Cô bây giờ đã khác với cô của trước đây rồi, phải, khác rất nhiều. Cô trước đây không bao giờ chịu ràng buộc của bất cứ ai còn cô bây giờ thì đang phải chịu đựng sự ràng buộc đến choáng ngợp. Bất chợt trên khuôn mặt kia lại hiện hữu những giọt nước mắt trong veo và nặng nề, nặng nề giống hệt tâm trạng của cô lúc này vậy. Cô nhìn vài hình ảnh phản chiếu của mình trong gương, nó thật đẹp rất đẹp nhưng còn ý nghĩa gì nữa khi chỉ còn vài phút nữa thôi cô sẽ phải làm vợ người ta, trở thành hoa có chủ, là chim có lồng. Tất cả với cô bây giờ không còn ý nghĩa gì nữa tâm hồn, tuổi trẻ, hạnh phúc cô đã dùng chúng để đổi lấy sự nghiệp của gia đình. Đã có nhiều lần cô thầm nghĩ tất cả những việc cô làm thật bất công, bất công với cô nhưng nhìn lại quá khứ nhìn lại suốt khoảng thời gian qua cô chưa từng gánh vác khó khăn giúp cha mẹ một phần nào và rồi cô một lần nữa khuất phục khuất phục trước sự sắp đặt của số phận, sự an bài của định mệnh.
- " Con gái đi nào đến giờ làm lễ rồi! " ba cô đã vào phòng cô dâu từ lâu nhưng nhìn con gái cứ mãi ngẫn ngơ suy nghĩ ông cũng không đành lòng gọi mãi cho đến khi gần đến giờ làm lễ ông mới cất giọng đưa con gái về với thực tại. Ông đau xót khi nhìn con gái mình như vậy, nhưng biết sao được chỉ cần cô về làm dâu nhà họ Lâm thì cô sẽ có tất cả, và gia đình ông cũng có lại sự nghiệp. Nhưng ông nào biết đối với cô chẳng khác nào đẩy cô xuống địa ngục không lối thoát.
- " Nào đưa tay cho ta. Hôm nay con rất đẹp! Con gái ta là đẹp nhất! " ông bước về phía cô cầm tay cô đặt lên khuỷu tay mình rồi từng bước từng bước đưa cô tiến về lễ đường. Trên thảm đỏ trong lễ đường cô cố gắng bước từng bước nặng nề, giờ đây ai ai cũng nhìn cô với ánh mắt ngưỡng mộ không chỉ vậy mà còn trầm trồ ngợi khen vẻ đẹp của cô. Nhưng tất cả với cô giờ đây như bị lu mờ chỉ duy nhất cái con người đứng cạnh cha xứ là người mà cô nhìn rõ nhất, cứ như là đó là ngọn đèn giữa trời đen vậy.
Bước đến chỗ cha xứ ông Phương Tôn cầm tay cô nhẹ nhàng đặt lên một bàn tay khác không ai khác người đó là Lâm Thiên Kỳ, rồi quay qua nhìn cô nhẹ cười.
- " Anh Lâm Thiên Kỳ anh có đồng ý lấy cô Phương Thiên Nghi làm vợ dù cho giàu nghèo bệnh tật không? "
- " Tôi đồng ý! " câu nói của anh không chút biểu cảm và anh cũng chả mảy may nhìn cô lấy một lần
- " Cô Phương Thiên Nghi cô có đồng ý lấy anh Lâm Thiên Kỳ làm chồng dù cho giàu nghèo bệnh tật không? "
- " Tôi đồng ý! " cô cũng vậy cũng đáp trả câu hỏi của cha xứ như cho có lệ vì cô thừa biết từ khi bước chân vào đây cô đã không còn sự lựa chọn nào khác.
- " Giờ mời hai người trao nhẫn cưới cho nhau! " cha xứ cười hiền nhìn hai con người đang là tâm điểm của lễ đường này. Anh lấy trong túi áo một đôi nhẫn cưới nhanh gọn đeo vào ngón áp út cho cô, nhưng cô cầm chiếc nhẫn ngập ngừng một hồi lâu làm cả lễ đường ai ai cũng hoang mang. Nhận ra sự bất thường cô mới chầm chậm đeo nhẫn vào cho anh. Buỗi lễ diễn ra tốt đẹp
________________________________________________________________
Cả hai ngồi yên vị trên xe hoa không ai nói với ai lời nào. Chiếc xe chợt dừng lại trước một biệt thự sa hoa lộng lẫy. Cô bước xuống xe đi theo sau anh vào trong biệt thự.