Thái Tử gia muốn nói chuyện với Tần Thái
Vẫn là nơi núi sâu đó, ông ấy ngồi xếp bằng, cầm trong tay cốc trà xanh còn một nửa: "Tử Hằng đã đề cử cô với ta, với tính tình của nó đã lâu không ưu ái ai nhiều như vậy."
Tần Thái ngồi đối diện, ở giữa là một bàn đá nhìn có vẻ nặng: "Tâm địa Nhị phu nhân vốn thiện lương, chỉ là bệnh nhiều năm nên khó chịu, hơn nữa Thái Tử gia đối với phu nhân quá nuông chiều nên làm phu nhân có phần kiêu căng."
Lời này nói ra, Thái Tử gia có chút bất ngờ, nhưng ông ấy không tỏ thái độ chỉ hớp một ngụm trà: "Nếu cô là Tiên Tri của Nhân Gian, vậy đối với tương lai của Nhân Gian cô thấy thế nào?"
Tần Thái đáp lời không kiêu ngạo không nịnh nọt: "Sớm muộn gì Nhân Gian và Trật Tự cũng sẽ có một trận chiến lớn, hai tổ chức như nước với lửa, tất phải phân cao thấp."
Thái Tử gia gật đầu, bỗng Tần Thái cười nhẹ: "Nhưng với tiên đoán của tôi, Lão nhân gia tin tưởng được sao?"
Thái Tử gia cũng cười, mái tóc bạc dài hết lưng, làn da nhăn nheo lão hóa, thật khó nhìn ra được phong thái năm xưa. Nhưng ánh mắt vẫn thong dong như thế: "Dù sao thì cô vẫn phải nói ra, thì lão già này mới phán đoán được chứ?"
Tần Thái nhấp chút trà, rồi nói: "Nhân Gian sẽ thắng, dù ngài có nghi ngờ. Nếu Nhân Gian không thắng nổi Trật Tự thì tôi chẳng đặt mình vào nguy hiểm làm gì."
Thái Tử gia im lặng đánh giá cô, tựa như một ông lão đang chăm chú nhìn bức ảnh cũ: "Nếu cô là sư điệt của Bạch Cập, thì cũng không phải người ngoài. Về sau Nhân Gian có nó đối ngoại, cô đối nội, hai người các ngươi cần phụ tá Thiếu Hoài thật tốt."
Tần Thái không hề khiêm tốn, trước mặt người như thế này thì tất không cần.
Lần đầu Nhân Gian lập Tiên Tri, cần có nghi thức đàng hoàng. Việc lập Tiên Tri như thế trong Nhân Gian vẫn có người phản đối, người phản đối nhiều nhất chính là Sầm Cổ Dương.
Nhưng tới giờ bọn họ vẫn luôn án binh bất động.
Từ đó, Thái Tử gia thường xuyên chỉ dạy pháp trận cho Tần Thái, quả là trí tuệ của người đi trước, thâm sâu vô cùng. Tần Thái được lợi không ích. Thật ra Thái Tử gia muốn gì cô hiểu rõ, ông ấy hy vọng cô cảm kích ân huệ, niệm tình đồng môn mà quan tâm chăm sóc Nhị phu nhân.
Đương nhiên tâm Tần Thái như gương sáng, trên thực tế cô vẫn luôn vô tri vô giác chăm sóc Nhị phu nhân rất tận tình. Mà địa vị của cô ở Nhân Gian bây giờ sáng rõ như mặt trời ban trưa. Là một Tiên Tri chân chính, có quyền quyết sách mọi sự vụ nội bộ. Tiêu chuẩn mà Lục Thiếu Hoài đối xử với cô dường như có phần hơn Bạch Cập.
Hắn sẽ không bao giờ có ý thân cận với cô trước mặt Nhị phu nhân. Nhưng hắn dành một chỗ tại nơi mình ở cho Tần Thái, mỗi lần đưa quần áo hay đồ vật gì đến, Nhị phu nhân có phần thì cô cũng sẽ có. Hơn nữa còn là đưa đến cho cô chọn cái mình thích trước, còn lại mới đưa đến chỗ phu nhân.
Các cuộc hẹn với danh nhân liên tục ào đến, Huyền Thuật sư ưu tú nhất thành phố Tam Họa, ngoài Bạch Cập ra chính là Lam Trù.
Tần Thái biết được chỗ tốt của niệm lực từ tín ngưỡng, cô bảo Sa Ưng chú ý đến những nơi xa xôi, khó khiến Trật Tự hay Nhân Gian phát hiện mà tranh thủ tín nhiệm của dân chúng. Lập miếu xây tượng, tập hợp lượng lớn niệm lực.
Chỉ với một mình Sa Ưng thì không cách nào làm hết lượng lớn công việc như thế, dần dần chia vớt cho Thanh Hạt Tử, Thích Ấn và Vô Địch Tử.
Trở về Thiên Lư Loan, Tần Thái đang ngồi trên sô pha, Đàm Tiếu nấu ăn còn Sa Ưng đang gọi điện thoại, Tang Cốt Nê thì ngồi soi gương. Mặt gương kia liên tục biến dạng vì nó thề phải biến gương mặt của chủ nhân nó thành thiên hạ đệ nhất mỹ nam. Nhưng vấn đề này quả thật khó khăn.
Tần Thái yên lặng ngồi đó, trên bàn trà đầy trái cây Đàm Tiếu mua về, cô cảm thấy thật ấm áp, cứ vậy mà hưởng thụ thời khắc này.
Sa Ưng nhanh chóng bàn chuyện xong, anh đang chỉ huy nhóm Thanh Hạt Tử tranh thủ lấy nhân tâm. Lúc này Đàm Tiếu đang bận rộn trong bếp, thấy Tần Thái ngồi ngốc trên sô pha, người luôn sinh long hoạt hổ như Sa Ưng đại nhân làm sao có thể nhịn?
Anh nhanh chóng lựa lúc Đàm Tiếu không chú ý mà bế Tần Thái lên, cô đấm vào vai anh mà chẳng có tác dụng, Sa Ưng sải bước thẳng xuống tầng hầm.
Đã lâu không thân thiết với nhau, Tần Thái không cự tuyệt. Cô nhanh chóng nhập vào "Sa Ưng thích nhất", Sa Ưng đặt cơ thể cô lên ghế khác, rồi nhanh chóng đi tới ôm cô. Tần Thái cảm nhận được nơi nào đó đã ngóc đầu, cô xấu bụng cọ cọ: "Sao lại sốt ruột như thế?"
Sa Ưng bận rộn cởi áo ngực: "Cô cho nó ăn no trước đã."
Anh ôm Tần Thái lên bàn, kéo k/hóa quần xuống, không màng đến dạo đầu muốn tới trước một lần. Nhưng thật đáng tiếc, cây còn chưa vào động thì đã có vị khách không mời xông vào: "Các người thật quá đáng!!"
Đàm Tiếu đứng trước cửa, vẻ mặt phẫn nộ vì bị lừa. Tần Thái nhanh đẩy Sa Ưng xuống rồi chạy về lại cơ thể của mình, ra khỏi cửa lên lầu. Sa Ưng đi tới xách Đàm Tiếu, vẻ mặt dữ tợn, Đàm Tiếu còn đang kinh ngạc vì Sa Ưng chưa kéo k/hóa quần kìa!!!
Ăn xong bữa tối, hai người vừa nhìn chằm chằm Tần Thái vừa nhìn chằm chằm đối phương, Sa Ưng nói trước: "Đàm Tiếu anh có nhầm không vậy, hôm nay là ngày của tôi!"
Đàm Tiếu mặc kệ: "Ngày này tháng trước vẫn là của tôi đấy, anh là cái đồ ăn vụng, ước định hết hiệu lực rồi!!"
Hai người không đạt được thỏa thuận, cuối cùng Sa Ưng đề nghị: "Nếu không anh đi chọn một cái đi, rồi chúng ta...cùng nhau."
Tần Thái nhảy bật lên: "Cút hết đi!!"
Vấn đề vẫn được giải quyết, một người trước nửa đêm, một người sau từ nửa đêm tới sáng. = =
Ngày tổ chức nghi thức nhận trượng rất nhanh đã đến, đây là cách làm công khai lập Tiên Tri của Nhân Gian, khác hoàn toàn với Trật Tự. Địa điểm là ngọn núi ẩn cư của Thái Tử gia. Những người tham dự ngoài nhân viên phụ trách, các bộ trưởng đều đến. Cho thấy Nhân Gian rất coi trọng việc lập Tiên Tri.
Nội dung nghi thức rất đơn giản, đầu tiên là Thái Tử gia đánh giá biểu hiện công tác của Tần Thái, cuối cùng trao pháp trượng Tiên Tri cho cô. Sau đó Tần Thái thông báo tiên đoán với tương lai của Nhân Gian. Cái này đương nhiên là chỉ nói chuyện tốt, giấu chuyện xấu.
Nhưng lúc quyền trượng sắp giao cho cô thì có một giọng nói vang dội cất lên: "Khoan đã."
Tức khắc ánh mắt mọi người dồn đến nơi phát ra tiếng, là Sầm Cổ Dương.
Nhị phu nhân nhíu mày, Sầm Cổ Dương đứng dậy cất cao giọng: "Sư phụ, theo đệ tử điều tra được thì Lam Trù là đệ tử thân truyền của Bạch Hà, hắn vốn lãnh đạo Trật Tự, cho nên lai lịch cô ta vô cùng khả nghi. Đệ tử cho rằng người này lẻn vào Nhân Gian tất không có ý tốt, thật sự không thể đảm nhiệm vị trí Tiên Tri của Nhân Gian ta được."
Hắn vừa nói lời này, lập tức mọi người ồn ào. Thái Tử gia bình tĩnh: "Chuyện này vi sư đã biết, Lam Trù có công bảo vệ Tử Hằng, lại có năng lực Tiên Tri trời cho, nói không chừng là trời cao chiếu cố Nhân Gian. Cổ Dương đừng nghi ngờ nữa."
Sầm Cổ Dương không phục, còn muốn cãi thêm, bỗng Thái Tử gia nói: "Nếu thật muốn tra sâu hơn, chỉ sợ ngươi phải gọi Bạch Hà một tiếng đại sư huynh đấy. Nhưng mà hiện tại vi sư đã đoạn tuyệt với Trật Tự, thân phận trước kia đã sớm bỏ, không để tâm đến nữa."
Lời này khiến mọi người kinh hãi. Sầm Cổ Dương vẫn tiếp tục không phục: "Nhưng mà sư phụ, sinh hoạt cá nhân của Lam Trù hỗn loạn, bây giờ cô ta có mối quan hệ dây dưa với trợ lý, còn có tổng huấn luyện viên của trung tâm huấn luyện Thủ Vọng Giả, còn có....gian díu với Phán quan trưởng Bạch Cập. Thường ngày mà hành vi bại hoại bất kham như thế, thật sự có thể trở thành ngọn hải đăng của Nhân Gian chúng ta sao?"
Lập tức có vô vàn ánh mắt đặt lên người Tần Thái, có dâm loạn, có khinh thường, còn có tò mò. Tuy rằng Nhân Gian không phải là tổ chức chính thống như Trật Tự, nhưng rốt cuộc cũng không thể đề cao một người phụ nữ mà ai cũng có thể làm chồng lên vị trí Tiên Tri cao quý.
Sầm Cổ Dương đắc ý liếc mắt nhìn sang Lục Thiếu Hoài, lại nhìn Tần Thái. Lục Thiếu Hoài chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào Nhị phu nhân Tử Hằng: "Cổ Dương sư huynh dường như rất không thích Tiểu Mộ."
Hắn nhẹ giọng than khiến Nhị phu nhân tức đến phát hỏa: "Hắn tính là thứ gì? Bản thân không thích liền cản chân sao?"
Nhị phu nhân vừa đứng dậy thì bị Thái Tử gia ép: "Ngồi xuống."
Tuy giọng nói không quá nặng nề nhưng Nhị phu nhân thật sự ngồi, tính tình lão gia tử chỉ có phu nhân là hiểu nhất.
Tần Thái đứng trước mặt mọi người, thản nhiên đón nhận mọi ánh mắt đáp trên người. Trước mặt cô là người đang nâng quyền trượng tượng trưng cho quyền lực của Tiên Tri. Thái Tử gia chỉ đứng bên cạnh, như đang chờ phản ứng từ Tần Thái.
Phản ứng của Tần Thái cũng rất đơn giản, cô nhìn về phía Sầm Cổ Dương, câu chữ rõ ràng có lực: "Sầm gia, một khi đã khẳng định như vậy hẳn đã chuẩn bị chu đáo. Cần gì phải mở miệng nói xấu Tiểu Mộ vậy chứ?"
Lòng Sầm Cổ Dương nhảy dựng, sau đó hắn lấy ra rất nhiều ảnh chụp: "Xem ra ngươi không thấy quan tài không đổ lệ mà."
Ảnh chụp được lan truyền trong đám người, đối diện trước đủ loại ánh mắt, Tần Thái vẫn đứng bất động ở đấy. Gương mặt già nua của Thái Tử gia không rõ biểu cảm: "Việc này không vấn đề gì đối với Nhân Gian chúng ta. Nhiều năm như vậy Trật Tự coi Nhân Gian là tổ chức ô hợp, trinh tiết không liên quan gì đến Tiên Tri, ta không cổ hủ như Trật Tự."
Rõ ràng là Lão nhân gia muốn lấp chuyện này đi, nhưng Tần Thái không đồng ý có cái danh phóng đ/ãng ở Nhân Gian này, vì nó không phù hợp với mong muốn ban đầu của cô. Tần Thái nhìn thẳng vào Sầm Cổ Dương, từng câu từng chữ rõ ràng: "Không, Thái Tử gia, Tiểu Mộ vẫn luôn là xử nữ, đâu ra sinh hoạt hỗn loạn như vừa bị bôi nhọ? Sao có thể gọi là đạo đức hạnh bại hoại được?"
Xung quanh bắt đầu bùng nổ hơn, đề tài này thật sự..... quá nóng hổi nha!!
Hai người đối chọi gay gắt, vì đánh vỡ cục diện giằng co, Thái Tử gia cho mời bác sỹ tư nhân kiểm tra toàn diện cho Tần Thái. Cuối cùng chứng thực được, Tiên Tri Lam Trù thật sự là xử nữ hàng thật giá thật.
Lúc mặc lại quần áo, Tần Thái cười với vị bác sĩ kia: "Xem ra đời này chỉ có bác sỹ là đã nhìn qua tôi, nếu đúng là bảo vệ trinh tiết thì tôi sợ là chỉ có thể gả cho bác sỹ thôi đó."
Sau đó cô lại hỏi: "Bác sỹ đã hành nghề lâu như thế, tôi tưởng ngài biết cái gì là trinh tiết chứ? Cái màng mỏng kia còn nguyên vẹn thì chính là trinh tiết sao?"
Vị bác sỹ kia sửng sốt không nói nên lời.
Tần Thái không cố hỏi, cô chầm chậm đi qua khe núi vào hội trường. Bác sỹ rất công chính đọc kết quả, sắc mặt Sầm Cổ Dương trắng bệch, hắn giận dữ mắng: "Cô ta dùng cơ thể khác, còn dùng nhiều cơ thể để tằng tịu với nhiều người! Cần phải kiểm tra cả những cơ thể cô ta hay dùng nữa!!"
Lần này ai ai cũng nhìn hắn như kẻ ngốc. Đúng là thần kinh, đã kiểm nghiệm trinh tiết của Tiên Tri rồi, ngươi còn muốn kiểm tra hết cái Nhân Gian này luôn sao?
Bất luận thế nào thì trò cười này đã khép lại. Tần Thái nhận quyền trượng từ tay Thái Tử gia, là một thanh trượng ngắn toàn thân đen kịt. Đầu tượng khảm ba viên đá quý tượng trưng cho Thiên, Địa và Nhân. Trước mặt nhiều người Tần Thái tuyên lời tiên đoán.
Thanh trượng vốn là gỗ chết bỗng mọc ra dây xanh mướt quấn quanh, rực rỡ dưới ánh mặt trời. Tân mộc quật khởi, Chi duyên diệp mạn, tất che trời.
Từ nay về sau, Nhân Gian đổi thái độ hoàn toàn với Trật Tự, từ né tránh đã bắt đầu chủ động công kích.
Thân thể Thái Tử gia ngày càng kém, bắt đầu chuyển mọi quyền lực sang Lục Thiếu Hoài, ngày thường không lộ diện. Lục Thiếu Hoài cũng không vừa, nhanh chóng thay thế các vị trí quan trọng bằng người của mình, bất cứ ai biết nhìn ở Nhân Gian đều biết tiếp theo sẽ là gì, Sầm Cổ Dương cũng có ý thức nguy cơ.
Khi đã gần tới ngày Thái Tử gia về trời, Sầm Cổ Dương xin từ chức. Hắn tỏ vẻ hy vọng rời Nhân Gian, tập trung bế quan.
Buổi tối, Tần Thái chăm Nhị phu nhân uống thuốc xong, đang chuẩn bị sắp xếp về Thiên Lư Loan thì Nhị gia đến gặp, hắn rất lịch sự gõ cửa, Tần Thái không quay đầu:" Nhị gia muốn hỏi con đường Sầm Cổ Dương sẽ đi sao?"
Sầm Cổ Dương là người thông minh, sau khi Thái Tử gia đồng ý thỉnh cầu của hắn, lập tức thu dọn hành lý đi mất tăm mất tích.
Đương nhiên Lục Thiếu Hoài có cách biết hắn ở đâu.
Lúc này hắn đứng cạnh cô, đặt vào bình một bó hoa hồng vàng tươi thắm lung linh.
"Đại sư huynh này của ta tuy đầu óc không tốt lắm, nhưng năng lực vẫn có. Nếu Tiên Tri biết hắn đang ở đâu chi bằng đi một chuyến giúp ta...Tiên Tri thấy sao?"
Tần Thái cười một chút: "Vậy thì tôi được gì?"
Ít khi cô yêu cầu công lao như thế, Nhị gia cười sảng khoái: "Chỉ cần ta có thể làm được, Tiên Tri cứ việc nói."
Tần Thái quay đầu lại cười, ánh mắt kiều diễm: "Vậy cứ nợ trước đi, Nhị gia không nuốt lời là được."
Lục Thiếu Hoài kinh dị với đôi mắt phong tình đó, hắn hơi nghiêng người, cánh tay hai người chạm nhau ám chỉ như có như không: "Lời hứa với mỹ nhân, ta không bao giờ dám quên."
Trưa hôm sau, tại một khách sạn nhỏ không nổi bật. tiếng gõ cửa vang lên tại một căn phòng tầng hai, ánh mắt Sầm Cổ Dương sau cánh cửa dần co lại: "Sao ngươi tìm được đây?"
Đứng bên ngoài là Tần Thái khoác chiếc áo gió màu đen lớn, tóc ngắn còn trắng như tuyết: "Sầm gia thật nhanh quên, tôi là Tiên Tri của Nhân Gian đấy."
Sầm Cổ Dương giậ dữ: "Quả nhiên hắn vẫn không buông tha ta! Uổng công sư phụ tín nhiệm các ngươi, uổng cho Tử Hằng si tâm một lòng với hắn..."
Tần Thái đi vào trong phòng, bước chân trầm ổn: "Chậc, nếu là trước đây, chắc hắn tôi sẽ thấy Sầm gia ngài đây là người tốt bị đãi ngộ không công chính. Nhưng thật ra ngài chỉ là một người đào vong vì tranh đấu thất bại mà thôi, dù đáng thương thì vẫn không có duyên với thiện lương, chỉ có duyên với thất bại."
Sầm Cổ Dương cười lạnh: "Nếu ngươi có thể biết trước tương lai, chẳng lẽ không biết hôm nay là ngày chết của ngươi?"
Hắn niệm quyết, rồi phất tay tung chưởng, ánh đèn bỗng nhiên tắt ngúm, trong tủ quần áp và dưới gầm giường phát ra âm thanh như động đất. Tần Thái biết đã xảy ra chuyện gì: "Ngươi giết hết khách ở tầng này làm thi trận sao?"
Sầm Cổ Dương vẫn cười lạnh liên tục trong bóng đêm: "Nếu ngươi đã sớm biết, vì sao không cứu bọn chúng?"
Tần Thái đứng giữa phòng không nhúc nhích: "Bởi vì giờ ta mới tới, xem như thay trời hành đạo, công đức sẽ vô lượng."
Hắn sửng sốt: "Hạng người dối trá xảo quyệt."
Tần Thái khiêm tốn: "Như nhau, như nhau thôi."
Thi trận từ từ phát động, tiếng động càng lúc càng lớn, đến bên ngoài cũng phát ra tiếng vang kì dị, Tần Thái bấm tay niệm chú, đôi môi nhoẻn cười: "Sầm Cổ Dương, hôm nay bổn tọa mở rộng tầm mắt cho ngươi xem nhé?"