A1 Saqr Al Jazeera là một cửa hàng cung cấp chim ưng ở đầu phía nam phố Falasteen. Cửa hàng lớn đó rực sáng một màu nâu của cát sa mạc dưới ánh đèn đường. Đó là buổi tối ngày thứ Tư. Katya và Nayir đang ngồi nói chuyện trong chiếc Land Rover, chăm chú quan sát toà nhà không có cửa sổ ấy và chờ lễ cầu nguyện buổi tối kết thúc. Chiếc loa phóng thanh của một nhà thờ Hồi giáo đang vang tiếng adhan (1) nên đúng mười lăm phút nữa cửa hàng đó sẽ được phép mở cửa trở lại. Bọn họ không chắc có phải vậy không. Không thấy có tấm biển ghi giờ phục vụ nào và có khả năng là cửa hàng đã nghỉ cuối tuần.
Tỉnh dậy để cầu nguyện. Tỉnh dậy để sám hối. Đức Chúa là cao cả.
(1) Lời kêu gọi của thầy tu Hồi giáo báo giờ cầu nguyện cho các tín đồ
Bọn họ đã đến căn hộ của cô bạn Jessica của Sabria. Nếu có người nào giúp được họ nhận diện những gã đàn ông trong các đoạn băng kia, thì đó chính là cô ấy. Nhưng cô không ở nhà. Bọn họ đã đợi suốt một tiếng đồng hồ và không ai ra vào căn hộ đó cả. Katya thấy ngại khi bắt Nayir phải chờ lâu hơn.
Chính anh là người có ý tưởng đến đây. Khi ngồi trong xe, cô đã kể với anh về loài chim ôtit. Cô biết việc săn chim là phi pháp, nhưng theo Rizal thì một trong những kẻ bị tình nghi đã làm việc này. Nayir nói rằng cửa hàng cung cấp chim ưng có thể giúp họ lần theo dấu vết của một tên săn trộm.
Anh cho cô biết việc đi săn chim ôtit theo lối cổ, tức sử dụng chim ưng để đi săn, vẫn còn khá phổ biến trong một bộ phận những người giàu có. Loài chim đó là con mồi lựa chọn của bất cứ người nuôi chim ưng nào, và mặc dù chim ôtit đã bị giết hại nhiều bởi nạn săn bắn quá mức, nhưng anh biết những người giàu có và các doanh nhân đã nhập khẩu chim ôtit để thả chúng trên những bãi săn bắn riêng nhằm mục đích thực hành việc nuôi chim ưng theo kiểu truyền thống. Nói đúng ra hoạt động đó không bị coi là phi pháp, bởi bọn họ tự mình nhập khẩu con mồi từ Pakistan và sử dụng nó trên đất tư nhân. Hoàng gia cũng đi săn chim ôtit ở Pakistan vào các kỳ nghỉ hằng năm và chắc chắn sẽ không trừng phạt một số ít những công dân được hưởng đặc quyền thực hành một trong những hoạt động truyền thông cổ xưa nhất của quốc gia. Theo quan điểm của họ, thuật nuôi chim ưng là một hoạt động đáng tôn kính, và gần như là linh thiêng và cũng có nguy cơ biến mất không kém gì loài chim ôtit.
Katya ngờ rằng những gã đàn ông mà bọn họ đang tìm kiếm đều là những kẻ giàu có. Nếu không thì đã chẳng đáng bị tống tiền. Cô có mang theo hình chụp hai gã đàn ông vẫn chưa nhận diện được trong những đoạn băng đó, vói hy vọng đưa chúng cho Jessica xem. Nhưng có lẽ Nayir nói đúng, và sẽ có ai đó ở cửa hàng chim ưng trong khu vực này nhận ra.
“Chúng thậm chí còn có cả hộ chiếu riêng nữa.” Nayir nói.
“Lũ chim ưng ấy ạ?”
“Đúng vậy. Một vài con còn có giá hơn nửa triệu riyal nữa kia. Chủ nhân của chúng đi cùng chúng và muốn chúng được an toàn.”
“Thật điên rồ. Chẳng phải vị hoàng tử nào cũng có phi cơ riêng hay sao? Chẳng lẽ họ gửi chúng qua hải quan.”
“Anh cho rằng một vài người trong số họ làm vậy.” Đôi mắt Nayir ánh lên sự thích thú mà hiếm khi cô được thấy, và đột nhiên cô lại cảm thấy ghen tỵ vì những thứ thực sự làm anh vui đều thuộc về thế giới của đàn ông.
“Thực ra, một người bạn tốt của anh vẫn hằng tháng đến Abu Dhabi.” Anh nói tiếp. “Ở đó họ có một bệnh viện dành cho chim ưng vào loại tốt nhất thế giới, và thậm chí cả khách sạn bốn sao dành cho chúng nữa.”
Cô khịt khịt mũi. “Sao lại phải săn chim ôtit trong khi anh có cả trứng cá muối champagne chứ?”
“Thịt chim ôtit được coi là một thứ thuộc kích dục tuyệt vời. Nguời ta đã săn bắn nó suốt sáu nghìn năm nay vì mục đích hiển nhiên đó.”
Sự ghen tỵ đã chuyển sang khát khao. Cô không thể tin là anh đã nhắc đến từ thuốc kích dục thoải mái đến thế và cô hình dung trong những cuộc trò chuyện với đàn ông, Nayir trở thành người rất khác. Cô mong được thấy anh trong trạng thái hoàn toàn thoải mái như vậy nhiều hơn nữa.
“Anh không cho rằng người ta săn chim ôtit từ lâu như vậy bởi nó là một trong số những loài chim hiếm hoi sống sót ở ngoài sa mạc sao?” Cô hỏi. “Điều đó không như việc có hàng trăm loài chim để lựa chọn đâu.”
Anh mỉm cười. “Thực ra,” anh chậm rãi nói, “cảm giác của riêng anh là chim ôtit chủ yếu đáng giá do cách hành xử của chúng.”
“Là gì vậy?”
“Chúng có một thứ vũ khí là kỹ năng tự phòng vệ xuất sắc.”
“Như thế nào ạ?”
“Khi thấy con chim ưng đến gần, điều chúng sẽ làm trước tiên là dang rộng đôi cánh và xòe đuôi. Đó là một loài chim lớn tuyệt đẹp - có lẽ là lớn gấp ba một con chim ưng ấy chứ - và với đôi cánh dang rộng đó, nó càng có vẻ đáng sợ hơn. Nếu chim ưng vẫn tiến về phía nó, chim ôtit sẽ cất cánh và bay thẳng về phía mặt trời làm chim ưng bị lóa mắt. Nếu cách đó vẫn không hiệu quả, chim ôtit sẽ thải những gì có ở trong ruột nó ra, và cách này có hiệu quả ngay lập tức.”
Katya mỉm cười. “Như vậy là những người thợ săn thích thú được quan sát cảnh tượng ấy, phải không ạ?”
“Đúng rồi; thực tế là họ luôn để chim ôtit được bay trước. Như vậy sẽ thú vị hơn nhiều.”
“Anh đã từng làm vậy chưa?”
“Rồi. Anh từng đi săn.” Niềm vui không còn hiện trên nét mặt anh nữa, và lần đầu tiên anh có vẻ buồn bã. “Đó là một điều đẹp đẽ, và thật tệ là chúng ta không thể làm theo cách mà nó vốn như vậy nữa.”
Một chiếc ô-tô dừng lại tại điểm đỗ bên cạnh xe họ và hai người đàn ông bước ra. Một người trong số đó mở cửa hiệu. Người kia đang mang theo một chiếc lồng bên trong có con chim ưng đội mũ che mắt. Bọn họ nhận ra Nayir và chào anh. Cả hai người chỉ hơi liếc nhìn Katya.
Ông chủ cửa hàng là một người đàn ông ngoài bốn mươi tuổi mà Nayir không giới thiệu với Katya. Ông ta trong giống với người châu Á, có lẽ là người Pakistan. Ông ta nói cộc lốc chẳng buồn xã giao. “Vào đi.” Ông ta nói. “Bọn tôi phải thay một chiếc lông vũ mới cho con chim này.”
Con chim đã được bịt mắt và khá điềm tĩnh khi được mang vào cửa hàng. Katya theo Nayir bước vào trong.
Bên trong cửa hàng rất rộng, và các mặt hàng bày bán ít đến mức không lấp đầy đến một phần tư không gian. Có mũ trùm che mắt, lồng chim, và găng tay, vài chiếc lồng đắt tiền và túi mang du lịch. Phía sau quầy là một loạt những thiết bị đo từ xa được treo trên tường. Phần còn lại của cửa hàng trống không. Phải mất một lúc Katya mới nhận ra khu vực đó đã được phân chia. Phía sau gờ đầu tường là hai dãy lồng đối diện nhau. Đó là một chuồng chim.
Hai người đàn ông kia nhanh chóng nhưng nhẹ nhàng lấy con chim ra khỏi chiếc lồng, gỡ bỏ mũ trùm đầu của nó, rồi đặt nó lên một đầu của quầy bán hàng. Con chim không có vẻ phản ứng gì cả. Người chủ cửa hàng với một chiếc xô từ trên giá có nhãn hiệu BROWN AND WHITE xuống. Trong đó đựng cả tá lông vũ. Ông ta lục tìm đến khi bắt được một chiếc ưng ý.
“Ông ta làm gì vậy?” Katya thì thầm hỏi.
“Con chim ưng cần có đủ tất cả lông vũ để bay đúng hướng. Nó đã mất một chiếc lông, nên họ đang thay thế nó. Anh nghĩ họ sẽ gắn nó vào bằng keo.”
Rõ ràng họ từng làm việc này rồi. Người chủ cửa hàng vồn vã nói chuyện với Nayir trong khi làm việc. “Tôi có thể giúp gì cho anh tôi nay đây, anh Sharqi?”
Nayir đẩy nhẹ hai tâm ảnh của hai kẻ tình nghi qua mặt quầy “Tôi chỉ muốn biết hai anh có nhận ra mấy người này không.”
Người chủ cửa hàng đang lúi húi với con chim ưng liền thẳng người lên và liếc nhìn hai bức ảnh. “Có, tôi có biết một người. Sao thế?”
“Bọn họ có thể giúp chúng tôi tìm ra một tên giết người.” Nayir nói. Katya âm thầm ngạc nhiên rằng anh đang nói dối, nhưng cô có thể nhận ra là anh không thoải mái khi làm việc đó. Người chủ cửa hàng có vẻ không để ý.
“Tôi chỉ nhận ra có một người. Người đàn ông này tên là Hakim al-Adnan.” Ông ta nói. “Anh ta rất giàu có. Làm việc tại Tổng Cục Đầu tư nhưng sống ở Jeddah này. Anh là một trong những kẻ có phi cơ riêng. Không phải loại người anh muốn dính đến đâu.”
Ông ta chỉ vào bức ảnh kẻ đã hãm hiếp Jessica.
“Tôi là cảnh sát.” Katya nói. Người đàn ông Pakistan nhìn cô chăm chăm khiến cô nghĩ ông ta lại là một kẻ khắt khe về đạo đức nữa, nhưng có vẻ ông ta đang lắng nghe. “Chuyến viếng thăm này là không chính thức.” Cô nói tiếp. “Tôi có thể báo cáo khi về đồn, nhưng chúng tôi đang hơi vội. Ông có tình cờ có được địa chỉ của anh al-Adnan không? Chúng tôi cần hỏi anh ta vài điều.”
Người đàn ông Pakistan chớp chớp mắt rồi gật đầu. Ông ta quay lại phía con chim ưng và hoàn tất việc gắn chiếc lông vũ mới. Sau đó ông ta lau tay trước khi mất hút trong căn phòng phía sau. Katya thăm dò thái độ của Nayir. Không có phản ứng gì.
Vài phút sau đó người chủ cửa hàng xuất hiện. “Anh ta không để lại số thẻ tín dụng trong dữ liệu của chúng tôi, và chưa từng yêu cầu đặt hàng qua thư, nên tôi không có địa chỉ của anh ta.”
“Anh ta đi săn thường xuyên chứ?” Katya hỏi.
“Ồ vâng, mùa đông nào cũng vậy.”
“Ông có biết gì về địa điểm đi săn của anh ta không?”
“Tôi biết anh ta có sỏ hữu một khu ở gần Taðf. Tôi đã đến đó một lần. Tôi có thể vẽ sơ đồ chỉ đường nếu cô muốn. Nếu không, cô có thể tìm anh ta trên mạng.”
Trở vào chiếc Land Rover, Nayir có vẻ trầm ngâm.
“ Taðf cách đây có xa không anh?” Katya hỏi.
“Em muốn đến đó bây giờ sao?”
“Có lẽ vậy.” Cô nói.
Anh có vẻ ngạc nhiên. “Đã tối rồi. Anh không chắc chúng ta có thể quan sát được gì nhiều. Và bố em sẽ không...?”
“Em sẽ nói với bố đây là chuyện công việc.”
“Ông sẽ không cho rằng đó là điều kỳ quặc sao, em ở ngoài muộn đến thế rồi?”
Cô nhìn thẳng vào anh. “Chúng mình sắp cưới rồi, anh nhớ không? Bố em tin tưởng anh mà.”
Nayir quay nhìn ra ngoài cửa sổ nhưng anh lắc đầu. “Đường cao tốc Taðf là một con đường nguy hiểm. Chúng ta không nên lái xe đến đó vào buổi tối. Nhưng anh sẵn sàng đưa em đi vào ngày mai.” Anh quay lại phía cô. “Giờ anh nghĩ ta nên đến xem Jessica đã về nhà chưa.”
“Người đàn ông mà người huấn luyện chim ưng vừa mới nhận diện chính là kẻ đã cưỡng hiếp Jessica. Có lẽ không cần thiết phải quay trở lại đó nữa. Chúng ta đã biết ai là kẻ...” Cô bỏ lửng câu nói.
“Có chuyện gì vậy?” Anh hỏi.
Điều này khiến Katya phải băn khoăn: có vẻ như Sabria đã bị bắt cóc tại căn hộ của chính mình, nhưng làm thế nào một trong những nạn nhân bị tống tiền có thể tìm ra nơi cô đang ở được? Cô không có tên trong bất cứ danh sách nào. Thị thực của cô đã hết hạn và địa chỉ cũng đã cũ. Theo như cả Ibrahim và Rizal nói, thì cô đã tự bảo vệ danh tính của mình bằng một sự đa nghi đến mức hoang tưởng. Jessica chính là người duy nhất có vẻ như đủ thân thiết với Sabria để biết cô sống ở đâu. Và Jessica đã bị al-Adnan cưỡng hiếp.
“Anh nói đúng.” Katya nói. “Ta đến chỗ Jessica đi.”
Rizal không cho Katya địa chỉ - hình như là cô không có - mà chỉ chỉ đường thôi. Cách khoảng ba toà nhà về phía đông phố al-Andalus là một cửa hàng tiện ích có hình cây hoa giấy được vẽ trên cửa sổ. Xuôi theo khu nhà đó chừng nửa đường là một chiếc Huyndai mất bánh bỏ không. Chỗ nào đấy gần đó là một toà nhà chung cư hai tầng có một khu vườn ở phía trước. Rizal đã ghi nhớ địa điểm này bởi cô ta quyết tâm sẽ đến đây khi nào được thả.
Lúc này trong căn hộ đã sáng ánh đèn. Katya và Nayir lái qua khu vườn và bị bất ngờ bởi một con chó. Lần trước nó không có ở đây. Con chó giống Schnauzer nhỏ thó màu đen chạy ào ra đón họ, dai dẳng sủa đến cả nửa phút, rồi thong thả đi giữa hai chậu cây cảnh trở vào trong.
“Em đoán là có người ở nhà.” Katya nói.
Bọn họ nhấn chuông cửa căn hộ bên trái, và một phụ nữ trẻ ra mở cửa. Katya ngay lập tức nhận ra cô qua đoạn băng đã xem.
“Cô Jessica Camerone?” Katya lên tiếng.
Người phụ nữ đó gật đầu với vẻ lo lắng. Cũng giống như Sabria và Rizal, cô có một khuôn mặt xinh đẹp, nhưng trông có vẻ mệt mỏi.
“Tôi xin lỗi vì đã quấy rầy cô.” Katya nói. “Tôi là cảnh sát, và tôi muốn hỏi cô một vài điều về một người bạn của cô.”
“Người bạn nào vậy?”
“Sabria Gampon.”
Bàn tay Jessica bám chặt bậu cửa.
“Tôi có thể vào nhà được không?” Katya hỏi.
Jessica liếc nhìn Nayir lo lắng. Anh lùi lại và nói. “Tôi sẽ đợi ngoài này.”
Katya bước vào căn hộ.
“Có chuyện gì vậy?” Jessica vừa hỏi vừa ra hiệu cho cô ngồi bên chiếc bàn bếp. Katya ngồi xuống, và Jessica ngồi đối diện. Cô ta đang run rẩy, nhưng khuôn mặt lại có vẻ nghi hoặc.
“Sabria đã mất tích.” Katya nói. “Cô ấy đã biến mất gần một tháng nay. Cô có biết cô ấy có thể ở đâu không?”
“Ôi Chúa ơi.” Jessica đưa một tay lên che miệng và lắc lắc đầu. Katya đợi một lát trước khi nhắc lại câu hỏi.
“Tôi không biết.” Jessica nói với giọng có vẻ hơi thách thức. “Sao cô lại hỏi tôi điều đó?”
“Tôi biết về những đoạn băng ghi hình.” Katya nói. “Tôi biết cô đã bị một người đàn ông có tên là Hakim al-Adnan hãm hiếp.”
“Tất cả giờ đã kết thúc rồi.” Jessica kiên quyết nói. “Tôi đã để mọi chuyện lại sau lưng.”
“Cô thân với Sabria đến mức nào?” Katya hỏi.
“Ô tôi không biết. Tôi đã quen Sabria rất lâu rồi.” Jessica đứng lên và bước tói bên quầy bếp. “Cô đang buộc tội tôi vì điều gì đó chăng?”
“Tôi có lý do để tin rằng al-Adnan có liên quan đến sự mất tích của cô ấy. Nhưng Sabria sống khá kín tiếng. Sẽ rất khó để hắn tìm ra nơi ở của cô ấy.”
“Cho nên cô nghĩ rằng tôi đã nói với hắn?” Jessica cao giọng.
“Có hai lựa chọn.” Katya nói. “Cô có thể cho tôi biết sự thật, giúp tôi tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra với Sabria và có thể bỏ tù gã đó, hoặc tôi có thể bắt giữ cô, đưa cô về đồn và bọn họ sẽ buộc cô phải nói ra sự thật. Tôi nghĩ cả hai ta đều hiểu nếu họ bắt giữ cô, họ sẽ buộc tội cô vì đã hành xử bất chính.”
“Tôi đã bị cưỡng hiếp!” Cô ta gào lên.
“Sẽ vô cùng khó khăn để chứng minh được điều này trước toà.” Katya nói. “Tôi sẽ không bắt cô nếu cô nói vói tôi sự thực về chuyện gì đã xảy ra.”
“Không.” Jessica nói. “Cô vẫn sẽ bắt tôi thôi. Bất cứ thông tin gì tôi cho cô biết đều sẽ được sử dụng trước toà, phải vậy không? Và bọn họ sẽ muốn nói chuyện với tôi để xác nhận lại thông tin đó. Và sau đó tôi sẽ phải thừa nhận rằng mình đã bị cưỡng hiếp sao?” “Không.”
Jessica đứng ở quầy bếp, hai cánh tay cứng đờ buông hai bên. “Sabria đã cử cô vào đây để ghi đoạn băng đó từ khi nào?” Katya hỏi. “Cô ấy đã trả cho cô một khoản tiền. Khoản tiền đó có nhiều không?”
“Không nhiều lắm. Tôi biết cô ấy đang làm gì. Cô ấy moi tiền của những gã đó. Cô ấy nói sẽ đưa tiền cho tất cả những phụ nữ cần giúp đỡ, nhưng sau đó tôi bắt đầu nhận ra rằng cô ấy không hề sống khổ sở chút nào. Cô ấy không đi làm, và sống trong một căn hộ đàng hoàng. Cô ấy sống ổn, trong khi tôi phải làm hai công việc để trả tiền thuê một căn phòng. Còn bốn phụ nữ khác nữa sống ở đây. Khá vất vả, nếu cô hiểu ý tôi muốn nói gì!”
“Cho nên cô đã đòi cô ấy đưa thêm tiền?”
“Cô ấy đã nói không.”
“Rồi sau đó thì sao?”
“Cô biết đấy, chính tôi mới bị hãm hiếp chứ.”
“Cũng là hợp lý thôi khi cô cảm thấy mình xứng đáng có.” Katya nói. “Cô đã tự mình liên hệ với al-Adnan phải không?”
Jessica mất một lúc mới trả lời. “Tôi đã có một thỏa thuận với hắn Tôi nói với hắn sẽ đòi ít hơn Sabria.”
“Cô liên hệ với hắn bằng cách nào?”
“Tôi đã bám theo Sabria đến Chamelle Plaza và tiếp tục theo dõi những phụ nữ mà cô ấy cử đi làm gái.”
“Hãy nói rõ hơn đi.”
“Cô ấy đã gặp gỡ những phụ nữ này ở đó. Bọn họ sẽ làm điếm cho cô ấy - nhận tiền từ những kẻ cô ấy tống tiền rồi mang tiền về cho cô ấy.”
“Những phụ nữ đó đã nhận tiền bằng cách nào?”
“Những gã đàn ông này được chỉ dẫn để đưa tiền cho lái xe của vợ bọn họ. Phần lớn chúng có vợ, và thuê lái xe cho vợ mình. Những tay tài xế đó sẽ đưa tiền cho những phụ nữ này, rồi bọn họ sẽ mang tiền đến Chamelle Plaza cho Sabria. Đây cũng là nơi cô ấy đưa tiền cho những phụ nữ nào cần.”
“Vậy là một ngày kia cô đã theo dõi cô ấy.”
“Thực ra là phải mất một tuần.” Jessica nói. “Tôi đã theo dõi các cô gái đến những địa điểm làm tiền của bọn họ và sau đó bám theo những tay lái xe về nơi ở của bọn họ cho đến khi tìm được al- Adnan. Hắn đã chuyển nhà từ khi hắn cưỡng hiếp tôi, nên tôi không biết hắn ở đâu cả. Dù sao thì tôi cũng đã chặn tài xế của hắn lại và đưa cho anh ta lời nhắn tới al-Adnan trình bày điều mà tôi muốn. Vài ngày sau, al-Adnan trở lại tìm tôi. Hắn ta nói hắn ta nhận lời.”
“Nhưng để đảm bảo với hắn rằng Sabria sẽ không tiết lộ hắn với cảnh sát, cô phải hủy các bản sao đoạn băng đó chứ, hoặc thỏa thuận với cô ấy chẳng hạn.” Katya nói.
“Không, tôi chỉ đến và nói với cô ấy rằng nếu cô ấy không ngừng tống tiền hắn, tôi sẽ đưa cho hắn địa chỉ của cô ấy. Nhưng tôi thực sự không làm vậy! Cô phải tin tôi. Tôi đã quá tức giận về số tiền đó, nhưng không có lý gì tôi lại ném cô ấy cho loài chó dữ đó cả. Cô ấy là bạn tôi.”
“Al-Adnan đã trả cô bao nhiêu?”
Jessica nhăn mặt. “Hắn không trả tiền.” Cô ta lại ngồi xuống bên chiếc bàn.
Katya biết cô ta đang nói dối. Không có lý nào. “Tại sao al-Adnan lại theo dõi Sabria mà không phải là cô?” Katya hỏi. “Cô chắc chắn đã thỏa thuận với hắn và cho hắn địa chỉ của Sabria.”
“Không!” Cô ta nói.
“Vậy thì làm thế nào những tay tài xế đó lại không phát hiện ra những phụ nữ nhận tiền của ông chủ bọn họ đã đi đâu? Bọn họ có thể theo dõi Sabria bất cứ lúc nào.”
“Tôi không biết nữa.” Jessica lo lắng nói. “Những phụ nữ đó rất cẩn trọng, tôi chắc vậy.”
“Cô có cẩn trọng không?”
Jessica im lặng.
“Tôi nghĩ thế này.” Katya nói. “Cô đã gặp al-Adnan. Cô thỏa thuận với hắn. Hắn đưa tiền cho cô và cô nói với hắn có thể tìm Sabria ở đâu.” “Không, không! Cô lầm rồi. Hắn không cho tôi đồng nào hết, và tôi chưa bao giờ nói vói hắn nơi cô ấy ở. Tôi đã gặp hắn, được chưa nào? Và đó chính là lúc tôi nhận ra mình đã sai lầm. Tôi không nhận tiền của hắn. Tôi thấy hắn ở bên kia bãi đỗ xe và đã quyết định không bao giờ nói chuyện với hắn nữa. Tôi không hề nói chuyện với al- Adnan.”
“Sau đó cô đã đi đâu?”
Jessica đã thỏa giận và nhìn xuống tay mình. “Tôi đã đến Chamelle.” Tiếng cô ta đứt đoạn. “Tôi biết là Sabria sẽ ở đó.”
“Như vậy là cô đã ngay lập tức trở lại Chamelle. Và tay chân của hắn có thể đã đi theo cô.”
“Tôi đã không nghĩ đên điều đó.” Jessica nói. Một giọt nước mắt lăn xuống một bên má cô ta. “Tôi không biết liệu chúng có thấy tôi không. Ý tôi là... Tôi không biết nữa. Tôi không nói chuyện với bọn họ.”
“Tại sao cô trở lại Chamelle?”
“Khi lần đầu tôi đến gặp Sabria về chuyện này, cô ấy đã đề nghị tôi một khoản tiền nữa. Nhưng tôi đã quá tức giận nên không nhận. Sau tất cả những gì xảy ra với al-Adnan, tôi đã tức giận và e sợ. Tôi nhận ra rằng tôi thà nhận tiền của cô ấy còn hơn là đối phó với hắn ta.”
Katya gật đầu. “Thế còn Sabria thì sao? Cô có gặp cô ấy ở Chamelle không?”
“Có.” Jessica run rẩy thở hắt ra. “Cô ấy nói một tuần sau sẽ đưa tiền cho tôi. Đến khi đó tôi đã gọi cho cô ấy, và cô ấy không trả lời. Tôi cho rằng cô ấy tránh mặt mình. Tôi thực sự không nghĩ là...”
“Như vậy là cuộc gặp tại Chamelle Plaza thực tế là lần cuối cùng cô gặp cô ấy?”
“Đúng vậy. Đã một tháng trước rồi.”
“Chân tay của al-Adnan có lẽ đã đi theo cô ở bãi đỗ xe về đến khu mua sắm đó.”
“Nhưng nó là một khu mua sắm dành cho phụ nữ cơ mà.” Jessica nói.
“Tất cả những gì chúng cần làm là mặc áo trùm lên người.” Katya đáp. “Cô và Sabria có cùng nhau rời khu mua sắm đó hay không?”
Jessica gật đầu, và lúc này nước mắt lã chã rơi. Cô ta gục đầu xuống. Katya nhìn những giọt nước mắt ướt đẫm trên áo sơ-mi của cô ta.