Vương Quốc Màu Xám

Chương 97: Ngày 09 tháng 05, A




Deyun

Mãi cho đến bây giờ, Tần Thái không cảm nhận được  bản thân thật sự đã chết.

Thân thể của cô chỉ  không còn cảm giác mà thôi.

Nhưng bây giờ, máu của cô đã đông lại, thân thể cương lãnh, cô mới cảm thấy đáng sợ. Yên lặng đêm thân thể này đặt lại tầng lại, nơi đó địa khí sẽ tẩm bổ nó, giúp nó không thối rữa.

Cô thay một khối thân thể khác đi lên, Sa Ưng và Đàm Tiếu đều ở trong phòng chờ cô. Bạch Cập đã đi rồi.

Đối với đề nghị vừa rồi của hắn, Tần Thái chỉ trả lời một câu: " Chỉ là tôi vốn một mình, không thể có ý nghĩ như vậy."

Bạch Cập không nói thêm cái gì, hắn không thích nhiều lời. Rốt cuộc Tần Thái chết hay sống, đối với hắn thì không có ý nghĩa gì lớn.

Nhưng Đàm Tiếu rất lo lắng, lúc anh ta ngồi xuống giường Tần Thái: " Đừng lo lắng, chỉ cần trở lại, về sau có thể nghĩ ra được cách mà."

Ngoài sự đoán, Tần Thái an ủi hắn ngược lại: " Lo lắng cũng vô dụng, sau này nói tiếp, ngủ trước đi."

Đàm Tiếu không biết phải nói cái gì nữa, Tần Thái mặc một bộ đồ ngủ rất trẻ con: " Đêm nay.... Tôi ngủ một mình được không?"

Đàm Tiếu nhíu mày: " Lam Trù, trong mắt tôi cô bây giờ không hề khác với trước đây. Cô không cần..."

Tần Thái đánh gãy lời hắn: " Tôi chỉ muốn yên tĩnh một mình thôi."

Đàm Tiếu nhìn thoáng qua Sa Ưng, Sa Ưng chỉ hỏi câu: " Chỉ là yên tĩnh một chút?"

Tần Thái không nói, chỉ gật gật đầu. Sa Ưng liền bảo Đàm Tiếu ra ngoài, bản thân thì vào phòng ngủ bên cạnh.

Tần Thái ngồi soi gương, bên trong là một gương mặt mỹ nhân xa lạ. Nói cô không khổ sở chắc chắn là nói dối.

Trước kia lúc còn ở Chu Dương trấn, có người chết là đại sự. Mặc kệ người nhà ai qua đời, đều được làm cực kỳ vẻ vang. Mà bây giờ cô đã chết, tang lễ đơn giản nhất cũng không làm được.

Cô ngồi ngốc một lúc, miên man suy nghĩ. Cửa phòng bị đẩy ra, Sa Ưng đi vào: " Cô ngồi một mình xong rồi chứ?"

"...." Tần Thái vơ lấy hộp trang điểm trên bàn ném tới.

" Bây giờ cô không thể ở một mình quá lâu, nên tôi chủ động tới đây làm nguồn sạc dương khí." Anh ta không hề biết xấu hổ, " May mắn là cô không tới chỗ Bạch Cập, muốn hắn làm đồ sạc thì phải mất phí đó."

Tần Thái bị anh ta đặt lên giường, anh ta bắt đầu cởi bỏ quần áo, còn thấp giọng nói: " Hà hà, nhỏ giọng thôi, đừng để Đàm Tiếu nghe thấy."

= =

Tần Thái ghé vào giường, Sa Ưng chắc chắn là không cho cô ngừng: " Xem xét hôm nay là ngày giỗ của cô, miễn phí phục vụ trong hai tiếng, thế nào?"

Tần Thái thật sự tung người đấm hắn một cú: " ANH...."

Sa Ưng cười nhạt một tiếng, duỗi tay vuốt v e thân thể tóc dài: " Cơ thể dậy thì không tệ, chà, mặt cũng xinh, làm da thật mền mượt." Tần Thái không đê ý đến anh ta, đột nhiên anh ta lại nói: " Thật ra, tôi cảm thấy đề nghị của tiên sinh Bạch cũng không tệ."

Cả người Tần Thái cứng đờ: " Anh nghe thấy?"

Sa Ưng cắn cắn lỗ tai cô: " Ừ, tôi dán tai lên cửa nghe."

= =

Cô ảm đạm không vùng vẫy, Tần Thái nói: " Người là sư phụ của tôi."

Sa Ưng không hiểu: " Nhưng đối với hắn, dị mắt chỉ là thêm một bước kì ngộ, mà đối với cô, lại là dùng để cứu mạng. So với hắn thì cô cần hơn nhiều."

Tần Thái lặp lại: " Người là sư phụ của tôi, Sa Ưng, cho dù nó đối với tôi có quan trọng như thế nào thì đối với tôi sư phụ càng quan trọng hơn."

Sa Ưng cũng bất đắc dĩ: " Tôi chỉ lo lắng, về sau ngươi không thể chịu đựng được đâu."

Tần Thái không nói nữa, cho dù chuyện gì xảy ra, cùng lắm là chết, không phải sao?

Cô nằm trong lồ ng ngực Sa Ưng, không muốn nói chuyện, không khí nhất thời có chút xấu hổ. Sa Ưng cứ một chút một chút khẽ xoa xoa đầu cô, Tần Thái bất tri bất giác ngủ mất.

Giấc mơ cực kỳ hỗn độn, có đôi khi là lúc còn ở nhà, mọi người vây quanh ăn cơm trên một cái bàn. Có đôi khi là lúc ở cửa hàng giấy đuốc của Bạch Hà. Có lúc lại là lúc nằm trong lòng Lữ Lương Bạc, nghe anh giảng những thư tịch khó hiểu.

Ngày hôm sau tỉnh lại có chút đau đầu, Sa Ưng nâng cằm cô lên: " Sao sắc mặt cô không tốt lắm."

Tần Thái hừ lạnh: " Hôm qua tôi mới chết!"

Sa Ưng cười một tiếng—— cô gái này, so với suy nghĩ của anh thì lại càng kiên cường hơn rồi.

Tần Thái đứng trước cửa sổ, đón ánh nắng mặt trời đầu tiên chiếu rọi. Hôm qua là ngày sáu tháng mười một, cô dùng bút ghi lên tường để nhớ ngày đó. Ngày hôm qua sang năm sau, chính là ngày giỗ của cô.

Cảm thấy được ánh mắt của Sa Ưng, cô quay đầu lại mỉm cười nhìn hắn: " Cảm ơn các anh."

Vào buổi sáng hôm ấy, Đàm Tiếu chỉ làm bữa sáng qua loa cho Sa Ưng. Thân thể Tần Thái đã chết, không cần phải ăn cơm. Người luôn luôn bắt bẻ như Sa Ưng lại không nói gì, chỉ tùy tay cầm lên hai ổ bánh mì rồi rời đi.

Tần Thái đuổi theo phía sau. Sa Ưng cảm thấy khó hiểu: " Cô..."

Tần Thái đã đuổi sang cơ thể bị đánh bầm dập lần trước: " Anh đã nói, tập luyện cho tôi mấy ngày."

Sa Ưng duỗi tay sờ sờ tóc cô, ôm cô theo sau.

Hôm nay, không hề ngoài ý muốn, Tần Thái lại bị Nhan Nguyệt đánh bầm dập.

Chỉ là trước một ngày, Sa Ưng đứng xem náo nhiệt, mà hôm nay, phảng phất náo nhiệt đang xem anh ta.

Lúc Tần Thái bị đánh đến bò, không đứng dậy nổi, anh ta tiến lên ý bảo nghỉ ngơi. Nhan Nguyệt Dung không dám tỏ ra bất mãn trước mặt anh. Cô là giáo viên dạy lý luận, Sa Ưng là quản giáo, anh ta là cấp trên.

Cho nên lúc này trên trán đầy mồ hôi, vẫn tươi cười hoàn mỹ: " Như thế nào, huấn luyện viên Sa đau lòng?"

Sa Ưng bế Tần Thái từ dưới đất lên, dùng nước khoáng lau qua mặt cho cô: " Tôi phải rời đi một lát, bây giờ giúp cô bổ sung dương khí. Huấn luyện kết thúc lúc 5 giờ rưỡi, tôi sẽ trờ về đón cô."

Tần Thái bị đánh đến chật vật không chịu nổi, cô dùng nước súc miệng: " Được."

Sa Ưng ôm cô về văn phòng của mình, nơi này anh rất ít khi tới. Đồ vật bên trong vẫn bài trí chỉnh tề. Anh đặt Tần Thái lên sô pha, thân thể này được địa khí tẩm bổ, không cần ăn cơm, nhưng vẫn có thể uống nước. Nước tinh khiết, không được pha thêm bất cứ thứ gì.

Sa Ưng rót một ly cho cô, trên sô pha vừa ôm lấy cô vừa xem một cuốn tư liệu thực chiến thật dày.

Nửa giờ sau, cảm thấy được rồi. Anh đặt sách qua một bên: " Buổi chiều tôi không ở đây, cô chỉ có bốn tiếng hoạt động, đừng quá sức. Hết ba tiếng liền trở về đây."

Tần Thái gật đầu, Sa Ưng hôn hôn trán cô: " Tôi phát hiện mình có chút thích cô"

Tần Thái chỉ chỉ vết bầm trên mặt: " Anh có gu yêu thích thật đặc biệt, Huấn luyện viên Sa."

Sa Ưng nhíu mày, nhìn cô bị đánh sưng, hơi buồn cười, rồi cũng cười ra tiếng.

Hai giờ sau tại bãi huấn luyện. Tần Thái bị Nhan Nguyệt Dung đánh không ra hình người, bởi vì cô lao vào cô ta mà không chuẩn bị gì, bị Nhan Nguyệt Dung đánh cho một quyền.

Nhan Nguyệt Dung là giáo viên lý luận, theo lý không có khả năng cả ngày bồi Tần Thái huấn luyện thực chiến. Nhưng cô ta đã muốn " chăm sóc" Tần Thái, hai người quần nhau nửa ngày.

Bốn tiếng sau, Tần Thái thấy dương khí trong người không đủ dùng. Cô xoay người hướng về văn phòng Sa Ưng mà chạy. Nhan Nguyệt Dung không biết chuyện gì đang xảy ra, đuổi theo tới văn phòng, mới phát hiện Tần Thái ngã trên mặt đất, cả người lạnh như băng.

Nhan Nguyệt Dung bắt mạch trên tay cô,hoàn toàn không thấy mạch đập.

Cô đã sợ mình đánh chết người, vô cùng khó hiểu—— thân là một giảng viên lâu năm, cho dù chỉ dạy lý thuyết, nhưng cô cũng biết những điểm nguy hiểm trên cơ thể con người. Sao có thể chết vô lý như thế này được?

Nhan Nguyệt Dung cũng là người sống, tuy rằng phụ nữ thuần âm, dương khí trên cơ thể không sung túc như người đàn ông. Tần Thái có thể nhúc nhích được một ít.

Nhan Nguyệt Dung lại bỏ đi—— dù sao đây cũng không hoàn toàn là trách nghiệm của cô ta, chờ Sa Ưng về rồi nói sau.

Cô ta đóng cửa đi ra ngoài, Tần Thái dùng hết sức bò đến điện thoại trước mặt, kết quả chỉ bò được một nửa, rồi không động đậy được. Thật đáng chết!!

Cô càng lúc càng lạnh, hồn phách như kết băng, mỗi một giây đều chịu đựng sự giày vò. Mà bây giờ bốn phía không có ai, nếu chết cũng chỉ chết một mình. Thật là, có chút thương tiếc cho cái chết của mình.

Đàm Tiếu với Sa Ưng đã giúp cô quá nhiều, đã không còn lý do gì mà ở bên cạnh người đang đắm chìm trong cảm xúc bi thương như mình, thật khổ sở.

Bạch Cập thì càng không cần nghĩ, hành động của hắn rất dứt khoát, sẽ bỏ đi ngay lập tức.

Thật ra ở thế gian này, không ai có nghĩa vụ phải giúp người khác. Sa Ưng với Đàm Tiếu coi như đã tận tình tận nghĩa với cô, cô còn có thể yêu cầu thêm điều gì?

Cô chỉ có thể trốn đi thôi.

Thân thể không nhiều nước mắt, cô cảm thấy hồn phách mình đang như bị dao cắt, dường như chỉ cần chạm nhẹ vào là sẽ tan thành bột. Mỗi một giây như đang chịu khổ hình.

Không biết qua bao lâu, di động của cô reo vang, nhưng muốn động cũng không động được. Cửa văn phòng mở ra, Tần Thái giãy giụa một cách gian nan rồi lăn đến sau bức màn che trong văn phòng. Người bên ngoài đi vào, tìm kiếm một lúc thì không phát hiện gì, lại đi ra ngoài.

Sa Ưng trở lại biệt thự Thiên Lư Loan, phát hiện Tần Thái chưa trở về. Anh chạy nhanh tới văn phòng, lúc đó đã qua 7 tiếng đồng hồ.

Anh ta tìm kiếm trong văn phòng, cuối cùng mới phát hiện Tần Thái bị bọc trong mành cửa sổ sát đất.

Anh nhanh chóng ôm Tần Thái lên: ".... Sao lại trốn vào đây chứ.."

Cả người Tần Thái lạnh như băng.

Sa Ưng ôm chặt cô vào ngực, không nhịn được phải nhíu nhíu mày: " Đáng chết, sao lại lạnh như thế này."

Tần Thái không nói nên lời, phát run lên.

Gương mặt cô trắng hơn ma, Sa Ưng ôm cô một lúc, rồi cởi cúc áo sơ mi ra, dán Tần Thái vào ngực. Thân thể Tần Thái như tuyết tan trong mùa đồng, tham lam hút lấy nhiệt lượng.

Môi Sa Ưng bắt đầu trắng bệch: " Như vầy không được bảo bối à, chúng ta đổi cách thích khác được không?"

Tần Thái không có quyền kháng nghị, anh ta nhẹ nhàng cởi bỏ hết quần áo trên người cô. Khắp nơi trên cơ thể đều chằng chịt vết thương, anh ta thở dài: " Cô nói không sai, thích một người như vậy thật đúng là bi3n thái."

Tần Thái muốn động cũng không được, anh hôn nhẹ lên má cô.

Tần Thái dần dần khôi phục tri giác, cảnh tượng trước mắt làm cô lập tức đỏ mặt. Áo của cô bị rớt xuống eo, đôi bầu n gực trắng kề sát vào Sa Ưng, một tay Sa Ưng đặt trên đầu, tay còn lại chu du trên lưng cô.

" Anh..." cô cảm thấy bất lực, Sa Ưng sớm đã không nhịn được: " Giúp tôi."

Cảm thấy tay đang bị kéo đến chỗ nhạy cảm, sắc mặt Tần Thái ửng đỏ: " Sa Ưng!"

Anh ta thở dài một hơi sảng khoái: " Cô có thể tự chọn vị trí giúp tôi."

" Hạ lưu." Tần Thái uốn lưỡi muốn mắng tiếp, Sa Ưng phát giác: " A? có thể nói chuyện rồi à."

Lập tức Tần Thái ngậm miệng, tay phải nhẹ nhàng ma sát giúp anh ta.

Cô  đang phải hồi phục cơ thể, hơn nữa kỹ thuật rất không tốt. Sa Ưng bị trêu chọc đến phát hỏa: " Làm ơn, Đàm Tiếu rốt cuộc đã dạy dỗ cô thế nào vậy, không ra gì cả!!"

Hành động Tần Thái dần dần tự nhiên hơn, bắt đầu dùng sức đẩy anh ta. Sa Ưng ôm eo Tần Thái, không cho cô bở dỡ giữa chừng. Bỗng nhiên có người đẩy cửa tiến vào.

Tần Thái vừa nhìn, tức khắc xấu hổ muốn chết. Người tới là Bạch Cập, hắn đánh giá Tần Thái một hồi, lại nhìn thoáng qua Sa Ưng, sắc mặt lạnh như băng: " Có hứng thú không tệ, Sa Ưng, về sau đừng để ta thấy ngươi lêu lổng cùng người khác trong văn phòng."

Mặt Sa Ưng dày như tường thành, anh ta im lặng. Bạch Cập lại liếc Tần Thái một cái, dường như hắn thấy không nên nhìn cảnh này nữa, xoay người đi ra ngoài.

Tần Thái tránh khỏi người Sa Ưng, đứng dậy mặc quần áo: " Sư thúc sẽ không làm gì anh đâu nhỉ?"

Sa Ưng ngã người vào sô pha: " Cùng lắm hành hạ chút thôi."

Hôm sau, trung tâm huấn luyện tập hợp các Thủ vọng giả, bắt đầu tập luyện đối kháng với phán quan cấp ba. Sa Ưng cứ đi mãi đến 12 giờ đêm mới lết về. Ngày thứ ba, trung tâm huấn luyện tổ chức đánh đối kháng với phán quan cấp hai, mãi cho đến canh hai Sa Ưng mới trở về. Ngày thứ tư, phán quan cấp hai, cấp ba và cả cấp một tham gia huấn luyện tại trung tâm, Sa Ưng không trở về.

Ba ngày sau nữa, rốt cuộc Su cũng trở lại, vừa bước vào cửa liền vùi mình vào sô pha rồi ngủ.

Đàm Tiếu vô cũng sảng khoái, c ắm vào lỗ mũi Sa Ưng hai cọng hành cũng không tỉnh.

=v=