Chẳng biết có phải do khó chịu hay không, thanh âm như phát ra bằng giọng mũi của Tuyên Hoài Phong khiến người ta mê mẩn. Bạch Tuyết Lam vẫn biết không thể để dục vọng lấn áp lý trí, thế nhưng hắn không thể khống chế, phía dưới càng trướng thêm vài phần, dục vọng sôi trào, liên tục hôn nhẹ, liếm lên tấm lưng đáng yêu.
Tuyên Hoài Phong bị hôn đến khi thân thể mềm nhũn, hai tay vươn ra phía sau đặt lên khuôn ngực dày rộng của Bạch Tuyết Lam giúp thân thể có nơi chống đỡ, y thử ngồi xuống.
Hai người đều bị khao khát mãnh liệt muốn hòa làm một khiến cho mặt đỏ tai hồng lại phải nín thở kiềm chế, nhưng cũng bởi phải cố kiềm chế để mọi việc diễn ra thong thả nên cảm xúc càng thêm thiêu đốt. Cảm giác say đắm khi xâm nhập từng chút từng chút trước nay chưa từng có kích thích hưng phấn dâng cao.
Chậm rãi nuốt toàn bộ vào, tay chân lẫn thắt lưng Tuyên Hoài Phong đều mềm nhũn. Bạch Tuyết Lam ấn mạnh một cái, trọng lượng thân thể dồn hết xuống dưới khiến Tuyên Hoài Phong ‘uhm’ lên một tiếng, lưng dán lên ngực Bạch Tuyết Lam, thở nặng nhọc.
Dường như khi tình yêu đã trở nên sâu nặng hơn, ý trí có thể vượt qua ham muốn của thể xác.
Giây phút này, sự dịu dàng tràn ra khỏi tâm trí Bạch Tuyết Lam khiến hắn có thể nhịn được ham muốn xâm nhập cuồng bạo, kéo Tuyên Hoài Phong tựa lên ngực mình, ngọt ngào dán chặt lấy mình, hưởng thụ cảm giác dục vọng không thể giải tỏa vừa thống khổ lại vừa hạnh phúc.
Không biết qua bao lâu, tại ranh giới giữa cảm giác điên cuồng và ngọt ngào của dục vọng, Tuyên Hoài Phong ngượng ngùng thì thầm: “Anh động đi.”
Tâm trí Bạch Tuyết Lam rung động mạnh mẽ, hắn lập tức giữ chặt vòng eo trong suốt như ngọc, điên cuồng lay động tựa ngựa thoát cương, đưa Tuyên Hoài Phong vào thiên đường đầy sóng gió.
Bữa tiệc mặn này không phải chuyện đùa.
Bạch Tuyết Lam đói đến hoa mắt chóng mặt, một khi được xóa bỏ lệnh cấm bèn ăn tới khi trăng xuống trời lên, ăn đến khi bụng căng tròn thỏa mãn.
Sáng hôm sau thức dậy mới cảm thấy hoảng sợ, lo lắng vết thương của Tuyên Hoài Phong bị rách, Bạch Tuyết Lam lật thân thể Tuyên Hoài Phong vẫn đang xụi lơ trên giường, vụng trộm mở băng gạc, thấy vết thương vẫn lành miệng, lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng, qua được một cửa này, những cửa sau vẫn không thể xem thường.
Vì thế, những ngày tiếp theo, một mặt nấu canh ngon thuốc bổ cho Tuyên Hoài Phong điều dưỡng, mặt khác, mỗi đêm hắn đều ăn từng miếng thịt nhỏ, thu hồi toàn bộ món nợ phải chịu đựng cơn đói trước kia. Tiếp thêm mấy ngày nữa, hắn càng có can đảm phóng túng, vừa dỗ dành lại vừa xúi giục Tuyên Hoài Phong thay đổi các kiểu tư thế khác.
Tuyên Hoài Phong thật sự không am hiểu việc này, gặp tên cao thủ vạn người có một như Bạch Tuyết Lam, y khóc không ra nước mắt.
Thế nhưng, từ khi cùng Bạch Tuyết Lam thử qua đủ loại, y đã bất tri bất giác đặt Bạch Tuyết Lam trong lòng, dường như còn hơi buông thả cưng chiều hắn. Để Bạch Tuyết Lam vui vẻ, cho dù là tư thế xấu hổ đến thế nào thì y cũng yên lặng đồng ý, hơn nữa còn cảm nhận được tư vị trong đau đớn lại có ngọt ngào.
Cảm giác tâm linh hòa hợp đến điềm đạm đáng yêu như vậy, cho dù có dùng hàng ngàn hàng vạn chữ cũng không thể hình dung.
Chốn trần thế này lại trôi qua nửa tháng, thời tiết càng lúc càng oi bức, hoa sen trong hồ ngày càng nở rộ.
Tiệc ngắm hoa nhanh chóng tới gần.
Trước tiệc ngắm hoa một ngày, hai vị chủ nhà đều đã phát thiệp xong. Tuyên Hoài Phong không biết Bạch Tuyết Lam mời những ai, còn về phần mình, ngoại trừ Tạ Tài Phục, y còn mời thêm vài người bạn chung sở thích trước kia là thầy giáo môn toán, môn khoa học phát triển.
Đêm qua Bạch Tuyết Lam lại được ăn một bữa no nê, sáng nay tỉnh dậy với tinh thần sáng láng, lên xe tới hải quan tổng thự.
Bởi vì Bạch Tuyết Lam có mệnh lệnh: trước khi vết thương Tuyên Hoài Phong hoàn toàn bình phục thì không được đụng vào công vụ, vậy nên không ai đưa văn kiện tới chỗ Tuyên Hoài Phong.
Y ngủ rất ngon, rời giường ăn sáng xong, tiếp theo lại tới hoa viên phía sau thưởng thức hoa cỏ mùa hè xanh mơn mởn, thong thả tản bộ, cuối cùng mới nhà nhã bước vào thư phòng Bạch Tuyết Lam.
Nhìn bộ văn phòng tứ bảo đặt trong tủ âm dựa trên tường mang đầy phong cách tao nhã cổ kính, Tuyên Hoài Phong nhịn không được, đột nhiên cảm thấy ngứa tay, muốn viết gì đó tiêu khiển.
Đang mài mực, bỗng nhiên thấy người đừng ngoài cửa phòng thăm dò.
Tuyên Hoài Phong ngẩng đầu nhìn, thì ra là một hộ binh, hình như hắn là một trong số những người theo Tống Nhâm từ Sơn Đông tới đây.
Hôm nay hắn phụ trách tuần tra vùng này, nhìn thấy trong thư phòng có động tĩnh nên tới kiểm tra.
Nhìn thấy Tuyên Hoài Phong, anh chàng hộ binh kia cũng biết mình lỗ mãng, cười ngốc nghếch: “Tuyên phó quan, thì ra là ngài à?”
Tuyên Hoài Phong mỉm cười gật đầu.
Anh chàng hộ binh xoay người định rời đi, đột nhiên dừng bước, xoay người lại, đứng cạnh cửa hỏi: “Tuyên phó quan, ngài muốn viết công văn sao?”
Tuyên Hoài Phong nói: “Tôi đang bị người ta dẹp sang một bên đấy thôi, có công văn gì cần viết nào? Chẳng qua buồn chán quá nên mới định viết vài thứ giải trí.”
Anh chàng hộ binh hỏi thăm dò: “Tuyên sĩ quan, nếu ngài không bận viết công văn, lại có thời gian rành… tôi muốn nhờ ngài một việc, không biết ngài có đồng ý không…”
Tuyên Hoài Phong hỏi: “Chuyện gì?”
Anh chàng hộ binh nói: “Mấy hôm trước tôi thấy ngài viết thiệp mời, chữ rất đẹp. Không sợ ngài chê cười, tôi không biết chữ nên muốn làm phiền ngài giúp tôi viết một bức thư gửi về quê.”
Tuyên Hoài Phong nói: “Cậu viết thư về nhà? Vậy thì được, tôi viết giúp cậu.”
Mở giấy ra, dùng bút lông chấm mực, hỏi hắn: “Mở đầu phải xưng hô thế nào? Viết cho cha hay mẹ cậu?”
Anh chàng hộ binh hơi thiếu tự nhiên, sau một lúc lâu mới hì hì cười, nhỏ giọng nói: “Cho một cô em gái ở quê tôi, hai chúng tôi cùng nhau lớn lên, từ lúc tôi tham gia quân ngũ vẫn chưa gặp lại. Tôi gọi cô ấy là Tứ Hoa muội, tứ trong bốn mùa, hoa trong hoa cỏ.”
Tuyên Hoài Phong hiểu ngay, đây rõ ràng là một phong thư tình.
Thảo nào! Hộ binh, quản gia, người hầu trong công quán nhiều như vậy, kiểu gì cũng có người biết chữ, vậy mà hắn không tìm lại tới nhờ mình.
Xấu hổ quá đấy mà.
Nếu là người khác sẽ không thiếu một hai câu trêu đùa, Tuyên Hoài Phong lại chỉ mỉm cười nhìn hắn một cái, nói: “Ừm, tôi biết rồi.”
Đầu thư chỉ viết bốn chữ “Tứ Hoa của anh”.
Y hỏi: “Vậy cậu muốn nói gì với cô ấy?”
Anh chàng hộ binh đỏ mặt, ngây người cả nửa ngày mới nói: “Chẳng có gì đặc biệt, chỉ muốn hỏi xem cô ấy có khỏe không? Có ăn được ngủ được hay không? Còn nữa, nói cô ấy ở quê nhớ sống tốt. Tôi đi lính vài năm có tiết kiệm được chút tiền. Tổng trưởng đối xử với chúng tôi tốt lắm, chúng tôi thường xuyên được thưởng tiền, chờ tôi có tiền về quê…” Nói đến đó bỗng cảm thấy xấu hổ, anh chàng gãi đầu nói với Tuyên Hoài Phong: “Tuyên phó quan, câu cuối cùng ngài đừng viết nhé. Chỉ viết phần đầu thôi.”
Hiện tại, Tuyên Hoài Phong cùng Bạch Tuyết Lam hòa hảo, ngọt ngào như mật, nhìn thấy hạnh phúc của người khác cũng đồng cảm như nhìn thấy hạnh phúc trong lòng mình, y cười nói: “Được, tôi sẽ giúp cậu viết thật nghiêm túc.”
Y dựa theo những lời anh chàng nói, thay đổi vài từ thanh nhã, cuối cùng đã viết xong một bức thư tỉ mỉ đến từng con chữ.
Viết ngay ngắn thẳng hàng, đầy cả một tờ giấy.
Tuyên Hoài Phong lấy một phong thư ra, cẩn thận hỏi anh chàng hộ binh địa chỉ, viết xong ngoài mặt thư rồi đưa cả phong thư lẫn thư cho người ta, “Được rồi đây, đừng gấp vào, mực trên thư vẫn chưa khô nên đừng quét hồ vội.”
Anh chàng hộ binh vội vàng dâng hai tay lên như nhận lấy thánh chỉ, vừa vui vẻ thổi thổi mực trên mặt giấy vừa nói: “Tuyên phó quan, ngài thật tốt bụng, nếu ngài mà không có sở thích…”
Nói ra một nửa mới biết mình phạm phải điều tối kỵ, anh chàng sợ tới mức lập tức nuốt nửa câu còn lại vào bụng, mở to mắt, hoảng sợ nhìn Tuyên Hoài Phong.
Tuyên Hoài Phong cũng ngẩn ra, nhìn bộ dạng đó cũng biết anh chàng định nói gì, y đột nhiên cảm thấy xấu hổ.
Tuy nhiên, nhìn bộ dạng thật sự sợ hãi của đối phương, biết chắc Bạch Tuyết Lam đã đe dọa bọn họ không được nói lung tung, nên ngược lại y còn cảm thấy đồng tình, gương mặt nở nụ cười, hòa nhã nói: “Cậu đừng sợ, tôi sẽ không nói với tổng trưởng. Việc này… sở thích… mọi người đều biết hết rồi?”
Anh chàng hộ binh sợ hãi gật đầu.
Tuyên Hoài Phong nghĩ mấy ngày nay tùy ý làm bậy nhiều quá, nếu muốn giấu diếm mọi người trong công quán thì chả khác nào bịt tay trộm chuông, y cười gượng: “Nếu đã biết rồi, vậy chắc mọi người cũng âm thầm bàn tán nhỉ?”
Anh chàng hộ binh liên tục lắc đầu vài cái, sai đó nhìn trộm Tuyên Hoài Phong một lúc mới thành thật gật đầu, nói: “Ban đầu thì có bàn tán, sau đó đội trưởng Tống biết được nên mắng chúng tôi một trận nhớ đời, cuối cùng chẳng còn ai nói gì nữa.”
Tuyên Hoài Phong hỏi: “Đội trưởng Tống mắng mọi người như thế nào?”
Anh chàng hộ binh trả lời rành mạch: “Đội trưởng Tống nói: người ở thủ đô không giống những nơi khác. Đây là chốn phồn hoa, có nhiều người nước ngoài, những thứ kỳ lạ cũng nhiều, khẩu vị khác với mọi người. Mấy thằng nhóc chúng bay chỉ cần để ý hầu hạ cho tốt, tiết kiệm tiền về nhà lấy vợ. Con mẹ nó, đừng có đụng vào chuyện không liên can tới mình.”
Bằng vào chất giọng inh tai của Tống Nhâm cộng thêm những lời rống mắng mất hình tượng như vậy, trong đầu Tuyên Hoài Phong đột nhiên hiện lên vài hình ảnh vừa vui vừa buồn cười.
Tuyên Hoài Phong cảm thấy thú vị, bất giác mỉm cười.
Anh chàng hộ binh thấy y mỉm cười, tâm trạng căng thẳng được buông lỏng, lá gan cũng lớn hơn một chút, nói tiếp: “Đội trưởng Tống còn nói: Người làm đại sự không câu nệ việc nhỏ, tổng trưởng và ngài đều là người làm việc quốc gia đại sự, chút việc cỏn con ấy tính cái rắm á. Mặc dù đội trưởng Tống mắng chửi người khác rất hung hăng, thế nhưng ngài ấy mắng rất có lý, tất cả chúng tôi đều nghe theo ngài ấy hết.”
Tuyên Hoài Phong hỏi: “Sao cậu biết cậu ta nói có lý?”
Anh chàng hộ binh đáp: “Tôi biết, tổng trưởng và ngài đều muốn triệt tiêu đám người buôn lậu nha phiến. Cái đám buôn lậu nha phiến đều đáng chết, đáng chém ngàn đao. Trước kia ông nội tôi cũng có chút ruộng, vì chú tôi hút thuốc phiện mà tất cả đều bay sạch. Mẹ tôi nói, nếu không xảy ra việc đó thì tôi cũng có thể đi học vài năm, ra ngoài có thể kiếm được một chức quan.”
Tuyên Hoài Phong nói: “Việc học không bao là giờ muộn cả, nếu cậu thật sự muốn học thì tôi có thể cho cậu mượn một hai cuốn sách. Lúc cậu không phải trực thì nhớ cầm nó đi hỏi những người biết chữ trong công quán, hoặc là thấy tôi rảnh rỗi, cậu cũng có thể tới hỏi tôi. Có học hành bao giờ cũng có lợi.”
Anh chàng hộ binh cảm động, “Tuyên phó quan, ngài thật nhã nhặn, tôi chưa từng thấy người nào làm quan lớn lại nhã nhặn được như ngài. Ngài là người tốt, bạn bè nhiều, lần trước ngài nằm viện còn có rất nhiều người vội vàng tới bệnh viện thăm ngài. Từ đó có thể thấy ngài là người tốt bụng, là người được mọi người yêu mến.”
Tuyên Hoài Phong ngạc nhiên: “Có việc này? Tại sao tôi không biết?”
Anh chàng hộ binh nói: “Lúc ấy ngài nằm trong phòng bệnh, tổng trưởng sợ quấy rầy ngài nghỉ ngơi nên sai chúng tôi đuổi hết bọn họ đi.”
Tuyên Hoài Phong hỏi: “Những ai tới? Cậu có biết hết bọn họ không?”
Anh chàng hộ binh nói: “Cũng có lúc tôi không trực, không thể biết hết toàn bộ. Chẳng qua tôi cũng gặp được mấy người.” Nói xong liền nhíu mày, bộ dạng hết sức suy tư: “Có một đám người mặc quân trang tới. Lần đó ầm ĩ một trận rất lớn, thiếu chút nữa còn gây chiến, động tới súng đạn, sau đó chúng tôi mới biết người kia là em trai của ngài…”
Tuyên Hoài Phong vội hỏi: “Tôi biết rồi, nhất định là cậu ba. Cậu ấy tên Tuyên Hoài Mân phải không?”
Anh chàng hộ binh nói: “Đúng, đúng, hình như đúng là tên này rồi.”
Tuyên Hoài Phong hỏi: “Vậy còn những người khác thì sao?”
Anh chàng hộ binh: “Có một người rất lịch sự, họ Lâm, tổng trưởng rất ghét hắn, hắn đến mấy lần đều bị đội trưởng tống đuổi đi.”
Không cần hỏi, người đó chắc chắn là Lâm Kỳ Tuấn.
Y nhớ lại tình cảm trước kia của hai người, vậy mà hiện tại mọi việc như đã bị xóa sạch. Lâm Kỳ Tuấn hắn đến thăm bệnh mấy lần, chẳng những bị sập cửa vào mặt lại còn bị người ta xua đuổi, thật khiến người khác không đành lòng.
Tuyên Hoài Phong đang thở dài, anh chàng hộ binh kia như nhớ tới điều gì đó, bồi thêm một câu: “Tôi nhớ ra rồi, còn có một vị tiểu thư xinh đẹp nữa.”
Tuyên Hoài Phong hỏi: “Là chị hai của tôi?”
Anh chàng hộ binh lắc đầu, “Không phải. Chị hai của ngài là Niên phu nhân, bụng rất lớn, làm sao tôi dám hành động lỗ mãng? Vị tiểu thư xinh đẹp kia ăn mặc rất khá, giọng nói cũng rất êm tai, nhìn qua có vẻ là thiên kim tiểu thư nhà giàu. Tôi nghe được cô ấy nói chuyện với đội trưởng Tống, hình như cô ấy tên Âu Dương gì đó thì phải.”
Tuyên Hoài Phong ‘à’ một tiếng, nói: “Thì ra là cô ấy. Việc này đúng là bất ngờ. Thế nào, đội trưởng Tống cũng đuổi cô ấy đi? Người ta là phụ nữ, đã cố ý tới thăm như vậy cũng là có lòng, mọi người làm như vậy là không lịch sự. Tuy rằng tôi bị thương nhưng chưa tới nỗi không thể gặp mặt khách.”
Anh chàng hộ binh nói: “Việc này tôi cũng không hiểu, dù sao tổng trưởng và đội trưởng Tống chưa nói gì thêm thì chúng tôi chỉ biết làm theo thôi.”
Qua một lúc lâu như vậy, nét mực đã khô.
Anh chàng gấp lá thư cẩn thận, bỏ vào phong thư, sau đó nhét phong thư vào ngực, nhìn Tuyên Hoài Phong, nói: “Tuyên phó quan, tôi xin phép đi trước, ngài… Tuyên phó quan, vừa rồi tôi ăn nói vụng về, những lời đó…”
Tuyên Hoài Phong lên tiếng: “Cứ an tâm. Tôi không nói cho tổng trưởng, cũng không nói cho đội trưởng Tống của cậu.”
Anh chàng hộ binh vội vàng cảm ơn rồi rời đi.
Tuyên Hoài Phong ở trong thư phòng một mình, nhớ tới những lời vừa rồi, mặc dù vô cùng xấu hổ nhưng cũng chưa đến nỗi không thể chấp nhận như y vẫn tưởng. Thật ra, y đã dọn tới phòng Bạch Tuyết Lam rồi, còn có gì để lừa người ta nữa đây?
“Đây là việc riêng của mình, chỉ cần không hổ thẹn với lương tâm là được.”
Cứ nghĩ như vậy, Tuyên Hoài Phong cũng cảm thấy thông suốt.
Quay đầu nhìn lên bàn, mực mới mài chỉ còn hơn phân nửa nghiên mực, y thầm nghĩ: “Mai là tiệc ngắm hoa sen, người mình mời tới vốn không nhiều, nếu lúc bị bệnh khiến cho mọi người uổng công tới thăm, đã vậy còn hại họ gặp cảnh đóng cửa không cho khách vào nhà… Theo lẽ là phải tạ lỗi, sao không mời mọi người tới tiệc ngắm hoa sen luôn?”
Y lập tức lấy thêm giấy trắng xuống, cầm bút lông viết thêm hai tấm thiệp mời Âu Dương Thiến và Tuyên Hoài Mân.
Nhớ tới Lâm Kỳ Tuấn, y do dự một lúc, cuối cùng vẫn viết cho hắn một tấm thiệp.
Vì Lâm Kỳ Tuấn, bỗng nhiên y cũng nhớ tới Bạch Vân Phi, thầm nghĩ: “Thật ra Bạch Vân Phi cũng là người thanh lịch, tao nhã, mời cậu ấy tới ngắm hoa, biết đâu chừng cậu ấy cũng thích.”
Y lại lấy thêm giấy viết thiệp mời Bạch Vân Phi.
Viết xong bốn tấm thiệp mời, chờ mực khô, Tuyên Hoài Phong thong thả bước đến bên cửa sổ, y muốn tìm người hầu đi đưa thiệp.
Quá trùng hợp, bình thường rất nhiều người qua lại ở thư phòng, đột nhiên hôm nay lại chẳng thấy bóng ai. Tuyên Hoài Phong đợi một hồi lâu đành ra khỏi thư phòng, đang định tới khu tiểu viện của quản gia trong công quán ở, bỗng nhiên nhìn thấy có người đi tới từ góc tường phía xa.
Tuyên Hoài Phong bèn phất tay với hắn.
Chẳng ngờ vẫy vài lượt mà người nọ vẫn chưa nhìn thấy, Tuyên Hoài Phong đành phải tự đi qua gọi hắn: “Phó Tam, cậu làm gì mà như mất hồn thế?”
Phó Tam chúi đầu đi về phía trước, hoàn toàn không chú ý tới chung quanh nên bị hù một trận, quay đầu nhìn thấy Tuyên Hoài Phong, hắn cười gượng, “Tuyên phó quan, ngài làm tôi sợ thót tim. Ngài có gì sao bảo không?”
Tuyên Hoài Phong nói: “Ở đây có bốn tấm thiệp, làm phiền cậu đưa đi dùm tôi.”
Phó Tam nói: “Ngài nói chuyện khách khí quá. Chúng tôi là người hầu, làm theo lệnh của ngài là bổn phận của chúng tôi, có cái gì mà phiền với không phiền?”
Nâng hai tay nhận lấy.
Tuyên Hoài Phong đưa tay vào túi, quần áo trên người là thường phục mặc ở công quán nên chẳng có đồng tiền mặt nào, y mỉm cười, nói: “Ngại quá, tiền xe kéo… ngày mai tôi trả cho cậu.”
Phó Tam
“Ngài không cần khách sáo. Tôi đi giao thiệp mời cho ngài đây.”
Cúi một cái, cầm bốn tấm thiệp mời đi mất.