đói bụng hơn nửa tháng, bây giờ há miệng đòi ăn.

Vành tai Tuyên Hoài Phong bất giác hơi nóng lên, quẫn bách nói: “Còn đang trên đường, anh đừng như thế…”

Bạch Tuyết Lam cười khẽ một tiếng.

Tiếng cười kia cực kỳ êm tai, cực kỳ gợi cảm, phả lên tai Tuyên Hoài Phong lại dường như gãi vào nơi nào đó trong thâm tâm y vậy.

Tựa hồ toàn bộ băng ghế sau bốc lên vài làn sương mù dày đặc, bên trong ngập tràn hương vị nam tính thuần túy.

Bạch Tuyết Lam vừa ghé mặt bên cổ Tuyên Hoài Phong, nhẹ nhàng càn quấy, vừa cầm tay Tuyên Hoài Phong kéo xuống phía dưới của mình.

Cách lớp vải quần âu, Tuyên Hoài Phong chạm phải vật cứng rắn kia, vành tai càng nóng như đốt, áng mây đỏ từ bên tai cháy tới tận mặt, trái tim nhảy nhót bình bịch liên hồi.

Bạch Tuyết Lam nắm tay y kéo vài cái, ý bảo muốn y “an ủi” mình.

Tuyên Hoài Phong chỉ cảm thấy cần cổ bị hắn hôn không ngừng, nhè nhẹ dịu dàng tựa mưa xuân lất phất, bàn tay y bất tri bất giác chuyển động theo tần suất nụ hôn ấy.

Thân thể Bạch Tuyết Lam thoáng giật một cái, nhắm mắt lại “ưm” một tiếng, biểu hiện như cực kỳ sảng khoái. Hắn phả một hơi nóng bỏng bên tai Tuyên Hoài Phong. “Lại lần nữa nào, bảo bối.”

Tuyên Hoài Phong đỏ mặt, tim đập liên hồi, tựa như bị giao cho nghĩa vụ không thể trốn tránh. Mặc dù xấu hổ tưởng chết, lại còn cực kỳ lo sợ tài xế phía trước phát hiện, song y vẫn hít một hời dài, đưa tay cầm lấy vật to lớn qua lớp vải, dùng động tác chẳng mấy thành thục mà từ tốn an ủi lấy lòng.

Bạch Tuyết Lam lại cúi đầu ưm hai tiếng, ôm y mỗi lúc một chặt, tay cũng đưa xuống phía dưới phục vụ Tuyên Hoài Phong.

Ngồi trong băng ghế phía sau đâu thể có nhiều không gian, hơn nữa cửa sổ lại đóng, chỉ cần chút động tĩnh thôi cũng chẳng lấp liếm được ai.

Âm thanh ma sát ấy truyền vào trong tai, lại cảm nhận được tiếng thở của mình, Tuyên Hoài Phong thực sự không chịu nổi mà đè nén không phát ra âm thanh, sợ khiến tài xế chú ý. Từ đầu đến cuối y đều bất an hướng ánh mắt ra phía trước liếc nhìn gáy của người ngồi phía trước.

May mà tài xế chuyên tâm lái xe nên chưa hề quay đầu lại.

Hai người quấn quýt trên xe, hành động lén lút khiến cơ thể ngày càng nóng. Rốt cuộc, bằng vào tay nghề lão luyện của Bạch Tuyết Lam, cộng thêm Tuyên Hoài Phong lại là người khó chịu được sự “bắt nạt”, mũi y khẽ ngâm nga hơi thở quyến rũ, cơ thể run lên, dòng nhiệt nóng bỏng khiến chiếc quần tây đắt giá loang ra một vệt ướt.

Song, Bạch Tuyết Lam lại rất đáng ghét, rõ ràng hắn muốn Tuyên Hoài Phong xoa mình trước, nhưng sắp đến lúc rồi lại nắm lấy tay Tuyên Hoài Phong, không chịu tước vũ khí ngay lúc ấy.

Hắn chỉ ôm Tuyên Hoài Phong, ghé bên tai y thở dốc nặng nề mà quyến rũ.

Tuyên Hoài Phong khó hiểu, dùng ánh mắt hỏi hắn.

Vầng trán Bạch Tuyết Lam rịn một tầng mồ hôi kích tình, hắn cười một tiếng, cắn tai y nói: “Phải bảo tồn thực lực. Không thể để chút đồ khai vị đó chiếm dạ dày được.”