“Chúng tôi không chạm vào phụ nữ.” Đó là tiếng Abu-Musa, kiểm soát viên trưởng về y tế, người đang đứng trong khư vực nhà xác cùng Sĩ quan Chỉ huy Mu'tazz. Abu-Musa có đôi mắt nâu như đầm lầy và sự im lặng lạnh lùng. Chiếc quần kiểu du kích thời chiến với túi hộp xệ xuống xộc xệch do nhiều năm đựng cuốn kinh Koran bỏ túi. Đôi vai và hai bàn tay thì vĩ đại, thuộc loại có thể siết chặt bất cứ thứ gì.
“Vậy ông chỉ có một phụ nữ lo việc cho mười chín cái xác sao?” Ibrahim hỏi với giọng cố ý khiêu khích và cố gắng lớn tiếng để dọa nạt họ thoát khỏi cái ảo tưởng tự cho mình là đoan chính.
“Cô ấy đang thực hiện phận sự.” Abu-Musa nói với vẻ dọa dẫm, như một người đàn ông đang bảo vệ vợ mình.
“Tên này đang giết phụ nữ.” Ibrahim lớn tiếng lại. “Ông không thể đòi chúng tôi bắt hắn mà không biết gì về các sự việc được. Và chúng tôi càng sớm có được các thông tin đó thì càng có khả năng ngăn chặn hắn tiếp tục ra tay.”
“Vậy hãy bắt đầu tìm kiếm những người ngoại quốc xem, đó là những kẻ có khả năng giết những phụ nữ đó.”
Ibrahim phẫn nộ.
“Ông vẫn chưa thử khả năng đó, đúng không?” Abu-Musa nói. “Nhưng có trời mới biết tại sao một tên ngoại quốc lại giết người ở đấy chứ? Có thể đó là vì cả ba tên giết người hàng loạt trước đấy đều là người ngoại quốc chăng?”
“Chúng tôi phải nhận dạng các thi thể.” Ibrahim lạnh lùng nói. “Đó là cơ hội tốt nhất để tìm được kẻ đó.”
“Ông đã có những bản phác họa khuôn mặt của họ rồi.”
“Chúng tôi cần tất cả những bằng chứng pháp y lấy từ các thi thể đó. Và chúng tôi cần ngay bấy giờ.”
“Ông sẽ có khi nào nó được hoàn chỉnh.”
Và giờ là thái độ vênh váo nữa, Ibrahim nghĩ.
“Nếu những giá trị đạo đức không đứng vững trong lúc khó khăn,” Abu-Musa nói, “thì chúng không đáng là rác rưởi”
Có thể thế lắm, Ibrahim muốn đáp lời, nhưng ông thấy rõ mình đang phải đối mặt với cái gì. Đã có hai người đàn ông bắt đầu nghi ngờ ông về sự không đứng đắn, và cuộc hội thoại này sẽ chỉ làm mọi việc tồi tệ hơn mà thôi.
Ông quay trở lại phòng họp. Căn phòng không một bóng người, đã cuối ngày rồi. Một buổi tối thứ Tư mát dịu. Ngày mai là cuối tuần. Mọi người sẽ ra ngoài cùng bạn bè, đi cắm trại với gia đình trên phố Comiche, có lẽ sẽ vờ như không có tên sát nhân nào đang lẩn quất trong mê cung đó. Ông đến bên chiếc bảng trắng và bắt đầu gỡ từng bức ảnh xuống, không phải là giận cá chém thớt đối với Abu-Musa mà vì ông không muốn nhìn chằm chằm vào họ nữa. Những khuôn mặt bị tàn phá một cách tàn bạo đó có ẩn chứa những dấu vết của Sabria. Một con mắt. Một gò má. Lý trí của ông hiểu rằng đó chỉ là do góc nhìn, nhưng adrenaline (1) lại chứng minh với ông rằng cơ thể ông không hiểu như vậy.
(1) Hormone của tuyến thượng thận, có nhiệm vụ điều hòa hoạt động thần kinh, tăng sức mạnh cơ bắp, tiết ra nhiều khi hoảng sợ. Căng thẳng.
Ông trở lại căn hộ của cô, như hằng đêm ông vẫn làm từ khi cô mất tích, gần như điên cuồng mong chờ rằng cô đã về nhà. Trước khi nỗi thất vọng thực sự làm tan nát cõi lòng, ông lại vội vã bỏ đi và lái xe quẩn quanh trong thành phố, hòa vào dòng xe kẹt tắc buổi chiều tối và cố không nhìn chằm chằm vào những phụ nữ bên hè đường.
Ông thường nhớ những kỷ niệm với Sabria khi ông đưa cô tới nơi nào đó mà ông quen thuộc và cố gắng sẻ chia những hiểu biết của mình về nơi đó, cô thường trở nên căng thẳng và dè dặt. Có những lúc dường như cô cảm thấy bị đe dọa bởi sự hiểu biết về thành phố này của ông. Phải mất một thời gian khá dài cô mới chịu thừa nhận rằng cô tức giận vì điều này. Không phải vì ông, mà vì tình cảnh đó. Lý do duy nhất cô không có được sự hiểu biết như vậy chỉ là vì cô không được tự do đi lại như ông. Ngay cả khi thực hiện những công việc bí mật, cô dành hầu hết thời gian để hoàn thành vai trò của một người giúp việc, cố gắng hết sức để hòa hợp một cách nhuần nhuyễn với thế giới xung quanh cô, điều đó nghĩa là phải hành xử như hầu hết những phụ nữ khác.
Ông bắt đầu chỉ đưa cô lui tới một số ít nơi nhiều lần. Những nơi an toàn, như nhà thờ nổi và bãi biển tư nhân xuôi theo bờ biển nơi không ai có thể thấy họ. Ông đã mong muốn biết bao nhiêu được đưa cô tới những nơi khác nữa trong thành phố! Bảo tàng Thành phố al-Tayibat và phố Rayhanat al-Jazeera để thấy lịch sử trải dài của thành phố được sắp đặt trong ba trăm căn phòng. Hoặc tới Khayyam al-Rabie để thỏa mãn tính hảo ngọt của cô. Hay tới Yildilar để tận hưởng một bữa tối lãng mạn mà ông luôn mong muốn một cách vô vọng được mời cô. Nhưng sự sợ hãi bị phát hiện còn lớn hơn khát khao đó.
Đó cũng chính là ý định phía sau lời yêu cầu của Katya về một bức ảnh toàn thân của Sabria trong chiếc áo trùm và khăn quàng, ông đã ngẫm ra điều này. Có thể không ai ở khu mua sắm dành cho phụ nữ đó nhận ra bức ảnh của Sabria bởi họ không để ý nhiều lắm đến khuôn mặt cô. Nhưng họ có thể nhận ra dáng người cô.
Ông rất muốn nói với Katya rằng ông hiểu chính xác điều cô đang làm. Đó là điều ông đã trải qua nhiều lần từ khi còn là một đứa trẻ, nhỏ bé, sợ hãi khi chạy qua các khu chợ và khu mua sắm, lúc nào cũng hoảng hốt sợ bị lạc mẹ, người mẹ luôn mặc áo trùm và không mấy trìu mến của ông. Bà có dáng người giống với nhiều phụ nữ khác, ông đã sớm nhận ra điều đò, và bà lúc nào cũng che kín toàn bộ khuôn mặt, còn trên người là chiếc áo trùm che kín cả mắt cá chân lẫn đôi giày, khiến ông trở nên bé nhỏ khi lẽo đẽo theo sau. Bà di chuyển qua đám đông rất nhanh, như thể sợ bị người ta trông thấy, sợ bị kẹt lại ở nơi nào đó. Omar thì luôn thấy thoải mái chạy nhảy lung tung. Nếu cậu không tìm thấy mẹ thì cậu cũng chẳng hốt hoảng làm gì. Cậu tự lập và nhanh nhẹn giống bà. Còn Ibrahim thì bao năm trời đều gặp ác mộng bị lạc mẹ ở chợ. Ông bắt đẩu đế ý đến những thứ nhỏ nhặt nhất. Đến lần thứ bảy thì ông nhận ra được đường cong của bờ vai mẹ khác với những phụ nữ khác thế nào - bà có dáng lưng nghiêng nghiêng và đôi vai tròn đến buồn cười mà lại hơi gầy nữa. Có lẽ đó là lý do Farrah có vấn đề với cái lưng của mình. Ông để ý đến hình dáng đầu của mẹ, từng chi tiết của những chiếc kẹp trên khăn choàng đầu của bà - lúc nào cũng được quấn theo cách ấy, những chiếc kẹp an toàn màu đen giản dị xung quanh đỉnh đầu của bà. Ông hiểu cách đi của bà: những bước chân thoăn thoắt, dứt khoát. Ông bắt đầu quen thuộc với dáng người của mẹ đến mức thỉnh thoảng bà đến đón ông sau giờ học, ông nhận ra mẹ trong đám đông từ cách đó năm mươi mét.
Khi Katya gọi thì cũng là lúc ông đang trên đường về nhà.
“Tôi mừng vì cô đã gọi.” Ông nói. “Muộn rồi nên tôi không chắc có thích hợp khi phiền cô hay không.”
“Tôi đã phát hiện ra một điều rất thú vị.” Cô nói. “Mặc dù tôi không chắc nó có ích gì không.”
“Cô cứ nói.”
“Một phụ nữ làm việc tại quán café ở khu mua sắm đã nhận ra cô ấy ngay tức thì qua bức ảnh. Cô ta nói Sabria thường ngồi ở quán đó và gặp gỡ những phụ nữ khác. Bọn họ hay nói chuyện một lúc, rồi người bạn kia sẽ đi.”
“Lúc nào cũng là người bạn đó à?”
“Không, một số ít người khác nhau. Cô ta cũng nói Sabria luôn vào buồng vệ sinh. Lúc đầu thì cô ta cứ nghĩ vì cô ấy uống nhiều cà phê quá, nhưng sau một hổi thì cô ta để ý thấy những người bạn này cũng đi cùng cô ấy và họ ở trong đó rất lâu - dù sao cũng lâu hơn mức bình thường.”
“Cô ta có biết họ nói chuyện gì với nhau không?” Ông hỏi.
“Không, nhưng cô ta nói có vẻ như chuyện rất quan trọng. Trông họ chẳng bao giờ vui vẻ cả. Và ngoài cà phê thì Sabria không bao giờ mua sắm gì hết.”
“Như vậy rõ ràng là có điều gì đó kỳ lạ đang xảy ra.” Ông nói. “Khi nào thì cô nhân viên của quán đó để ý đến những việc ấy?”
“Cô ta nói cũng phải một thời gian. Sabria thường che mặt, và cô nhân viên chỉ nhận ra cô ấy qua dáng người. Cô ta cũng lờ mờ thấy mặt Sabria một hai lần gì đó. Sabria để khăn trùm mặt, có vẻ là người vô cùng e lệ, không muốn ai nhìn, nên cô nhân viên đó không chăm chăm để ý đến cô ấy.”
“Và cô ta chắc đó chính là cô ấy chứ?”
“Tôi cho cô ta xem bức ảnh chụp gương mặt Sabria, và cô ta có vẻ khá chắc chắn hai người đó là một.”
“Được rồi.” Ibrahim vừa nói vừa nghĩ. “Như vậy là cô ấy có đến khu mua sắm đó.”
“Vâng, có vẻ là vậy.”
“Và gặp gỡ một số phụ nữ nữa.”
“Một vài người là người Philippines. Cô nhân viên nói trông họ nghèo khổ hơn những người mua sắm hạng trung, và Sabria luôn trả tiền cà phê cho họ.”
“Những người giúp việc.”
“Ông có biết ai trong số bạn của cô ấy à?”
“Không.” Ông đáp. “Ngoại trừ những người láng giềng. Cô ấy không...” Nói bất cứ gì về chuyện này với tôi cả.
Như vậy là Sabria đã nói dối về việc làm ở khu mua sắm, nhưng dù sao thì cô ấy cũng có đến đó, gặp gỡ những người bạn mà không bao giờ nhắc gì về họ cả. Có vẻ không có gì là bất chính như chuyện kể lại. Có thể cô ấy chỉ giúp đỡ họ thôi.
“Còn chuyện này nữa.” Katya nói. “Nhưng không phải về Sabria, mà là về vụ Thiên sứ.”
“Cô nói tiếp đi.”
Cô bắt đầu giải thích về tầm quan trọng của những đôi tay bị chặt đứt và những phát bắn từ phía gáy nạn nhân, và suy nghĩ về một thiên sứ của sự trả thù. Mười chín. Đấy chính là điều chắc chắn đã khiến ông khiếp sợ ngay từ cái ngày họ phát hiện ra những thi thể đó. Cái điệu cười thỏa mãn Abu-Musa hiện lên trong tâm trí ông rõ ràng như hiện thực.
“Đó là sự liên hệ rất sắc sảo.” Ông nói. “Chắc chắn chúng tôi sẽ tiếp tục theo hướng này”
“Ông sẽ kiểm tra các hồ sơ hành quyết của những người bị trừng phạt vì tội ăn cắp, phải vậy không?”
“Thực ra, đúng vậy, tôi nghĩ đó là điểm để bắt đầu.”
“Tôi hiểu là không phải phận sự của mình khi nói điều này,” Katya nói, “nhưng có thể sẽ hữu ích nếu ông kiểm tra các hồ sơ hành quyết ở Jeddah trong vòng ba mươi năm qua nữa.”
“Cô cho rằng tên giết người có thể là người hành quyết ư?”
“Không. Thực ra là Tiến sĩ Becker đã gợi ý cho tôi điều này, nhưng có khả năng tên sát nhân đã mất người thân hoặc ai đó thân thiết với hắn, và người đó đã bị hành quyết.”
“Cô đang suy đoán rằng các hồ sơ hành quyết có chứa các thông tin về thành viên gia đình đấy” Ông nói. “Tôi thì không cho là vậy.”
Katya thở dài. “Vậy chúng ta sẽ phải tự tìm các gia đình đó thôi. Tôi chỉ nghĩ là chúng ta cần thu thập nhiều thông tin hết mức có thể để dựng được hồ sơ về tên giết người này.”
“Quả vậy, cô nói rất đúng. Nhưng sẽ có vô khối công việc phải làm.”
“Tôi sẽ vui lòng tự kiểm tra các hồ sơ vụ án. Công việc ở phòng thí nghiệm không nhất thiết cần tôi lúc nào cũng phải trực máy.”
“Tôi sẽ cân nhắc mình có thể làm gì. Và tôi mừng vì cô đã cho rằng nói về tất cả những điều này là phận sự, cô Hijazi ạ.” Ông nói. “Cô làm việc rất tốt.”
Katya im lặng ở đầu dây bên kia. Ibrahim không thể hình dung lúc này cô đang cảm thấy thế nào. Cô đủ táo bạo để gọi cho ông vào lúc đêm khuya ngày thứ Tư thế này và nói với ông làm thế nào để điểu tra, nhưng lại rất chừng mực khi ngồi ở băng ghế sau và che mặt như cô con dâu Saffanah khép nép đó. Có lẽ, chỉ là giống Saffanah thôi, cô ấy không phải là một Saffanah.
“Tôi sẽ thu xếp để rút được các hồ sơ đó.” Ông nói. “Còn có ai trong phòng thí nghiệm có thể giúp cô kiểm tra chúng không?”
“Có, tôi chắc sẽ nhờ được ai đó.”
“Tốt.”
Ông cảm ơn Katya và ngắt máy nhưng bỗng nhiên cảm thấy kiệt sức. Mỗi khi ông buộc mình phải tập trung vào tên giết người này là ông lại cảm thấy nỗi khiếp sợ đó. Toàn bộ vụ án đang mở rộng một cách nhanh chóng giống như tế bào bị nhiễm vi-rút vậy. Giờ đây bất cứ giây phút nào nó cũng có thể nổ tung và nhân bản nhiễm thể của nó đến toàn bộ hệ thống.
Khi gần về đến nhà, ông dừng xe lại và chăm chú quan sát những khách bộ hành nữ, băn khoăn tự hỏi về tất cả những nơi nào Sabria có thể đến mà không có ông.