Vương Quốc Màu Xám

Chương 99: Ngày 10 tháng 05, A




Deyun

Ban đêm, lúc từ nhà Bạch Cập trở về, đột nhiên Sa Ưng đề nghị: " Tiên sinh Bạch, thân thể Tần Thái hiện tại không thể thường xuyên ra ngoài, rất dễ bị người Trật Tự tóm được. Nếu ngài thật sự có hứng thú, vậy thì dọn đến Thiên Lư Loan đi. Tên Đàm Tiếu bên kia có thể chăm sóc tốt tâm can bảo bối của ngài."

Anh chỉ chỉ vào thân thể của Nguyệt Hiện: " Sở trường tốt nhất của hắn là nấu cơm."

Tần Thái không thích, đang muốn nói chuyện nhưng lại nhớ đến lòng dạ hẹp hòi của tên sư thúc này. Im lặng vẫn hơn.

Bạch Cập suy nghĩ một lúc, đột nhiên gật đầu: " Đề nghị này không tồi."

Tần Thái nhắm mắt, xong rồi.

Ngày hôm sau, Bạch Cập chính thức dọn vào biệt thự Thiên Lư Loan. Nơi này có sáu tầng, thêm tầng hầm nữa là bảy tầng. Thêm Bạch Cập nữa vẫn tốt.

1

Hắn rất nhanh đã chọn lấy một căn phòng có ánh sáng tốt, bài trí thành phòng cho Nguyệt Hiện. Vì thế trong tòa nhà này có hai bảo bối không thể đụng vào.

Một là Tần Thái, hai là thân thể của Nguyệt Hiện.

Cùng sư thúc ngẩng đầu thấy cúi đầu không thấy, Tần Thái cảm thấy áp lực rất lớn. Cái tốt duy nhất là có thời gian trống.

Mà điều làm ba người đàn ông không vui đã xảy ra—— như thế này thì làm việc âu yếm rất bất tiện.

Trước mặt sư thúc, cả Đàm Tiếu và Sa Ưng đều trở nên đứng đắn, không ai dám chạm vào Tần Thái. Sa Ưng ảo não không thôi, Đàm Tiếu lại càng thường xuyên pha thêm bột ớt vào cà phê của anh ta.

Bầu không khí thật sự quái dị, ban ngày quy quy củ củ ăn cơm, buổi tối ai về phòng nấy ngủ. Như đang trở về thời đại ngây thơ hồn nhiên.

Tần Thái cảm thấy sư thúc thật oai phong, trấn áp hết tất cả những hành động bất chính trong căn nhà. Oa ha ha ha ha!

Như vậy cô đã có thời gian rảnh rỗi.= =

Lịch trình hằng ngày của Tần Thái không có gì thay đổi, mỗi ngày cô sẽ học tập với Sa Ưng, sau đó cùng Đàm Tiếu đi Thông Dương quán. Xử lý xong đám người bệnh ở đó lại trở về chăm sóc Nguyệt Hiện, lúc Bạch Cập không có nhà thì dùng cơ thể này ăn vụng đồ ăn.

Cuối cùng dùng thân thể của mình để học cách làm cương thi.

Buổi tối, Tần Thái đang ngủ thì có mộng, cô mơ thấy mình dang đứng trước một tòa nhà rất lớn, trên lầu có người đột nhiên rơi xuống, phanh một tiếng thân thể như dưa hấu nát trước mặt cô.

Tần Thái hét to—— má, âm mắt này thật không tinh tế gì hết, hình ảnh máu me vậy mà cũng không đánh mosaic!! ( làm mờ)

Tần Thái né sang bên cạnh một chút, thế giới này mỗi giây đều có người chết, cô chỉ muốn nhìn xem người này cô có quen hay không.

Từ một đống thi hài nát bấy, đang cuối đầu tìm thì đột nhiên trên trời rơi xuống một người nữa. Tần Thái tránh đi, người này cũng nát thân rồi.

Này mẹ nó, đây là hai mạng người đó, Tần Thái suy nghĩ cẩn thận, không nên xen vào việc của người khác. Bản thân không phải cũng đã chết rồi đấy thôi, cô sao còn quản người khác có chết hay không?

Cô đang định đi, đột nhiên trên mặt đất lại có thêm một người rơi xuống —— lần này cô xác định được, Tả Lực Khôi.

Đây là duyên phận mà người trong huyền môn luôn nhắc tới, quả thật rất kì diệu. Duyên phận không đủ thì âm mắt sẽ không nhận ra đó là ai.

Tần Thái xem xong số nhà của tòa cao ốc này, nhưng vẫn chưa thể tỉnh lại. Cô bực mình, này mẹ nó! Cô tùy tay nắm lấy một khối thi thể, mở to mắt mà nhìn kĩ thì bị dọa cho tỉnh ngủ.

= =

Lúc tỉnh dậy, cô không nói nhiều mà mặc quần áo rồi chạy như bay ra ngoài.

Thời gian không còn sớm, Sa Ưng này có số khổ, đương nhiên bị tóm đi làm tài xế. mãi cho đến khi xe tới hiện trường, xung quanh cực kì yên ắng.

Tần Thái đi thang máy lên thẳng sân thượng, cô nhìn xung quanh một lát, chắc chắn là bị ném xuống từ sân thượng.

Sa Ưng đi theo sau Tần Thái, lúc này đang rất rối rắm: " Làm gì vậy?"

Tần Thái kéo anh ta trốn vào sau bồn nước bên cạnh: " Có người."

Sa Ưng không nghe rõ, bây giờ trời đang rất lạnh, gió lại to. Tần Thái không cảm thấy gì—— bởi cô là cương thi.

Chỉ lát sau, thực sự có âm thanh. Tinh thần Sa Ưng rung lên, nhìn về phía cửa thang bộ. Đúng là có người đang chạy lên, dường như hắn không tìm thấy đường trốn, hắn cởi áo khoác ngoài, cắn ngón trỏ, vẽ lên ngực chính mình.

Sa Ưng đang cảm thấy thú vị, nghiêng đầu không nói một lời nào.

Tần Thái nhìn vị trí, quả nhiên không bao lâu, đã có vài cảnh sát đuổi lên theo, còn hô những lời vô vị như mau buông vũ khí, không được chống cự.

Tên vẽ bùa kia giẫm mạnh chân trái xuống sàng, Tần Thái nghi ngờ hắn sẽ làm thủng sàn nhà thành cái động mất, đôi mắt hắn bỗng lạnh hơn, tạo ra cảm giác rất lạ.

Sa Ưng nhíu mi: " tên này lại dám thỉnh thần."

Tên đàn ông đang đứng giữa sân thượng bỗng trở nên cực kì lớn, khí thế đã khác trước rất nhiều. Hắn lao tới chỗ cảnh sát, tại cửa thang bộ vang lên rất nhiều âm thanh cứu mạng, cùng tiếng đánh nhau.

Không phải Tần Thái không muốn cứu người, nhưng mưa bom bão đạn, cô không dám đi lên. Ai biết cương thi có sợ đạn hay không?

Chắc chắn mấy người cảnh sát kia không phải là đối thủ, bị người ta quăng như gà con.

Tên đàn ông đã thỉnh thần kia xách hai cảnh sát trên tay, trên lưng bị thương rất nhiều. Nhưng trong giai đoạn thỉnh thần thì đao thương bất nhập, so về độ rắn chắc thì hắn hơn Tần Thái rất nhiều.

Tần Thái có cách khác—— trước tiên cô dùng chú ly hồn tên đó ra, sau đó dùng chính hồn của mình khống chế thân thể đó, đặt mấy người cảnh sát xuống nơi an toàn.

Cảnh sát không biết Tần Thái và Sa Ưng bay ra từ nơi nào, đã nhanh chóng vây lại. Cũng may Tả Lực Khôi nhận ra Tần Thái, lúc này mới đảm bảo cho cô. Tần Thái vẽ bùa tiễn thần, rồi thả chủ hồn của tên kia về, lúc này mới mở mắt.

Tả Lực Khôi vừa nhìn Tần Thái, đầu tiên là kinh hỉ, sau lại thở dài: " Di động của cô, di động aa..."

Lúc này Tần Thái mới nhớ—— lần trước khi chết cô đã quăng điện thoại trên xe taxi, trở về đã mua cái mới. = =

Bất quá bây giờ không có thời gian lo chuyện này: " Anh cẩn thận một chút, tên này sẽ thỉnh thần."

Nghe được hai chữ thỉnh thần, mấy người còn lại đều chép chép miệng—— tên khốn này, khó trách vừa nãy có dùng đạn cũng không xi nhê.

Vài cảnh sát tới tên kia lại, Tần Thái sợ lại xảy ra chuyện, nói với Sa Ưng: " Nhìn hắn ta không giống người tốt, dứt khoát phế công pháp của hắn đi."

Sa Ưng tỏ vẻ không sao cả gật gật đầu, anh khẽ nâng tay trái, một tia màu đỏ tinh tế như kim châm tiến thẳng vào ấn đường đối phương. Hắn ta kêu thảm thiết một tiếng, rồi đột nhiên hôn mê. Hồng châm quay lại vào cổ tay Sa Ưng: " Tôi đã phá thức hải của hắn, sẽ không có gì nguy hiểm nữa."

Các cảnh sát đối với chuyện thần thần ma ma này có chút kính sợ, nói lời cảm ơn rồi giải nghi phạm xuống lầu. Thần sắc Tả Lực Khôi nghiêm túc: " Di động của cô.... Sẽ không lại mất chứ?"

Tần Thái giận sôi máu: " Anh cho rằng tôi muốn thế á?"

Sa Ưng thờ ơ lạnh nhạt—— hay lắm, còn tiềm tàng thêm một tên đối thủ lạ mặt!!

Anh ta không nói gì bắt lấy tay Tần Thái, lúc này Tả Lực Khôi mới đánh giá trên dưới Sa Ưng vài lần. Nhưng cũng không tỏ vẻ gì khác, Tần Thái có bản lĩnh thần thông quảng đại như vậy, có bạn trai cũng không lạ.

Cho nên anh ra còn bình tĩnh: " Cám ơn đã hỗ trợ lần này."

Tần Thái không đề cập đến việc đã cứu mạng anh ra, dù sao người không có việc gì là tốt rồi.

Ba người đứng đó đã lâu, vừa mới đi thì Tần Thái đột nhiên gọi những người đang áp giải phi phạm phía trước: " Đứng lại!!"

Vài người không biết chuyện gì xảy ra, chỉ quay đầu, không bao lâu liền thấy gió thổi qua toàn bộ liền đỏ như máu.

Lúc này Tần Thái mới nhớ lại cái gì đó: " Người này phạm vào chuyện gì?"

Biểu tình Tả Lực Khôi nghiêm túc: " Bị nghi ngờ có liên quan đến ma túy."

Tần Thái cảm thấy thật là, phế đi tên tiểu nhân này, có thể kéo người đứng sau tới hay không?

Các vị cảnh sát vừa rồi đã chứng kiến cảnh đao thương bất nhập của tên kia, bây giờ lại nhìn thấy sắc mặt đó của Tần Thái, tất cả đều lui lại. Tần Thái cau mày: " Sao tôi lại không thấy chuyện tiếp theo, không lẽ Thiên Đạo cũng có sự biến hóa sao?"

Sa Ưng cũng quan sát bốn phía: " Là chướng khí. Có thể là có người tung khói mê huyễn, mọi người cẩn thận."

Các vị cảnh sát phản ứng rất nhanh, lập tức dùng ống tay áo che mũi miệng.

Từ bên trong chướng khí đỏ tươi, có một người bước ra. Là một người con gái.

Cô ta mặc váy ngắn không tay, dáng người đẫ y đà, lông mày cùng mắt họa thâm tình, nhìn qua liền thấy có yêu khí. Lập tức Tần Thái vẽ vài lá bùa đuổi yêu ma đưa cho các vị cảnh sát, bên cạnh có Sa Ưng, cô không quá lo lắng.

Người phụ nữ kia nhìn thoáng qua tên tội phạm đang hôn mê bất tỉnh, anh mắt đảo qua mấy người phía sau, Sa Ưng khoanh tay trước ngực, không có ý định động thủ.

Anh muốn để Tần Thái thử thân thủ. Tần Thái đang mặc áo tay dài, cô vừa xoắn tay áo lên vừa nói: " Trông bọn họ giúp tôi."

Cô tiến lên một bước, người đàn bà kia duỗi trảo bay đến. Tần Thái không nói nhiều quăng ngã cô ta qua vai, Sa Ưng nói chuyện phiếm với Tả Lực Khôi: " Anh là bạn cô ấy à?"

Tả Lực Khôi gật đầu, đưa thêm tấm danh thiếp: " Tả Lực Khôi, hạnh ngộ."

Sa Ưng cầm lấy rồi nhìn thoáng qua, anh lẩm bẩm: " Vừa nhìn là biết kiểu người phiền toái. Anh cách xa Lam Trù nhà chúng tôi một chút, tôi không muốn cứ phải chạy ra ngoài cả ngày."

Tả Lực Khôi có chút xấu hổ: " Anh là....?"

Sa Ưng run run chân, mặt cực kì dày: " Nhìn tôi như vầy, không lẽ là tài xế?"

Tả Lực Khôi liền hiểu, nhưng điều anh ta quan tâm không phải cái này: " Anh tới giúp à, một mình cô ấy có ổn không?"

Sa Ưng tất nhiên cũng có chú ý tới Tần Thái, nếu cô ấy bị thương, lúc về anh không bị Đàm Tiếu phiền chết thì cũng bị Bạch Cập đánh chết: " Không phiền anh quan tâm, tôi ghét nhất mấy người chuyên môn phiền người khác!! Sếp của tôi tất nhiên cũng không thích người như vậy, còn một người khác khẳng định sẽ không thích anh."

= =

Người phụ nữ kia tất nhiên không phải là đối thủ của Tần Thái, nhưng mỗi khi cô ta dùng phép, thét to một tiếng, gạch đá rác rưởi gì đó xung quang sẽ tấn công cô. Tuy rằng chuyện này quá là bình thường trong phim ảnh, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên Tần Thái chứng kiến.

Cô linh hoạt tránh đi, sau đó phát hiện cơ thể mình nhanh nhẹn khác thường. Trời má, chẳng lẽ biến thành cương thi cũng có ưu đãi sao?

Cô rất nhẹ nhàng nhảy đến sau lưng người phụ nữ, chưởng một quyền vào lưng. Một chưởng này chỉ sử dụng lực trước giờ của cô, nhưng lúc đánh vào cô ta, ngực liền lõm rất sâu.

Tần Thái chấn động, người phụ nữ kia phun một miệng máu, đột nhiên hung dữ lên. Cô ta bắt lấy tay Tần Thái, cắn một miếng.

Vết cắn kia giống như răng động vật. Lòng Tần Thái cả kinh, trên tay lại không hề có cảm giác gì.

Cô đá văng cô ta ra, nhìn cánh tay vừa bị cắn thì chỉ thấy hai vết răng màu trắng. Chết, chẳng lẽ mình có thân thể kim cương bất hoại?!

Cô quỳ một gối xuống sàn, nắm chặt tay phải nệm một quyền xuống. Nền gạch men bể từng mảnh nhỏ bay qua mặt!! Má, nếu không phải tăng lực phòng ngự, thì một quyền này chắc chắn là nát tay nha.

Tần Thái cảm thấy quá ghê gớm, cô thế mà biến thành kim cương!

Người phụ nữ như đang đánh giá cô, sau một lúc mới mở miệng: " Cương thi? 12 giờ tối mai, khách sạn Giang Minh, chủ nhân nhà ta chờ cô."

Dứt lời, cô ta xoay người chạy, nhanh chóng biến mất trong màn đêm. Bên cạnh là một hàng cây xanh, bỗng có ánh sáng xanh ngọc phát ra từ một cây cổ thụ, rồi bay ra một đồ vật.

Các vị cảnh sát xem đến há hốc miệng, Tần Thái và Sa Ưng đều biết đó là công ty chuyển phát nhanh Tới Tận Tay, không hề kinh ngạc.

Nhưng lúc Tần Thái nhận đồ vật kia, cô liền nổi giận ——............

Tác giả có lời muốn nói: a a a a a, ta nhịn không được, ta muốn mở rộng bàn tay vàng, viết sảng văn!!! Thật muốn khai hỏa toàn bộ kỹ năng bị động kỹ năng chủ động của Tần Thái, mở ra hình thức vô địch, đại sát tứ phương!

Má! Tác giả đã điên!!