Vương Quốc Màu Xám

Chương 55




Editor: Thùy Phạm

Beta: Crow very fun

Chương 55: Ngày 12 tháng 4

Nhận được cuộc điện thoại cầu viện này, Tần Thái suýt chút đáp thẳng em còn phải đi làm, sau lại nghĩ, dù sao thì đây cũng là mạng người, mình cứu được thì cứ cứu, cũng có mất gì đâu.

Nghĩ xong, cô xin phép Đàm Tiếu nghỉ làm, lái xe đến địa chỉ Vi Giai báo.

Ngô Tích ở vườn hoa cách trung tâm thành phố Tam Họa một đoạn, con đường sầm uất. Tần Thái vừa mới xuống xe đã thấy Vi Giai đang nôn nóng đứng đợi, bên cạnh chị là một người đàn ông, không phải chồng chị ấy.

"Em gái." Vi Giai đi tới, nắm tay Tần Thái, "Đây là Phạm Thành, chồng của Ngô Tích, chúng ta đi thôi."

Nghe Vi Giai giới thiệu xong, Phạm Thành cũng chỉ nhẹ gật đầu. Tần Thái đánh giá hắn một chút, Ngô Tích cũng coi như là một người đẹp, vậy mà chồng cô ấy thì.....

Da hắn đen nhẻm, xương gò má nhô cao, người lại béo phệ, tướng mạo này đứng với Ngô Tích, chẳng khác gì đóa hoa nhài cắm bãi phân trâu. Có lẽ người ta là tình yêu chân chính, Tần Thái cũng không quản được.

Dọc đường vào tầng trệt nhà Ngô Tích, Phạm Thành mở cửa, Tần Thái liền bị sặc đến hắt hơi. Nhìn kỹ lại, trong phòng này còn có một người đầu trọc, mặc bộ áo tăng màu vàng của hòa thượng, lúc này đang niệm kinh cầu phật.

Một bên còn có một người mặc áo bào trắng, trên thêu hình âm dương bát quái của đạo sĩ, hiện đang lập đàn. Khung cảnh rất náo nhiệt.

Nhìn thấy Tần Thái, hai người cũng không ngẩng đầu, Tần Thái vẫn có phần kính cẩn, chỉ thấp giọng hỏi: "Ngô Tích làm sao vậy?"

Phạm Thành không hề tin tưởng Tần Thái chút nào, dù sao cô.. thật sự là không có phong phạm của bậc cao nhân mà. Vi Giai vội dẫn Tần Thái đến phòng ngủ.

Ngô Tích đang nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, hai tay đều bị trói ở thanh trụ. Tần Thái đứng cạnh giường, lại ngửi thấy một mùi cá quen thuộc.

Cô tỉ mỉ quan sát Ngô Tích, Ngô Tích rốt cuộc nhịn không nổi bật khóc: "Đầu.. ngứa quá.."

Tần Thái đưa tay vén mái tóc dài của cô ta, không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh—— chỉ thấy trên da đầu mọc lít nha lít nhít đầy rẫy những cái miệng nhỏ, như cá trạch, lại giống như...

Cả người Tần Thái tê rần, giật mình một cái—— thứ đó giống như lươn vậy.

Ngô Tích trông gần như chết, Vi Giai không dám nhìn, trốn phía sau Tần Thái. Tần Thái rời khỏi phòng ngủ, lại đến phòng khách, vị thầy tăng và đạo sĩ vẫn đang hành pháp, Tần Thái chỉ hỏi Phạm Thành: "Hai vị đại sư đang nói gì vậy?"

Phạm Thành bèn lắc đầu:"Hòa thượng đại sư nói Ngô Tích bị một con vịt thành tinh quấn lấy.."

Tần Thái chẳng để hắn nói tiếp, cô đoán chuyện này liên quan đến lươn. Giấc mộng lần trước của cô, có thể do duyên của cô và Ngô Tích mỏng, nên không thấy rõ hình dáng của cô ta.Thế nhưng cô lại không thể cứu được người.

Phạm Thành lại chỉ vị đạo sĩ áo bào trắng: "Vị đại sư này nói đó là một con lươn tinh."

Tần Thái cảm thấy phấn chấn, vội vàng bước đến chỗ vị đạo sĩ, một dạng thành khẩn: "Đạo trưởng, ngài nhìn ra đây là do một con lươn tinh tác quái sao?"

Đạo trưởng trên tay cầm tượng Chung Quỳ* (vị thần trừ tà), bắt đầu làm phép soàn soạt, sau cùng bưng một chén tiết gà, nhanh chóng đi vào phòng ngủ, giội một phát lên đầu Ngô Tích. Ngô Tích vẫn hét thảm thiết không ngừng như cũ, Tần Thái tiếp tục tuyệt vọng.

Cô kéo Vi Giai sang bên cạnh: "Bỏ đi, chị mời hai người này cũng không có tác dụng gì đâu."

Vi Giai còn chưa kịp nói, Phạm Thành hừ lạnh một tiếng: "Cô biết họ là ai không? Vị thầy tăng là Thích Ấn đại sư, đạo sĩ là Vô Địch Tử đại sư đấy."

Tần Thái thở dài: "Cho dù có trích máu ra cũng chẳng làm được gì đâu, cách thường đều vô dụng. Nếu như đây là một con lươn tinh, ông ta không nên dùng tiết gà. Máu gà trừ tà, thường dùng để đuổi quỷ. Bởi vì quỷ là vật âm, mà gà trống thường ăn rết, dương khí rất nặng. Nhưng chỉ khắc được âm linh, không thể khắc được yêu quái, không chống được hung thần, hay chuyện nhà cửa không yên.

Phạm Thành nghe xong như hiểu như không, Tần Thái lắc đầu: "Nếu muốn đuổi yêu quái nên dùng máu chó đen, chó thường ăn uế vật, sau khi chết dương khí trong máu không át lại được uế khí, thứ yêu quái sợ chính là uế khí trong máu. Yêu quái vốn là vật sống, đâu thể dùng máu gà để khắc chế."

Cô vừa nói xong, vị Vô Địch Tử đạo sĩ kia liền cắt ngang: "Đứa con gái mới tí tuổi đầu, bần đạo lập đàn làm phép, chẳng nhẽ lại để kẻ không phận sự ở đây nói linh tinh? Cản ta làm phép là có ý đồ gì? Không lẽ cô có thù oán với vị nữ thí chủ này, định không để cô ta qua khỏi sao?"

Tần Thái lười tranh luận với lão, cô đến quan sát Ngô Tích, miệng đám lươn trên đầu cô ấy vẫn ngậm há lúc nha lúc nhúc. Tần Thái thấy cô rất đáng thương, liền nói: "Trước hết thả cô ấy ra đi, đun nước nóng để cô ấy gột rửa đầu đi."

Phạm Thành không chịu đi, Vi Giai thì nhẹ giọng nói: "Em gái, một khi thả ra, cô ấy sẽ liều chết mà gãi đầu."

Tần Thái thở dài: "Vậy chị chuẩn bị nước nóng đi, nóng hơn bình thường một chút."

Vi Giai nhanh chóng đem nước nóng đến,Tần Thái thử nước, nhúng nhẹ tay vẩy lên da đầu Ngô Tích. Cô nhìn thấy thứ đang tác quái là một con lươn, giờ nghĩ cũng đơn giản, lươn vốn do thiếu nước mới thành như vậy.

Mà nước nóng hơn, nó không thể hớp nhiều.

Nước nóng tầm 70 độ, với người thường là rất nóng, thế nhưng từ lúc dội xuống, Ngô Tích cũng không hề thấy nóng, chỉ liều mình vươn đầu ra đón.

Gối đầu lúc trước bị Vô Địch Tử dội lênh láng tiết gà, ngược lại cũng không sợ nước này.

Chốc lát sau Ngô Tích thở ra một hơi dài, đầu không ngứa nữa. Miệng lươn ở trên đầu cũng bắt đầu tan chảy một thoáng liền biến mất. Da dầu không có gì khác thường. Tần Thái nhìn rõ những cái miệng kia chỉ là mảng da chết bám trên da đầu cô ấy.

Vi Giai kéo Tần Thái ra sức cảm ơn. Nhưng Tần Thái biết việc này vẫn chưa kết thúc, đang muốn mở miệng, hòa thượng và đạo sĩ cũng đã làm phép xong. Lúc này làm tư thế thu tay.

"A di đà phật, cuối cũng cũng coi như đánh đuổi tai họa cho thí chủ." Hòa thượng nói.

"Đức phật từ bi, yêu vật đã bị trục xuất." Đây là lời đạo sĩ nói.

Phạm Thành nhìn ba người, cũng không biết được ai mới có công. Cuối cùng hắn cầm ra hai phong bì lớn đưa cho hòa thượng, đạo sĩ mỗi người một phong, cảm tạ mỗi người một phen. Ép giữ hai người lại ăn cơm. Lại không quan tâm đ ến Tần Thái, cuối cùng có vẻ nhớ ra điều gì đó, lại đưa cho Tần Thái 100 đồng.

Vi Giai vội vàng kéo hắn, giọng cuống cuồng đến mức Tần Thái cũng nghe được: "Anh có ý gì thế? Thế này để người ta cười cho à!."

Phạm Thành thiếu kiên nhẫn: "Được rồi, tôi biết cô cũng vì muốn tốt cho Ngô Tích, nhưng cô ta dùng mỗi nước, lại còn là nước của tôi, 100 đồng là lời lắm rồi. Muốn ăn bữa cơm thì đưa cô ta đi cùng.

Vi Giai có phần gượng gạo, đương nhiên Tần Thái cũng cảm thấy thấy khó chịu. Có điều cô cũng không nói ra, cô chỉ cười híp mắt nói: "Hai vị đại sư, sau này sẽ không có chuyện gì xảy ra với Ngô Tích nữa chứ?"

Hai người này đâu có nhìn thẳng mắt cô, chỉ đáp một tiếng: "Đương nhiên, tà vật đã trừ sẽ không xảy ra chuyện nữa. Có điều hai người nhất định phải làm việc thiện đức, bố thí chúng sinh..."

Đằng sau là một lô lốc đạo đức, Tần Thái cũng không nói nhiều: "Vậy làm phiền hai vị đại sư, tôi đi trước đây."

100 đồng này cô không thèm, xoay người rời đi.

Vi Giai muốn đuổi theo, bị Phạm Thành kéo lại: "Trước tiên ở lại chăm sóc Ngô Tích đã."

Lúc Tần Thái trở về Thông Dương quán làm việc vẫn tức điên lên, cái loại người gì đây chứ. Còn may công việc của cô cũng không nhiều, chủ yếu là phối hợp với Thông Dương Tử nghiên cứu hồn phách của cô.

Thông Dương Tử mỗi ngày chỉ tiếp ba khách, Tần Thái phát hiện chắc chắn hắn trực tiếp lấy cắp hồn phách của người khác. Phòng làm việc của hắn toàn tượng đất, mặt ngoài khắc rất nhiều ngày sinh tháng đẻ.

Thông Dương Tử cũng không hề tiếc lời kể cho cô: "Từ ngày sinh tháng đẻ có thể thấy được vận thế, kiếp số, thọ mệnh của mỗi người. Nhưng mệnh cũng không phải định sẵn hay không thể thay đổi, ngược lại, một đời người, ba phần mệnh số, bảy phần biến số. Sau này tu dưỡng phẩm hạnh, đọc sách học hỏi, phúc đức tổ tiên để lại, tất cả đều có thể can thiệp vào cuộc đời một người. Thế nhưng cho dù như thế nào, thì cũng rất khó sửa đổi số mệnh của một người."

Tần Thái đang quan sát những hình nhân khắc đầy ngày sinh tháng đẻ kia, nghe thấy những lời này cảm thấy rất hứng thú: "Toán thuật thường nói về cái Họa sát thân gì đó, vậy kiếp số có phải để nói về năm dễ gặp tử nạn không?"

Thông Dương Tử lắc đầu: "Kiếp số của con người chia làm định kiếp và bất định kiếp, xếp theo loại có kiếp bệnh tật, kiếp đào hoa, kiếp đổ máu.. vân vân. Định kiếp là cố định sẽ ứng lên một người, còn bất định kiếp thường chỉ phát sinh ở một địa điểm, hay thời gian, ứng kiếp sẽ không xảy ra với cả ba người, ai thời xui xẻo nhất thì sẽ gặp nhiều tai ương nhất. Giống như tại sao có lúc có người rơi xuống nước, người rơi xuống không chết nhưng người nhảy xuống cứu lại chết. Chính vì bị ứng kiếp thay cho người kia. Trong Mao Sơn thuật cũng có pháp môn gồm Tránh kiếp, Dối kiếp và Hóa kiếp."

Tần Thái đã sáng dạ: "Có phải giống như ở đâu có người sắp chết đuối, Thiên đạo sẽ chọn ra hơn ba người, mấy người này gặp phải nhau rồi một trong số đó sẽ chết? Vậy Hóa kiếp, Tránh kiếp là gì?"

Thông Dương Tử lấy ra một cái tượng đất, nghe vậy thoáng gật đầu: "Cái gọi là Tránh kiếp chính là có người nắm huyền cơ biết ngày này người này có thể sẽ ứng kiếp ở một địa điểm, sẽ khuyên hắn không nên ra khỏi cửa. Có cơ may sẽ tránh khỏi kiếp nạn đó. Dối kiếp thường dùng để đối phó với định kiếp, đơn giản nhất, biết người nọ sẽ chết, trước hết làm một hình nhân chết thay hắn, qua một đoạn thời gian, nếu bị Thiên đạo phát hiện, sẽ cho người này cái chết còn thảm khốc hơn."

"Thất đức thật." Tần Thái hiểu rất ít về huyền môn thuật, bâu giờ nghe được lại cảm thấy rất hứng thú.

Thông Dương Tử bấm một quyết, người đất trên tay thình lình được bọc lại bằng chiếc khăn vải bố đỏ: "Mà, Hóa kiếp là khó nhất, thường phải mất rất nhiều năm hành thiện tích đức mới hóa giải được hết một đoạn nghiệt kiếp. Người trong Huyền Môn tích vô số công đức, có thể dùng công đức vô thượng ấy để hóa giải. Nhưng ai sẽ nguyện ý làm? Vì thế trên bảng giá thứ gọi là Hóa kiếp thường chỉ là Tránh kiếp hoặc Dối kiếp."

Tần Thái lấy làm khó hiểu: "Nhưng nếu ta biết kiếp số của một người, khuyên hắn đừng nên đi đâu, hắn vẫn khăng khăng muốn đi, dù thế nào cũng không nghe, vậy phải làm sao?"

Hồi còn bé ở nhà cô toàn gặp chuyện như vậy, rõ ràng có thể thấy trước chuyện xảy ra trong tương lai, nhưng vẫn không cản được.

Thông Dương Tử đem người đất bỏ vào một cái bình niêm phong lại: "Lời hay không khuyên nổi kẻ ngu, vậy chứng tỏ duyên phận của cô với hắn mỏng, không tránh nổi kiếp nạn cho hắn."

Tần Thái luôn thích tán gẫu cùng Thông Dương Tử, đôi khi hắn có thể giải đáp cho cô vô số thắc mắc. Hỏi tới đây cô bỗng dưng nhớ tới con lươn hôm đó, lẽ nào đây cũng là do duyên phận mỏng?"

Không đúng... Không đúng!!

Tần Thái đột nhiên nghĩ đến một biện pháp tốt!!

Thông Dương Tử thạo dùng Ly Hồn chú, Phân Hồn thuật, có thể chia hồn phách của người, thậm chí là chia thành rất nhiều mảnh hồn nhỏ. Nếu như mình học được lời chú của hắn, chẳng phải sẽ tách được hồn phách con lươn kia ra sao?!

Chỉ cần tách được nó ra rồi nhốt lại, chắc chắn nó sẽ không hại ai được nữa!!

Mấy ngày này, Thông Dương Tử lại tiếp tục nghiên cứu hồn phách của Tần Thái, Tần Thái liền cố gắng ghi nhớ câu chú của hắn. Câu chú không dài, nhưng đối với những mảnh ba hồn bảy phách to nhỏ khác nhau lại phải dùng khác nhau.

Tần Thái nhớ kĩ toàn bộ, còn Thông Dương Tử vẫn đang mê mải trong hồn phách Tần Thái. Hồn phách của cô rõ ràng bị hắn giữ lại một mảnh, chẳng biết đã tự tìm được mảnh khác để bù vào tự lúc nào!! Cứ như kiểu điện thoại Nokia lại đi lắp vỏ Iphone!!

Thông Dương Tử cả người chấn động mạnh, đột nhiên nghĩ đến một chuyện, tại sao lại phải uống canh Mạnh Bà khi Luân hồi?

Lẽ nào chính là để tẩy sạch hồn phách, đập vỡ, rồi lại hợp lại sao?

Nếu như mảnh chủ hồn và các mảnh hồn khác được hợp lại,  như vậy nó có trở lại thành số mệnh ban đầu trong lục giới này hay không?!

Hay là sẽ biến thành một sinh mệnh mới?!

Mặt ngoài hắn không chút biến sắc, nhưng người đã hơi run, hồn phách bất diệt, ha ha ha ha, hồn phách thật sự có thể bất diệt!!