[Vương Triều Kim Ngọc] - Quyển 4 - Tung Hoành

Quyển 2 - Chương 12-2: Part 2




Tâm trí y rối loạn như bị nèn đầy bông, bất quá y vẫn có thể mơ hồ suy nghĩ, biết rằng biểu hiện của mình nhất định rất xấu, không muốn để người khác bắt gặp, y bèn đi tới, buông tất cả rèm cửa sổ xuống, càng khiến căng phòng trở nên kín mít.

Bỗng nhiên, căn phòng trở nên ảm đạm.

Chìm trong khung cảnh ảm đạm này, y ngồi bên chiếc bàn tròn nhỏ một hồi, sau đó lại chậm rãi trở về giường nằm một lúc, hỗn loạn, y tiếp tục đi về phía ghế nằm, ngồi đó.

Trong lòng luôn suy nghĩ, mình phải làm thế nào đây?

Mình không muốn Bạch Tuyết Lam xảy ra chuyện gì, cũng chẳng muốn Bạch Tuyết Lam hẹn hò với Hàn tiểu thư. Thế nhưng, mình lại không có thực lực về quân sự, muốn giúp Bạch gia vượt qua cửa ải này thật quá khó khăn.

Chắc đến ông trời cũng phải cười khẩy vì những suy nghĩ kỳ lạ và hi vọng hão huyền của mình.

Nhưng y không muốn từ bỏ, vội vàng chạy qua mở khóa, lại lấy lá thư ra, lật qua lật lại mà nhìn, muốn tìm ra trong đó điểm nào đó mà mình có thể cố gắng để giải quyết.

Chỉ là, năng lực toán học của y hoàn toàn vô dụng trên chiến trường, dưới tay y cũng chẳng có ai đắc lực để hiến cho Bạch gia sử dụng, thậm chí, ngay cả kỹ năng bắn súng của y cũng là do Bạch Tuyết Lam chỉ dạy, là thứ xuất phát từ Bạch gia.

Nếu ba ba còn sống, vậy ít nhất y cũng có thể mượn quân lực của Quảng Đông.

Nhưng bây giờ không được.

Tuyên Hoài Phong đột nhiên rất hận bản thân không biết tranh giành.

Trước đây, tại sao y không nghĩ đến việc kế thừa vị trí của ba ba? Nếu như vậy, y sẽ giúp được chút gì đó.

Hoặc là ngày thường bỏ công ra một chút, kết giao làm bạn với mấy người cầm quân, như vậy cũng không tồi.

Tốt xấu gì thì đến lúc này cũng có thể tìm đến mấy người bạn, tìm một chút hỗ trợ.

Y càng nghĩ càng thấy mình vô dụng, nghĩ bản thân xưa nay đều cao ngạo, nên đến lúc thực tế cần đến, bản thân lại trở nên vô dụng, cảm thấy rất có lỗi với Bạch Tuyết Lam.

Y tự oán trách bản thân một lát, bỗng nhiên lại nghĩ, oán giận như vậy có ích gì?

Chuyện đã tới trước mắt, cứ ảo não vì chuyện vô bổ này, chẳng phải như vậy càng thêm hèn nhát?

Y lúc đứng lúc ngồi, bước tới bước lui trong phòng, cứ như vậy, y tự dùng suy nghĩ mà giày vò chính mình.

Cuối cùng lại khiến bản thân càng thêm mệt mỏi, chẳng còn sức lực, than thở, ngồi lên chiếc ghế nằm trước cửa sổ.

Gió bên ngoài thổi tới, vén rèm cửa lên, tấm rèm quét nhẹ qua mặt khiến y nhìn sang, lúc này mới chợt phát hiện, chẳng biết từ lúc nào mà ánh mặt trời vốn rực rỡ đã biến thành màu hoàng kim.

Tuyên Hoài Phong dùng ngón tay kéo rèm cửa ra một chút.

Mặt trời đang tỏ vẻ muốn lặn xuống, chiếc áo màu trắng sáng lóa đang dần đổi sang màu đỏ đồng, xuyên qua một đám mây lững lờ trôi ở phía nam, khiến đám mây ấy như được bao bởi lớp viền vàng xinh đẹp.

Đang chìm đắm trong tâm trạng mờ mịt, y bất giác bị vây chặt lại trong ánh tịch dương quyến rũ.

Bình tĩnh lại, y đặt tay lên bệ cửa sổ, cằm đặt trên tay, lặng lẽ ngắm nhìn.

Từng đám từng đám mây lướt qua mặt trời, tựa như gương mặt trắng nõn của thiếu nữ được điểm xuyết bởi sắc đỏ đáng yêu.

Chờ mặt trời dần dần hạ xuống, khoảng trời đỏ ửng biến thành màu hồng.

Tuyên Hoài Phong tỉnh tỉnh mê mê mà tán thán, đây quả là một địa điểm tốt, ngay cả mặt trời lặn cũng đẹp như thế, nhưng bản thân y trước giờ lại không chú ý thưởng thức, luôn luôn bỏ lỡ.

Y rũ hàng mi dày xuống rồi lại mở mắt nhìn, lúc này mới phát hiện đôi mắt vừa đau vừa cay cay, đây là do ngắm mặt trời lặn quá lâu mà thành.

Dẫu vậy cũng chẳng sao.

Tuyên Hoài Phong cảm thấy, chốn u tối trong trái tim mình sau khi được bàn tay thiên nhiên vuốt ve mơn trớn đã thoải mái hơn nhiều.

Quay người lại, đặt hai chân lên ghế nằm, ôm đầu gối, y thầm nghĩ, tại sao mình lại lo lắng sầu muộn như thế này?

Thực sự không đáng.

Mình và Bạch Tuyết Lam là đôi bên yêu nhau.

Mình và Bạch Tuyết Lam là đôi bên tin tưởng lẫn nhau.

Như vậy, mọi việc liên quan gì tới sự xuất hiện của vị Hàn tiểu thư kia? Tại sao mình không tiếp tục lựa chọn tin tưởng Bạch Tuyết Lam?

Nếu như hắn chọn tình yêu, nếu như tình yêu này cần phải dùng tính mạng để đổi, vậy mình sẽ chết chung với hắn, đây cũng tính là một việc vui vẻ.

Nếu hắn lựa chọn gia đình và mạng sống, vậy hắn có lỗi gì?

Chẳng lẽ mình sẽ yêu một kẻ không quan tâm đến cha mẹ và gia đình? Người mình yêu có thể sống một cuộc sống thoải mái ung dung, vậy mình còn cảm thấy thua thiệt chỗ nào?

Đây rõ ràng là đề bài mà Bạch Tuyết Lam phải lựa chọn, nếu mình vượt quá chức phận, ngang nhiên muốn cướp lấy quyền lựa chọn của hắn…

Vậy khác nào chính mình tự tìm phiền não?

Công vụ và việc mình cần làm đã đủ nhiều rồi, tại sao lại tự đi tìm thêm những thứ phiền phức tới nữa?

Người đã leo lên thuyền giặc rồi thì hà tất phải quan tâm nó trôi về hướng nào?

Dù sao, mặc kệ Bạch Tuyết Lam chọn thế nào, mình vẫn sẽ một lòng một dạ yêu hắn.

Trước kia hắn cố chấp chiếm đoạt như thế, cơ hồ ép mình đến chỗ chết, vậy mà hiện tại mình vẫn yêu hắn đó thôi.

Hắn bá đạo, tùy hứng, ngang ngược, độc tài, ngay cả việc mình ra ngoài thăm chị cũng cần được hắn cho phép, hắn vô duyên vô cớ lấy khăn nóng lau cho cơ thể mình nóng bừng, khiến người ta tức giận, chỉ hận không thể nôn ra máu, vậy mà mình vẫn yêu hắn.

Nếu mình yêu hắn, vậy mình nên để hắn vui vui vẻ vẻ.

Ngày thường, mình nên đối xử tốt với hắn.

Hắn gặp khó khăn, gặp áp lực, mình càng phải đối xử với hắn tốt gấp mười, để hắn tuyệt đối không phải lo lắng chuyện trong nhà, để hắn càng có tinh thần đi ứng phó thế cục bên ngoài.

Chúng ta muốn ở bên nhau trọn kiếp.

Gian nan mới biết sức người.

Hoạn nạn mới thấy chân tình.

Đó đâu phải chuyện khó nghĩ thông.

Tuyên Hoài Phong chậm rãi thở ra một hơi.

Trong lòng đã quyết định, tâm trí cũng thoải mái sáng sủa hơn.

Y không khỏi bật cười.

Đúng là dùng cả một ngày để loanh quanh trong rừng sâu u tối.

Như vậy, y cảm thấy, không chỉ chuyện bức thư, mà ngay cả việc bị sỉ nhục trong phủ tổng lý cũng không đến nỗi trầm trọng như cũ.

Y phấn chấn hơn, trong tâm trí là sự chờ mong cùng người mình yêu sóng vai đối mặt với mưa bão. Suy nghĩ đó thậm chí còn khiến động tác của y trở nên nhẹ nhàng nhanh nhẹn.

Nhảy xuống khỏi ghế nằm, y bước đi, mở khóa cửa bên trong phòng ra, đứng trên bậc thang hỏi: “Tổng trưởng về chưa?”

Chẳng biết Tiểu Phi Yến đang loay hoay làm gì ở dưới hành lang, tươi cười ló mặt ra từ phía sau cột trụ, trả lời y: “Vẫn chưa về.”

Lại hỏi: “Tuyên phó quan, ngài lại quá giờ ăn cơm rồi. Vừa rồi em định vào phòng hỏi ngài, đến giờ rồi, ngài có muốn đưa cơm tối tới đây không, nhưng ngài lại khóa trái cửa. Em nhìn lên thì thấy rèm cửa sổ bị buông hết xuống, y nghĩ là ngài lại ngủ tiếp, cho nên không dám làm phiền ngài. Bây giờ ngài đã tỉnh rồi chứ?”

Tuyên Hoài Phong nói: “Đúng, cuối cùng cũng tỉnh.”

Nụ cười trên gương mặt mang theo ý vị thâm trường, đồng thời hòa thêm một chút dịu dàng hạnh phúc. Một nụ cười thần bí vô cùng quyến rũ.

Tiểu Phi Yên vẫn biết y rất tuấn tú, nhưng nhìn y cười như vậy, cô bé vẫn ngẩn ra, lát sau mới cười hỏi: “Em bảo nhà bếp chuẩn bị cơm tối cho ngài nha?”

Tuyên Hoài Phong nói: “Hôm nay tôi làm thế này là quá sai rồi. Hết ăn rồi ngủ, tỉnh dậy lại ăn, đáng lẽ không nên như vậy. Thôi được rồi, em bảo nhà bếp chuẩn bị hai đĩa đồ ăn tới đây, một đĩa chay, một đĩa mặn. Bây giờ tôi muốn ăn ngon, ngủ ngon, tích đủ tinh thần, có thế thì mới giải quyết tốt công việc của mình được.”

Y nói một tràng như vậy, đương nhiên tâm trạng rất tốt.

Tiểu Phi Yến lại ầm thầm thất vọng.

Cũng chẳng biết trong thư viết gì, chẳng những không khiến Tuyên Hoài Phong tức giận với Bạch Tuyết Lam, trái lại còn giải trừ hoài nghi của Tuyên Hoài Phong đối với Bạch Tuyết Lam.

Trong lòng Tiểu Phi Yến, ghép Tuyên Hoài Phong cùng Bạch Tuyết Lam là việc cực kỳ không phù hợp.

Nếu Triển đại ca đã thích Tuyên Hoài Phong, Tuyên Hoài Phong hẳn phải sống bên Triển đại ca mới đúng.

Bạch Tuyết Lam thủ đoạn độc ác, chặt đứt ngón tay của Tuyên phó quan nhỏ, đúng là một kẻ quá đỗi hung tàn!

Triển đại ca giải cứu cô bé khỏi tay phu nhân của gã đội trưởng, đó mới là một anh hùng chân chính.

Thế nhưng Tuyên phó quan lại cứ bị Bạch Tuyết Lam đầu độc, dường như cực kỳ hận Triển đại ca, còn nói cái gì mà gần son thì đỏ, gần mực thì đen. Tuy rằng cô bé không học hành nhiều, nhưng cô bé đã từng học hí khúc, nghe qua rất nhiều vở kịch, làm sao lại không biết gần son thì đỏ, gần mực thì đen là cái dạng gì?

Đương nhiên, Tiểu Phi Yến đều giấu những lời này trong lòng.

Cô bé đến nhà bếp bưng đồ ăn tối tới cho Tuyên Hoài Phong.

Tuyên Hoài Phong chưa vội đụng tới mâm đồ ăn cô bé bầy lên, trái lại còn hỏi: “Nhà bếp có để cơm tối cho tổng trưởng không?”

Tiểu Phi Yến nói: “Em không biết.”

Tuyên Hoài Phong nói: “Bảo nhà bếp nhớ phần lại, hơn nữa ít nhất phải chuẩn bị hai món mặn đủ cay. Gần đây tổng trưởng quá bận rộn, về trễ, nếu nửa đêm muốn ăn mà không có món cay, hắn sẽ mất hứng.”

Tiểu Phi Yến đành phải nói: “Chút nữa em sẽ đến dặn người ở nhà bếp.”

Tuyên Hoài Phong ăn xong cơm tối vẫn chưa thấy Bạch Tuyết Lam trở về.

Bây giờ y đã quyết định xong, trước tiên sẽ làm tốt công việc thuộc bổn phận của mình, sau đó chăm sóc Bạch Tuyết Lam thật tốt, để khi ở nhà Bạch Tuyết Lam sẽ vô âu vô lo. Cho nên hiện tại, y cần phải bắt đầu xử lý ổn thỏa bữa ăn và cuộc sống hàng ngày của hắn.

Trước nay Bạch Tuyết Lam thường căn dặn y ăn no ngủ đủ, y lại chẳng thèm để ý.

Bây giờ nghĩ tới lại cảm thấy rất băn khoăn.

Nếu ngay cả việc đến trẻ con cũng làm được mà còn bắt Bạch Tuyết Lam lo lắng cho  mình, vậy thì mình càng làm trở ngại chứ chẳng giúp ích được gì.

Làm sao có thể nói tới chuyện muốn tốt cho Bạch Tuyết Lam?

Cho nên hôm nay y không tiêu tốn thời gian nữa, thể hiện thái độ tích cực, ăn cơm tối xong bèn đọc mấy trang sách, sau đó tắm rửa sạch sẽ rồi lên giường.

Nhanh chóng chìm vào giấc mộng say.

Đang ngủ, Tuyên Hoài Phong chợt cảm thấy có thứ gì đó chuyển động trên mặt, hơi ngứa một chút.

Lấy tay phất vài lần nhưng không đẩy ra được.

Thứ kia cũng quá xấu xa, cuối cùng lại dừng ở trên môi.

Tuyên Hoài Phong mở mắt ra, quả nhiên, trước mắt là người mà y vừa ngọt ngào cùng hắn trong mộng.

Chiếc đèn thủy tinh rực rỡ đặt trên hộc tủ đầu giường trải lên giường thứu ánh sáng hoa lệ, Bạch Tuyết Lam ngồi ở đầu giường, bóng hình hắn trở nên rất cao lớn, vừa vặn bao phủ Tuyên Hoài Phong dưới hơi thở của hắn.

Ngón tay Bạch Tuyết Lam đang âu yếm trên mặt trên môi Tuyên Hoài Phong, bị bắt tại trận, hắn cười nói: “Tỉnh chưa? Xin lỗi, anh nhịn không được nên muốn trêu em, đánh thức em dậy rồi. Không phải em mệt lắm à? Sao lại ngủ không sâu như thế?”

Cúi đầu, vuốt ve hai cái trên trán Tuyên Hoài Phong, giúp y vén lại tóc mái rối loạn khi ngủ.

Tuyên Hoài Phong ngồi dậy, “Buổi trưa em ngủ một giấc rất ngon, bây giờ cảm thấy rất thoải mái. Sao bây giờ anh mới về? Ăn cơm tối chưa?”

Bạch Tuyết Lam nói: “Ăn rồi.”

Tuyên Hoài Phong nói: “Tiếc nhỉ, em sợ anh chưa ăn nên cố tình bảo nhà bếp phần lại cho anh mấy món cay.”

Bạch Tuyết Lam cực kỳ vui vẻ, “Vậy cũng tốt. Bữa cơm tối nay, cả bàn toàn là món Giang Nam, gã đầu bếp Giang Nam này nấu ăn thích thêm đường, anh ăn không quen, lúc ở trên bàn ăn chỉ gắp hai miếng là thôi. Giờ anh đang đói bụng muốn xỉu đây.”

Tuyên Hoài Phong nói: “Vậy kêu nhà bếp đưa đồ ăn tới đi.”

Nói xong liền đưa tay đến bên giường kéo chuông.

Bây giờ đã là đêm khuya, Tiểu Phi Yến đã ngủ.

Bên ngoài còn có đầy tớ trai trực đêm, một người đi đến hỏi có gì căn dặn, Tuyên Hoài Phong bảo hắn đến nhà bếp lấy đồ ăn đến để tổng trưởng ăn khuya.

Tuyên Hoài Phong nhìn khắp người Bạch Tuyết Lam, nói: “Anh ở bên ngoài cả ngày rồi, giờ thay một bộ quần áo thoải mái đi. Đồ âu và cà vạt rất gò bó.”

Ánh mắt Bạch Tuyết Lam rơi xuống phần da thịt trắng nõn lộ ra dưới cổ áo ngủ của y, nở nụ cười vô lại, híp mắt nói: “Chỉ cần là quần áo thì cũng đã gò bó rồi. Nếu muốn thoải mái, ngay cả áo ngủ cũng không nên mặc, cởi hết mới tốt.”

Tuyên Hoài Phong nói: “Ít cợt nhả thôi.”

Xốc chăn lên, xuống giường xỏ giày, kéo Bạch Tuyết Lam đứng dậy.

Bạch Tuyết Lam vừa định hỏi Tuyên Hoài Phong muốn làm gì, y bèn cúi đầu, giúp hắn cởi cúc áo bộ đồ âu, lại vòng ra phía sau Bạch Tuyết Lam, học theo động tác của đầy tớ trai, hai nhẹ nhàng kéo bộ đồ âu khỏi bả vai hắn.

Bạch Tuyết Lam sửng sốt, vô thức đẩy vạt áo trước về phía sau, vai hơi lỏng.

Tuyên Hoài Phong cứ như vậy mà “hầu hạ” hắn cởi áo khoác, tìm một mắc áo, móc chiếc áo khoác vào.

Bạch Tuyết Lam bị kích thích rất lớn, rất lâu sau vẫn chưa hồi phục tinh thần, Tuyên Hoài Phong treo áo khoác xong bèn trở về trước mặt hắn, lúc này đang giúp hắn cởi cà vạt.

Bạch Tuyết Lam nhìn đôi tay thon dài cùng mười ngón tay xinh đẹp đang nghiêm túc hoạt động dưới mí mắt mình, trái tim đập rất mạnh, không nhịn được nữa, hắn nắm chặt đôi tay Tuyên Hoài Phong đang cầm chiếc cà vạt của mình, cười khổ hỏi: “Anh thật sự hơi sợ rồi đấy. Rốt cuộc em bị sao vậy?”

Tuyên Hoài Phong nói: “Em đang giúp anh cởi cà vạt.”

Bạch Tuyết Lam nói: “Đương nhiên anh biết em đang giúp anh cởi cà vạt, nhưng tại sao lại làm vậy?”

Tuyên Hoài Phong nói: “Đây chỉ là chuyện nhỏ, vì sao cái gì nào? Chẳng qua em chỉ muốn cho anh thoải mái chút thôi.”