[Vương Triều Kim Ngọc] - Quyển 2 - Lệ Kim

Quyển 1 - Chương 9-2: Part 2




Tuyên Hoài Phong vừa nghe xong liền hối hận không thôi, lại hỏi: “Nhưng đó là chuyện nhà người ta, sao tiểu thư lại biết?”

Lê Hoa đáp: “Tôi vốn cũng đâu có biết. Chẳng qua mấy hôm trước có một cô bé bị người đưa tới các, cô bé khóc sướt mướt van xin, tôi nhìn kỹ mới nhận ra. Cũng do tôi lắm điều, tự nhiên lại đi tới hỏi chuyện, cô bé vừa khóc vừa kể lại mọi việc cho tôi. Thì ra phu nhân của gã đội trưởng kia vẫn không thể chấp nhận cô bé, nói cô bé trộm tiền rồi mang đi bán cho Thư Yến Các. Cô bé trẻ tuổi lại xinh đẹp như vậy, từng học qua đàn hát, đương nhiên ma ma trong các muốn vung tiền nhận lại rồi. Tuy nhiên, tiền còn chưa kịp trả thì người nhà đội trưởng đã tới nhận lại người, nói muốn đưa cô bé trở về. Chắc bọn họ nghĩ đem tiểu thiếp bán vào trong kỹ viện thì thanh danh trong nhà bị ô uế, phút cuối mới sửa lại ý định.

Aiz… nếu là tôi nha, tôi thà bị bán vào đó cũng được, ít nhất còn có ăn có mặc, ai lại chẳng có cha mẹ sinh thành, đúng không? Tôi nhìn cánh tay cô bé bây giờ gầy chỉ còn da bọc xương, thật sự quá đáng thương mà.

Tuyên phó quan, ngài là người có quyền có thế, ngài có thể giúp đỡ cô bé không? Tục ngữ có câu rất hay ‘cứu một mạng người còn hơn xây bảy tầng phù đồ.’.”

Cô đưa ánh mắt đầy chờ mong về phía Tuyên Hoài Phong.

Không cần cô lên tiếng, trong lòng Tuyên Hoài Phong vốn đã tức giận vô cùng. Tuy nhiên, đây không phải là việc cứ đâm đầu vào là giải quyết được.

Y trầm ngâm một hồi, cau mày nói: “Nếu chỉ cần có tiền là cứu được cô bé ra thì chẳng phải nói đùa, muốn bao nhiêu tiền thì tôi chi bấy nhiêu. Thế nhưng hiện tại cô bé lại là tiểu thiếp của người ta, cho dù chúng ta có muốn vung tiền, người ta không đồng ý thì cũng hết cách. Trước tiên cần phải hiểu rõ mọi việc, bàn bạc qua với chồng của cô bé mới được. Tiểu thư có hỏi Tiểu Phi Yến xem tên họ đầy đủ của vị đội trưởng kia là gì không? Hắn quản binh ở nơi nào? Làm việc ở đâu?”

Lê Hoa cười nói: “Chúng tôi chỉ mới gặp mặt nhau được một lúc, sao có thể hỏi nhiều như vậy được. Nhưng cô bé có nói với tôi rằng gã đội trưởng kia và cô bé là đồng hương, hắn thường xuyên khen cô bé hát rất hay mà. Cho nên tôi nghĩ gã đội trưởng kia cũng là người Quảng Đông. Đúng rồi, gần đây quân nhân Quảng Đông vào thành đặc biệt nhiều, ở nơi khác không tính chứ ở Thư Yến Các chúng tôi cơ hồ lúc nào cũng thấy khách là người Quảng Đông. Bọn họ mặc quân trang, đem theo hộ binh, bộ dạng hung thần ác sát, cơ mà… ra tay cũng rất hào phóng. Không biết gã đội trưởng của Tiểu Phi yến có phải cùng đám với họ hay không nữa.”

Tuyên Hoài Phong nghe nói tới những người vừa từ Quảng Đông tới, trong lòng lập tức nhớ tới kẻ nóng tính mình mới gặp hôm qua.

Nếu đã như vậy hẳn có thể tìm tam đệ hỏi thăm.

Nghĩ đến đó, Tuyên Hoài Phong lập tức nói với Lê Hoa: “Tiểu thư an tâm, việc này tôi cũng có một phần trách nhiệm nên sẽ không bàng quan đứng nhìn. Trước tiên tôi cần hỏi thăm chút tin tức, chờ khi nào có kết quả sẽ xem xem có biện pháp nào giúp đỡ cô bé hay không.”

Lê Hoa cũng vô cùng vui mừng: “Nếu thật sự được như vậy thì tôi cũng đã làm được một chuyện tốt rồi.”

Lúc này, cơn đau trên mắt cá chân cô đã giảm đáng kể, nói muốn trở về Thư Yến Các.

Tuyên Hoài Phong hỏi: “Có muốn tôi gọi xe đưa tiểu thư trở về hay không?”

Lê Hoa vội vàng xua tay: “Ngài đừng quên nha, hiện tại tôi là nhân vật không nên xuất hiện trong công thự, nếu kêu xe tới thì chẳng phải tuyên bố cho tất cả mọi người cùng biết? Không cần đâu, ngài cứ để tôi một mình lén lút ra ngoài, tự mình thuê một chiếc xe kéo, lặng lẽ rời đi là được rồi.”

Tuyên Hoài Phong vô duyên vô cớ trở thành đồng lõa che dấu ‘việc tốt’, y thực sự cảm thấy buồn cười.

Chẳng còn cách nào khác, y đành phải đỡ Lê Hoa tới cửa, giúp cô mở cửa.

Lê Hoa viết lên một tờ giấy nhỏ, ánh mắt tràn đầy tình ý nhìn y, thấp giọng nói: “Nếu ngài cứu được Tiểu Phi Yến rồi thì nhớ báo cho tôi nha, để tôi cũng chung vui với cô bé. Ở Thư Yến Các cũng có điện thoại, đây là số máy, ngài đừng đánh mất đấy.”

Đặt tờ giấy vào tay Tuyên Hoài Phong, mỉm cười, lúc này cô mới bước ra khỏi phòng phó quan, bám tường chậm rãi bước đi.

Tiễn Tuyết Lê Hoa xong, Tuyên Hoài Phong ở lại trong phòng phó quan của mình suy nghĩ một lát.

Lần trước gặp được tam đệ, Tuyên Hoài Phong viết số điện thoại của Bạch công quán cho hắn, sau đó đi quá vội, đã quên mất việc phải hỏi số điện thoại của hắn.

“Sớm biết sẽ như vậy thì khi đó phải hỏi cách liên lạc với nó. Hiện tại thì tốt rồi, có việc muốn tìm tam đệ lại không được.

Có điều, theo lời Lê Hoa tiểu thư nói thì gần đây trong thành có rất nhiều binh lính Quảng Đông, phỏng chừng muốn tìm cũng không quá khó khăn. Tốt xấu gì thì hiện tại Tuyên Hoài Mân cùng là sẽ quan phụ tá của quân trưởng, hẳn là có thể hỏi han được.

Nếu Tôn phó quan có rảnh, vậy chuyện này có thể nhờ hắn rồi.”

Tuyên Hoài Phong nghĩ vậy, lập tức ra khỏi phòng phó quan, đi lên văn phòng của Tổng trưởng.

Giương tay gõ hai cái lên cửa, cửa phòng lập tức được mở ra từ bên trong.

Bạch Tuyết Lam đứng trước cửa, một tay nắm trên khóa cửa, hỏi: “Cậu đi đâu vậy? Tôi tìm cậu cả nửa ngày trời đấy. Cậu mà còn không trở về chắc tôi phải tự mình đi tìm quá.”

Tuyên Hoài Phong nói: “Tôi ở trong phòng phó quan chờ Tôn phó quan trở về, nhưng đợi mãi vẫn không thấy cậu ta xuống dưới đấy.”

“Cậu ta sao? Tôi bảo cậu ta ra ngoài xử lý chút công vụ rồi.”

“Thảo nào.”

Tuyên Hoài Phong vốn định âm thầm nhờ Tôn phó quan giúp đỡ, hiện tại chỉ có thể tạm thời im lặng.

Bạch Tuyết Lam đưa Tuyên Hoài Phong ngồi xuống ghế, bưng một ly trà ấm tới: “Uống một chút đi.”

Tuyên Hoài Phong thấy hắn không nghi ngờ, lập tức cầm lấy quai ly trà, có chút ngượng ngùng lại không nỡ từ chối ý tốt của hắn, nhanh chóng cúi đầu uống một ngụm.

Bạch Tuyết Lam tươi cười nhìn y uống trà, vén vài sợi tóc vương trên trán y, hỏi: “Đã đi xem hết các nơi chưa? Có thấy việc gì vui không?”

Tuyên Hoài Phong vừa định mở miệng nói chuyện về Tiểu Phi Yến lại nhớ ra tên này là kẻ thích ăn dấm chua khủng khiếp.

Muốn nói tới việc của Tiểu Phi Yến thì phải nhắc tới việc gặp được Lê Hoa.

Nói tới việc gặp nhau, chỉ sợ việc hai người ở một mình trong phòng phó quan cũng lộ, lại phải giải thích thêm một chặp.

Liên tiếp giải thích như vậy, có lẽ người khác không cảm thấy gì, nhưng Bạch Tuyết Lam sẽ sinh ra không biết bao nhiêu nghi ngờ cổ quái.

Tuyên Hoài Phong càng nghĩ càng cảm thấy không nên mở miệng, nói có lệ: “Cũng không có gì, tạm thời chưa tìm được việc gì cả.”

Dừng một chút, y còn nói: “Nhưng mà, để đề phòng một số tệ nạn, tôi thấy quy củ trong các bộ phận của tổng thự phải sửa lại một chút, khi làm việc được phép làm gì, không được phép làm gì đều cần phải rõ ràng, miễn cho có người khi tới công thự làm việc lại lôi cả việc tư vào.”

Bạch Tuyết Lam cười tà mị, hỏi: “Cậu đoán được tâm tư của tôi đấy nhỉ, biết tôi tính làm chút việc tư với cậu ở văn phòng?”

Tuyên Hoài Phong không ngờ hắn lại đột nhiên nói một câu như vậy, bất ngờ không kịp phòng bị khiến đôi tai đỏ ửng lên.

Bạch Tuyết Lam nghiêng người ngồi trên bàn làm việc, cúi đầu nhìn y: “Đừng sợ, cậu đoán được suy nghĩ của tôi, đương nhiên tôi cũng có thể đoán được suy nghĩ của cậu. Đó mới gọi là trời sinh một đôi.”

Tuyên Hoài Phong luôn không thể chịu được những lời nói cợt nhả của hắn, y phản kháng, hỏi lại: “Anh đoán tôi có suy nghĩ gì? Mà tôi có suy nghĩ gì để cho anh phải đoán?”

Bạch Tuyết Lam nói: “Trong lòng cậu nghĩ là chúng ta phải ăn xong bữa tối mới được phép bàn chuyện tư. Nếu hiện tại mà ‘bàn bạc’ thì vừa không hợp thời lại vừa không hợp cảnh, đúng không?” cười nhẹ tỏ vẻ thú vị.

Tuyên Hoài Phong đương nhiên hiểu “việc tư” sau cơm chiều là gì, thì ra lúc nào Bạch Tuyết Lam cũng nhớ rõ không quên, ngược lại còn chờ thời điểm tới.

Thế này mà chờ đến giờ cơm chiều xong xuôi, không biết tên này còn ngang ngược tới mức nào nữa đây.

Càng nghĩ sâu xa, trong lòng càng cảm thấy ngứa ngáy nóng nảy.

Y rụt dần cổ lại, thì ra tay của Bạch Tuyết Lam đã sớm vươn ra phía sau, nhẹ nhàng quấy nhiều tựa như đang trêu ghẹo một con mèo nhỏ.

Tuyên Hoài Phong đánh ‘bốp’ một cái lên bàn tay không đứng đắn của Bạch Tuyết Lam, trừng mắt liếc hắn một cái: “Đứng nháo, uổng cho anh vẫn là tổng trưởng, bây giờ đang ở trong công thự mà cũng không biết bốn chữ ‘đứng đầu làm gương’ này ra sao. Thì ra đám thuộc cấp của anh đều học hỏi từ đây cả.”

Bạch Tuyết Lam tự cao tự đại hừ một tiếng: “Ai mà cũng học được theo tấm gương của tôi thì đó chính là phúc của quốc gia đấy nha.”

Tuyên Hoài Phong nói: “Anh ít tự biên tự diễn chút đi, nghiêm túc làm việc, có chuyện gì tính sau. Đúng rồi, văn kiện chờ phê duyệt của hôm nay khi nào mới đưa tới đây? Tôi cũng muốn làm việc một chút.”

Đang nói, điện thoại trên mặt bàn reng reng vang lên.

Bạch Tuyết Lam nửa ngồi bên cạnh bàn, cánh tay thon dài duỗi ra, nhanh nhẹn nhấc ống nghe lên, khí thế lan tràn ‘a lô’ một tiếng.

Tuyên Hoài Phong thấy hắn có việc chính, y nhanh chóng đứng lên, đem ghế đưa cho hắn, tiếp đó lại thấy ly trà khi nãy đã được uống hết tự lúc nào, y lập tức đứng lên, tới bên cửa tìm phích nước nóng, lại pha thêm một ly trà nữa.

Bưng ly trà đầy hơn phân nửa trở lại văn phòng, đẩy cửa, ngẩng đầu lo đãng nhìn vào trong, thấy trên mặt Bạch Tuyết Lam xuất hiện một tầng băng lạnh, đáy mắt như có tia điện lướt qua.

Khí lạnh đến tận xương kia khiến cho lưng người ta run lên, cảm giác sợ hãi theo xương sống dâng lên.

Nhưng đó cũng chỉ là giây phút thoáng qua mà thôi, đảo mắt đã biến mất vô tung.

Tuyên Hoài Phong thầm giật mình, đặt ly trà lên trên bàn, hỏi hắn: “Sao vậy?”

Bạch Tuyết Lam đặt ống nghe trở lại chỗ cũ, thản nhiên nói: “Không có gì.”

Bưng ly trà Tuyên Hoài Phong vừa pha, cúi đầu thổi thổi, đặt môi theo mép ly nhấp một ngụm nhỏ, cắn răng cười lạnh, thật không biết trong lòng hắn đang suy nghĩ điều gì.

(YY: nguy hiểm quá nguy hiểm quá)