Vương Quốc Màu Xám

Chương 61




Editor: Crow Very Fun

Lúc Tần Thái tỉnh lại đã hơn năm giờ chiều, mặt dán vào một nơi vô cùng ấm áp, cô dùng sức cọ cọ, lúc này mới cảm thấy không đúng. Ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện mình cuộn tròn như con mèo nhỏ trong lồ ng ngực ai đó!

Cô ngoái dậy, ngẩng đầu liền nhìn thấy mặt Đàm Tiếu.

Cảnh tượng lúc đó, Tần Thái cũng hết nói nổi.

Cả người cô mặc cái quần soóc đến đầu gối, ngực trần, mà Đàm Tiếu thì đang mặc đồ ngủ, nút buộc bị bung ra, hai người lại nằm ôm nhau.

Cô bật dậy, mặt tức đến đỏ bừng, đạp chân: "Đàm Tiếu!"

Đàm Tiếu phản ứng rất nhanh nhẹn, một cái vươn mình liền lăn đến bên kia giường: "Tôi biết thể nào cũng có cái kết quả này mà!"

Tần Thái cúi đầu xuống nhìn thấy ngực mình, vội vàng dùng chăn mỏng che khuất, Đàm Tiếu nhún vai: "Xin nhờ, có cái gì đâu, che cái gì mà che?!"

Tần Thái lúc này mới nhớ ra, đúng rồi, mình còn đang dùng thân thể của một người khác! Cô nhớ tới chuyện ở cửa thang máy, cô chạy xuống tầng hầm. Đàm Tiếu gọi cô: "Thân thể của cô ở tầng hai, trong phòng Thông Gia."

Tần Thái chạy một mạch đến phòng Thông Gia, quả nhiên nhìn thấy một "chính mình" khác yên tĩnh ngủ ở trên giường, trên người còn che kín chăn mỏng.

Cái cảm giác này rất kỳ quái, Tần Thái nhìn một chút chính mình hiện tại dùng thân thể này. Cô mặc một cái quần soóc, ngực, eo đều là của một chàng trai trẻ. Cô kéo khóa qu@n soóc ra nhìn xuống, nhất thời gương mặt đỏ chót —— Ách, chỗ đấy cũng là của con trai!

Cô ngồi xuống giường, nhìn thân thể của chính mình một chút, lúc này mới nhập định. ngồi một chút, cô thấy có chỗ không đúng —— Xuất Khiếu bằng thân thể của người khác thì khó hơn thân thể của bản thân.

Luyện công nửa giờ, cuối cùng cô cũng Xuất Khiếu, trở lại cơ thể của mình.

Thân thể của chàng trai trẻ kia cứ như vậy ngơ ngác mà ngồi ở trên giường, như kiểu vốn dĩ đã như thế. Tần Thái cảm thấy chuyện này thực sự quá thần kỳ, nhưng mà còn chưa kịp cảm thán, đau đớn trên thân thể liền truyền đến.

Mẹ ơi!!

Cô ở trên giường lăn qua lăn lại, mãi một lúc sau mới thích ứng.

Đêm qua thân thể của mình đi thủ cái chậu rửa mặt kia, một đêm không ngủ. Lúc này cũng không cảm thấy mệt mỏi nhờ vào việc nghỉ ngơi trong khoảng thời gian hôn mê lúc cô rời khỏi thân thể.

Cô vẫn thấy uể oải không thể tả, chỉ đành trước hết vẽ một tấm giảm đau phù dán lên, sau đó đi ngủ.

Lúc này cô ngủ đặc biệt sâu, Đàm Tiếu sang đây nhìn Tần Thái ba lần, cuối cùng giúp cô đem thân thể của thiếu niên kia chuyển về tầng hầm —— thân thể nhờ âm khí tẩm bổ không thể rời đi trong thời gian dài, nếu không sẽ bị dương khí ăn mòn.

Lúc Tần Thái ngủ, liền mơ thấy mình đứng trong phòng thí nghiệm của Thông Dương Tử. Tinh hỏa hồn đàn lần trước được đặt trên bàn làm việc. Cô tập trung ý niệm đến nhìn, thình lình phát hiện bên trong giam giữ Thông Dương Tử!

Như vậy chiếc lọ tổng cộng có sáu cái, ba cái còn lại còn chứa con lươn tinh.

Quả nhiên là nơi này xảy ra vấn đề!

Việc này là sao? Lẽ nào Thông Dương Tử thật ra chưa có chết?

Đúng rồi đúng rồi, ông ta vốn là chuyên gia nghiên cứu hồn phách, làm sao có thể bị gi3t chết dễ dàng như vậy. Một cái thân thể hỏng ông ta hoàn toàn có thể đổi một cái. Lẽ nào trong lúc dùng lươn tinh làm thí nghiệm, sảy ra sự cố, nên bị giam vào tỏa hồn đàn?!

Tần Thái nhìn thấy hồn phách của Thông Dương Tử bên trong bảy cái tỏa hồn đàn. Xem ra ông ta đúng là bị vây ở trong bình rồi.

Tần Thái tỉnh lại, đầu tiên là nghĩ thả Thông Dương Tử ra.

Lúc đi thang máy đến tầng một, cô lại đột nhiên choáng váng —— thả ông ta ra?!

Lúc đấy những lời mình nói trong phòng thí nghiệm, ông ta có nghe thấy hay không?! Nếu như ông ta nghe thấy, hoặc cho dù ông ta không nghe thấy, thì liệu ông ta có tin là con lươn kia chỉ xuất hiện nhất thời rồi biết mất không?!

Nếu như ông ta không tin, thì ông ta sẽ xử lý mình thế nào?!

Thang máy keng một thanh âm vang lên, đã đến tầng một.

Tần Thái đi tới phòng thí nghiệm, nhưng thay đổi quyết định —— đương nhiên không thể thả Thông Dương Tử ra. Hơn nữa không thể để cho bất luận người nào phát hiện ông ta còn sống.

Tần Thái cầm mấy cái bình nhỏ, hai tay khẽ run —— trước tiên đem giấu mấy cái bình này đi, chờ một chút xem tình huống.

Cô rất nhanh tìm thấy một cái hộp sắt hình vuông, sắt có thể cách Âm Dương, cô bỏ tỏa hồn đàn chứa Thông Dương Tử hồn phách vào. Nghĩ lại, lại sợ Thông Dương Tử ở nơi này âm khí quá nặng sẽ tu luyện thành cái thứ gì khác, cô lại đổ nửa hộp vôi tôi vào.

Lần này xem như là triệt để đắc tội Thông Dương Tử, Tần Thái biết, thế nhưng sinh tử ở trong tay mình, dù sao cũng hơn thả hắn ra cầu hắn tha mạng đúng chứ?

Làm xong, cô ôm hộp sắt đi ra, gặp Đàm Tiếu.

"Tốt hơn một chút rồi hả?" Đàm Tiếu vẫn tương đối quan tâm cô, dù sao hiện tại cô cũng xem như là cấp trên của mình. Tần Thái gật gù: "Giúp tôi cách ra một cái phòng từ nơi này, tôi có việc riêng cần dùng."

Đàm Tiếu căn bản không hỏi cô định làm trò gì, chỉ là gật đầu: "Được."

Hiệu suất làm việc của Đàm Tiếu đúng là rất nhanh, ngày thứ đã có một cái tầng hầm cho Tần Thái, bên trong nội thất mới tinh, còn có két bảo hiểm vân vân.

Đàm Tiếu đem mật mã nói cho Tần Thái, Tần Thái cuối cùng cũng hiểu tại sao Thông gia vì cái quỷ gì mà trọng dụng anh ta. Đổi xong mật mã, dặn dò sau này bất luận người nào đều không được tự tiện ra vào mật thất này, Tần Thái cuối cùng đặt chiếc hộp chứa thông gia hồn phách trong cái két bảo hiểm.

Khi chiếc khóa đóng lại, cô nhìn cái két lạnh lẽo kia, không khỏi thở dài, lại ở bên ngoài dán mười tấm đả quỷ phù.

Ngày thứ hai, Tần Thái sợ bị người nhìn thấu, nên mặc trang phục chững tuổi, tướng mạo chính thức lấy Thông Dương Tử thân phận đi đến thông dương quán. Đàm Tiếu đi theo phía sau, cả cái thông dương quán lại không có bất kỳ ai nghi ngờ.

A Tử nhìn thấy cô còn bắt chuyện một tiếng: "Thông gia."

Tần Thái vốn là muốn cười một cái, nhưng nghĩ tới thần thái thường ngày của Thông gia, lập tức chỉ là thoáng gật đầu.

Ngày hôm nay vẫn như cũ là tiếp đón ba bệnh nhân, một người có vấn đề về tim, một người gan có vấn đề, một người ung thư thực quản. Tần Thái lần thứ đầu tiếp khách, tim đập thình thich. Đàm Tiếu đang ở bên cạnh, chuyện gì cũng đều do hắn trả lời bệnh nhân.

Lần đầu nên Tần Thái có chút sốt sắng, liền đoan chính ngồi tại chỗ không dám cử động.

Vẫn là Đàm Tiếu an ủi cô: " Lúc Tôi cùng bệnh nhân, cô chỉ cần lắng nghe, chỉ cần ra hiệu là được rồi. Không cần ngồi quá ngay ngắn, không cần biểu hiện quá nhiệt tình, không cần nói nhiều!"

Đây là thần thái của Thông gia, Tần Thái cuối cùng hơi biết rồi. Đối xử bệnh nhân, chính là muốn ba không: Không tôn trọng, không kiên trì, không phản ứng.

Có thể con người chính là luôn kỳ lạ như thế, trước đây Tần Thái khắp nơi cẩn thận từng li từng tí với người khác, những người này con mắt đều ở trên đỉnh đầu.

Hiện tại cô coi những người này như không khí, bọn họ nói cái gì đều mặc kệ, những người này lại coi cô như cha mẹ, cao hơn Jesus, quan trọng hơn Phật tổ.

Tổng kết một chữ, chính là —— tiện!

Những người muốn đến chữa bệnh rất nhiều, nhưng Đàm Tiếu chọn lọc. Mặc kệ bao nhiêu khách mời đăng ký, cuối cùng đều chỉ để lại ba người. Ba người này nhất định phải thỏa mãn những điều kiện sau —— thật sự có bệnh, thật sự tin tà, thật sự có tiền.

Ba cái khách mời rất nhanh đã tiếp xong, Tần Thái xoa một tay dính đất —— sợ người khác nhìn ra kẽ hở, cô chỉ có thể vùi đầu xoa tượng đất.

Cuối cùng cô hỏi Đàm Tiếu: "Thông gia nặn một phòng tượng đất, để làm cái gì?"

Đàm Tiếu nhìn ngó một phòng chứa đầy tượng đất được khắc đầy ngày sinh tháng đẻ, trả lời một câu khiến Tần Thái tức giận đến phun máu ba lần: "Vô dụng, thông gia thích nặn tượng đất."

"Em gái nhà anh!!" Tần Thái cười ngất!

Cô vẫn cho là Thông Dương Tử nặn một phòng tượng đất, khả năng là làm người giả, thậm chí lấy bộ phận cơ thể người. Ai biết này một phòng tượng đất chả có tác dụng quái gì. Ta sát!!

Lấy bộ phận cơ thể người, Tần Thái làm không được. Cô có năng lực này, thế nhưng chuyện này khác gì giết người?!

Cô không phải Sát Nhân Cuồng Ma.

Thế nhưng cô có thể lấy bộ phận của người chết—— cô có thể nhìn ra ở đâu sẽ xảy ra bất trắc, ai sẽ chết, cô có thể ở trong chớp mắt cắt bỏ bộ phận của đối phương, chuyển tới trên cơ thể của người cần nó.

Ngược lại đối phương cũng sẽ chết, bộ phận trên cơ thể lại có nhiều chỗ hữu dụng.

Đàm Tiếu lúc trước còn lo lắng, sau đó thấy bệnh nhân cũng khỏi bệnh như trước, anh ta là một người thông minh, nhất thời liền biết phương hướng —— chuyện của Thông gia, cũng không dự định nói ra nữa.

Tần Thái cảm thấy cũng không có gì để nói, dù sao một ngày chỉ tiếp ba bệnh nhân, mà thế giới này mỗi ngày đều có người chết, đối với cô tuy rằng có chút phiền phức, cuối cùng cũng coi như không có khó khăn gì khác.

Duy nhất bất tiện chính là Thông Dương Tử thân thể thực sự là khó dùng.

Mỗi một bộ phận của thân thể này đều âm khí nặng nề, hồn phách của cô chỉ có thể ở lâu nhất bốn tiếng, ngắn nhất thì hơn một giờ đã lạnh giá khó nhịn.

Mỗi lần đều ngay cả đường cũng không đi nổi.

Cuối cùng đều để Đàm Tiếu sưởi ấm mới có lực hành động.

Tần Thái cảm thấy rất xoắn xuýt, thật sự. Cô hiện tại như cái Laptop bị chai pin, mà Đàm Tiếu chính là ổ cắm điện.

TAT

Đối với việc này Đàm Tiếu cũng vô cùng xoắn xuýt, Tần Thái luôn trong hình dạng đàn ông, đàn ông lớn tuổi luôn tạo cho người ta cảm giác đáng tin cậy. Cho nên cô luôn thích dùng hình dạng của Thông gia lần đầu gặp gỡ để đóng giả Thông gia.

Đặc trưng là —— hơn sáu mươi tuổi, đầu trọc, nam.

Đàm Tiếu thường thường kiến nghị: "Thật ra... Tôi cảm thấy quyền uy và tướng mạo không có quan hệ nhiều, những cái thân thể lớn tuổi, nam tính cũng chỉ có tác dụng nhỏ, thật sự đấy!!"