[Vương Triều Kim Ngọc] - Quyển 5 - Tranh Vanh

Quyển 3 - Chương 27




Nhìn Tuyên phó quan mi thanh mục tú đột nhiên vươn tay vào trong quan tài sờ người chết, gã hộ vệ kia liền hoảng sợ, mắt mở to miệng há hốc. Đây chính là phạm vào đại kỵ, không chỉ xui xẻo, hơn nữa còn đắc tội nặng với người chết. Hắn vừa thầm suy nghĩ liệu có phải Tuyên phó quan bị oan hồn Khương ngự y quấn lấy khiến tinh thần không còn minh mẫn hay không, vừa định lập tức báo cáo với sư trưởng, bằng không e rằng bản thân sẽ bị liên lụy.

Hắn xoay người định đi tìm Khương sư trưởng, song lúc này Tuyên Hoài Mân lại nói: “Cậu qua đây giúp tôi một tay.”

Gã lính hộ vệ thầm gào trong lòng quá xui xẻo, thế nhưng khó cái là quan lớn hơn một cấp đã đủ đè chết người rồi, gã đành phải cùng Tyên Hoài Mân khiêng người chết từ trong quan tài ra ngoài, để dưới đất. Tuyên Hoài Mân quỳ một chân trên đất, mở áo niệm trên người Khương ngự y kiểm tra, thấy khoảng ngực bị xe đâm lõm xuống dưới, máu đen khô cứng dính lẫn vào vết thương, xương trắng bị gãy xuyên qua thịt lộ ra ngoài, quả thực rất buồn nôn. May mà ngoại trừ ngực thì những nơi khác vẫn hoàn chỉnh, chỉ xây xước da một chút.

Nếu đổi lại là người khác, đến lúc này sẽ tự động nghĩ sai lệch.

Nhưng chẳng hiểu tại sao khi thấy sắc mặt xanh đen của Khương ngự y, Tuyên Hoài Mân lại nhớ tới việc đàm phán với Bạch Tuyết Lam ở phòng bệnh hôm qua, huyệt thái dương càng giật mạnh. Bạch Tuyết Lam là ai? Thân là hải quan tổng trưởng, bên ngoài mạ lớp vàng mang tiếng du học ở Pháp, chứ bên trong là một ổ mánh khóe thổ phỉ. Hắn làm càn giết người trong rừng cây nhỏ ngoài thành, trong thành thì cướp hàng người phương tây, bắn lén quân trưởng, tuyệt nhiên là thứ đồ âm hiểm đâm lén sau lưng người khác.

Người như thế trực tiếp nói đưa Tuyên Hoài Phong cho Triển Lộ Chiêu liệu có thể tin được sao?

Tuy nhiên, họ Bạch này cũng quá lợi hại, hôm qua ở phòng bệnh diễn xiếc đủ mười phần công lực khiến quân trưởng không sinh lòng nghi ngờ với hắn được, thiếu chút nữa đã quên mất bộ mặt thật của hắn.

Tuyên Hoài Mân càng nghĩ càng thấy đúng, càng không chịu từ bỏ hi vọng, nhất quyết muốn tìm ra chứng cứ trên người Khương ngự y.

Lính hộ vệ kia thấy hắn lật người chết tới lui bèn âm thầm kinh sợ, lẵng lẽ lui về phía sau một bước, hỏi: “Tuyên phó quan, nếu không còn điều gì căn dặn, vậy tôi lui xuống trước.”

Tuyên Hoài Mân nói: “Sao lại không còn gì căn dặn? Cậu tới xem thi thể này thử đi. Sững sờ cái gì? Kẻ làm lính mà ngay cả người chết cũng sợ hả?”

Lính hộ vệ than thở xui xẻo, vốn nghĩ nhiệm vụ ở trong phòng trông coi người chết tốt hơn đứng ngoài cửa phơi nắng, ai ngờ lại vớ phải chuyện tà môn, đành phải bất đắc dĩ dịch bước đến đó, cúi đầu nhìn thoáng qua, hỏi một cách không tích cực. “Nhìn cái gì?”

Tuyên Hoài Mân nói: “Cậu nhìn người này xem, trước khi chết có bị tra khảo không? Nhìn kỹ, nếu tìm thấy thì cho cậu một ngàn đồng.”

Lính hộ vệ nghe tiền thưởng lớn như thế thì tinh thần chấn động, chẳng còn kiêng kỵ người chết gì nữa, nghiêm túc kiểm tra một lượt, lắc đầu nói: “Nhìn không ra.”

Tuyên Hoài Mân hít sâu một tiếng.

Đương nhiên hắn không tìm thấy mới bảo lính hộ vệ đến nhìn giúp, xem ra bản thân mình không bỏ sót chỗ nào.

Thế nhưng nếu Khương ngự y không bị tra hỏi, vậy những điều mình suy luận sẽ không có lập luận vững chắc, nếu như không có chứng cứ mà tùy tiện báo cho quân trưởng sẽ chỉ khiến quân trưởng nghĩ rằng mình giở trò quỷ, ăn mắng một trận là điều không tránh khỏi, biết đâu chừng còn ăn đòn roi một bữa.

Chuyện liên quan tới người đàn ông của mình, Tuyên Hoài Mân hắn sao có thể bỏ qua. Hắn nhìn chằm chằm gương mặt râu dê đã biến thành màu xanh xám tro một hồi mới nghiến chặt răng nói: “Kiểm tra lại lần nữa!”

Lập tức duỗi tay làm việc.

Lần này không chỉ cởi áo liệm, mà ngay cả tất cũng không tha.

Tuyên Hoài Mân đang cởi một chiếc tất ra, bỗng tiếng rống giận tựa tiếng sấm ập vào tai. “Họ Tuyên! Mày đang làm cái trò điên rồ gì đấy?”

Chẳng biết Khương sư trưởng nghe được tin tức từ đâu nên dẫn mấy người thân tín, nộ khí xung thiên hung dữ chạy rới, vừa thấy thi thể thúc thúc bị đặt dưới đất, áo liệm bị lật lộn xộn, ngay cả giày đều bị cởi, mắt gã lập tức đỏ ngàu, xông lên, tát đánh “Bốp!”, khiến Tuyên Hoài Mân úp mặt xuống đất.

Dường như chưa hết giận, gã lại duỗi tay rút súng đeo bên eo.

Mấy người bên cạnh gã thấy gã muốn rút súng đều tiến lên ngăn cản, khuyên nhủ: “Sư trưởng bớt giận, Tuyên phó quan là người của quân trưởng, dù thế nào cũng không thể xử lí như thế. Huống chi vẫn phải hỏi rõ ràng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì trước đã.”

Mặt mày Khương sư trưởng vốn đã không trọn vẹn, xấu xí, bây giờ giận dữ nhìn càng dữ tợn, mũi phì phò nói: “Chúng mày có mắt không tròng phỏng? Thế này đã rõ ràng rồi, còn muốn hỏi rõ ràng gì nữa? Tuyên Hoài Mân, lão tử và ngươi trước không thù, nay không oán, thúc thúc lão tử giờ đã là người chết, mày giày vò ông ấy như vậy là có ý gì?”

Tuyên Hoài Mân bị hắn giáng một tát khiến gò má nửa bên mặt sưng húp, dùng cả tay chân để đứng dậy, lỗ tai ù ù, trong tay còn đang siết chặt một chiếc tất của Khương ngự y, bộ dạng chật vật không sao tả nổi.

May mà mọi người ngăn cản Khương sư trưởng nên hắn mới có cơ hội mở miệng, nói với Khương sư trưởng: “Sư trưởng, tôi đâu có muốn kiếm chuyện với ai. Tôi chỉ hoài nghi thúc thúc ngài bị người ta hãm hại nên mới kiểm tra vết thương.”

Khương sư trưởng nhổ lên mặt Tuyên Hoài Mân qua đám người, chửi: “Nhổ vào! Ai chẳng biết thúc thúc lão tử bị họ Chu kia hại chết, cần mày thể hiện con mẹ gì?”

Tuyên Hoài Mân nghiêm mặt nói: “Không, tôi hoài nghi việc này do hải quan gây nên.”

Lập tức chọn các tình tiết quan trọng mấu chốt, chuyện hai ngày nay cũng như suy đoán của mình nói ra.

Mọi người nghe xong thấy cũng có lý, đều nói: “Hải quan không phải dạng tốt lành gì, rất có thể làm ra chuyện này. Nếu là như vậy, sư trưởng phải thật tỉnh táo để xử lý, miễn khiến cho chúng ta người nhà đánh nhau, trái lại khiến người thân đau đớn, kẻ thù vui sướng.”

Khương sư trưởng nửa ngờ nửa tin điều Tuyên Hoài Mân nói, ánh mắt vẫn hung hãn, đáp: “Cậu nói thúc thúc tôi bị hải quan tra khảo, sợ bại lộ chuyện nên mới giết ông ấy, còn nói cậu động đến người ông ấy là muốn tìm vết thương tra khảo, vậy vết thương đâu?”

Tuyên Hoài Mân hơi khựng lại. “Chẳng phải đang tìm đấy sao?”

Khắp người Khương sư trưởng đều nổi sát khí, âm trầm nói: “Vậy cậu tìm đi. Tìm ra được, cậu giải oan được cho thúc thúc tôi, lão Khương sẽ dập đầu bồi tội với cậu. Nhược bằng không tìm ra được, vậy chúng ta sẽ cẩn thận thanh toán món nợ này một lần.”

Cổ họng Tuyên Hoài Mân căng cứng, lúc này còn làm được gì, chỉ có thể gật đầu, cứng rắn chống chế. “Nếu không tìm ra được, Tuyên mỗ sẽ mặc ngài xử lý.”

Trong lòng suy nghĩ: Nếu khoảnh khắc đòi mạng ấy đến thật thì phải nhanh kêu người báo tin tức cho quân trưởng. Chỉ cần quân trưởng ở đó, chắc chắn quân trưởng sẽ không để người khác nắm tính mạng mình. Nói cho cùng, việc mình gây nên cũng vì quân trưởng, cho dù có phạm phải chút sai lầm thì lúc riêng tư quân trưởng cũng chỉ quất vài roi bằng thắt lưng thôi.

Tuyên Hoài Mân lại ngồi xổm xuống, chịu đựng cơn đau nhức do vết sưng trên mặt mà kiểm tra người chết, người chung quanh cũng nhịn không được mà thăm dò, khẽ nói: “Chỗ này bị đâm, chỗ này bị trầy da, nếu là bị tra khảo thì tất nhiên sẽ không chỉ có những vết thương này. Chí ít phải có vết roi hay vết dí bàn ủi chứ nhỉ.”

Lại có tiếng thì thầm: “Rất khó nói, Khương ngự y không giống đám lính chúng ta, thân thể không cường tráng, nói không chừng bị nhéo vài cái đã không chịu nổi rồi ấy. Có khả năng này lắm chứ.”

“Cho dù có nhéo vài cái, chung quy vẫn nên có dấu nhéo…”

Cứ nói chuyện như vậy một hồi nhưng vẫn không tra ra được.

Sắc mặt Khương sư trưởng càng âm trầm, lạnh lùng nói: “Tuyên phó quan, thúc thúc tôi bị ngài giày vò đến mức này rồi, vậy vết thương tra khảo ngài nói ở chỗ nào?”

Trên trán Tuyên Hoài Mân đã sớm rịn một tầng mồ hôi, do dự nói: “Tuy rằng không tìm được vết thương, thế nhưng…”

Khương sư trưởng vung mạnh bàn tay to như quạt hương bồ lên không trung, giương giọng nói: “Không có thế nhưng nào hết! Không tìm được vết thương, vậy có nghĩ cậu muốn khinh nhờn người chết. Chư vị có mặt ở đây, mọi người đã tận mắt thấy, đến lúc đó nhớ làm chứng cho tôi, không phải lão Khương tôi tìm hắn gây phiền phức, mà là hắn tới tìm lão Khương tôi!”

Tuyên Hoài Mân thấy tình thế không ổn, vội lên tiếng: “Sư trưởng, hôm nay tôi lỗ mãng, nhưng tôi thực sự mang ý tốt. Đợi đến lúc gặp quân trưởng, tôi sẽ tự xin quân trưởng sử phạt thật nặng.”

Khương sư trưởng bực mình nói: “Quân trưởng dưỡng thương ở bệnh viện, không cần phiền tới ngài ấy. Cậu với tôi đi gặp tư lệnh, xem tư lệnh nói thế nào.”

Nói xong, gã tóm vạt áo trước của Tuyên Hoài Mân kéo ra ngoài phòng.

Tuyên Hoài Mân kinh hãi, hắn biết tư lệnh rất coi thường mình, gần đây càng thêm nghi ngờ mình, lại thêm hiện tại Khương sư trưởng được tin dùng, bản thân mình phạm phải lỗi này, chỉ sợ đến trước mặt tư lệnh, tư lệnh sẽ xử lý mình chẳng chút do dự.

Cho dù sau này quân trưởng biết, rồi tức giận với tư lệnh thì ích gì?

Tuyên Hoài Mân cuống quýt lên tiếng: “Sư trưởng! Ngài hãy nghe tôi nói, hãy nghe tôi nói!”

Khương sư trưởng nói: “Chẳng có gì đáng nói hết! Đi! Tất cả đều do tư lệnh quyết định!”

Áo Tuyên Hoài Mân bị Khương sư trưởng lôi kéo, lảo đảo lết vài bước. Hắn đâu chịu ra ngoài, liều mạng dốc sức lui về sau. Không để ý thi thể Khương ngự y nằm ngang sàn nhà phía sau, chân bước hụt một cái, giẫm trên thi thể người ta.

Khương sư trưởng nói: “Được lắm! Thi thể người đã khuất, mày xem cũng đã xem, tra xét cũng đã tra xét, thế mà lòng dạ còn hiểm độc đến nỗi giẫm lên nữa nhỉ!”

Nộ khí xung thiên nâng tay lên, đang định tát lên mặt Tuyên Hoài Mân, bỗng nhiên nghe bên người vang lên tiếng “Ủa?”, lại tiếp: “Sao lòng bàn chân Khương ngự y là lạ nhỉ?”

Người nói là một gã đội trưởng thân cận của Khương sư trưởng, tên Tô Mạnh, giao chiến rất tốt, rất được Khương sư trưởng tín nhiệm. Tối qua hắn biết thúc thúc Khương sư trưởng chết, sáng nay lập tức chạy tới phúng viếng.

Đội trưởng Tô vừa mở miệng, những người khác không khỏi chú ý đến lòng bàn chân người chết.

Khương ngự y vốn mặc áo mũ lẫn tất dành cho người chết mới tinh, Tuyên Hoài Mân không tìm được vết thương, bởi hết cách nên ngay cả tất cũng cởi ra, bây giờ không còn gì che chắn nên thấy được rất rõ.

Những người khác lập tức nói: “Quả nhiên. Hình như dưới lòng bàn chân có vết thương, có một chút như thế, nhìn không kỹ thì quả thật không đoán ra.”

Có người khó hiểu hỏi: “Chẳng lẽ châm nến đốt vào giữa lòng bàn chân hả? Nhưng mà nhìn không to như thế.”

Cứ như vậy, cái tát của Khương sư trưởng không giáng xuống, ánh mắt bất giác liếc xuống lòng bàn chân thúc thúc gã.

Mọi người vây quanh thi thể Khương ngự y, nhỏ giọng bàn tán xì xào ầm ĩ.

Một lính hộ vệ phục vụ Khương sư trưởng vốn đứng ngoài cửa, lúc này hiếu kỳ nổi lên, ngó đầu vào nhìn, nhìn một hồi bèn kêu to: “Ôi trời, chẳng phải lúc cha của dì mười chết, trên người ông ấy cũng có vết này sao? Ông ấy bị dây điện rơi xuống quấn phải lúc trời mưa, bị cháy còn kinh hơn thế này nữa.”

Dì mười trong miệng hắn chính là cô bé mười bốn tuổi lần trước đã hát bài “Nhị tỷ tỷ đi chơi miếu” lần trước, sau khi Khương sư trưởng hưởng thụ cô bé, cảm thấy mùi vị không tồi nên đã đưa cô bé lên làm dì mười, hiện tại đang nuôi trong hành quán để hầu hạ mình bất kể lúc nào.

Cha cô bé vì con gái mà chạy tới hành quán ở thủ đô cầu xin mấy lần, ban đầu Khương sư trưởng còn cho vài đồng lẻ, sau thấy lão già kia dây dưa không ngớt đâm sinh chán ghét, thấy ông tới bèn sai người đuổi đánh. Mấy hôm trước nhận được tin báo cha cô bé bị điện giật chết, không biết là chuyện ngoài ý muốn hay nghĩ quẩn trong lòng mà hành động nông cạn.

Dì mười biết chuyện liền khóc đến chết đi sống lại.

Khương sư trưởng chẳng phải người vô tình, trong lòng suy nghĩ, dù sao cũng là cha của dì bé mới về, không thể bỏ mặc, vậy nên phái mấy gã thuộc hạ mua chiếc quan tài an táng. Bất quá, bởi vì không đích thân đi nên Khương sư trưởng không thấy được bộ dạng người bị điện giật chết như thế nào.

Vừa vặn, hộ binh ló đầu vào chính là người đi theo lúc quấn vải liệm người chết nên mới nhận ra.

Tuyên Hoài Mân vốn đã tuyệt vọng, lúc này nghe hộ binh thốt lên một từ “điện” liền giật nảy mình một cái, nhảy dựng lên kêu: “Tra tấn bằng điện! Là tra tấn bằng điện!”

Vậy là mọi chuyện đã thông suốt.

Trong lòng Tuyên Hoài Mân, Triển Lộ Chiêu đứng vị trí thứ nhất. Tuyên Hoài Mân chẳng để ý đến gì khác, đầu tiên vọt tới phòng điện thoại, đầu ngón tay run rẩy quay số điện thoại bệnh viện Đức. Chẳng biết điện thoại bên kia thế nào, chuông reo ba bốn lần vẫn không ai bắt máy, Tuyên Hoài Mân nóng ruột đến nỗi ngoài miệng sắp nổi vài cái mụn nhiệt.

May mà chẳng bao lâu sau, đầu bên kia điện thoại vang lên âm thanh, một người hỏi: “Tìm ai?”

Tuyên Hoài Mân vội vàng nói: “Tôi là Tuyên Hoài Mân, mau mời quân trưởng nghe điện thoại, có chuyện qua trọng cần báo cáo.”

Đầu bên kia điện thoải trả lời câu gì đó, Tuyên Hoài Mân nhất thời đứng hình. “Cái gì? Quân trưởng đi đưa thuốc? Tại sao còn chưa đến giờ mà đã đi đưa thuốc? Mau! Mau! Ngăn cản quân trưởng! Tuyệt đối đừng để quân trưởng qua đó!”

Nói xong, bỏ lại ống nghe, chạy về phía cửa hành quán như phát điên.