Vương Quốc Màu Xám

Chương 183: Thành công của cô




Tần Thái không về Thiên Lư Loan, cô đi thẳng đến chỗ Nhị gia và Nhị phu nhân. Nơi này tương đối áp lực với cô, điều này sẽ khiến tâm tình cô dễ chịu hơn. Bây giờ địa vị của Tần Thái đã khác, đương nhiên không còn ở phòng của người làm nữa.

Cô ở phòng chuyên cho khách, sẽ có người thường xuyên dọn dẹp phòng. Cô đi vào phòng thì bỗng có người hầu vào nói nhỏ: "Mộ tiểu thư, Chu tiên sinh trùm buôn châu báu thành phố Tam Họa muốn gặp cô, có tiện không ạ?"

Tần Thái bất ngờ: "Gặp tôi sao?"

Người hầu gật gật đầu, cô biết Chu tiên sinh là người đã trả công cho cô không ít. Bây giờ tâm tình cô không tốt, nhưng vốn đã chẳng còn là người thích ngồi ngốc một mình: "Anh ta ở đâu?"

Người hầu đưa cô đến chiếc xe đã đợi sẵn, Tần Thái vừa lên xe thì tài xế nhanh chóng đưa cô đến một tiệm cà phê. Tần Thái xuống xe, bất ngờ hơn là: "Tôi tưởng nơi này đã đóng cửa."

Đứa bé giữ cửa rất lễ phép thưa: "Mộ tiểu thư, cửa hàng này là Chu tiên sinh mở, đêm nay chỉ chờ cô thôi."

Lần đầu tiên có người phô trương như vậy, Tần Thái lại không hề thấy hưng phấn hay khẩn trương. Cô thong dong đi lên lầu, quả nhiên vị Chu tiên sinh kia đang chờ cô ở nhã gian.

Thấy Tần Thái hắn liền đứng dậy, đưa tay phải ra: "Mộ tiểu thư, hân hạnh, hân hạnh."

Tần Thái không bắt tay hắn, thái độ rất lạnh lùng: "Có chuyện gì?"

Vị tiên sinh này không giận, ngược lại nói: "Chỉ là ngưỡng mộ tiểu thư nên có ý mời ăn một bữa. Đúng rồi, nếu đã đến đây thì tiểu thư nhất định phải thử món cá hấp xì dầu..."

Sắc mặt Tần Thái khó coi: "Ta không có thời gian, nếu chỉ mời ta đến ăn cơm thì xin thứ cho không rảnh."

Cô đứng lên, Chu tiên sinh ngớ người ra một lúc rồi cười gượng: "Mộ tiểu thư, tôi thật không dám giấu diếm, vốn tôi vừa khai trương một cửa hàng nhưng mãi làm ăn không thuận, thế nên mạo muội mời tiểu thư xem một chút. Tiền không là vấn đề, tiểu thư cứ ra giá."

Nói đến tiền bạc khiến hắn tự tin hẳn lên, không còn dáng vẻ cẩn thận như trước.

Tần Thái nắm ly nước pha lê trong tay, gần đây cô không thiếu tiền nên không hứng thú với việc này: "Nếu anh đến tìm ta, hẳn đã biết thời gian của ta quý giá." Tần Thái đứng lên, Chu tiên sinh liền nóng nảy. Vốn chỉ có bọn họ muốn gì là được nấy, Huyền Thuật sư của Nhân Gian phải theo sự sắp xếp của họ đấy.

Trước kia Bạch Cập là nhất hồng của Nhân Gian, ai ai đều muốn liên quan một chút để tăng khí vận cho mình. Nay thời thế thay đổi, nay người chạm tay là bỏng không còn là Bạch Cập, mà là cánh tay phải bên cạnh Nhị phu nhân, Huyền Thuật sư Tiểu Mộ.

Thế nên hắn muốn kết bạn tạo quan hệ một chút.

Nhưng người này không ham tiền tài, gần như không có chỗ để nắm.

Tần Thái đứng dậy đi ra ngoài, Chu tiên sinh vừa định gọi cô lại thì bỗng ngây người. Ly pha lê đựng nước vốn được Tần Thái thưởng thức, nay nó đã hóa thành vàng kim thứ thiệt, phát sáng hào quang!

Hắn vốn là người buôn châu báu, liếc mắt là có thể nhìn ra có phải vàng ròng hay không. Nhưng mà tại sao....cái ly này lại hóa thành vàng!

Hắn lau mồ hôi chảy ròng ròng, chẳng lẽ là mơ sao?

Với việc dùng vị Tiên Tri này hay không, Nhân Gian vẫn đang do dự. Thái Tử gia không ra mệnh lệnh mới, ban đầu Nhị gia không có quá nhiều hy vọng, sau đó Nhị phu nhân và Thái Tử gia gặp mặt nói chuyện một hồi lâu, cuối cùng Thái Tử gia đồng ý.

Chức vị của Tần Thái ở Nhân Gian nâng lên thành Tiên Tri. Tương đương với chức quốc sư thời cổ đại.

Đương nhiên Trật Tự cực lực phản đối việc Nhân Gian có Tiên Tri. Hai thế lực lần đầu đứng ra nói chuyện với nhau. Ý tứ phản đối của Yến Trọng Hoan rất rõ ràng, Trật Tự sẽ ban lệnh cưỡng chế Tiên Tri của Nhân Gian, hơn nữa còn muốn Tần Thái trở về Trật Tự. Nếu không bọn họ sẽ tung quân san bằng Nhân Gian.

Tần Thái biết rõ tình hình nghiêm trọng. Trước kia Trật Tự có được Tiên Tri, đại diện cho Thiên Đạo, sự tồn tại như đã là vốn có trong giới Huyền môn. Mà bây giờ Nhân Gian lại có Tiên Tri, tương đương với việc nâng hạng lên ngang bằng với Trật Tự.

Chắc chắn Trật Tự không để yên như thế.

Nhưng lần này Nhân Gian giữ vững lập trường, bởi vì họ có một cái cớ rất tốt. Tiên Tri của Trật Tự đã chết. Đương nhiên tin tức này do chính Tần Thái thả ra đang lúc áp lực nhất. Lão Gia tử lập tức đánh trả Trật Tự, theo truyền thuyết thì 50 năm Tiên Tri mới xuất hiện một lần, trong vòng 50 năm đó Nhân Gian có Tiên Tri của riêng mình, có thể duy trì thế ngang hàng với Trật Tự, thậm chí là có thời gian để phát triển.

Đương nhiên Trật Tự không thỏa hiệp, hai bên xung đột dữ dội đến mức khó đếm hết thương vong.

Bạch Hà không thể không nói chuyện với Tần Thái, vẫn là vườn trà mười đồng một ly đó. Chỉ là nội dung nói chuyện không còn nhẹ nhàng như trước: "Tần Thái, cô biết việc Nhân Gian lập Tiên Tri có ý nghĩa gì không?"

Giọng nói Bạch Hà ngiêm túc, so ra thì Tần Thái lại thong dong hơn nhiều: "Tôi biết, sư phụ."

Tần Thái bình tĩnh làm Bạch Hà khó hiểu: "Tần Thái, hai bên đã không ngừng xung đột, thương vong rất lớn đều vì Nhân Gian muốn lập Tiên Tri. Trên thực thế không chỉ có vị trí Tiên Tri mà bọn họ còn muốn lập nên thân phận chính tông trong Huyền môn."

Tần Thái nhấp một ngụm trà: "tôi biết, sư phụ."

Bạch Hà nghẹn lời, Tần Thái nói từ từ: "Cái gì gọi là Huyền môn chính thống- chính tông đây sư phụ? Người không chịu tra xét chuyện sư tôn thật giả, không để ý đến vấn đề của Tiên Tri đã chết, chính là không muốn ảnh hưởng đến thân phận chính thống của Trật Tự, đúng không?"

Bạch Hà im lặng, Tần Thái cười lên xinh đẹp: "Chính vì tôi không phải là người của Trật Tự, từ phân thận đến lập trường mà nói, có lẽ Nhân Gian không chính thống, nhưng Trật Tự cũng chưa chắc phải. Mà so ra thì thứ Nhân Gian có thể cho tôi, nhiều hơn Trật Tự."

Cô đặt ly trà lên bàn, nhẹ giọng nói tiếp: "Có lẽ giá trị quan của hai ta đã khác, nhưng mà sư phụ à, để có thể ngăn chặn chiến tranh làm dừng lại thương vong, thì cách duy nhất là tôi đảm nhận chức vị Tiên Tri của Nhân Gian. Còn có cách khác....chính là Trật Tự thừa nhận vị trí chính thống Huyền môn của Nhân Gian. Mà vì sao Trật Tự không làm thế?"

Những lời cô nói rõ ràng Bạch Hà đã dự liệu được, đây cũng là lần đầu tiên hai người có tranh cãi nghiêm trọng mức này. Tần Thái nói không ngừng: "Bởi vì Trật Tự không muốn từ bỏ quyền lợi trong tay, đúng không sư phụ?"

Bạch Hà không thể trả lời, từ trước nay anh chưa hề có suy nghĩ đó, nhưng cẩn thận suy nghĩ lại, thật sự là như vậy sao? Anh thở dài nói: "Tần Thái, cô suy nghĩ quá cực đoan. Việc làm của Nhân Gian cô đã nhìn rõ, chẳng lẽ bọn họ có thể đại diện cho Thiên Đạo được sao?"

Tần Thái lắc đầu: "Sư phụ, mỗi tổ chức đều có mặt tối đằng sau, Nhân Gian không đại diện được cho Thiên Đạo thì Trật Tự cũng không thể. Nếu nhất định phải một trong hai, tôi chọn nơi có thể đem đến cho tôi lợi ích tốt nhất."

Từ lúc nào giá trị quan hai người đã khác nhau? Tần Thái không biết, Bạch Hà càng không biết. Một hồi im lặng tẻ nhạt, Tần Thái cầm túi đứng dậy: "Sư phụ, lần này chúng ta dùng thân phận thầy trò gặp nhau, thì tôi sẽ ngồi thêm tán gẫu. Nếu với hai lập trường là Nhân Gian và Trật Tự thì tôi xin phép về."

Bạch Hà chỉ thở dài: "Đã lâu rồi cô không về nhà đúng không? Mẹ cô đã hỏi thăm sư phụ đấy."

LÚc này Tần Thái thu hồi vẻ mặt việc công xử theo phép công, cả người hớn hở: "Chắc là em Năm đã lên Sơ trung rồi nhỉ?"

Bạch Hà gật đầu: "Có rảnh thì về thăm, nơi này cũng không cách trấn Chu Dương quá xa."

Tần Thái đồng ý rồi nói: "Tôi chỉ không muốn thấy cha tôi thôi!"

Bạch Hà lấy hột đậu phộng trên bàn ném cô: "Hồ nháo, dù gì cũng là người sinh ra cô, sao lại thấy ghét thấy phiền như thế?"

Trước mặt Bạch Hà Tần Thái vẫn rất nghe lời, cô bỉu môi không nói.

Hai người tiếp tục ngồi uống trà thêm một tiếng rưỡi, cuối cùng Tần Thái về trước. Nhìn bóng dáng nhỏ nhắn kia đi ra, Bạch Hà bỗng nhận ra, vì sao Tần Thái không còn sợ ánh mặt trời?

Muốn cương thi sống lại, trừ khi có được vật thần như dị mắt, lấy tiên linh khí duy trì sự sống. Cô ấy...

Thì ra lần trước Lữ Liệt Thạch bỗng nhiên xin nghỉ vì bệnh, chẳng lẽ...

Trở về Thiên Lư Loan, thấy tình hình Yến Tiểu Phi đã ổn. Nhờ mấy ngày trước Tần Thái rít gào khiến Sa Ưng phải cho hắn uống thuốc tốt nhất. Bây giờ nhìn thấy Tần Thái hắn vẫn trừng mắt thâm thù như cũ, giống như Tần Thái thiếu tiền hắn, còn giết cả nhà hắn vậy. Tần Thái không thể hiểu được: "Hắn còn chưa đi sao?"

Đàm Tiếu buông tay, Sa Ưng thì nhún vai, Yến Tiểu Phi tự giác đi đến trước mặt cô, đáp lời: "Cô còn chưa chết, tôi sao có thể đi?"

Vẻ mặt Tần Thái bất đắc dĩ: "Yến Tiểu Phi, đừng tưởng rằng ngươi lớn lên đẹp trai thì tôi sẽ không đánh nha!"

Yến Tiểu Phi còn đang giận dữ, sao hắn có thể nghe nổi lời cảnh cáo kiểu này, hắn thẳng người nhào lên bóp chặt cổ Tần Thái. Tần Thái đang ăn kem cây Đàm Tiếu đưa cho, Yến Tiểu Phi mới chạm vào cổ cô thì tay hắn đã bốc lửa.

Đây không giống lửa ảo do thuật che mắt, là lửa thật.

Yến Tiểu Phi giật mình thả Tần Thái ra, nhanh tay tóm cốc nước tạt vào dập lửa.

Tần Thái lấy đâu ra lửa đốt hắn?

Hắn đánh giá Tần Thái, phát hiện cây kem cô đang cầm đã biến mất.

Nhưng cái này có liên quan gì?

Tần Thái ngồi vào sô pha, lát sau Đàm Tiếu đi đến lấy cho cô cây kem khác. Hai bên có Đàm Tiếu và Sa Ưng, nhìn Tần Thái rất ra dáng chủ nhân: "Thương thế của hắn đã tốt, hôm nay đừng nấu cơm cho ăn nữa. Sa Ưng, ngày mai tám giờ sáng mà hắn còn ở đây thì đánh đuổi cho tôi."

Sa Ưng ôm Tần Thái, nghiêng đầu cắn một miếng kem trên tay cô: "Sao tôi không đánh giờ luôn?"

Tần Thái nhìn thoáng qua bên ngoài: "Trời tối rồi, tôi không thích đuổi người bây giờ. Sáng mai bắt đầu đi."

Đàm Tiếu nghĩ đơn giản hơn: "Nếu hắn về lại Trật Tự, chắc chắn sẽ tiết lộ chuyện ở đây. Tầng hầm đang hoạt động tốt, nếu mà bỏ chẳng phải tiếc lắm sao?"

Tần Thái lại tràn đầy tin tưởng: "Hắn sẽ không dám đâu, nếu hắn tiết lộ nửa chữ, tôi sẽ tung video về hôm đó, chia cho mỗi người trong Trật Tự xem."

Yến Tiểu Phi vẫn chưa nguôi hận, nay nghe Tần Thái uy hiếp như vậy khiến hắn cứng người, càng nổi giận đùng đùng: "Ai mà thèm ở đây chứ!"

Sau đó chạy về phòng.

Sa Ưng rất ngạc nhiên: "Rốt cuộc cô nắm nhược điểm gì của hắn vậy?"

Tần Thái không nói, chỉ liếc xéo con người như rắn đang vói tay vào trong áo cô kia. Sa Ưng bất mãn: "Chờ lâu như vậy, không được ăn cũng không cho sờ là sao?"

......

Tuy rằng cô hiểu tại sao Bạch Hà làm thế, nhưng vẫn không tránh hỏi buồn bực, thật sự không muốn làm chuyện kia: "Tôi xuống tầng hầm đây."

Gần đây cô đang say mê với việc nghiên cứu chuyển hóa năng lượng ngũ hành. Những quá trình chuyển hóa từ kim sinh thủy, thủy sinh mộc, mộc sinh hỏa đều đã thành hình thành dạng. Chỉ có hỏa sinh thổ tiêu hao năng lượng quá lớn, một thân thể chỉ dùng được một lần. Tần Thái đau lòng lắm, dùng mấy cơ thể kia làm thí nghiệm thật xót tiền, xót công.

Nhưng đã là bước cuối rồi, sao cam tâm dừng ở đây được?

Chẳng lẽ không có phương pháp nào có khả năng ngăn chặn thuật pháp phản phệ lên cơ thể sao?

Cô chán nản tựa lưng ra sau, gần như sắp dùng hết cơ thể dưới tầng hầm rồi. Cô chỉ còn lại những cơ thể bình thường hay dùng. Đàm Tiếu không dám đi mua thi thể quá rêu rao vì sợ khiến người khác chú ý tới.

Tần Thái nhắm mắt lại, bỗng cảm nhận được một loại sức mạnh lạ kì, nó dẻo như cao su, còn có thể nắn thành muôn hình vạn trạng. Cô vô cùng bất ngờ, tỉ mỉ phân tích một hồi thì phát hiện đây là một loại tinh thần lực.

Mỗi người hay động vật đều có tinh thần lực, có đôi khi được gọi là niệm lực hay đơn giản hơn là...hy vọng.

Thời xưa, nhân loại có niệm lực rất mạnh mẽ, gọi là tâm muốn thành hiện thực cũng không quá. Có thể thay đổi một người hoặc cả sự kiện.

Ví dụ như có người dùng niệm lực nhìn chằm chằm vào muỗng sắt, khiến nó cong vẹo.

Sau này loại năng lực đó dần thoái hóa, năng lực của con người cũng dần dần suy yếu, vì thế tinh thần lực chỉ còn là thần thoại.

Nhưng dù tinh thần lực của mỗi người có mỏng manh tới đâu, trăm người ngàn người góp lại, thậm chí là vạn hay chục vạn, thì đó sẽ là sức mạnh đến quỷ thần phải sợ.

Cho nên Hồng Khuẩn lão tổ mở linh trí là nhờ mấy trăm người bái lạy.

Mà với chuyện đắp tượng xây miếu như vậy, đương nhiên Thiên Đạo quản chế nghiêm khắc. Nếu đều là người có đức hạnh như nhau, sẽ không chịu đựng nổi việc nhiều người quỳ lại. Không khống chế được niệm lực từ người khác, nhẹ thì giảm thọ, nặng sẽ chìm vào con đường súc sinh, đời đời kiếp kiếp không được làm người.

Mà Tần Thái không giống vậy, cô là người đã chết, không phúc thọ cũng không có khả năng luân hồi.

Bây giờ cô đã phát hiện sức mạnh này có thể tạo thành kế giới, bảo vệ hoàn toàn hồn phách và thân thể.

Hỏa sinh thổ.

Cô nhìn ngọn lửa đang rực cháy, sau đó nhẹ nhàng bấm chú niệm, trên mặt đất chỉ còn lại chút bụi rơi lả tả.

Còn cô an toàn đứng đó.

+

Cô đã thành công.