[Vương Triều Kim Ngọc] - Quyển 1 - Đoạt Ngọc

Quyển 3 - Chương 22-1: Part 1




Sự tình ngày hôm qua vẫn khiến y để ý, Tuyên Hoài Phong cố ý tránh đi qua phòng ngủ của Bạch Tuyết Lam, vòng qua hòn giả sơn, bước qua cầu đá nhỏ để tới phòng ăn.

Người hầu thấy Tuyên Hoài Phong đến đây liền nhanh chóng bưng mộ chén cháo cẩu kỷ (một vị thuốc đông y) táo đỏ lên cho y, một đĩa chân gà hầm rượu, còn có thịt lợn viên chưng cùng với đuôi, cuối cùng là một đĩa rau xào xanh mượt.

Tuyên Hoài Phong hỏi: “Không có cháo trắng sao?”

Người hầu cười nói: “Cháo trắng thì có, nhưng hôm nay ngài ăn mấy món này đi. Hôm nay, trời còn chưa sáng mà đại sư phụ ở phòng bếp đã cố ý nấu mấy món này cho ngài, nói như thế nào thì ngài cũng nên cho ông ấy một chút mặt mũi, đúng không?”

Tuyên Hoài Phong càng khó hiểu: “Điều này là như thế nào?”

“Tuyên sĩ quan, cẩu kỷ giúp sáng mắt, táo đỏ bổ máu.” Người hầu chỉ vào đĩa chân gà hầm rượu trên bàn cơm: “Còn chân gà, cái này người ta gọi là ăn gì bổ nấy. Dù sao, trên người ngài có vết thương, không thể ăn món cay, nếu không sau này miệng vết thương liền lại cũng có sẹo. Theo tôi thấy, mấy ngày này ngài nên ăn kiêng đi.”

Tuyên Hoài Phong không khỏi cười rộ lên: “Làm gì có nhiều quy củ như vậy? Cậu còn lải nhải nhiều hơn cả vú Trương nhà tôi nữa.”

Từ từ thu lại nụ cười, bắt đầu nghi ngờ: “Mấy thứ này là do người nào bắt làm?”

Người hầu không trả lời, chỉ lộ vẻ mặt tươi cười: “Không có ai, chỉ là một chút lòng thành của người hầu chúng tôi.”

Tuyên Hoài Phong lập tức hỏi: “Là tổng trưởng?”

“Aizz.”

Cổ họng gã người hầu kia khẽ ngân lên một chữ, giống như đã khẳng định, cũng tựa như thở dài, nâng mắt, quan sát sắc mặt của Tuyên Hoài Phong, hắn tự tát mình một cái, thầm nói: “Đồ vô dụng.”

Lại trưng bộ mặt tươi cười với Tuyên Hoài Phong: “Tuyên sĩ quan, ngài quả nhiên vô cùng bản lĩnh, anh minh, lập tức đoán trúng rồi. Ngài trăm ngàn lần đừng tranh hơn thua với tổng trưởng, hai ngài vừa đấu với nhau một chút thì chúng tôi cũng không được yên ổn. Tổng trưởng nói chúng tôi không được phép cho ngài biết rằng tất cả những thứ này đều do hắn dặn dò. Hắn nói, sợ ngài biết được là do hắn căn dặn sẽ bực bội không chịu ăn. Nếu ngài chịu giúp đỡ thì đó là phúc của chúng tôi.”

Cười ha ha với y, sau đó lại vái một cái.

Tuyên Hoài Phong liếc mất thứ trên bàn, mùi vị nào cũng có.

Thở dài một tiếng.

Bưng bát cháo cẩu kỷ táo đỏ lên hút một ngụm, nhăn mày nói: “Tôi không có khẩu vị này, cậu đổi lại một bát cháo trắng cho tôi.”

“Chuyện này…”

“Cậu không chịu đổi thì từ nay về sau tôi cũng lười giúp đỡ mấy người.”

Người hầu đành phải đổi một bát cháo trắng cho y.

Tuyên Hoài Phong ăn vài cọng cải dầu xanh mượt, húp hết phân nửa bát cháo trắng, quả nhiên thoải mái hơn bát cháo cẩu kỷ táo đỏ vừa rồi.

Nhưng bên người có kẻ cứ trơ mắt nhìn, cảm giác thực sự kỳ lạ.

“Cậu chưa ăn sáng?” Tuyên Hoài Phong buông bát, thủ thế mời người hầu ngồi xuống cùng mình.

“Không không không.” gã người hầu vội vàng phất tay nói: “Đã ăn từ sớm.”

Lại đứng ngây ngốc một hồi mới thử thăm dò: “Tuyên sĩ quan, món thịt lợn viên này….không thể ăn?”

“Sáng sớm đã ăn thứ này thì rất ngấy.”

“Ngài thử thưởng thức một chút xem.”

Tuyên Hoài Phong nghe ra một chút gì đó, nghĩ nghĩ, ngẩng đầu: “Việc này lại có vấn đề gì đây?”

Gã người hầu cười hì hì, nhìn chung quanh không có người mới nói nhỏ: “Tổng trưởng nói, ngài ăn một viên thì tôi được thưởng một đồng. Ăn bao nhiêu viên thì được thưởng bấy nhiêu đồng. Tổng trưởng không cho tôi nói việc này với ngài.”

Tuyên Hoài Phong ngạc nhiên, vừa buồn cười vừa tức giận: “Cả cái dinh thự này, hiện giờ ai cũng coi tôi là món hàng ngoại nhập dùng để kiếm tiền lời rồi. Cậu nói cho tôi biết như vậy, không sợ tôi báo lại với tổng trưởng hay sao?”

Gã người hầu nói thực lòng: “Trương Nhung nói Tuyên sĩ quan rất tốt bụng, cũng không muốn chúng tôi phải khó xử. Tôi nghĩ cần gì phải gạt ngài chứ? Hơn nữa, tổng trưởng cũng vì tốt cho ngài, đâu phải hại ngài, biết được thì có sao đâu?”

Từ lúc rời giường, Tuyên Hoài Phong đã nghĩ cách tránh mặt Bạch Tuyết Lam.

Theo như việc sinh sự tối qua mà nói, nếu hôm nay chạm mặt thì tám phần không thoải mái là chuyện bình thường.

Hiện tại, nghe gã người hầu này nhắc tới tên Bạch Tuyết Lam vài lần cũng không cảm thấy khó chịu như vẫn tưởng.

“Được.” Tuyên Hoài Phong gắp một viên thịt đưa lên miệng, chậm rãi nhấm nháp, nuốt xuống, nhắc nhở nói: “Tôi giúp cậu buôn bán lời một đồng thì cậu cũng đừng quên tôi đấy. Đúng rồi, trông cậu rất lạ, mới tới sao?”

“Vâng. Tiểu nhân tên là Phó Tam, mới tới dinh thự Bạch gia làm việc.”

Tuyên Hoài Phong đứng lên, dùng nước trà súc miệng, cười nói: “Cậu cứ cố gắng làm tốt công việc ở đây đi. Nghe nói người hầu trong dinh thự kiếm được khá nhiều tiền. Sau này nghe được tin tức gì thì tới báo cho tôi, có thể cho cậu kiếm nhiều thêm một chút, ít nhiều gì thì tôi cũng giúp cậu một phen.” Nói xong liền bước về phía cửa.

Khuôn mặt Phó Tam giống như sắp nở hoa tới nơi, đứng phía sau y mà luôn miệng nói cảm ơn.

Ra khỏi nhà ăn, Tuyên Hoài Phong dừng chân ở hành lang.

Lúc này lại do dự xem nên đi tới đâu mới được.

Chủ động tới trước mặt Bạch Tuyết Lam thì thật sự xấu hổ, cho dù gặp mặt cũng không biết nên nói những gì.

Hơn nữa, có trời mới biết lúc Bạch Tuyết Lam phát điên sẽ làm ra chuyện tốt gì nữa đây?

Cuối cùng, Tuyên Hoài Phong quyết định  xem mấy bản đại cương về cục hải quan. Trước đó quá lộn xộn nên cũng không học được chuyện gì nghiêm túc, việc thuế quan cũng mới biết nửa vời.

Thừa dịp Bạch Tuyến Lam phải dưỡng thương, không có sức lực gây sự, tranh thủ thời gian này làm chút việc nghiêm túc mới được.

Tuyên Hoài Phong quyết định, lập tức bước về phía phòng ghi chép.

Mới đi được vài bước, vừa lúc thấy quản gia chạy tới đây, cười nói: “Tuyên sĩ quan, ngài thức dậy thật sớm. Tôi còn tưởng ngài vẫn còn nghỉ ngơi trong phòng chứ, thiếu chút nữa đã uổng công chạy tới đó. May quá.”

“Ông tìm tôi? Chuyện gì?”

“Có một vị khách tới đây, nói là muốn tìm ngài.”

“Sao?” Tuyên Hoài Phong có chút kinh ngạc.

Y ở nơi này, từ trước tới nay vẫn chưa có vị khách nào tìm mình.

Quản gia nói: “Tôi nghĩ hiện tại vẫn còn sớm, không nên làm phiền ngài. Nhưng nhìn bộ dạng của cô ấy* hình như thật sự có chuyện quan trọng, sau đó lại năn nỉ tôi vài câu, cho nên tôi đành phải chạy đi một chuyến giúp cô ấy, xem ngài đã tỉnh hay chưa, nếu chưa tỉnh thì tôi lại mời cô ấy trở về.”

Tuyên Hoài Phong hỏi: “Là ai vậy?”

“Là một người họ Đới. Kỳ thực trước kia người ta cũng gọi điện tới đây tìm ngài mấy lần, nhưng tổng trưởng ngại thân thể ngài không thoải mái nên nói mặc kệ chuyện gì cũng không được phép làm phiền.”

Nói xong, vẻ mặt ái muội vụng trộm liếc Tuyên Hoài Phong một cái.

Sự việc giữa Bạch Tuyết Lam cùng Tuyên Hoài Phong, mỗi người trong dinh thự đều hiểu rõ trong lòng nhưng không dám nói ra miệng, là do nghe được nghiêm lệnh của Bạch Tuyết Lam, không được mang chuyện có thể khiến người ta đỏ mặt, tim đập nhanh này nói ra trước mặt Tuyên Hoài Phong.

Vì sao Tuyên sĩ quan lại “không thoải mái trong người” thì trong lòng ai cũng rõ ràng.

Tuyên Hoài Phong nghĩ  mãi vẫn cảm thấy kỳ lạ.

Nếu nói họ Lâm thì đại khái người kia là Lâm Kì Tuấn. Hôm qua hai người chia tay trong sự bực bội, lấy tính tình của Lâm Kỳ Tuấn thì việc tới cửa cầu hòa là chuyện có thể đoán được.

Những người họ Đới thì Tuyên Hoài Phong không quen mấy.

Theo lý mà nói thì những người tới hải quan tổng thự vì chuyện công việc thường tìm Bạch Tuyết Lam hoặc Tôn sĩ quan, có khi nào đòi gặp y đâu.

Suy nghị một hồi, đột nhiên nghĩ tới Đới Dân đã gặp qua ở Thư Yến Các, cũng lập tức nhớ tới việc trường học của hắn*.

(Trong tiếng trung, từ anh ta, cô ta, ông ta, bà ta,….đều phát âm là “Tha”. Quản gia muốn nhắc tới là con gái, nhưng Tuyên Hoài Phong nghe qua lại tưởng là con trai.)

Tại sao lại quên chuyện của hắn được nhỉ?

Thật sự không hay chút nào, nhất định người ta chờ sốt ruột quá nên tìm tới tận cửa rồi.

Trong lòng vô cùng xấu hổ.

Tuyên Hoài Phong vội hỏi: “Rốt cuộc vị Đới tiên sinh kia đang ở đâu?”

Quản gia sửa lại: “Không phải tiên sinh, là một vị tiểu thư.”

“Cái gì?” Tuyên Hoài Phong ngạc nhiên.

Ngây người nghĩ ngợi cũng không ra được đáp án. Cuối cùng quyết định đi xem thử.

Y vội vàng trở về phòng thay áo khoác, đi trên đường, bỗng nhiên đứng lại, quay đầu hỏi quản gia: “Tối hôm qua tổng trưởng có còn tiếp tục uống rượu hay không?”

Quản gia lắc đầu: “Nhờ có Tuyên sĩ quan đi một chuyến nên sau đó tổng trưởng không còn uống rượu nữa. Nghe nói lúc bác sĩ kiểm tra, ngài ấy cũng rất im lặng, tiêm một mũi, uống vài viên thuốc liền đi ngủ.”

Tuyên Hoài Phong nghe xong cũng thấy trong lòng dễ chịu đi một chút.

Mắt thấy cửa phòng khách không xa, cũng không nhiều lời liền đi thẳng tới đó,

Vào trong phòng, quả nhiên có một vị tiểu thư trẻ tuổi đang ngồi đó, tóc cắt ngắn ngang vai, đen bóng mượt mà, không giống với mốt cuốn lô của các vị phu nhân, tiểu thư hiện nay, ngược lại còn cho người ta cảm nhận được một chút trẻ trung đầy sức sống.

Trang phục mộc mạc nhưng cũng không nghèo khó, quả thực khiến người ta thấy thuận mắt.

Vốn đang ngồi uống trà do người hầu đưa tới, vừa thấy một chàng trai cao ráo, khuôn mặt anh tuấn, tác phong nhanh nhẹn tiến vào phòng, cô lập tức đặt tách trà lên bàn, đứng lên, mỉm cười tự nhiên trang nhã: “Vị này nhất định là Tuyên sĩ quan mà gia huynh vẫn thường nhắc tới.”

“Tiểu thư là….”

“Nga~, gia huynh tên Đới Dân, là phó hiệu trưởng trường tiểu học Tân sinh, đã từng gặp mặt Tuyên sĩ quan một lần, còn tôi là Đới Vân.” Vị khách nữ này quả nhiên cũng là người được học quan nền giáo dục kiểu mới, vô cùng cởi mở, vừa nói vừa vươn tay tới phía trước.

Tuyên Hoài Phong bắt tay với cô, trong lòng âm thầm kinh ngạc.

Tuy rằng đôi bàn tay của Đới Vân vô cùng trắng trẻo nhưng nắm vào lại có chút thô ráp, giống như đã có vết chai.

Cô bắt tay cùng Tuyên Hoài Phong, sau đó lấy bút máy trong chiếc tùi sách tay nhỏ bên cạnh, viết một tờ danh thiếp.

Tuyên Hoài Phong tiếp nhận, xem xét một chút liền kinh ngạc, liếc mắt quan sát cô: “Thì ra tiểu thư là hiệu trưởng trường tiểu học Tân Sinh.”

Ngày đó còn vô cùng nghi ngờ, thân phận như Bạch Tuyết Lam dễ gì gặp những người phụ trách bình thường. Trường tiểu học Tân Sinh tìm tổng trưởng cục hải quan để xin quyên góp, đó là chuyện lớn, tại sao hiệu trưởng không tự mình ra mặt mà lại phải phái phó hiệu trưởng tới thay.

Hiện tại y đã hiểu được lý do.

Đới Vân là một cô gái trẻ tuồi, quả thật không nên đến những nơi như Thư Yến Các.

Đới Vân cười nói: “Hổ thẹn, thật sự không có ai chịu nhận vị trí này nên mới đề cử người rảnh rỗi như tôi, bởi vậy tôi cũng đành tận tâm tận sức đảm nhiệm mà thôi.”

Hai người cùng nhau ngồi xuống.

Người hầu lập tức đổi trà nóng và mang tới một chút bánh ngọt.

Đới Vân hỏi: “Tuyên sĩ quan, chắc gia huynh đã kể cho ngài nghe tình hình đại khái của trường tiểu học Tân Sinh rồi?”

Tuyên Hoài Phong vô cùng áy náy: “Là lỗi của tôi. Hôm đó, Đới tiên sinh đã nói qua với tôi ở Thư Yến Các, tôi cũng đồng ý sẽ hỗ trợ. Không ngờ sau đó lại có nhiều việc quá nên đã bắt anh ấy đợi quá lâu. Thật sự có lỗi với mọi người.”

Lúc trở về, Đới Vân nghe anh trai mình nói vậy nhưng cũng không tin.

Hiện tại, mấy kẻ có chức có quyền sẽ được bao nhiêu người tốt bụng? Thuận miệng đồng ý, mượn hoàn cảnh để giả làm người tốt, cho người ta hy vọng, sau đó đạp đổ không còn một mảnh, đó là chuyện thường xuyên xảy ra mà thôi.

Quả nhiên, đợi một thời gian vẫn hoàn toàn không thấy câu trả lời thuyết phục từ vị Tuyên sĩ quan ở của cục hải quan kia đâu.

Đới Vân nhìn Đới Dân gọi điện tới dinh thự Bạch gia vài lần, mỗi lần đều nghe người hầu nói rằng Tuyên sĩ quan đang bận rộn, hoặc những câu trả lời qua loa vô trách nhiệm khác, khiến cô cảm thấy anh trai mình quá dễ tin người.

Chỉ là kinh phí của trường học quả thật thiếu rất nhiều. Những vấn đề liên quan tới tiền, khi thật sự cần thiết, không phải cứ có tinh thần kiên cường là có thể thay thế được. Tỷ như bình dầu ăn trong nhà bếp cũ nát của trường, bình rỗng vẫn hoàn bình rỗng, cho dù tinh thần có cao đến đâu cũng không vắt ra được một giọt dầu nào cả. Nấu ăn mà đến một giọt dầu cũng không có, bọn trẻ chỉ có thể nhăn nhíu mặt mày, chịu đựng khổ sở mà nuốt xuống.

Quả thật hết cách.

Tuy rằng có chút phản cảm với thái độ làm người của Tuyên sĩ quan, nhưng dù sao người ta cũng có thể xuất tiền, lại đã từng đồng ý hỗ trợ. Hiện tại, chuyện quyên góp đều nhờ vào phụ nữ là chính, thường thì làm như vậy sẽ dễ thành công hơn, Đới Vân đành phải cắn răng, kiên trì tới cửa nhà người ta để xin gặp mặt. Cho dù có khó khăn tới đâu, chỉ cần có thể kiếm một chút kinh phí cho trường học thì cô cũng chịu đựng.

Không ngờ khi tới dinh thự Bạch gia thì mọi chuyện lại ngoài dự đoán.

Vừa thấy vị Tuyên sĩ quan này tiến vào, cảm giác đầu tiên của Đới Vân chính là kinh ngạc.

Khí chất phong độ còn hơn những lời anh trai cô kể lại, ngôn ngữ thân thiết, lại lịch sự, rất có trách nhiệm, tươi tắn cuốn hút.

Cô không khỏi âm thầm khen ngợi.

Xem ra vị tổng trưởng mới nhậm chức kia đã có được một bảo vật. Tìm được một vị sĩ quan phụ tá như thế này thì còn lo gì không làm được chuyện lớn?

Đới Vân vừa tán thưởng vừa lặng lẽ quan sát Tuyên Hoài Phong.

Nghe y giải thích liền vội vàng nói: “Ngài nói vậy khiến tôi rất xấu hổ. Bỗng nhiên chìa tay xin tiền người ta vốn là chuyện khó coi, ngay bản thân tôi cũng cảm thấy vô cùng xấu hổ. Thời buổi ngày nay, người nhiệt tình, tốt bụng như Tuyên sĩ quan ngày càng ít, nhưng chính vì ngài tốt bụng như vậy nên những người như tôi luôn luôn tìm tới ngài để xin giúp đỡ. Tôi biết ngài sẽ không bỏ mặc chúng tôi.” Nói xong, con ngươi như được khảm một dòng thủy ngân đen láy, linh động khẽ liếc mắt quan sát Tuyên Hoài Phong.

“Giúp đỡ giáo dục chính là giúp quốc gia bổ sung thêm nhiều nhân tài có học thức. Đây là chuyện chúng tôi phải làm.” Tuyên Hoài Phong hỏi: “Hiện tại, trưởng tiểu học của các vị thiếu bao nhiêu tiền?”

Đới Vân đắn đo một chút: “Sáu trăm đồng, có thể chứ?”

Tuyên Hoài Phong ngạc nhiên hỏi: “Ít như vậy liệu có đủ dùng hay không?”

Đới Vân cười cười: “Cầu cạnh lâu như vậy, đây là lần đầu tiên có người nói ít. Đó chính là chi tiêu trong ba tháng, tiền lương của giáo viên, một số công cụ dạy học không thể thiếu, một số sách bài tập giá rẻ và bút, nếu chi tiêu tiết kiệm cũng có thể thừa lại một chút. Nếu thực sự thừa thì sẽ đưa tới phòng bếp để mua chút dầu ăn và muối. Gia huynh đã nói với Tuyên sĩ quan chưa? Hơn phân nửa số học sinh của trường chúng tôi đều là trẻ mồ côi, cho nên trường học thường lo về vấn đề cơm nước. Hiện tại, thời tiết vẫn chưa lạnh nên không cần đốt than sưởi ấm, việc này giúp tiết kiệm không ít chi phí so với mùa đông. Nấu cơm cần dùng củi, có khi là do gia đình học sinh đưa tới, có khi là do giáo viên tự mình chặt. Tôi cũng phải chặt củi khá nhiều. Ngài xem bộ dạng của tôi có giống người cầm rìu đi chặt củi không?”

Cô mở hai bàn tay cho Tuyên Hoài Phong nhìn.

Quả nhiên, trên lòng bàn tay toàn là vết chai sạn.

Tiếng cười réo rắt tựa như chuông bạc vang lên, thực sự rất dễ nghe.

Tuyên Hoài Phong nghiêm nghị nói: “Đới tiểu thư, nếu so sánh với cô thì cánh đàn ông chúng tôi cảm thấy xấu hổ vô cùng.”

Nhiệt tình tính toán thay cô: “Tôi thấy ba tháng mà dùng sáu trăm đồng thì không đủ. Đám trẻ đều học tiểu học, là thời điểm thân thể đang phát triển, nếu hiện tại không đủ dinh dưỡng  thì sau này bổ sung cũng không kịp, hơn nữa, đói bụng thì làm sao nghe giảng bài được? Tôi nghĩ hay là như vậy đi, tính cả số tiền mua than sưởi ấm vào mùa đông, trung bình mỗi tháng bốn trăm đồng, nếu còn dư thừa thì mua thêm một chút sách giáo khoa để đám trẻ có thêm kiến thức.”

Vừa nói vừa thuận miệng tính toán.

“Hiện tại đã là tháng năm, từ bây giờ cho tới cuối năm còn tám tháng, tổng cộng là ba ngàn hai trăm đồng.”

“Ba ngàn hai trăm đồng?” Đới Vân vừa nghe như vậy liền trợn mắt há hốc miệng, hít sâu một hơi, có chút lo lắng nói: “Tuyên sĩ quan quả nhiên là người tốt nên mới hỗ trợ như vậy. Nhưng là…số tiền lớn như vậy, ngài có thể thật sự quyết định sao? Tôi sợ là phía Bạch tổng trưởng sẽ có ý kiến, đến lúc đó lại khiến ngài phải chịu thiệt.”

Tuyên Hoài Phong xua tay cười nói: “Không sao cả, tiểu thư tin tôi là được. Nhưng còn một vấn đề nữa.”

“Vấn đề gì?”

“Tôi đã đồng ý chi ra số tiền đó, nhưng không thể đưa hết một lần được. Hôm nay có thể cấp trước ba tháng không?”

Đới Vân vội trả lời: “Như vậy đã đủ dùng rồi.”

“Vậy tiểu thư chờ ở đây một chút, tôi mang tới cho cô.”

Tuyên Hoài Phong để Đới Vân chờ ở phòng khách, tự mình đi tới phòng thu chi.

Tiên sinh họ Trương phòng thu chi đang gẩy bàn tính, tính từng khoản từng khoản trên sổ sách, thấy Tuyên Hoài Phong bỗng nhiên đi tới, hắn vội vàng đem bút đặt lên bàn, đứng lên cười nói: “Ôi trời, Tuyên sĩ quan, khách quý, khách quý.”

Tuyên Hoài Phong không tỏ ra quá thân thiết liền hỏi: “Lần trước nghe Tôn sĩ quan nói, mỗi tháng lương bổng của tôi không cần tới lĩnh ở hải quan tổng thự, trực tiếp nhận ở phòng thu chi trong dinh thự là được, có thể sao?”

Trương tiên sinh phòng thu chi nhanh chóng gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy! Chẳng những ngài mà cả Tôn sĩ quan cũng vậy. Kỳ thật, mỗi một khoản tiền đều được lĩnh theo từng dinh thự, sau đó chúng tôi làm biên lai, tới bộ phận tài vụ ở hải quan tổng thự lấy tiền về. Sao vậy, ngài muốn lĩnh lương?”

Từ khi nhậm chức tới nay, Tuyên Hoài Phong vẫn chưa từng nhận lương lần nào.

Bạch Tuyết Lam từng nói với y, có điều lúc đó cũng không quá để ý, nhưng theo trí nhớ thì khoảng bốn trăm đồng.

Y gật đầu nói: “ Có việc cần gùng gấp nên muốn lĩnh toàn bộ số lương cùng một lượt, được không vậy?”

Trương tiên sinh cười nói: “Chuyện này thì có gì không thể? Ngài chờ một chút, để tôi giúp ngài tính toán đã.”

Đi trở về bàn, đứng bên cạnh chiếc quầy tròn, rút một quyển sổ ghi chép, mở ra, dùng ngón tay rà soát một hàng liền tìm được tên của Tuyên Hoài Phong.

Hắn dùng bàn tính tính toán một lúc, tính ra số lượng, chấm bút lông lên nghiên mực, ghi mấy chữ lên sổ.

Tiếp đến liền tìm chìa khóa, mở hòm tiền, lấy ra một chồng tiền mặt.

“Tuyên sĩ quan, đây là lương bổng mấy tháng nay của ngài.”

Tuyên Hoài Phong vừa thấy chồng tiền mặt kia, phía dưới có ít nhất ba con dấu màu tím ở bên cạnh, bên trên còn có mấy tờ một trăm đồng chẵn, trái tim có chút run sợ.

Trương tiên sinh thấy y không nhận liền hỏi: “Không đủ sao? Nếu không đủ thì ngài chỉ cần lên tiếng một chút, phòng thu chi có quy củ, dựa vào chức vị của ngài thì có thể ứng trước hai tháng lương. Nếu ứng trước vượt quá hai tháng lương thì phòng thu chi chúng tôi không được phép làm như vậy, ngài cần phải hỏi tổng trưởng trước.”

Tuyên Hoài Phong khôi phục tinh thần, nói: “Không phải, như vậy đã đủ dùng rồi.”

Nhận tiền mặt, kiểm tra một chút, cư nhiên lại có ba ngàn bốn trăm đồng. Y vẫn không dám tin, hồi phục, nâng mày hỏi lại: “Tiên sinh có tính sai không? Tôi xem số tiền này…sẽ không tính quá lên cho tôi đấy chứ?”

Trương tiên sinh bật cười: “Xem ngài nói kìa! Người ở phòng thu chi chúng tôi mà tính sai tiền sẽ phải tự mình bù vào, vậy nên tôi cũng không dám tính dôi ra cho ngài dù chỉ một phân tiền. Lương bổng của ngài được ấn định theo chức phận ở hải quan tổng thự, chỉ là tổng trưởng đã nói, thêm một phần tiền thưởng lễ mừng năm mới cho ngài. Ba tháng lương bổng cộng thêm tiền mừng năm mới, tổng cộng là ba ngàn bốn trăm đồng. Nếu ngài không tin thì tôi có thể cho ngài xem qua sổ sách.” Xoay người đem hết sổ sách lại đây.

Tuyên Hoài Phong vội vàng nói: “Không cần. Nếu tiên sinh không tính sai thì tôi an tâm, cảm ơn.”

Cầm tiền ra khỏi phòng thu chi.

Trên đường trở lại phòng khách, thấy chung quanh không có người, y đứng trước cửa sổ khắc hoa, rút lại hai trăm đồng, còn lại ba ngàn hai trăm đồng thì đặt ở một bên túi tiền.

Đến phòng khách lập tức mang tiền ra, chân thành đưa cho Đới Vân, ôn hòa nói: “Đới hiệu trưởng, tiểu thư nhận đi, đây là phí dụng cho tới cuối năm. Vốn sợ không thể lấy cùng một lúc nên tôi mới nói sẽ cấp theo kỳ, không nghĩ tới mọi chuyện lại thuận lợi như vậy.”

Đới Vân thấy y đi một lúc, khi trở về lại đem theo tiền mặt, chuyện này thật sự quá thuận lợi, huống chi khoản tiền này quá lớn.

Ngượng ngùng đếm tiền, cẩn thận cất trong chiếc túi sách, năm ngón tay mềm mại siết chặt trên chiếc túi, vừa mừng vừa sợ nói: “Tuyên sĩ quan, ngài thật sự không biết tôi mừng tới mức nào đâu. Có được số tiền này, mọi phiền não của tôi trong năm nay đều trở thành số không hết, chuyện này phải cảm tạ ngài.”

“Không cần phải khách khí như vậy, chỉ cần có thể giúp trường tiểu học Tân Sinh đã là tốt lắm rồi.”

“Mặt khác, mong ngài thay tôi nói lời cảm ơn với Bạch tổng trưởng. Bên ngoài đều nói vị tổng trưởng này thật sự có tài năng, còn mạnh mẽ vang dội đả kích, chống lại việc buôn thuốc phiện sống, tôi và gia huynh đều bội phục người như vậy. Tuy rằng chưa tận mắt nhìn thấy bao giờ, nhưng chỉ cần xem qua thái độ của Tuyên sĩ quan thì tôi có thể tưởng tượng được phong thái của hắn.”

Tuyên Hoài Phong vô cùng kinh ngạc.

Thực ra người Đới Vân xin giúp đỡ là tổng trưởng cục hải quan, cũng không lạ khi cô nghĩ lầm như vậy, nghĩ rằng người xuất tiền là Bạch Tuyết Lam.

Có điều, nếu hiện tại nói ra sự thật lại cảm thấy rất ngượng ngùng, rất giống với việc muốn người ta nhớ ân huệ của mình.

Kỳ thực, những chuyện quyên góp như thế này thì chỉ cần có thể giúp được người ta thì tốt, ai xuất tiền cũng không quan trọng.

Vừa nghĩ như vậy, bao ngạc nhiên cũng tiêu tan.

Tuyên Hoài Phong không hề giải thích một chút nào, chỉ mỉm cười: “Nếu sau này lại có khó khăn thì tiểu thư không cần ngại, chỉ cần đến đây tìm tôi. Tôi nhất định sẽ hỗ trợ.”

Đới Vân vô cùng cảm kích liếc nhìn y một cái.

Hai người trò chuyện vài câu, nhưng vì Đới Vân phải lên lớp cho học sinh, mặc dù không nỡ, cũng chỉ có thể đứng lên tạm biệt.

Tuyên Hoài Phong tự tiễn cô tới trước cửa dinh thự.

Trước khi đi, Đới Vân còn nói: “Tuyên sĩ quan, tôi có một tâm nguyện.”

Tuyên Hoài Phong hỏi: “Tâm nguyện gì?”

“Nếu sau này có dịp rảnh rỗi, ngài có thể ghé qua trường học của tôi một chút được không?” Đới Vân nói: “Ngài có phẩm cách như vậy, lại là người có tài năng, đủ để làm tấm gương cho đám học sinh. Tôi rất hy vọng ngài có thể tới nhìn bọn chúng một chút.”

Tuyên Hoài Phong vui vẻ nói: “Được. Nếu sau này có dịp thì tôi sẽ tới quấy rầy các vị một phen.”

Đới Vân vui vẻ nói: “Lúc nào cũng hoan nghênh.”

Hai người vô cùng vui vẻ nói lời tạm biệt.