[Vương Triều Kim Ngọc] - Quyển 5 - Tranh Vanh

Quyển 1 - Chương 1




Lúc này ở Niên trạch, Niên Lượng Phú vừa mới ăn xong cơm tối, đứng ở hành lang dùng nước trà súc miệng, nhổ ra sân, sau đó chắp hai tay sau lưng, định bụng quay về phòng nghỉ ngơi.

Tuyên Đại Vân gọi hắn lại nói: “Anh lại đi ngủ đấy à?”

Niên Lượng Phú dừng bước, quay đầu lại, “Không nhất định là phải đi ngủ, nhưng ở lại đây thì có chuyện gì làm nào?”

Tuyên Đại Vân nói, “Anh đừng đi, đến đây ngồi một lúc.”

Niên Lượng Phú liếc mắt nhìn gò bụng đã nhô lên của bà xã, thầm nghĩ, vào những lúc như thế này thật không thể làm trái ý phu nhân nhà mình nhiều quá, hắn ngồi xuống, hỏi: “Có chuyện gì muốn nói? Chẳng phải hai hôm trước em mới nói muốn mua một bộ chén men tốt đó sao, anh đã mua về rồi.”

Tuyên Đại Vân mỉm cười, “Em thấy việc này anh làm không tồi, đang muốn nói một tiếng cám ơn với anh. Chỉ là, em thấy trang phục nhân viên của người đưa đồ tới… hình như là của hiệu buôn dương hành Đại Hưng?”

Niên Lượng Phú đáp: “Đúng là mua ở hiệu buôn dương hành Đại Hưng.”

Truyên Đại Vân trầm mặc một lúc, sau mới nói: “Trên đại lộ Bình An nhiều hiệu buôn dương hành như thế, tại sao cứ phải vào tiệm đó? Trước giờ em đều không thích người Lâm gia, toàn là giả đò điệu bộ.”

Hai năm qua, việc giao tiếp giữa Niên Lượng Phú và người vợ cả này của hắn luôn không mấy hòa thuận, thường thì khi ngồi chung một chỗ, nói dăm ba câu sẽ cãi vã, tan rã trong cảnh không vui.

Hôm nay, mặc dù Tuyên Đại Vân không có dấu hiệu tức giận, nhưng Niên Lượng Phú lại rất mất tự nhiên, đó là biểu hiện trước nay chưa từng có, trong lòng luôn cảnh giác.

Bây giờ nghe ý Tuyên Đại Vân, hắn đoán đại khái là mình làm việc không hợp ý cô, cho nên cô mới muốn hờn giận. Điều này khiến cơn bực tức đè nén đã lâu của hắn bất chợt nổi lên, hắn cười lạnh một tiếng, tự giễu nói: “Đúng vậy, tôi đúng là con sâu con bọ ngu ngốc hồ đồ, muốn mua đồ, tại sao lại không tới hỏi cách nhìn của cô về mấy cửa hàng dương hành này trước nhỉ? Tiếp theo ấy, phàm là cô muốn mua đồ thì trước nhất sẽ kê cho tôi một tờ danh sách, chỉ định mua đồ ở cửa hàng nào. Sau đó, tôi sẽ đến nha môn xin nghỉ phép hai buổi, tự mình đi mua cho cô mới phải lẽ.”

Tuyên Đại Vân thuận miệng nói một câu lại bị chồng châm chọc một phen như vậy liền ngẩn ra.

Trong lòng vừa tức vừa buồn.

Đang định trả lời hắn một cách mỉa mai, bỗng ánh mắt thoáng thấy vú Trương đứng cạnh ngăn tủ sau lưng Niên Lượng Phú ra sức xua tay nháy mắt, vẻ mặt có chút lo lắng, hơn nữa còn giơ ngón trỏ chỉ chỉ miệng mình.

Đây là bà đang muốn Tuyên Đại Vân cẩn trọng ngôn hành cử chỉ, đừng để nhất thời tức giận mà thốt lên những câu giận lẫy không thể vãn hồi.

Tuyên Đại Vân lại nhìn đôi mắt vô thần cùng đôi môi tái nhợt của chồng mình, cô chợt nghĩ đến gã thanh niên có chí tiến thủ khi vừa kết hôn ấy, mới qua mấy năm thôi mà hắn đã thay đổi quá nhiều, trong lòng chợt sầu não, đành nén nhịn cơn giận đã xông lên đến miệng trở vào, cố mỉm cười nói: “Anh xem anh kìa, tính tình xấu quá đấy. Em vốn nói lời cảm ơn đàng hoàng với anh thôi, em rất thích bộ chén men đó. Mặc dù em có nói thêm một câu không liên quan thì cũng đâu đáng để anh tức giận như vậy.”

Đưa tay qua nắm lấy tay Niên Lượng Phú, siết nhẹ một cái.

Thái độ dịu dàng thân thiện ấy của cô khiến Niên Lượng Phú kinh ngạc, cúi đầu nhìn xuống.

Niên phu nhân xuất thân từ tiểu thư khuê các, mười ngón tay không dính nước xuân, bàn tay non mềm được chăm sóc cực tốt, nắm lên tay hắn lại càng vừa trắng vừa mềm.

(Mười ngón tay không dính nước xuân = thập chỉ bất triêm dương xuân thủy: Ý chỉ con cái danh gia, nhà giàu có, không phải làm lụng vất vả)

Tuy nhiên, phụ nữ mang thai thường được tẩm bổ, được hầu hạ chu đáo, đã đến từng này tháng, tất nhiên thân hình có chút biến đổi, ngón tay hiện tại so với ngón tay non mềm ngày trước cũng đã tròn hơn một chút.

Niên Lượng Phú nhìn tay cô, lòng thầm nghĩ, tròn như thế này trông giống như món lạp xưởng ngoại quốc vậy.

Niên Lượng Phú bất giác nhớ đến Lục Phù Dung, vòng eo nhỏ nhắn, mười ngón tay thon dài, cô gái ấy xinh đẹp biết nhường nào. Người ta lại còn ý nặng tình thâm với hắn nữa. Đáng tiếc, cô đầu thai không đúng nơi. Nếu như Lục Phù Dung đầu thai đến nhà Tuyên tư lệnh, trở thành thiên kim của Tuyên tư lệnh, vậy thì tình cảnh hiện tại của hắn đã không quẫn bách như thế.

Tuyên Đại Vân bị hắn nắm tay lật qua lật lại mà nhìn, còn thấy hắn không thốt được một lời, bộ dạng dường như đang cảm khái, gò má cô bất giác ửng hồng.

Bọn họ cũng xem như đã là cặp vợ chồng già, kề từ khi biết mình mang thai, hai người chưa từng ‘thân mật’, hiện tại đúng là vô thanh thắng hữu thanh rồi.

(Vô thanh thắng hữu thanh: ngầm hiểu, ý chỉ im lặng còn thể hiện được nhiều hơn lời nói.)

Tuyên Đại Vân ngượng ngùng rút tay lại, liếc nhìn rồi quở trách hắn: “Đáng ghét, còn có người khác ở đây đó, anh cứ táy máy tay chân thôi.”

Đánh mắt ra ngoài cửa sổ một cái.

Vú Trương nhanh chóng nhón chân lên, lặng lẽ lui ra ngoài.

Niên Lượng Phú thấy thú vị, cũng quên đi cảm giác khó chịu nho nhỏ khi nãy, cười ha hả nói: “Động tay động chân với phu nhân nhà mình thì đã làm sao nào? Nhìn em trang nghiêm thế này… anh nên thức thời đi ra ngoài thôi.

Hắn đứng lên như muốn đi, song lại nhanh chóng bị Tuyên Đại Vân kéo tay áo.

Tuyên Đại Vân nói: “Đi đâu nào? Anh lại muốn ra ngoài chung chạ sao? Em không cho. Ngồi xuống nói chuyện đứng đắn đi.”

Niên Lượng Phú đành phải ngồi trở xuống, hỏi: “Là việc đặt tên cho con sao?”

Tuyên Đại Vân đáp: “Không phải anh đã nói rồi sao? Việc đặt tên cho con phải chờ đến lúc nó ra đời, biết ngày sinh tháng đẻ rồi thì mời một vị tiên sinh có học vấn, biết thuyết ngũ hành tới đặt tên, vậy mới chuẩn. Em kêu anh ở lại là do có một việc em đã suy nghĩ rất lâu rồi. Em nói ra, anh đừng bảo em nguyền rủa anh đấy.”

Niên Lượng Phú hỏi, “Rốt cuộc em muốn nói gì?”

Tuyên Đại Vân đáp: “Em thấy sắc mặt anh dạo này cứ xanh xanh xám xám, rất xấu. Em muốn khuyên anh một câu, anh là người làm cha, cũng nên biết chăm sóc sức khỏe, đừng làm tổn hại đến cơ thể. Anh đừng vội tức giận với em, em nói như vậy còn chẳng phải vì giữa anh với em còn có tình cảm vợ chồng sao. Em biết anh sẽ không nhịn được khi nghe những lời khuyên nhủ này, nhưng em thực sự không ghen, anh nhìn cơ thể sắp sinh con của em đi, em còn có tâm trạng để ghen sao? Em chỉ mong anh nghe em một câu, hãy suy nghĩ cho đứa con nhỏ bé chưa ra đời của chúng ta, cùng chung tay với em xây dựng một gia đình hạnh phúc.”

Niên Lượng Phú cau mày nói: “Không phải tức giận, chẳng qua anh thật sự không hiểu em muốn anh phải làm thế nào mới gọi là tốt.”

Đôi mắt Tuyên Đại Vân sáng lên, cô liếc hắn một cái, giọng nói chẳng cao chẳng thấp vang lên: “Thật sự muốn em nói thẳng? Được rồi, vậy thì thứ cho em không khách khí. Em biết anh ở bên ngoài lúc nào cũng có vài hồng nhan tri kỷ. Hiện giờ em không thể cùng anh, anh có chút hành động thì em cũng không tiện hỏi đến. Nhưng hiện giờ, em đã phát hiện việc này gây nguy hiểm đến sức khỏe của anh. Mỗi tuần lễ anh đều qua đêm bên ngoài tới hai ba buổi, bước đi ngẩn ngơ, trò chuyện cũng ngẩn ngơ, ăn có một bữa cơm thôi mà cũng phải ngáp đến chừng mười một lần. Từ xưa đến nay, đàn ông có chút bản lĩnh thường thua bởi nữ sắc. Em chỉ lo anh sẽ bước lên lối mòn ấy. Bây giờ hối cải vẫn chưa muộn.”

Vì việc “hồng nhan tri kỷ” bên ngoài, Niên Lượng Phú đã cãi vã với phu nhân nhà mình không biết bao nhiêu lần, ngay cả ấm trà lẫn gia cụ trong nhà đều đã làm hỏng mấy bộ.

Đó là ký ức xấu nhất, phiền phức nhất trong đầu hắn.

Lúc này nghe cô nhai đi nhai lại luận điệu cũ rích, cho dù ngữ khí uyển chuyển thành khẩn hơn trước rất nhiều, song vẫn chọc cho hắn nghẹn một bụng tức giận.

Chỉ là, nếu hắn phát tác ra, phu nhân hắn sẽ càng khóc ầm ĩ, làm lớn chuyện hơn, vậy thì càng khiến hắn bực bội.

Bị Tuyên Đại Vân dùng ánh mắt mong đợi nhìn chằm chằm, Niên Lượng Phú không thể không nói gì, buồn bực một hồi mới cười bồi, “Những lời em vừa nói đều là nghi ngờ anh thôi, anh ở bên ngoài bận rộn cả ngày, nếu nói phải gặp các vị tiểu thư thì đó cũng chỉ là việc giao tiếp không thể tránh được. Tuy nhiên, nếu nói anh thua bởi nữ sắc thì quả là quá sỉ nhục anh rồi đấy.”

Tuyên Đại Vân tận tâm khuyên bảo như vậy, cô tự nhủ, cho dù đối phương có đổi thành một bức tượng lòng dạ sắt đá thì cũng phải có chút cảm xúc tỉnh ngộ mới đúng. Ai ngờ thái độ Niên Lượng Phú lại là một mực phủ nhận.

Tuyên Đại Vân tức giận trong lòng, nhưng lại nghĩ tới lời khuyên nhủ của em trai và vú Trương, sức khỏe chồng mình không tốt, đại khái cũng có phần do mình thường cãi nhau với hắn, khiến tâm trạng hắn không thoải mái.

Cô đành dùng thái độ vợ hiền nhân từ mà nén cơn giận của mình xuống, tiếp tục mỉm cười nói: “Anh không nhận việc đã làm ở bên ngoài đó sao? Vậy sắc mặt anh gần đây không tốt là tại cái gì? Bên ngoài có rất nhiều lời đồn đãi, em cũng đã nghe nói rồi, họ nói Niên xử trưởng cùng vị Mạc tiểu thư nào đó đi dạo công viên, lại còn mua một đôi khuyên tai kim cương trong hiệu buôn dương hành, nhưng em đâu có thấy anh mai đôi khuyên tai kim cương đó về nhà, là do đã tặng cho ai đó rồi chứ gì? Lẽ nào những người đó đều có tình thiết bẫy hãm hại anh?”

Niên Lượng Phú trầm mặt xuống, nói: “Tằng tham sát nhân, tam nhân thành hổ, sao anh quản được việc ai cố ý thiết bẫy hãm hại mình?”

(Tằng tham sát nhân, tam nhân thành hổ: Ý chỉ lời nói bịa đặt, tin đồn có thể giết chết người, miệng lưỡi thế gian đặt điều vu khống.)

Đang nói, một đầy tớ trai từ bên ngoài đi đến bên này nhà ăn, thưa: “Tiên sinh.”

Niên Lượng Phú chuyển mắt nhìn hắn chóng chọc, “Chuyện gì?”

Giọng nói hung tợn khiến đầy tớ trai càng hoảng sợ.

Đầy tớ trai vội vàng đứng ngay ngắn, thấp giọng nói, “Điện thoại của ngài.” Lặng lẽ chớp mắt với Niên Lượng Phú.

Niên Lượng Phú hừ một tiếng rồi lập tức đứng lên.

Tuyên Đại Vân chưa từng rời mắt khỏi nhất cử nhất động của gã đầy tớ trai, cái chớp mắt mờ ám khi nãy đã sớm bị cô thu vào mắt.

Cô vốn định bất luận thế nào cũng phải cố gắng duy trì thái độ tốt đến cuối cùng, nhưng nhìn chồng mình lòng dạ sắt đá như vậy, khóe mắt cô không khỏi nóng lên, ngồi thẳng dậy, đề cao giọng nói, “Thế nào? Chẳng phải tôi nói trúng rồi đó hả? Tám chín giờ còn gọi điện thoại tới, lẽ nào vẫn là vì công vụ? Đừng tưởng rằng đầy tớ trai giúp anh lừa tôi thì tôi không biết, con hồ ly tinh kia gọi đến nhà đâu phải lần một lần hai, đúng là coi trời bằng vung mà! Cái loại đàn bà không đứng đắn đấy cư nhiên dám nhảy lên cổ tôi cưỡi, tôi có nhu nhược hơn cũng không thể dễ dàng tha thứ được!”

Nói vậy liền đứng lên.

Đúng là nhìn không ra, bụng cô lớn như vậy mà lại có thể hành động rất lưu lóat.

Đẩy Niên Lượng Phú ra, một mình rời khỏi nhà ăn, lúc đi về phía phòng điện thoại, cơn tức giận khiến chân cô bước nhanh như gió.

Niên Lượng Phú bị cô đẩy qua một bên, tức giận thì tức giận, song cũng không thể đẩy ngược mẹ của đứa con sắp ra đời của mình được, hắn vuốt mũi một cái, đuổi theo phía sau cô.

Đến khi hắn bước vào phòng điện thoại, Tuyên Đại Vân đã cầm ống nghe lên, cất giọng nói đầy sát khí hướng vào trong điện thoại, “Vị nào tìm Niên Lượng Phú?”

Đầu dây bên kia im lặng chừng ba bốn giây.

Đôi mắt Tuyên Đại Vân ngậm lệ, mắng chửi, “Không dám báo danh tính à? Lẽ nào cô cũng biết cảm thấy thẹn? Đúng là quá lạ đời!”

Lúc này, phía bên kia đầu dây mới truyền tới giọng nói khàn khàn của một người đàn ông, “Chị, chẳng qua chỉ gọi điện tìm anh rể thôi mà, tại sao lại bị mắng đến nỗi là không biết thẹn?”

Tuyên Đại Vân chưa kịp chuẩn bị, cô vô cùng ngạc nhiên, “Cậu… cậu là Tuyên Hoài Mân? Không phải…”

Tuyên Hoài Mần lạnh lùng hỏi: “Không phải cái gì?”

Vì bản thân đã làm sai, Tuyên Đại Vân vô cùng xấu hổ, bàn tay khí thế hừng hực cầm ống nghe nhất thời mất hết sức lực.

Niên Lượng Phú vốn cùng lo Lục Phù Dung gọi điện thoại tới, bị phu nhân tróc gian, giờ nhìn thấy cục diện hiểu lầm này, tâm trạng thoải mái đến độ chẳng biết phải hình dung thế nào, hắn tiến lên quở trách, “Nói với em thế nào thì em vẫn không chịu tin, không tự khiến bản thân xấu hổ không thôi. Chẳng lẽ cậu em nhà em chính là hồng nhan tri kỷ mà em nói đó hả? Đàn bà! Đúng là đàn bà!”

Đoạt ống nghe từ tay Tuyên Đại Vân lại.

Bấy giờ vú Trương đã nghe được động tĩnh mà chạy tới, ngó đầu về phía phòng điện thoại thăm dò, thấy khí sắc Tuyên Đại Vân không ổn, bà vội vàng tiến đến, kêu lên: “Tiểu thư? Tiểu thư? Ai u, khí sắc thế này không ổn rồi, cô đừng đứng đó nữa, tôi dìu cô về ngồi một lúc.”

Tuyên Đại Vân đang sợ không thể tìm thấy cái lỗ tự giấu mình xuống, nên đành để vú Trương dìu mình ra ngoài.

Nhìn cô đi rồi, Niên Lượng Phú mới cười nói qua ống nghe: “Tam đệ hả? Cú điện thoại này cậu gọi tới đúng là quá tuyệt diệu.”

Giọng Tuyên Hoài Mân vô cùng âm u khó chịu, nói với hắn: “Anh rể, em có việc muốn anh giúp đỡ một chút.”

Niên Lượng Phú kinh ngạc hỏi: “Làm sao vậy?”

Tuyên Hoài Mân nói: “Hiệu buôn dương hành Đại Hưng có một con thuyền tên Hồng Phúc, xế chiều hôm nay bị hải quan ngẫu nhiên chọn trúng, giam lại qua đêm để kiểm tra. Mong anh rể có thể điều đình công tác một chút, lập tức thả con thuyền này ra.”

Niên Lượng Phú cười đáp: “Đây chỉ là việc nhỏ, giao cho tôi là được. Đảm bảo ngày mai có công văn thả thuyền.”

Tuyên Hoài Mân nói: “Anh phải đi làm ngay lập tức.”

Niên Lượng Phú nói: “Vội cái…”

Chưa nói hết, bỗng nhiên nghe được âm thanh dồn dập từ trong điện thoại.

Hóa ra Tuyên Hoài Mân nói xong câu kia liền cúp máy.

Niên Lượng Phú vốn đang nói cười vui vẻ lại bị thái độ khó hiểu của hắn khiến cho ngẩn ra, nhìn ống nghe một lúc bỗng nảy ra vài phần tức giận.

Thầm nghĩ, mặc dù nhận được một vài lợi ích từ mày, nhưng đấy chẳng qua là nể mặt mày mà thôi. Nhớ xem lúc trước mày đến nhà tao tặng quà cho phu nhân nhà tao thì khiêm tốn ra sao, nịnh nọt thế nào, thế mà bây giờ chẳng biết khách khí gì nữa.

Mày chẳng qua chỉ là một thằng phó quan hờ của quân trưởng, còn tao đường đường là xử trưởng của cục hải quan đây này.

Luận chức vị, tao vốn cao quý hơn mày. Bàn về quan hệ thân thích, tao lại còn là anh rể của mày nữa.

Vậy mà tại sao mày gọi điện tới lại không tỏ thái độ có việc nhờ người, ngược lại còn chỉ tay sai khiến cứ như là cấp trên của tao vậy?

HỪ, vậy thì đừng hòng tao giúp mày làm chuyện gì hết.

Niên Lượng Phú tức giận cúp điện thoại, trở về thư phòng mình, vừa đi vừa kìm không được mà ngáp một cái.

Tuyên Đại Vân đang ở trong phòng lau nước mắt, nói với vú Trương, “Tôi cãi nhau với anh ta lúc nào? Đúng là không tìm được lẽ phải trong cái nhà này mà, oan chết tôi mất thôi. Vừa rồi vú có nghe thấy không? Tôi đã dùng bao nhiêu nhẫn nại, cẩn thận khuyên nhủ hắn chăm sóc sức khỏe thế nào, lại còn duy trì gương mặt tươi cười với hắn…”

Đúng lúc này liền nhìn thấy Niên Lượng Phú đi ngang qua cửa sổ, hắn biết rõ cô ở trong phòng nhưng chẳng thèm chuyển mắt liếc sang bên này đến một cái.

Sắc mặt cũng âm trầm.

Tuyên Đại Vân càng giận, thấy bóng dáng chồng mình biến mất, nước mắt tựa vòng châu đứt dây đua nhau chảy xuống.

Niên Lượng Phú trở về thư phòng, ngồi trên ghế không ngừng ngáp, cả người mệt mỏi chán chường, làm gì cũng chẳng được hăng hái, lại còn thêm cảm giác khó chịu ngứa ngáy hừng hực trong lòng, hắn liền đứng ngồi không yên mà nhớ nhung thứ bột trắng đáng yêu kia.

Gần đây, cứ cách một hai ngày hắn lại cùng Lục Phù Dung hưởng thụ một trận.

Thứ bột trắng đó không chỉ có thể quấn vào trong thuốc lá để hút, hơn nữa còn có thể đặt trên giấy bạc, đốt qua lửa để hít. Càng dùng nó, hắn lại càng cảm thấy tất cả những thứ đặc sắc trên đời đều không sánh bằng thứ bột màu trắng kia.

Lúc trước hắn đã nói có thể dễ dàng từ bỏ, bây giờ xem ra đã quá khó khăn, thật sự là quá đê mê, quá khoan khoái dễ chịu.

Hắn từng nói một tuần sẽ dùng một lần, thử một thời gian mới biết không đủ, mà cứ hai ba ngày phải dùng một lần mới coi như có chút thỏa mãn.

Hiện giờ, khoảng cách ngày càng ngắn.

Cho dù buổi tối hắn không qua đêm ở chỗ Lục Phù Dung, thì ban ngày ắt sẽ đến đó, hưởng thụ bạch phiến và mỹ nhân, thỏa mãn cả hai cơn nghiện.

Suy nghĩ một hồi, Niên Lượng Phú càng nhớ nhung vòng eo thon thả của Lục Phù Dung, hắn đứng dậy khỏi ghế, cầm một chiếc áo khoác khoác lên vai, vừa ra đến cửa thì vừa vặn gặp được Niên Quý – gã đầy tớ trai tâm phúc của hắn.

Niên Quý thoáng nhìn chung quanh mới vụng trộm báo cáo với hắn, “Tiên sinh, ngài có điện thoại.”

Niên Lượng Phú nhíu mày hỏi: “Chắc không phải lại là tiểu tử Tuyên Hoài Mân kia đấy chứ?”

Niên Quý không biết giữa hắn và Tuyên Hoài Mân đã xảy ra sự cố gì, chẳng qua gã cũng sẽ không hỏi tới, chỉ lắc đầu nói nhỏ: “Là tiểu công quán.”

Đây là cuộc điện thoại Niên Lượng Phú muốn nghe nhất, hắn lập tức tươi cười chạy đến phòng điện thoại tiếp máy, nói vào ống nghe: “Phiền em gọi điện thoại đến rồi, anh đang muốn đến gặp em đây. Chờ chút, anh tới ngay.”

Lục Phù Dung ở đầu dây bên kia nói, “Anh đừng tới vội, em hỏi anh, anh đã đi làm việc chính chưa?”

Niên Lượng Phú hỏi: “Việc chính gì?”

Lục Phù Dung nói, “Chẳng phải Tuyên phó quan đã gọi điện cho anh sao? Hình như nói hắn muốn anh giúp một chuyện, tại sao anh không đi làm? Chẳng trách hắn gọi điện cho em, muốn em giục anh một câu.”

Niên Lượng Phú hậm hực đáp, “Tên đó? Em đừng nhắc đến hắn trước mặt anh, đúng là điên lên được. Hắn gọi điện thoại tới, muốn anh giúp hắn thả một con thuyền bị giữ lại kiểm tra, vừa nói phải làm ngay liền cúp điện thoại. Cho dù là tổng lý cũng chẳng đến nỗi không khách khí như hắn. Anh sẽ không giúp hắn đâu, chiếc thuyền này cứ để thuộc hạ anh xử lý theo quy tắc.”

Lục Phù Dung vội la lên, “Những lời này của anh chẳng phải hồ đồ quá rồi hả? Anh nghĩ những thứ chúng ta thường dùng ấy là từ đâu mà có? Ăn của người thì phải làm việc cho người, hắn muốn anh giúp một chuyện, còn anh lại không biết xấu hổ mà tự cao tự đại! Trước chưa bàn đến chuyện khác nữa, bây giờ em và anh đều không thể thiếu thứ kia dù chỉ một ngày, nếu hắn nóng giận lên sẽ không bao giờ cấp cho chúng ta nữa, vậy không phải là lấy mạng chúng ta sao?”

Niên Lượng Phú cười nói, “Hóa ra em sợ chuyện này. Em cũng ngốc quá rồi đấy. Mặc dù những thứ này khó kiếm, song lẽ nào dựa vào thân phận của anh còn không thu được vào tay? Rất nhiều người phải dùng tiền để mua, còn anh thì ngay cả mua cũng không cần, trong xử thường tra xét được thứ này, nói là phải tiêu hủy, nhưng thực ra có tiêu hủy hay không vẫn phải dựa vào một câu của anh. Anh lấy một ít mang về cho em là được.”

(Xử: bộ phận, ban ngành, phòng ban)

Lục Phù Dung càng thêm sốt ruột, cô nói thẳng, “Anh hồ đồ! Anh đúng là hồ đồ! Món này khác hẳn những thứ bày bán trên đường, nếu muốn là có thể mua được thì em cần gì chịu sự khống chế của hắn? Ai nha, giải thích với anh việc này qua điện thoại không rõ được…”

Nghe âm thanh truyền qua điện thoại, cô đúng thực là vừa nói vừa hoảng loạn khóc nức lên.

Niên Lượng Phú nghe vậy vừa đau lòng vừa khó hiểu, cố gắng khuyên nhủ: “Đừng khóc, ai nha, trước tiên em đừng khóc. Có chuyện gì thì từ từ nói, anh đâu có không nghe lời em.”

Lục Phù Dung tiếp tục vừa khóc thút thít vừa đáp, “Anh suy nghĩ sâu hơn một chút đi, đồ hắn đưa cho em, rồi cả trên thuyền kia có thứ gì lại khiến hắn làm to chuyện như thế, chẳng lẽ anh không đoán ra? Kiểm tra không ra thì thôi, song nếu tra ra được thứ gì thì… Đó là thuyền của hiệu buôn dương hành Đại Hưng. Trước tiên sẽ tra ra hiệu buôn dương hành Đại Hưng, có thể sẽ dính líu đến cả quân Quảng Đông, cứ như vậy sẽ khó tránh liên lụy đến anh. Bây giờ mọi người đang ngồi chung trên một chiếc thuyền, anh còn giở trò tức giận trẻ con ra nữa.”

Những lời này đúng là xối thẳng nước lên đầu, khiến gã Niên Lượng Phú lười biếng lại ham trục lợi kinh hồn táng đảm.

Niên Lượng Phú nghiêm túc nói: “Em nói rất đúng. Việc này không thể hờn dỗi, anh phải đi một chuyến.”

Lục Phù Dung kêu lên, “Tổ tông sống ơi, nhanh đi giải quyết đi! Đêm nay em cũng không ngủ nữa, ở nhà chờ tin anh.”

Cúp điện thoại.

Niên Lượng Phú vốn vừa khoác áo khoác vừa đến nghe điện thoại, giờ ngay cả thời gian trở về thay quần áo cũng tiết kiệm, vội vã đi về phía cửa chính, gọi người chuẩn bị ô tô rồi lên xe chạy đến bến tàu.

Trước khi xe chuyển bánh, tiếng kèn đồng vang lên theo lệ, cũng là có ý nhắc nhở người chung quanh cẩn thận một chút.

Đêm khuya thanh vắng, tiếng kèn cách vài bức tường viện thoang thoảng truyền vào trong Niên trạch.

Tuyên Đại Vân biết hắn lại nhận được một cuộc điện thoại, cô đang ở trong phòng dựng thẳng tai chờ đợi, nghĩ xem hắn nhận điện thoại bao lâu mới trở về thư phòng. Cô không biết cuộc điện thoại đó là của người phụ nữ cướp chồng mình, hay lại là của Tuyên Hoài Mân.

Ai ngờ Niên Lượng Phú ngay cả thư phòng cũng không thèm quay về.

Tuyên Đại Vân đợi hồi lâu không thấy chồng đi qua cửa sổ, lại đột nhiên nghe tiếng còi ô tô vang lên, dường như sau đó còn có tiếng ô tô chuyển bánh.

Cô giật mình, tâm can một mảnh lạnh lẽo.

Chỉ ngồi trong phòng đờ người suy nghĩ.

Vú Trương bưng canh cá chép vừa hầm xong đến đây, gọi cô vài câu vẫn không thấy cô đáp lại.

Thấy cô như vậy, Vú Trương hoảng sợ, bà đặt canh lên bàn, vội vàng lau tay lên tạp dề rồi nắm lấy tay cô, “Tiểu thư tốt của tôi, cô làm tôi sợ muốn chết. Bà cô của tôi à, cô không vì mình thì cũng nghĩ cho đứa trẻ trong bụng, cho dù có chịu cơn giận to như trời như biển cùng đừng để trong lòng. Phu nhân trên trời mà nhìn thấy bộ dạng này của cô sẽ đau lòng đến nhường nào đây.”

Tuyên Đại Vân bị bà lắc tay vài cái cũng từ từ hồi phục tinh thần, buồn bã nói: “Đây chính là tự làm bậy, không thể sống. Trước đây tôi truy cầu thứ gọi là tự do yêu đương thế nào nhỉ? Luôn cho là chỉ cần yêu nhau thì kể cả hắn có là một nhân viên công vụ cỏn con, tôi cũng sẽ theo hắn cả đời. Để rồi hôm nay rơi vào tình cảnh thế này đây. Hóa ra cái từ tình yêu đó không thể tồn tại lâu dài. Nó đúng là thứ độc dược, là con rắn độc vẻ ngoài rực rỡ, nhưng trong nanh vuốt sắc nhọn lại toàn là máu huyết…”

Cuối cùng vẫn lấy nước mắt rửa mặt.