Cửa ghế lô lập tức mở ra.
Thật ra Chu Hỏa đã sớm ngồi ở khu ghế lô cách vách chờ đợi, nghe bọn họ trò truyện qua lớp tường gỗ ngăn cách, thấy Chu cục trưởng đánh ám hiệu nên đem hai tên người hầu vạm vỡ đi sang khu ghế lô bên này. Nhìn thấy Bạch Tuyết Lam, tỏ ra vô cùng bình tĩnh, tươi cười chắp tay: “Bạch tổng trưởng, cuối cùng chúng ta cũng gặp nhau.”
Xoay ngang mặt, hất cằm lên.
Gã đàn ông cao lớn phía sau đưa một hộp gỗ tiến lên, đặt lên mặt bàn chỗ Bạch Tuyết Lam, mở nắp hộp, im lặng lui lại phía sau Chu Hỏa.
Bạch Tuyết Lam nhìn vào trong hộp gỗ đàn, vươn tay lật lật.
Trên cùng là một tấm chi phiếu mỏng manh viết con số năm mươi vạn, xốc chi phiếu lên, phía dưới là nửa hộp trân châu, mỗi viên đều xấp xỉ ngón út, lấp lánh tựa tuyết trắng.
Một vật xanh biếc chiếm phân nửa chiếc hộp bị đám trân châu bao quanh, chỉ lộ ra một chiếc đầu ngựa được điêu khắc tinh xảo, là con tuấn mã bằng phỉ thúy lần trước mà Bạch Tuyết Lam không chịu nhận.
Bạch Tuyết Lam khẽ nhíu mày gạt đám trân châu ra, nâng mắt hỏi: “Chu đương gia, đại lễ mà ngài đưa… tôi không hiểu lắm.”
Chu Hỏa cười: “Bạch tổng trưởng, lần trước chúng ta không biết nhau nên có chút hiểu lầm. Đây là lễ gặp mặt, mong Bạch tổng trưởng bớt nóng. Sau này là bạn bè, đương nhiên sẽ lui tới lâu dài.”
Chu cục trưởng ngồi bên cạnh vỗ vai Bạch Tuyết Lam, cười nói: “Bạch lão đệ, tính tình lão Chu rất thẳng thắn, ra tay phóng khoáng, cậu chậm rãi tìm hiểu sẽ biết.”
Bạch Tuyết Lam nói: “Nếu tôi nhận vật quý trọng thế này, không biết phải trả ơn thế nào đây?”
Chu cục trưởng buồn cười, nói: “Đã là bạn bè rồi, còn ơn nghĩa gì nữa? Chỉ cần hai người phá tan hiềm khích, không tiếp tục hiểu lầm lẫn nhau đã là chuyện rất đáng mừng rồi.”
Chu Hỏa nói: “Đúng vậy.”
Chu cục trưởng lại nói với Bạch Tuyết Lam: “Cậu là tổng trưởng cục hải quan, lão Chu là thương nhân đứng đắn, tuy rằng hắn mở quán thuốc phiện nhưng cũng là công dân tốt. Hai người nên hợp tác làm ăn, cống hiến vì nước nhà. Cậu thấy đúng không?”
Nói xong, chờ Bạch Tuyết Lam tỏ thái độ.
Chu Hỏa đưa lưng về phía cửa, phía sau là hai gã đàn ông cao lớn, ba ánh mắt đều chăm chú dõi theo nét mặt Bạch Tuyết Lam.
Bạch Tuyết Lam cũng rất có nhã hứng gạt gạt đám trân châu bên trong hộp, dường như đang cân nhắc cái gì, cách một hồi mới ngẩng đầu, đôi mắt quan sát Chu hỏa, thản nhiên nói: “Nếu đã muốn đánh tan hiềm khích, vậy đầu tiên không thể không nhắc đến những khúc mắc trước đó. Chu đương gia, hiềm khích giữa tôi với ngài chắc không chỉ việc đóng mấy quán thuốc phiện của ngài đâu nhỉ? Đại khái, ngài đã làm không ít chuyện tốt cho tôi.”
Chủ Hỏa không chút hoang mang: “Bạch tổng trưởng, tôi biết ngài muốn nói việc gì. Ba tên khốn kiếp bị bắt kia nói là do tôi sai khiến, đó là nói bậy! Tôi *** cả tổ tông nhà nó! Tuy nhiên, nói thật, nếu chúng ta sớm kết giao thì cậu đã không gặp mấy việc xui xẻo thế này.”
Chu cục trưởng vội hỏi: “Ôi ôi, Chu lão đệ, nói chuyện phải chú ý chút, Bạch tổng trưởng là người lịch sự.”
Chu Hỏa hừ một tiếng, giơ ngón cái lên, chỉ vào ngực mình, hùng hồn nói: “Trong thành phố này có ít nhất mấy trăm anh em theo tôi kiếm cơm, đều là anh hùng nhiệt tình kiếm cơm trên lưỡi đao. Ai dám đụng đến bạn bè tôi, hừ, trước tiên phải sờ lên cổ mình xem có rắn hơn đao hay không. Bạch tổng trưởng, chỉ cần chúng ta là bạn bè, sau này, đừng nói là an toàn của cậu, ngay cả an toàn của đám bộ viên chỗ cậu cũng vậy, cậu cứ an tâm.”
Bạch Tuyết Lam không mặn không nhạt nói: “Ồ? Nói như vậy, nếu tôi không kết bạn với ngài, sau này tôi không thể an tâm cho an toàn của mình lẫn đám bộ viên?”
Chu Hỏa cười kiêu ngạo: “Cái này khó nói lắm.”
Chu cục trưởng cố y nghiêm mặt nói: “Lão Chu, cậu đừng đem việc này ra nói đùa, Bạch lão đệ mới bị người ta đánh lén, không cảm thấy vui trước mấy câu trêu đùa này đâu. Cậu nha, kết bạn thì kết bạn, nói an toàn hay không an toàn làm gì?”
Bạch Tuyết Lam nói với Chu cục trưởng: “Lão ca, việc này không ngại, tôi cũng chẳng phải người nhát gan đến thế.”
Quay đầu lại, nhìn Chu Hỏa, chậm rãi nói: “Chu đương gia, lại nói tiếp, tôi rất bội phục ngài.”
Chu Hỏa hỏi: “Cậu bội phục tôi cái gì?”
Bạch Tuyết Lam đáp: “Nếu ngài đã biết ba tên kia khai nhận ngài là người xui khiến, tại sao còn dám đến đây gặp tôi?”
Chu Hỏa mỉm cười: “Ba tên phạm nhân kia vu cáo, cục cảnh sát đã sớm điều tra rành mạch, không phải đã giết lâu rồi hả? Tôi không đến nỗi vì mấy thằng ranh con nói hươu nói vượn mà trốn trong hang, không dám ra ngoài.”
Giọng nói Bạch Tuyết Lam không cao không thấp thốt ra hai chữ: “Phải không?”
Hắn vốn ở cách vách nghe xong Bạch Tuyết Lam nói, ý có vẻ rất hối hận, nghĩ chỉ cần lại đây tặng lễ vật, nói vài câu qua loa, tên trứng nhũn du học tây dương này chắc chắn phải biết thời biết thế.
Đánh một gậy, lại cho một viên kẹo, tuy sách lược này rất thô nhưng rất hiệu nghiệm với mấy kẻ làm quan chức.
Không ngờ, chi phiếu năm mươi vạn cộng thêm một hộp trân châu phỉ thúy đưa qua mà Bạch Tuyết Lam vẫn không nói không rằng, đừng nói tỏ thái độ, ngay cả một câu nói rõ ý muốn cũng không thốt ra, giống như một miếng kẹo cao su nhai lâu lại không thể nuốt xuống bụng, quả thật khiến cho người ta nghẹn uất.
Chu Hỏa thầm tức tối, nghĩ rằng không thể không nói ác liệt hơn, dọa tên họ Bạch này, vậy nên hắn dựng mày, cười rộ lên: “Bạch tổng trưởng, hôm nay họ Chu này thành tâm thành ý tới đây kết bạn, nếu ngài ghét bỏ, không muốn kết bạn với họ Chu này cũng chẳng sao, ngài cứ nói một câu, tôi lập tức rời khỏi đây.”
Bạch Tuyết Lam nói: “Đã là nhân vật bị tình nghi xui khiến băng cướp ám sát tổng trưởng cục hải quan, ngài nghĩ mình có thể dễ dàng rời khỏi đây sao?”
Sắc mặt Chu Hỏa sầm xuống: “Thế nào, ngài còn muốn bắt tôi?”
Bạch Tuyết Lam mỉm cười: “Cái này khó nói lắm.”
Chu Hỏa hừ một tiếng, hai gã phía sau lặng lẽ đưa tay vào trong áo khoác. Theo hình dáng nhô ra bên ngoài áo ngắn, không cần hỏi cũng biết là súng.
Chu cục trưởng biến sắc, nhíu mày nói: “Bạch lão đệ, cục cảnh sát đã kết án vụ này. Không bằng không chứng, không thể tùy tiện bắt người.”
Bạch Tuyết Lam mỉm cười, không nói một lời, ánh mắt chăm chú dán lên người Chu Hỏa.
Chu Hỏa liếc nhìn hai hộ binh phía sau Bạch Tuyết Lam, cười ha hả: “Được! Rất can đảm!”
Mặt trầm hẳn xuống, lấy súng lục bên người ra, bắn mấy phát lên mặt bàn, trừng mắt nhìn Bạch Tuyết Lam: “Bạch tổng trưởng, họ Chu này lăn lộn vài chục năm rồi, không dễ dọa đâu. Hôm nay, ở Kinh Hoa Lâu này, vài khu ghế lô gần đây và dưới sảnh lớn có vài trăm anh em của tôi, mỗi người đều mang súng phòng thân theo. Nếu hiện tại ngài dựa vào ba tên vu cáo đã chết mà muốn mang tôi đi trước mắt bọn họ, vậy thì ngài nên hỏi bọn họ có đồng ý hay không đã.”
Chu cục trưởng đứng lên, gầm nhẹ: “Lão Chu! Cậu đừng làm loạn! Đang yên đang lành nổ súng làm gì? Cậu đang kết bạn hay là tập bắn hả? Thô lỗ!”
Lại chuyển qua khuyên Bạch Tuyết Lam: “Bạch lão đệ, cậu cũng đừng bồng bột, có chỗ nào khó chịu thì cứ nói ra cho thoải mái, huống chi đã có tôi đảm bảo, lão Chu không tham dự việc cậu bị đánh lén đâu, hắn thành tâm đến kết bạn thôi. Cậu làm như vậy chẳng phải cũng không tin cả cục cảnh sát chúng tôi?”
Chu Hỏa lạnh lùng nói: “Nếu Bạch tổng trưởng xem thường chúng tôi, chúng tôi cũng không miễn cưỡng làm bạn bè kiểu này. Các anh em, chúng ta đi.”
Bày ra hành động chuẩn bị quay đầu đi khỏi cửa.
Bạch Tuyết Lam nhìn bọn họ một kẻ diễn vai phản diện, một người diễn mặt đen, một tặng lễ vật, một nói nhân tình, phối hợp không kẽ hở, trong lòng thầm buồn cười, khóe môi cũng nhếch lên, cười cười, thoải mái nhìn trái ngó phải, nói: “Chu đương gia, ngài là một người anh dũng, chẳng qua, tính tình thiếu nhẫn nại quá. Nếu lễ vật đã đưa tới rồi, cần gì phải đi vội vàng thế? Chúng ta nên uống một chén đã, phải không?”
(Mặt đen: là vai diễn chính trực, mang hàm nghĩa tốt. Đại khái là chỉ những người như Bao Công, Trương Phi,…)
Chu cục trưởng thấy hắn đổi ý liền vô cùng vui mừng, cười nói: “Đúng vậy, đúng vậy, nên uống một chén. Không, biến chiến tranh thành hòa bình, cần phải uống liền ba chén mới thoải mái.”
Tự mình cầm bình, rót ba chén rượu.
Lần này Chu Hỏa tới đây là muốn khiến Bạch Tuyết Lam lung lạc, thấy hắn đã bị dọa vài phần, đương nhiên sẽ hạ đài, trước tiên bước tới bưng một chén lên, đứng cách bàn kính Bạch Tuyết Lam, nói: “Bạch tổng trưởng, tôi là kẻ không đọc nhiều sách, nói chuyện hay đụng chạm người ta, ngài đừng để trong lòng. Nhưng từ trước tới nay, tôi vẫn luôn giúp bạn bè không tiếc mạng sống, uống một chén, chúng ta là người một nhà, sau này, phàm là muốn tiền hay là muốn người, chỉ cần nói với người anh em này một tiếng, không gì không làm được.”
Ngửa đầu uống cạn.
Hành động hào sảng ấy khiến Chu cục trưởng không khỏi khen một câu: “Được! Có khí phách!”
Chậc chậc hai tiếng, quay đầu nói với Bạch Tuyết Lam: “Lão đệ, thù mới hận cũ chỉ cần cười một cái cũng xóa tan, người anh dũng như vậy rất đáng kết giao chứ?”
Bạch Tuyết Lam gật đầu: “Quả thật đáng kết giao.”
Hắn cười thầm, ném chén rượu đầy lên bàn, đưa tay vào áo, lấy súng ra nhanh như chớp, cướp cò.
Chỉ nghe trong khu ghế lô ‘đoàng’ một tiếng, trên mi tâm của Chu Hỏa xuất hiện một lỗ máu, vẻ mặt khó tin đổ rạp ra phía sau.
Hai tên đằng sau hắn bị tiếng súng khiến cho hoảng hốt, vừa muốn rút súng, hai người phía sau Bạch Tuyết Lam đã sớm chuẩn bị, mỗi người một phát đạn ‘đoàng đoàng’ hai tiếng, tiễn bọn chúng đi theo Chu Hỏa.
Tiếng súng vang lên, khu ghế lô bao chung quanh cũng có động tĩnh.
Vẻ mặt Tống Nhâm đằng đằng sát khí, thấp giọng nói một câu: “Tổng trưởng, tôi ra ngoài xử lý một chút.”
Nắm súng bước ra khỏi phòng.
Bên ngoài lập tức vang lên tiếng súng đùng đoàng không dứt. Thì ra Bạch Tuyết Lam đã sớm sai người vây quanh Kinh Hoa Lâu, muốn mai phục Chu Hỏa.
Hành động lưu loát, cùng lắm chỉ vài giây, máu tươi của Chu Hỏa đã tràn khắp khu ghế lô, biến thành một cỗ thi thể. Chu cục trưởng không biết chuyện gì vừa đột ngột xảy ra, sắc mặt trắng bệch, chờ Tống Nhâm bước ra ngoài mới ngẩng đầu lên, nhìn Bạch Tuyết Lam chằm chằm: “Bạch lão đệ…”
Bạch Tuyết Lam nhàn tản ngồi xuống, lại nghịch nghịch hộp trân châu như đang cầm thủy tinh, cười tỉnh bơ: “Lão ca, cục hải quan và cục cảnh sát của chúng ta hợp tác dụ tên cướp tội ác tày trời này ra khỏi hang, vì dân trừ hại, đây là công rất lớn đấy.”
Chu cục trưởng nhìn nụ cười tươi rói lúc này của hắn như thấy nụ cười âm hiểm của Diêm Vương, sống lưng lạnh toát, nhìn ba thi thể trên mặt đất, run rẩy nói: “Nhưng là… tội của bọn họ…”
Bạch Tuyết Lam ung dung cười nói: “Tội danh thì nhiều lắm, buôn bán thuốc phiện sống, dụ dỗ người hút, buôn lậu kiếm mối lợi nhuận kếch xù. Uhm, còn nữa, ý đồ ám sát tổng trưởng cục hải quan. Hơn nữa, không chỉ một lần, hôm nay, ở trước mặt tôi cũng đã rút súng ra, đó chính là chứng cứ. Lão ca ngài đã tận mắt chứng kiến, nhất định phải làm chứng cho tôi đấy.”
Sống cho tới bây giờ, hôm nay Chu cục trưởng mới tận mắt nhìn thấy cái gì gọi là coi trời bằng vung, lớn gan tâm độc, Bạch Tuyết Lam nói cướp cò là cướp cò, vạn nhất nếu không theo ý hắn, nói không chừng hắn sẽ lập tức làm thịt mình ở đây. Biết đâu đến lúc đó còn đem tội danh mưu hại cảnh sát trưởng đổ lên người Chu Hỏa nữa chứ.
Đã lâm vào tình cảnh này, làm sao dám trái lời Bạch Tuyết Lam. Hắn vừa lấy khăn tay lau mồ hôi vừa khúm núm nói: “Đúng vậy, đúng vậy… tôi tận mắt thấy hắn rút súng…”
Bạch Tuyết Lam cười nói: “Tôi biết lão ca sẽ làm theo công bằng của pháp luật.”
Nháy mắt với hộ binh phía sau.
Hộ binh lập tức lấy một bản văn kiện ra, đặt lên bàn, bên cạnh còn thả một chiếc bút máy.
Bạch Tuyết Lam ôn hòa nói: “Đây là lời chứng, mời lão ca ký tên.”
Chu cục trưởng vừa nhìn, phía trên viết theo mẫu đơn làm chứng của sở cảnh sát, giấy trắng mực đen, viết Chu Hỏa có ý đồ ám sát tổng trưởng cục hải quan tại Kinh Hoa Lâu, hành động vô cùng gian ác. Tổng trưởng cục hải quan vì tự bảo vệ bản thân nên mới bắn hạ tên cướp ấy, vân vân.
Rõ ràng, Bạch Tuyết Lam đã sớm lo liệu ổn thỏa.
Ít nhất, trước khi rời khỏi hải quan tổng thự để dùng cơm, Bạch Tuyết Lam đã hạ quyết tâm.
Hắn đành phải than thở xui xẻo, vội vàng ký tên.
Bạch Tuyết Lam thu hồi văn kiện, an ủi hắn: “Lão ca đừng khó chịu, vì nước làm việc, cần gì phải câu nệ tiểu tiết? Nói qua cũng phải nói lại, mấy năm nay Chu Hỏa đã khơi không ít phiền toái cho cục cảnh sát, hắn chết thế này, lão ca cũng không cần lau mông* cho hắn nữa. Nhất định tên này đã kiếm không ít từ thuốc phiện sống, đến lúc tra xét nhà hắn, chẳng phải cục cảnh sát sẽ thu được một món lớn? Cho dù không tra đến mấy thứ trộm cướp kia, mấy quán thuốc phiện, nhà cửa của hắn cũng có thể đổi ra tiền, đúng chưa? Thật ra Bạch Tuyết Lam tôi đã cho lão ca một mối ân huệ lớn nha.”
(Nguyên văn là “chùi đít, hốt phân”: Ý chỉ phải lo liệu những việc người khác làm không xong rồi bỏ lại.)
Chu cục trưởng nói: “Đúng, ngài nói không sai.” Thở dài một hơi.
Ngoài phòng, toàn bộ Kinh Hoa Lâu như đang đón năm mới, tiếng súng nã liên tục tựa như pháo trận, tiếng người kêu thảm thiết trước khi chết không ngừng vang lên, khiến người nghe không khỏi run sợ.
Bạch Tuyết Lam nghe vậy, biểu cảm còn vui hơn nghe diễn xướng, cười nói: “Diệt cỏ diệt tận gốc, lòng người vui vẻ. Đáng tiếc, Chu Hỏa chỉ dẫn theo hơn trăm người, nếu hắn đưa mấy trăm người đến, cả một hang chuột lớn như vậy… càng thích thú. Nào, Chu lão ca, chúng ta dùng bữa.”
Cầm đũa gắp một miếng thịt hươu, đang định đưa vào miệng.
Bỗng nhiên bên ngoài truyền tới tiếng rống sợ hãi của Tống Nhâm: “Tuyên phó quan bị thương.”