Deyun
Tần Thái biết bản thân không thông minh, nếu là lúc trước nghe Bạch Cập nói những lời đó, khẳng định cô sẽ không dám mở miệng. Nhưng mà bây giờ cô lại muốn xin một chút: " phải bao nhiêu tiền thì người mới chịu cứu nó?"
Bạch Cập hơi giật mình: "biến!"
Tần Thái không biến: " hai mươi vạn? ba mươi vạn? hay bốn mươi vạn?"
Bạch Cập không giận mà còn cười: "ngươi thì có thể cho được bao nhiêu?"
Tần Thái cắn răng: " thì người cứ báo cái giá đi"
Bạch Cập ngồi xuống sô pha, trầm tư một lát, trưng ra cái dáng vẻ mặc cả: " muốn cứu nó thì cũng không phải không có cách, nhưng cần một vật có linh khí cường đại, cho tới trưa hôm nay thì nó sẽ bị thần hồn câu diệt, chỉ e là không kịp"
Đầu óc Tần Thái nóng lên: " một trăm vạn!! chỉ cần cứu nó, con trả người một trăm vạn!"
Bạch Cập đối diện với cô: " không hối hận"
Tần Thái cau mày: "không hối hận!"
Bạch Cập nhanh chóng xách theo một cái cặp da màu đen: " ngươi đi tìm Tuyến Trường của các ngươi, bọn hắn sau khi hành hình phản đồ thường lưu lại mấy đồ vật linh khí nặng để chuyện chế pháp bảo này nọ. Hỏi hắn mua!"
Tần Thái ngẩn ra, đi theo Bạch Cập ra cửa, Bạch Cập đã nhấn nút trong thang máy: " mua xong thì nhanh chóng đến lò gạch, nơi đó âm khí nặng, cây dâu tinh hẳn chưa phân hủy, hồn phách có thể được bảo hộ bởi âm khí, ta có thể nắn cái pháp thân khác cho nó."
Tần Thái lúc này mới hiểu, tại sao cái gương kia đêm hôm khuya khoắt lại vào phòng cô định trộm tấm da người. Đang suy nghĩ thì Bạch Cập quát một tiếng: " còn thất thần? mau đi đi!!"
Tần Thái cầm theo cái gương đã mất sạch linh lực kia, chạy nhanh vào thang máy.
Lúc ra khỏi tiểu khu, Đàm Tiếu đang chờ đến sốt ruột: " thế nào?"
Tần Thái lên xem Bạch Cập đã lái đi chiếc suv của hắn. Tần Thái vội vàng phân phó: " mau quay về Thiên Lư Loan, tôi muốn trở về lấy tấm da của chị Hồng!"
Sắc mặt Đàm Tiếu nghiêm túc: " để làm gì?"
Tần Thái không kịp nhiều lời, chỉ vội vàng thúc giục anh ta lái xe. Tốc độ xe rất nhanh, cũng may Bạch Cập ở không quá xa lò gạch, mong là tới kịp.
Tới Thiên Lư Loan, Tần Thái tìm tấm da kia, nó vẫn đang hô hấp như trước, giống như chỉ đang ngủ.
Đàm Tiếu không nhịn được nhắc nhở cô: " cuộn da này rất quý, nếu bán cho người trong Huyền môn thì không thấp hơn 60 mươi vạn đâu!"
Mẹ nó!! Tần Thái ôm cái tấm da người kia —— cô không hề biết thì ra mình có nhiều tiền như vây nha!
Nhưng 60 mươi vạn dù quý, thì cũng không quý bằng cái mạng của mình! Tiền thì có thể kiếm, còn mạng ném đi là không kiếm lại được.
Lập trường Tần Thái kiên định: " đi thôi"
Bạch Cập sớm đã tới lò gạch. Lúc này trời cũng đã sáng rồi, hắn ở trong phòng trị an của lò gạch, xung quanh bày nến thơm, trên mặt đất còn rải tiền giấy.
Dù là ban ngày, Tần Thái đi vào chỗ ánh mặt trời chiếu không tới thì vẫn thấy lạnh. Cây dâu tinh kia đã bị đốt thành than đen, lúc này không còn nguy hiểm.
Xem ra cái gương nói không sai, nơi này thật sự từng có thứ cực hung tồn tại. Cây dâu tinh không còn trấn áp được nữa, cho dù ban ngày cũng làm lạnh cả sống lưng.
Cô lấy tấm da kia ra, Bạch Cập sáng mắt: " Tuyến Trường các ngươi thật sự bỏ nó được à"
Tần Thái nghĩ thầm là tôi bỏ ra đó được không, mời người còn mất một trăm vạn!!
Tuy Bạch Cập không nhiệt tâm với chuyện gì, nhưng một khi đã dùng tiền mua bán, hắn vẫn khá là đáng tin. Lấy tấm da kia ra một cách cẩn thận, rồi lại lấy ra một cái lọ đen nhánh, đổ nửa đ ĩa dầu cải, vẽ cái bùa không biết là gì lên mặt da.
" bẻ một nhánh cây non lại đây, tốt nhất cũng là cây dâu". Bạch Cập phân phó.
Tần Thái bảo Đàm Tiếu bảo vệ bên cạnh, cô tự chạy đi bẻ cây, một lát sau ôm một bó cây dâu trở về.
Đàm Tiếu lúc nãy nhận ra ý đồ của Tần Thái, hắn không hiểu: " cô dùng cuộn da này để cứu nó?!"
Tần Thái không dám nói—— không chỉ có cuộn da, còn có phí mời sư thúc...TAT
Đàm Tiếu quở trách: " Lam Trù, rốt cuộc cô muốn làm gì? Muốn làm gì thế hả?"
Tần Thái không nói lời nào, Bạch Cập lãnh đạm: " muốn cãi nhau thì đi ra ngoài mà cãi."
Bạch Cập mở miệng, Đàm Tiếu cũng không dám nói cái gì nữa, chỉ là sắc mặt không tốt. Tần Thái bất chấp nhiều thứ như vậy, đi một bước rồi lại tính một bước vậy.
Bạch Cập bảo Đàm Tiếu đi hốt ít bùn bị hắn đốt cháy đen nằm dưới cây dâu tinh, rồi quét qua một lớp dầu cải. Hắn vẽ bùa phù du, đốt cháy, lá bùa liền biến thành một cây kim thêu màu đỏ rực. Hắn dùng châm đâm chính cánh tay mình, trích ra ít máu, nhỏ lên tấm da người. cây dâu làm xương cốt, bùn đen làm thịt, tất cả trộn lại rồi nặn thành tượng đất, sau đó phủ da người lên rồi dùng kim khâu lại, làm cái này tốn khá nhiều thời gian.
Mãi cho đến giữa trưa, vẫn là Đàm Tiếu nghĩ chu đáo, đi ra ngoài bưng một nồi thịt dê vào.
Hai người vây quanh nồi lẩu ăn cơm, Bạch Cập cúi đầu khâu bộ da rất tinh tế —— dù hắn đòi giá quá cao, nhưng hắn làm việc rất xứng đáng.
Đến khoảng một rưỡi chiều, rốt cuộc bộ da cũng hoàn hảo, sau đó là một đợt vẽ bùa thi pháp, cuối cùng lấy bình đen đựng hồn phách cây dâu tinh thả ra ngoài.
Làm xong những việc này, tuy Bạch Cập khá mệt mỏi, hắn đến chỗ vòi nước của lò gạch rửa sạch tay, Đàm Tiếu kêu hắn đến ăn cơm cũng mặc kệ: " trong vòng 3 ngày, mang đủ một trăm vạn đến chỗ ta."
Dứt lời, hắn xoay người đi luôn.
Đàm Tiếu quay qua nhìn Tần Thái: " một trăm vạn gì?"
" Á......" Tần Thái cố đánh trống lảng, " Đàm Tiếu, anh nhìn xem thịt dê này đi, nhìn rất ngon nha, mau mau ăn một miếng đi!"
Đàm Tiếu không mắc lừa: " một trăm vạn là chuyện gì?!"
Tần Thái sờ sờ hình nhân của cây dâu tinh, cười hì hì: " À... chính là... phí cho hắn cứu cây dâu tinh này..."
Đàm Tiếu rốt cuộc cũng nổi giận: " cô thật điên rồi, vì cứu cái cây không liên quan gì, không những mất tấm da,còn mất một trăm vạn?! dù có cứu sống, còn chưa biết nó là bạn hay thù đâu! Đây chỉ là một cây dâu chết, nó đáng giá một trăm vạn sao?"
Thần sắc Tần Thái dần dần nghiêm túc: " một cây dâu không đáng giá một trăm vạn, chẳng sợ tu thành tinh, tu thành tiên cũng không đáng giá. Nhưng mà Đàm Tiếu, tôi thấy nó vì mọi người mà trấn thủ nơi âm khí này, ngăn cản âm hồn hại người, cho dù hàng ngàn hàng tỉ, nó đáng giá."
Đàm Tiếu giận quá thành cười: " tốt thôi, vậy một trăm vạn đó cô trả đi!!"
Anh ta xoay người đi, Tần Thái lại không thể đi được —— cái cây dâu tinh này còn chưa tỉnh mà.
Hơn nữa trong lòng cô đang rất mâu thuẫn, lỡ như cây dâu này đến mách với sư phụ Cát của nó, thì trứng sẽ rất đau nha.
ở trong phòng đến qua hơn nửa giờ Tý, Tần Thái đói bụng—— may là giữa trưa Đàm Tiếu mua đồ cho ăn, không thì đến giờ cô sẽ đói bụng chết. Hình nhân của cây dâu còn nằm trên mặt đất đột nhiên mở to mắt; đầu tiên mắt láo liên nhìn xung quanh một chút, sau đó nó nhảy bật lên: " là ngươi?!"
Tần Thái ngồi ở trên cái nệm đôi, nhàm chán đến độ muốn mọc nấm: " còn tốt, không hóa ngốc."
Tang Cốt Nê ( gọi tên vầy cho dễ ^^) nhìn nhìn trái phải, đột nhiên a lên một tiếng sợ hãi, dọa Tần Thái nhảy dựng lên.
" ta có thể đi! ta có thể đi ha ha ha ha!" giữa đống lá rụng nó bước xiên vẹo, trong chốc lát bức chân vững vàng hơn, vừa đi vừa cười. Khiến cho mấy âm hồn đều muốn khóc—— sinh ra cái loại quái vật đáng sợ gì đây?!
Tất nhiên Tần Thái có việc muốn thương lượng cùng nó: " chúng ta xí xóa ân oán đi? Dù sao việc này cũng có trách nhiệm của ngươi, nếu ngươi nói rõ ràng trước thì đã tốt rồi!"
Tang Cốt Nê trừng mắt: " lão tử đâu phải không muốn nói rõ ràng. Cmn, các ngươi không nói gì cứ đào đào! Ta muốn đánh gãy chân ngươi trước đã, thì ngươi mới bình tĩnh nói chuyện phải trái với ta nha?"
Tần Thái biết tính tình của yêu cây này hơi nóng, cũng không để ý: " tốt xấu gì ngươi cũng là truyền nhân của tiên sư Cát Huyền, ta bảo này.... Ngươi có thể bớt nói một chút không?"
Lúc này Tang Cốt Nê đang tập thể dục theo đài: " hừ, ngươi biến lão tử thành hình thù kỳ quái như thế này, lão tử không đáng bẹp ngươi đã là tốt bụng rồi đấy! còn dám chê lão tử nhiều chuyện! đúng rồi, gương của lão tử đâu?!"
Tần Thái lấy Côn Luân kính từ trong ngực áo ra đưa tới: " đây."
Tang Cốt Nê cầm lấy, sau đó nó thấy có chút kỳ quái: " này, bình thường nó nói rất nhiều mà, sao bây giờ không phản ứng gì hết vậy?"
Tần Thái hàm hồ đáp: "có lẽ... là ngủ đó!"
=_=+
Nhìn thấy không còn sớm, Tang Cốt Nê cũng đã tỉnh, hơn nữa nó cũng không có ý muốn đi cáo trạng với Cát Huyền, Tần Thái muốn trở về nhà..
Nhưng mà không có xe, cô có chút khó xử. Cũng may là không bao lâu, Đàm Luận Hải lái xe tới: " hừ, anh tôi bảo tôi đến đón cô!"
Tuy rằng anh ta vẫn có chút bất mãn với Tần Thái —— lần trước vì Tần Thái mà Sa Ưng đánh cho anh ta mấy quả đấm, anh ta còn chưa quên đâu.
Chỉ là gần đây thấy anh trai hay đi với cô ta, cũng không dám thờ ơ với Tần Thái. Anh không sợ thần không sợ quỷ không sợ chó, nhưng mà sợ anh trai.
Trong lòng Tần Thái khẽ buông lỏng: " anh của cậu sao lại không tới?"
Đạm Luận Hải bĩu môi: " thôi đi, cô tưởng cô là Thông gia à, còn bắt anh tôi phải tự mình tới đón."
Tần Thái ngồi lên xe: " cũng đúng."
Trở lại biệt thự Thiên Lư Loan, Tần Thái đi trước tắm rửa, khẳng định Đàm Tiếu còn đang giận, không để ý tới cô đâu.
Tần Thái đẩy cửa phòng của Đàm Tiếu nhìn vào, anh ta đã thay đồ, lúc này bắt đầu ngủ. Nghe thấy tiếng Tần Thái mở cửa, thì mắt cũng lười mở.
Nhưng thật ra Tần Thái có ý muốn lấy lòng hắn, " haha, anh có muốn ăn khuya hay không? Tôi cho người đi làm."
Đàm Tiếu không để ý tới cô.
" Đàm Tiếu, tôi biết sai rồi, nhưng hiện tại ván đã đóng thuyền, anh hãy tha thứ cho tôi đi mà."
Vẫn không phản ứng.
" chỉ là một trăm vạn thôi mà, cùng lắm tôi tiếp nhiều khách hàng hơn, kiếm tiền trở về mà!"
Vẫn không có động tĩnh.
Tần Thái bất lực, cô vốn không phải người làm nũng được.
Lúc xuống lầu thấy Đàm Luận Hải còn ở, Tần Thái muốn xin hắn một ít kinh nghiệm: " anh của cậu lúc giận dỗi, làm nũng cũng không được!"
Đàm Luận Hải đang gặm dưa hấu, nghe vậy trợn trắng mắt: " một nữ nhân mà không biết làm nũng với nam nhân, đi chết được rồi đó!"
Tần Thái đá hắn một cái, Đàm Luận Hải lại tránh đi: " sao gần đây không gặp được Thông gia nhỉ? Ông ấy lại bận nghiên cứu hồn phách nữa à?"
Tần Thái hàm hồ ừ một tiếng, Đàm Luận Hải đem vỏ dưa ném vào thùng rác: " tôi đi trước đây."
Đợi anh ta đi ra khỏi cửa, Tần Thái mới nghĩ đến cách làm nũng với Đàm Tiếu. Aizz, đồng tiền có thể dìm chết anh hùng, huống chi bây giờ lại là một trăm vạn, mà cô đến cẩu hùng còn không được tính.
= =
Tần Thái đi xuống lầu một, không quá lâu liền nhập vào thân thể cô gái lần trước rồi đi lên lầu. Sắc mặt của cô đỏ bừng, aizzz, dù sao thì gương mặt của cô đang nằm trong phòng rồi, cũng không sao hết? đúng không?
Cô thay một bộ đồ đẹp hơn cho thân thể này, là một bộ váy liền in hoa nho nhỏ phong cách Bohemian. Mái tóc đen nhánh rũ xuống ôm lấy vòng eo thon thả. Thân thể này là giá áo trời sinh, mặc gì cũng đẹp.
Tần Thái đi vào phòng của Đàm Tiếu, mở đèn lên.
Ánh sáng mạnh làm chói mắt, Đàm Tiếu có chút phẫn nộ: " làm gì? Tối rồi còn không cho người khác ngủ..."
Anh ta phát hiện Tần Thái ăn diện, câu kế tiếp không nói ra lời được. Tần Thái không quên ý đồ lúc đến của mình: " Đàm Tiếu, ngày mai anh trả tiền giúp tôi đi? Sư thúc của tôi hung lắm, dám thiếu tiền thì khẳng định không để tôi yên!"
Đàm Tiếu không nói chuyện, Tần Thái phát hiện một khi cô dùng thân thể này, Đàm Tiếu sẽ trở nên dịu ngoan hơn nhiều.
" nè đại trợ lý....." cô hạ thấp âm thanh, tốt, thay thân thể một cái là khác, âm thanh thấp một chút liền thành làm nũng!!
Nếu chính cô dùng cái ngữ điệu này, lúc này Đàm Tiếu không lấy giày ném cô mới là lạ.
Đàm Tiếu vươn tay về phía cô: " lại đây."
Tần Thái có chút do dự —— cô cũng không ngốc, nếu cô đi qua thì khẳng định Đàm Tiếu sẽ lại muốn làm chuyện vô liêm sỉ giống như lần trước. Giọng Đàm Tiếu hơi nghẹn: " tới đây."
Tần Thái nghĩ cùng lắm thì —— sáng ngày mai lúc đang ở văn phòng thì lại dùng thân thể này dụ dỗ anh ta, khi đó trước mặt nhiều người, anh ta muốn làm gì cũng khó!!
Được, cứ như vậy!
Khi đã suy nghĩ xong, cô rút chân chạy về hướng phòng mình. Đương nhiên Đàm Tiếu bật dậy đuổi theo, thân thể này chạy không nhanh—— vì muốn có hiệu quả, Tần Thái còn mang giày cao gót.
Kết quả là chưa chạy kịp đến phòng, từ phía sau Đàm Tiếu đã chụp được cô rồi trực tiếp áp cô xuống cầu thang.
Tác giả có lời muốn nói: các ái phi, trẫm lại đến sủng hạnh các nàng đây!! Mau khen trẫm bảy lần một đêm!!!