deyun
Buổi tối, Tần Thái thay đổi về thân thể của mình, đang cùng Đàm Tiếu ngồi ăn cơm ở nhà ăn. Thình lình có người đi từ bên ngoài vào, Tần Thái vừa thấy màn hình quan sát liền vảnh tai chó lên —— Sa Ưng
Cô với Đàm Tiếu nhìn nhau cười, không đi mở cửa: " Chẳng lẽ anh ta còn muốn đánh tôi một trận nữa?"
Đàm Tiếu đang m*t xương đầu cá: " Có khả năng."
Tần Thái chu đáo phòng ngừa: " Vậy tôi trốn trước nha."
Đàm Tiếu nghĩ càng chu đáo hơn: " Tốt nhất đổi thân thể đi rồi trốn, đúng rồi, đừng đổi cái mà tôi thích."
= =
Nhưng Sa Ưng không đánh Tần Thái, thậm chí còn không hỏi Tần Thái đang ở đâu, anh ta chỉ ngồi xuống ăn bữa cơm rồi đi mất. Tần Thái trốn hai canh giờ, lúc Đàm Tiếu đi lên tìm còn mang theo biểu tình rất kì quái: " Anh ta phái một người về tuyến ba."
Tần Thái thật tức giận: " Không thể nào, tốt xấu gì tôi cũng là người đứng đầu tuyến ba, anh ta xếp người sao lại có thể không thông qua tôi mà chỉ nói cho anh?"
Đàm Tiếu trấn an cô: " Người này tuyệt đối có thể giúp chúng ta."
" Hả?" Tần Thái không giận nữa: " Thật sao?"
Đàm Tiếu trầm mặc nhìn Tần Thái hai phút, đột nhiên vỗ vỗ đầu cô: " Cô quả nhiên nghĩ chu đáo hơn tôi. Sa Ưng lại không hề ngốc, sao có thể không biết Nhan Nguyệt Dung muốn lợi dụng anh ta. Tuy rằng rất là giận dữ nhưng xem ra cũng biết cô có dụng ý gì. Một bước đi này coi như không tồi, có thể nối lại mối quan hệ này, về sau tuyến ba cần dùng người thì tiện hơn các tuyến khác."
Tần Thái cảm thấy cô vẫn nên là tiếp tục nghiên cứu hồn phách thôi.
Tại phòng thí nghiệm của tầng hầm, Tần Thái vẫn đang quan sát linh, giác, mệnh tam hồn khác nhau chỗ nào, thật kỳ quái, trời cao cho tam hồn công năng không giống nhau, chúng lại chẳng khác biệt gì nhau.
Bảy phách còn lại cũng giống nhau như đúc, Tần Thái từng bước từng bước nghiên cứu. Lần trước Tang Cốt Nê cùng Thích Ấn, Vô Địch Tử mang hồn phách về đều được lưu giữ ở đây.
Nhưng mấy hồn phách đó đã khá lâu, Tần Thái thấy đã có một phách của họ bị héo rút. Cô đem hồn phách đó ly ra, nó liền mất đi ký ức.
Đây là một dạng tổ hợp kỳ quái, trong bảy phách có ký ức, có tính cách, có việc làm yêu thích, còn có thiện ác của thân chủ. Nhưng chúng nó lại sống dựa vào nhau, giống như tam hồn thiên, địa, mệnh, tuy phân biệt nhưng cũng liên quan đến bảy phách còn lại.
Thật giống như một cái máy tính, nếu trong một hệ thống bị mất đi một linh kiện nhỏ thì không cách nào vận hành như bình thường được.
Mà tựa như Chúa sáng thế cố tình giấu đi những bí mật sâu trong đó nên mỗi một hồn phách nhỏ đều giống nhau như đúc.
Tần Thái bắt đầu hiểu cái gì gọi là quỷ ám —— một phách của một người bị lạc mất, một phách khác phát hiện nên nhập vào. Một đầu lại có hai ý thức tất nhiên sẽ có những hành động khác thường, muốn không điên cũng khó.
Như vậy, nếu đem hồn phách ngoại lai đó bắt ra, người này sẽ trở lại bình thường đúng không?
Thế này đúng là kỳ diệu, chẳng trách Thông Dương Tử lại trầm mê.
Trải qua nhiều lần thực nghiệm, rốt cuộc Tần Thái phát hiện —— dùng chú ly ly hồn với một hồn phách đầy đủ, ly ra trước là linh hồn, sau là giác hồn, tiếp theo là bảy phách, mệnh hồn cũng chính là thi hồn, thường sẽ lưu đến cuối cùng. Bởi vì mất đi mệnh hồn, tức là chết ( mệnh hồn định tuổi thọ).
Mệnh hồn có thể hấp thu dương khí của cơ thể con người, sau đó năng lượng của nó sẽ dần dần bị tiêu trừ. Chúng nó như là đồng hồ đếm ngược tuổi thọ của con người, một chút một chút đến gần với số tuổi chết.
Cho nên có một số loài động vật có thể phát hiện người sắp chết, bởi vì nó có thể cảm nhận được mạnh yếu của mệnh hồn.
Tần Thái vẫn luôn suy nghĩ làm thế nào để phân biệt mười mảnh nhỏ giống nhau như đúc này, đang nghĩ nghĩ thì ngủ mất. Xuất hiện trước mắt là một màu đen, sau một lát Tần Thái lại phát hiện chính mình đang rời trấn Chu Dương, đi ra đường cái cách nhà không xa.
Có hai người đang xách một người phụ nữ đi tới, tóc người đó che khuất mặt, Tần Thái bước lên nhìn thì thấy đó là mẹ của cô, Chu Bích Hoa.
Cô phản xạ có điều kiện ngăn đám người kia: " Các ngươi là ai, mau thả bà ấy ra!!"
Hai người đàn ông kia ăn mặc rất cổ quái, đều mặc đồng phục của cảnh sát, một tay cầm gậy gộc một tay cầm xích sắt. thấy Tần Thái chặn đường thì trưng ra vẻ mặt ngạo khí: " Con gái nhà ai mà ngăn chúng ta làm việc? mau tránh ra!"
Đương nhiên Tần Thái không tránh: " Bà ấy phạm phải chuyện gì mà các người lại bắt bà đi? Không không, dù bà có làm gì, thì các người cũng không thể mang bà ấy đi!"
Cô sốt ruột đến hung dữ,tay phải rút lưỡi hái ra, tay khác kéo Chu Bích Hoa đang bị nắm bởi hai người kia kéo ra: " Về nhà đi."
Hồn phách của mẹ Tần có chút ngốc, tựa như cái gì cũng không biết. Tần Thái vẫn đang phòng thủ với hai người kia, họ chỉ nhìn nhau: " Người này thật không nói lý, tốt thôi, ba năm sau chúng ta lại đến."
Tần Thái nhìn xem mẹ Tần ở phía sau: " Mẹ, mau về nhà!!"
Mẹ Tần ngơ ngác đi vào trong nhà, độ nhiên Tần Thái tỉnh dậy. Lúc tỉnh tim trong ngực cứ nhảy thình thịch, mẹ Tần sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Cô cần phải về nhà một chuyến mới được.
Việc này không thể để cho Đàm Tiếu biết, tuy mình với anh ta bây giờ rất thân mật nhưng nói đến việc người nhà như thế này thì không nên trộn lẫn. Sa Ưng càng không được, Tần Thái có hơi khó xử.
Cô muốn đi trấn Chu Dương, khẳng định không thể dùng thân thể của chính mình nếu không sẽ bị người khác nhận ra —— cho dù không bị nhận ra thì cha cô cũng sẽ nghĩ đến món tiền thưởng của Trật Tự.
Nên dùng thân thể của Thông Dương Tử, nhưng còn cần phải mang theo một cái " đồ sạc"
Làm sao bây giờ?
Thời điểm quan trọng thế này mà không tìm ra được một " đồ sạc" có thể sử dụng.
Tần Thái chỉ có thể đi hỏi Tả Lực Khôi: " À, chuyện là, Tả đội trưởng, là chuyện thế này, tôi... có một đứa em họ, muốn đi trấn Chu Dương một chút, nhưng mà chỉ có một mình em ấy, tôi không yên tâm. Cho nên anh có thể chở nó đi một chuyến được không?"
Tả Lực Khôi rất sảng khoái: "Bây giờ sao? Đang ở đâu, tôi đến đón."
Tần Thái báo địa chỉ, còn có chuyện muốn nói nhưng không biết phải nói gì. Cuối cùng đành im lặng.
Tần Thái thay sang thân thể của một cô gái nhỏ, mặc bộ đồng phục màu trắng, đi giày trắng thể thao. Cô bé này có mái tóc ngắn, không phải là diện mạo xinh đẹp mà Đàm Tiếu thích, nhưng có vẻ thanh xuân tươi mát, kiểu con gái càng ngắm càng thích.
Mỹ nhân khắp thiên hạ mỗi người một vẻ. Tần Thái cảm thấy Thông Dương Tử rất có mắt nhìn người.
Cô ở Thiên Lư Loan chờ Tả Lực Khôi, không bao lâu anh ta đã tới. Tần Thái chạy nhanh đến chào hỏi: " Là đội trưởng Tả phải không ạ? Em à em gái chị Tần Thái."
Tả Lực Khôi bảo cô ngồi vào ghế phụ lái: " Gọi là anh Khôi cũng được, anh với chị của em có giao tình không tệ."
Cô bé gật gật đầu, trong lòng lại bĩu môi, ai cùng anh giao tình không tệ, tôi bảo anh trả tiền anh còn chạy nhanh hơn thỏ đấy. Hừ.
Đường đến trấn Chu Dương khá xa. Khó tránh việc Tả Lực Khôi nhiều chuyện hỏi Tần Thái đang học đại học hay vẫn còn cao trung, đến trấn Chu Dương làm gì. Tần Thái chỉ tùy tiện nói cái tên trường, nói là trở về thăm người thân.
Tả Lực Khôi cũng không nghi ngờ, một đường không có việc gì.
Rốt cuộc đến buổi chiều là tới trấn Chu Dương. Vốn dĩ Tần Thái muốn Tả Lực Khôi chờ ở cửa trấn, nhưng anh ta không đồng ý, một hai đòi phải đưa tới cửa. Tần Thái đã sớm nghĩ đến lý do: " Anh Khôi à.... Người trong trấn có chút..... cái kia, em sợ bọn họ nhìn thấy chúng ta rồi lại nghĩ bậy bạ."
Lúc này Tả Lực Khôi mới thấy việc nghiêm trọng: " Nhà em cách nơi này có xa lắm không?"
Tần Thái lắc đầu: " Không xa, chỉ tám dặm thôi mà."
Tả Lực Khôi vẫn nghĩ chu đáo, anh ta đi xa xa phía sau Tần Thái, tỏ vẻ không quen biết. trong lòng Tần Thái có chút cảm kích, không từ chối ý tốt nữa.
Đi khoảng bốn mươi phút, nhà đã hiện ra trước mắt làm trong lòng Tần Thái trở nên kích động.
Rời đi đã hơn hai năm, cây cối ở đây lại chẳng có gì khác lạ.
Tần Thái vừa mới đi đến đoạn đường trước cửa nhà, chưa đi vào sân thì nghe thấy tiếng cười to của Tần Lão Nhị. Giữa sân có hai người đàn ông đang đánh bài, cô liếc mắt nhìn vào, kìm nén không được đi vào trong.
" Mẹ... phiền dì, có thể cho con một ly nước uống không ạ?"
Thấy Chu Bích Hoa, thiếu chút nữa là cô đã gọi mẹ, may mắn nhanh miệng đổi. Trong nhà đang có hàng xóm nói chuyện rôm rả, thấy cô thì không khỏi lia mắt đánh giá từ trên xuống. Rồi xác định là không quen biết, lúc ấy mới dừng.
Mẹ Tần là người hiếu khách, không keo kiệt gì chén nước. Bà lập tức đi xuống bếp rót một ly nước sôi, còn pha thêm ít mật ong, làm lạnh luôn cho Tần Thái. Lại bảo Tần Thái ngồi lên cái ghế nhỏ.
Tần Thái đánh giá bốn phía một chút, nghe thấy tiếng mẹ Tần tiếp tục đề tài vừa rồi: " Thật dọa người, tự nhiên tôi thở không được, tưởng rằng sắp chết tới nơi rồi ấy chứ."
Mấy hàng xóm đều an ủi bà, lại nói người tốt có thiện báo.
Tần Thái không dấu vết hỏi thăm. Mới biết tối qua mẹ Tần đột nhiên phát bệnh, hàng xóm ai cũng nói hung hiểm, trong lòng cô cũng căng thẳng theo —— xem ra giấc mơ tối qua là thật.
Nhưng bọn họ có nói ba năm sau lại đến là có ý gì?
Cô không thể ở lâu, hơn nữa thân thể này không thể uống nước hay ăn cái gì. Cô ngồi một lát liền đứng dậy: " Dì ơi, cám ơn nước của dì, dì..." mũi của cô chua xót, thiếu chút nữa không nói ra lời: " Nhất định sẽ không có chuyện gì."
Mẹ Tần vui vẻ ra mặt: " Sao không ngồi thêm một lát? Đừng khách khí với dì, con với đứa nhỏ thứ tư của dì trông rất giống...."
Nhắc đến chuyện này, đôi mắt của bà chuyển đỏ: " Thôi, không nhắc đến nữa. Con đi đâu một mình vậy?"
Đột nhiên Tần Thái nhớ tới cái gì, từ trong balo lấy ra một cái bùa hộ mệnh đưa cho bà: " Dì ơi, dì mang nó trên người sẽ giúp dì bình an."
Không thể ở lại lâu hơn.
Cô đi ra cửa phòng, nhìn qua Tần Lão Nhị cùng đám người đang đánh bài trong sân, bọn họ không liếc mắt nhìn cô một cái. Cô cũng chẳng muốn chào hỏi lập tức đi ra ngoài.
Vốn dĩ cô nghĩ mình đã hết sức tiết kiệm thời gian, nhanh chóng quay trở về. Nhưng khí lực vẫn không đủ, chưa đi kịp đến trấn trên đã chịu không nổi. Lúc này mới 5 giờ chiều, vẫn còn mặt trời nhưng dương khí không đủ cung cấp cho cô, không có nguồn cung cấp dương khí thì càng lúc sẽ càng tiêu hao, thân thể sẽ nhanh chóng lạnh đi.
Tựa như trong cơ thể có sắt nhưng ta lại không thể trực tiếp ăn sắt để bổ sung.
Thân thể càng lúc càng lạnh, cô càng phải cố gắng đi. Đến cuối cùng như là chạy trối chết. Tả Lực Khôi vốn dĩ đi theo phía sau cô, lúc này phát hiện cô không bình thường. anh ta chạy nhanh hơn Tần Thái nên chốc lát đã đuổi kịp: " Làm sao vậy?"
Lúc này Tần Thái đến nói chuyện cũng khó: " Lạnh, rất lạnh..."