[Vương Triều Kim Ngọc] - Quyển 4 - Tung Hoành

Quyển 3 - Chương 28




Sau vũ hội, Lâm Kỳ Tuấn cũng ngồi xe hơi trở về.

Vì vị Lâm lão phu nhân nghiêm nghị kia, bây giờ hắn càng ngày càng không muốn trở về công quán của mình ở thủ đô, nhưng hắn lại không dám qua đêm ở bên ngoài, sợ rằng sẽ bị trách mắng.

Sau khi trở về, hắn tuyệt không thể để xảy ra sơ sót như trước, hỏi rõ đầy tớ trai mới biết lão phu nhân đang ở trong thư phòng, đến áo khoác cũng không dám cởi, hắn vội vã lên thư phòng thăm hỏi mẹ mình trước tiên.

Lâm lão phu nhân đang một mình ngồi xáo bài, thấy con trai đến thăm hỏi cũng chẳng nâng mắt, cầm từng tấm từng tấm bài đặt lên mặt bàn làm từ gỗ đàn, nhạt giọng nói: “Hội đàm sáu nước hay vũ hội gì đó con nói, mẹ không hiểu. Khuya khoắt mới trở về, con lúc nào chẳng có lý lẽ để biện hộ. Bây giờ mẹ đã thấy được không ít hành động của con rồi, con chỉ nói tối hôm nay về muộn, nhưng chắc lại đi thân mật cùng con hát hoặc giao tế hoa chứ gì?”

(Giao tế hoa: kỹ nữ cao cấp, gái đẹp chuyên tiếp khách thuê. Giao tế hoa được chia thành hai loại: loại thứ nhất là bán nghệ không bán thân hoặc không dễ bán thân, gọi là kỹ nữ cao cấp, gái cao cấp, cũng gọi là nghệ kỹ. Loại thứ hai lấy bán thân làm việc chính, nhưng thu phí rất cao, chuyên tiếp đãi khách khứa thuộc tầng lớp thượng lưu. Hiện đại gọi là gái bao cao cấp, còn dùng để hình dung phụ nữ thủ đoạn quyến rũ cao)

Lâm Kỳ Tuấn cười bồi nói: “Con trai chịu sự dạy dỗ của mẫu thân mà còn dám hoang đường như thế sao? Vũ hội như thế này cần phải có bạn nhảy, con tìm một vòng, cuối cùng đành phải mời tiểu thư nhà hội trưởng Âu Dương của hội thương nhân, mời cô ấy nhảy mấy bản nhạc.”

Lúc này sắc mặt Lâm lão phu nhân mới hòa hoãn một chút, nói: “Người ta là tiểu thư nhà hội trưởng mà lại đồng ý nhảy với con, đó chính là niềm hãnh diện của con. Con nói đành phải cái gì, cũng chẳng biết tự lượng sức mình xem.”

Lâm Kỳ Tuấn vội vàng dạ thưa.

Lâm lão phu nhân còn nói: “Con đừng có trốn trốn tránh tránh làm gì. Thực ra ta không phải người bảo thủ không chịu thay đổi, người trẻ tuổi bây giờ đều nói muốn được yêu đương tự do, những điều như vâng lời cha mẹ hay mai mối đưa lời như trước kia không còn dùng được nữa. Nhưng ta cũng hiểu. Tuổi của con không còn nhỏ, nếu có lòng muốn thành gia lập nghiệp thì cha con và ta đương nhiên sẽ không phải đối. Song, người làm vợ của con trước hết phải là đủ thư thức lễ. Đừng bảo ta chỉ quan tâm đến lợi ích, nhưng cuối cùng thì cửa trúc xứng với cửa trúc, cửa gỗ xứng với cửa gỗ, như vậy thì sau này mới ít khắc khẩu. Ngoài hai điều đó ra, những thứ khác con muốn tự do thì cứ tự do.”

(Thư thức lễ: Có học hành, biết nhận thức, hiểu lễ nghĩa)

Lâm Kỳ Tuấn nói: “Nghe mẫu thân nói kìa, bọn con chỉ là bạn, vẫn chưa tới mức đó.”

Lâm lão phu nhân không tiếp câu này, cũng là ám chỉ dừng đề tài này ở đây, bà đổi câu hỏi sang chủ đề khác: “Vậy chuyện để người nước ngoài rút cổ phần làm đến đâu rồi?”

Lâm Kỳ Tuấn gượng cười nói: “Chuyện này không vội được, con đang cố gắng. Mẫu thân cho con thư thả thêm vài ngày đi.”

Lâm lão phu nhân đặt một quân bài mạt chược trên tay xuống mặt bàn, tháo chiếc kính lão trên mặt xuống, quay đầu, đôi mắt quét tới, cười lạnh nói: “Con định không cố kỵ gì mà lừa gạt mẫu thân mình như vậy sao? Không được. Con đã kỳ kèo với ta về chuyện rút cổ phần này nhiều ngày rồi, hôm nay phải cho ta một câu trả lời chắc chắn.”

Lâm Kỳ Tuấn căng thẳng đến nỗi trên trán đổ ra một tầng mồ hôi lạnh, vội vàng nhảy về trước hai bước, thấp giọng nói: “Con sao dám lừa gạt người? Nhưng việc này thật sự không dễ làm. Căn cơ của cửa hàng dương hành nhà chúng ta ở thủ đô không đủ, ký hợp đồng xong lại bội ước sẽ gây tổn hại rất lớn đến danh tiếng làm ăn. Nếu chỉ như vậy cũng coi như xong, con đã chuẩn bị ổn thỏa một khoản tiền lớn, dự định dùng nó làm tiền bồi thường vi phạm.”

Lâm lão phu nhân hỏi: “Vậy tại sao không làm đi?”

Lâm Kỳ Tuấn nói: “Người đọc báo cũng biết rồi đấy, gần đây trong thành xảy ra một vụ án lớn, vị Charts tiên sinh trên báo chính là cổ đông của cửa hàng nhà chúng ta. Con vốn định đợi hắn đến thủ đô sẽ tự mình thương lượng với hắn, không ngờ còn chưa kịp bàn bạc thì hắn đã gặp phải việc này. Người ta vất vả lắm mới cửu tử nhất sinh trở về được, dân chúng khắp thủ đô đều coi hắn như anh hùng vậy, con thực sự không tiện lập tức tìm hắn để bàn bạc chuyện rút cổ phần. Thứ nhất, việc này có chút gì đó giống bỏ đá xuống giếng. Thứ hai, hôm nay hắn là người được đám ký giả quan tâm, tin tức truyền ra rồi, cửa hàng dương hành nhà chúng ta còn danh tiếng gì nữa? Cho nên ý của con là… không bằng chúng ta chờ thêm một thời gian.”

Lâm lão phu nhân cũng thường sai đầy tớ trai đọc báo cho mình nghe, bà đã sớm biết chuyện Anjar Charts bị bắt cóc, nghe con trai giải thích dường như cũng có lý, trong lòng liền bình tĩnh hơn một chút, lát sau mới thở dài một hơi, “Theo con nói, chờ một thời gian cũng được. Nếu bàn về báo chí, thì bọn họ cùng lắm chỉ là đám cơ quan ngôn luận bán tiếng nói lấy tiền, ta chẳng để vào mắt. Nhưng thương nhân Trung Quốc chúng ta trước giờ đếu nói đến hai chữ đạo nghĩa, hôm nay hắn vừa nhặt về được cái mạng, ta lại vội vàng bắt hắn rút cổ phần thì thật không phúc hậu. Lâm gia chúng ta sẽ không làm cái chuyện lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn thế này.”

Nghe mẫu thân dịu giọng đi, Lâm Kỳ Tuấn lén thở phào một hơi, liên thanh vâng dạ.

Khoanh tay đứng một bên nghe giáo huấn, thấy Lâm lão phu nhân đeo kính lão lên, tiếp tục xáo bài, hắn biết đêm nay đã qua ải, bèn cẩn thận tạm biệt mẫu thân rồi trở về phòng nghỉ ngơi.

Lại nói về phía Tuyên Hoài Phong, vừa mới trở về Bạch công quán, vào đến phòng, Bạch Tuyết Lam vẫn trầm mặt không lên tiếng.

Tuyên Hoài Phong hỏi: “Anh đang giận em đấy à?”

Bạch Tuyết Lam nói: “Anh giận em làm cái gì? Anh đang giận chính mình.”

Cởi quân phục ra, vung mạnh lên bàn, ngồi phịch xuống ghế.

Tuyên Hoài Phong cầm quân phục treo ra phía sau tấm bình phong, thấy Bạch Tuyết Lam nghiêng nửa gương mặt anh tuấn về phía mình, đôi mắt phát ra tia sáng khiến người ta sợ hãi.

Y đi tới, vỗ vỗ lên vai Bạch Tuyết Lam, thấy hắn không để ý tới mình liền thở dài một hơi, cúi xuống, ôm cổ hắn từ phía sau, nhẹ nhàng nói: “Anh đừng nghĩ quá nghiêm trọng, chẳng qua chỉ là trận tranh chấp nhỏ thôi. Anh nghĩ rằng em gặp ai cũng sẽ bị bắt nạt sao? Hắn không chiếm được lợi ích gì đâu. Con người hắn luôn luôn như vậy, cứ hễ thấy ai đẹp mắt một chút đều phải trêu chọc, bằng không tại sao ở trường hắn lại mang tiếng xấu như vậy chứ.”

Lại nói: “Em thấy bộ dạng anh lúc này… chắc trong đầu lại đang suy nghĩ biện pháp trả thù gì đây. Anh chỉ mong anh đừng kết thù kết hận khắp nơi như thế, để tâm trí thoải mái một chút đi. Coi như em cầu xin anh đấy.”

Y hơi dán mặt lên gương mặt Bạch Tuyết Lam.

Y rất ít khi làm ra những hành động ngọt ngào mà mờ ám như vậy, mặc dù có chút ngượng ngùng, nhưng cũng chính vì sự ngượng ngùng này mà tình cảm càng thêm đáng quý.

Nghe lời y khuyên, lửa giận của Bạch Tuyết Lam dần lui xuống, cảm giác ngọt ngào dần dâng lên, kéo y ra trước người ôm lấy, vùi đầu vào bên hông y, ngửi hương thơm dịu nhẹ trên cơ thể y.

Đêm xuống, Tuyên Hoài Phong phải nói nhiều lời dễ nghe với hắn, lại còn làm rất nhiều lần cái chuyện mà chỉ có người yêu mới có thể cống hiến, mới dụ được hắn không nghĩ đến chuyện khiến người ta tức giận này nữa.

Ngày hôm sau, hai người cùng nhau tới hải quan nha môn làm việc, buổi tối cùng lên xe trở về.

Vừa xuống xe, người gác cổng Bạch công quán liền ra đón, trước thì hành lễ với Bạch Tuyết Lam, sau lại nói với Tuyên Hoài Phong: “Tuyên phó quan, Niên phu nhân gọi điện tới, muốn tôi nhắc nhở ngài: ngày mai nhớ đến ăn cơm.”

Bạch Tuyết Lam nói: “Mai là mười lăm tháng tám, em đồng ý đi với anh rồi mà. Tại sao lại nói phải đến chỗ chị em ăn cơm?”

Tuyên Hoài Phong vỗ trán một cái, cười khổ đáp: “Thôi đúng rồi, chị em đã đánh tiếng trước là mười lăm tháng tám phải đến chỗ chị ấy ăn cơm, lúc đó em đã đồng ý. Tại vì công việc chuẩn bị khai trương bận rộn quá… Em đúng là hồ đồ rồi.”

Bạch Tuyết Lam đương nhiên rất bất mãn.

Tuyên Hoài Phong cũng biết mình thất hứa, cùng hắn trở về phòng rồi liền luôn miệng nói xin lỗi, cuối cùng đưa ra một phương án bồi thường, “Hay chờ em dành ra hôm nào đó tự mình xuống bếp nấu cho anh mấy món nhắm rượu, coi như bồi tội với anh, anh thấy sao?”

Lúc đó Bạch Tuyết Lam mới hơi hăng hái, dặn đi dặn lại, “Em đừng đồng ý rồi lại đổi ý đấy, anh đã phải hi sinh rất lớn rồi.”

Tuyên Hoài Phong nói: “Chẳng qua chỉ nợ anh một bữa tối thôi mà, anh đúng là đồ trẻ con. Cơ mà, em nấu không được ngon lắm đâu, anh không được mắng đấy.”

Bạch Tuyết Lam nói: “Anh thương còn chẳng kịp, đành lòng mắng sao?”

Hai người lại phục hồi không khí hòa thuận.

◇ ◆ ◇

Hôm sau là mười lăm tháng tám, trong vườn hoa phía sau công quán, mới sáng sớm đã có rất nhiều thợ cả đến lắp các loại đèn màu, nơi nào cũng hiện ra không khí náo nhiệt.

Tuyên Hoài Phong đến viện cai nghiện làm việc như mọi ngày, bởi vì đã đánh tiếng trước với Bạch Tuyết Lam, nên sau khi tan việc cũng không trở về Bạch công quán, bảo tài xế lái xe thẳng tới Niên trạch.

Người khác thì không nói làm gì, nhưng Tuyên Đại Vân và vú Trương thấy Tuyên Hoài Phong tới còn vui mừng hơn là thấy hoàng đế đích thân tới, đưa y vào phòng ngồi xuống như nâng trân châu bảo vật, hỏi han ân cần, luôn tay gắp món ngon cho y.

Bữa tối mừng tiết Trung thu càng không cần phải nói, vú Trương trổ trọn mười phần tài nghệ nấu ăn, bày nhiều đến nỗi cả bàn tiệc lớn là thế cũng gần như chẳng còn chỗ để, sau lại thỏa mãn hấp hai lồng cua thật lớn.

Niên Lượng Phú ngồi cạnh Tuyên Đại Vân, Tuyên Hoài Phong ngồi đối diện.

Muốn vú Trương ngồi xuống, vú Trương sống chết không chịu nghe theo, bà chỉ muốn đứng bên cạnh Tuyên Hoài Phong, gắp đông lấy tây cho y, nếu không cần gắp đồ thì sẽ luôn tay lột vỏ cua, gom một thìa gạch cua mỡ màng vàng óng ánh rồi đặt xuống chiếc bát sứ nhỏ trước mặt Tuyên Hoài Phong.

Tuyên Hoài Phong xấu hổ nói, “Vú Trương, vú đừng đưa cho tôi nữa, vú lột vỏ cho anh rể và chị tôi đi.”

Niên Lượng Phú nói: “Để anh tự làm, thứ đồ chơi này phải tự mình lột mới thú chứ.”

Tuyên Đại Vân nói: “Cơ thể chị thế này nên không dám ăn bậy. Em cứ để vú Trương hầu hạ em đi, vú đã bứt rứt lâu lắm rồi, cứ luôn miệng hỏi chị: ‘Sao gần đây không thấy tiểu thiếu gia đến’. Chị nói với vú là gần đây em rất bận.”

Vú Trương cười nói: “Tiểu thư chỉ biết chê cười tôi thôi. Tôi thấy nha, không biết ai ngày nào cũng oán giận, nói em trai mình vô lương tâm, không đến thăm cô chị đang mang thai ấy nhỉ?”

Ăn cơm xong, gọi đầy tớ trai xếp ghế mây bàn trà trong viện, bưng đủ loại đồ ăn ra, nào là bưởi, nào là khoai sọ, nào là quýt mật, vừa ăn vừa ngắm trăng.

Niên Lượng Phú ngáp nói, “Ăn no lại buồn ngủ, anh không ngồi cùng mọi người nữa. Hoài Phong, hiếm khi em tới đây, cứ ngồi ngắm trăng Trung thu với chị em đi.”

Nói xong lập tức trở về phòng nghỉ ngơi.

Tuyên Đại Vân để vú Trương dìu mình, cẩn thận ngồi xuống ghế mây, vẫy tay gọi Tuyên Hoài Phong đến gần, cô mím môi.

Vì chưa công khai chuyện tình yêu của mình với Bạch Tuyết Lam, lại xui xẻo làm mất chiếc đồng hồ vàng kia ở Niên trạch, cho nên mỗi khi nhìn thấy vẻ mặt này của chị gái, Tuyên Hoài Phong liền có chút chột dạ, cố gắng kiên trì hỏi: “Chị, gọi em có chuyện gì?”

Tuyên Đại Vân nhìn về phía nhà chính, thất thần một lúc mới quay mặt lại, nét mặt có vẻ rầu rĩ, khẽ nói với y: “Hoài Phong, em thấy khí sắc anh rể em thế nào?”

Thấy cô không hỏi về Bạch Tuyết Lam, thần kinh Tuyên Hoài Phong thả lỏng trở lại, lập tức nói: “Hình như anh rể gầy đi, nhưng mà em thấy khí sắc vẫn tốt, mặt mày hồng hào.”

Tuyên Đại Vân than thở: “Đó là do tối nay anh ta uống mấy chén, hơi rượu bốc lên cho nên mặt mới có chút huyết sắc. Bình thường nếu không uống rượu, gặp anh ta vào ban ngày thì chỉ thấy sắc mặt xanh xanh trắng trắng, không cẩn thận còn tưởng gặp phải quỷ.”

Vú Trương đứng bên khuyên nhủ: “Tiểu thư, cô đừng nói như vậy, để cô gia nghe thấy, hắn sẽ lại khó chịu trong lòng. Ai lại thích nghe phu nhân của mình nói mình giống quỷ? Đã nói bao nhiêu lần rồi, cô nên ôn hòa với cô gia hơn một chút.”

Tuyên Hoài Phong biết chị mình trước nay không mấy hòa nhã, vậy nên y cũng khuyên nhủ: “Tình hình cơ thể chị bây giờ… đại khái là do tâm trạng thường tự cảm thấy bất an. Phụ nữ khi mang thai thì tính tình thường nóng nảy, sẽ rất đáng sợ. Anh rể cũng không dễ dàng gì, sắp làm cha rồi, phỏng chừng đang vừa kích động vừa căng thẳng.”

Vú Trương nói: “Là vậy đó.”

Tuyên Đại Vân nhịn không được liền trừng mắt với vú Trương, thở dài nói với Tuyên Hoài Phong, “Chị thật không biết khóc lóc với ai nữa, thương lượng tâm sự với em một chút, em ngược lại còn hợp với vú Trương mà oanh tạc lại chị, uổng công chị mong nhớ em nhiều như thế, cả ngày lẫn đêm đều ngóng trông em tới thăm chị. Em chỉ biết tính chị nóng nảy, thế nhưng em không biết cái tính nóng nảy của anh rể em cũng đủ để dọa chết người ta hay sao?”

Bị kẹp giữa đề tài giữa vợ chồng người ta thế này, Tuyên Hoài Phong thật sự khó chọn lập trường, chỉ biết cười ngẩn ngơ.

Tuyên Đại Vân nói: “Biết rồi biết rồi. Thật ra mấy ngày này chị đối xử với anh ta rất tốt. Chẳng biết có phải nửa đêm anh ta mò đi làm trộm hay không mà lúc nào cũng thiếu ngủ, ngáp ngắn ngáp dài, lơ mơ hoảng hốt. Nói chuyện với anh ta, chị nói mười câu, anh ta mới đáp lại một câu, chẳng có lấy nửa điểm lanh lợi. Chị chỉ lo lắng, không biết có phải hồ ly tinh bên ngoài đã móc rỗng thân thể hắn hay không.”

Tuyên Hoài Phong nhíu mày, trầm giọng hỏi: “Bây giờ anh rể đang có người bên ngoài sao?”

Tuyên Đại Vân bực mình nói: “Chị thấy nhất định là có, nói không chừng còn là Lục Phù Dung gì đó nữa kìa, hoặc giả là mới tìm được món mới. Chỉ là, hơn phân nửa đầy tớ trai với tài xế trong cái Niên trạch này đều yểm trợ cho anh ta. Nếu để chị biết được chỗ ở của con hồ ly tinh kia, để xem chị có tới tận cửa mà tát nát cái miệng của cô ta ra không.”

Tuyên Hoài Phong không nghĩ được đối sách gì cho mấy thứ chuyện tranh cãi nội bộ gia đình thế này, chỉ có thể nghe Tuyên Đại Vân tố khổ một trận, nhu hòa khuyên vài câu, muốn chị mình hòa thuận với anh rể một chút.

Lúc này, ánh trăng đã ló khỏi mây, mọi người rời khỏi trọng tâm câu truyện nặng nề kia, vừa cắn hạt dưa vừa ngắm trăng, khôi phục lại vẻ cười nói.

Tuyên Đại Vân hỏi: “Lần trước chị gọi điện thoại đến, em có hỏi việc buôn bán của ông chủ Bạch, nhưng chị không nói cho em biết. Bây giờ em muốn chị cho đáp án không?”

Tuyên Hoài Phong nói: “Em đã biết đáp án từ hai hôm trước rồi, còn là Bạch Vân Phi tự nói cho em biết nữa. Cậu ấy muốn làm ăn liên quan đến bồi tranh chữ, đúng chưa?”

Tuyên Đại Vân cười nói: “Đúng vậy. Chị nghĩ cậu ấy là người tri thức lại có phong độ như thế, nên tiếp xúc nhiều với tranh chữ giấy mực mới phải.”

Tuyên Hoài Phong nói: “Em cũng thấy việc này thích hợp với cậu ấy. Đến lúc khai trương, chúng ta cùng đến làm phiền cậu ta một bữa đi.”

Đêm nay trăng đẹp, gió nhè nhẹ vuốt ve mặt người, chút mây vừa lượn lờ cũng nhanh chóng bay ra xa, chỉ chừa lại ánh trăng tròn vành vạnh trên trời.

Mọi người ngẩng đầu nhìn vầng trăng kia, đều cười nói gần như có thể nhìn thấy bóng cây quế và thỏ ngọc trên cao.

Tuyên Hoài Phong cũng mỉm cười, chợt nhớ tới câu nói của Bạch Tuyết Lam khi ôm mình khiêu vũ “Chúng ta cứ khiêu vũ như vậy cả đời thì tốt biết bao.”, y đột nhiên cảm nhận được vô số tâm sự vốn cất giấu trong lòng, hương vị ngọt ngào nhẹ nhàng dâng lên ấy thật khó thốt nổi thành lời.

Rồi lại ngẩn ngơ suy nghĩ, Bạch Tuyết Lam giờ đang ở công quán chờ y trở về, đại khái cũng đang ngẩng đầu ngắm cùng một vầng trăng này.

Y liền cảm thấy không thể ngồi yên.

Miễn cưỡng chờ đến khi trăng lên tới đầu cành, Tuyên Hoài Phong ngáp một cái, giả bộ mệt mỏi nói với Tuyên Đại Vân: “Chị, em phải về đây. Mai còn phải dậy sớm đi làm. Hơn nữa, buổi tối gió lớn dễ nhiễm lạnh, chị đừng ngồi trong viện quá khuya.”

Tuyên Đại Vân và vú Trương đều nói y đã uống mấy chén, nên nghỉ lại Niên trạch một đêm.

Tuyên Hoài Phong cứ mãi không đồng ý, cuối cùng vẫn tạm biệt, ngồi ô tô về nhà.

Đến Bạch công quán, đi vào trong phòng, quả nhiên Bạch Tuyết Lam ôm chầm lấy y như tìm được bảo bối, phát tiết bất mãn, “Mười lăm tháng tám năm nay của anh thật quá đáng thương, trên đời này chẳng có ai cô đơn như anh cả, em đền bù cho anh thế nào đây?”

Ngắm ánh trăng ấy, tâm trạng Tuyên Hoài Phong vô cùng tốt đẹp, giờ lại tiếp tục chìm trong điều tốt đẹp, y chợt cảm thấy áy náy với người mình yêu, thế nên không phản bác lại Bạch Tuyết Lam, ngượng ngùng cười nói: “Anh muốn đền thế nào thì đền thế ấy. Anh đã tắm chưa? Hay là em chà lưng cho anh trước nhé?”

Bạch Tuyết Lam không nói hai lời, lập tức ôm y xông vào phòng tắm.