[Vương Triều Kim Ngọc] - Quyển 5 - Tranh Vanh

Quyển 2 - Chương 15-2: Part 2




Hai người nằm xuống giường, Bạch Tuyết Lam đưa cánh tay phải ra, để Tuyên Hoài Phong tựa đầu lên vai mình, cả hai cùng ngẩng mặt nhìn trần phòng bệnh trắng muốt như tuyết trên đỉnh đầu.

Tuy không nói gì, nhưng ai cũng cảm nhận được niềm vui ngọt ngào, tựa như những bọt bong bóng nhỏ trong suốt xinh xắn nổi lên trong nước có ga vậy

Tuyên Hoài Phong dựa vào người yêu, tâm trạng bình yên, chậm rãi nhắm mắt lại.

Mơ mơ hồ hồ, lơ đãng như đã ngủ quên, rồi chẳng biết qua bao lâu, trái tim y đột nhiên nảy lên một nhịp, thầm nghĩ: Ôi trời, mình lấy cánh tay hắn làm gối đầu mà, ép như thế máu sẽ không lưu thông được, sẽ tê buốt khó chịu.

Bởi suy nghĩ đó, y giùng giằng mở mắt.

Bạch Tuyết Lam đang quay sang ngắm nhìn gương mặt say ngủ của y, thấy y bỗng nhiên nâng mí mắt lên rồi tỉnh dậy, hắn đành phải hỏi: “Sao vậy? Gặp ác mộng sao?”

Tuyên Hoài Phong lắc đầu, tiện tay vuốt gối đầu, nghiêng đầu chuyển dần lên gối.

Bạch Tuyết Lam nói: “Tay anh cứng quá khiến em bị cộm hả?”

Tuyên Hoài Phong cười nhàn nhạt, trả lời hắn: “Cũng không hẳn, thế nhưng gối đầu vẫn thoải mái hơn.”

Ban đầu Bạch Tuyết Lam chưa để ý, nhưng sau khi bỗng nhiên cảm nhận được sức nặng đầu Tuyên Hoài Phong rời đi, cánh tay bị gối của hắn đột nhiên dâng lên cảm giác tê buốt đau nhức, là hiện tượng mạch máu bị đè nén đột nhiên lưu thông trở lại.

Hắn bất chợt hiểu ra.

Vừa vui sướng vì người yêu tri kỷ thân thiết, vừa đau lòng vì Tuyên Hoài Phong ngay cả khi bệnh cũng cố sắn sóc mình. Phần tâm ý này của Tuyên Hoài Phong vốn có phần khiến người ta phải tán thán, nhưng cũng khiến người ta thổn thức.

Bởi suy nghĩ nhiều như vậy, nên dù trong đầu có muôn ngàn lời muốn nói, song vẫn chẳng cách nào tìm ra được ngôn từ chuẩn xác để thốt thành câu. Bạch Tuyết Lam đành chôn giấu cảm giác không thốt nổi thành lời ấy vào đáy lòng, sửa sang lại gối đầu cho Tuyên Hoài Phong, xốc chăn mỏng xuống giường, nói: “Anh đi chuẩn bị đồ ăn. Em vẫn không muốn ăn gì à? Cơ mà vẫn phải ăn chút gì đó mới được.”

Tuyên Hoài Phong tỉnh rồi sẽ không muốn ngủ lại nữa, y ngồi dậy đáp: “Trái lại thì có, giờ em đang muốn ăn gì đó đây. Mấy ngày nay đều uống cháo, miệng chẳng có tí hương vị nào hết. Anh kêu họ nấu một bát canh măng tươi đi.”

Bạch Tuyết Lam đang đi về cửa phòng định gọi người, nghe được lời này liền vui vẻ phóng khoáng quay trở về bên giường, cúi đầu cười khuyên. “Măng tươi tuy ngon nhưng lại lạnh, không thích với người bị bệnh. Nếu em muốn uống canh, anh sẽ bảo bọn họ nấu canh gà hầm nấm hương, được không?”

Tuyên Hoài Phong không để tâm lắm, gật đầu đáp: “Cũng được.”

Bạch Tuyết Lam bèn đích thân gọi điện thoại điểm mấy món, dặn dò phải nhanh.

Dưới sự huấn luyện của Bạch Tuyết Lam, cả đám đầy tớ trai ở Bạch công quán làm việc không dám lề mề một giây, nhất là nghe đến công việc hầu hạ liên quan tới Tuyên phó quan thì càng phải tích cực thực hiện.

Đầu bếp trong công quán nấu thật ngon, xếp cẩn thận vào hộp thức ăn giao cho hộ binh, hộ binh lại lập tức ngồi ô tô riêng đến bệnh viện. Khi đưa vào trong phòng bệnh, canh vẫn còn tỏa hơi nóng.

Mở hộp thức ăn, tầng thứ nhất đặt hai món canh gà nấm hương và cháo nóng mà Bạch Tuyết Lam chỉ định, hai tầng còn lại là đồ ăn nóng và nguội khác nhau.

Hộ binh bày bàn ăn nhỏ bên cạnh mép giường bệnh, từng đĩa một được đặt lên bàn, riêng đồ ăn nóng đã có năm sáu đĩa, chẳng qua mỗi đĩa chỉ lớn chừng bàn tay, số lượng không nhiều lắm.

Tuyên Hoài Phong nhìn hộ binh vẫn đang tiếp tục đưa tay vào hộp mang thức ăn ra ngoài bèn kinh ngạc hỏi: “Rốt cuộc nấu bao nhiêu món mang tới vậy? Không ăn hết được đâu, thật lãng phí.”

Bạch Tuyết Lam cười nói: “Anh nói qua điện thoại là khó có dịp Tuyên phó quan có khẩu vị, phải nấu nhiều món thường ngày ngài ấy muốn ăn, đám đầu bếp vội vàng nịnh bợ ngay. Em cứ việc ăn đi, ăn ngon, lúc về anh sẽ thưởng cho bọn họ. Nào, trước tiên cứ ăn nhiệt tình đã.”

Chờ cơm nước dọn xong, hộ binh ra ngoài, Tuyên Hoài Phong ngồi sát mép giường, Bạch Tuyết Lam ngồi trên chiếc ghế bên cạnh mép giường, hai người vừa trò chuyện vừa ăn.

Tuyên Hoài Phong cảm thấy mấy món mặn nóng hổi quá nhiều mỡ nên gắp chưa được vài miếng liền chuyển qua hẳn đĩa đậu phộng rang trộn đậu phụ khô, ăn kèm với cháo trắng đến khi hết sạch.

Bạch Tuyết Lam lo lắng khi hôm nay y không uống thuốc của Khương ngự y, âm thầm quan sát hồi lâu, nhìn thấy y ăn ngon miệng, không giống người có bệnh mới lành, tinh thần hắn mới thả lỏng được một chút, nói: “Ăn thịt mới có sức được, cho dù em không thích cũng nhắm mắt ăn thêm hai miếng đi, món hầm này rất thanh đạm, lại dễ nhai nữa.”

Bạch Tuyết Lam tước vài miếng thịt mềm xuống khỏi xương, dụ dỗ Tuyên Hoài Phong ăn hai miếng, còn nói: “Món bánh tôm viên cà rốt thái sợi này không tồi, em nếm thử nhé?”

Tuyên Hoài Phong nói: “Em không ăn hết được cả viên bánh đâu, anh đưa nửa phần thừa trên tay anh cho em là được.”

Bạch Tuyết Lam liền vươn tay ra phía trước, đưa bánh tôm viên cà rốt thái sợi tới bên mép Tuyên Hoài Phong, để Tuyên Hoài Phong cúi đầu cắn, chậm rãi ăn hết nửa viên bánh ấy.

Bạch Tuyết Lam dùng hai ngón tay nhón viên bánh, Tuyên Hoài Phong ăn đến miếng cuối cùng, môi khó tránh khỏi đụng tới đầu ngón tay hắn. Vừa chạm phải như vậy, hai người đều thoáng ngẩn ra, ngước mắt nhìn nhau một chút, cảm giác trong lòng tựa mặt hồ bị trẻ nhỏ ném vào một viên đá, từng tầng từng tầng sóng trong veo dập dềnh lan tỏa.

Bạch Tuyết Lam ho khan một tiếng, đáy mắt ẩn chứa nụ cười, hỏi: “Anh bị mèo con liếm hả?”

Tuyên Hoài Phong nói: “Đầu lưỡi mèo có móc đấy, cẩn thận liếm rớt một lớp da của anh luôn.”

Y lập tức cắn nhẹ một cái lên đầu ngón tay Bạch Tuyết Lam.

Hai người ăn bữa cơm này thoải mái không cách nào diễn tả. Ăn xong rồi, hộ binh tiến vào thu dọn bàn ăn, hai người lại giống như khi nãy, ghé sát vào nhau nói chuyện phiếm.

Mặc dù không có chủ đề gì nghiêm túc, nhưng tán gẫu lung tung thiên nam địa bắc để giết thời gian cũng cực kỳ thú vị.

Sau lại bàn tới tương lai có thể sẽ sang nước ngoài du lịch, chụp một vài bức ảnh làm kỷ niệm lúc về già, Tuyên Hoài Phong liền hỏi: “Mấy tầm hình lần trước chúng ta chụp đã hoàn thành chưa?”

Bạch Tuyết Lam cũng à một tiếng, đáp: “Lấy về lâu rồi, nhưng gần đây nhiều việc quá nên cứ quên chưa cho em xem. Em không biết mấy hôm trước em bệnh nặng như thế, mọi người ra sao cũng nhận không rõ, còn có thể ngắm ảnh chụp hả?”

Đứng lên, sờ vào túi quần tây nhưng không thấy gì.

Cẩn thận nhớ lại… Đúng rồi, hắn sợ để ảnh trong túi quần bị nhăn nên cố ý đặt cẩn thận vào một chiếc ngăn kéo.

Bạch Tuyết Lam đi tới trước bàn gỗ gần cửa sổ, mở ngăn kéo, mở một quyển sổ bệnh viện trong đó, lấy ảnh ra đưa cho Tuyên Hoài Phong. “Em xem thử xem, chụp được không?”

Tuyên Hoài Phong cầm tập ảnh chụp trên tay, tập trung ngắm nhìn, đặt ở trên cùng là tấm ảnh chụp y và Bạch Tuyết Lam nắm tay nhau ở Bạch công quán. Y bật cười: “Đúng là điển trai quá đấy. Nếu chỉ nhìn ảnh mà không biết đến anh, người ta hẳn sẽ nghĩ anh là vị minh tinh nào ấy chứ.”

Bạch Tuyết Lam hỏi: “Vậy em nói xem, minh tinh đang nắm tay vị nào kia? Đẹp trai không?”

Tuyên Hoài Phong nói: “Da mặt em chẳng dày được như thế đâu, tự khen ảnh mình đẹp trai.”

Tiếp, y lật từng tấm ảnh phía sau, ngắm nghía rất hứng thú.

Xem xong hết, y lấy tấm đầu tiên ra, kết luận: “Tấm này không tồi. Đây chẳng phải là do Tiểu Phi Yến chụp giúp chúng ta sao? Không ngờ cô bé này lại có thiên phú làm nhiếp ảnh gia, xem ra trời sinh cho ta cái tài tất sẽ có chỗ dùng. Phải rồi, em cứ quên hỏi mãi, rốt cuộc anh xử trí cô bé thế nào?”

Bạch Tuyết Lam nói: “Em có lệnh không được làm khó cô bé, đương nhiên anh không dám làm khó cô bé. Anh đưa cô bé cho chị nuôi của cô bé rồi. Để chị nuôi của cô bé dạy dỗ cô bé đi.”

Tuyên Hoài Phong nói: “Lê Hoa à? Vật tốt lắm, cô ấy sẽ chăm sóc Tiểu Phi Yến chu đáo.”

Bạch Tuyết Lam thấy y yêu thích không buông tay mà lật tấm hình kia qua lại, khóe miệng nhếch thành nụ cười, nhìn liếc qua đồng hồ đeo tay, nói: “Ăn xong được nửa tiếng rồi đấy, em nằm xuống ngủ một giấc đi.”

Tuyên Hoài Phong hỏi: “Anh chỉ rửa tấm này ra một bản thôi à?”

Bạch Tuyết Lam nói: “Không thành vấn đề, em mà thích, chúng ta rửa thêm mấy trăm mấy nghìn tấm cũng chỉ cần một câu nói thôi.”

Tuyên Hoài Phong trả xấp ảnh lại cho Bạch Tuyết Lam, chỉ giữa lại tấm ảnh mình thích nhất ấy, đặt dưới gối đầu. “Như thế này, lúc nào em muốn xem thì chỉ cần đưa tay ra là lấy được.”

Y nhanh chóng nằm xuống, nhắm đôi mắt lại.

Bạch Tuyết Lam canh giữ bên giường, chờ y ngủ hẳn mới đứng dậy ra ngoài cửa, gọi Tống Nhâm sang một bên hỏi: “Đã tìm được chưa?”

Tống Nhâm cau mày trả lời: “Không tìm được. Song mua được một vài y tá ở tầng ba và bốn. Rác rưởi bên Triển Lộ Chiêu đổ ra chồng chất, tôi bảo các anh em tìm qua tìm lại nhiều lần vẫn không thấy tăm hơi bã thuốc ở đâu. Theo tôi thấy, nếu không phải thuốc của lão ngự y kia không sắc ở đây, thì là do bọn họ rất cẩn thận, tự mình thu dọn tất cả bã thuốc. Nói chung, muốn tìm được bã thuốc để tra ra toa thuốc dành cho Tuyên phó quan… sợ rằng cách này không thể thực hiện được.”

Bạch Tuyết Lam hỏi: “Đầu mối khác thì sao?”

Tống Nhâm lắc đầu: “Theo căn dặn của ngài, tôi đã bố trí một ít anh em theo dõi khu vực của quân Quảng Đông, nhưng bọn chúng không phái người tới quầy thuốc mua thuốc đông y. Nghe nói lão ngự y này là mời từ tỉnh ngoài về, có thể nào là do lão mang thuốc theo tới không?”

Bạch Tuyết Lam cười lạnh: “Chẳng biết là thuốc hay là độc đây?”

Tống Nhâm lấy làm kinh hãi, hỏi: “Sao lại là độc?”

Bạch Tuyết Lam nói: “Bệnh tới như núi đổ, bệnh đi như kéo tơ. Hoài Phong bệnh đến nỗi không thể cử động, uống một thang thuốc của lão lại khỏi ngay tới bảy tám phần, lẽ nào lão thực sự là thần tiên sống? Tôi rất nghi ngờ chuyện này.”

Tống Nhâm nghĩ một chút cũng suy ra vài thứ, mắt hổ vừa trợn lên bèn trầm giọng nói: “Nếu thực sự như vậy thì đám người này đúng là đáng chết.”

Nghiến răng ken két, nhổ toẹt một cái lên mặt đất, Tống Nhâm oán hận chửi một câu: “Thằng khốn chó đẻ.”

(Câu chửi này rất tục, mà mình không biết dịch sao cho đúng nên đành để tạm thế này. Nguyên văn: “他狗娘的婊子养的” = “Tha cẩu nương đích biểu tử dưỡng đích”)

Sau lại thân thiết hỏi: “Giờ Tuyên phó quan thế nào rồi? Lúc vừa đưa cơm vào, tôi thấy sắc mặt ngài ấy vẫn còn tốt, chắc là hai chén thuốc hôm qua đã cứu được ngài ấy về rồi.”

Bạch Tuyết Lam đang sốt ruột vì vấn đề đó, hắn thở dài một hơi. “Đương nhiên tôi hi vọng cậu ấy khỏe hẳn. Tôi chỉ sợ bệnh của cậu ấy vẫn còn tái phát. Mọi việc không thể không đề phòng bất trắc, bây giờ Hoài Phong thẳng thắn đắc tội Triển Lộ Chiêu, khỏi bệnh là tốt nhất, nhưng vạn nhất bệnh tình bất ổn thì phải làm sao đây? Cho nên bây giờ tôi bất chấp những thứ khác, trước hết phải nắm rõ toa thuốc của lão ngự y kia.”

Nhắc tới chuyện này, Tống Nhâm cũng vô cùng đau đầu. “Việc này khó làm. Lão ngự y đấy được quân Quảng Đông bảo vệ. Chúng ta lại không tra được gần đây quân Quảng Đông đã mua thuốc gì. Bọn khốn kiếp kia đúng là cẩn thận đến phát tởm, ngay cả việc đã từng mua thuốc gì cũng giấu quá nghiêm mật. Bây giờ đúng là chuột cắn rùa, không biết cắn từ chỗ nào đây này.”

Bạch Tuyết Lam hỏi Tôn phó quan đi đâu.

Tống Nhâm đáp: “Tôn phó quan nói hôm nay có chuyện quan trọng, ngài ấy phải đích thân xử lý. Tôi hỏi ngài ấy đi đâu, ngài ấy chỉ cười, nói cứ báo lại như vậy với tổng trưởng là được.”

Bạch Tuyết Lam nghe xong, mặt mày hơi giãn ra, nhàn nhạt nói: “Nếu cậu ta trở về, bất luận tôi đang bận hay rảnh rỗi cũng gọi cậu ấy đến gặp tôi ngay lập tức.”

Tống Nhâm nghe lệnh.

Hai người nói xong, Bạch Tuyết Lam lại nhớ tới Tuyên Hoài Phong trong phòng bệnh, nghĩ tới việc mình tự tay chăm bệnh cho Tuyên Hoài Phong nên đã bỏ bê công vụ trong thự nhiều ngày, hiện giờ Tuyên Hoài Phong chuyển biến tốt hơn, tổng trưởng hắn đây không thể không lo lắng một chút tới công vụ.

Bạch Tuyết Lam lập tức phái người tới nha môn đem văn kiện chờ giải quyết tới, ngồi làm việc trên chiếc bàn ăn nhỏ trong phòng bệnh, vừa canh giấc ngủ trưa cho Tuyên Hoài Phong vừa phúc đáp công văn.

Căn phòng bệnh yên tĩnh sau mười hai giờ trưa có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng bút máy loạt xoạt trên giấy.

Tích lũy mấy ngày liền, thuộc hạ bê tới từng chồng công văn dày cộp, mặc dù Bạch Tuyết Lam khôn khéo nhạy bén, quyết đoán nhanh chóng cũng phải tốn không ít công sức mới giải quyết xong phân nửa, đang nghĩ xem có nên gọi người tới đem nửa chỗ công văn đã phê duyệt xong đi giải quyết hay không thì chợt nghe bên cạnh vang lên động tĩnh khe khẽ.

Hắn bỏ bút xuống, xoay người nhìn về phía giường, lại nhìn đồng hồ đeo tay một cái, hóa ra đã sắp bốn giờ. Bất tri bất giác hắn đã giải quyết công vụ hết hai ba tiếng đồng hồ.

Bạch Tuyết Lam cười hỏi: “Tỉnh chưa? Buổi trưa nay anh thấy em ngủ sâu đấy, ngay cả xoay người cũng chẳng xoay lấy một cái.”

Tuyên HOài Phong dùng giọng nói khàn khàn của người vừa tỉnh ngủ, kèm theo giọng mũi hỏi nhỏ: “Em chẳng biết mình ngủ bao lâu rồi nữa. Em muốn tới phòng rửa mặt.”

Bạch Tuyết Lam nói: “Hà tất phải phí sức thế? Anh đi lấy bô tiểu cho em.”

Tuyên Hoài Phong đỏ mặt, lắc đầu. “Đấy là lúc bệnh không nhúc nhích được mới cần phải phục vụ như vậy. Không phải bây giờ em đã khỏe hơn rồi sao?”

Tuyên Hoài Phong kiên trì tự xuống giường, cũng chả cần Bạch Tuyết Lam dìu đỡ mà đi tới phòng rửa mặt.

Không ngờ qua một hồi lâu vẫn chưa thấy y trở ra.

Bạch Tuyết Lam không khỏi lo lắng, đi tới phía ngoài phòng rửa mặt, gõ lên cửa gỗ hỏi: “Hoài Phong, em thế nào rồi?”

Cách một lúc sau, bên trong mới trả lời: “Một lúc nữa em ra ngay.”

Bạch Tuyết Lam nghe âm thanh kia rất nhẹ nên càng thêm lo lắng, tiếp tục gõ nhẹ lên cửa gỗ một cái: “Em mở cửa ra đi.”

Bên trong truyền đến tiếng nước từ bồn cầu tự hoại, qua một lúc, cửa gỗ mở ra.

Tuyên Hoài Phong vịn một tay lên khung cửa, mệt mỏi đứng đó, cố cười nói: “Buổi trưa không nên tham ăn quá, ăn nửa miếng bánh củ cải thái sợi chiên dầu… nhiều dầu mỡ.”

Bạch Tuyết Lam hỏi: “Em ói hả?”

Tuyên Hoài Phong gật đầu, hai đầu gối dường như không chịu được, thân thể mềm nhũn đổ về phía trước.

Trái tim Bạch Tuyết Lam giật thót lên, may là đôi tay lanh lẹ tiếp được y, không để y ngã xuống mặt đất.

Bạch Tuyết Lam vừa ôm y trở về giường bệnh, vừa cả tiếng hô bên ngoài gọi bác sĩ. Tuyên Hoài Phong vẫn tiếp tục cười nói: “Đừng lo, đừng làm lớn chuyện.” Bạch Tuyết Lam đâu chịu nghe, áp trán chạm vào trán y, nhiệt độ sáng nay vừa lùi dường như lại bốc lên.

Hắn luồn tay xuống dưới áo Tuyên Hoài Phong sờ một cái, khắp bàn tay đều là mồ hôi ẩm ướt, lúc này mới phát giác toàn lưng y đều là mồ hôi lạnh.

Bác sĩ vội vã tới nơi, lập tức tiến hành kiểm tra cho Tuyên Hoài Phong một lượt, song chẳng kiểm ra được kết quả gì hữu dụng, chỉ mập mờ nói phổi còn đang nhiễm trùng rồi tiêm cho Tuyên Hoài Phong một mũi thuốc.

Rối ren một phen, bác sĩ lại rời đi.

Bạch Tuyết Lam hỏi Tuyên Hoài Phong đang nằm trên giường bệnh: “Em sao rồi?”

Tuyên Hoài Phong nói: “Không sao cả đâu, chẳng qua là do ăn dầu mỡ chiên gì đó nên dạ dày khó chịu, ói hết đồ ăn buổi trưa ra thôi. Tại anh không phân nặng nhẹ, lúc nào cũng quát tháo ầm cả lên.”

Bạch Tuyết Lam nói: “Em đâu hiểu sự dày vò trong lòng anh.”

Tuyên Hoài Phong nở nụ cười yếu ớt với hắn: “Đừng buồn lo vô cớ như vậy, em thấy qua hai ngày nữa là khỏe thôi. Chờ em xuất viện, chúng ta tìm một ngày rảnh rỗi đến công viên Xuân Sơn dạo bộ đi.”

Bạch Tuyết Lam đáp: “Thế tốt lắm. Em đừng hao tâm tốn sức nói chuyện nữa, ngủ thêm giấc nữa đi.”

Tuyên Hoài Phong nghe lời hắn, lại nhắm mắt vào.

Bạch Tuyết Lam tựa như chim sợ cành cong, hiện tại ngay cả công văn cũng đều ném ra sau đầu, không để ý đến nữa, hắn chỉ ngồi bên giường, cứ cách vài phút sẽ kiểm tra một lượt, chỉ mong bản thân đúng là sợ bóng sợ gió mà thôi.

Thế nhưng trời cứ mãi không chiều ý người.

Đến chừng sáu giờ, nhiệt độ trên người Tuyên Hoài Phong càng ngày càng cao, từ ba mươi tám độ vọt tới tận bốn mươi, dù dùng thuốc hay chườm lạnh cũng chẳng ăn thua.

Bạch Tuyết Lam sốt ruột đến nỗi gân xanh nổi cả lên, vuốt ve trán y hô hoán đủ kiểu, song vô luận thế nào cũng chẳng gọi được y tỉnh dậy.

====================================================================

Phong Lộng:  Chuyện là, chuyện là… các cục cưng thân yêu, Lộng Miêu Miêu ngày mai muốn nghỉ ngơi, ở đây là bảy ngàn chữ, là lương thực cho hai ngày đó nha.

Tôi ghép cả phần ngày mai vào đây rồi á, cho nên… ngày mai không có truyện truyện nha nha nha….

Phi Vũ: Đúng rồi, ngày mai không có chương mới đâu nha….  ~(‾▿‾~)