[Vương Triều Kim Ngọc] - Quyển 1 - Đoạt Ngọc

Quyển 2 - Chương 12-2: Part 2




Bạch Tuyết Lam đứng ở hậu viện, duỗi thẳng lưng, đi vào trong phòng, cầm lấy điện thoại: “Xin chào, có phải Niên trạch không vậy? Tôi muốn tìm Niên phu nhân.”

Đợi một hồi, đầu dây bên kia vang lên giọng nói của Tuyên Đại Vân.

Bạch Tuyết Lam dùng ngữ điệu trầm thấp nhưng dễ nghe nói qua ống nghe: “Niên phu nhân, người của tôi tìm được Hoài Phong rồi, tôi cũng đã đón cậu ấy trở lại dinh thự của mình. Nhưng mà….xảy ra một chút chuyện ngoài ý muốn, nếu muốn nghe kỹ tình hình, có lẽ phải mời phu nhân tới dinh thự của tôi một chuyến.”

Ô tô của Niên trạch bị Niên Lượng Phú kêu đi rồi, Tuyên Đại Vân nhận được điện thoại liền vội vàng gọi một chiếc xe kéo.

Lên xe, sau đó nói địa chỉ, cô liên tục thúc giục phu xe đi thật nhanh, cô sẽ trả nhiều tiền.

Tới trước cửa dinh thự Bạch gia, cô bỏ lại hai đồng tiền rồi nhanh chóng chạy vào trong, căn bản không nghe rõ phu xe nói lời cảm ơn.

Người hầu trong dinh thự dẫn đường cho cô vào trong. Bạch Tuyết Lam nhận được tin báo từ trước nên đã ra đại sảnh chờ đợi.

Vừa thấy mặt, Tuyên Đại Vân nhịn không được lo lắng, lập tức hỏi: “Bạch tổng trưởng, ngài tìm được Hoài Phong rồi sao? Xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn? Nó có khỏe không?”

Bạch Tuyết Lam kêu người hầu lui xuống, đỡ lấy bàn tay của cô, đưa cô vào trong, an ủi: “Niên phu nhân, phu nhân đừng nên lo lắng quá. Chờ một chút tôi sẽ kể lại cho phu nhân biết.” Dừng một chút mới nói: “Người của tôi tìm được Hoài Phong trong một khách sạn nhỏ, cậu ấy uống thuốc phiện sống pha với nước…….”

“Cái gì!” Tuyên Đại Vân lập tức dừng bước, sắc mặt trắng bệch.

Bạch Tuyết Lam thấy bộ dạng của cô sắp ngất đi giống như hôm qua, nhanh chóng dìu cô ngồi xuống ghế trong phòng khách, gọi người mang trà nóng lên, điềm đạm nói: “Niên phu nhân, phu nhân không cần quá lo lắng như vậy, người đã được cứu sống lại (đã chết đâu =A=). Hình như Hoài Phong nghe người ta nói thuốc phiện sống pha nước có độc nhưng không hiểu lắm, lượng thuốc uống vào không lớn, sau khi uống thuốc đã khỏe lên rất nhiều.”

Tuyên Đại Vân nghe hắn nói như vậy, ánh mắt căng thẳng mới chậm rãi hòa hoãn lại, cô nhìn Bạch Tuyết Lam, nói: “Ông trời của tôi ơi….thắng nhóc này, nó muốn lấy mạng của tôi sao? Lại dám làm ra chuyện như vậy…….”

Bạch Tuyết Lam nói: “Cậu ấy là người cao ngạo, bị Lâm gia chọc tức nên nhất thời hồ đồ thôi. Hiện tại đã tỉnh lại, bản thân cậu ấy cũng thấy hối hận. Nhưng mà, tôi chỉ mong khi phu nhân gặp Hoài Phong cũng đừng làm khó cậu ấy.”

(Phi Vũ: *ngón tay run run chỉ Tuyết Lam* Ngươi….ngươi….điêu …điêu….

Tuyết Lam *trừng mắt* Cái gì?

Phi Vũ *nhìn trời* Ý ta nói là tới Điêu Thuyền cũng phải mê mẩn ngươi á.)

Vẻ mặt Tuyên Đại Vân hiện một chút thê lương, nhẹ nhàng thở dài: “Nó không làm khó dễ tôi là đủ rồi, tôi còn dám làm khó nó? Nếu thật sự có gì không may xảy ra cho nó, tôi còn mặt mũi nào xuống gặp mẹ tôi ở dưới đó?”

Khóc nức nở một lúc lâu, cô lấy khăn tay lau nước mắt, ngẩng đầu nói: “Bạch tổng trưởng, xin ngài đưa tôi đi gặp nó. Tôi đưa nó về nhà chăm sóc, bất luận như thế nào, lúc này tôi nhất định phải canh chừng nó cho tốt, không được để bất kể chuyện gì tương tự xảy ra nữa.”

Bạch Tuyết Lam hỏi: “Phu nhân muốn đưa Hoài Phong về Niên trạch?”

Tuyên Đại Vân trả lời: “Đương nhiên là như vậy.”

Bạch Tuyết Lam bắt đầu trầm mặc.

Tuyên Đại Vân có chút khó hiểu: “Vẻ mặt ngài như vậy là có gì muốn nói sao?”

“Niên phu nhân.” Bạch Tuyết Lam bày ra bộ dạng đắn đo một lúc lâu mới hỏi thử: “Hoài Phong ở nhà của phu nhân…hình như không mấy vui vẻ?”

Tuyên Đại Vân sửng sốt, rất nhanh hiểu được, có chút xấu hổ, cúi đầu, lúng ta lúng túng nói: “Anh rể của nó gần đây hay uống rượu, có đôi khi sẽ nói những lời khó nghe”

Bạch Tuyết Lam tỏ vẻ đã hiểu: “Tôi hiểu tính cách của Niên trưởng phòng, làm việc thì có khả năng, nhưng cuộc sống cá nhân lại có chút tật xấu. Không phải tôi cố tình xen vào chuyện gia đình người khác, chẳng qua Hoài Phong là bạn cũ của tôi, lại mới được tôi cứu từ nơi khác về đây, nhìn cậu ấy như vậy, trong lòng tôi rất khó chịu. Sau khi cậu ấy tỉnh lại, chúng tôi đã nói chuyện một chút, hình như cuộc sống gần đây của cậu ấy chẳng yên bình là mấy. Tuy cậu ấy không nói rõ, nhưng có vẻ Hoài Phong không muốn quay về Niên trạch.”

Tuyên Đại Vân giật mình hỏi: “Những lời này là có ý gì?”

Bạch Tuyết Lam dùng ánh mắt khẩn thiết nhìn cô: “Thay đổi cuộc sống hàng ngày của cậu ấy, tôi thật sự không dám nói ra miệng. Nhưng hiện tại Hoài Phong đang rất suy sụp, đây là thời điểm cậu ấy cần tĩnh dưỡng, nếu trở lại Niên trạch, tôi chỉ sợ cậu ấy lại chịu nhiều bức bối. Nếu phu nhân không ngại, vậy tôi mong phu nhân để cậu ấy ở lại chỗ của tôi một thời gian ngắn để tĩnh dưỡng.”

Tuyên Đại Vân nghĩ một lúc, lắc đầu nói: “Ý tốt của ngài, tôi xin nhận. Trong nhà quả thật có chút mâu thuẫn, aizzz, việc này quả thực khó nói ra miệng, nhưng để nó ở lại nơi này của ngài thì coi sao được? Cho dù có là bạn bè thì tôi cũng không thể để Hoài Phong quấy rầy ngài. Nói thế nào thì tôi cũng phải tự mình chăm sóc nó mới có thể an tâm.”

“Niên phu nhân, phu nhân nói như vậy là không đúng rồi.” Bạch Tuyết Lam nghiêm mặt nói: “Đã là bạn bè thì phải giúp đỡ nhau, vì sao khi Hoài Phong gặp chuyện lại không thể ở dinh thự của tôi một thời gian? Chẳng lẽ phu nhân cũng coi tôi giống như Lâm Kỳ Tuấn?”

(:D gớm, dìm hàng người ta kìa)

“Tôi không có ý này, nhưng vô duyên vô cớ ở lại trong nhà người khác…..”

“Chuyện đó đương nhiên không phải vô duyên vô cớ. Thứ nhất, chúng tôi là bạn bè. Thứ hai, Hoài Phong đã đồng ý trở thành sĩ quan phụ tá của tôi. Cho dù cậu ấy không phải tĩnh dưỡng một thời gian, sau khi nhậm chức cũng phải tới ở trong dinh thự của tôi thôi.”

Tuyên Đại Vân kinh ngạc: “Ngài nói cái gì? Hoài Phong đồng ý trở thành sĩ quan phụ tá của ngài?”

Bạch Tuyết Lam ngẩng đầu, hít sâu một hơi: “Chúng tôi là bạn bè mà. Lúc trước, cậu ấy coi trọng nhất là Lâm Kỳ Tuấn nên không quá quan tâm tới việc kết bạn với người khác. Trải qua chuyện lần này, hình như cậu ấy cũng rút ra được một chút bài học. Tôi thành khẩn nói chuyện với cậu ấy, tính toán một chút chuyện tương lai, cuối cùng thì cậu ấy đồng ý làm sĩ quan phụ tá để giúp đỡ tôi. Đương nhiên, lấy học thức của cậu ấy mà nói, tôi cũng biết rằng làm sĩ quan phụ tá là bắt cậu ấy phải chịu thiệt thòi, chờ cậu ấy có một chút kinh nghiệm, tôi nhất định sẽ tiến cử lên trên.”

Rốt cuộc Hoài Phong cũng có một chức vụ trong chính phủ, hơn nữa còn là phụ tá cho tổng trưởng cục hải quan, đối với Tuyên Đại Vân mà nói thì đó chính là một tin tức tốt.

Cô đau lòng nhất là phải nhìn thấy cậu em trai được nuông chiều từ bé này đi đến đâu cũng bị người ta coi thường. Hiện tại, em trai đã trở thành sĩ quan phụ tá cho Bạch Tuyết Lam, còn kẻ nào không dám nể mặt?

“Thằng nhóc này cuối cùng đã nghĩ thông suốt rồi.”

Cô vốn muốn kiên trì phải đưa em trai về nhà cho bằng được, lúc này đã thay đổi ý định, suy nghĩ nhanh chóng liền gật đầu: “Một khi đã như vậy thì tôi chỉ có thể giao em trai tôi cho ngài. Bạch tổng trưởng, nó ở nơi này của của ngài, phiền ngài nể tình, nếu có gì sai trái, mong ngài cứ việc dạy bảo.” Hai bàn tay trắng như ngọc cầm tay Bạch Tuyết Lam cầu xin.

Bạch Tuyết Lam nắm chặt tay cô: “Phu nhân cứ việc an tâm, tôi sẽ đối xử với cậu ấy như người nhà.”

Tuyên Đại Vân cảm kích: “Hoài Phong đang ở đâu? Hiện tại tôi có thể thăm nó không?”

“Đương nhiên, cậu ấy ở phòng khách trong hậu viện.”

Bạch Tuyết Lam dẫn đường, đưa Tuyên Đại Vân vào trong phòng.

Tôn sĩ quan luôn ở trong phòng cùng Tuyên Hoài Phong, nhìn thấy bọn họ đến đây bèn đứng lên chào hỏi, thức thời rời khỏi phòng.

Tuyên Hoài Phong nằm trên giường, nghe thấy động tĩnh liền quay đầu, đột nhiên nhìn thấy chị mình đến đây, y gấp gấp xoay người ngồi dậy.

Vết thương trên người khẽ bị động, vẻ đau đớn nhất thời hiện lên trên mặt.

Bạch Tuyết Lam bước một bước dài: “Cậu đang dưỡng bệnh, ngồi dậy làm gì? Lại khó chịu có phải không? Nhanh nằm xuống đi.” Nhẹ nhàng đỡ vai y, giúp y nằm lại trên giường, quay đầu nhẹ giọng nói với Tuyên Đại Vân: “Cậu ấy mới nôn một trận nên bụng có chút khó chịu.”

Tuyên Đại Vân thấy em trai yếu ớt nằm trên giường, hốc mắt đã sớm đỏ, nhưng làm trò trước mặt người ngoài thì không tốt, cô lấy khăn tay, hung hăng lau đi nước mắt, tiến lên vài bước, ngồi xuống cạnh giường, nhìn Tuyên Hoài Phong cả nửa ngày mới nghẹn ngào, nhẹ nhàng nói: “Con người sống trên đời này, ai chẳng có lúc phải chịu nhục? Sao em lại hồ đồ như vậy hả? Nếu em thật sự xảy ra chuyện gì, em định để chị khóc tới chết sao?”

Tuyên Hoài Phong nghe được những lời này của Tuyên Đại Vân, trong lòng xấu hổ vạn phần, cũng không biết cô đã biết được bao nhiêu phần, lo lắng liếc Bạch Tuyết Lam.

Bạch Tuyết Lam đứng sau lưng Tuyên Đại Vân, nhìn Tuyên Hoài Phong cười một cái, ám chỉ “cậu an tâm”.

Tuyên Hoài Phong lại quay sang phía chị mình, bất an nói: “Chị à, chị đừng khóc.”

Tuyên Đại Vân cũng sợ mình nhịn không được mà mắng mỏ y, như vậy càng khiến Tuyên Hoài Phong mắc sâu trong vòng luẩn quẩn, cô đành phải tươi cười: “Em muốn chị đừng khóc thì phải hiểu chuyện một chút. Có điều, chị nghĩ “Tái ông mất ngựa, tưởng họa được phúc”. Em bị chọc giận một lần, hồ đồ một lần, cũng nên trưởng thành thôi. Bạch tổng trưởng nói em muốn làm sĩ quan phụ tá của ngài ấy, nghe được như vậy khiến chị rất vui.”

Tuyên Hoài Phong khẽ run rẩy trong lòng, dùng ánh mắt thăm dò Bạch Tuyết Lam.

Bạch Tuyết Lam cũng dùng ánh mắt uy hiếp y, sau đó vui vẻ nói: “Hoài Phong, chuyện cậu đồng ý làm sĩ quan phụ tá cho tôi, vừa thấy chị cậu tôi đã nhịn không được nên nói cho chị ấy rồi. Chị cậu cũng rất mừng cho cậu.”

Tuyên Đại Vân nói: “Người ta đã cho em cơ hội như vậy, em phải biết quý trọng. Cổ nhân nói, “nhận ơn một phân, trả ơn ngàn lần” Từ nay về sau, em nhất định phải tận tâm tận sức làm việc cho tổng trưởng, đừng phụ ơn người ta.”

Tuyên Hoài Phong không thể không nhẫn nhịn, nói: “Chị, em biết rồi.”

Tuyên Đại Vân hít sâu một hơi: “Em biết là tốt rồi, Bạch tổng trưởng cũng coi như quý nhân đã cứu mạng em. Em ở nơi này của ngài ấy, chị cũng yên tâm một chút.”

Sau đó, cô hỏi rất nhiều chuyện về sức khỏe của em trai như thân thể có thoải mái hay không, có cảm thấy mệt mỏi hay không,…dặn dò một số việc.

Bạch Tuyết Lam luôn ở trong phòng.

Tuyên Đại Vân ở bên Tuyên Hoài Phong khoảng hai, ba tiếng đồng hồ, cuối cùng, tuy không đành lòng nhưng vẫn không thể không đứng dậy.

Trước khi đi, Tuyên Đại Vân nắm tay em trai, nói: “Em cần phải nhanh chóng khỏe lên, cứ như vậy thì chị rất đau lòng. Chị phải đi ngay, ngày mai lại tới thăm em.”

Tuyên Hoài Phong vô cùng không muốn cô rời đi, lại càng lo lắng chị mình cùng Bạch Tuyết Lam quá thân cận, như vậy sẽ dễ rơi vào cái bẫy hắn đặt ra, y đành phải nói những lời trái với lòng mình: “Ngày mai chị không cần đến đâu, bác sĩ nói cơ thể của em không có gì đáng ngại, sẽ nhanh chóng bình phục thôi.”

Tuyên Đại Vân nói: “Chị không đến xem thì yên tâm sao  được?”

Tuyên Hoài Phong nói: “Nơi này là dinh thự của tổng trưởng, rất nhiều người nhòm ngó. Sau này em lại là sĩ quan phụ tá của Bạch Tuyết Lam, phải làm việc ở đây. Nếu đã là sĩ quan phụ tá, chị của cậu ta lại thường xuyên tới đây thăm em mình, như vậy sẽ dễ dàng để người ta đặt điều. Em mới đến đây, không muốn chuyện này xảy ra chút nào.”

Em trai biết cách đối nhân xử thế như vậy, Tuyên Đại Vân cảm thấy thực sự vui mừng.

Cô suy nghĩ một hồi, gật đầu nói: “Em nói cũng đúng, nhưng chị vẫn có thể gọi điện thoại tới đây thăm hỏi một chút, đúng không?”

Bạch Tuyết Lam cười nói: “Điện thoại đương nhiên có thể gọi. Không chỉ như thế, chờ Hoài Phong khá lên nhiều, tôi sẽ tự phái người lái xe đưa cậu ấy tới Niên trạch cho phu nhân kiểm tra.”

Tuyên Đại Vân nói: “Nếu được như vậy thì còn gì bằng.”

Sau đó lập tức rời đi.