[Vương Triều Kim Ngọc] - Quyển 1 - Đoạt Ngọc

Quyển 2 - Chương 20-1: Part 1




Xe mới vừa vào ngõ nhỏ đã thấy mấy chiếc xe đậu trước cổng chính của Niên trạch, có xe hơi, có cả xe Jeep, một đám người đứng chen chúc ở đó, hình như có không ít binh lính mang súng.

Tuyên Hoài Phong nghĩ rằng Niên gia xảy ra chuyện gì nghiêm trọng, sắc mặt đại biến, vội vàng xuống xe, vừa bước tới đã hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Y vừa xuất hiện thì mọi người lập tức hét lớn: “Tới rồi, tới rồi!”

Xôn xao một chút liền vây quanh Tuyên Hoài Phong, giống như sợ hãi, chỉ cần chớp mắt một cái thì y sẽ biến mất.

Tôn sĩ quan đi ra phía sau y, gấp đến độ vừa lau mồ hôi vừa nói: “Tuyên sĩ quan, cậu đi đâu vậy? Chúng tôi tìm cậu rất vất vả.”

Tuyên Hoài Phong thân thiết hỏi: “Sao nhiều người đứng chắn ở cửa như vậy? Anh rể tôi xảy ra chuyện gì sao?”

Tôn sĩ quan nói chuyện còn nhanh hơn cả súng máy: “Niên gia không có chuyện gì hết. Chúng tôi được tổng trưởng phái tới. Tổng trưởng có việc tìm cậu, mau cùng tôi trở về thôi.” Vừa nói vừa kéo Tuyên Hoài Phong xoay người lên xe.

Tuyên Hoài Phong nghe thấy Niên gia khong xảy ra việc gì nghêm trọng, thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng nháy mắt đã giận tái mặt.

Y đã sớm cảm thấy Bạch Tuyết Lam hôm nay quá hào phóng.

Nói muốn về nhà, lập tức cho nghỉ phép.

Cự tuyệt món quà của hắn, cũng không nói lời nào.

Nói muốn ở lại qua đêm, không hỏi một câu đã đồng ý.

Thì ra hắn đã dự định như thế này ngay từ đầu.

Đúng rồi, Bạch Tuyết Lam rất thích theo dõi, gây trở ngại cho tự do của người khác, nếu phát hiện tới giữa trưa Tuyên Hoài Phong mới tới Niên trạch sẽ tức giận, phái người tới đây cản trở, khoe ra một chút quyền lực của mình mới cảm thấy thỏa mãn.

Nghĩ tới đó, Tuyên Hoài Phong không khỏi tức giận. Đường đường là tổng trưởng cục hải quan lại không chịu chăm chỉ làm việc, cứ chăm chăm gây khó dễ cho y.

Dừng bước, một tay ấn trên cửa xe, không chịu đi vào, y quay sang hỏi Tôn sĩ quan: “Hôm nay tổng trưởng đã đồng ý cho tôi nghỉ phép một ngày, vì sao lại đột ngột gọi về giữa chừng thế này?”

Tôn sĩ quan cũng không trả lời, chỉ một mực thúc giục: “Lên xe nói sau, lên xe nói sau.”

Coi y như đào phạm, đẩy đẩy nhốn nháo, Tôn sĩ quan lôi kéo Tuyên Hoài Phong vào trong, phía sau có một vệ binh cao lớn ấn đầu y, sau đó lại đẩy vai, đem y nhét vào trong xe.

Cửa xe vừa đóng, tài xế lập tức đạp chân ga.

Nhóm vệ binh hoặc bám lên cửa xe, hoặc ngồi trên xe Jeep mà đuổi theo phía sau.

Tuyên Hoài Phong thực sự bị cưỡng chế lên xe, vô cùng tức giận. Vốn cảm thấy Tôn sĩ quan cũng không tệ, hiện tại biết hắn cũng cùng một hội với Bạch Tuyết Lam, ngồi ở ghế sau, tức giận nhìn hắn: “Anh có ý gì đây? Tôi đã phạm tội gì hay làm cái gì trái với pháp luật mà các người lại đối đãi với tôi như tội phạm thế này?”

Tôn sĩ quan nhăn nhíu mặt mày, nói: “Tuyên sĩ quan, cậu đừng vội tức giận, để tôi giải thích rõ ràng mọi chuyện đã. Sự việc rất lớn, tổng trưởng nghiêm lệnh không được phép tiết lộ ra bên ngoài. Vừa rồi ở cổng Niên gia có rất nhiều loại người tạp nham, tôi không thể nói rõ ngay được. Hôm nay, tổng trưởng bị người ta đánh lén trên đường tới hải quan tổng thự, ngài ấy bị thương.”

Tuyên Hoài Phong lập tức cứng đờ.

Sau một lúc lâu, áp chế thanh âm: “Anh nói thật sao?”

Tôn sĩ quan vội la lên: “Chẳng lẽ tôi có thể mang chuyện như vậy ra để lừa gạt cậu sao? Cậu nhìn đám vệ binh trước sau này đi, trên lưng bọn họ đều là súng trường. Vừa xảy ra chuyện, tổng trưởng sợ cậu ở bên ngoài gặp phải mấy tên liều mạng kia nên vội vàng sai tôi dẫn người tới đây bảo vệ. Đến Niên trạch vẫn không thấy cậu, lại không biết cậu đi đâu, cả đám chúng tôi lo lắng như kiến bò chảo nóng…”

Tuyên Hoài Phong ngắt lời hắn, hỏi: “Đừng nói chuyện của tôi nữa! Bạch Tuyết…rốt cuộc tổng trưởng ra sao rồi? Bị thương có nặng lắm không?”

Tôn sĩ quan nói: “Tôi mới liếc nhìn một cái đã bị ngài ấy đuổi tới đây nên không rõ ràng lắm. Dù sao khi mới trở về thì cả người đều là máu.”

Trong lòng Tuyên Hoài Phong bỗng nhiên căng thẳng, vội vàng hỏi: “Điều trị ở bệnh viện nào?”

“Không ở bệnh viện nào cả. Tổng trưởng nói không được phép tiết lộ tin tức, cũng không chịu đi bệnh viện, ra lệnh cho một nhóm vệ binh hộ tống về dinh thự, sau đó gọi bác sĩ tây y tới điều trị.”

Tuyên Hoài Phong âm thầm mắng một câu “hồ đồ”, quét mắt nhìn Tôn sĩ quan một cái, cảm thấy hắn cũng không hành động xứng đáng với chức vụ của mình.

Dù sao bệnh viện vẫn tốt hơn, thuốc men và thiết bị đều đầy đủ hơn so với trong dinh thự.

Tại thời điểm như vậy, với chức vụ của Tôn sĩ quan, đáng lẽ hắn phải mặc kệ lời Bạch Tuyết Lam nói, bảo vệ tính mạng vẫn quan trọng hơn, sống chết cũng phải đưa Bạch Tuyết Lam tới bệnh viện mới đúng.

Nhưng nghĩ lại, chính mình vừa mới tới khách sạn ăn một bữa đồ tây, càng không thể so sánh với Tôn sĩ quan, làm gì có tư cách oán trách người ta.

Tay để lên tấm nệm,  lẳng lặng nắm chặt.

Nhìn ra ngoài cửa sổ, người đi đường cùng những cửa hàng hai bên đường vut vút trôi qua, tâm trạng hỗn loạn.

Đến dinh thự, rất nhiều vệ binh đứng gác trước cửa, mỗi người đều “súng trên vai, đạn lên nòng”, hiển nhiên đã gia tăng cảnh giác sau sự kiện vừa rồi.

Hai sĩ quan phụ tá vừa xuống xe đã vội vàng chạy  vào bên trong, đi thẳng tới phòng ngủ của Bạch Tuyết Lam.

Chưa tới cửa phòng đã nghe thấy tiếng Bạch Tuyết Lam rống giận: “Không phải nói tìm được rồi sao? Tại sao tới tận bây giờ vẫn chưa trở về? Chờ chờ chờ! Các người chỉ biết bắt tôi chờ! Làm ăn cái kiểu gì thế hả? Cút hết ra ngoài cho tôi!”

Vài người hầu chạy trối chết ra ngoài, cơ hồ còn va vào những người đang đi tới.

Vừa ngẩng đầu đã làm như thấy được Phật tổ, tất cả đều kêu lên: “Tuyên sĩ quan, a di đà Phật! Cuối cùng ngài cũng trở lại, mau vào đi! Mau vào đi! Nếu ngài không vào thì tổng trưởng muốn bắn chết người a!”

Lại gân cổ hét về phía trong phòng: “Tuyên sĩ quan đã trở lại, Tổng trưởng, Tuyên sĩ quan đã trở lại!”

Tuyên Hoài Phong bị bọn họ khiêng vào phòng. (=))) Đưa thẳng tới trước mặt Bạch Tuyết Lam.

Bạch Tuyết Lam nghe thấy Tuyên Hoài Phong đã trở lại, trái tim treo lơ lửng trên không trung mới từ từ hạ xuống,  ngồi thẳng người trên giường, quan sát y thật kỹ, nhìn rõ y không bị thương mới từ từ thả lỏng tinh thần.

Nhưng mà, dù sao trong lòng cũng không thoải mái.

Nhìn Tuyên Hoài Phong, lạnh lùng hỏi:  “Đi đâu vậy? Không phải xin phép tới Niên trạch sao? Tại sao Tôn sĩ quan tới nơi mà cậu vẫn chưa tới?”

Tuyên Hoài Phong nghe hắn bị thương, vốn quan tâm một chút, không nghĩ tới chuyện vừa vào cửa đã bị hắn thẩm vấn như phạm nhân, vô cùng không thoải mái, giọng nói cũng biến lạnh lùng: “Tôi xin nghỉ phép, chẳng lẽ không được đi dạo một chút hay sao? Thương thế của anh ra sao rồi?” Tầm mắt chuyển tới cánh tay phải đang bị băng bó của Bạch Tuyết Lam.

Không biết là do thuốc tê khiến Bạch Tuyết Lam không được tỉnh táo như thường ngày, hay do bị thương khiến tâm trạng không tốt, hừ mũi: “Tôi bị thương khiến cậu vui lắm đúng không? Cậu hận người ta không dùng một viên đạn mà bắn chết tôi luôn đi, đúng không?”

Tuyên Hoài Phong tức đến nỗi ngẩn người.

Cãi nhau với cái tên mặt dày vô liêm sỉ này quả nhiên là phí lời.

Lười nháo lên với hắn, lập tức xoay người đi ra ngoài phòng.

Bạch Tuyết lam đại khái cũng biết mình vì tức giận mới nói vậy, chẳng buồn quan tâm.

Phá lệ không gọi y quay lại, tùy ý để y ra ngoài.

Tuyên Hoài Phong ra khỏi phòng ngủ của Bạch Tuyết Lam, hỏi người ngoài cửa: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao tổng trưởng ra ngoài lại không có vệ binh đi theo?”

Mọi người trả lời loạn cả lên.

“Gần đây, mỗi lần tổng trưởng ra ngoài đều có vệ binh đi theo, nhưng những người mai phục cũng không ít, nghe nói có khoảng bảy, tám người.”

“Bọn họ mai phục trên đường, bàn tính trước là chặn ở con đường mà tổng trưởng vẫn thường xuyên đi qua để tới tổng thự.”

“Có mang đao, cũng có cả súng thường.”

“Tất cả vệ binh đều lấy kiếm ra, liều chết chống đỡ, có hai người đã chết, hai người bị thương rất nặng…”

“Tài xế sợ đến mức tái xanh mặt mày, may mắn còn giữ được cái mạng nhỏ.”

“Lúc tổng trưởng từ trên xe bước xuống, cả người đều là máu, quả thật khiến chúng tôi sợ chết đi được.”

Tuyên Hoài Phong thấy bọn họ nhốn nháo, nói loạn cả lên, xua tay bắt bọn họ dừng lại, hỏi: “Miệng vết thương là do vị bác sĩ nào băng bó? Người ta đã rời đi chưa?”

Quản gia nói: “Bác sĩ được mời tới là phó viện trưởng của bệnh viện Kinh Hoa, chuyên gia điều trị ngoại thương. Hắn sợ vết thương có chuyển biến xấu nên tạm thời không dám rời đi, vẫn chờ ở trong gian phòng bên cạnh.”

Tuyên Hoài Phong đi tới gian phòng mà quản gia nói.

Quả nhiên, bên trong có một bác sĩ mặc áo blu, đeo một chiếc kính gọng vàng, đang nói chuyện với một người trẻ tuổi hơn, có lẽ là phụ tá của hắn.

Vừa thấy Tuyên Hoài Phong bước vào, hai người đều nhanh chóng đứng lên.

Đầu tiên, Tuyên Hoài Phong tự giới thiệu về mình, hỏi phó viện trưởng: “Tình hình của tổng trưởng nhà chúng tôi như thế nào rồi?”

Từ phó viện trưởng trầm ngâm nói: “Cũng không quá mức nghiêm trọng, vết thương trên cánh tay là do viên đạn xuyên qua, may mắn là không gây tổn thương đến phần xương. Nhưng phải nghỉ ngơi cẩn thận. Dù sao cũng là thân thể của con người, rất nhiều việc không thể đoán trước được. Hơn nữa, thân thể của Bạch tổng trưởng rất quan trọng, tôi cũng không dám hoàn toàn cam đoan chuyện gì cả.”

Tuyên Hoài Phong gật đầu: “Đây là tất nhiên. Ngài còn dặn dò thêm điều gì không?”

“Tôi kê đơn thuốc, cần phải uống thuốc đúng hạn mới được.” Từ phó viện trưởng cũng thường xuyên khám bệnh cho các nhân viên cao cấp của chính phủ, biết tính tình bọn họ rất khó đoán, cười nói: “Công việc của tổng trưởng rất bận rộn, nếu đôi khi ngài ấy quên uống thuốc thì mong Tuyên sĩ quan nhắc nhở.”

“Được, tôi sẽ làm như vậy.”

“Chuyện đó là đương nhiên, Tuyên sĩ quan rất có trách nhiệm với chức vụ của mình. Còn nữa, nếu tổng trưởng chịu tới bệnh viện kiểm tra là tốt nhất. Nếu thực sự không dành được thời gian thì gọi điện để tôi tới đây một chuyến cũng được.”

Tuyên Hoài Phong hỏi: “Bao lâu thì tái khám?”

Từ phó viện trưởng suy nghĩ, lộ vẻ khó xử: “Một tuần một lần, sợ tổng trưởng ngại phiền toái, nhưng hai tuần một lần lại sợ vết thương có chuyển biến bất thường, như vậy thì phụ sự giao phó của Bạch tổng lý (thủ tướng)…”

“Bạch tổng lý?”

“Đúng vậy. Bạch tổng lý vừa tự mình dặn dò tôi một lần, nói phải tận tâm giúp Bạch tổng trưởng nhanh chóng khôi phục. Tuyên sĩ quan không biết Bạch tổng lý tới đây?”

Lúc này Tuyên Hoài Phong mới biết, thì ra anh họ của Bạch Tuyết Lam, thủ tướng quốc gia cũng tới thăm. Bản thân mình là sĩ quan phụ tá lại còn tới muộn hơn cả hắn, trên mặt có chút nóng, ngượng ngùng nói: “Tôi đã nhớ kỹ những lời Từ phó viện trưởng dặn dò. Vậy thì một tuần tái khám một lần đi, tôi sẽ sắp xếp thời gian của tổng trưởng.”

Cảm ơn Từ phó viện trượng một lượt, sau đó lại hỏi tình trạng vết thương của Bạch Tuyết Lam có ổn định hay không, liệu hắn có thể ở lại một đêm để quan sát hay không.

Từ phó viện trưởng biết thân phận quan trọng của Bạch Tuyết Lam nên lập tức đồng ý.

Tuyên Hoài Phong hỏi xong mọi chuyện mới ra khỏi phòng.

Vừa bước ra đã gặp Tôn sĩ quan.

Hai vị sĩ quan phụ tá đứng ở hành lang nói chuyện, Tuyên Hoài Phong hỏi: “Có biết là ai gây ra hay không?”

Tôn sĩ quan nói: “Bắt được hai người, đang nhốt trong cục cảnh sát, chắc là đang thẩm tra để tìm ra kẻ đứng sau vụ này. Nhưng theo tôi thấy, hơn một nửa là do mấy tên buôn thuốc phiện sống gây ra.”

Tuyên Hoài Phong nhíu mày: “Lá gan của bọn họ lớn như vậy?”

Tôn sĩ quan nói: “Người hút nha phiến sẽ càng ngày càng nghiện, đến vợ mình còn bán để lấy tiền hút tiếp ấy chứ. Mấy tên này đều táng gia bại sản vì mua thuốc. Cái nghề này chính là một vốn bốn lời, vậy nên bọn chúng rất liều mạng. Kỳ thực, trước kia lộ ra phong thanh vài chuyện, nhân viên hải quan của chúng ta cũng bị tập kích trên đường khá nhiều. Vì đề phòng chuyện đó nên Tổng trưởng tăng cường vệ binh, bằng không thì vì sao mỗi lần Tuyên sĩ quan cậu ra ngoài đều có nhiều người đi theo như vậy?”

Tuyên Hoài Phong ngẩn người.

Y vẫn nghĩ những vệ binh kia được phái tới để theo dõi mình, thì ra bên trong đó còn ẩn chứa bí mật như vậy.

Bản thân đã trách lầm Bạch Tuyết Lam quá nhiều.

Không khỏi than một tiếng: “Tại sao tổng trưởng không nói cho tôi biết việc này?”

Tôn sĩ quan không dám xen vào chuyện giữa Bạch Tuyết Lam và Tuyên Hoài Phong, chỉ cười cho có lệ: “Đôi khi chúng tôi cũng không đoán được suy nghĩ của tổng trưởng. À, tôi còn phải tới cục cảnh sát một chuyến, nơi này nhờ cậu lo vậy.”

Tuyên Hoài Phong cùng Tôn sĩ quan tách ra, đi một lúc mới phát hiện mình đang đứng trước cửa phòng ngủ của Bạch Tuyết Lam.

Y vừa rời đi là do tức giận, hiện tại lại tự động trở về thì có ngượng.

Hơn nữa, ai biết tên Bạch Tuyết Lam kia có được một tấc lại muốn tiến một thước, nhân cơ hội làm khó dễ hay không.

Nhưng là, nếu cứ quay về phòng của mình như vậy, để cấp trên đang bị thương ở một bên, không thèm quan tâm tới thì cũng không nên.

Nghĩ tới nghĩ lui, y đã có quyết định, gọi quản gia tới: “Ông đi hỏi bác sĩ xem người bệnh cần phải kiêng ăn những thứ gì, sau khi hỏi rõ thì tới phòng bếp, bảo bọn họ làm mấy món bồi bổ cho tổng trưởng.”

Chờ quản gia đi rồi, y lại nói với người hầu đang đứng trước cửa: “Mọi người đi làm việc của mình đi, nếu tổng trưởng cần gì thì tôi sẽ gọi mọi người.”

Tất cả mọi người đều nghe lời y mà rời đi.

Tuyên Hoài Phong tự bưng một chiếc ghế đặt trước cửa, sau đó lấy một quyển sách, ngồi xuống, vừa xem vừa nghe ngóng tình hình của Bạch Tuyết Lam.