Editor: Crow Very Fun
Chương 51:
A-A+
Sau khi quay về ký túc, Tần Thái vừa nằm xuống liền ngủ. Ngủ thẳng đến giữa trưa hôm sau, A Tử đi vào đưa cơm nước cho cô. Sa Ưng không đến, cấp trên phát chỉ thị xuống, sẽ điều động một Người Canh Gác mới coi chừng tổ một.
Tần Thái liếc mắt nhìn đồng hồ báo thức ở đầu giường, lúc đó cũng đã hơn mười hai giờ rưỡi. Cô cầm bát bắt đầu ăn cơm —— người là sắt, cơm là thép, việc lấp đầy bụng bao giờ cũng là quan trọng nhất.
Thế mà cô không có nôn ra.
A Tử vẫn nhìn cô, lúc này cũng đưa nước trà tới. Tần Thái ục ục uống nửa chén, mới nghĩ đến một chuyện: "Tối hôm qua có ai vào phòng của tôi à?"
A Tử không hiểu vì sao: "Tối hôm qua... Làm gì có ai ở trong phòng của cô đâu. Cô vừa về đã lên giường đi ngủ, nào ai dám quấy rối. Mọi việc đều do Đàm trợ lý sắp xếp."
Tần Thái cảm thấy có lẽ bản thân đã nghe lầm rồi, hay là chị Hồng đã hóa thành ác quỷ?!
Cô cũng không để ý, cũng không sợ. Thật ra cũng chẳng có ai là người tốt cả, cả cái Thông Dương Quán này ai chết đi cũng không đáng tiếc.
Bởi vì bốn tổ gặp nạn, chị Hồng thì chịu cực hình, Thông Dương Quán cần chỉnh đốn. Mấy ngày nay liền không có nhiệm vụ. Sau khi Tần Thái rời giường, Đàm Luận Hải sang đây thăm cô. Sau truyện vừa rồi, Đàm Luận Hải lúc trước thờ ơ với Tần Thái bây giờ lại hết sức chu đáo, mang tới một ít đồ sinh hoạt hàng ngày.
Tần Thái không có nhìn hắn —— mặc dù đêm qua ngủ đến mơ màng, nhưng cô có thể khẳng định trong phòng này có người. Là ai?
Ánh mắt của cô quét tới quét lui trong phòng, đây là một gian phòng khách, đèn bàn, tủ đầu giường, TV... Không còn cái gì khác.
Chỉ là trên tủ đầu giường ngoại trừ đôi con ngươi của chị Hồng, còn có một tấm... Da?! Tần Thái mở tấm da ra, mới nhớ tới sự việc tối qua.
Cô móc hai mắt chị Hồng ra, Thông Gia lại nở nụ cười mắng một câu không biết tốt xấu. Sau đó... Đàm Tiếu đứng tại chỗ biểu diễn một phen lột da người.
Vì thế tấm da này là...
Cô thật sự không muốn nôn đâu, thật sự đấy!
Nhưng cô vẫn ói ra.
Chuyện đầu tiên Tần Thái muốn làm không phải là nghiên cứu tấm ra này —— trên thực tế ngay cả nhìn cô cũng không muốn nhìn nó một chút nào. Cô đi tìm Thông Gia. Bây giờ Thông Gia cũng rất bận —— ông cần một sân bãi mới, đem nghiệp vụ của Thông Dương Quán phát triển lần nữa.
Đồng thời mấy tổ bị thương cũng cần khôi phục lại. Những khác còn dễ nói, Người Canh Gác rất khó tìm.
Nhưng Tần Thái đến, ông vẫn rất hoan nghênh: "Lại đây ngồi đi."
Ngày hôm nay ông ta thay đổi bộ dạng người đàn ông bốn mươi tuổi, vóc người vĩ đại, khí chất trầm ổn. Mà Tần Thái có thể ngay lập tức nhận ra ông ta, là bởi vì ánh mắt của ông. Ánh mắt của ông rất lạnh lẽo, không phải loại lãnh khốc tới từ địa ngục, mà là lạnh phát ra từ trong xương.
Tần Thái ngồi xuống bên cạnh ông, Thông Gia hỏi chút chuyện phiếm: "Ngủ có ngon không?"
Tần Thái không đáp, Thông Gia cũng không ngại, chỉ là nắm chặt tay nàng: "Biểu hiện của cô tối hôm qua, tuy rằng không tốt, nhưng cuối cùng cũng coi như có chút tiến bộ."
Tần Thái muốn rút tay ra, cái người nghìn mặt này thực sự khiến cho cô sởn tóc gáy. Thông Gia lại cười đến ôn nhu: "Có một chuyện đến lúc cho cô biết rồi. Đi theo tôi."
Nơi này là một tòa biệt thự, Tần Thái đã từng mơ tới nơi này —— ngay cái đêm Thông gia tìm thấy cô đưa đến Trật Tự. Sân nhỏ của biệt thự tầng sáu, cô bị Thông gia đưa đi tới cửa thang máy, Thông Dương Tử không có ý định chiếm tiện nghi của cô, nắm tay cô như nắm tay con mèo con chó không bằng.
Bấm dừng ở đúng tầng này.
Tần Thái quả thật là không muốn oán thầm —— người này, ở ngay tầng sáu, ngay trong nhà mình lại còn đi thang máy, đây có phải bị bệnh không!!
Nàng có rất nhiều lời muốn hỏi, nhưng mà vừa định mở miệng, thang máy đã mở ra, Tần Thái đi vào, lập tức cảm thấy lạnh buốt, lạnh như ánh mắt của Thông Dương Tử vậy, khiến người ta lông tóc dựng đứng.
Thông Dương Tử cảm giác được, tâm tình của ông ta rất vui vẻ: "Đến đây đi."
Bên trái là một cái cửa sắt, Thông Dương Tử cổ vũ Tần Thái đẩy ra. Tần Thái không dám —— cô biết sau khi đẩy cửa ra sẽ thấy cái gì.
Lấp lứ nửa ngày, cuối cùng cô nhắm mắt lại, đẩy cửa ra. Thông Dương Tử đứng đằng sau bấm quyết, gió lạnh phả vào mặt, xoay tròn vòng quanh người cô một cách bất định. Tần Thái hít sâu một hơi, cuối cùng mở mắt ra.
Đứng ở trước mặt cô rõ ràng là Bạch Lộ, chỉ còn dư lại cái đầu với thân xác ở trước, xuyên qua lỗ hổng chỗ đôi mắt có thể nhìn thấy bức tường đằng sau cô ta. Tần Thái th ở dốc nửa ngày, phát hiện cô ta căn bản không có phản ứng. Thông Dương Tử bất động, cô nắm liêm đao bằng tay phải, nhẹ giọng kêu một tiếng: "Bạch Lộ?"
Linh hồn hóa thành lệ quỷ, thật ra không thể nhìn thấy người. Lúc này không nên gọi tên cô ta, bởi vì người nào gọi tên cô ta, thì cô ta sẽ nhìn thấy họ.
Nhưng mà sau khi Tần Thái kêu tên cô ta, cô ta vẫn không có phản ứng, chỉ ngơ ngác trì trệ, giống như bản thân cũng không biết nên đi nơi nào.
Giọng nói Thông Dương Tử ôn nhu: "Đứa ngốc, đây chẳng qua chỉ là cái thi hồn mà thôi."
Lúc này Tần Thái mới bình tĩnh lại, lại liếc nhìn Bạch Lộ, cổ họng cô tắc nghẹn, vẫn còn có chút sợ hãi. Kỳ lạ, chị Hồng ở nơi nào?
Chị ta mà hóa ác quỷ, có lợi hại hơn Bạch Lộ không?
Thông Dương Tử đi vào trong phòng, Tần Thái mới phát hiện các loại bùa vàng, pháp khí. gỗ đào,đinh rải rác khắp nơi, có chút kì dị quái đản, không nói rõ được.
"Hồn phách của một người, chia làm ba hồn bảy phách." Thông Dương Tử dừng lại trước mặt thi hồn Bạch Lộ, tay phải lại bấm quyết, một Bạch Lộ lại lập tức biến thành mười, chỉ có điều mỗi cái đều rất nhạt. Thông Dương Tử nói tiếp, "Ba hồn gồm có Thiên Hồn, Địa Hồn, mệnh hồn. Bảy phách gồm thiên trùng, linh tuệ, khí, lực, trung khu, tinh, anh. Ba hồn bảy phách liên kết với nhau mà sinh ra, quyết định tính cách, thể phách, linh thức của một người. Nhưng trên thực tế, để hồn phách được tạo thành còn phức tạp hơn nhiều lắm."
Hắn đi tới trung tâm căn phòng, Tần Thái mới phát hiện hai bên là bàn làm việc, trên đài đặt một cái bình sắt, các loại phù dẫn hồn, phù tụ hồn. Thông Dương Tử ngồi trên ghế ở trung tâm: "Mỗi một hồn, phách lại phân thành các ba hồn bảy phách nhỏ, mà mỗi một cái ba hồn bảy phách nhỏ này lại chứa hình bóng của từng người. Chúng nó còn phức tạp hơn so với cấu tạo của cơ thể người."
Vừa giảng xong, Tần Thái đã hiểu rõ: "Vì vậy mấy chuyện kỳ lạ trong dân gian, không hoàn toàn do ác quỷ quấy phá thật sao?"
Thông Dương Tử gật đầu: "Ác quỷ chân chính, cần Thiên Thời Địa Lợi Nhân Hòa, có thể thành hình liệu được mấy cái? Đa số đều chỉ là các mảnh vỡ của hồn phách, thậm chí chỉ là mảnh vỡ của cái bóng."
Tần Thái nhìn lên mười cái Bạch Lộ, khuôn mặt lãnh đạm có chút sợ hãi: "Đây chính ba hồn bảy phách nhỏ của cô ta sao? Tại sao ta chỉ có thể nhìn thấy cô ta?"
Thông Dương Tử kéo cô qua, ngồi ở trong lồ ng ngực của hắn. Tần Thái không thích ứng cái tư thế này, vội vàng đứng dậy. Thông Dương Tử ngữ điệu mê say, đối với thắc mắc của Tần Thái, hắn giống như một trưởng bối đầy kiên nhẫn: "Đúng vậy, tôi biết cô cũng sẽ thích mà. Cô chỉ có thể nhìn thấy cô ta, là bởi vì chấp niệm của cô với cô ta."
Trong mắt Tần Thái quả thật chỉ có Bạch Lộ, cô là Âm Nhãn, nếu như ngủ thì có thể nhìn ra điểm kỳ quái của chỗ này. Nhưng mà cô lại không hiếu kỳ: "Ngài mang tôi tới nơi này... Đừng nói là ngài muốn xem hồn phách của tôi đấy chứ?"
Thông Gia cao giọng cười to: "Cô rất thông minh, nhưng mà hiện tại cô vẫn chưa chịu được cái này đâu. Qua đây đi, chúng ta đi đến phòng bên cạnh."
Lúc cửa sắt mở ra, Tần Thái đã có chút hiểu rõ —— Cửa sắt là đồ vật ngăn cách âm khí, xem ra bên trong chính là phòng thí nghiệm hồn phách của Thông gia.
Trong một phòng khác, lúc Tần Thái đẩy cửa đi vào, đầu tiên nhìn thấy cái giường lớn, bên trên chứa đầy người, nam nữ già trẻ đều có. Lông mày của cô càng nhíu càng chặt, trong lòng lại hiểu toàn bộ sự việc —— thì ra Thông Gia không tinh thông thuật biến hình!
Hắn vẫn đang nghiên cứu hồn phách, vì thế cái gọi là thuật biến hình, chỉ là không ngừng thao túng thân thể người khác mà thôi!
Thông Dương Tử có chú ý tới biến hóa trên mặt Tần Thái, hắn cũng không để ý: "Tôi vẫn đang nghĩ, người phải tồn tại dưới hình dáng nào, mới gọi là trường sinh. Thân thể, cho dù đã trải qua nhiều năm tu luyện, bảo dưỡng, cuối cùng đều sẽ suy sụp, mà linh hồn, lại có thể thoát ly, vĩnh viễn tồn tại."
Tần Thái đang quan sát những thân thể này, bọn họ hoàn toàn không có ý thức, như là ngủ say một cách an tường. Thông Dương Tử nắm tay của cô chạm vào chúng, toàn là những thân xác lạnh lẽo —— là nhiệt độ của tử vong.
Thông Dương Tử chậm rãi giải thích: "Nếu như nói linh hồn là nước, như vậy mỗi một thân thể đều là một cái lọ đựng nước." Hắn ngồi ở trên giường, chỉ hơi bấm quyết, một thân thể liền đứng lên, vẫn là loại ánh mắt lạnh như băng của Thông Dương Tử, "Loại lọ này có thể chứa nhiều loại nước khác nhau."
Tần Thái cảm thấy như mình đã tiến vào một cái thế giới hoàn toàn mới, cô đem căm ghét và thấp thỏm tạm thời bỏ qua một bên: "Nói cách khác, một thân thể, có thể chứa những hồn phách khác nhau, vì thế sẽ xuất hiện việc đoạt xác, hay gặp ma."
Thông Dương Tử gật đầu, rất nhanh lại thay đổi một thân thể: "Chơi vui không?"
Tần Thái không gật đầu, thế nhưng ánh mắt của nàng đã bán đứng cô. Cho dù là người của Huyền môn, có mấy ai có thể thu thập được nhiều thi thể hoàn chỉnh như thế, có mấy ai có thể tiếp xúc với nhiều hồn phách như thế?
Thông Dương Tử cười yếu ớt: "Đáng tiếc, những thân thể này cũng không thể chứa được tất cả các loại hồn phách. Lại như mỗi một cái lọ đều có cách thức, chu vi, góc cạch, bọn họ cũng chỉ có thể gánh chịu những hồn phách đặc biệt." Hắn coi trọng Tần Thái, nở nụ cười ôn nhu, "Những năm này, tôi vẫn muốn thay đổi hình dạng khí tức của hồn phách, để chúng nó có thể thích ứng với những thân thể khác nhau, nhưng đáng tiếc vẫn không có tiến triển gì nhiều."
Tần Thái cẩn thận từng li từng tí chạm đến những thi thể kia, phát hiện bắp thịt của bọn họ đều có co giãn:"Tại sao....Bọn họ lại không cứng lại"
Thông Dương Tử đặc biệt kiên trì: "Bởi vì âm khí nơi này tẩm bổ cho bọn họ, khiến cho bọn họ có thể không bị thối rữa hay hư hại, giống như lúc còn sống."
Tần Thái nghe nói qua dưỡng thi, nhưng lúc tận mắt nhìn thấy, khó tránh khỏi cảm thấy thần kỳ, cuối cùng cô đột nhiên nghĩ đến điều gì: "Chị Hồng... chẳng nhẽ cũng là thi thể?"
Thông Dương Tử chỉ cười: "Phải cũng là không phải. Sau này cô sẽ biết."
Tần Thái cảm thấy chuyện này rất kỳ diệu, nguyên lai hồn phách cũng có cấu tạo phức tạp giống như DNA vậy. Nàng ngẩng đầu nhìn Thông Dương Tử: "Nếu như hồn phách của tôi cũng ly thể, có phải là cũng có thể tiến vào trong những thân thể này hay không?"
Thông Dương Tử vẫn chưa thu ý cười: "Phải thử một chút mới biết chứ?"
Như là nhảy bungee vậy, vừa muốn chơi lại vừa sợ hãi. Tần Thái do dự: "Tôi sẽ không chết chứ?"
Thông Dương Tử cười to: "Đương nhiên là sẽ không rồi."
Tần Thái cắn răng một cái: "Vậy tôi thử một chút!"
Thế nhưng Thông Dương Tử thử một lần, Tần Thái liền hối hận —— đau đớn giống như bị xé rách thân thể vậy, cô muốn gọi, thế nhưng không có âm thanh. Người bị một lực lớn lôi kéo, trong nháy mắt ly thể, cô giống như bị chìm vào trong nước.
Chốc lát sau khi, Tần Thái lại khôi phục tri giác. Chỉ là trong đầu hỗn độn không thể tả, hỗn loạn tưng bừng.
Thông Dương Tử đứng ở trước mặt cô, cười híp mắt nhìn cô. Sau một lúc lâu Tần Thái hoàn toàn không động đậy được, nhưng có thể nhìn thấy đồ vật, cảm giác cũng trì độn rất nhiều, như là cách một lớp đồ vật. Cúi đầu nhìn xuống, mới phát hiện trên người không phải đang mặc quần áo của bản thân, người này cũng cao hơn mình.
Đây không phải là thân thể của mình nha!! Loại cảm giác xuyên qua là thế này sao!!
"Tôi không có nhìn lầm, độ dẻo của hồn phách của cô quả thật rất tốt." Giọng nói của Thông Dương Tử chậm rãi vang lên bên tai, Tần Thái giật nảy mình —— độ dẻo của hồn phách cô tốt, chỉ bởi vì tu luyện tâm pháp mà Bạch Hà truyền thụ. Căn bản không phải do trời sinh.
Chỉ là Thông Dương Tử cất giữ nhiều thi thể và hồn phách như thế, khẳng định không phải người tốt. sẽ không có cái gì tương khắc với tâm pháp mà sư phụ truyền thụ đấy chứ?
Cô âm thầm suy tư, Thông Dương Tử lại giơ tay sờ mặt cô: "Không tồi đâu "
Cảm giác kia cũng không rõ ràng, Tần Thái cảm thấy rét run, chỉ chốc lát sau liền nghe tiếng cười vang lên, Thông Dương Tử bấm quyết, kéo cô ra khỏi thân thể này, vứt trở lại thân thể của bản thân.
Tần Thái thở hổn hển mở mắt ra, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, mãi mà không đứng lên nổi. Thông Dương Tử nhìn đồng hồ treo trên tường, nhất thời có chút đổi sắc mặt: "Cô đi ra ngoài đi, để Đàm Tiếu vào."