[Vương Triều Kim Ngọc] - Quyển 4 - Tung Hoành

Quyển 1 - Chương 2-2: Part 2




Hai người nhìn nhau, cảnh tượng ấy cực kỳ giống hai đứa trẻ vừa cãi vã lại lập tức làm hòa.

Bạch Tuyết Lam nói: “Mặc dù em mạnh miệng, nhưng anh biết em vẫn nhớ.”

Tuyên Hoài Phong nói: “Tùy anh đoán.”

Hai người vừa nói vừa tiếp tục chậm rãi tách vỏ cua thơm thơm cay cay, tách được một chút lại không tự chủ đưa cho đối phương. Bữa cơm này ăn rất ngon lành, rất ý nghĩa.

Tuyên Hoài Phong hỏi: “Đúng rồi, anh giấu cô bé em mang từ ngoài thành về ở đâu rồi?”

Bạch Tuyết Lam nói: “Ai? À, anh biết rồi, có phải cái Cây Cải Thìa kia không?”

(Cây Cải Thìa: phiên âm Hán Việt là Tiểu Bạch Thái)

Tuyên Hoài Phong buồn cười, nói: “Anh đừng chà đạp tên tuổi người ta thế chứ, cô bé tên Tiểu Phi Yến, không phải cây cải thìa. Người đâu rồi?”

Bạch Tuyết Lam hỏi: “Em hỏi đến cô bé làm gì? Tống Nhâm nói, mùi hương trên người cô bé là một loại mê hương rất mạnh, thiếu chút nữa đã khiến em hôn mê bất tỉnh rồi.”

Tuyên Hoài Phong nói: “Người ta là một cô bé, chỉ biết hát thôi, biết mê hương sao được. Chắc là đám người Triển Lộ Chiêu bố trí, không liên quan tới cô bé đâu. Chẳng lẽ anh muốn nghiêm hình tra tấn cô bé? Anh ra tay với Hoài Mân đã rất ác rồi, nếu cũng ra tay ác như vậy với một cô bé thì… Bạch Tuyết Lam, em sẽ khinh thường anh.”

Bạch Tuyết Lam chẳng chút để ý nói: “Anh không đến mức chặt ngón tay của một cô bé. Em yên tâm, anh nhốt người ở hậu viện. Em quan tâm cô bé như thế thì anh sẽ thả cô bé ra, để cô bé làm hầu gái sai vặt cho em, được không?”

Tuyên Hoài Phong đáp: “Em không cần hầu gái sai vặt, chỉ muốn xem xem cô bé có bình an hay không thôi. Chỉ cần anh đừng chặt đứt cái mạng nhỏ của cô bé, vậy thì em thay cô bé cảm ơn anh.”

Bạch Tuyết Lam nói: “Không bàn mấy vấn đề này với em nữa, chúng ta làm việc chính đi.”

Tuyên Hoài Phong hỏi: “Việc chính gì?”

Vừa dứt lời, Bạch Tuyết Lam đã đứng lên, lấy khăn lông trắng lau miệng giúp y, lau tay, sau đó ném khăn lên mặt bàn, hai tay duỗi ra, nhấc lên.

Mông Tuyên Hoài Phong lập tức rời khỏi mặt ghế.

Thở được vài hơi, cơ thể đã ở trên chiếc nệm mềm mại.

Bạch Tuyết Lam cởi áo khoác, nới rộng cà vạt, đá giày, lên giường, dán sát lấy cơ thể y, hơi thở nóng bỏng phả lên gương mặt y.

Tuyên Hoài Phong nói: “Vừa mới ăn cơm xong…”

Bạch Tuyết Lam nói: “Anh biết, anh cũng đã nói làm luôn bây giờ đâu, chí ít phải để em xuôi cơm một ít đã. Anh xem diễn, thấy diễn viên chính trước khi lên sân khấu, sau cánh gà thường vang lên một đoạn mở đầu, rất thú vị. Hôm nay chúng ta cũng chơi như vậy một chút nhé?”

Tuyên Hoài Phong nói: “Màn mở đầu gì? Đắc ý vênh váo, nhưng lời anh nói khiến người ta chẳng hiểu gì cả.”

Bạch Tuyết Lam cười nói: “Bảo bối, em đã nghe qua hiện tượng nghe được âm nhưng không thấy được hình chưa?”

Nhoài người sang ngăn kéo bên cạnh giường tìm kiếm một hồi, sau đó lại cầm thứ mình tìm được quay trở lại.

Tuyên Hoài Phong thấy miếng vải đen hắn cầm trên tay, kinh hãi hỏi: “Anh lấy cái này làm gì?”

Bạch Tuyết Lam dịu dàng nói: “Ngoan, nhắm mắt lại.”

Tuyên Hoài Phong biết hắn muốn làm việc xấu.

Nếu là thời điểm khác, Tuyên Hoài Phong tuyệt đối không phối hợp.

Thế nhưng, người đàn ông này là người mà y muốn ở bên cạnh cả đời.

Thế nhưng, người đàn ông này lại cười dịu dàng đến vậy, quyết rũ đến vậy, khiến cho y hoa mắt chóng mặt, đủ để y quên mất chính bản thân mình.

Thế nhưng, bọn họ đã cãi nhau nhiều ngày như vậy, giây phút này, lại một lần nữa quấn quýt bên nhau, cho dù ngoài mặt làm bộ không thèm để ý, nhưng thực tế, khi mỗi người một nơi, y đều lặng lẽ gọi Bạch Tuyết Lam, Bạch Tuyết Lam, Bạch Tuyết Lam…

Cho nên, Tuyên Hoài Phong ngoan ngoãn nhắm đôi mắt xinh đẹp lại.

Miếng vải đen che kín đôi mắt, không chặt không lỏng mà thắt một nút sau gáy, che chắn ánh nhìn.

Chung quanh biến thành một màu đen tối.

Không nhìn thấy bất kỳ vật gì, cảm giác của y trái lại lại trở nên nhạy bén.

Đầu ngón tay Bạch Tuyết Lam cởi bỏ cúc áo sơ mi của y, nhẹ nhàng chạm lên xương quai xanh, Tuyên Hoài Phong hít một hơi, “Ưm…”

Bạch Tuyết Lam nhẹ giọng, “Đừng thở gấp, đừng thở gấp. Em thở gấp là chúng ta không thể hát màn này được đâu.”

Nhưng chính hắn cũng đã thở gấp, bị hình ảnh Tuyên Hoài Phong đè nén hơi thở dụ dỗ.

Cúi đầu, đầu lưỡi mơn man trên da thịt mềm mại.

Tuyên Hoài Phong lại khẽ khàng kêu lên.

Trên cổ hơi ngứa, giống như bị một con rắn ướt nhẹp lại mang theo khí nóng trườn khắp nơi, khiến cơ thể y run rẩy, tim đập liên hồi, nhưng con rắn đó lại như không chút ác ý. Từ gáy trườn xuống, bò qua vai, lưu lại trên đường đi những dấu vết ấm nóng.

Hút máu y, hút cả linh hồn y.

Đôi mắt Tuyên Hoài Phong bị che lại, gương mặt cùng chiếc cằm dưới ánh sáng lộ ra đường cong tuyệt đẹp, nơm nớp lo sợ mà rên rỉ, “Đừng… đừng như vậy…”

Giọng Bạch Tuyết Lam càng nhẹ, cũng hơi run rẩy, “Đừng thở gấp, bảo bối, đừng thở gấp, em định khiến anh không nhịn được sao?”

Tuyên Hoài Phong nghe lời, không thở hổn hển nữa. Y cắn chặt răng, vận sức, cơ thể càng run rẩy hơn trước.

Bạch Tuyết Lam lại lên tiếng, âm thanh như muỗi tiến vào đôi tai y, đốt cháy trái tim y, “Đừng run, em mà run nữa là anh thật sự không nhịn được đâu.” Cắn lấy nụ hoa đỏ sẫm dựng thẳng trước ngực y, khẽ kéo nhụy hoa mềm mại.

Tuyên Hoài Phong liên tục lắc đầu.

Mồ hôi từng giọt từng giọt chảy ra từ chân tóc.

Ai bắt anh nhịn?

Ai muốn anh hát mấy màn đó, ai bắt anh diễn mấy vai đó?

Chịu đựng bao ngày, mỗi ngày căn phòng đều trống khống, giường vắng bóng người… Anh uống rượu với đám phụ nữ kia, nghe bọn họ hát, cười với bọn họ!

Cái tên khốn kiếp nhà anh…

Lưu manh!

Vô lại!

Đũng quần đột nhiên bị bàn tay đàn ông đặt lên, nhiệt tình xoa nắn, lực dồn vào còn nhẹ nhàng hơn lực vừa xoa nắn cổ chân y, nhưng lại lan truyền thẳng xuống dưới da thịt.

Cổ họng Tuyên Hoài Phong thoát ra một tiếng “ưm”.

Không nhìn thấy gì.

Chỉ còn lại cảm giác.

Duy nhất là cảm giác.

Cảm giác được Bạch Tuyết Lam vỗ về, vuốt ve, yêu thương.

Tuyên Hoài Phong cực kỳ sợ khoảng không đen tối này, nhưng y cũng yêu màu đen ấy sâu đậm, cảm giác khoái lạc bên ngoài khiến cả người y run rẩy, tựa như chiếc chuông gió bị ngọn gió vô tình thổi qua mà liên tục rung động, dường như muốn tan ra.

Rõ ràng đôi tay y vẫn tự do, có thể gỡ tấm vải đen che mắt xuống.

Nhưng y lại cứ quên rằng, mình có thể làm như vậy.

Vẫn để Bạch Tuyết Lam vỗ về, vuốt ve, thân thể vẫn run rẩy, vật đáng ngượng ngùng giữa hai chân nóng lên, rất nóng.

Tuyên Hoài Phong nức nở chẳng lý do, vươn tay trong bóng đêm mờ mịt, nhờ vào trực giác mà tìm được vị trí của người đàn ông ấy, ôm lấy hắn như ôm lấy ngọn cỏ cứu mạng.

Động tình thế này, thật thoải mái.

Không thể chịu đựng được nữa.

Tuyên Hoài Phong bối rối gọi nhỏ, “Bạch Tuyết Lam.”

Bạch Tuyết Lam đáp lời y, “Tuyên Hoài Phong.”

Tuyên Hoài Phong hít một hơi, nói: “Anh là tên khốn kiếp.”

Bạch Tuyết Lam nói: “Đúng, anh là tên khốn kiếp.”

Tuyên Hoài Phong cắn răng, nói: “Anh là tên lưu manh!”

Bạch Tuyết Lam đáp: “Đúng đúng đúng, anh là tên lưu manh.”

Tuyên Hoài Phong vẫn nghiến răng, nói: “Anh… anh là đồ vô lại!”

Bạch Tuyết Lam nói: “Đúng đúng đúng, anh là đồ vô lại.”

Tuyên Hoài Phong bèn không nói nữa.

Đặt cằm lên bờ vai rắn chắc của người đàn ông ấy, cố sức chống đỡ, giống như muốn khiến toàn bộ cảm giác run rẩy chẳng cách nào khống chế của mình truyền hết lên thân thể người đàn ông ấy.

Y không biết, hóa ra mắt không nhìn thấy, cảm giác lại trở nên linh mẫn thế này.

Đây quả thực… không giống y.

Y cũng không biết, tại sao mình lại cố gắng nhẫn nại như vậy.

Để người này đũa bỡn mỗi nơi trên thân thể mình, chẳng chút nể tình mà châm lửa trên cơ thể y, đốt cháy từng chút da thịt, khơi lên cảm giác đau đớn mà khoái lạc.

Khi sự nhẫn nại của y sắp chìm trong cảm giác đau đớn đầy khoái lạc, Bạch Tuyết Lam bỗng nắm đầu gối y, kéo đôi chân y cách xa nhau.

Tuyên Hoài Phong ôm chặt cổ hắn không chịu buông, hỏi đứt quãng, “Anh… Anh còn… còn đưa những người phụ nữ kia về nhà không?”

Đôi mắt bị giấu sau tấm vải đen xuất hiện vết tích ẩm ướt.

Bạch Tuyết Lam đau lòng, dịu dàng nói: “Không đâu, không bao giờ như vậy nữa.”

Chậm rãi vùi chính mình sâu vào.

Tuyên Hoài Phong kêu lên từng tiếng nho nhỏ, thân thể thoáng cái được Bạch Tuyết Lam lấp đầy, nội tạng như bị vật lạ đè nén, đau đớn như vậy, nhưng lại khiến y thiếu chút nữa đạt tới cực khoái.

Mọi cảm quan đều tập trung tại nơi bị Bạch Tuyết Lam chiếm đóng.

Thời khắc này.

Thời khắc này…

Y không biết, là Bạch Tuyết Lam đã nuốt trọn lấy mình.

Hay chính bản thân y… đã nuốt trọn Bạch Tuyết Lam…

Bạch Tuyết Lam vừa hôn y vừa liên tiếp chuyển động, nói: “Hoài Phong, em nóng quá.”

Anh cũng rất nóng.

Bạch Tuyết Lam, anh cũng rất nóng…

Tâm trí hay thân thể đều như nhau, đều bị hòa tan, giống như băng tháng ba hóa thành một hồ nước xuân. Đủ để những kẻ ngốc nghếch rơi vào bể tình chết chìm.

Có thể, hai người chúng ta, đều muốn khiến người còn lại cùng mình chết chìm mới thôi.

Có thể, là em đã nuốt trọn lấy anh, anh cũng đã nuốt trọn lấy em, cả da cả xương, không thừa một mẩu.

Đó mới là hồi kết.

Bạch Tuyết Lam trừu động trong thân thể Tuyên Hoài Phong khi mạnh khi nhẹ, Tuyên Hoài Phong không thấy nổi một tia sáng, lấp đầy y đều là cảm giác.

Nếu không có ánh sáng, sẽ không cần phải tỏ ra xấu hổ.

Y liền đánh bạo, rên rỉ từng hồi.

Liền đánh bạo, ôm chặt Bạch Tuyết Lam không buông.

Ôm hắn, thật chặt.

Để thân thể gần hắn hơn một chút.

Để nơi đó, càng vào sâu hơn một chút.

Trong không khí, tất cả đều là hương vị đặc trưng của Bạch Tuyết Lam, nồng đượm, quyến rũ.

Trên da thịt, tất cả đều là dấu vết của Bạch Tuyết Lam, là xúc cảm Bạch Tuyết Lam mang đến.

Được người đàn ông này ôm lấy, hóa ra lại có thể hạnh phúc đến thế.

Bạch Tuyết Lam… Bạch Tuyết Lam.

Nhận lấy từng đợt sóng trên cơ thể, Tuyên Hoài Phong thầm mê mẩn hô vang trong lòng.

Mồ hôi nóng bỏng lăn qua làn da người đàn ông phía trên trượt xuống, rơi trên cơ thể y.

Chỉ là giọt mồ hôi nho nhỏ thôi, sao lại có sức mạnh to lớn đến thế?

Tại sao lại, tạo ra cảm giác như vậy?

Một giọt.

Chẳng chút âm thanh, lại một giọt.

Mỗi một giọt nhỏ xuống đều khiến cơ thể nóng bỏng của Tuyên Hoài Phong căng thẳng, nơi gắn kết hai người thít lại, khiến cho cả Bạch Tuyết Lam cũng phải thở dốc rên rỉ, “Em thế này! Ưm! Tiểu yêu tinh muốn giết người ta!”

Hóa ra, che mắt lại, ngay cả giọng Bạch Tuyết Lam cũng trở nên gợi cảm khiến người ta rung động đến thế.

Tâm trí Tuyên Hoài Phong nổ bùm một tiếng.

Buông súng đầu hàng, lên tận tầng không.

Thể lực cùng hưng trí của Bạch Tuyết Lam trước sau như một, mới ra ngoài chẳng bao lâu lại hùng dũng tiến vào, liên tục đánh tới, ép cho Tuyên Hoài Phong phải nghẹn ngào cầu xin, “Chậm một chút, chậm một chút…”

Bạch Tuyết Lam liếm lên lồng ngực y, ngọt ngào đáp lại, “Được, anh sẽ chậm một chút.”

Thoáng chậm lại.

Chỉ chốc lát, lại kìm lòng chẳng đặng mà tăng tốc.

Dùng tốc độ kẻ khác khó có thể chịu đựng, kịch liệt ma sát, khiến thân thể Tuyên Hoài Phong bốc cháy, ý loạn tình mê.

Y nhíu mày rên rỉ, ngay cả một câu đứt quãng “Chậm một chút” cũng chẳng cách nào thốt thành lời.

Thắt lưng bị “làm” đến vừa nhức vừa mỏi, dục vọng của Bạch Tuyết Lam tựa hồ chẳng bao giờ cạn đáy.

Tuyên Hoài Phong thỉnh thoảng mở mắt ra, thấy trần nhà hoa lệ lay động, lúc ấy mới mơ hồ nhận ra, miếng vải đen che mắt đã được gỡ xuống từ lúc nào.

Sóng tình cuồn cuộn, khó lòng ngăn chặn.

Y bị cảm giác yêu thương cùng cảm giác nhức mỏi “hành hạ”, không biết có nên phản kháng kẻ chẳng biết kiềm chế trên người mình hay không.

Có lẽ, phản kháng cũng phí công.

Y còn chưa kịp thở lấy sức, cuộc chiến kế tiếp lại bắt đầu.

Bạch Tuyết Lam ở trên giường làm rất nhiều lần mới dừng lại, ôm Tuyên Hoài Phong tay chân mềm nhũn vào phòng tắm, hơi nước dày đặc, hắn dường như đã nhẫn nại quá lâu, nhịn không được bèn áp vợ yêu hay xấu hổ lên tường, tiến công từng đợt nóng bỏng.

Đại khái là do hắn không thể kiềm chế.

Nhưng hắn quá đói, rất đói.

Chiến tranh lạnh mấy ngày nay không chỉ chặn nguồn “thức ăn” của hắn, còn đoạt mất linh hồn hắn, một nửa linh hồn hắn đã bị Tuyên Hoài Phong mang đi.

Trên người bảo bối này, có linh hồn của Bạch Tuyết Lam hắn.

Khiến cho hắn, chỉ có thể một lần lại một lần “muốn” y trên mặt đất, hung hăng “muốn” y ở nơi rất sâu, rất sâu ấy.

Một lần, một lần.

Lại một lần…

Ra khỏi phòng tắm, ngón chân Tuyên Hoài Phong vẫn chưa duỗi ra nổi.

Khoái cảm vẫn lan tỏa trong người không chịu biến mất.

Trong tầm mắt y là gương mặt mơ hồ của Bạch Tuyết Lam. Nhưng cho dù mơ hồ không rõ, gương mặt ấy vẫn khiến người ta đắm chìm, vẫn quyến rũ đến chết người.

Bạch Tuyết Lam xoa lên gò má y, thân mật gọi, “Hoài Phong.”

Tuyên Hoài Phong khép hờ mi mắt, giọng nói yếu ớt gần như chẳng thể nghe thấy được, hoảng hốt hỏi: “Anh vẫn sẽ uống rượu với đám phụ nữ kia sao?”

Bạch Tuyết Lam nói: “Không bao giờ nữa.”

Tuyên Hoài Phong nhắm mắt lại, ghé lên tay hắn, an tâm say ngủ.