[Vương Triều Kim Ngọc] - Quyển 4 - Tung Hoành

Quyển 1 - Chương 9




Chờ Bạch Tuyết Lam đi rồi, Tuyên Hoài Phong cũng vội vàng thay quần áo, dự định ra ngoài.

Hôm nay y có công vụ phải làm ở viện cai nghiện, thay một bộ quân phục của hải quan nha môn như thường lệ, chỉnh chu dáng vẻ, nhìn qua gương cũng thấy được vẻ tuấn tú, phong độ, phóng khoáng, trông rất hợp nhãn.

Dáng vẻ này của y nếu đứng bên Bạch Tuyết Lam, chắc chắn không khiến hắn mất mặt.

Y xốc lại tinh thần, cảm thấy suy nghĩ của mình đúng là rất cổ quái, lại không thể nói với người khác, đành phải nhìn hình ảnh mình trong gương mà cười cười, nghĩ tới lời Tống Nhâm dặn đi dặn lại, y lấy hai khẩu Brown Bạch Tuyết Lam tặng mình ra, chuẩn bị băng đạn cẩn thận, cắm ngang hông.

Lại tăng thêm vài phần anh khí tuấn lãng.

Tống Nhâm hiện tại đã là thân vệ bên cạnh y, biết hôm nay y phải ra ngoài nên đã chuẩn bị xong xuôi từ sáng sớm, thấy y ra khỏi phòng liền dẫn mấy hộ binh được tuyển chọn kỹ càng đi theo phía sau y.

Đến cửa chính, đang muốn lên xe, Tôn phó quan tay cầm một xấp văn kiện đuổi theo ra từ phía cửa chính, đứng trên bậc thang gọi: “Tuyên phó quan, chờ một chút.”

Tuyên Hoài Phong thấy hắn, lại đi từ bên cạnh ô tô trở về phía cổng chính, hỏi: “Có chuyện gì không?”

Tôn phó quan nói: “Bên trên đang thúc giục phần văn kiện này, tổng trưởng đã ký tên rồi nhưng hắn chưa đóng dấu, chẳng phải cậu có con dấu phụ của tổng trưởng đó à, cậu đóng hộ tôi một cái đi, thế thì tôi mới giao đi được.”

Tuyên Hoài Phong nhận lấy, xem xét, là một phần văn kiện có liên quan đến “Điều lệ cai nghiện mới” mà hôm trước bọn họ đã bàn bạc cùng nhau, bên trong đã thêm một phần nhỏ cho một điều khoản, cho nên phải trình báo lên cấp trên, chữ ký rồng bay phượng múa của Bạch Tuyết Lam ở ngay phía dưới, chỉ thiếu một con dấu.

Thời thế bây giờ ngày càng loạn, tỉnh nào cũng có những cuộc chiến vụn vặt, vậy nên làm việc trong các bộ phận của chính phủ ở thủ đô càng không được sai sót một li.

Tuyên Hoài Phong nói: “Đúng là con dấu phụ của tổng trưởng ở chỗ tôi, nhưng tôi không mang theo người, đã khóa lại cất đi rồi. Để tôi vào lấy rồi đóng dấu cho cậu.”

Tôn phó quan nghe vậy, không tự chủ giơ cổ tay nhìn đồng hồ.

Tuyên Hoài Phong hỏi: “Tôn phó quan không có thời gian?”

Tôn phó quan đáp: “Đúng vậy, có một chuyện cực khẩn và bảy tám chuyện nhỏ, tất cả đều chen chúc diễn ra trong hôm nay, phần văn kiện này chỉ là chuyện nhỏ, có một chuyện lớn tôi không dám muộn. Thôi, bây giờ không quấy rầy cậu nữa, chờ tối tôi trở lại thì cậu đóng dấu cho tôi cũng được.”

Tuyên Hoài Phong nói: “Hôm nay tôi có hẹn, có điều, thời gian từ bây giờ cho tới lúc hẹn cũng khá nhàn rỗi, đưa văn kiện cho tôi đi, tôi hoàn thành giúp cậu.”

Tôn phó quan thấy y chủ động xin làm việc, có thể tiết kiệm được một chuyện nên đương nhiên rất cao hứng, đưa văn kiện cho y, cảm kích nói: “Vậy làm phiền cậu, tôi đã kiểm tra qua một lần rồi, vậy nên không có sai sót gì lớn đâu. Bất quá, cậu cẩn thận hơn tôi, cậu cũng kiểm tra qua một lần nữa nhé, nếu không có gì sai sót thì đóng dấu, đưa đến phủ tổng lý, giao cho Hà bí thư là được rồi, chờ khi nào phát lương, tôi sẽ mời cậu một bữa ở nhà hàng lớn.”

Tuyên Hoài Phong nói: “Chuyện nhỏ thôi mà, cần gì khách khí như vậy.”

Cầm văn kiện, trở về viện lần nữa, trên đường đi tiện thể kiểm tra lại một lần, xác định không có điểm nào đáng ngại, y mở khóa lấy con dấu phụ Bạch Tuyết Lam giao cho mình ra, đóng một dấu đỏ tươi lên phần văn kiện.

Bấy giờ, y mới mang theo phần văn kiện đã được đóng dấu ra cổng chính, lên xe hơi, nói với Tống Nhâm: “Có một công vụ, trước tiên phải đến phủ tổng lý một chuyến, xong nhanh thôi, dù sao hướng đi cũng gần chỗ hẹn gặp bác sĩ Brown.”

Tống Nhâm đáp một tiếng, “Vâng”

Đập đập lên tấm ngăn cách giữa chỗ ngồi với tài xế, nói: “Tới phủ tổng lý trước.”

Ô tô chậm rãi lái xa khỏi vỉa hè.

Trong Bạch công quán, Tiểu Phi Yến cầm theo một chiếc giỏ mây đi ra hậu viện.

Đến ngoài viện, nhìn cánh cửa gỗ đen khép hờ, cô bé không dám tùy tiện đi vào, đứng lại cạnh cửa, ló đầu len lén nhìn vào dò xét bên trong.

Không ngờ người trong viện rất cảnh giác, cô bé vừa thăm dò, chợt nghe bên trong vang lên tiếng “tạp tạp”, hình như có người kéo chốt súng, một âm thanh quát lên: “Con mẹ nó, đứa nào thò đầu vào đấy? Đi ra!”

Tiểu Phi Yến sợ đến lảo đảo, thiết chút nữa làm rơi chiếc giỏ mây nặng trịch trên tay xuống đất, vội vàng vừa đặt rổ xuống vừa nói: “Đừng nổ súng! Đại ca, tôi tới đưa cơm.”

Cửa gỗ “kẽo kẹt” một tiếng, bị đẩy ra.

Một hộ binh đang ghìm súng đi tới, quan sát cô bé từ trên xuống dưới mấy lần, thấy cô bé mặc quần áo người làm trong công quán, bộ dạng khiếp sợ, sợ đến nỗi mặt không giọt máu, lúc này mới buông họng súng chĩa về phía cô bé xuống, nhìu mày hỏi: “Hôm nay sao lại là cô đưa cơm? Người hôm qua đâu?”

Tiểu Phi Yến nói: “Tôi không biết, là tổng trưởng cho phép tôi tới hậu viện đưa cơm cho phạm nhân.”

Hộ binh hỏi: “Thực sự là tổng trưởng nói?”

Tiểu Phi Yến thấy nòng súng chĩa xuống mặt đất, dũng khí tăng lên một chút, ngẩng đầu nói: “Tôi là người hầu được tổng trưởng phái đến hầu hạ Tuyên phó quan, chính miệng Tuyên phó quan đã đồng ý với tôi, chẳng lẽ Tuyên phó quan còn lừa một tiểu nha đầu như tôi? Anh không tin thì cứ bắt tôi lại, chờ tối nay Tuyên phó quan về, anh hỏi ngài ấy, nếu tôi mà nói dối thì anh cứ cắt lưỡi tôi đi.”

(Tiểu nha đầu: hầu gái, thường là nhỏ tuổi hoặc chức phận nhỏ, đôi khi cũng dùng để chỉ các bé gái, gọi thân mật)

Hộ binh nghe vậy, trái lại còn cười, “Em gái à, em dữ quá đấy, Tuyên phó quan nói với tổng trưởng là được, nếu ngài ấy bảo em tới, tôi bắt em lại làm gì? Nhưng mà em gái đừng đắc ý, chỗ chúng tôi không thể làm việc qua loa tắc trách, tối nay tôi vẫn phải nhờ Tống đại ca hỏi Tuyên phó quan. Nếu em gái mà lừa tôi thật, em gái chạy chẳng thoát đâu.”

Tiểu Phi Yến hỏi: “Vậy bây giờ tôi có thể vào đưa cơm chưa?”

Hộ binh này nhìn thì hào phòng, nhưng làm việc rất cẩn thận, nói: “Gấp cái gì? Bên trong có phải khách quý gì đâu, ít ăn một hai bữa cũng là bình thường. Em gái là người mới, muốn đi vào, trước tiên phải tìm người làm chứng đã.”

Tiểu Phi Yến thấy hắn chắn cửa như cột điện sắt, trong tay lại cầm súng, cô bé không dám phân bua với hắn, đành phải đặt giỏ mây bên cạnh góc cửa, quay đầu đi tìm người.

Lúc này Tuyên phó quan đã ra ngoài, cô bé không biết nên tìm ai, đang trù trừ, bỗng nhiên thấy quản gia chắp hai tay sau lưng, đang dương dương đắc ý đi về phía tây.

Tiểu Phi Yến vội vàng kêu lên: “Quản gia! Quản gia!”

Quản gia nghe có người gọi mình, nhìn bốn phía, thấy Tiểu Phi Yến đang vẫy tay với mình.

Tiểu cô nương này hiện rất gần gũi Tuyên Hoài Phong, trong cảm nhận của quản gia, cô bé đa phần đã trở thành tâm phúc, ông nở nụ cười đi đến trước mặt cô bé: “Tiểu Phi Yến, tìm tôi có chuyện cần hỗ trợ à? Phải nói trước, nếu cháu thiếu son phấn thì phải tìm đến chỗ Dương tẩu, bảo tẩu ấy đưa cháu ra phố, tôi không thể giúp cháu mấy chuyện của phụ nữ đâu.”

(Tẩu: cách gọi những người phụ nữ đã có chồng)

Tiểu Phi Yến đáp: “Cháu không cần son phấn, quản gia, ngài làm chứng giúp cháu đi.”

Quản gia hỏi: “Làm chứng cái gì?”

Tiểu Phi Yến nói: “Tuyên phó quan nói, cháu có thể đến hậu viện đưa cơm cho phạm nhân, nhưng hộ binh ngăn cháu lại, nói cháu lạ mặt, hắn muốn có nhân chứng, cháu là người hầu hạ Tuyên phó quan mà.”

Quản gia nói: “Ra vậy, chuyện này thì tôi làm chứng được.”

Nói, theo Tiểu Phi Yến tới cánh cửa gỗ đen, xác nhận thân phận Tiểu Phi Yến.

Hộ binh thấy quản gia làm chứng nên cũng không nói gì nữa, hỏi Tiểu Phi Yến, “Trong giỏ đựng gì vậy?”

Quản gia đứng bên cười nói: “Đã bảo là đưa cơm tới, đương nhiên là đồ ăn.”

Tiểu Phi Yến vội vàng gật đầu.

Hộ binh cầm giỏ mây lên, vạch chiếc khăn bố phủ bên trên ra, kiểm tra một lượt, cười mắng một câu thô tục: “Thằng khốn này sống cũng không tồi, đồ ăn còn ngon hơn của lão tử, con mẹ nó chứ, em gái này, có phải em để ý thằng ẻo lả kia không? Chuẩn bị nhiều thức ăn thế này mang đến cho hắn, còn không bằng cho chó ăn.”

Tiểu Phi Yến tuy rằng sợ binh lính, nhưng thân mang tâm huyết, nghe hộ binh vũ nhục ân nhân của mình, gương mặt tươi cười không chỉ đen đi ba phần, nhìn hắn chằm chằm, “Vị binh đại gia này, trò chuyện đừng nói những lời không sạch sẽ như thế, hắn có không tốt thì vẫn là em trai của Tuyên phó quan, ngài trái một câu thằng khốn, phải một câu ẻo lả, còn nói hắn không bằng chó, chờ khi tôi quay lại sẽ nói với Tuyên phó quan, để xem ngài xử lý thế nào.”

Hắn đã sớm nghe nói địa vị của Tuyên phó quan trong lòng Bạch tổng trưởng, bị Tiểu Phi Yến nói vậy cũng hơi chột dạ, lúng túng cười nói: “Em gái, em là người hầu hạ thân cận bên người Tuyên phó quan, sao lại chấp gã thô thiển như tôi đây làm gì? Chẳng phải bọn tôi cũng làm việc cho Bạch tổng trưởng đó sao? Em gái mau vào đi, đừng chậm chễ việc đưa cơm của mình.”

Nghiêng người tránh qua.

Tiểu Phi Yến cầm chiếc giỏ mây đựng cơm nước vào sân, phát hiện dưới mái hiên còn mấy hộ binh đang ngồi, bên hông còn dắt mấy khẩu súng, cô bé cũng hiểu trong viện này trông coi rất nghiêm mật.

Tuyên Hoài Mân bị giam trong một căn phòng phía bắc, vốn có mấy ô cửa sổ nhưng đều đã bị đóng kín bằng thanh gỗ, bàn ghế và đồ dùng trong phòng không còn, chỉ còn lại bốn bức tường.

Trên mặt đất chất đống toàn là rơm rạ.

Tuyên Hoài Mân nằm phía trên đó, bị nhốt mấy ngày, hắn gầy đến đáng sợ, hai gò mà hóp xuống, dưới cằm lún phún râu.

Tiểu Phi Yến trông thấy bộ dạng này của hắn liền không khỏi sửng sốt, sau đó là đau lòng.

Đi tới, đặt giỏ mây xuống đất, nửa quỳ xuống, thấp giọng hỏi: “Tuyên phó quan, ngài thế nào? Em tới đưa cơm cho ngài. Ngài… ngài chịu khổ rồi.”

Tuyên Hoài Mân nghe bên ngoài mở khóa, biết là có người tới nhưng vẫn vùi mình trên đống cỏ khô, từ từ nhắm mắt, không nhúc nhích.

Nghe giọng cô bé, sắc mặt khẽ biến, mở mắt, ánh mắt chậm rãi chuyển động, dừng lại trên gương mặt Tiểu Phi Yến, quan sát cẩn thận mới thở phào một hơi: “Là em? Sao bọn họ lại để em đưa cơm cho tôi? Không làm khó em chứ?”

Tiểu Phi Yến nói: “Bọn họ không làm khó em. Bây giờ em là người hầu hạ Tuyên phó quan, à không, là hầu nữ hầu hạ cho anh trai ngài, bưng trà rót nước cho ngài ấy. Ngài ấy đối xử với em không tồi, không đánh chửi em, còn mua cho em hai quyển sách, em xin ngài ấy cho em đưa cơm cho ngài, ngài ấy đồng ý…”

Đang nói, cô bé bỗng nhiên cúi đầu kinh hô một tiếng, mắt nhìn chằm chằm phía dưới, hỏi đứt quãng: “Ngài… tay ngài?”

Tuyên Hoài Mân hừ một tiếng, giơ tay lên, để cho cô bé thấy rõ bàn tay thiếu mất ngón út.

Chỗ đứt rời bị quấn vài vòng băng gạc cẩu thả.

Máu ngưng tụ trên băng gạc thành những vệt đen lốm đốm, tầng ngoài cùng dính lớp tro bụi bẩn thỉu trải khắp căn phòng này, bẩn đến nỗi không nhìn ra hình dạng.

Tuyên Hoài Mân hung hăng nói: “Hắn đối xử với em không tồi à? Vậy rất tốt, hắn đối xử với tôi cũng không tồi, cùng một cha, là anh em cùng nhau lớn lên, hắn để họ Bạch chặt đứt ngón tay tôi, bỏ tôi ở xó này, chờ chết như chó hoang.”

Mặc dù hắn không mắng Tiểu Phi Yến một chữ, nhưng Tiểu Phi Yến lại đỏ mặt tới tận mang tai.

Nhất thời ngơ ngác, không dám nói gì.

Tiểu Phi Yến hổ thẹn, lấy đồ ăn từ trong chiếc giỏ mây ra, bởi vì không có bàn, chỉ có thể đặt đĩa đồ ăn lên sàn nhà bẩn thỉu.

Cô bé lấy chiếc bát nhỏ bới một bát cơm, múc hai muôi canh nóng chan vào, cúi đầu đưa cho Tuyên Hoài Mân, trong lòng lo lắng Tuyên Hoài Mân có giận mình hay không, có lơ mình hay không.

Không ngờ Tuyên Hoài Mân chẳng chút khách khí nào nhận lấy, cũng chẳng cầm đũa, lấy thìa ăn vội ăn vàng.

Từ nhỏ đến giờ hắn đều được ăn ngon mặc đẹp, theo Triển Lộ Chiêu, tuy rằng thỉnh thoảng cũng chịu đấm chịu đòn roi của quân trưởng, nhưng chưa từng thiếu ăn. Bị nhốt vài ngày như vậy khiến hắn đói phát điên, đồ ăn người hầu đưa đến, ở trong mắt hắn thì chẳng khác nước gạo là bao.

Chỉ có mấy món Tiểu Phi Yến đưa đến lúc này mới có thể gọi là bỏ bụng được.

Hắn thiếu mất ngón út đã bị chặt, nhưng cầm thìa và đồ ăn vẫn có thể làm được rất nhanh.

Dù sao cũng là thanh niên chừng hai mươi tuổi, là tuổi ăn tuổi uống, chỉ chốc lát đã nhét sạch hai đĩa đồ ăn mặn và một nồi cơm tẻ vào bụng như gió cuốn mây tan, ngay cả nước canh cũng húp sạch sẽ.

Ăn no, tinh thần cũng tăng thêm một chút.

Mắt cũng có thần hơn trước, đặt bát và thìa xuống đất, đè nặng giọng hỏi: “Em có tin tức gì của Triển quân trưởng không?”

Tiểu Phi Yến lắc đầu.

Gương mặt Tuyên Hoài Mân liền hiện lên vài phần nôn nóng, nói: “Sao lại không có? Tôi bị giam ở đây, có phải hắn không biết đâu.”

Tiểu Phi Yến cúi đầu chậm rãi thu dọn chén đĩa, cẩn thận nhìn trái nhìn phải một cái, cười nói: “Em cũng giống ngài, đều bị nhốt trong công quán, làm sao biết được chuyện bên Triển đại ca? Chắc chắn hắn rất sốt ruột muốn cứu ngài ra, chỉ là… Em thấy ở đây trông coi rất nghiêm, mấy người bên ngoài đều có súng, nếu em có thể tìm cơ hội ra ngoài, nhất định sẽ hỏi thăm giúp ngài.”

Tiểu Phi Yến chưa từng đối mặt, chưa từng tự trải qua những âm mưu này, trong lòng hơi sợ hãi, nhưng với tình cảnh này của Tuyên Hoài Mân, cô bé không thể không giúp một tay, đành phải sợ hãi gật đầu, nhẹ nhàng cất lại những đồ vừa đặt trên mặt đất.

Tuyên Hoài Mân thấy cô bé nhớ rõ, thoáng khép mắt lại, suy nghĩ một hồi, nói: “Em nói cho hắn biết, có mấy người đã khai cứ điểm của chúng ta cho Bạch Tuyết Lam biết, tôi hoài nghi trong người mình có gian tế, điều này rất quan trọng, nhất định em phải nhắn ra ngoài.”

Mở mắt ra, nhìn chòng chọc Tiểu Phi Yến. Ánh mắt rất đáng sợ.

Tiểu Phi Yến bị hắn nhìn đến nỗi âm thầm run rẩy, hai tay đang đặt bát đĩa vào trong giỏ phát run, hoang mang rối loạn khiến chúng đụng vào nhau, tạo ra âm thanh thanh túy.

Ngoài cửa bỗng nhiên bị người đập mạnh “bang bang” hai cái.

Có người bên ngoài nói: “Đưa cơm, ăn xong thì nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi đi ra, đừng ở bên trong to nhỏ, xảy ra chuyện gì thì lại liên lụy đến mọi người!”

Tiểu Phi Yến miễn cưỡng trấn định lên tiếng, “Đang thu dọn mà, ra ngay đây.”

Tay đảo trong giỏ mây vài cái, làm ra tiếng vang, giả bộ thu dọn chén đĩa.

Tuyên Hoài Mân lạnh lùng quan sát cô bé, đột nhiên hỏi: “Mỗi tối hắn đều nằm cùng giường với gã đàn ông kia?”

Tiểu Phi Yến không đề phòng, bị hắn hỏi vậy liền ngẩn người, gật đầu.

Không khỏi đỏ mặt.

Tuyên Hoài Mân hỏi: “Hắn ở trên giường có phóng túng không? Công phu thế nào?”

Tiểu Phi Yến ngượng gần chết, thấp giọng nói: “Em làm sao biết được.”

Tuyên Hoài Mân lạnh lùng hừ một tiếng, khinh bỉ nói: “Không nói tôi cũng đoán được, bề ngoài nhìn thì cao quý, bên trong cũng chỉ là món hàng cho đàn ông chơi đùa thôi. Nếu hai đùi hắn khép đủ chặt thì sao lại để họ Bạch kia tha lên giường? Mắt Triển Lộ Chiêu đúng là mù rồi, chỉ biết để ý đến cái xẻng rác trông được mà không dùng được kia. Em đừng để gương mặt điển trai của hắn lừa, bằng không đến lúc chết lại không biết hai chữ hối hận viết như thế nào.”

Tiểu Phi Yến chưa kịp nói gì, người bên ngoài lại “bang bang rầm rầm” bắt đầu kéo cửa ra hỏi: “Làm cái gì đây? Còn không ra?”

Tiểu Phi Yến đáp lời: “A! Tới đây tới đây!”

Dùng ánh mắt đáp lời Tuyên Hoài Mân, đứng lên, cầm giỏ mây ra ngoài, đến dưới hành lang liền nói với hộ binh cao lớn kia: “Vị đại ca này, không phải tôi mắng anh đâu, nhưng mà anh nóng tính quá đấy, hình như anh muốn đập cửa thành một cái lỗ thì phải, âm thanh lớn đến nỗi thiếu chút nữa khiến tôi làm vỡ đĩa. Nếu tôi mà đánh vỡ đĩa, quản gia lại trừ tiên lương của tôi ấy chứ.”

Những hộ binh này cả ngày đều phải trông coi công quán, hiếm khi gặp được một cô bé xinh đẹp thế này, mặc dù bị Tiểu Phi Yến oán trách, nhưng nhìn đôi mắt to và gương mặt đáng yêu lại cảm thấy vui vẻ, cười hì hì đáp: “Người khác đưa cơm đâu có tốn thời gian như cô bé.”

Tiểu Phi Yến nói: “Cũng phải chờ nhìn hắn ăn xong mới tính là hoàn thành công việc, nếu Bạch tổng trưởng không giết hắn, nhốt ở đây để nuôi, chung quy sẽ không muốn hắn chết đói. Nếu hắn không ăn cơm, chẳng may xảy ra chyện không hay, chỉ sợ mấy người canh giữ cũng sẽ bị liên lụy.”

Hộ binh cầm giỏ cô bé kiểm tra, quả nhiên cơm canh và đồ ăn đều bị ăn sạch, mừng rỡ khen cô bé hai câu, “Quả nhiên là em gái biết làm việc, chẳng trách Tuyên phó quan lại coi trọng em gái. Ngày mai em vẫn tới đưa cơm?”

Tiểu Phi Yến nói: “Sau này đều là tôi đưa, ngày mai ngài còn cản cửa tôi, còn bắt tôi tìm người làm chứng?”

Hộ binh người nói: “Tôi tên là Trương Đại Thắng, ngày mai em gái đưa cơm đến thì gọi tôi một tiếng Trương đại ca, tôi sẽ cho em vào cửa.”

Tiểu Phi Yến nói với hắn vài câu, thấy sắc mặt hắn hòa hoãn nên cũng chẳng e ngại, quay về phía hắn mà chun chiếc mũi đáng yêu lại, nói: “Ngài đúng là xấu xa, định chiếm tiện nghi của người ta chắc?”

Lè lưỡi, chợt lách người, cầm giỏ mây rời khỏi sân.