Hai sĩ quan cảnh sát chìm rốt cuộc đã bắt được Hajar vào sáng ngày thứ Bảy, khi hắn đến văn phòng tổng đài để lấy “tiền thưởng”.
Nhìn ngoài đời thực, Hajar thậm chí còn khó chịu hơn trong ảnh nhiều. Trong khoảng thời gian làm việc trước đấy của Ibrahim ở Đội Trọng án, một sĩ quan cấp trên từng nói với ông người ta luôn có thể nhận ra ai đó tâm thần bất ổn bởi những người này có rất nhiều phần trắng trong nửa mắt trên của bọn họ. Đó không phải là do làm bộ, mà là một điểm cố hữu, thậm chí là đặc điểm di truyền. Nếu điều đó đúng, Ibrahim nhớ lại, thì có lẽ là vì những người có tâm thần bất ổn dành quá nhiều thời gian để nhìn chăm chăm người khác một cách ngấu nghiến. Cách nhìn đó khiến ngưòi ta cảm thấy như sắp bị ăn thịt vậy.
Hajar được đưa về đồn trong khi cảnh sát khám xét căn hộ của hắn. Hắn nói mình đã thuê một căn phòng nhỏ ở tầng hầm một tòa nhà khu Kandara, cách Cầu phố Sitteen không xa.
Ibrahim bắt đầu nói chuyện với hắn.
“Anh sống ở Kandara bao lâu rồi?” Ibrahim hỏi.
Hajar không hề chớp mắt.
“Đó có phải là nơi anh thường bắt những người phụ nữ không?” Ibrahim chờ đợi.
Hajar không động đậy.
“Anh nên trả lời đi thì hơn. Chúng tôi bắt anh vì tội giết người”
“Giết người không phải việc đúng đắn đâu.” Mặc dù ngữ điệu đã được cẩn trọng điều chỉnh ở mức bình thường, nhưng hắn ta vẫn không hề chớp mắt và giữ nguyên ánh mắt chăm chăm như cá mập đó dán vào Ibrahim. Hắn có vẻ đang nuôi dưỡng một sự cuồng bạo thầm lặng đầy chết chóc. Ibrahim hiểu vì sao Imam Asheedy lại bất an với gã này đến vậy.
Ông mở một tập hồ sơ và lấy ra hai bức ảnh của May Lozano, một bức chụp cô khi còn sống, bức còn lại chụp cô khi đã chết. Ông đặt một bức ảnh khác ngay phía dưới. Bức ảnh chụp Amina al-Fouad.
“May Lozano,” ông vừa nói vừa chỉ vào bức ảnh, “đã bị bắt cóc bởi một người đàn ông lái xe cứu thương của Trăng lưỡi liềm Đỏ. Giống hệt chiếc xe đã đỗ trước tòa nhà chung cư của anh. Chúng tôi đã tìm thấy chìa khóa xe trong phòng khách của anh. Tôi thấy rất kỳ lạ là anh còn sở hữu một chiếc xe như vậy đấy.”
Hajar không hề xúc động.
“Amina al-Fouad,” Ibrahim nói tiếp, “đã bị bắt cóc bởi một chiếc taxi ngay trước Trung tâm Jamjoom. Chúng tôi biết anh thường chở khách đến Jamjoom.”
Rồi Ibrahim đặt tiêp tấm ảnh của Maria Reyes lên bàn. Quan sát thấy Hajar không hề phản ứng gì, ông thấy khó chịu. “Tất cả những phụ nữ này đều bị bắt cóc ở khu vực quanh Cầu phố Sitteen, không xa căn hộ của anh là mấy.” Điều này không đúng, nhưng ông muốn thử xem Hajar phản ứng thế nào. Một lần nữa, không hề có phản ứng gì. “Và dĩ nhiên, còn thứ này nữa.” Ông đẩy một tập hồ sơ khác ngang mặt bàn và lật mở nó. Trong đó là hồ sơ phạm tội của Hajar. “Anh có tiền sử về việc quấy rối phụ nữ.”
Hajar chẳng hề bận tâm liếc nhìn tập hồ sơ.
“Anh đã ở đâu ba tuần trước vào buổi chiều Chủ nhật vậy?” Ibrahim hỏi.
“Tôi không biết. Có lẽ đang làm việc.” Giọng Hajar đều đều.
“Anh có nhớ bất kỳ khách hàng nào không? Bất cứ ai có thể xác minh cho các địa điểm của anh?”
Khi Hajar không trả lời, Ibrahim nói tiếp. “Như vậy là anh cũng không có chứng cớ ngoại phạm?”
Có tiếng gõ nhẹ lên cửa và Majdi bước vào, mang theo một tập hồ sơ khác. Anh ta khom người và thì thầm với Ibrahim trước khi đi ra. Ibrahim mở tập hồ sơ mới.
“Có vẻ bên pháp y đã phát hiện ra máu và tóc ở phần sau chiếc xe tải của anh.”
Lẩn đầu tiên Hajar tỏ vẻ tự đắc. “Xe của Trăng lưỡi liềm Đỏ mà.”
“Họ đã tìm được những dấu vết đó trên thành phía trong đuôi xe của anh.” Ibrahim nói. “Phần lớn các nạn nhân được đưa vào xe cứu thương bằng cáng, vết máu đó lại không nằm ở chỗ nào gần chiếc cáng cả, nhưng nó ở đúng vị trí mà người ta có thế nghĩ đến nếu anh đập mạnh khuôn mặt của một phụ nữ vào thành xe. Vết máu nằm ở gần trần xe, cho nên có thể cô ta đang đứng trong xe. Có lẽ để chống cự.”
Đến đó thì ông mới cảm thấy sự rùng mình sợ hãi đầu tiên của Hajar.
Lại có tiếng lao xao ngoài cửa. Lần này Chánh Riyadh bước vào. Ibrahim ngay lập tức nhận ra có điều gì đó không ổn. Khi Ubaid và hai người đàn ông ở Đội Điệp vụ xuất hiện thấp thoáng phía sau Riyadh ngoài hành lang, Ibrahim chết lặng người.
Riyadh hất cằm ra hiệu cho ông ra ngoài. Ibrahim đứng dậy.
Ở ngoài hành lang, Chánh Riyadh nói. “Sao ta không vào phòng tôi nhỉ.” Đó không phải là một câu hỏi. Bọn họ im lặng đi theo ông. Hai phút dằng dặc trong sự kinh hãi, nỗi hoài nghi và cả sự chấp nhận vấy lấy Ibrahim. Ông hiểu rằng bọn họ đến đấy là vì ông, rằng bọn họ đã phát hiện ra điều gì đó. Ông hiểu, qua nét mặt của Chánh Riyadh, rằng mình sẽ không còn phụ trách vụ Thiên sứ nữa. Nhưng ông không thể tin vào điều đó. Có vẻ thật lố bịch khi bọn họ ngồi đối diện bàn làm việc của Riyadh và rồi Ubaid lên tiếng, bằng giọng nói dịu dàng và kỳ thực rất quyên rũ của ông ta. “Chúng tôi đã phát hiện ra chứng cứ, thưa Thanh tra Zahrani, cho thấy quan hệ của ông với cô Sabria Gampon thân mật hơn rất nhiều so với những gì ông đã cho biết trong cuộc trao đổi lần trước của chúng ta.”
“Tôi không rõ ý ông là sao.” Ibrahim đáp. Giọng ông lạc hẳn đi.
“Thực ra, tôi không muốn nói cụ thể, nhưng chứng tôi đã phát hiện khá nhiều bằng chứng sinh học cho thấy ông đã ở trong căn hộ của cô ấy trong tháng vừa rồi và thực tế là ông đã chung giường với cô ấy.” Ubaid có vẻ tức giận khi nói ra điều đó, như thể phải tuyên bố một điều như vậy - thậm chí trong một văn phòng kín đáo - là một sự xúc phạm mà đáng lẽ Ibrahim nên miễn cho ông ta. Chung giường với cô ấy. Nếu ông không chết điếng người đến mức đó, không trở nên vô dụng vì cú sốc đến mức đó, thì Ibrahim hẳn đã nói, Thực tế, tôi còn chung nhiều thứ khác nữa không chỉ là chiếc giường của cô ấy đâu, chỉ để xem điều đó sẽ khiến vẻ mặt lố bịch của Ubaid trông thế nào.
Thái độ Riyadh cho thấy sự thất vọng và có phần tức giận. Ít nhất thì thái độ đó cũng ở mức vừa phải. Ibrahim sẽ mất vị trí điều tra chủ chốt trong vụ án quan trọng nhất của mình.
“Tôi cho rằng, với tư cách là một sĩ quan cảnh sát,” Ubaid nói tiếp, “ông hiểu đó là phận sự của chúng tôi để giữ gìn khuôn phép - có lẽ còn nặng hơn các công dân khác bởi chúng ta là đại diện của luật pháp.”
“Tôi đã thu xếp để những sĩ quan này bắt giữ ông. Một cách kín đáo, tất nhiên rồi. Và suy xét một cách thận trọng, chúng tôi sẽ đưa ông đến một trong những địa điểm bí mật gần văn phòng trung tâm để giải đáp một số vấn đề.”
Họ đang cố tránh việc giữ Ibrahim trong cùng tòa nhà với anh trai ông. Rõ ràng là Omar vẫn chưa biết gì về chuyện này.
Riyadh trông như thể sắp phản đối, nhưng ông ta có thể nói gì đấy? Tôi cần người này - anh ta là người duy nhất có thể phá vụ án Thiên sứ? Còn có những người khác nữa, có lẽ còn phù hợp hơn Ibrahim, nếu họ dễ bảo hơn. Một vị chánh thanh tra cứng rắn hơn chắc hẳn sẽ đấm tay xuống mặt bàn và nói với sự xúc động mãnh liệt rằng những vi phạm đức hạnh không là gì khi còn một mối nguy lớn hơn đối với thành phố này, chính là việc tên giết người hàng loạt vẫn còn nằm ngoài vòng pháp luật. Nhân danh Chúa, liệu họ có thể chờ không? Nhưng Riyadh không phải người như thế. Và làm sao có thể trách ông ta được? Điều ông ta sẽ phải đối mặt là quá lớn để một cá nhân có thể tự giải quyết.
Ubaid nhanh chóng đứng dậy và ra hiệu về phía các sĩ quan của mình. Bọn họ vấy lấy Ibrahim, và ông lịch sự đứng lên. Ông cân nhắc, rất nhanh, mình có nên trốn chạy hay không, nhung ý tưởng đó có vẻ thật lố bịch. Ông đã luôn phải trốn tránh chuyện này rồi, trốn tránh vợ ông, trốn tránh Đội Điệp vụ và những giới hạn của nó, trốn tránh thanh thế của anh trai minh và sự ảnh hưởng của điều đó đối với sự nghiệp của ông, và cuối cùng là trốn tránh trách nhiệm tìm kiếm Sabria. Khi những người đó hộ tống ông ra cửa, ông nhận ra mình đã mệt mỏỉ vì trốn chạy; chính tâm can ông, chính bản năng xác tín của ông đang nói rằng trò chơi đã kết thúc.