[Vương Triều Kim Ngọc] - Quyển 5 - Tranh Vanh

Quyển 3 - Chương 34




Trong Bạch công quán, Bạch Tuyết Lam kêu Tuyên Hoài Phong đi thay quần áo, còn mình lại tới thư phòng, gọi người tìm đầy tớ trai tên Trương Nhung đến.

Trương Nhung đến rất nhanh, đến trước mặt Bạch Tuyết Lam bèn cung kính hỏi: “Tổng trưởng có gì căn dặn?”

Bạch Tuyết Lam nói: “Cậu đóng cửa thư phòng lại, chúng ta nói chuyện một câu.”

Trương Nhung không hiểu lý do, nhưng hắn biết, tổng trưởng rất khôn khéo lợi hại, lần này lại đặc biệt gọi hắn đến đây… cho nên hắn chẳng nói gì, trong lòng đã có chút lo sợ.

Hắn đóng cửa phòng, quay trở lại trước mặt Bạch Tuyết Lam, khoanh tay chờ.

Chỉ nghe Bạch Tuyết Lam cười tủm tỉm nói: “Tôi nghe nói cậu và Niên xử trưởng phu nhân có chút giao tình?”

Trương Nhung cảm thấy như sấm nổ bên tai, sợ đến trắng bệch mặt mũi, quỳ sụp xuống mặt đất, nơm nớp lo sợ nói: “Tiểu nhân không dám nói dối, Niên phu nhân từng cho tiểu nhân hai trăm đồng tiền thưởng, nói sức khỏe Tuyên phó quan không tốt, cũng không biết ở trong công quán có quen hay không; nếu trên người Tuyên phó quan có chỗ nào khó chịu, tiểu nhân phải gọi điện thoại thông báo đến Niên trạch một tiếng. Tiểu nhân nhất thời tham lam nên đã nhận tiền. Thế nhưng tổng trưởng! Tiểu nhân vẫn hiểu quy củ bên trong công quán. Chuyện trong công quán tuyệt không dám lộ ra ngoài dù chỉ một chữ. Tóm lại… tóm lại là tiểu nhân kiến thức hạn hẹp, tiện tay nhận tiền của Niên phu nhân, tiểu nhân đáng chết! Tiểu Nhân sẽ lập tức đưa tiền trả lại cho Niên phu nhân. Tổng trưởng, van ngài tha cho tiểu nhân một lần! Sau này tiểu nhân không dám nữa!”

Vừa nói vừa quỳ dưới chân Bạch Tuyết Lam mà dập đầu bôm bốp.

Trong công quán, hắn xem như có chút lai lịch, rất hiểu vị tổng trưởng này là một con hổ mặt cười răng nanh dài nhọn, nếu đã muốn thực sự ra uy thì sẽ chẳng chút qua loa.

Phạm phải điều kiêng kị của vị này, trừ lương, đuổi khỏi công quán cũng chẳng thành vấn đề, đáng sợ nhất là vị này sẽ gọi hai ba hộ binh tới, trói hắn đưa ra nơi hẻo lánh ngoài thành, đào một hố cát rồi chôn sống.

Lần trước quân Quảng Đông mua được một đầy tớ trai trong công quán, muốn dò hỏi chuyện cơ mật, bị Bạch Tuyết Lam tra ra được, đã bị xử lý như vậy.

Để giết gà dọa khỉ, Bạch Tuyết Lam không hề che dấu việc này với đám đầy tớ trai trong công quán.

Lúc gã đầy tớ trai kia bị bắt, Trương Nhung vừa khéo có mặt ở đấy, nghĩ tới lúc gã xui xẻo đó biết mình bị chôn sống đã gào khóc thảm thiết thế nào, Trương Nhung chảy càng nhiều mồ hôi lạnh, sống chết dập đầu.

Bạch Tuyết Lam cười nói: “Tìm cậu tới là cho cậu một cơ hội, còn về phần ân tình ban hai trăm đồng tiền của Niên phu nhân… Dừng lại, dừng lại, cậu cứ liên tục dập đầu như thế, sao tôi nói chuyện với cậu được?”

Trương Nhung hơi sửng sốt, ngẩng cái đầu đã bị dập sưng thành bọc to, nghi ngờ nhìn Bạch Tuyết Lam, chẳng biết hắn nói thật hay dùng mình làm trò tiêu khiển trước khi chết.

Bạch Tuyết Lam chẳng quan tâm trong lòng hắn nghĩ gì, chậm rãi nói: “Chẳng phải cô ấy muốn cậu gọi điện thoại cho mình sao? Vậy tốt, bây giờ cậu lập tức gọi cho cô ấy một cuộc. Cứ nói là cậu báo cáo tin tức Tuyên phó quan, nhớ đấy, đừng có kéo chuyện lên đầu tôi.”

Bảo Trương Nhung ghé lỗ tai đến.

Bạch Tuyết Lam căn dặn một phen, sau đó vung tay lên. “Nhanh đi làm đi.”

Trương Nhung như nhận được đại xá, vội vàng chạy đến phòng điện thoại.

Lúc này Bạch Tuyết Lam mới rời khỏi thư phòng, trở lại phòng ngủ.

Tuyên Hoài Phong đã thay quần áo ra ngoài, cân nhắc đến việc tôn trọng Lâm lão phu nhân, y cố ý mặc một bộ đồ âu mới đen tuyền. Âu phục của y đều là đồ mời thợ lâu năm đến làm theo yêu cầu, dùng chất vải xa xỉ của ngoại quốc, cắt may vô cùng cẩn thận tỉ mỉ, khiến đường cong nơi thắt lưng hiện ra càng thêm đẹp mắt.

Khí chất lẫn bề ngoài của y đều là thượng đẳng, lại thêm âu phục cắt may hoàn hảo, quả thực rất dồi sào sức sống và điển trai.

Bạch Tuyết Lam bước một chân vào phòng, giương mắt thấy chàng thanh niên điển trai đó, ánh mắt dường như không rời ra được.

Tuyên Hoài Phong hỏi: “Anh xử lý xong hết công việc chưa?”

Bạch Tuyết Lam gật đầu đáp: “Xong hết rồi.”

Tuyên Hoài Phong hỏi: “Vậy có thể đi rồi?”

Bạch Tuyết Lam cười nói: “Em hơi nóng lòng đấy nhé. Kiểu gì cũng để anh thay quần áo đã chứ.”

Tuyên Hoài Phong thoáng chuyển mắt nhìn âu phục trên người Bạch Tuyết Lam. “Em thấy quần áo anh mặc đã rất trang trọng rồi, cần gì thay nữa?”

Bạch Tuyết Lam nói: “Bộ âu phục này mặc tới tận trưa, thấm mồ hôi rồi. Đổi bộ khác nhẹ nhàng thoải mái chút.”

Tuyên Hoài Phong nói: “Vậy anh thay đi, em chờ.”

Bạch Tuyết Lam nói: “Ừ.”

Đi tới bên ngăn kéo lấy một bộ âu phục màu xám, đến sau tấm bình phòng, chậm rãi thay ra, sau đó lại chậm rãi bước ra.

Tuyên Hoài Phong nói: “Thời gian thay quần áo của anh hôm nay ít nhất gấp hai ngày thường đấy.”

Bạch Tuyết Lam thoải mái đáp: “Em muốn đi gặp Lâm Kỳ Tuấn, đương nhiên anh phải kéo dài thời gian một chút. Chẳng lẽ em còn muốn anh xông tới như lửa đốt mông à?”

Vì buổi tranh luận hôm nay, người cuối cùng thắng lợi là mình, thắng được việc tự do ra ngoài, cho nên Tuyên Hoài Phong rất nhân nhượng Bạch Tuyết Lam, cười nói: “Đúng vậy. Em biết anh không thích anh ta, hôm nay thiệt thòi cho anh rồi. Chúng ta đi thôi.”

Y cùng Bạch Tuyết Lam sóng vai mà đi, mới ra đến cửa nguyệt nha đã thấy quản gia tới trước mặt.

Quản gia thấy bọn họ, vội đến trước mặt báo cáo. “Tuyên phó quan, ngài có điện thoại. Niên phu nhân gọi tới.”

Tuyên Hoài Phong nghe nói là điện thoại của chị, đó là cuộc gọi không thể không nhận, cho dù phải ra ngoài thì vẫn chỉ có thể tạm thời gác lại.

Y đến phòng điện thoại, cầm ống nói lên, gọi một tiếng: “Chị.”

Tuyên Đại Vân vừa như muốn hỏi tội vừa như nói đùa mà mở miệng: “Hay cho cái thằng nhóc này, xuất viện mà không đến chỗ chị. Em không biết cửa nhà Niên gia? Hay là quên mất em còn có một người chị rồi hả?”

Tuyên Hoài Phong cười nói: “Sao có thể chứ.”

Y liền kiên nhẫn giải thích bệnh mình còn chưa hỏi hẳn, lại còn là bệnh phổi, sợ đến Niên trạch sẽ truyền nhiễm cho người khác.

Tuyên Đại Vân nói: “Nếu truyền nhiễm, em nhất định phải ở trong công quán, một bước cũng không được bước ra ngoài. Được rồi, tạm thời chị tin em, có điều em đừng giở trò với chị, để chị biết em không đến thăm chị mà lại đến chỗ khác, chị sẽ không tha cho em đâu.”

Tuyên Hoài Phong kinh ngạc, nghĩ việc đến nhà Lâm Kỳ Tuấn, nếu hiện tại giấu, sau này bị Tuyên Đại Vân điều tra được sẽ khó giải thích.

Y suy nghĩ một chút bèn thành thật thẳng thắn kể chuyện mình muốn tới nhà Lâm Kỳ Tuấn phúng viếng.

Tuyên Đại Vân lập tức phản đối: “Muốn em tới thăm chị, em mượn cớ bị bệnh. Lâm gia can hệ gì với em? Em lại lăng xăng chạy tới. Hoài Phong, không phải chị trách em, nhưng em là người bệnh nặng vừa khỏi, đến nhà người chết làm gì? Em không cần nói gì nữa, chị tuyệt đối không cho phép em đi.”

Tuyên Hoài Phong nói: “Chị, Lâm bá mẫu ít nhiều gì cũng là một vị trưởng bối…”

Tuyên Đại Vân nói: “Trưởng bối thì sao? Nếu em thực sự quan tâm bề trên như thế thì chị cả là mẹ, chị cũng được coi như là nửa trưởng bối của em rồi đấy. Em không nghe lời chị hả?”

Tuyên Hoài Phong nghe lời cô lộ vẻ ngang ngược, y cố dựa vào lý lẽ mà nói: “Em đâu phải trẻ con, em có quyết định của mình.”

Tuyên Đại Vân dường như không ngờ em trai lại tranh luận như vậy, cô ở đầu kia điện thoại dừng một lúc, giọng nói bỗng nhiên đề cao. “Được lắm! Hay cho một vị phó quan lớn bên cạnh hải quan tổng trưởng! Hôm nay lông cánh em cứng cáp rồi, em lại nói quyết định này nọ với chị! Em… Em!”

Đột nhiên, y thoáng nghe thấy tiếng “rầm” vang lên ở đâu đó.

Trái tim Tuyên Hoài Phong thắt lại, cầm ống nói hô to: “Chị! Chị! Chị làm sao vậy?”

Đầu dây bên kia không thấy tiếng Tuyên Đại Vân nói chuyện, trái lại là tiếng vú Trương kêu gọi loáng thoáng: “Tiểu thư! Tiểu thư! Cô đừng…”

Nói được phân nửa, trong ống nghe vang từng tiếng tút tút khô khan.

Hóa ra điện thoại đã ngắt.

Tuyên Hoài Phong lòng nóng như lửa đốt, vội quay số gọi lại, chừng mười tiếng chuông mà vẫn chẳng ai nghe máy.

Y càng thêm luống cuống, vội vã chạy ra bên ngoài.

Bên ngoài phòng điện thoại, Bạch Tuyết Lam đang nhàn nhã đừng chờ, thấy y đi ra liền hỏi: “Nói chuyện với chị em xong rồi? Có thể đến Lâm gia sao?”

Tuyên Hoài Phong lo lắng nói: “Đi Lâm gia cái gì? Chỉ sợ chị em xảy ra chuyện rồi.”

Bạch Tuyết Lam tỏ vẻ kinh ngạc, hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Tuyên Hoài Phong không để ý nói chuyện với hắn mà chạy ra cổng chính, may là vì phải đi đến Lâm gia phúng viếng nên đã dặn chuẩn bị trước, ô tô chờ ngay cửa chính.

Tuyên Hoài Phong lên xe, Bạch Tuyết Lam cũng chen lên.

Tuyên Hoài Phong dặn tài xế: “Mau! Đến Niên trạch!”

Xe ô tô lên đường, y mới kiềm chế sự sốt ruột, kể lại sự tình cho Bạch Tuyết Lam.

Bạch Tuyết Lam suy nghĩ, nói: “Em lo quá thôi, Niên phu nhân là người hướng ngoại mà. Theo anh thấy, chắc sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn đâu. Biết đâu cô ấy giận em rồi quăng điện thoại.”

Tuyên Hoài Phong được người yêu khuyên nhủ một lúc, tâm trạng căng thẳng coi như thả lỏng một chút, than thở nói: “Bất kể thế nào, không tận mắt thấy chị ấy vô sự, em sẽ không yên tâm được. Đều tại em, chị ấy là người đang mang thai, em không nên tranh luận với chị ấy.”

Bạch Tuyết Lam mỉm cười, ca ngợi y: “Em đúng là cậu em tốt.”

Khóe môi cong lên, đáng để người ta phải suy nghĩ.

Tuy nhiên, Tuyên Hoài Phong đang lo lắng cho chị mình, nào có thì giờ suy xét đến nụ cười thần bí của Bạch Tuyết Lam?

Đến Niên trạch, Tuyên Hoài Phong vội xuống xe, Bạch Tuyết Lam lại ngồi bất động ở băng ghế sau.

Tuyên Hoài Phong khó hiểu, hỏi: “Anh không vào cùng sao?”

Bạch Tuyết Lam nói: “Lúc anh bảo vệ em ở bệnh viện Đức đã miễn việc thăm viếng hỏi han, bây giờ Niên phu nhân thành kiến rất lớn với anh đấy. Anh không vào đâu, ở trên xe chờ em thôi. Em thấy cô ấy không sao thì nhanh ra đây một chút, anh đưa em về công quán ăn cơm chiều.”

Tuyên Hoài Phong đáp: “Được rồi.”

Y vào Niên trạch, đi qua vườn hoa nhỏ, vội vội vàng vàng đi về phía viện của Tuyên Đại Vân. Đến trước cửa viện nhỏ, y thấy trong sân là vườn hoa nở đầy những đóa hoa hồng đỏ cực kỳ diễm lệ, vú Trương đang đứng cạnh vườn hoa, tay cầm một cái gáo hồ lô, dường như đang tưới nước.

Tuyên Hoài Phong thấy vú Trương thanh thản tưới nước, vậy nhất định chị mình không sao, y lập tức thở phào, đi vào sân gọi một tiếng: “Vú Trương.”

Vú Trương vừa thấy y bèn “ai ui” một tiếng, nhanh chóng bỏ gáo hồ lô xuống, vừa lau tay lên tạp dề vừa đi tới nói: “Tiểu thiếu gia, cậu tới rồi. Sức khỏe ổn chứ? Làm tôi lo lắng chết đi được.”

Nói rồi, bà quay đầu vào phòng, vui vẻ hô lên: “Tiểu thư, tiểu thiếu gia tới rồi.”

Tuyên Hoài Phong bèn đi về phía cửa phòng chính, vừa định gọi một tiếng chị, bỗng nghe giọng Tuyên Đại Vân từ trong nhà lạnh lùng truyền ra. “Vú Trương, vú ngăn nó lại cho tôi. Tôi chẳng muốn gặp cái tên em trai không để tôi trong mắt ấy làm gì cả.”

Bước chân Tuyên Hoài Phong hơi khựng lại, quay đầu, lúng túng nhìn vú Trương.

Vú Trương nói: “Tiểu thư, dầu gì cuối cùng tiểu thiếu gia đã tới, cô cần gì làm vậy chứ? Để cậu ấy vào đi.”

Tuyên Đại Vân cười lạnh. “Vào làm gì? Người ta trưởng thành, người ta tự có quyết định. Cái chỗ nhỏ bé này của tôi không dung được pho tượng Bồ Tát tự do bình đẳng lớn đến thế. Vú bảo nó thấy chỗ nào có chủ chương tự do dành cho thanh niên thì đến chỗ đó đi. Cánh cứng rồi, muốn bay rồi, cái thứ già cả cổ hủ tôi đây hà tất phải ngăn cản tự do của người ta?”

Tuyên Hoài Phong nghe những lời tức giận châm chọc này, y chỉ có thể quay sang cười khổ với vú Trương.

Vú Trương khẽ nói: “Tiểu thiếu gia, ngài còn không hiểu cô ấy à? Miệng lưỡi sắc bén hơn người ta, nhưng lòng dạ lại mềm hơn người ta nhiều. Cơ mà, cô ấy tức giận cũng chẳng lạ đâu nhé. Cậu mới khỏe một tí, sao lại đến chỗ người ta làm tang sự chứ? Xui xẻo lắm nha. Tiểu thư yêu thương cậu như thế, cậu lại không quan tâm sức khỏe của mình, chẳng trách cô ấy giận cậu nha.”

Tuyên Hoài Phong bất lực hỏi: “Vậy giờ phải làm sao đây?”

Vú Trương bèn hiền hậu cười với y một cái, lại nói với vào trong phòng. “Tiểu thư, cô đừng giận, cô đang mang thai, tội gì phải tức giận với em trai mình chứ. Tiểu thiếu gia là bệnh nhân nha, lẽ nào cô nhẫn tâm để cậu ấy đứng đây chịu gió sao?”

Từ lúc biết em trai tới, Tuyên Đại Vân đã khó nhọc ôm bụng bầu đi về phía cửa sổ, dùng một ngón tay nhấc một góc rèn lén nhìn ra bên ngoài, miệng lại chẳng chịu thua. “Đâu phải ngày đông đâu, gió thổi nó chết được chắc?”

Vú Trương nói: “Ôi trời! Tiểu thư, thế này thì cô không phải rồi. Đây là em trai ruột của tiểu thư đó, sao cô có thể thốt ra chữ chết vậy chứ? Cô muốn nguyền rủa cậu ấy hả? Tôi không giúp cô đâu.”

Tuyên Đại Vân không kiềm được gương mặt đang giãn ra, cười mắng: “Cho phép nó chọc tôi tức chết, lại không cho tôi nguyền rủa nó hả? Hai người các người mới là một phe ấy. Còn đứng làm gì? Vào đi.”

Tuyên Hoài Phong nhanh chóng bước vào, thấy Tuyên Đại Vân liền tiến lên hỏi: “Chị, chị khỏe không? Vừa rồi ở trong điện thoại làm em sợ chết.”

Tuyên Đại Vân vốn còn muốn mắng cậu em không nghe lời vài câu, thế nhưng y bệnh hơn nửa tháng, nằm viện không được thăm nom, cô thực sự rất nhớ. Giờ lại thấy Tuyên Hoài Phong nói chuyện thân thiết như thế, sao cô còn giữ được thái độ muốn giáo huấn người ta như lúc đầu.

Cô tiếp tục quan sát em trai, mặc dù sắc mặt không tồi nhưng gò má lại gầy đi. Xem ra trước đó bệnh rất nặng.

Nghĩ vậy, trong lòng không khỏi đau đớn. Cô lại nghĩ, cậu em trai này của mình đã mất mẹ từ khi còn rất nhỏ. Khi còn bé đã đáng thương như vậy thì cũng thôi, tại sao lớn rồi vẫn còn nhiều tai nhiều bệnh đến thế? Xem ra bản thân thật không xứng làm chị.

Cô đột nhiên vô cùng sầu não.

Tuyên Hoài Phong thấy chị chăm chú nhìn mình, bất tri bất giác, vành mắt cô đỏ lên khiến y càng hoảng sợ, vội nói: “Chị, em biết sai rồi, chị đừng giận, cứ mắng em đi. Đừng khiến bản thân đau lòng như vậy mà.”

Tuyên Đại Vân cũng cảm nhận được hơi nóng bất ngờ bốc lên trong mắt mình, cứ như bây giờ không hay, cô liền nở nụ cười trên mặt, vẫy Tuyên Hoài Phong, gọi y đến ngồi cạnh mình.

Sờ lên gò má gầy gò của y, lại dùng mu bàn tay kiểm tra trên trán y, sau đó đặt tay lên vai y, nhẹ nhàng vuốt ve, quan tâm hỏi han. “Rốt cuộc trên người em còn chỗ nào khó chịu không?”

Tuyên Hoài Phong nói: “Không có.”

Tuyên Đại Vân hỏi: “Bác sĩ có căn dặn gì không?”

Tuyên Hoài Phong đáp: “Chỉ là ăn uống thanh đạm một chút thôi.”

Tuyên Đại Vân trầm ngâm gật đầu, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, quay sang nói với vú Trương: “Vú nhàn nhã nhỉ? Không cần nấu ăn sao?”

Vú Trương vỗ vỗ trán: “Ôi! Ôi! Tôi vừa thấy thiếu gia về liền vui vẻ đến hồ đồ mất rồi. Tôi phải tới nhà bếp nấu mấy món thiếu gia thích ăn mới được.”

Tuyên Đại Vân nhìn theo bóng lưng bà mà dặn thêm một câu: “Đừng quá dầu mỡ quá mặn, nhạt một chút.”

Tuyên Hoài Phong nghĩ tới Bạch Tuyết Lam còn đang chờ trên xe hơi bên ngoài, nói: “Chị, em ngồi một lát rồi đi, không ăn cơm tối ở đây đâu.”

Tuyên Đại Vân quả quyết nói: “Không được. Từ khi em làm phó quan, chị muốn gặp em đúng là khó như lên trời. Cổ nhân nói cái gì mà “vừa vào cửa cung sâu như biển”, chị thấy công quán của vị tổng trương kia của em còn lợi hại hơn cả cửa cung ấy chứ. Hắn là thiên tử chắc? Ngay cả việc em ăn ở chỗ chị một bữa cũng muốn quản lý luôn.”

Tuyên Hoài Phong cười nói: “Mặc kệ tổng trưởng đi. Trước khi em ra ngoài đã nói sẽ về ăn cơm chiều rồi.”

Tuyên Đại Vân hừ một tiếng, nói: “Em đúng là biết bảo vệ vị thượng cấp này quá đấy. Chị cho em biết, nếu như không phải thân thể chị không tiện thì lúc em ở trong bệnh viện, chị đã tự mình đến lãnh giáo một phen rồi. Em trai bị bệnh lại không cho chị ruột vào thăm, đây là lý lẽ gì cơ chứ?”

Tuyên Hoài Phong cực kỳ không muốn chị mình ác cảm với người yêu, nghe Tuyên Đại Vân oán giận, y chỉ ngoan ngoãn cười, chuyển đề tài, nhìn bụng bầu của Tuyên Đại Vân, hỏi: “Lúc nào là đến ngày ra đời của cháu ngoại em đây nhỉ?”

Bị hỏi câu này, gương mặt Tuyên Đại Vân nhất thời xuất hiện vẻ ngượng ngùng dịu dàng, cúi đầu nhẹ nhàng vuốt bụng vài cái, cười nói: “Cũng chẳng còn mấy ngày. Tỷ phu em mời một bà đỡ người Nhật đến, cho bà ta ít tiền, bảo bà ta ở nhà. Vạn nhất có động tĩnh gì cũng có người lo.”

Nhắc đến chuyện đứa con sắp sinh, đương nhiên thai phụ sẽ nói nhiều, cô kéo Tuyên Hoài Phong, thao thao nói chuyện nhà, lại lôi mấy món đồ lót với bít tất nhỏ mình mới làm ra cho y nhìn.

Tuyên Hoài Phong thấy chị vui vẻ cao hứng như vậy bèn không tiện nhắc lại chuyện cơm tối, trong lòng lại thấp thỏm nghĩ đến Bạch Tuyết Lam, thừa dịp Tuyên Đại Vân ngừng nói, y kiếm cớ ra ngoài phòng, đang nghĩ đến việc gửi lời nhắn, đúng lúc thấy Niên Dung – đầy tớ trai Niên gia đi tới, y bèn ngoắc tay gọi hắn.

Niên Dung vội đến, bởi gần đây không thấy Tuyên Hoài Phong đến nên hắn vái y một cái, cười hỏi: “Cữu thiếu gia, ngài dặn dò gì ạ?”

Tuyên Hoài Phong rút một tờ năm đồng trong túi nhét vào tay hắn, khẽ nói: “Bạch tổng trưởng ngồi trên ô tô Lincoln trước cửa, cậu đi một chuyến giúp tôi, báo cho ngài ấy biết là chị tôi giữ tôi ở lại ăn cơm tối, thực sự không từ chối được. Bảo ngài ấy đừng chờ tôi, đi về trước đi.”

Niên Dung thấy có năm đồng tiền thưởng, chuyện phải làm lại không khó, đúng là việc ưu đãi, trên mặt liền lộ vẻ hớn hở ân cần, sảng khoái dạ một tiếng, đi ra cửa lớn.

Chuyển lời của Tuyên Hoài Phong cho Bạch Tuyết Lam xong, Niên Dung lập tức quay vào trong nhà, mới vừa vào cửa liền đụng mặt Niên Quý – đầy tớ trai nhà họ Niên.

Gã Niên Quý này ỷ được Niên Lượng Phú tín nhiệm nên ở Niên trạch cũng là một đầy tớ trai có tiếng nói, mà từ trước đến nay hắn lại không thích Niên Dưng không chịu nghe lệnh mình, thấy Niên Dung từ ngoài cửa tiến vào liền mở miệng dạy dỗ: “Niên Dung, cậu lại ra ngoài dạo phố đấy hả? Tháng nào cũng không công lĩnh lương, không chịu làm việc, còn muốn công việc này nữa không?”

Niên Dung nào chịu để hắn tính sổ, cãi lại: “Con mắt nào của anh thấy tôi đi dạo phố, tôi vừa đi làm việc cho cữu thiếu gia. Hơn nữa, công việc của tôi giữ được hay không cũng chẳng đến phiên anh nói. Anh cứ lo làm tốt công việc của mình đi.”

Nói rồi liền lướt qua người Niên Quý, ngông nghênh đi qua.

Niên Quý tức đến nỗi đứng phía sau trừng mắt, lầm bầm mắng: “Đừng tưởng phu nhân coi trọng mà không để ai vào mắt. Tiểu nhân đắc chí, càn rỡ đến thế…”